Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
C96: Còn Kêu Nữa Tôi Liền Đè Cô







Editor: Rice 🍀

"Không muốn..."

Mộ Tư Nguyệt nhìn nam nhân trên đỉnh đầu, tim đập có chút nhanh, nhanh đến nỗi cô có chút bối rối, vội vàng nói dối, "Tôi, chân tôi bị chuột rút..."

Nhưng Tề Duệ không để ý tới cô, anh áp chế cô ở trên sô pha, cúi đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm cô, chỉ nhìn như vậy, nhưng không có động tác.

"Mộ Tư Nguyệt, tại sao lại chờ tôi về nhà..." Hồi lâu, anh mới nhỏ giọng mở miệng, Tề Duệ rất ít khi dùng thanh âm ôn nhu như vậy, lúc này nghe không giống như là muốn dọa cô.

"Nói cho tôi biết, vì sao muốn chờ tôi về nhà?"

Anh có chút cố chấp, cho dù câu nói vừa rồi của Mộ Tư Nguyệt chờ anh về nhà, chỉ là vô tình hoặc là nói lung tung, nhưng lúc này anh lại rất muốn nghe đáp án.

Nhiều năm như vậy... Quá mệt mỏi...

Tề Duệ nhìn gương mặt trắng nõn thuần khiết dưới thân, mỗi một biểu tình cùng tâm tư của cô đều rất đơn giản, trong nháy mắt, anh rất muốn buông tha hết thảy mọi thứ, mang theo cô cùng nhau rời đi, như vậy cũng không cần giấu diếm nữa...

"Mộ Tư Nguyệt, có phải cô thích..." tôi?

Đôi mắt màu hổ phách của Mộ Tư Nguyệt bất ngờ mở to, có chút kinh hãi, mở miệng nói năng lộn xộn, "Tôi, hôm nay tôi thấy An Dĩ Nhu! "

Tề Duệ nghe cô tự dưng nhắc tới An Dĩ Nhu, lông mày dần dần khép lại, "Mộ Tư Nguyệt, tôi đang hỏi cô..." Ngữ khí của anh có chút tức giận, lại có chút không được tự nhiên.

Anh cho tới bây giờ chưa từng nghiêm túc hỏi ý nghĩ của một nữ nhân như vậy, nếu anh muốn sẽ trực tiếp đến cướp đoạt, nhưng lần này anh hy vọng cô nguyện ý.

"Tôi thấy An Dĩ Nhu ở cùng một nam nhân." Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút khốn quẫn lo âu, cơ hồ lớn tiếng kêu to.

Tề Duệ tức giận đến mức dùng tay nắm lấy chóp mũi cô, "Đừng chuyển đề tài!" Sắc mặt của anh không dễ nhìn lắm, giống như là khó xử khi bị cự tuyệt.

"Tề Duệ, tiểu tình nhân của anh sắp chạy theo người khác. An Dĩ Nhu một bộ nũng nịu hạnh phúc, cô ấy bị nam nhân tên Dung Tây câu hồn, đừng trách tôi không nói cho anh biết, nếu anh thích cô ấy, mau đuổi theo cô ấy..."


Mộ Tư Nguyệt một hơi nhanh chóng nói xong, cúi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút chán nản, kỳ thật cô không muốn nói, bất quá, vạn nhất Tề Duệ thật sự thích họ An kia, anh sẽ thương tâm đi.

Tề Duệ nghe được lời của cô, quả thật là sững sờ một chút, không phải vì An Dĩ Nhu đi theo nam nhân khác, mà là cái tên kia, Dung Tây...

Cố Dung Tây? Không thể nào...

Mộ Tư Nguyệt thấy anh chần chờ, đáy lòng càng thêm khẳng định anh đối với An Dĩ Nhu tình cũ khó quên.

Hai tay chống vào lồng ngực anh, đẩy anh một cái, "Đừng đè ép tôi, anh rất nặng." Cô nghiêm mặt, ngữ khí có chút xa cách.

"Ghen ?"

Tề Duệ cúi đầu đầy hứng thú đánh giá cô, ánh mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, ý cười càng đậm, "Mộ Tư Nguyệt, thẳng thắn khoan dung, có phải cô ghen không? "

"Tôi không có! Anh cảnh cáo tôi không được can thiệp vào chuyện riêng tư của anh, tôi luôn nhớ." Mộ Tư Nguyệt chết không thừa nhận.

"Vậy tôi nói, cô bây giờ có thể can thiệp."

Tề Duệ nhìn Mộ Tư Nguyệt chột dạ, nhìn vào ánh mắt cô là biết, cô căn bản không biết nói dối, khóe môi anh hơi nhếch lên.

"Mộ Tư Nguyệt, mau nói, có phải cô ghen không?"

Anh cúi đầu cố ý dùng cằm cọ xát cái cổ non mịn của Mộ Tư Nguyệt, râu nhỏ vừa mọc của anh chọc cho cô một trận ngứa ngáy, Mộ Tư Nguyệt có chút chịu không nổi.

Người này sao lại vô sỉ như vậy! Mộ Tư Nguyệt bị anh cọ xát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

"Làm sao, tôi bây giờ tốt xấu gì cũng là chính thất, tôi ghen cũng là bình thường." Mộ Tư Nguyệt có chút không được tự nhiên, nhanh chóng tìm cho mình một lý do.

"Không sao, tiếp tục ghen..." Tề Duệ ngẩng đầu nhìn biểu tình không được tự nhiên của cô, thanh âm lộ ra ý cười.

Không nghĩ tới sinh vật ngốc nghếch trong nhà anh cũng sẽ ghen, trong lúc nhất thời tâm tình Tề Duệ cực tốt.

Nhưng Mộ Tư Nguyệt lại bất mãn, anh có ý gì! Để thỏa mãn chủ nghĩa hư vinh của nam nhân sao?!

Nghĩ như vậy Mộ Tư Nguyệt liền có chút khó chịu, "Này, tiểu tình nhân của anh thật sự muốn chạy theo người khác, Tề Duệ, anh không ngại sao? "

"Đó là chuyện của cô ta."


Mộ Tư Nguyệt nghe giọng điệu không quan tâm của anh, có chút mơ hồ, thì thầm, "Rõ ràng anh thích cô ấy..."

"Tôi nói thích cô ta khi nào?"

"Anh còn nói không thích cô ấy!" Mộ Tư Nguyệt đột nhiên kêu lớn, quay đầu hung hăng cắn một cái vào cánh tay anh.

"Anh không thích cô ấy, sao lại mang cô ấy đi công tác, còn lên giường với cô ấy!" Theo cô thấy, đây chính là lạm tình, ánh mắt nhìn về phía Tề Duệ mang theo khinh bỉ.

Tề Duệ bị cô cắn đến có chút đau, tay phải buông lỏng, Mộ Tư Nguyệt nhanh chóng đẩy anh ra, bò dậy, chạy đến sofa đối diện, không muốn tới gần anh.

"Đừng nói đến những chuyện cũ kỹ kia, tôi đã ba năm không chạm qua cô ta rồi, hơn nữa tôi đi công tác chưa bao giờ dẫn theo nữ nhân..." Tề Duệ nhìn vẻ mặt ghét bỏ của cô, nhất thời không kìm được tức giận.

Mộ Tư Nguyệt lại càng lúc càng tức giận, ngón tay chỉ vào chóp mũi anh, trách mắng anh, "Anh còn dám không thừa nhận, mấy ngày trước tôi gọi điện thoại cho anh, các người còn đang... đang làm việc! Ăn người ta rồi, còn không thừa nhận, thật sự là một cái thứ hèn nhát! "

Lại mắng anh !

Tề Duệ tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, "Mộ Tư Nguyệt, cô..." Lá gan thật lớn!

"Tôi cái gì mà tôi, tôi không sai! Là chính anh quá cặn bã, đùa bỡn nữ nhân..." Mộ Tư Nguyệt không cam lòng yếu thế, tức giận trừng mắt nhìn anh.

Còn dám mắng anh cặn bã!

"Này, anh... Anh muốn làm gì..."

Mộ Tư Nguyệt nhìn Tề Duệ cả người âm u đi về phía cô, lúc này cô mới bừng tỉnh, chính mình vừa nhất thời kích động mắng anh, chết chắc rồi...

"Mấy ngày trước tôi đi Iceland, An Dĩ Nhu và Sở Phi Phàm cũng theo tôi đi qua, không phải đi công tác, đó là vì Thẩm gia..."

Tề Duệ từ trên cao nhìn xuống cô, ẩn nhẫn tức giận, ngược lại không có nhào tới bóp chết cô, lúc nhắc tới Thẩm gia dừng một chút, sắc mặt cứng đờ, nhấn mạnh một câu.

"Không biết cô nghe được gì, tóm lại tôi và An Dĩ Nhu không lên giường!"

Mộ Tư Nguyệt lui mình trên sô pha nhỏ, bị khí thế của anh áp đảo, ánh mắt khiếp đảm, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, khinh thường Tề Duệ nói dối.

"Nhưng hôm đó tôi chính tôi nghe thấy giọng nói nũng nịu của An Dĩ Nhu còn có... tiếng thở dốc mập mờ." Cô thì thầm một câu.


"Cô ngay cả thanh âm của chồng cô cũng không nhận ra!"

Tề Duệ vừa nghe liền nổi giận, anh cuối cùng cũng biết vì sao mấy ngày nay Mộ Tư Nguyệt buồn bực nặng nề, thì ra là đem thanh âm triền miên trên TV chết tiệt coi là anh.

"Thật sự không phải là anh?" Mộ Tư Nguyệt không sợ chết lặp đi lặp lại hỏi một câu.

"Không phải!" Tề Duệ tức giận.

"Mộ Tư Nguyệt, chẳng lẽ cô không thể tin tưởng tôi sao, nếu tôi đã kết hôn với cô thì sẽ không ngoại tình!"

Thanh âm Tề Duệ phẫn nộ, kỳ thật anh cũng không cần phải cam đoan làm gì, cuộc hôn nhân này tất cả quyền khống chế đều ở trong tay anh, nhưng hết lần này tới lần khác bị cô làm cho tức giận đến rống lên.

Thanh âm Tề Duệ quanh quẩn bên tai Mộ Tư Nguyệt, bỗng dưng khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần ửng đỏ...

"Anh không nói làm sao tôi biết." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng nói một câu.

Tề Duệ vẫn rất tức giận, "Chỉ bằng cái đầu óc heo của cô, nói rồi, cũng là nói vô ích! "

"Đừng cả ngày nói đầu óc heo của tôi, tôi nói cho anh biết, tôi rất thông minh!" Mộ Tư Nguyệt bưng mặt nghiêm túc phản bác một câu.

Tề Duệ vốn tức giận, nhưng nhìn cô nghiêm túc nói mình thông minh, không hiểu sao rất muốn cười.

Đưa tay kéo người phụ nữ trên sô pha lên, không nói hai lời, trực tiếp khiêng cô ném lên giường, hại Mộ Tư Nguyệt lại một trận kinh hãi kêu lên, "Không cần, không cần!"

"Còn kêu tôi liền đè cô!" Tề Duệ tức giận trừng mắt nhìn cô, Mộ Tư Nguyệt lập tức ngoan ngoãn câm miệng.

Anh sau đó không có hành động mờ ám,

Chỉ là đặt cô lên giường, kéo chăn cho cô, lạnh lùng ném xuống một câu, "Nhắm mắt lại, ngủ đi! "

... Sau đó anh xoay người đến thư phòng.

Mộ Tư Nguyệt ôm chăn, nhìn về phía bóng lưng trác tuyệt của anh, tim đập có chút nhanh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

Đêm trước Trung thu, Tập đoàn DM&G có rất nhiều văn bản khẩn cấp để phê duyệt, hơn nữa trong khoảng thời gian này dự án liên doanh với Đức xây dựng đường sắt xảy ra vấn đề, Tề Duệ thật sự rất bận rộn.

Tề Duệ làm việc suốt đêm trong thư phòng, Mộ Tư Nguyệt chống đỡ mí mắt, nhìn lướt qua đồng hồ trên vách tường, đã hai giờ sáng, thật buồn ngủ...

Thực ra, cô muốn chờ anh trở lại, và sau đó nói với anh, miễn là lời anh nói, cô sẽ tin.

Nhưng... Mộ Tư Nguyệt vùi đầu vào trong chăn, rất nhanh liền đi vào giấc ngủ.

...


"Tề Duệ đâu?" Sáng sớm hôm sau, Mộ Tư Nguyệt từ trên giường đứng lên, đã không còn thấy bóng dáng Tề Duệ.

Tề lão gia liếc cô một cái, "Làm lành rồi? "

Mộ Tư Nguyệt xụ mặt không nói gì, bất quá nhìn khuôn mặt hồng nhuận của cô, mặt mày lộ ra ý cười, quả thật tâm tình đang rất tốt.

"Năm giờ sáng nay trợ lý công ty chạy tới, giống như đã xảy ra chuyện gấp, Duệ thiếu vội vàng rời đi, cậu ấy nói trước năm giờ chiều sẽ trở về." Quản gia mỉm cười nói.

"Hôm nay là Trung thu, có chuyện gì gấp mà không thể để ngày mai xử lý." Tề lão gia có chút bất mãn, quay đầu nhìn thoáng qua Mộ Tư Nguyệt, "Tư Nguyệt, gọi điện thoại kêu chồng về nhà. "

Mộ Tư Nguyệt buồn bực nhìn lão nhân, cư nhiên để cho cô cản trở Tề Duệ làm việc.

Quản gia cười cười, "Nghe nói dự án đường sắt xảy ra vấn đề an toàn, người liên doanh bên Đức cũng tới, Duệ thiếu hẳn là cùng bọn họ đi qua kiểm tra thực địa. "

Tề lão gia nghe, lông mày nhíu chặt lại một chỗ, lẩm bẩm, "Dự án đường sắt liên doanh với Đức bắt đầu thi công từ năm ngoái, Tề Duệ vẫn sát sao, chuyện này không nên xuất hiện vấn đề lớn. Chẳng lẽ có người cố ý..."

"Ông nội, làm sao vậy?" Mộ Tư Nguyệt thấy lão nhân có chút buồn rầu, liền khẩn trương truy vấn.

"Không có việc gì, " Tề lão gia giơ tay lên, "Mấy người cô của Tề Duệ kia cho dù là muốn gây chuyện cũng không làm ra được đại sự gì, chồng con tự sẽ biết ước lượng..."

Mộ Tư Nguyệt nghe lão nhân nói, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ửng đỏ, "Ông nội, con đi làm bánh trung thu tổ ong của con, ông có muốn một phần không? "

"Cả ngày không biết toàn chơi đùa cái gì, có thời gian thì nghiêm túc nghiên cứu làm thế nào để lấy lòng đàn ông đi, chồng con tết Trung thu còn ở bên ngoài lăn lộn, con không thể khẩn trương một chút sao?" Tề lão gia hướng cô giáo huấn một câu.

"Con làm bánh cho cháu trai ông mà!" Mộ Tư Nguyệt chán nản.

"Tư Nguyệt, ngay cả chồng con không thích ăn ngọt cũng không biết!"

"Ông nội, cháu trai ông thích ăn bánh tổ ong này!"

Quản gia đứng ở một bên nhịn không được bật cười, nghe Tề lão gia cùng Mộ Tư Nguyệt lẩm bẩm, chồng con, cháu trai ông, cãi nhau. Ông nghĩ Trung thu của Duệ thiếu nhà bọn họ năm nay nhất định sẽ đặc biệt vui vẻ.

Tề lão gia khẩu thị tâm phi, một bên ghét bỏ bánh trung thu tổ ong của Mộ Tư Nguyệt, một bên lại vụng trộm ăn vài cái, hại Mộ Tư Nguyệt liên tục nướng vài lần, làm có chút nhiều.

"Ông nội, con mang chút bánh trung thu tổ ong cho dì Tương của con, nếu Tề Duệ trở về, ông nhớ phải gọi điện thoại cho con đó." Mộ Tư Nguyệt vội vàng nói một câu, liền bước nhanh ra ngoài.

Tài xế Tề gia đưa Mộ Tư Nguyệt đến lối vào thôn nhỏ, Mộ Tư Nguyệt đi thẳng xuống xe, cô không muốn quá rêu rao, liền đem bánh ngọt cùng túi xách đi bộ về phía nhà ngói nhỏ của Tần Tương.

Tần Tương ở trong thôn nhỏ cách nội thành có chút xa, hẻo lánh nhưng phong cảnh dễ chịu, phóng mắt nhìn ra cánh đồng, một mảnh lúa vàng, nước sông róc rách, Mộ Tư Nguyệt vừa đi vừa tò mò nhìn cảnh vật.

Đúng lúc này, đột nhiên một đạo bóng đen nhỏ nhanh chóng vọt tới Mộ Tư Nguyệt...

Mộ Tư Nguyệt ngẩn ra, "Đây là cái gì..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương