Phược Long
-
Chương 19
Long Tĩnh Thủy nghe mà ngợt mặt ra, đôi mắt khẽ hạ, nhất thời không biết nói gì.
Y đương nhiên thích Long Vô Ba.
Chính là y không biết đây là cái loại yêu thích nào?
Là tình huynh đệ? Hay là……
Y không dám nghĩ sâu hơn.
Thậm chí ngay cả vẻ mặt lúc này của Long Vô Ba, y cũng không dám tái nhìn lên.
Long Vô Ba cũng không ép, chỉ nữa nhắm nữa mở mắt, ngón tay chậm rãi đánh nhịp giường. Sau, hướng mắt mong lung nhìn ra cửa sổ, nhẹ nói:“Đêm đã khuya, đại ca ngươi trở về đi.”
Ý này là … đuổi y?
Cùng một câu nghi vấn, lại lặp đi lặp lại trong đầu y không thôi.
Tim Long Tĩnh Thủy chợt nhói, vội ngẩng đầu nhìn lên, chậm bước tiến đến Long Vô Ba.
Long Vô Ba lẳng lặng nhìn thẳng y, trong mắt sương mù tầng tầng lớp lớp, bốn bề nổi sóng, cuối cùng lại hạ xuống cố giữ cho mình bình tĩnh, nhẹ giọng thở dài:“Đại ca nếu không đi, sẽ khiến ta hiểu lầm.”
Ánh mắt kia thật ôn nhu, chứa đựng biết bao tình ý, đến nổi muốn đem người chôn sâu vào trong.
Long Tĩnh Thủy nheo mắt, một mớ suy nghĩ hỗn loạn chen sâu vào trong đầu, không biết nên hay không nên đáp lại tình cảm Long Vô Ba.
Làm huynh đệ, hay là làm tình nhân?
Trong lòng y dường như đã có đáp án, lại thủy chung không dám đối mặt, cuống quít vòng vo cả một vòng, sau lại như trối chết mà hướng cửa chạy đi. Nhưng ngón tay chưa chạm đến cửa phòng, thì đã nghe tiếng cười khẽ châm biếm của Long Vô Ba ở phía sau vọng lên.
Tiếng cười ấy thật nghẹn ngào lại giống như tiếng khóc, ẩn bên trong là nổi tương tư vô tận không được hồi đáp, cảm giác đau xót cũng từ đó mà dâng.
Long Tĩnh Thủy khựng lại tại chỗ, chỉ một chút thôi thì liền ra khỏi căn phòng này, nhưng y lại rất chậm rất chậm quay đầu trở lại.
Long Vô Ba vẫn vậy yên lặng ngồi ở trên giường, nét mặt lại không có vẻ gì là vừa mới cười, bạc thần tuy khẽ nhướng nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo đến khó coi, hắn là đang cười sao?
Chỉ nhìn một cái, Long Tĩnh Thủy lại cảm thấy không có lối thoát.
Mà Long Vô Ba vừa cùng tầm mắt y giao nhau, sắc mặt cũng khẽ biến, đột nhiên từ trên giường bật dậy, vọt nhanh tới cạnh cửa, chặt chẽ bắt lấy tay y.
“Tại sao lại quay lại?” Đôi mắt Long Vô Ba nặng trĩu âm trầm, tựa hồ sinh khí vô cùng, một chữ một chữ nói: “Ngươi hiện tại muốn chạy, có lẻ quá muộn rồi.”
Nói xong không đợi Long Tĩnh Thủy phản ứng, liền cúi đầu, mạnh mẽ cướp lấy môi y.
Nụ hôn này thật sự thô lỗ, thật sự quá mãnh liệt, hắn mạnh mẽ khai mở khớp hàm Long Tĩnh Thủy, ở nơi mềm mại tận sâu trong miệng y phiên giảo đùa bỡn, cưỡng bức đầu lưỡi linh hoạt kia cù mình dây dưa một chỗ.
Long Tĩnh Thủy rùn mình, rất nhanh ý thưc được chuyện mình từng bị xâm phạm, nhưng giãy dụa lại không ra.
Tại sao quay lại?
Tại sao không đi?
Y rõ ràng biết đáp án, chỉ là nói không nên lời.
Long Vô Ba hôn say sưa, hôn đến rối rít vội vã, thẳng đến khi cả hai cùng hết hơi, mới ép mình buông đôi môi sưng đỏ kia ra, sau đặt Long Tĩnh Thủy trên sàng, giọng nói ấm áp truyền bên tai, nhẹ thanh đạo:“Đại ca, ngươi nếu không thích ta, thì lập tức đi ra cánh cửa này, vĩnh viễn đừng để ý ta. Nếu không ta ……”
Dừng một chút, giữ chặt lấy tay Long Tĩnh Thủy, lời muốn nói lại không cách nào thốt lên.
Trên thực tế, để nói ra câu này, hắn cũng đã dùng hết toàn bộ lý trí của mình.
Long Tĩnh Thủy hô hấp dồn dập, biết cánh cửa kia là nơi thoát thân duy nhất đang cách y không xa, nhưng mà Long Vô Ba cứ nhìn y chăm chăm như vậy, hỏi y làm sao mà bước ra ngoài? Chân y không di chuyển, nhưng tay thì có, nhẹ nhàng nâng thủ chậm rãi hoàn qua thắt lưng Long Vô Ba.
Đôi mắt Long Vô Ba chợt sáng lên kinh hỉ*, kiềm lòng không đặng vội cúi xuống hôn lên bạc thần hằng mong muốn.
(kinh hỉ*= ngạc nhiên cùng vui mừng).
Nụ hôn lần này là ôn nhu cùng triền miên, dịch thuỷ theo khoé môi Long Tĩnh Thuỷ chậm rãi lan xuống, chảy dài trên vòm cổ trắng ngần, hai tay lại mất không chế lên xuống trên lưng người trong lòng, cúi thấp đầu nan gọi: “Đại ca……”
“Ân… Vô Ba.”
“Đại ca, ta đau lắm, ngươi sờ sờ ta.” Lời vừa nói, vừa bắt lấy Long Tĩnh Thủy di di tìm kiếm hạ thân mình.
Long Tĩnh Thủy tuy không phải lần đầu chạm đến vật nóng rực nam khan kia, nhưng giờ lại có chút run run, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên: “Đừng ……”
Long Vô Ba không nghe mà cầm lấy tay y, cách hạ khố nhẹ an ủi dục vọng chính mình, từ giọng nói khàn khàn trầm thấp lại mang theo ý muốn cám dỗ, tha thất ngôn tử gọi: “Đại ca ——”
Cơ thể Long Tĩnh Thủy hoàn toàn nhuyễn ra, đành phải nhắm mắt, mặc hắn bài bố.
Long Vô Ba nằm trên người Long Tĩnh Thủy nhẹ nhàng thở, thẳng đến khi nơi đó hoàn toàn cứng rắng dựng đứng lên, mới bắt đầu động thủ bác trừ y phục y, đặt môi lên làn da trắng mịn, nhẹ nhàng kéo dài nụ hôn, hôn khắp bờ ngực trắng tuyết,nhẹ nhàng gặm nhắm nụ hồng nhạt hơi hơi phát run.
“A a a……” Long Tĩnh Thủy thấp giọng rên rỉ, tự nhiên thanh tỉnh hơn nhiều, mắt nhẹ lướt sang chiếc giường bên cạnh.
Y cảm thấy tình huống lúc này hơi có chút quái dị, nghĩ muốn nhắc nhở Long Vô Ba đổi nơi khác, nhưng lại ngượng ngùng xấu hổ nói không ra lời, chỉ có thể hướng mắt tới bên giường chớp mắt mấy cái ý bảo.
Long Vô Ba biết tâm tư y, nhưng lại cố tình làm bộ không hiểu, cười hôn lên đôi mắt sáng ngời hơi ướm lệ, giọng khàn khàn đạo: “Đại ca, ta muốn ngươi.”
Dứt lời, Long Tĩnh Thủy liền cảm thấy hạ thân chợt lạnh, thì ra Long Vô Ba đã muốn xả xuống hạ khố y. Y cắn chặt răng, nỗi ám ảnh bị xâm phạm ngày trước đột nhiên hiện lên, thân thể lạnh run.
Long Vô Ba lại không vội tiến công, chỉ nâng một bên đùi y, ngón tay nhẹ ấn thượng nơi sáp nhập dục vọng, dịu dàng nhu lộng bên trong. Thẳng đến khi mật huyệt kia dần mềm mại, đủ để phun ra nuốt vào ba ngón tay thì mới chậm rãi rút ra, thay vào đó là đưa nam căn nóng bỏng từ lâu gắng gượng của mình vào bên trong.
Long Tĩnh Thủy chấn động, trong đôi mắt nhanh chóng nổi lên một tầng thuỷ quang trong suốt.
“Ngoan, đừng sợ.” Long Vô Ba một bên hôn mắt y, một bên thẳng lưng đẩy mạnh, hung hăng giữ lấy thân thể người trong lòng..
“AAA………….”
Cảm giác như bị xé rách ra làm hai, nước mắt nhanh chóng hoà tan.
Long Tĩnh Thủy đau đến hút khí, nhưng lại bị cánh tay Long Vô Ba ôm chặt, căn bản không thể chạy trốn. Y một chân hoàn trên thắt lưng Long Vô Ba, một chân khác sớm đã không đứng thẳng được, chỉ có thể gắt gao bám lấy cổ Long Vô Ba, theo từng nhịp va chạm của người trên thân mà đung đưa run rẩy thân mình.
Đau đớn vẫn liên tục.
Nhưng cũng dần dần xuất hiện một cảm giác kỳ lạ từ ê ẩm chuyển sang khoái cảm, dọc theo sống lưng mà dâng lên, làm cho y vặn vẹo thắt lưng không thôi, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu biến đổi.
Long Vô Ba rất nhanh liền nhận ra sự thay đổi của cơ thể y, động tác càng lúc càng vội vả hơn, liên tục không ngừng va chạm đến yếu đểm nhạy cảm kia.
Long Tĩnh Thủy hưng phấn dâng trào, tiếng rên rỉ đứt quảng, cuối cùng không nhịn được nữa cứ thế há miệng cắn lấy bả vai Long Vô Ba.
Long Vô Ba kêu một tiếng đau đớn, nhanh giữ lấy thắt lưng Long Tĩnh Thủy, đẩy mạnh thật nhanh về trước, khóe mắt nhiễm thượng vài phần tà khí, nhẹ giọng đạo: “Ta yêu ngươi, đại ca.”
Y đương nhiên thích Long Vô Ba.
Chính là y không biết đây là cái loại yêu thích nào?
Là tình huynh đệ? Hay là……
Y không dám nghĩ sâu hơn.
Thậm chí ngay cả vẻ mặt lúc này của Long Vô Ba, y cũng không dám tái nhìn lên.
Long Vô Ba cũng không ép, chỉ nữa nhắm nữa mở mắt, ngón tay chậm rãi đánh nhịp giường. Sau, hướng mắt mong lung nhìn ra cửa sổ, nhẹ nói:“Đêm đã khuya, đại ca ngươi trở về đi.”
Ý này là … đuổi y?
Cùng một câu nghi vấn, lại lặp đi lặp lại trong đầu y không thôi.
Tim Long Tĩnh Thủy chợt nhói, vội ngẩng đầu nhìn lên, chậm bước tiến đến Long Vô Ba.
Long Vô Ba lẳng lặng nhìn thẳng y, trong mắt sương mù tầng tầng lớp lớp, bốn bề nổi sóng, cuối cùng lại hạ xuống cố giữ cho mình bình tĩnh, nhẹ giọng thở dài:“Đại ca nếu không đi, sẽ khiến ta hiểu lầm.”
Ánh mắt kia thật ôn nhu, chứa đựng biết bao tình ý, đến nổi muốn đem người chôn sâu vào trong.
Long Tĩnh Thủy nheo mắt, một mớ suy nghĩ hỗn loạn chen sâu vào trong đầu, không biết nên hay không nên đáp lại tình cảm Long Vô Ba.
Làm huynh đệ, hay là làm tình nhân?
Trong lòng y dường như đã có đáp án, lại thủy chung không dám đối mặt, cuống quít vòng vo cả một vòng, sau lại như trối chết mà hướng cửa chạy đi. Nhưng ngón tay chưa chạm đến cửa phòng, thì đã nghe tiếng cười khẽ châm biếm của Long Vô Ba ở phía sau vọng lên.
Tiếng cười ấy thật nghẹn ngào lại giống như tiếng khóc, ẩn bên trong là nổi tương tư vô tận không được hồi đáp, cảm giác đau xót cũng từ đó mà dâng.
Long Tĩnh Thủy khựng lại tại chỗ, chỉ một chút thôi thì liền ra khỏi căn phòng này, nhưng y lại rất chậm rất chậm quay đầu trở lại.
Long Vô Ba vẫn vậy yên lặng ngồi ở trên giường, nét mặt lại không có vẻ gì là vừa mới cười, bạc thần tuy khẽ nhướng nhưng khuôn mặt lại vặn vẹo đến khó coi, hắn là đang cười sao?
Chỉ nhìn một cái, Long Tĩnh Thủy lại cảm thấy không có lối thoát.
Mà Long Vô Ba vừa cùng tầm mắt y giao nhau, sắc mặt cũng khẽ biến, đột nhiên từ trên giường bật dậy, vọt nhanh tới cạnh cửa, chặt chẽ bắt lấy tay y.
“Tại sao lại quay lại?” Đôi mắt Long Vô Ba nặng trĩu âm trầm, tựa hồ sinh khí vô cùng, một chữ một chữ nói: “Ngươi hiện tại muốn chạy, có lẻ quá muộn rồi.”
Nói xong không đợi Long Tĩnh Thủy phản ứng, liền cúi đầu, mạnh mẽ cướp lấy môi y.
Nụ hôn này thật sự thô lỗ, thật sự quá mãnh liệt, hắn mạnh mẽ khai mở khớp hàm Long Tĩnh Thủy, ở nơi mềm mại tận sâu trong miệng y phiên giảo đùa bỡn, cưỡng bức đầu lưỡi linh hoạt kia cù mình dây dưa một chỗ.
Long Tĩnh Thủy rùn mình, rất nhanh ý thưc được chuyện mình từng bị xâm phạm, nhưng giãy dụa lại không ra.
Tại sao quay lại?
Tại sao không đi?
Y rõ ràng biết đáp án, chỉ là nói không nên lời.
Long Vô Ba hôn say sưa, hôn đến rối rít vội vã, thẳng đến khi cả hai cùng hết hơi, mới ép mình buông đôi môi sưng đỏ kia ra, sau đặt Long Tĩnh Thủy trên sàng, giọng nói ấm áp truyền bên tai, nhẹ thanh đạo:“Đại ca, ngươi nếu không thích ta, thì lập tức đi ra cánh cửa này, vĩnh viễn đừng để ý ta. Nếu không ta ……”
Dừng một chút, giữ chặt lấy tay Long Tĩnh Thủy, lời muốn nói lại không cách nào thốt lên.
Trên thực tế, để nói ra câu này, hắn cũng đã dùng hết toàn bộ lý trí của mình.
Long Tĩnh Thủy hô hấp dồn dập, biết cánh cửa kia là nơi thoát thân duy nhất đang cách y không xa, nhưng mà Long Vô Ba cứ nhìn y chăm chăm như vậy, hỏi y làm sao mà bước ra ngoài? Chân y không di chuyển, nhưng tay thì có, nhẹ nhàng nâng thủ chậm rãi hoàn qua thắt lưng Long Vô Ba.
Đôi mắt Long Vô Ba chợt sáng lên kinh hỉ*, kiềm lòng không đặng vội cúi xuống hôn lên bạc thần hằng mong muốn.
(kinh hỉ*= ngạc nhiên cùng vui mừng).
Nụ hôn lần này là ôn nhu cùng triền miên, dịch thuỷ theo khoé môi Long Tĩnh Thuỷ chậm rãi lan xuống, chảy dài trên vòm cổ trắng ngần, hai tay lại mất không chế lên xuống trên lưng người trong lòng, cúi thấp đầu nan gọi: “Đại ca……”
“Ân… Vô Ba.”
“Đại ca, ta đau lắm, ngươi sờ sờ ta.” Lời vừa nói, vừa bắt lấy Long Tĩnh Thủy di di tìm kiếm hạ thân mình.
Long Tĩnh Thủy tuy không phải lần đầu chạm đến vật nóng rực nam khan kia, nhưng giờ lại có chút run run, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên: “Đừng ……”
Long Vô Ba không nghe mà cầm lấy tay y, cách hạ khố nhẹ an ủi dục vọng chính mình, từ giọng nói khàn khàn trầm thấp lại mang theo ý muốn cám dỗ, tha thất ngôn tử gọi: “Đại ca ——”
Cơ thể Long Tĩnh Thủy hoàn toàn nhuyễn ra, đành phải nhắm mắt, mặc hắn bài bố.
Long Vô Ba nằm trên người Long Tĩnh Thủy nhẹ nhàng thở, thẳng đến khi nơi đó hoàn toàn cứng rắng dựng đứng lên, mới bắt đầu động thủ bác trừ y phục y, đặt môi lên làn da trắng mịn, nhẹ nhàng kéo dài nụ hôn, hôn khắp bờ ngực trắng tuyết,nhẹ nhàng gặm nhắm nụ hồng nhạt hơi hơi phát run.
“A a a……” Long Tĩnh Thủy thấp giọng rên rỉ, tự nhiên thanh tỉnh hơn nhiều, mắt nhẹ lướt sang chiếc giường bên cạnh.
Y cảm thấy tình huống lúc này hơi có chút quái dị, nghĩ muốn nhắc nhở Long Vô Ba đổi nơi khác, nhưng lại ngượng ngùng xấu hổ nói không ra lời, chỉ có thể hướng mắt tới bên giường chớp mắt mấy cái ý bảo.
Long Vô Ba biết tâm tư y, nhưng lại cố tình làm bộ không hiểu, cười hôn lên đôi mắt sáng ngời hơi ướm lệ, giọng khàn khàn đạo: “Đại ca, ta muốn ngươi.”
Dứt lời, Long Tĩnh Thủy liền cảm thấy hạ thân chợt lạnh, thì ra Long Vô Ba đã muốn xả xuống hạ khố y. Y cắn chặt răng, nỗi ám ảnh bị xâm phạm ngày trước đột nhiên hiện lên, thân thể lạnh run.
Long Vô Ba lại không vội tiến công, chỉ nâng một bên đùi y, ngón tay nhẹ ấn thượng nơi sáp nhập dục vọng, dịu dàng nhu lộng bên trong. Thẳng đến khi mật huyệt kia dần mềm mại, đủ để phun ra nuốt vào ba ngón tay thì mới chậm rãi rút ra, thay vào đó là đưa nam căn nóng bỏng từ lâu gắng gượng của mình vào bên trong.
Long Tĩnh Thủy chấn động, trong đôi mắt nhanh chóng nổi lên một tầng thuỷ quang trong suốt.
“Ngoan, đừng sợ.” Long Vô Ba một bên hôn mắt y, một bên thẳng lưng đẩy mạnh, hung hăng giữ lấy thân thể người trong lòng..
“AAA………….”
Cảm giác như bị xé rách ra làm hai, nước mắt nhanh chóng hoà tan.
Long Tĩnh Thủy đau đến hút khí, nhưng lại bị cánh tay Long Vô Ba ôm chặt, căn bản không thể chạy trốn. Y một chân hoàn trên thắt lưng Long Vô Ba, một chân khác sớm đã không đứng thẳng được, chỉ có thể gắt gao bám lấy cổ Long Vô Ba, theo từng nhịp va chạm của người trên thân mà đung đưa run rẩy thân mình.
Đau đớn vẫn liên tục.
Nhưng cũng dần dần xuất hiện một cảm giác kỳ lạ từ ê ẩm chuyển sang khoái cảm, dọc theo sống lưng mà dâng lên, làm cho y vặn vẹo thắt lưng không thôi, ngay cả giọng nói cũng bắt đầu biến đổi.
Long Vô Ba rất nhanh liền nhận ra sự thay đổi của cơ thể y, động tác càng lúc càng vội vả hơn, liên tục không ngừng va chạm đến yếu đểm nhạy cảm kia.
Long Tĩnh Thủy hưng phấn dâng trào, tiếng rên rỉ đứt quảng, cuối cùng không nhịn được nữa cứ thế há miệng cắn lấy bả vai Long Vô Ba.
Long Vô Ba kêu một tiếng đau đớn, nhanh giữ lấy thắt lưng Long Tĩnh Thủy, đẩy mạnh thật nhanh về trước, khóe mắt nhiễm thượng vài phần tà khí, nhẹ giọng đạo: “Ta yêu ngươi, đại ca.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook