Phược Long
-
Chương 4
Xôi thịt chân chính đây!
Thông cảm cả [lots] lẫn [bong] không thường xem H nên edit không được xuông, mọi người thứ lỗi nha.
Hix…hix…mới chương 3,4 đã có rồi vậy những chương sau sẽ thế nào đây (la hét um zời)
______=0O0=______
Vừa dứt lời, ngón tay hắn không ngừng di chuyển, không chút nhu tình mà trừu mạnh lên mật huyệt khô khốc kia.
“Ngô……” Cả người Long Tĩnh Thủy run lên, hai tay nắm chặt thành đấm, cố gắng chống lại dị vật đang xâm chiếm trong cơ thể, nhưng thay vì được giải thoát thì hành động ấy lại khiến Long Vô Ba càng xâm nhập vào trong càng lúc càng sâu, càng thêm mãnh liệt.
Trong khoảnh khắc, y cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của người nọ thật đáng sợ, nó tựa hồ muốn đem y xé nát thành trăm mảnh.
Tâm đau muốn vỡ nát, nước mắt y muốn tuôn trào nhưng lại phải cố nén ở trong lòng.
Giờ phút này, Long Tĩnh Thủy rốt cục cũng đã biết mình không còn đường lui, chỉ có thể nhắm mắt như không nhìn thấy gì, đem cái loại tra tấn nhục nhã này xem như một cực hình nào đấy, y cắn chặt răng để cho qua tất cả.
Long Vô Ba thấy y như thế, liền đoán được ngay suy nghĩ của y, bất giác mĩm cười, ngón tay trong cơ thể y đột nhiên nhẹ nhàng ôn nhu hơn.
“Đại ca. ” Hắn một bên thăm dò khám phá bên trong thân thể Long Tĩnh Thủy, một bên hôn lên đôi môi mềm mỏng kia, tiếng nói trầm thấp khàn khàn đầy cám dỗ: “Mở mắt.”
Rõ ràng là giọng điệu ra lệnh, nhưng từ miệng hắn phát ra lại mang âm hưởng mê hoặc làm người ta như muốn trầm mê trong bể tình.
Tim Long Tĩnh Thủy đập thình thịch, cố gắng cắn chặt răng, hờ hững bỏ qua.
Tuy bị lơ nhưng Long Vô Ba lại không buồn bực, chỉ nhíu mày, ngón tay hắn còn trong mật huyệt y lộng vài vòng, ấn mạnh vào nơi nào đó.
“Ahh…..!” Điểm mẫn cảm bị chạm, Long Tĩnh Thủy la hoảng lên, khom người về trước một lền nữa bắn ra, gương mặt tái nhợt nhanh chóng đỏ ửng, trong mắt ẩn chứa vài phần mê loạn, xấu hổ.
Long Vô Ba cực kì vừa lòng với phản ứng này, nhân cơ hội mở miệng y, tiến quân thần tốc, bắt buộc y cùng mình môi lưỡi triền miên, hôn đắc say sưa.
[lotus: là “cường hôn” đó mọi người]
“Ngô…… ưm…..ưm……”
Nụ hôn mãnh liệt diễn ra, Long Tĩnh Thủy cảm giác khí lực toàn thân đều tiêu tán, chỉ có thể mở to hai mắt, vô thần nhìn nam tử tuấn mỹ vẫn đang áp trên người mình.
“Hảo ngoan.” Long Vô Ba vỗ vỗ hai má y, lại tiếp tục hôn say sưa, sau còn quá phận cúi xuống bờ ngực trắng nõn của y từ từ gặm nhắm nhũ tiêm sưng đỏ vì bị dày dò.
“Buông…… Dừng tay……” Long Tĩnh Thủy khẽ kêu ra, tiếng nói đứt quãng không thành lời, trong đôi mắt đen láy nhiễm thượng vài phần ***, nơi ấy vừa mới phát tiết qua, lại một lần nữa sưng nóng lên.
Hanh, thật là khẩu thị tâm phi.
Long Vô Ba khẽ cười, liếc nhìn Long Tĩnh Thủy vài cái không biết là đang âm mưu điều gì, không chút đề phòng ngón tay vốn chôn sâu trong cơ thể y bất ngờ rút ra, ngược lại hắn lại đem chính dục vọng nóng bỏng của mình chen vào huyệt khẩu ướt át kia.
“Không cần!” Long Tĩnh Thủy toàn thân chấn động, sợ hãi muốn chạy chốn, cuống quít vặn vẹo thân thể.
Long Vô Ba mĩm cười nhìn Long Tĩnh Thủy, hai tay giữ chặt thắt lưng y, giọng nói kéo dài gọi nhẹ: “Đại ca —–”
Thanh âm hắn rất nhẹ, dịu dàng vô cùng, tựa như ẩn giấu rất nhiều tình cảm bên trong dành cho vị ca ca thân yêu mang tên Long Tĩnh Thủy mà không phải tử thù là y, nhưng chỉ ngay sau đó hắn lại thẳng lưng hướng về trước hung hăng xỏ xuyên qua cơ thể y.
“Ah…!”
Nửa thân dưới như bị rách ra làm hai, cảm giác đau như kim đâm xuyên đến, ngập tràn khắp cơ thể y.
Long Tĩnh Thủy đau đến cong cả hai chân, hai tay nắm chặt sàng đan, mồ hôi tuôn như tắm.
Long Tĩnh Thủy nhớ tới năm đó, Long Vô Ba bị y đâm cho một kiếm, phải chăng cũng từng trải qua loại đau đớn này?
Nhưng y chưa kịp nghĩ tiếp, thì lại phải phát ra tiếng đau đớn, Long Vô Ba không những không ngừng lại mà còn liên hồi vận động mãnh liệt trong y càng lúc càng nhanh.
“Puchi”
“Puchi”
Dục vọng sưng trướng của người nọ cứ không ngừng hung hăng ra vào trong y.
Trong căn phòng vốn dĩ rất yên tĩnh giờ lại phát ra thanh âm ái muội khiến người nghe phải đỏ mặt xấu hổ.
Long Tĩnh Thủy thở hổn hển, ngay cả lời cầu xin cũng không nói ra được, chỉ có thể không ngừng thoát ra những tiếng rên rỉ đầy xấu hồ.
Sự sỉ nhục này không phải chỉ nhẫn là có thể cho qua, vì chỉ cần y nghĩ đến người không ngừng ở trên thân y rượt đuổi bừa bãi là Long Vô Ba thân đệ của mình, thì tâm y không những đau đớn mà còn như muốn ngừng thở.
Y vốn tưởng Long Vô Ba cho dù thống hận mình đến cỡ nào thì cũng không thể hận suốt cả một đời, chỉ cần y chịu đựng, nhẫn nhịn qua một thời gian, đợi người nọ hết giận, sau tự nhiên có thể khôi phục lại tình huynh đệ như trước.
[lotus: đâu có dễ vậy Thuỷ nhi, em đâm người ta đến suýt mất mạng mà lị ; bongsunglun: phải đó anh Vô không “xử” em tại chỗ là may rồi ; Thuỷ nhi: hai người… các ngươi…* nước mắt dâng trào*; Vô Vô ca lớn tiếng quát: người tới! lôi hai kẻ này … ; lot & bong: bye,bye *dọt lẹ*, Vô ca lại âu yếm dỗ dành người đẹp nhân cơ hôi ăn tí đậu hủ: ngoan, không khóc ;Nhưng người đẹp vẫn cứ hix hix mãi ….*lại nhảm nữa rồi*]
Cho tới hôm nay y mới phát hiện, căn bản chỉ là si tâm vọng tưởng.
Y cùng hắn, làm sao có thể quay lại như trước?
Long Tĩnh Thủy càng suy nghĩ, cơ thể lại càng bị Long Vô Ba khống chế, hắn va chạm đong đưa vòng eo, không ngừng tiến về trước, đáng xấu hổ là y còn đón lấy sự trừu sáp *** loạn ấy của hắn.
Mà Long Vô Ba tuy trầm trong dục ái, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, thậm trí ẩn trong đôi mắt đen láy ấy là một tia hàn ý lạnh giá. Long Vô Ba một bên ở trên người Long Tĩnh Thủy rong ruổi tiết dục, một bên cúi đầu gặm nhấm vành tai y, mở miệng hỏi:“Đại ca, hiện tại có thể nói cho ta biết?”
“…… Sao?” Long Tĩnh Thuỷ tâm trí vẫn còn là một mãnh hỗn loạn.
Long Vô Ba liền ghé vào lỗ tai y nhẹ thổi, giọng nói ngọt như mật, nhưng lại nhấn mạnh từng chữ từng chữ một:“Năm đó, vì cái gì muốn giết ta?”
Giết?
Giết ai?
Long Vô Ba?
Bàn tay Long Tĩnh Thủy run lên, tiền một khắc trước còn chìm trong tình triều, nhưng chỉ một khắc sau, câu nói đó như đánh tỉnh y, ngay cả ánh mắt cũng tỉnh táo hơn.
Y im lặng không nói một chữ nào nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Long Vô Ba.
Bí mật này, y phải giữ chặt trong tim, có chết cũng không nói.
Chẳng sợ vì vậy mà mang danh phản bội huynh đệ, chẳng sợ vì thế mà chịu loại tra tấn nhục nhã này, chẳng sợ hắn xé nát thân thể y, cắn nát môi y, y cũng tuyệt không thể nói ra dù chỉ một chữ.
“Như thế nào? Không muốn nói?” Long Vô Ba liếc mắt môt cái liền dễ dàng nhìn thấu tâm y, ngón tay hắn vừa chậm rãi mơn trớn đôi môi đã bị chà đạp đến sưng đỏ, còn nửa thân dưới lại liên hồi đẩy mạnh về trước, dễ dàng chạm đến điểm mẫn cảm yếu ớt của y.
Long Tĩnh Thủy kêu lên một tiếng đau đớn, thất thần mở to hai mắt, vẫn như trước không nói một tiếng nói.
Đôi mắt Long Vô Ba cười một cách nham hiểm, chậm rãi mở rộng hai chân y, cố ý đảo lộng nơi đó mấy vòng, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve thanh vật nóng hổi kia.
“Nha…… Không……”
Long Tĩnh Thủy chịu không nổi kích thích như vậy, rốt cục cũng phải rên ra tiếng. Mồ hôi y ướt đẫm cả thân mình, vì quá kinh hoàng mà câm lặng không thể nói gì, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ hỗn loạn thống khổ cùng nhục nhã.
Long Vô Ba cũng không vì vậy mà buông tha y, tiếp tục ở trong thẩn thể mềm mại ấy mà tung hoành ngang dọc qua lại, đồng thời há miệng gặm nhắm cổ y, cúi đầu đạo: “Không chịu nói, không sao… dù gì chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian.”
Dứt lời, một lần nữa cảm giác ấy lại dâng trào lên.
Tứ chi Long Tĩnh Thủy bị hắn làm cho nhũn ra, hô hấp dồn dập, trên mặt dần hiện ra thần sắc mê loạn ngập trong hoan ái, dục vọng y hoàn toàn bị khiêu khích đến sưng cứng lên.
Long Vô Ba kề sát bờ môi nóng bỏng Long Tĩnh Thủy, nhẹ nhàng hôn loạn khắp thân thể y, âu yếm hôn từng tấc da từng tấc thịt không xót một chỗ nào của y, một lần lại một lần gọi: “Đại ca……”
Cũng là một lần lại một lần nhắc nhở y, người đang cùng mình ôm, hôn triền miên là thân đệ đệ.
Rõ ràng thống khổ, đau đớn, tủi nhục, nhưng y vẫn không thể chối bỏ loại khoái cảm không ngừng từ dưới thân truyền tới.
Long Tĩnh Thủy trầm mê trong đau đớn, lại một lần nữa đạt lên đỉnh điểm của cực lạc.
Trong khi đó Long Vô Ba cũng cảm nhận được mật huyệt dưới thân co rút, vừa cắn, vừa nuốt chặt lấy phân thân khiến hắn khó khống chế mà va chạm mãnh liệt hơn, sau một hồi liền phóng xuất tất cả dục vọng bên trong Long Tĩnh Thủy.
Hết chương 4
p/s: Lời nhắn của [lotus]:
[bongs] đi xa khoản 1tuần, nên thời gian tới một mình [lots] sẽ phải xử lí nguyên một chương nên sẽ post bài hơi chậm, có gì sai xót xin lượng thứ nha.
Chương sau: là kể lại khoảng thời gian tình huynh đệ thắm thiết của Thuỷ nhi cùng Vô Ca và còn cho chúng ta biết Vô ca bị người dụ ngay khi còn bé.
Thông cảm cả [lots] lẫn [bong] không thường xem H nên edit không được xuông, mọi người thứ lỗi nha.
Hix…hix…mới chương 3,4 đã có rồi vậy những chương sau sẽ thế nào đây (la hét um zời)
______=0O0=______
Vừa dứt lời, ngón tay hắn không ngừng di chuyển, không chút nhu tình mà trừu mạnh lên mật huyệt khô khốc kia.
“Ngô……” Cả người Long Tĩnh Thủy run lên, hai tay nắm chặt thành đấm, cố gắng chống lại dị vật đang xâm chiếm trong cơ thể, nhưng thay vì được giải thoát thì hành động ấy lại khiến Long Vô Ba càng xâm nhập vào trong càng lúc càng sâu, càng thêm mãnh liệt.
Trong khoảnh khắc, y cảm thấy khuôn mặt tuấn tú của người nọ thật đáng sợ, nó tựa hồ muốn đem y xé nát thành trăm mảnh.
Tâm đau muốn vỡ nát, nước mắt y muốn tuôn trào nhưng lại phải cố nén ở trong lòng.
Giờ phút này, Long Tĩnh Thủy rốt cục cũng đã biết mình không còn đường lui, chỉ có thể nhắm mắt như không nhìn thấy gì, đem cái loại tra tấn nhục nhã này xem như một cực hình nào đấy, y cắn chặt răng để cho qua tất cả.
Long Vô Ba thấy y như thế, liền đoán được ngay suy nghĩ của y, bất giác mĩm cười, ngón tay trong cơ thể y đột nhiên nhẹ nhàng ôn nhu hơn.
“Đại ca. ” Hắn một bên thăm dò khám phá bên trong thân thể Long Tĩnh Thủy, một bên hôn lên đôi môi mềm mỏng kia, tiếng nói trầm thấp khàn khàn đầy cám dỗ: “Mở mắt.”
Rõ ràng là giọng điệu ra lệnh, nhưng từ miệng hắn phát ra lại mang âm hưởng mê hoặc làm người ta như muốn trầm mê trong bể tình.
Tim Long Tĩnh Thủy đập thình thịch, cố gắng cắn chặt răng, hờ hững bỏ qua.
Tuy bị lơ nhưng Long Vô Ba lại không buồn bực, chỉ nhíu mày, ngón tay hắn còn trong mật huyệt y lộng vài vòng, ấn mạnh vào nơi nào đó.
“Ahh…..!” Điểm mẫn cảm bị chạm, Long Tĩnh Thủy la hoảng lên, khom người về trước một lền nữa bắn ra, gương mặt tái nhợt nhanh chóng đỏ ửng, trong mắt ẩn chứa vài phần mê loạn, xấu hổ.
Long Vô Ba cực kì vừa lòng với phản ứng này, nhân cơ hội mở miệng y, tiến quân thần tốc, bắt buộc y cùng mình môi lưỡi triền miên, hôn đắc say sưa.
[lotus: là “cường hôn” đó mọi người]
“Ngô…… ưm…..ưm……”
Nụ hôn mãnh liệt diễn ra, Long Tĩnh Thủy cảm giác khí lực toàn thân đều tiêu tán, chỉ có thể mở to hai mắt, vô thần nhìn nam tử tuấn mỹ vẫn đang áp trên người mình.
“Hảo ngoan.” Long Vô Ba vỗ vỗ hai má y, lại tiếp tục hôn say sưa, sau còn quá phận cúi xuống bờ ngực trắng nõn của y từ từ gặm nhắm nhũ tiêm sưng đỏ vì bị dày dò.
“Buông…… Dừng tay……” Long Tĩnh Thủy khẽ kêu ra, tiếng nói đứt quãng không thành lời, trong đôi mắt đen láy nhiễm thượng vài phần ***, nơi ấy vừa mới phát tiết qua, lại một lần nữa sưng nóng lên.
Hanh, thật là khẩu thị tâm phi.
Long Vô Ba khẽ cười, liếc nhìn Long Tĩnh Thủy vài cái không biết là đang âm mưu điều gì, không chút đề phòng ngón tay vốn chôn sâu trong cơ thể y bất ngờ rút ra, ngược lại hắn lại đem chính dục vọng nóng bỏng của mình chen vào huyệt khẩu ướt át kia.
“Không cần!” Long Tĩnh Thủy toàn thân chấn động, sợ hãi muốn chạy chốn, cuống quít vặn vẹo thân thể.
Long Vô Ba mĩm cười nhìn Long Tĩnh Thủy, hai tay giữ chặt thắt lưng y, giọng nói kéo dài gọi nhẹ: “Đại ca —–”
Thanh âm hắn rất nhẹ, dịu dàng vô cùng, tựa như ẩn giấu rất nhiều tình cảm bên trong dành cho vị ca ca thân yêu mang tên Long Tĩnh Thủy mà không phải tử thù là y, nhưng chỉ ngay sau đó hắn lại thẳng lưng hướng về trước hung hăng xỏ xuyên qua cơ thể y.
“Ah…!”
Nửa thân dưới như bị rách ra làm hai, cảm giác đau như kim đâm xuyên đến, ngập tràn khắp cơ thể y.
Long Tĩnh Thủy đau đến cong cả hai chân, hai tay nắm chặt sàng đan, mồ hôi tuôn như tắm.
Long Tĩnh Thủy nhớ tới năm đó, Long Vô Ba bị y đâm cho một kiếm, phải chăng cũng từng trải qua loại đau đớn này?
Nhưng y chưa kịp nghĩ tiếp, thì lại phải phát ra tiếng đau đớn, Long Vô Ba không những không ngừng lại mà còn liên hồi vận động mãnh liệt trong y càng lúc càng nhanh.
“Puchi”
“Puchi”
Dục vọng sưng trướng của người nọ cứ không ngừng hung hăng ra vào trong y.
Trong căn phòng vốn dĩ rất yên tĩnh giờ lại phát ra thanh âm ái muội khiến người nghe phải đỏ mặt xấu hổ.
Long Tĩnh Thủy thở hổn hển, ngay cả lời cầu xin cũng không nói ra được, chỉ có thể không ngừng thoát ra những tiếng rên rỉ đầy xấu hồ.
Sự sỉ nhục này không phải chỉ nhẫn là có thể cho qua, vì chỉ cần y nghĩ đến người không ngừng ở trên thân y rượt đuổi bừa bãi là Long Vô Ba thân đệ của mình, thì tâm y không những đau đớn mà còn như muốn ngừng thở.
Y vốn tưởng Long Vô Ba cho dù thống hận mình đến cỡ nào thì cũng không thể hận suốt cả một đời, chỉ cần y chịu đựng, nhẫn nhịn qua một thời gian, đợi người nọ hết giận, sau tự nhiên có thể khôi phục lại tình huynh đệ như trước.
[lotus: đâu có dễ vậy Thuỷ nhi, em đâm người ta đến suýt mất mạng mà lị ; bongsunglun: phải đó anh Vô không “xử” em tại chỗ là may rồi ; Thuỷ nhi: hai người… các ngươi…* nước mắt dâng trào*; Vô Vô ca lớn tiếng quát: người tới! lôi hai kẻ này … ; lot & bong: bye,bye *dọt lẹ*, Vô ca lại âu yếm dỗ dành người đẹp nhân cơ hôi ăn tí đậu hủ: ngoan, không khóc ;Nhưng người đẹp vẫn cứ hix hix mãi ….*lại nhảm nữa rồi*]
Cho tới hôm nay y mới phát hiện, căn bản chỉ là si tâm vọng tưởng.
Y cùng hắn, làm sao có thể quay lại như trước?
Long Tĩnh Thủy càng suy nghĩ, cơ thể lại càng bị Long Vô Ba khống chế, hắn va chạm đong đưa vòng eo, không ngừng tiến về trước, đáng xấu hổ là y còn đón lấy sự trừu sáp *** loạn ấy của hắn.
Mà Long Vô Ba tuy trầm trong dục ái, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, thậm trí ẩn trong đôi mắt đen láy ấy là một tia hàn ý lạnh giá. Long Vô Ba một bên ở trên người Long Tĩnh Thủy rong ruổi tiết dục, một bên cúi đầu gặm nhấm vành tai y, mở miệng hỏi:“Đại ca, hiện tại có thể nói cho ta biết?”
“…… Sao?” Long Tĩnh Thuỷ tâm trí vẫn còn là một mãnh hỗn loạn.
Long Vô Ba liền ghé vào lỗ tai y nhẹ thổi, giọng nói ngọt như mật, nhưng lại nhấn mạnh từng chữ từng chữ một:“Năm đó, vì cái gì muốn giết ta?”
Giết?
Giết ai?
Long Vô Ba?
Bàn tay Long Tĩnh Thủy run lên, tiền một khắc trước còn chìm trong tình triều, nhưng chỉ một khắc sau, câu nói đó như đánh tỉnh y, ngay cả ánh mắt cũng tỉnh táo hơn.
Y im lặng không nói một chữ nào nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Long Vô Ba.
Bí mật này, y phải giữ chặt trong tim, có chết cũng không nói.
Chẳng sợ vì vậy mà mang danh phản bội huynh đệ, chẳng sợ vì thế mà chịu loại tra tấn nhục nhã này, chẳng sợ hắn xé nát thân thể y, cắn nát môi y, y cũng tuyệt không thể nói ra dù chỉ một chữ.
“Như thế nào? Không muốn nói?” Long Vô Ba liếc mắt môt cái liền dễ dàng nhìn thấu tâm y, ngón tay hắn vừa chậm rãi mơn trớn đôi môi đã bị chà đạp đến sưng đỏ, còn nửa thân dưới lại liên hồi đẩy mạnh về trước, dễ dàng chạm đến điểm mẫn cảm yếu ớt của y.
Long Tĩnh Thủy kêu lên một tiếng đau đớn, thất thần mở to hai mắt, vẫn như trước không nói một tiếng nói.
Đôi mắt Long Vô Ba cười một cách nham hiểm, chậm rãi mở rộng hai chân y, cố ý đảo lộng nơi đó mấy vòng, tay lại nhẹ nhàng vuốt ve thanh vật nóng hổi kia.
“Nha…… Không……”
Long Tĩnh Thủy chịu không nổi kích thích như vậy, rốt cục cũng phải rên ra tiếng. Mồ hôi y ướt đẫm cả thân mình, vì quá kinh hoàng mà câm lặng không thể nói gì, trong đôi mắt ẩn chứa vẻ hỗn loạn thống khổ cùng nhục nhã.
Long Vô Ba cũng không vì vậy mà buông tha y, tiếp tục ở trong thẩn thể mềm mại ấy mà tung hoành ngang dọc qua lại, đồng thời há miệng gặm nhắm cổ y, cúi đầu đạo: “Không chịu nói, không sao… dù gì chúng ta cũng còn rất nhiều thời gian.”
Dứt lời, một lần nữa cảm giác ấy lại dâng trào lên.
Tứ chi Long Tĩnh Thủy bị hắn làm cho nhũn ra, hô hấp dồn dập, trên mặt dần hiện ra thần sắc mê loạn ngập trong hoan ái, dục vọng y hoàn toàn bị khiêu khích đến sưng cứng lên.
Long Vô Ba kề sát bờ môi nóng bỏng Long Tĩnh Thủy, nhẹ nhàng hôn loạn khắp thân thể y, âu yếm hôn từng tấc da từng tấc thịt không xót một chỗ nào của y, một lần lại một lần gọi: “Đại ca……”
Cũng là một lần lại một lần nhắc nhở y, người đang cùng mình ôm, hôn triền miên là thân đệ đệ.
Rõ ràng thống khổ, đau đớn, tủi nhục, nhưng y vẫn không thể chối bỏ loại khoái cảm không ngừng từ dưới thân truyền tới.
Long Tĩnh Thủy trầm mê trong đau đớn, lại một lần nữa đạt lên đỉnh điểm của cực lạc.
Trong khi đó Long Vô Ba cũng cảm nhận được mật huyệt dưới thân co rút, vừa cắn, vừa nuốt chặt lấy phân thân khiến hắn khó khống chế mà va chạm mãnh liệt hơn, sau một hồi liền phóng xuất tất cả dục vọng bên trong Long Tĩnh Thủy.
Hết chương 4
p/s: Lời nhắn của [lotus]:
[bongs] đi xa khoản 1tuần, nên thời gian tới một mình [lots] sẽ phải xử lí nguyên một chương nên sẽ post bài hơi chậm, có gì sai xót xin lượng thứ nha.
Chương sau: là kể lại khoảng thời gian tình huynh đệ thắm thiết của Thuỷ nhi cùng Vô Ca và còn cho chúng ta biết Vô ca bị người dụ ngay khi còn bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook