Phùng Xuân
-
Chương 10
Con, con không cần người khác, con muốn mãi mãi ở cùng với ba.....
Chỉ cần một ngày ba còn cần con, con sẽ đứng cạnh ba!
Sáng sớm!
Cho dù đang mơ mơ màng màng, Diệp Du Đồng vẫn cảm thấy eo mình đau nhức. Sau đó cậu lại cảm thấy dường như có bàn tay ấm áp của ai đó vuốt nhẹ lên từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cậu, mỗi lần bàn tay ấy di chuyển đến chỗ nào, chỗ đó sẽ cảm thấy lành lạnh, cảm giác đó thật thoải mái.....
.
"Ưm ưm.....Ư........."
Đang mơ màng, Diệp Phùng Xuân chợt nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào vang lên bên tai mình, y mở mắt ra nhìn cậu nhóc bên cạnh đang nhíu mày, mặt đỏ ửng nhưng dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Vốn đang hưởng thụ sự ngọt ngào trong mơ, đột nhiên cậu cảm thấy cái nơi khó nói của cậu vừa trướng vừa đau, kế đó là cái quần lót ươn ướt, dinh dính. Lúc này Diệp Du Đồng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, những điều kì lạ mà trước nay chưa từng xảy ra trên người cậu làm cậu hoảng hốt thốt lên, "Ba ba!"
"Sao vậy?"
Nghe được sự hoảng hốt trong giọng nói của con mình, Diệp Phùng Xuân vội vàng ngồi dậy xem xét, không ngờ lại gặp phải sự kháng cự.
"Đừng, đừng nhìn!" Diệp Du Đồng sợ hãi la lên, cậu muốn đẩy cha mình ra nhưng được cái này thì phải mất cái khác, cuối cùng cậu đành phải túm lấy cái chăn che kín người, tay chân luống cuống, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của con, Diệp Phùng Xuân nhíu mày. Y chợt nhớ tới hôm qua cậu phơi nắng quá nhiều mà bị nắng làm tổn thương, y không nói nhiều nữa, giật mạnh tấm chăn che trên người Diệp Du Đồng ra. Lúc này, lại thấy cậu nhóc lấy tay che hạ thân, hai chân thon dài trắng nõn còn đang run cầm cập, mắt nhắm lại, vẻ mặt tuyệt vọng, còn cái quần lót kia thì bị ướt một mảng lớn làm Diệp Phùng Xuân không khỏi sửng sốt, "Đồng Đồng, con......."
"Đã....đã bảo ba đừng nhìn.......Ba ăn hiếp người ta......." Thật sự cảm thấy rất mất mặt, Diệp Du Đồng nhịn không được vừa nức nở vừa khẽ chửi bậy. Nhìn cha cậu ngạc nhiên như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên, tuy nhiên chuyện kì cục thế này lại để y phát hiện, chẳng bằng cậu đi chết luôn cho rồi. Cậu nhóc thẹn đến nỗi sắp khóc òa lên, tay chân luống cuống không biết là nên che mặt mình hay che phía dưới lại, trong hoảng hốt cậu đau khổ đến muốn chết đi được.
"Ha ha!" Phía trên đỉnh đầu Diệp Du Đồng vang lên tiếng cười nhưng tiếng cười này dường như đang cố nén.
Đã như vậy mà cha cậu còn cười ra tiếng như thế, Diệp Du Đồng xấu hổ nhắm mắt, cả người co cứng lại, lúc này cậu thật muốn đào cái hố chui xuống cho đỡ khổ. Bị y cười nhạo! Làm sao đây? Có phải y đã phát hiện chuyện mình mơ thấy y sờ khắp người nên mới.....
"Sao con lại sợ như thế?" Đến lúc này Điệp Phùng Xuân đại khái đã có thể nắm bắt được tình hình thực tế rồi. Nhìn thấy phản ứng ngây thơ của con mình y vừa cảm thấy có chút khó hiểu lại vừa cảm thấy có chút buồn cười, "Có phải lần đầu tiên bị như thế hay không?"
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh như lúc bình thường của cha, chứng tỏ y vẫn chưa phát hiện giấc mơ không thể cho ai biết của mình, Diệp Du Đồng mới từ từ bình tĩnh lại, mở mắt ra, đỏ mặt gật gật đầu, nhưng cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Đưa tay xoa nhẹ lên tóc con, trong lòng y đau xót. Cơ thể của con y quả nhiên không tốt, hiện giờ mấy thằng nhóc khác đều phát dục rất sớm, bình thường chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi thì đã biết đây là chuyện gì rồi. Nhưng cậu nhóc nhà y cho tới mười sáu tuổi mới có lần đầu tiên, lại còn sợ đến hoảng vía. Cũng may là để người làm cha như y phát hiện, bằng không có lẽ cậu nhóc sẽ sợ chết khiếp....Khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hồng mếu máo giống như sắp khóc đó dễ thương đến nỗi ai nhìn thấy cũng muốn chạy đến ăn hiếp. Lần đầu tiên Diệp Phùng Xuân phát hiện thì ra ở sâu trong nội tâm của y cũng tiềm tàng nhiều nhân tố tàn ác như thế. Bình thường y cũng chỉ ra vẻ trang nghiêm và tất nhiên là làm rất tốt. Nhưng, khi ở trước mặt cậu nhóc này, y lại giấu không được.
"Được rồi, thức dậy đi! Đây là hiện tượng sinh lý rất bình thường, không có gì phải sợ cả, chỉ cần vào toilet tắm rửa một chút là được rồi!" Diệp Phùng Xuân vừa nói vừa nắm cổ tay mảnh khảnh của cậu nhóc. Quả nhiên là bé gà giò, có lẽ hôm qua thằng nhóc này đã nhìn thấy mấy người đẹp mặc bikini trên bờ biển, cho nên mới thành ra như thế.
Không muốn tiếp tục trưng bộ dáng xấu hổ ở trước mặt cha mình nữa, Diệp Du Đồng lần đầu tiên ước mình có thể nhanh chóng chạy khỏi tầm mắt y. Nghĩ đến đó, cậu lập tức bật dậy, chạy trở về phòng mình.
Nhưng sao cậu lại ngủ trên giường của cha cậu? Cậu thật sự không nhớ gì hết. Phải rồi, đêm qua sau khi dùng cơm chiều xong, trở về phòng, dường như cha cậu dẫn cậu lên sân thượng ngắm sao, còn uống một ít bia.......
---------------------------------------------------------------------------
Đêm qua, lúc hai người trở về phòng, bầu trời đã đầy sao.
Diệp Phùng Xuân dẫn cậu nhóc lên sân thượng - Lúc đầu y chọn khách sạn này cũng vì y chấm góc ngắm sao bằng kính viễn vọng thật tốt ở đây, y vốn muốn dẫn vợ và các con lên đây ngắm sao trời…. "Ở đây có thể nhìn thấy mấy chòm sao ở Nam bán cầu, ở nhà của mình không nhìn thấy đâu! Nhìn kìa, bên đó là chòm Nam Thập Tự, bên kia là chòm Nhân Mã, rất đẹp phải không?"
"Đúng vậy, nhìn chúng ở gần mình thật....." Nhưng kì thật nó vẫn ở rất xa, giống như người bên cạnh cậu. Thấy người trầm tính như cha cậu lúc này lại hưng phấn như vậy, Diệp Du Đồng cảm thấy lòng cậu đầy ắp tình cảm yêu mến cưng chiều của cậu dành cho y: hi vọng ba ba có thể mãi mãi, mãi mãi vui vẻ như vậy!
Sao trời lấp lánh không vướng bụi trần như thế nhìn rất đẹp, một cơn gió biển thổi tới, Diệp Du Đồng dần dần tỉnh táo lại, phủi đi những suy nghĩ vơ vẩn trong đầu. Mới vừa dựa vào xích đu bên góc nhà, cậu đột nhiên cảm thấy phần eo và lưng mình đau nhức, chịu không nổi "A" lên một tiếng.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào góc nhà làm Diệp Phùng Xuân thấy rõ khuôn mặt đau đớn của con, y vội buông kính viễn vọng trong tay xuống, "Sao vậy? Chỗ nào đau?"
"Phần eo, trên lưng cũng có nhiều chỗ đau lắm....." Diệp Du Đồng nhăn nhăn mặt, thấy vẻ mặt lo lắng của y như thế cậu thật rất muốn làm nũng một chút nhưng cảm thấy có gì đó không ổn nên lại dằn xuống, "Không sao đâu ba, lát nữa là hết hà!"
"Sao lại không có gì, lại đây để ba nhìn xem!" Diệp Phùng Xuân kéo cậu nhóc qua, giở chiếc T-shirt lên, vừa nhìn thấy, mày y nhăn lại. Làn da vốn trắng nõn giờ lại đầy những vệt tim tím, rõ ràng là do hôm qua phơi nắng quá nhiều nên bị nắng ăn rồi, "Không phải ba đã bảo con vào phòng thoa kem chống nắng rồi sao? Sao lại thành như vậy?" Làm cha làm mẹ khi thấy con mình bị thương tổn luôn xót cả ruột, cho dù là người bình tĩnh như Diệp Phùng Xuân cũng tránh không khỏi chuyện nóng lòng, vội trách cậu nhóc một câu.
"Con, con có thoa mà!" Nghe giọng điệu nghiêm khác của cha mình, Diệp Du Đồng vội vàng đáp lời ngay, "Có thể đó là mấy chỗ không thoa tới........." Lúc ấy cậu đang vội cho nên chỉ thoa qua loa vài cái thôi, không ngờ lại bị nghiêm trọng như vậy, đúng thật là tự làm tự chịu mà.
"Ngồi ở đây đừng nhúc nhích, chờ ba một chút!" Nói xong, Diệp Phùng Xuân chạy vội xuống lầu, cánh tay đột nhiên mất đi hơi ấm của cha, Diệp Du Đồng cảm thấy ngày càng lạnh.
Không tới hai phút sau, Diệp Phùng Xuân đã trở lên sân thượng, trên tay y còn cầm theo một đống đồ. Kéo cậu nhóc đến ngồi phía trước mình, cởi áo cậu ra.
Gió đêm thổi tới, Diệp Du Đồng lạnh run lên, tuy nhiên cậu vẫn ngồi yên để bàn tay ấm áp ấy xoa khắp lưng cậu. Những chỗ được thuốc mỡ mát dịu thoa vào, giống như dòng nước mát mẻ làm dịu đi cái nóng rát đau buốt trên người cậu và đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve kia càng làm cho nhịp thở của cậu ngày thêm dồn dập, thiếu chút nữa đã nén không được mà rên ra tiếng.
"Sau này có đi lặn biển nhớ phải thoa kem chống nắng thật kĩ, mặc áo dài một chút!" Giọng cha cậu vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói đầy thương tiếc, "Con rất gầy, nếu bị nước và gió biển thấm vào quá nhiều sẽ bị nắng ăn! Nếu như không thoa được trên lưng thì đến tìm ba....."
Rơi vào vòng tay ấm áp và mùi thuốc thoang thoảng êm dịu, cậu nhóc thoải mái nhắm nghiền hai mắt lại, trong lòng hy vọng: nếu thời gian có thể dừng lại mãi ở giờ phút này thì hay biết mấy. Cho đến khi cha cậu kéo áo cậu xuống, xoay người cậu qua, Diệp Du Đồng mới phát hiện mình đang dựa vào một cái đệm thật mềm mại, còn chiếc bàn phía trước xích đu đã để mấy lon bia và mấy lon nước trái cây.
"Cảnh trời đẹp như vậy, con uống với ba một ít đi!" Diệp Phùng Xuân đưa lon nước trái cây cho cậu nhóc, còn mình thì khui một lon bia.
Trong câu nói ấy dường như có chút cô đơn, không hiểu tại sao nghe xong trong lòng Diệp Du Đồng lại dâng lên dũng khí chưa từng có. Cậu đặt lon nước trái cây xuống, khui một lon bia, "Con uống bia với ba!" Trước đây cậu chưa bao giờ dính tới một giọt rượu, nhưng cha cậu cô đơn như vậy, uống một chút rượu với y thì có là gì đâu?
Diệp Phùng Xuân nhìn cậu nhóc, đôi mắt trong suốt, "Cũng được.....Con cũng sắp trưởng thành rồi!"
Hai người không nói gì nữa mà uống với nhau mấy hớp bia. Diệp Du Đồng thấy cha mình ngửa đầu lên uống một hơi, bọt nước từ khóe miệng tràn ra, chảy xuống trái cổ, rồi cậu lại nhớ tới cảnh lưng eo tiếp xúc thân mật khi nãy, không hiểu tại sao cậu lại có xúc động muốn hôn lên cái nơi không ngừng di chuyển lên xuống ấy. Suy nghĩ này làm cậu hoảng sợ, để che giấu đi dục vọng đáng sợ của mình, cậu uống ừng ực một hơi hết cả lon bia rồi nhăn mặt lại ngồi ngây ra đó.
"Ha ha, nhóc con, khá lắm!" Thấy dáng vẻ ngây ngốc của con mình, Diệp Phùng Xuân bóp nhẹ vào lon bia, chất dẻo platixin gần như gom lại thành một hỗn hợp, "Đi chơi với ba không thú vị lắm phải không? Lần sau đi cùng với bạn học sẽ vui lắm!" Quả nhiên uống rượu chung với lão già này thật là chán. Mấy cậu nhóc đến độ tuổi này, hầu hết đều thích gom thành một nhóm chạy tung tăng dưới ánh mặt trời, hát nghêu ngao dưới ánh trăng. Không giống như y, ngay từ nhỏ đã trầm tính, cũng không biết cái cảm giác thả sức vui đùa hồi còn trẻ là như thế nào. Cho dù là vào hoàn cảnh sinh đứa con này ra, cũng không phải do y phóng túng mà là kết quả của một lần thân bất do kỷ.......
Diệp Du Đồng nghe cha mình nói như vậy, vội vàng lắc đầu, có lẽ là nhờ tác dụng của cồn làm cho lá gan của cậu to lên không ít, "Con, con không cần người khác, con muốn mãi mãi ở cùng với ba....." Chỉ cần một ngày ba còn cần con, con sẽ đứng cạnh ba!
"Mãi mãi à........." Diệp Phùng Xuân thì thào lập lại, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu đỏ ửng, đôi mắt mông lung - nói chung là cái mặt say rượu của cậu nhóc - Thằng nhóc không có chút tửu lượng này vậy mà dám uống một hơi hết cả lon bia….. tất cả chỉ vì muốn bầu bạn với y, lại còn nói những câu tri kỉ với y như thế, tuy nhiên, đó chỉ là lời nói của một đứa trẻ. Diệp Phùng Xuân cười khổ, chỉ sợ trên thế giới này, chỉ có đứa nhỏ này là đối với y thật lòng.
Hai người lẳng lặng ngồi im ở đó, không biết qua bao lâu, trong cơn gió nam ấm áp ở miền Nam nhiệt đới này, Diệp Phùng Xuân ôm cậu nhóc say rượu đã ngủ quên từ đời nào đi xuống lầu. Trong giấc mơ, cậu nhóc vẫn khao khát có được sự ấm áp mà vô thức nắm chặt lấy quần áo trên người cha mình. Diệp Phùng Xuân không đành lòng đánh thức con, y chỉ cẩn thận ôm lấy bé, hai người cùng nhau nằm xuống chiếc giường đôi và bên ngoài là bức rèm che màu trắng bay phấp phới.
Mặt biển dịu dàng vỗ về lên bờ cát cô đơn, đêm dần khuya..........
Chỉ cần một ngày ba còn cần con, con sẽ đứng cạnh ba!
Sáng sớm!
Cho dù đang mơ mơ màng màng, Diệp Du Đồng vẫn cảm thấy eo mình đau nhức. Sau đó cậu lại cảm thấy dường như có bàn tay ấm áp của ai đó vuốt nhẹ lên từng tấc da tấc thịt trên cơ thể cậu, mỗi lần bàn tay ấy di chuyển đến chỗ nào, chỗ đó sẽ cảm thấy lành lạnh, cảm giác đó thật thoải mái.....
.
"Ưm ưm.....Ư........."
Đang mơ màng, Diệp Phùng Xuân chợt nghe thấy tiếng rên rỉ ngọt ngào vang lên bên tai mình, y mở mắt ra nhìn cậu nhóc bên cạnh đang nhíu mày, mặt đỏ ửng nhưng dường như vẫn còn chưa tỉnh ngủ.
Vốn đang hưởng thụ sự ngọt ngào trong mơ, đột nhiên cậu cảm thấy cái nơi khó nói của cậu vừa trướng vừa đau, kế đó là cái quần lót ươn ướt, dinh dính. Lúc này Diệp Du Đồng đã hoàn toàn tỉnh táo lại, những điều kì lạ mà trước nay chưa từng xảy ra trên người cậu làm cậu hoảng hốt thốt lên, "Ba ba!"
"Sao vậy?"
Nghe được sự hoảng hốt trong giọng nói của con mình, Diệp Phùng Xuân vội vàng ngồi dậy xem xét, không ngờ lại gặp phải sự kháng cự.
"Đừng, đừng nhìn!" Diệp Du Đồng sợ hãi la lên, cậu muốn đẩy cha mình ra nhưng được cái này thì phải mất cái khác, cuối cùng cậu đành phải túm lấy cái chăn che kín người, tay chân luống cuống, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Thấy dáng vẻ hoảng sợ của con, Diệp Phùng Xuân nhíu mày. Y chợt nhớ tới hôm qua cậu phơi nắng quá nhiều mà bị nắng làm tổn thương, y không nói nhiều nữa, giật mạnh tấm chăn che trên người Diệp Du Đồng ra. Lúc này, lại thấy cậu nhóc lấy tay che hạ thân, hai chân thon dài trắng nõn còn đang run cầm cập, mắt nhắm lại, vẻ mặt tuyệt vọng, còn cái quần lót kia thì bị ướt một mảng lớn làm Diệp Phùng Xuân không khỏi sửng sốt, "Đồng Đồng, con......."
"Đã....đã bảo ba đừng nhìn.......Ba ăn hiếp người ta......." Thật sự cảm thấy rất mất mặt, Diệp Du Đồng nhịn không được vừa nức nở vừa khẽ chửi bậy. Nhìn cha cậu ngạc nhiên như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên, tuy nhiên chuyện kì cục thế này lại để y phát hiện, chẳng bằng cậu đi chết luôn cho rồi. Cậu nhóc thẹn đến nỗi sắp khóc òa lên, tay chân luống cuống không biết là nên che mặt mình hay che phía dưới lại, trong hoảng hốt cậu đau khổ đến muốn chết đi được.
"Ha ha!" Phía trên đỉnh đầu Diệp Du Đồng vang lên tiếng cười nhưng tiếng cười này dường như đang cố nén.
Đã như vậy mà cha cậu còn cười ra tiếng như thế, Diệp Du Đồng xấu hổ nhắm mắt, cả người co cứng lại, lúc này cậu thật muốn đào cái hố chui xuống cho đỡ khổ. Bị y cười nhạo! Làm sao đây? Có phải y đã phát hiện chuyện mình mơ thấy y sờ khắp người nên mới.....
"Sao con lại sợ như thế?" Đến lúc này Điệp Phùng Xuân đại khái đã có thể nắm bắt được tình hình thực tế rồi. Nhìn thấy phản ứng ngây thơ của con mình y vừa cảm thấy có chút khó hiểu lại vừa cảm thấy có chút buồn cười, "Có phải lần đầu tiên bị như thế hay không?"
Nghe thấy giọng nói bình tĩnh như lúc bình thường của cha, chứng tỏ y vẫn chưa phát hiện giấc mơ không thể cho ai biết của mình, Diệp Du Đồng mới từ từ bình tĩnh lại, mở mắt ra, đỏ mặt gật gật đầu, nhưng cậu vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt y.
Đưa tay xoa nhẹ lên tóc con, trong lòng y đau xót. Cơ thể của con y quả nhiên không tốt, hiện giờ mấy thằng nhóc khác đều phát dục rất sớm, bình thường chỉ khoảng mười hai mười ba tuổi thì đã biết đây là chuyện gì rồi. Nhưng cậu nhóc nhà y cho tới mười sáu tuổi mới có lần đầu tiên, lại còn sợ đến hoảng vía. Cũng may là để người làm cha như y phát hiện, bằng không có lẽ cậu nhóc sẽ sợ chết khiếp....Khuôn mặt nhỏ nhắn, hồng hồng mếu máo giống như sắp khóc đó dễ thương đến nỗi ai nhìn thấy cũng muốn chạy đến ăn hiếp. Lần đầu tiên Diệp Phùng Xuân phát hiện thì ra ở sâu trong nội tâm của y cũng tiềm tàng nhiều nhân tố tàn ác như thế. Bình thường y cũng chỉ ra vẻ trang nghiêm và tất nhiên là làm rất tốt. Nhưng, khi ở trước mặt cậu nhóc này, y lại giấu không được.
"Được rồi, thức dậy đi! Đây là hiện tượng sinh lý rất bình thường, không có gì phải sợ cả, chỉ cần vào toilet tắm rửa một chút là được rồi!" Diệp Phùng Xuân vừa nói vừa nắm cổ tay mảnh khảnh của cậu nhóc. Quả nhiên là bé gà giò, có lẽ hôm qua thằng nhóc này đã nhìn thấy mấy người đẹp mặc bikini trên bờ biển, cho nên mới thành ra như thế.
Không muốn tiếp tục trưng bộ dáng xấu hổ ở trước mặt cha mình nữa, Diệp Du Đồng lần đầu tiên ước mình có thể nhanh chóng chạy khỏi tầm mắt y. Nghĩ đến đó, cậu lập tức bật dậy, chạy trở về phòng mình.
Nhưng sao cậu lại ngủ trên giường của cha cậu? Cậu thật sự không nhớ gì hết. Phải rồi, đêm qua sau khi dùng cơm chiều xong, trở về phòng, dường như cha cậu dẫn cậu lên sân thượng ngắm sao, còn uống một ít bia.......
---------------------------------------------------------------------------
Đêm qua, lúc hai người trở về phòng, bầu trời đã đầy sao.
Diệp Phùng Xuân dẫn cậu nhóc lên sân thượng - Lúc đầu y chọn khách sạn này cũng vì y chấm góc ngắm sao bằng kính viễn vọng thật tốt ở đây, y vốn muốn dẫn vợ và các con lên đây ngắm sao trời…. "Ở đây có thể nhìn thấy mấy chòm sao ở Nam bán cầu, ở nhà của mình không nhìn thấy đâu! Nhìn kìa, bên đó là chòm Nam Thập Tự, bên kia là chòm Nhân Mã, rất đẹp phải không?"
"Đúng vậy, nhìn chúng ở gần mình thật....." Nhưng kì thật nó vẫn ở rất xa, giống như người bên cạnh cậu. Thấy người trầm tính như cha cậu lúc này lại hưng phấn như vậy, Diệp Du Đồng cảm thấy lòng cậu đầy ắp tình cảm yêu mến cưng chiều của cậu dành cho y: hi vọng ba ba có thể mãi mãi, mãi mãi vui vẻ như vậy!
Sao trời lấp lánh không vướng bụi trần như thế nhìn rất đẹp, một cơn gió biển thổi tới, Diệp Du Đồng dần dần tỉnh táo lại, phủi đi những suy nghĩ vơ vẩn trong đầu. Mới vừa dựa vào xích đu bên góc nhà, cậu đột nhiên cảm thấy phần eo và lưng mình đau nhức, chịu không nổi "A" lên một tiếng.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu vào góc nhà làm Diệp Phùng Xuân thấy rõ khuôn mặt đau đớn của con, y vội buông kính viễn vọng trong tay xuống, "Sao vậy? Chỗ nào đau?"
"Phần eo, trên lưng cũng có nhiều chỗ đau lắm....." Diệp Du Đồng nhăn nhăn mặt, thấy vẻ mặt lo lắng của y như thế cậu thật rất muốn làm nũng một chút nhưng cảm thấy có gì đó không ổn nên lại dằn xuống, "Không sao đâu ba, lát nữa là hết hà!"
"Sao lại không có gì, lại đây để ba nhìn xem!" Diệp Phùng Xuân kéo cậu nhóc qua, giở chiếc T-shirt lên, vừa nhìn thấy, mày y nhăn lại. Làn da vốn trắng nõn giờ lại đầy những vệt tim tím, rõ ràng là do hôm qua phơi nắng quá nhiều nên bị nắng ăn rồi, "Không phải ba đã bảo con vào phòng thoa kem chống nắng rồi sao? Sao lại thành như vậy?" Làm cha làm mẹ khi thấy con mình bị thương tổn luôn xót cả ruột, cho dù là người bình tĩnh như Diệp Phùng Xuân cũng tránh không khỏi chuyện nóng lòng, vội trách cậu nhóc một câu.
"Con, con có thoa mà!" Nghe giọng điệu nghiêm khác của cha mình, Diệp Du Đồng vội vàng đáp lời ngay, "Có thể đó là mấy chỗ không thoa tới........." Lúc ấy cậu đang vội cho nên chỉ thoa qua loa vài cái thôi, không ngờ lại bị nghiêm trọng như vậy, đúng thật là tự làm tự chịu mà.
"Ngồi ở đây đừng nhúc nhích, chờ ba một chút!" Nói xong, Diệp Phùng Xuân chạy vội xuống lầu, cánh tay đột nhiên mất đi hơi ấm của cha, Diệp Du Đồng cảm thấy ngày càng lạnh.
Không tới hai phút sau, Diệp Phùng Xuân đã trở lên sân thượng, trên tay y còn cầm theo một đống đồ. Kéo cậu nhóc đến ngồi phía trước mình, cởi áo cậu ra.
Gió đêm thổi tới, Diệp Du Đồng lạnh run lên, tuy nhiên cậu vẫn ngồi yên để bàn tay ấm áp ấy xoa khắp lưng cậu. Những chỗ được thuốc mỡ mát dịu thoa vào, giống như dòng nước mát mẻ làm dịu đi cái nóng rát đau buốt trên người cậu và đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve kia càng làm cho nhịp thở của cậu ngày thêm dồn dập, thiếu chút nữa đã nén không được mà rên ra tiếng.
"Sau này có đi lặn biển nhớ phải thoa kem chống nắng thật kĩ, mặc áo dài một chút!" Giọng cha cậu vang lên trên đỉnh đầu, giọng nói đầy thương tiếc, "Con rất gầy, nếu bị nước và gió biển thấm vào quá nhiều sẽ bị nắng ăn! Nếu như không thoa được trên lưng thì đến tìm ba....."
Rơi vào vòng tay ấm áp và mùi thuốc thoang thoảng êm dịu, cậu nhóc thoải mái nhắm nghiền hai mắt lại, trong lòng hy vọng: nếu thời gian có thể dừng lại mãi ở giờ phút này thì hay biết mấy. Cho đến khi cha cậu kéo áo cậu xuống, xoay người cậu qua, Diệp Du Đồng mới phát hiện mình đang dựa vào một cái đệm thật mềm mại, còn chiếc bàn phía trước xích đu đã để mấy lon bia và mấy lon nước trái cây.
"Cảnh trời đẹp như vậy, con uống với ba một ít đi!" Diệp Phùng Xuân đưa lon nước trái cây cho cậu nhóc, còn mình thì khui một lon bia.
Trong câu nói ấy dường như có chút cô đơn, không hiểu tại sao nghe xong trong lòng Diệp Du Đồng lại dâng lên dũng khí chưa từng có. Cậu đặt lon nước trái cây xuống, khui một lon bia, "Con uống bia với ba!" Trước đây cậu chưa bao giờ dính tới một giọt rượu, nhưng cha cậu cô đơn như vậy, uống một chút rượu với y thì có là gì đâu?
Diệp Phùng Xuân nhìn cậu nhóc, đôi mắt trong suốt, "Cũng được.....Con cũng sắp trưởng thành rồi!"
Hai người không nói gì nữa mà uống với nhau mấy hớp bia. Diệp Du Đồng thấy cha mình ngửa đầu lên uống một hơi, bọt nước từ khóe miệng tràn ra, chảy xuống trái cổ, rồi cậu lại nhớ tới cảnh lưng eo tiếp xúc thân mật khi nãy, không hiểu tại sao cậu lại có xúc động muốn hôn lên cái nơi không ngừng di chuyển lên xuống ấy. Suy nghĩ này làm cậu hoảng sợ, để che giấu đi dục vọng đáng sợ của mình, cậu uống ừng ực một hơi hết cả lon bia rồi nhăn mặt lại ngồi ngây ra đó.
"Ha ha, nhóc con, khá lắm!" Thấy dáng vẻ ngây ngốc của con mình, Diệp Phùng Xuân bóp nhẹ vào lon bia, chất dẻo platixin gần như gom lại thành một hỗn hợp, "Đi chơi với ba không thú vị lắm phải không? Lần sau đi cùng với bạn học sẽ vui lắm!" Quả nhiên uống rượu chung với lão già này thật là chán. Mấy cậu nhóc đến độ tuổi này, hầu hết đều thích gom thành một nhóm chạy tung tăng dưới ánh mặt trời, hát nghêu ngao dưới ánh trăng. Không giống như y, ngay từ nhỏ đã trầm tính, cũng không biết cái cảm giác thả sức vui đùa hồi còn trẻ là như thế nào. Cho dù là vào hoàn cảnh sinh đứa con này ra, cũng không phải do y phóng túng mà là kết quả của một lần thân bất do kỷ.......
Diệp Du Đồng nghe cha mình nói như vậy, vội vàng lắc đầu, có lẽ là nhờ tác dụng của cồn làm cho lá gan của cậu to lên không ít, "Con, con không cần người khác, con muốn mãi mãi ở cùng với ba....." Chỉ cần một ngày ba còn cần con, con sẽ đứng cạnh ba!
"Mãi mãi à........." Diệp Phùng Xuân thì thào lập lại, nhìn khuôn mặt đã bắt đầu đỏ ửng, đôi mắt mông lung - nói chung là cái mặt say rượu của cậu nhóc - Thằng nhóc không có chút tửu lượng này vậy mà dám uống một hơi hết cả lon bia….. tất cả chỉ vì muốn bầu bạn với y, lại còn nói những câu tri kỉ với y như thế, tuy nhiên, đó chỉ là lời nói của một đứa trẻ. Diệp Phùng Xuân cười khổ, chỉ sợ trên thế giới này, chỉ có đứa nhỏ này là đối với y thật lòng.
Hai người lẳng lặng ngồi im ở đó, không biết qua bao lâu, trong cơn gió nam ấm áp ở miền Nam nhiệt đới này, Diệp Phùng Xuân ôm cậu nhóc say rượu đã ngủ quên từ đời nào đi xuống lầu. Trong giấc mơ, cậu nhóc vẫn khao khát có được sự ấm áp mà vô thức nắm chặt lấy quần áo trên người cha mình. Diệp Phùng Xuân không đành lòng đánh thức con, y chỉ cẩn thận ôm lấy bé, hai người cùng nhau nằm xuống chiếc giường đôi và bên ngoài là bức rèm che màu trắng bay phấp phới.
Mặt biển dịu dàng vỗ về lên bờ cát cô đơn, đêm dần khuya..........
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook