Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện
Quyển 2 - Chương 4: Trung thu hồng chỉ

Từ lúc Nguyên Ninh hay tin mình mang thai đến nay cũng đã gần một tháng, thế mà Quan gia vẫn chưa một lần ghé đến Cúc Hoa Viện. Nghe nói ở vùng biên ải phía tây nam có đám quân Ai Lao sang quấy phá, Quan gia đang cùng với Thượng hoàng bận rộn xử lý chính sự, trong mấy ngày này cũng ít khi di giá đến hậu cung.

Nguyên Ninh trong lòng dẫu biết là thế, nhưng chẳng hiểu sao vẫn có một tia bất an, giống như chuyện nàng mang thai chẳng phải chuyện vui vẻ gì.

Cũng phải, cái thai của nàng xuất hiện là lúc Thuần Nghi Phu nhân mất đi đứa con của mình. Nàng ta giống như từ ở chỗ cao nhất rơi xuống vực sâu, một thoáng vinh diệu bỗng chốc biến thành sự thê lương. Thỉnh thoảng Trúc Hoa Viện vẫn phát ra tiếng gào khóc giữa canh ba, bởi vì trong mơ Đan Thanh vô tình gặp lại đứa con yểu mệnh của mình.

Nguyên Ninh biết được nàng ta đau khổ như thế, nỗi hạnh phúc của nữ nhân khi có hài tử trong bụng cũng không thể tuỳ tiện bộc lộ ra ngoài. Vẫn may là còn có Yên Ngôn và Doanh Nhi đến Cúc Hoa Viện bầu bạn với nàng, nỗi khó xử theo đó cũng vơi đi phần nào.

Đi cùng bọn họ còn có Thanh Y. Kể từ lúc Nguyên Ninh đem chuyện của nàng ta nói với Quan gia, không lâu sau đó Thanh Y đã được dọn đến gian phòng phía đông của Thu Nguyệt Các trong Tứ Quý Viện. Nàng ta đối với ân tình này của Nguyên Ninh, đúng là một dạ cảm kích trong lòng.

Một chiều thu lặng gió giữa tháng tám hãy còn nắng, trong cung lúc này trên dưới hối hả chuẩn bị cho Tết Trung Thu. Yên Ngôn đưa kéo cẩn thận cắt tờ giấy đỏ trong tay thành hình con bướm, dõi mắt nhìn Thanh Y mà mỉm cười nói: “Cứ tưởng bản thân vốn đã khéo léo, ai ngờ một chút tỉ mỉ này so với Mục Ngự nữ thì quả thật đúng là múa rìu qua mắt thợ!”

Thanh Y mỉm cười: “Ngày tháng trong cung tẻ nhạt, lúc rảnh rỗi ta vẫn hay cùng với Bích Vân cắt giấy để dán bên cửa sổ. Lâu dần nên bản thân có chút thành thục thôi! Có điều mấy hình giấy này của ta hoạ tiết đơn giản, dẫu có đẹp nhưng so với nét mới lạ của Phu nhân thì làm gì có thể sánh bằng?”

Doanh Nhi nghe câu đó thì mỉm cười, lặng lẽ bắt lấy một tờ giấy đỏ vừa cắt xong góp vui: “Được rồi, được rồi! Hai vị một người tung một người hứng, có phải là đang chê bai mấy tờ giấy trong tay của ta vừa cắt không được đẹp hay không?”

Yên Ngôn nghe đến đó thì phì cười: “Đó là do nàng tự nói mà thôi!”

Nguyên Ninh nghe bọn họ nói chuyện thì khe khẽ cười, đang lúc đưa môi định nói thêm câu gì chợt thấy bàn tay có chút tê dại. Cây kéo trong tay nàng bất giác rơi xuống mặt bàn, làm Yên Ngôn giật mình lo lắng hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Nguyên Ninh chau mày nói: “Muội không sao, chắc là do cầm kéo nhiều quá nên ngón tay có chút tê mỏi!”

Tố Liên gấp gáp định xoa bóp cho chủ nhân, chợt thấy Thanh Y chìa tay tới nhẹ giọng nói: “Để ta!”

Nói đoạn nàng ta dịu dàng day ấn vào hai huyệt bát tà và hợp cốc trên tay Nguyên Ninh. Doanh Nhi dường như nhớ ra chuyện gì, liền đưa miệng nói: “Ngày trước Mục Ngự nữ hình như đã từng có quãng thời gian làm việc tại Thái y viện”

Thanh Y gật đầu mỉm cười: “Trí nhớ của Hoàng Ngự nữ thật tốt”

Nguyên Ninh mỉm cười nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế, bảo sao thủ pháp ấn huyệt của tỷ lại hiệu nghiệm thế này. Muội bây giờ cảm thấy dễ chịu vô cùng! Đa tạ Thanh Y tỷ tỷ”

Thanh Y ngẩng mặt lên nhìn nàng nhoẻn miệng cười: “Bây giờ muội đã mang thai, bản thân nên ăn nhiều hải sản hơn để bồi bổ cơ thể, tránh tình trạng tay chân mệt mỏi như lúc này!”

Nguyên Ninh gượng cười: “Lúc trước muội đúng là rất thích ăn hải sản, có điều gần đây chẳng hiểu tại sao khướu giác lại trở nên nhạy cảm kỳ lạ. Hôm trước trong bữa ăn có món bàng giải, muội nghe được một chút mùi tanh của nó liền nôn mửa. Từ đó đến nay muội cũng e dè mà không dám đụng đến một món hải sản nào!”

Doanh Nhi liền tiếp lời: “Nếu nàng đã không chịu được mùi tanh, chi bằng sai người đến Ngự thiện phòng dặn dò một tiếng. Ở đó đều là trù sư tinh nghệ, chắc chắn bọn họ sẽ có phương pháp giải quyết vấn đề này!”

Yên Ngôn mỉm cười nói: “Đúng thế, đám người ở đó lần trước đã đắc tội với muội. Xem bộ nếu lúc này dẫu muội có kêu bọn chúng leo vào chảo dầu thì bọn chúng cũng sẽ bằng lòng!”

Thanh Y biết Yên Ngôn đang nói đùa, cố giấu đi nét cười mà nghiêm túc nói: “Có điều Nguyên Ninh muội nhất định không được ăn một số loại cá như thanh ngư, kim thương ngư (cá thu, cá ngừ). Bởi vì mấy loại cá này không tốt cho thai nhi!”

Nguyên Ninh lưu tâm, cảm kích mà gật đầu đáp: “Đa tạ tỷ tỷ đã nhắc nhỡ!”

Bất giác trước cửa có bóng ai đó xuất hiện, theo đó mà chắn hết ánh sáng giữa thu đang trải dài vào nền gạch nội đường. Tất cả mọi người trong bên trong chợt nhận ra, liền đồng loạt quay lại nhìn.

Bên cửa lúc này là chủ tớ của Đan Thanh. Nàng ta ở đó lộ nét cười tươi tắn, bộ đan y đang vận trên người làm nàng ta bất giác xinh đẹp như một viên hồng ngọc trong ánh thu. Giữa lúc mọi người đang khó xử chẳng biết phải nói gì, chợt nghe Đan Thanh mỉm cười cất tiếng: “Không làm phiền các vị tỷ muội ở đây trò chuyện vui vẻ chứ?”

Doanh Nhi và Thanh Y theo đó mà gấp gáp đứng lên định hành lễ, dẫu sao thì bọn họ cũng chỉ là bậc Ngự nữ, so với một Phu nhân có phong hiệu như Đan Thanh thì thấp kém hơn hai bậc. Chợt thấy Đan Thanh phất tay ý bảo hai nàng cứ tự nhiên ngồi xuống.

Nguyên Ninh thấy thế cũng mỉm cười chan hoà mà xua tay lắc đầu: “Làm gì có chuyện đó, Phu nhân đến đây thì chúng ta càng vui! Tố Liên, sắp xếp chỗ ngồi cho Thuần Nghi Phu nhân”

Tố Liên hiểu ý mà lấy thêm một chiếc ghế gấm cho Đan Thanh cùng ngồi vào bàn. Yên Ngôn bây giờ ngồi cạnh Đan Thanh, trong lòng có một tia phòng bị mà đưa tay thu chiếc kéo trước mặt nàng ta về chỗ của mình. Lại nghe Doanh Nhi tiếp chuyện: “Tính ra cũng thật lâu rồi thiếp thân không gặp Thuần Nghi Phu nhân!”

Đan Thanh cong môi cười: “Kể từ ngày ta vô phước mất đi hài tử, Nguyên Phi nương nương cũng đã miễn lễ thỉnh an cho ta. Thấm thoát cũng đã hơn một tháng, ta cứ mãi ở trong viện cũng cảm thấy buồn chán! Nhớ lại lúc trước khi ta mang thai, chính là Thánh Tư Phu nhân đã quan tâm giúp đỡ. Bây giờ bản thân ta cũng đã khoẻ mạnh, liền nhớ đến nàng ấy mà đến đây đền đáp ân tình xưa!”

Đan Thanh nói xong, Hồng Ngọc liền đem một chiếc khay gỗ đến chỗ Nguyên Ninh. Lại nghe nàng ta ở đó tiếp lời: “Lần đó Quan gia ban tặng cho ta rất nhiều xấp vải lĩnh, ta cũng chỉ mới dùng hơn phân nửa. Tiết trời lúc này đã là vào giữa thu, ta nghĩ người mang thai như nàng cần nó hơn ta. Thánh Tư Phu nhân có lẽ không chê mấy xấp vải lĩnh này đã nằm trong kho của ta chứ?”

Nguyên Ninh xua tay: “Không hề có chuyện đó! Tâm ý này của Phu nhân, ta thực sự vô cùng cảm kích!”

Yên Ngôn nghi hoặc trong lòng, vẫn chưa rõ ý tứ nàng ta mà liền thăm dò hỏi: “Ngày đó Lã thị có nói những lời không phải ở Trúc Hoa Viện, chẳng biết là…”

Chợt nghe Đan Thanh chau mày nói: “Tiện nhân đó vì thâm thù đại hận với Thánh Tư Phu nhân mà đem hài tử của ta ra hãm hại! Ta vốn dĩ hận ả ta đến thấu xương!”

Đan Thanh nói xong câu đó thì đuôi mày khẽ giãn ra mà trở về nét bình hòa: “Có điều ả ta cũng đã đền mạng, cả nhà cũng đã bị Quan gia đày ra vùng biên ải phía tây. Ta trước giờ ân oán phân minh, chuyện này vốn dĩ không liên quan đến Thánh Tư Phu nhân, Tĩnh Huệ Phu nhân cũng không cần nhắc nhỡ!”

Yên Ngôn gượng cười nói: “Ta cũng chỉ là lo trong lòng nàng còn chút hiểu lầm đối với Thánh Tư mà thôi!”

Đan Thanh lắc đầu: “Nếu trong bụng ta vẫn còn khuất mắt, hôm nay ta đã không có mặt ở đây rồi! Không giấu gì các nàng, ta vốn đã nghĩ thông suốt! Hôm qua ta nằm mộng thấy hài tử của ta, nó đúng thật là rất kháu khỉnh đáng yêu”

Bất giác lúc đó trong ánh mắt của nàng ta có vô vàn xúc cảm, rõ ràng nhất là sự hạnh phúc của nữ nhân khi gặp mặt hài tử của mình, dẫu cho đó chỉ là huyễn mộng đi chăng nữa. Nguyên Ninh chớp mắt ngăn dòng lệ sắp hoen mi của mình, dõi theo nét hỷ lạc có phần si dại của nàng ta ở đó.

“Ở trong mơ, nó bảo rằng sắp trở về làm hài tử của ta một lần nữa, khuyên ta phải ăn uống nhiều hơn, vui vẻ hơn! Như thế thì mới sớm có ngày được đoàn tụ với nó!”

Nguyên Ninh vui vẻ trong lòng, mỉm cười mà chân tâm nói: “Thế thì thật tốt!”

Đan Thanh gật gù đáp: “Vốn dĩ hôm nay muốn đến Thái miếu niệm kinh, để mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với mẫu tử chúng ta. Nhưng mà từ viện của ta đến Thái miếu phải đi ngang đây, ta vì lẽ đó mà ghé vào thăm nàng một lát! Bây giờ một chút quà mọn cũng đã gửi xong, ta xin phép cáo lui mà bước đến Thái miếu vậy!”

Đan Thanh sau đó ngồi dậy rồi rời đi. Yên Ngôn đưa mắt nhìn Hồng Ngọc, quả thấy bên tay nàng ta đúng là có mang theo kinh văn và hoa lễ để mang đến Thái miếu.

Nguyên Ninh dõi theo bóng dáng của nàng ta mà nói vọng theo: “Tình cảm mẫu tử thiêng liêng, có lẽ chỉ cần nàng thành tâm thì thần Phật sẽ sớm ngày giúp đỡ mẫu tử nàng!”

Đan Thanh dừng lại một nhịp, quay đầu mỉm cười với nàng: “Nhất định sẽ thế!”

Đợi đến khi màu áo đỏ của nàng ta khuất sau cánh cổng Cúc Hoa Viện, Doanh Nhi lúc đó mới ôm ngực lo sợ nói: “Vốn tưởng nàng ta đến đây để gây chuyện!”

Thanh Y gật đầu nói: “Trong cung có lời bàn tán không hay, cũng không ngờ Thuần Nghi Phu nhân lại là người thông suốt như vậy!”

Nguyên Ninh thắc mắc hỏi: “Chẳng hay trong cung bàn tán những gì?”

Thanh Y chợt nhận ra bản thân đã lỡ lời, liền bối rối gượng cười lắc đầu. Chợt nghe Yên Ngôn chậm rãi nói: “Trong cung có lời đồn đãi, nói rằng hài tử của muội khắc chết hài tử của nàng ta!”

Nguyên Ninh thốt ra một tia kinh sợ: “Hoang đường! Muội hoài thai đã từ hai tháng trước, lúc đó cái thai của nàng ta vẫn còn an hảo khoẻ mạnh”

Yên Ngôn chậm rãi nói tiếp: “Trong cung hạng người nào cũng có, bọn chúng có khi cố ý nói ra lời này để hãm hại muội, làm cho Thuần Nghi căm hận muội. Chẳng biết nàng ta đối với lời đồn này tin tưởng ra sao, có điều mấy xấp vải lĩnh này muội nhất định phải nhờ người xem lại, biết đâu nàng ta đã bỏ thứ gì không hay vào trong cũng không chừng”

Doanh Nhi gật gù nói: “Tĩnh Huệ Phu nhân nói có lý, Phu nhân hay là hãy người đến Thái y viện nhờ một vị đến đây!”

Tố Liên liền nói: “Nếu vậy nô tỳ sẽ nhanh chân mời Phạm thái y đến! Trong cung lúc này người có thể tin tưởng chỉ có ngài ấy”

Nguyên Ninh gật đầu để nàng ấy rời đi, chợt nghe bên tai là tiếng ho khan của Thanh Y, liền quan tâm hỏi: “Tỷ tỷ không sao chứ?”

Thanh Y gượng cười: “Ta không sao, chỉ là đã đến giờ uống thuốc”

Nguyên Ninh mỉm cười: “Nếu vậy tỷ tỷ hãy trở về chỗ của mình dùng thuốc đi, lúc rảnh rỗi thì nhớ đến viện của muội trò chuyện!”

Thanh Y gật đầu rồi mỉm cười thi lễ chào mọi người. Không lâu sau lúc nàng ta rời đi, Phạm thái y cũng đã cùng tiểu đồng đến Cúc Hoa Viện. Lúc Nguyên Ninh nghe Thuỷ Linh ca ngợi y thuật của Phạm thái y, bản thân nàng cứ tưởng Phạm thái y là một người đã đứng tuổi, ít nhất cũng phải hơn tứ tuần. Ai ngờ sau đó mấy lần Phạm thái y đến Cúc Hoa Viện bắt mạch, nàng mới biết Phạm thái y thì ra trẻ hơn nhiều, xem chừng cũng khoảng độ hai mươi bảy.

Lúc này trong lúc Phạm thái y đang mở hộp y cụ, Nguyên Ninh mới ở đó mở lời nhờ y kiểm tra kĩ lưỡng số vải lĩnh của Đan Thanh. Phạm thái y xem xét hồi lâu, sau cùng kết luận số vải lĩnh đó hoàn toàn không có gì khả nghi. Yên Ngôn lúc này mới an tâm: “Có lẽ là ta đã nghĩ ngợi nhiều rồi!”

Nguyên Ninh gật đầu nhẹ giọng nói: “Đã khiến Phạm thái y nhọc công đến đây một chuyến rồi! Có điều chuyện này vẫn là do ta cẩn trọng quá mức, xin ngài đừng để lộ nó cho bất kỳ ai! Bản thân ta thực sự cảm kích sự giúp đỡ này của ngài!”

Phạm thái y cũng gật đầu trả lời: “Chuyện này vi thần đã hiểu rồi ạ!”

Doanh Nhi trông thấy hắn ta lặng lẽ thu dọn đồ đạc rời đi, cũng vui vẻ quay sang phía Yên Ngôn và Nguyên Ninh tiếp chuyện: “Được rồi, ngày mai đã là Tết Trung Thu, chúng ta cũng mau dán mấy tờ giấy đỏ này lên đèn lồng và hoa đăng đi!”

Trong lúc Phạm thái y đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị lui về, chợt có một mảnh giấy đỏ bay vào trong hộp y cụ của hắn. Phạm thái y có chút suy tư hồi lâu, sau cùng lặng lẽ đóng chiếc nắp của hộp y cụ mà âm thầm rời đi.

***

Trung thu là tết đoàn viên, trên dưới hậu cung cũng theo đó mà di chuyển đến Thánh Từ Cung của Thượng hoàng để dùng tiệc. Điện Dưỡng Đức vốn rộng lớn, lúc này ngoài Thượng hoàng, Thái hậu, Quan gia và chúng phi tần ra, còn có ba vị công chúa và Huệ Vũ Đại vương.

Ở giữa đại điện lúc này tiếng trống đàn không ngớt, mấy nhạc kỹ và vũ công ở đó liên tục góp vui bằng những điệu vui vẻ. Vũ khúc có Hằng Nga Bôn Nguyệt, Ngân Luân Ngọc Thố, Kỳ Lân Bái Thiên. Ca hát ngoài những khúc hay hát vào dịp lễ tết, còn có Nguyệt Vân Đối Đáp trên nền Trống Quân. Hoành tráng nhất có lẽ là tiết mục đốt đèn kéo quân, ở đó Quan gia đã sắp xếp mấy câu đối đáp chúc tặng Thượng hoàng và Thái hậu. Thượng hoàng vừa ý trong lòng, liền vuốt râu mà từ tốn nói: “Trẫm tự thẹn xưng là Hiếu Hoàng, nên dùng danh hiệu đó để gọi Quan gia mới phải!”

Mọi người nghe đến đó liền đưa rượu ở chỗ mình để kính Quan gia, trong điện bây giờ tiếng cười vui tràn ngập.

Quan gia lâu ngày không đến hậu phi, cũng nhân dịp này mà ban cho mỗi người đó một chén chè trôi nước. Mỗi chén ở đó chỉ có một viên, sáng trong và đầy đặn như vầng nguyệt minh bây giờ đang ngự trên trời đêm. Các nàng ở đó vô cùng thích thú, bởi lẽ mỗi viên chè của bọn họ đều có viết một mỹ từ trên đó. Như Huyền Dao là “Thận”, Đàm Hoa thì là “Lệ”, Thiên Tuyết được khen “Tuệ”, mấy người còn lại cũng theo đó mà nhận mấy chữ “Nghi”, “Trang”, “Thuần”, “Ý”…

Nguyên Ninh nhìn vào chén chè của mình, chợt thấy một chữ “Thuận” trên đó. Ngoài ra bên cạnh viên chè hình tròn ở giữa, trong chén có một viên hình vuông nhỏ hơn nằm cạnh. Nàng bất giác đưa mắt nhìn Quan gia, đã thấy chàng ôn nhu nhìn về phía mình tự lúc nào, trong lòng theo đó mà lan toả một nỗi ấm áp. Thì ra Quan gia tuy không đến thăm nàng nhưng vẫn lo nghĩ đến nàng, trong lòng chàng muốn mẫu tử của nàng mẹ tròn con vuông, giống như hai viên chè đang dính lấy nhau lúc này trong chén.

Lại nghe Thượng hoàng và Thái hậu ở đó hỏi thăm vài câu về tình hình sức khoẻ của Nguyên Ninh, yến tiệc tiếp theo cũng diễn ra trong vui vẻ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương