Phượng Ẩn Thiên Hạ
Chương 163: Người đêm đó là nàng

Hoa Trứ Vũ đỡ Tiêu Dận ngồi xuống gốc cây, xé một mảnh áo trên người băng bó vết thương cho Tiêu Dận.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao lại bị thương tới mức này?" Hoa Trứ Vũ nâng cánh tay Tiêu Dận lên, băng bó vết thương đang chảy máu lại.

Trong mắt Tiêu Dận thoáng hiện lên vẻ dịu dàng, hắn bình tĩnh nhìn Hoa Trứ Vũ, nâng tay lên lau đi nước mắt trên gương mặt nàng, khẽ nói: "Nha đầu, ta chỉ muốn giúp muội, muội không cần phải áy náy, đây chỉ là mấy vết thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày lại khỏe thôi."

Nhưng khi nhìn thấy vết kiếm cắt sâu trước ngực, Hoa Trứ Vũ biết tình trạng của hắn rất tệ.

"Đại ca mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tiêu Dận khẽ nhếch môi cười, hai hàng lông mi rũ xuống che khuất đôi đồng tử màu tím.

"Đại ca, đừng ngủ." Hoa Trứ Vũ có cảm giác chết lặng. Dù nàng có gọi thế nào, hắn cũng không có phản ứng, cứ yên tĩnh nằm ở đó, vẻ mặt bình yên mà thanh thản.

Ánh trăng trước mắt như mờ đi, nàng có thể nhìn thấy giọt lệ chảy trên gương mặt hắn hôm nàng đồng ý gả cho Đấu Thiên Kim. Ở hành cung Thanh Giang, hắn chạy tới đỡ cho nàng một tát của người gấu. Còn cả đôi mắt màu tím sâu thẳm, lặng lẽ nhìn nàng gẩy đàn.

Trong không gian núi rừng như có tiếng khóc than, tiếng vó ngựa, tiếng đao kiếm giao tranh, còn có cả……..mùi máu nồng nặc.

Chỉ thấy A Quý chống gậy đi tới đưa cho nàng một viên thuốc: "Uống thuốc này vào có thể bảo vệ tâm mạch của hắn."

Hoa Trứ Vũ giúp Tiêu Dận nuốt viên thuốc vào bụng, trong lòng cũng dần bình tĩnh lại.

Phía bên kia, Dung Lạc và Hoàng Phủ Vô Song đang giao chiến với nhau.

Chiêu thứ nhất. Bách hoa lạn mạn niêm hoa tiếu vs Phong quá trúc lâm.

Hoa Trứ Vũ nhớ tới lần đầu bắt gặp Cơ Phượng Ly trên chiến trường, hắn đứng trên sườn núi cao, tà áo trắng tung bay như một áng mây thuần khiết phía lưng trời. Ánh nắng ấm áp bao phủ thân hình hắn, nhìn thoáng qua trông như mộng như ảo.

Chiêu thứ hai: Thải vân mãn thiên tinh vs Linh lạc trần ai.

Hoa Trứ Vũ nhớ tới lần ở pháp trường, nàng đâm hắn bảy dao, đến khi nàng dừng tay, cả người hắn nhuốm đầy máu tươi, hắn chậm rãi đáp trả nàng bảy chữ "Bảo....... Nhi.....ngươi……đã......hết..... .hận...... chưa?"

Chiêu thứ ba: Băng phong nguyên dã phong vân biến vs Lưu quang thiên lý.

Hoa Trứ Vũ nhớ tới buổi tối trên con thuyền ở Đào Nguyên Cư, Cơ Phượng Ly giơ cao xiên cá, quay đầu lại mỉm cười. "Lát nữa ta sẽ hầm canh cá cho nàng." Một nụ cười rạng rỡ khiến ánh trăng trên cao ảm đạm thất sắc.

Chiêu thứ tư: Ám dạ ưu đàm sạ nhiên khai vs Yên hoa sạ phóng.

Hoa Trứ Vũ nhớ hắn từng thì thầm vào tai nàng: "Nàng sống ta sống, nàng chết ta chết, nếu nàng lên trời ta tuyệt đối không xuống đất, nếu ta xuống đất, ta tuyệt đối không cho nàng lên trời cao. Nàng ở đâu, ta sẽ theo nàng tới đó, nhưng nếu ta ở đây, nàng tuyệt đối không thể đi."

Chiêu thứ năm, chiêu thứ sáu, chiêu thứ bảy....

Không hiểu vì sao, khi Hoa Trứ Vũ quan sát Dung Lạc giao chiến với Hoàng Phủ Vô Song, trong đầu nàng lại xuất hiện hình bóng của Cơ Phượng Ly. Lúc cười, lúc tức giận, sự dịu dàng mà bá đạo của hắn, vòm ngực vững chãi của hắn.....

Chiêu thứ ba mươi.

Chiêu thứ ba mươi còn chưa kịp xuất ra, Hoa Trứ Vũ đã chạy về phía bọn họ, cao giọng hô: "Vô Song! Ngươi dừng tay lại đi!"

Vô Song giật mình lùi lại phía sau, trong khoảnh khắc đó, Cơ Phượng Ly đã nhanh chóng đánh một chưởng vào ngực hắn. Vô Song rên rỉ ngã xuống mặt đất, gương mặt trắng bệch, máu chảy tràn khỏi khóe môi.

Trước mắt Hoa Trứ Vũ như hiện lên cảnh ở Nội Trừng Viện, khi Hoàng Phủ Vô Song biết nàng là nữ nhi, hắn đã cười rất vui vẻ. Nụ cười đó xuất phát từ trái tim, nụ cười xinh đẹp, hạnh phúc như một đứa bé nghèo khổ nhặt được bảo bối.

Hoàng Phủ Vô Song, hắn vốn là một người thuần khiết, vô tư, vì sao lại phải đi tới bước đường này.

"Vô Song! Ngươi còn không chịu buông tay sao?" Hoa Trứ Vũ đau lòng nói.

Hoàng Phủ Vô Song nhìn Hoa Trứ Vũ, thất thần trong giây lát, dường như hắn nhìn thấy một tiểu thái giám, người luôn ở bên cạnh hắn, giúp hắn rửa mặt, giúp hắn chọn quần áo, giúp hắn lên ngôi..... Nàng cứ lặng lẽ chạm vào cuộc đời hắn, chạm vào trái tim hắn để rồi trở thành một phần máu thịt của hắn, khiến hắn trầm luân.

"Tiểu Bảo nhi, nếu nàng chịu theo ta rời khỏi đây, ta sẽ dừng tay." Hoàng Phủ Vô Song nhìn về Hoa Trứ Vũ, trong mắt thoáng hiện lên vẻ si mê. Hắn lảo đảo lùi về phía sau, dùng kiếm ghì chặt cổ Hoa lão phu nhân.

Vô Song bị trúng chưởng của Cơ Phượng Ly, máu không ngừng chảy tràn ra khỏi khóe môi, vừa động tới chân khí, ngực đau tới không chịu nổi, nhưng hắn vẫn quyết tâm bất chấp tất cả.

"Vô Song, ngươi thả bà nội ra, ta sẽ đi theo ngươi!" Hoa Trứ Vũ ném bảo kiếm trong tay xuống đất, nhìn hắn, nói rõ từng chữ một.

Vô Song nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp thoáng xuất hiện đôi má lúm đồng tiền, dưới ánh trăng càng thêm say đắm lòng người.

Đợi khi Hoa Trứ Vũ tới gần, hắn lập tức đẩy Hoa lão phu nhân ra, dùng tay khống chế cổ Hoa Trứ Vũ, từ từ lui về phía sau.

Bóng đêm mờ mịt, bóng người dần khuất xa khỏi ánh trăng.

"Hoàng Phủ Vô Song, này đỉnh núi này đã bị bao vây, ngươi nghĩ mình còn chạy thoát được sao? Bây giờ dừng tay vẫn còn kịp." Giọng nói của Dung Lạc vang lên trong đêm tối.

Hoàng Phủ Vô Song vẫn không dừng bước, giữ chặt lấy Hoa Trứ Vũ lùi lại phía sau. Chợt dưới chân bị hẫng, Hoa Trứ Vũ quay lại nhìn, chỉ thấy phía sau là một vách núi sâu không thấy đáy.

"Tiểu Bảo nhi, nàng biết không, để ngăn nàng ở cạnh Cơ Phượng Ly, ta đã cho người truyền tin nàng là nữ nhi của Hoa Mục, nhưng Cơ Phượng Ly vẫn bỏ ngoài tai mà thành thân với nàng. Nàng có biết khi nghe tin nàng sắp thành thân với Cơ Phượng Ly, ta đã nóng ruột tới mức nào không?" Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song không ngừng quanh quẩn bên tai Hoa Trứ Vũ. "Nàng biết không? Chính ta đã giết chết Thái Thượng Hoàng, ngăn cản hôn lễ của hai người!"

Hoa Trứ Vũ khiếp sợ không thôi. Thì ra, Thái Thượng Hoàng qua đời là tác phẩm của Vô Song. Dù Viêm Đế không phải phụ thân ruột thịt của hắn, nhưng cũng đã nuôi dưỡng hắn nhiều năm, vậy mà hắn vẫn xuống tay sát hại.

"Tiểu Bảo nhi, Vũ nhi, ta nói rồi, ta và nàng đều là quân cờ chết, cả đời này không thể phá giải." Hắn chậm rãi nói từng câu một. Hoa Trứ Vũ có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở chết chóc trong từng câu nói của hắn.

Vô Song, hắn muốn kéo nàng cùng chết.

Nàng không sợ chết, chỉ là trong bụng nàng còn có một đứa bé chưa chào đời, nàng không cam tâm bỏ mạng ở nơi này.

"Vô Song, chúng ta vẫn chưa đi đến đường cùng, chỉ cần ta vẫn ở trong tay ngươi, bọn họ sẽ không giết chúng ta, chúng ta có thể cao chạy xa bay. Nam Triều không dung chúng ta, chúng ta có thể tới Đông Yến. Ta là công chúa Mặc quốc, hoàng hậu Đông Yến là dì của ta, chúng ta có thể đi tới đó." Hoa Trứ Vũ vừa nói vừa lặng lẽ rút cây trâm trên tóc xuống, đột ngột đâm vào bụng Hoàng Phủ Vô Song.

Phịch, trong nháy mắt, trước bụng Hoàng Phủ Vô Song như có một đóa tường vi diễm lệ chậm rãi nở rộ.

Hoa Trứ Vũ hoảng hốt, nàng không bao giờ nghĩ, sẽ có một ngày nàng tự tay giết chết Hoàng Phủ Vô Song.

Nàng chợt nhớ tới lần từ chiến trường trở về, nàng thấy Hoàng Phủ Vô Song đứng trên hàng lang phía xa, hắn nhìn nàng hồi lâu, trong nụ cười thoáng xuất hiện vẻ thương xót. "Tiểu Bảo nhi! Ngươi gầy đi nhiều."

Lòng đau như dao cắt, đau tới không thở nổi.

"Tiểu Bảo nhi, nàng khóc vì ta sao?" Hắn vươn tay chạm vào giọt nước mắt vừa rơi xuống.

"Tiểu Bảo nhi, đừng khóc nữa, hãy cười với ta lần cuối! Ta thích nụ cười của nàng." Vô Song khàn giọng nói, nụ cười của nàng như ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng nội tâm âm u của hắn, vun trồng nên một đóa hoa thuần khiết trong lòng hắn.

Nhưng Hoa Trứ Vũ không cười nổi, nước mắt như trân châu thi nhau chảy xuống.

Đám đất dưới chân như sụt xuống, chỉ nghe thấy những tiếng "rắc rắc" vang lên. Hoa Trứ Vũ sợ hãi cảm nhận cơ thể đang rơi xuống. Nhưng ngay sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, là do Hoàng Phủ Vô Song dùng sức ném nàng quay về. Còn hắn, do dùng lực quá mạnh, cả người rơi tự do xuống dưới.

Dường như trong gió còn vọng lại lời thì thầm của hắn. "Tiểu Bảo nhi, sao ta có thể kéo nàng cùng chết!"

Hoa Trứ Vũ đứng lặng bên vách núi hồi lâu, lâu tới khi nàng sắp trở thành tượng gỗ. Lâu đến khi trăng tròn khuất núi, ánh bình minh dần ló rạng. Lâu đến khi áng mây đỏ hồng chuyển dần thành màu xanh trắng.

Lại một đêm nữa trôi qua.

Hoa Trứ Vũ chậm rãi kéo lên đôi chân đã chết lặng quay về.

Dung Lạc đứng cách nàng không xa, Tiêu Dận thì đang ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi. Bình và An vội vàng chạy tới đỡ nàng. Khang và Thái chăm sóc cho Hoa Lão phu nhân. Hoàng Phủ Vô Thương vẫn chưa tỉnh táo lại, thất thần ngồi bệt trên mặt đất.

Hoa Trứ Vũ đi tới chỗ Hoa lão phu nhân trước mới đi tới xem tình hình của Tiêu Dận.

"Nha đầu, đại ca nghĩ thông suốt rồi, dù muội lựa chọn ai, chỉ cần muội thấy hạnh phúc, đại ca sẽ chúc phúc cho muội." Tiêu Dận khẽ nhếch môi cười, cố gắng che đi vẻ đau xót trong mắt.

"Không, đại ca, ta theo người tới Bắc Triều, chỉ khi thấy người hoàn toàn khỏe mạnh, ta mới yên tâm được!" Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng nói.

"Nha đầu......" Tiêu Dận vui mừng nắm chặt lấy tay Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ khẽ cúi đầu mỉm cười, dùng khóe mắt có thể nhìn thấy Dung Lạc đang khẽ run lên, nụ cười của nàng càng thêm phần khổ sở.

Dung Lạc! Dù chàng không dùng chiết phiến, dù chàng che khuất gương mặt, dù chàng cố tình dùng hương qua quỳnh che giấu mùi cơ thể, dù có cải biến giọng nói thì ta vẫn nhận ra chàng, Cơ Phượng Ly.

Khó trách khi ở Thanh Thành, Dung Lạc lại tới kỹ viện đấu giá Đan Hoằng giả, thăm dò tin tức của Doanh Sơ Tà. Khó trách Tây Giang Nguyệt cung cấp lương thảo cho Nam Triều. Thì ra, Dung Lạc chính là Cơ Phượng Ly.

Nàng đã thành toàn cho hắn một chuyện cuối cùng.

Chiến tranh chấm dứt. Từ nay về sau, hắn có thể yên tâm ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn, còn nàng sẽ tự do lưu lạc chân trời.

Tiêu Dận ở lại Vũ Đô trị thương thêm nửa tháng mới quay về Bắc Triều. Vì vết thương quá nặng không thể ngồi xe ngựa, bọn họ quyết định đi đường thủy.

Hoa Trứ Vũ đứng trên boong thuyền nhìn về phía bờ, đến khi con thuyền đã khởi hành, người nàng muốn gặp cũng không hề xuất hiện. Nàng đã từng hứa với hắn, hứa không theo Tiêu Dận trở về Bắc Triều. Hôm nay, nàng tự hủy lời hứa, nàng muốn xem hắn có xuất hiện ngăn nàng lại không. Nhưng cuối cũng vẫn là không thấy!

Thôi! Kể từ hôm nay, con đường ân oán tình thù không còn liên quan tới nàng. Nàng lại quay về làm người giống như trước đây, thả mình theo gió, tỉnh táo vô tình.

"Gió lớn, coi chừng bị lạnh!" Thái cầm áo choàng khoác lên vai Hoa Trứ Vũ.

"Vào thôi!" Hoa Trứ Vũ khẽ cười, đứng dậy bước vào khoang thuyền.

Con thuyền lướt sóng, đi thẳng về phía bắc.

Trên một sườn núi cạnh dòng Thanh Giang, Cơ Phượng Ly đứng nhìn con thuyền lớn trôi đi càng lúc càng xa, tận sâu trong lòng như bị mũi dao đào khoét, cảm giác trống rỗng, đau đớn không ngừng bao trùm lấy hắn.

Nàng đi rồi! Nàng đã bước ra khỏi cuộc sống của hắn, cả đời này, có lẽ không còn cơ hội gặp lại nữa.

Nụ cười với đôi má lúm đồng tiền của nàng, sự dịu dàng của nàng, sự bướng bỉnh của nàng, nụ hôn của nàng, giọt nước mắt của nàng, tất cả chỉ còn xuất hiện trong mơ.

......

Ninh Đô.

Chiến tranh kết thúc, nhà nhà vui mừng, pháo hoa không ngừng bắn sáng cả bầu trời.

Cơ Phượng Ly vừa quay về đã lệnh cho thái giám chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Ai cũng có thể nhận ra tâm trạng hoàng thượng không được tốt, càng không có ai dám lên tiếng quấy rầy.

Tổ yến, bát bảo hầm trân châu, tôm xiên như ý, cá mè, da gà chiên giòn bọc lá sen, tôm sông hầm lá trà được bày lên mặt bàn. Sau cùng, Cơ Phượng Ly rửa tay sạch sẽ, thất thần ngồi trước chiếc bàn chật kín thức ăn

Đây là những món nàng thích ăn nhất, nhất là món da gà chiên giòn bọc lá sen với món tôm xiên như ý. Nhưng hôm nay, hắn không được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của nàng nữa rồi.

"Bệ hạ, Lam tể tướng cầu kiến."

Cơ Phượng Ly nắm chặt chiếc đũa trong tay, một lúc lâu sau mới cất tiếng nói: "Cho vào!"

Lam Băng mặc chiếc áo màu lam thanh nhã, bước lên phía trước bẩm báo: "Bệ hạ, người đã mang tới."

Cơ Phượng Ly khẽ gật đầu, nói: "Cho cô ta vào, tất cả các ngươi lui xuống!"

Lam Băng và thái giám bẩm báo nghe vậy liền cúi người bước ra ngoài.

Rèm cửa vén lên cao, Cẩm Sắc mặc một chiếc váy dài màu hồng nhạt bước vào trong, tuy bị giam lỏng trong cung nhưng cuộc sống cũng không hề thiếu thốn. Nàng đi tới trước mặt Cơ Phượng Ly, trên môi thoáng hiện nụ cười buồn: "Tham kiến bệ hạ."

Cơ Phượng Ly mặc một bộ trang phục màu trắng, đeo ngọc bội phỉ thúy bên hông, đơn giản mà trang nhã. Hắn buông chén rượu trong tay xuống, thản nhiên nói: "Bình thân!"

Cẩm Sắc từ từ đứng dậy, lặng lẽ đánh giá nam nhân từng là người trong lòng nàng, nhìn nụ cười hờ hững trên môi hắn, nhìn cách nói chuyện không nóng không lạnh khó nắm bắt được cảm xúc. Càng nhìn, tận sâu đáy lòng càng thấy chua chát.

Nàng biết mình đã làm chuyện có lỗi với hắn, dù hắn giam lỏng nàng, nhưng nàng cũng biết hắn làm vậy để cứu nàng. Nếu rơi vào tay Hoa Mục và Hoàng Phủ Vô Song, không biết nàng còn có thể sống sót không.

Mấy ngày nay, nàng an tĩnh ở trong cung niệm phật, cũng không hy vọng gặp lại hắn. Nhưng không ngờ, hắn lại phái người vào cung đón nàng tới đây.

Ánh mắt Cơ Phượng Ly lạnh lẽo nhìn lướt qua gương mặt Cẩm Sắc, những tình cảnh đêm đó như được tái hiện trong đầu, hắn cảm thấy phiền não. Vừa mở miệng đã trực tiếp hỏi: "Tương Tư Cổ có thuốc giải không?"

Cẩm Sắc sửng sốt, bối rối hỏi: "Gì.... Tương Tư Cổ nào?"

Như đã sớm đoán được Cẩm Sắc sẽ nói như vậy, Cơ Phượng Ly lạnh lùng nói: "Tương Tư Cổ là loại độc hạ trên người nữ nhân, không có hại với nữ nhân, nhưng khi nữ nhân đó thông phòng, chất độc sẽ truyền sang người nam nhân. Trẫm nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?" Cơ Phượng Ly lặp lại những lời A Quý nói mấy hôm trước, sau đó im lặng không nói gì nữa, ánh mắt chăm chú như muốn nhìn ra khuôn mặt thật của nàng phía sau sự hoảng hốt kia.

Cẩm Sắc cũng nhìn lại Cơ Phượng Ly, trong không gian u tối, nàng có thể nhìn thấy gương mặt hắn đầy vẻ phức tạp.

Sau khi nghe được câu hỏi của Cơ Phượng Ly, trong đầu nàng tái hiện lại bốn chữ quan trọng nhất, một là chất độc, hai là thông phòng. Cẩm Sắc không ngừng lặp đi lặp lại mấy chữ này, sắc mặt cũng chuyển sang màu trắng bệch.

Nàng biết Cơ Phượng Ly không vô duyên vô cớ gọi nàng tới đây, nếu hắn đã nói với nàng chuyện này thì chứng tỏ chuyện có liên quan tới nàng. Có liên quan tới nàng? Cẩm Sắc chợt nhớ lại câu chuyện trước đây.

Nàng nhớ lại cái đêm huyễn hoặc ở quân doanh.

Thật ra, lúc Cơ Phượng Ly nói muốn thành thân với nàng, nàng vẫn luôn cảm thấy nghi ngờ, nhưng lại không có đủ dũng khí chứng thực suy nghĩ trong đầu mình.

Nàng không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ.

Nhưng đến hôm nay, nàng không thể không đối mặt với sự thật.

Khi đó, hắn đã hỏi: "Người đêm qua là muội sao?"

Nàng nói: "Vâng!"

Nhưng xem ra, hắn cũng không biết ai đã ở cùng với hắn đêm đó.

"Bệ hạ, người có thể nói cho ta biết, vì sao người muốn thành thân với ta không?" Cẩm Sắc đè nén sự khổ sở trong lòng, cúi đầu hỏi.

"Chuyện này còn phải hỏi sao?"

"Bệ hạ còn nhớ hôm đó người từng hỏi ta người đêm đó. Ta đã nói đó là ta. Nhưng thật ra, khi ta áp tải lương thảo đến quân doanh, đang hào hứng đi tới trại của bệ hạ liền thấy một người ăn mặc xộc xếch bước ra. Nàng mặc trang phục của binh sĩ, khi đó, ta nghĩ bệ hạ thích... nam nhân nên đã rất khổ sở. Sau khi trở về liền khóc suốt một đêm."

Cẩm Sắc còn chưa nói xong, chén trà trong tay Cơ Phượng Ly đã rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành nhiều mảnh.

Không phải Cẩm Sắc!

Cơ Phượng Ly run rẩy chống tay vào thành bàn, trông hắn giống như sắp ngã đến nơi, thấy vậy, Cẩm Sắc liền vội vàng chạy tới đỡ hắn.

Cơ Phượng Ly giữ chặt lấy cổ tay Cẩm Sắc, run giọng hỏi: "Ngươi nói thật sao?"

Cẩm Sắc tái nhợt gật đầu.

Cơ Phượng Ly đẩy Cẩm Sắc ra, ngã bệt xuống ghế.

Tai hắn như ù đi, hắn không thể nghe thấy Cẩm Sắc nói gì nữa, bao cảnh tượng trước đây ùa về như bão lũ. Mỗi một hình ảnh như một lưỡi dao sắc bén đâm vào ngực hắn.

Trong bóng tối, nàng im lặng chống cự sự lạnh lùng của hắn. Sau khi tỉnh lại, chiếc chăn bằng gấm bên cạnh loang lổ vết máu.

Hôm sau, biết nàng ốm nặng mà hắn vẫn đuổi nàng về Hổ doanh. Nhiều ngày lạnh nhạt, thứ in trong lòng hắn là dáng vẻ quật cường của nàng ở sân huấn luyện.

Đêm đó, hắn phái nàng dẫn đội quân tinh nhuệ tập kích doanh trại Bắc quân.

Đến một ngày, hắn tuyên bố Cẩm Sắc là phu nhân của hắn, còn bón thuốc cho Cẩm Sắc trước mặt nàng.

Đêm thành thân, nàng tới cướp tân nương, ánh mắt nàng nhìn hắn, lạnh lùng mà buồn bã.

Ở trên pháp trường, hắn đã tự thề với lòng, nếu hắn không chết, hắn sẽ quên nàng vĩnh viễn.

Từng hình ảnh một ép chặt Cơ Phượng Ly, khiến hắn không thở nổi, cảm giác đau lòng và chua xót dâng trào không có lối thoát, chỉ có thể hóa thành nước mắt, lặng lẽ tràn mi.

"Bệ hạ.... người.... " Cẩm Sắc không ngờ Cơ Phượng Ly cũng biết khóc. Người đàn ông cao cao tại thượng như thần trong lòng nàng cũng biết khóc, nhưng không phải khóc vì nàng.

Cơ Phượng Ly run rẩy chống tay vào cạnh bàn, không nói gì đã xông ra ngoài.

Nhất định, nàng rất hận hắn?

Đúng là nàng nên hận hắn!

Hắn vẫn nghĩ, vì nàng là công chúa tiền triều nên nàng hận hắn. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, thì ra còn có chuyện này.

Cẩm Sắc và đám thị vệ vội vàng chạy theo sau hắn, mãi đến khi hắn chạy tới chuồng ngựa, kéo dây cương, giục ngựa chạy ra ngoài.

Lam Băng và A Quý biết tin vội vàng đuổi theo.

Khắp Ninh Đô vẫn tràn ngập không khí vui mừng, từng đoàn người nhộn nhịp qua lại trên phố, Cơ Phượng Ly cưỡi ngựa xuyên qua đám đông, chạy về hướng bờ sông.

Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, đuổi theo nàng, ôm nàng thật chặt, vĩnh viễn không buông ra nữa. Nếu đứa bé không phải của Tiêu Dận, chưa chắc Tiêu Dận đã là người trong lòng nàng. Biết được điều này, dù Tương Tư Cổ do nàng hạ, hắn cũng không muốn buông tay.

Cuối cùng đã tới bờ sông, nhưng con thuyền lớn đã sớm không còn tung tích, hắn băng băng chạy dọc theo bờ sông, người đi đường càng lúc càng thưa thớt, trong đêm yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa lọc cọc và tiếng trái tim hắn đập cuồng loạn, trong lòng không ngừng thì thầm một cái tên —— Bảo nhi.

Đêm dài đằng đẵng, cũng không biết đã đuổi theo bao lâu, chân trời phía đông bắt đầu ló rạng, còn con ngựa cũng không chịu nổi việc chạy điên cuồng cả đêm như vậy, vó trước chợt mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.

Đúng vào lúc này, Tương Tư Cổ phát tác làm Cơ Phượng Ly không gượng dậy nổi, Lam Băng và A Quý chạy theo sau sợ tới tim nhảy ra ngoài, vội vàng nâng đỡ hắn dậy.

"Cút ngay!" Cơ Phượng Ly đẩy Lam Băng ra, cố nén chịu cảm giác đau đớn, lảo đảo chạy về phía con ngựa.

Con ngựa đáng thương đã sùi bọt mép, bốn vó giật giật, nó đã rất mệt rồi.

“Con ngựa ngu ngốc này....." Cơ Phượng Ly vỗ vào ngựa lưng quát lớn. Chợt cảm giác đau đớn ập tới, trước mắt tối sầm lại, ngã thẳng xuống mặt đất.

Khi Cơ Phượng Ly tỉnh lại đã là giữa trưa, hắn có thể mơ hồ nghe tiếng chim én hót ríu rít, sau khi choàng thêm áo, hắn liền bước nhanh ra khỏi phòng.

Ngày xuân ấm áp, phía chân trời có mấy cánh én chao liệng, kêu chiêm chiếp không ngừng trên mái hiên màu đỏ. Cơ Phượng Ly càng cố gắng, tầm mắt càng mờ dần đi.

Tương Tư Cổ!

Lần phát độc này, thời gian đau đớn kéo dài hơn trước rất nhiều, không ngờ độc này lại bá đạo như thế. Lúc này, sao hắn có thể đi tìm nàng? A Quý cũng nói, loại độc này không có cách giải, nếu hắn chết, nếu hắn chết......

"Chuẩn bị, quay về kinh thành!" Hắn yếu ớt nói, thị vệ theo sau nghe thấy liền đi thu dọn hành lý, truyền đạt mệnh lệnh xuống dưới.

......

Nửa tháng sau, Hoa Trứ Vũ đã thuận lợi theo đoàn người tới Bắc Triều. Bây giờ Tiêu Dận đã là Hoàng đế, Hoa Trứ Vũ theo hắn vào ở trong hoàng cung Bắc Triều.

Thương thế của Tiêu Dận rất nặng, đã hơn nửa tháng mà vẫn chưa khỏi hẳn.

"Hồi Tuyết, ngự y nói thế nào?" Sau khi tới Bắc Triều, Hồi Tuyết lại được phân công tới hầu hạ Hoa Trứ Vũ như trước.

Hồi Tuyết than thở: "Bệnh của hoàng thượng không chỉ có vết thương lần này mà còn cả di chứng tẩu hỏa nhập ma trước đây."

"Tẩu hỏa nhập ma?" Hoa Trứ Vũ run giọng hỏi, Tiêu Dận từng bị tẩu hỏa nhập ma sao?

Hồi Tuyết khẽ nói: "Có một số chuyện, bây giờ nghĩ lại, có lẽ nô tỳ đã làm sai. Cô có biết, vì sao hoàng thượng lại sủng ái một người khác mà quên mất cô không?"

Hoa Trứ Vũ lắc đầu, nàng đã từng hỏi, nhưng Hồi Tuyết lại không chịu nói cho nàng biết.

Hồi Tuyết buồn bã nói: "Hoàng thượng mất trí nhớ do tu luyện một loại nội công. Đây là loại nội công tâm pháp bí truyền của hoàng tộc Bắc Triều, tu luyện bảy bảy bốn chín ngày, công lực lập tức tăng tiến. Nhưng cũng sẽ quên mất người mình yêu thương nhất. Hoàng thượng đã luyện loại nội công đó, người hoàng thượng quên mất, là cô."

Thì ra, mọi chuyện là như vậy.

"Trước khi biết cô, hoàng thượng rất bài xích chuyện tình cảm, ngài luôn nghĩ nam nhân phải đặt bá nghiệp lên đầu, không nên để tình cảm chi phối. Nhưng sau khi ngài quay về Bắc Triều, trước khi Thái Thượng Hoàng qua đời đã giao lại nội công tâm pháp này cho hoàng thượng, ép hoàng thượng tu luyện. Việc hoàng thượng vượt ngàn dặm đường tới Nam Triều khiến Thái Thượng Hoàng nhận ra tình cảm khác thường của hoàng thượng, mà khi đó, cô vẫn là công chúa Bắc Triều, là muội muội của hoàng thượng, Thái Thượng Hoàng không cho phép việc này xảy ra. Khi đó, hoàng thượng cũng đang sầu não về chuyện này. Ngài ấy nghĩ tình cảm này chỉ giống như tình cảm huynh muội, luyện loại nội công này cũng không thể quên mất cô. Ai ngờ mới tu luyện được bảy ngày, Bạch Mã phu nhân lại nói cô không phải công chúa Trác Nhã. Ngài ấy ngừng luyện công đột ngột nên mới bị tẩu hỏa nhập ma, suýt chút nữa thì mất mạng. Nhưng sau khi bị tẩu hỏa nhập ma, ngài ấy cũng đã quên mất cô."

Hoa Trứ Vũ trầm mặc, thì ra mọi chuyện đều liên quan tới nàng. Nếu nàng không giả mạo muội muội của hắn, phụ hoàng hắn cũng không ép hắn luyện loại nội công này. Có lẽ, mọi việc sẽ thay đổi. Nhưng trên đời này vốn không có hai chữ có lẽ.

"Nhưng sao hắn lại nhớ ra ta? Vì sao không nói cho ta biết từ đầu?" Hoa Trứ Vũ khó hiểu hỏi.

Hồi Tuyết cười khổ: "Cô không nhận ra nội lực của hoàng thượng đã suy yếu đi nhiều sao?"

Hoa Trứ Vũ nhớ lại hôm Tiêu Dận quyết chiến với Hoàng Phủ Vô Song, đúng là nội lực của Tiêu Dận yếu hơn nhiều, nếu không phải dựa vào chiêu thức linh hoạt, hắn cũng không cầm cự được lâu như vậy.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.

"Khi còn ở Bắc Triều, cô từng hỏi ta nguyên nhân hoàng thượng mất đi ký ức, lúc ấy ta không nói cho cô biết vì ta sợ cô sẽ nói với hoàng thượng. Nhưng ngay cả khi chúng ta giấu kín chuyện này, ngài ấy cũng phát hiện ra mình từng yêu một người. Ngài ấy phát hiện ra bức họa của Ôn Uyển trong thư phòng nên nghĩ người đó là Ôn Uyển. Chúng ta cũng không dám nói cho hoàng thượng biết sự thật, chúng ta sợ hoàng thượng đi tìm cô, sợ hoàng thượng nhớ ra cô. Nhưng chuyện làm chúng ta lo lắng vẫn xảy ra, từ sau khi hoàng thượng tới Nam Triều, dù chưa nhớ ra cô, nhưng hoàng thượng vẫn chắc chắn cô là người trong lòng mình, vì hoàng thượng biết cô từng là công chúa hòa thân. Sau đó, để nhớ lại cô, người bắt đầu uống thuốc khôi phục trí nhớ, nhưng thuốc đó có tác dụng phụ, người uống sẽ mất hết nội lực."

"Mất hết nội lực?" Để khôi phục ký ức, Tiêu Dận đã quyết tâm tự hủy nội lực, điều này thật khiến Hoa Trứ Vũ không dám tin. Nội lực là thứ tu luyện từ nhỏ, đến hiện tại cũng đã hơn hai mươi năm, nhưng hắn nghĩ hủy là hủy luôn.

"Đúng, đây chính là chuyện chúng ta lo lắng từ đầu. Cũng vì vậy nên chúng ta mới không cho hoàng thượng tiếp xúc với cô, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn cản." Hồi Tuyết thở dài.

Hoa Trứ Vũ trầm mặc không nói.

Thương thế của Tiêu Dận lúc tốt lúc xấu, hắn không có nội lực hộ thể, khả năng hồi phục rất chậm. Ngự y nói cần phải có Huyết Liên, tình hình mới khả quan hơn, nếu không, hắn vẫn có thể gặp nguy hiểm.

Bắc Triều không khan hiếm Tuyết Liên, nhưng Huyết Liên thì khác, Huyết Liên rất rất khó tìm, còn trăm năm mới nở hoa một lần. Cấm vệ quân Bắc Triều tìm kiếm ròng rã hai tháng liền, mãi tới tháng Sáu mới tìm được một bụi Huyết Liên ở chỗ tiếp giáp đỉnh Liên Vân và đỉnh Tuyết Sơn, nhưng Huyết Liên này vẫn chưa nở hoa.

Hoa Trứ Vũ chợt nhớ ra trong hoàng cung Nam Triều có Huyết Liên, khi nàng bị động thai cũng từng dùng Huyết Liên tẩm bổ. Sau khi trầm tư suy nghĩ, cuối cùng nàng quyết định đặt bút viết thư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương