Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
C94: Tề Duệ Mệt Đến Mức Ngủ Thiếp Đi, Nhìn Có Chút Đau Lòng

Editor: Rice🍀

"Anh ấy... Anh ấy yêu Mộ Tư Nguyệt? "

Giống như sét đánh ngang trời, An Dĩ Nhu gắt gao trừng mắt nhìn người đàn ông bên trong, làm sao có thể...

Vốn dĩ cô muốn tới tập đoàn DM&G tìm Tề Duệ, lại nghe thấy anh và Thẩm Diệu Thiên gọi điện thoại, Tề Duệ thế mà uy hiếp Thẩm Diệu Thiên, anh cư nhiên vì Mộ Tư Nguyệt uy hiếp Thẩm Diệu Thiên.

An Dĩ Nhu biết quan hệ giữa Tề Duệ với Thẩm gia có chút đặc biệt, từ trước tới nay Tề Duệ đều tránh cạnh tranh và xích mích với Thẩm gia, thậm chí tiêu hao rất nhiều nhân lực, vật lực để điều tra chuyện của Thẩm gia...

...Thẩm Diệu Thiên, tốt nhất cậu nên tránh xa Mộ Tư Nguyệt một chút, cậu dám động đến cô ấy, cho dù là Thẩm gia, tôi cũng sẽ không nương tay nữa...

"Tề Duệ cư nhiên dùng giọng điệu cường thế như vậy uy hiếp Thẩm Diệu Thiên..." Đáy lòng An Dĩ Nhu ghen tị không ngừng, cuối cùng hít sâu một hơi, mỉm cười như bình thường, sải bước đi vào.

"Cô tới đây làm gì?" Tề Duệ vừa cúp điện thoại của Thẩm Diệu Thiên, tâm tình âm trầm, hiện tại anh không muốn gặp ai.

An Dĩ Nhu cũng không trực tiếp trả lời anh, ngược lại ra dáng như nữ chủ nhân ngồi ngay ngắn giữa sô pha, đun nước pha trà, chỉ chốc lát sau toàn bộ văn phòng tổng giám đốc đều tràn ngập hương trà.

Mùi trà thơm nhẹ nhàng bay trong không khí, ngửi thấy mùi trà này sẽ làm cho tinh thần của người tôi hòa hoãn lại, tâm tình cũng dần dần bình tĩnh.

"Duệ, đây là loại trà gì, mùi hường còn thơm hơn đại hồng bào." Trà nghệ của An Dĩ Nhu rất tốt, động tác pha trà của cô vô cùng chuyên nghiệp, từ cái nhăn mày đến nụ cười, đều lộ ra một phần khí chất thanh nhã.

An Dĩ Nhu là một nữ nhân thông minh, nếu không cô cũng không có khả năng ở bên cạnh Tề Duệ bốn năm, cô biết lúc tâm tình anh không tốt nên nói cái gì, cô tự nhận so với bất kỳ nữ nhân nào bên ngoài cô là người hiểu rõ anh hơn cả.

Đối mặt với một vị đại mỹ nhân chuyên tâm pha trà cho mình như vậy, cho dù là ai cũng sẽ không nổi giận với cô được, Tề Duệ ngửi thấy mùi trà nơi chóp mũi, sắc mặt âm trầm hòa hoãn một chút, cầm lấy một chén trà, hít một ngụm, đầu lưỡi hơi đắng, vào cổ họng lại lộ ra ngọt ngào.

An Dĩ Nhu vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí với Tề Duệ, cô để ý thấy Tề Duệ hình như rất thích loại trà này, "Loại trà này tên là gì, uống có chút đặc biệt." Khuôn mặt của cô vẫn mỉm cười.

"Không biết." Tề Duệ nhìn thoáng qua cô, lãnh đạm trả lời ba chữ.


An Dĩ Nhu ngược lại ngẩn ra, anh đây là không muốn nói cho cô biết, trà này là ai mua?

Tề Duệ đúng là không biết loại trà này tên là gì, anh lười để ý đến những thứ này, trà này mua trong lần cùng Mộ Tư Nguyệt đến trấn nhỏ nghỉ dưỡng, hương vị quả thật không tệ.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Tề Duệ có chút giật mình, anh nghĩ không biết Mộ Tư Nguyệt kia hiện tại ở nhà làm cái gì...

An Dĩ Nhu thấy biểu tình của anh có chút đăm chiêu, nhẹ giọng mở miệng, "Duệ, chuyện em và Sở Phi Phàm ở Iceland..."

"Tôi biết." Tề Duệ mở miệng cắt ngang lời cô, "Sở Phi Phàm đã nói với tôi. "

An Dĩ Nhu nghe được giọng điệu xa cách của anh, vẻ mặt hơi trầm xuống, "Duệ, em..."

"An Dĩ Nhu, cô vẫn luôn là một người phụ nữ thông minh." Tề Duệ buông chén trà trong tay xuống, dùng ánh mắt sắc bén đánh giá cô, thanh âm này nghe như tán dương, nhưng thực không có nửa phần tán dương.

"Đừng dây dưa với tôi, tôi không có hứng thú với cô." Anh đứng dậy sải bước về phía bàn làm việc rộng lớn.

An Dĩ Nhu nghe được lời của anh, đáy lòng lại khẩn trương lên, nhớ tới lúc nói chuyện với Mộ Tư Nguyệt ở rừng phong, còn có cuộc nói chuyện vừa rồi của anh với Thẩm Diệu Thiên, đáy lòng dâng lên một phần bất an.

"Tề Duệ, anh biết em yêu anh rất nhiều, đừng đối xử với em như vậy." Cô xông lên, hai tay ôm chặt thắt lưng anh, thanh âm mềm mại lộ ra tia ủy khuất cầu khẩn.

Tề Duệ dừng bước, anh thậm chí không nhìn lại, giọng nói lạnh lẽo, "Người cô yêu là chính mình." "

Một câu nói như vậy, khiến thân thể An Dĩ Nhu cứng đờ, mà Tề Duệ giống như không còn kiên nhẫn, liền đẩy cô ra.

"An Dĩ Nhu, cô đang lo lắng không có tôi hậu thuẫn cho cô, con đường sau này không còn thuận buồm xuôi gió nữa." Anh cúi đầu nhìn gương mặt diễm lệ của cô, "Tất cả sự quan tâm của cô đối với tôi đều mang theo tâm cơ và mục đích..."

"Không phải." An Dĩ Nhu khẩn trương phản bác.

"Không phải?" Tề Duệ cười lạnh một tiếng.


"An Dĩ Nhu, cô hao hết tâm cơ lấy lòng tôi làm cái gì, muốn làm Tề gia thiếu phu nhân? Cô xứng sao? Cô đừng tưởng tôi không biết chuyện cô lên giường với những nhà sản xuất kia, cô cho rằng cô làm phẫu thuật màng trinh à tôi không biết..."

Lời nói của Tề Duệ lạnh nhạt vô tình, An Dĩ Nhu nghe xong sắc mặt trắng bệch, thì ra anh đã sớm biết...

"Vì sao trước đó anh vẫn luôn..." An Dĩ nhu không dám tin, anh biết nhưng mấy năm nay vẫn không chất vấn, không có tức giận.

Tề Duệ nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ý tứ cười nhạo càng nồng đậm, "Tôi không quan tâm, tôi chỉ để ý cô có làm được việc hay không..."

An Dĩ Nhu nhìn nụ cười tàn nhẫn của anh, đáy lòng bừng tỉnh, thì ra bốn năm nay, anh không thèm để ý đến cô chút nào, cho dù biết cô lên giường với người đàn ông khác, thế nhưng cũng không có nửa phần tức giận.

Đột nhiên An Dĩ Nhu cảm thấy những lời mình cảnh cáo Mộ Tư Nguyệt lúc trước quá vô tri, Thẩm Diệu Thiên nói đúng, cô không có tư cách cảnh cáo Mộ Tư Nguyệt, Tề Duệ cho tới bây giờ cũng không thèm để cô vào trong mắt, đối với người đàn ông này mà nói, cô cùng lắm cũng chỉ là quân cờ.

Nhưng cô sao có thể cam lòng!

"Tại sao! Anh nói cho em biết, Mộ Tư Nguyệt có gì hơn em! "An Dĩ Nhu có chút kích động.

"Em có thể giúp anh trong sự nghiệp, em hào phóng hơn cô ta, tại sao anh lại cưới cô ta, em cũng có thể sinh con cho anh! Vì sao..."

"Bởi vì cô rất bẩn!"

Tề Duệ nghe cô nhắc tới tên Mộ Tư Nguyệt, trong lòng liền dâng lên một phần cảm xúc phức tạp.

"An Dĩ Nhu, đừng làm con điếm còn muốn lập đền thờ trinh tiết. Cô ngay cả chính mình là ai còn không rõ sao, cô chính là một nữ nhân vì danh lợi mà không từ thủ đoạn, cô thật sự có thể an phận làm hiền thê sao? Người cô yêu nhất là chính mình, khát vọng của cô chính là sân khấu và hư vinh. "

"Em..." An Dĩ Nhu nghe anh nói, nội tâm rung động, cô rất muốn phản bác, nhưng lại không nói được câu nào.


Tề Duệ ghét bỏ bỏ cô, ánh mắt lạnh lùng liếc cô một cái, ngữ khí giống như nói chuyện với thuộc hạ, "An Dĩ Nhu, tôi rất thưởng thức sự thông minh của cô, nhưng cô đừng vọng tưởng so sánh mình với Mộ Tư Nguyệt, cô và cô ấy không có khả năng so sánh... Cô ấy là vợ tôi. "

Cuối cùng An Dĩ Nhu không nói một lời rời đi, "Vợ? Người như anh cư nhiên cũng có thể nói ra hai chữ thê tử tự nhiên như vậy, ha ha ha..."

"Cái này nhìn thế nào cũng không giống Tề Duệ lạnh lẽo vô tình em quen biết, rốt cuộc là từ khi nào anh học được cách che chở nữ nhân..."

An Dĩ Nhu vẫn luôn rõ ràng, một người đàn ông như Tề Duệ không có khả năng yêu ai, nhưng đây cũng là một chuyện tốt, ít nhất An Dĩ Nhu không chiếm được, những nữ nhân khác cũng đừng nghĩ tới, Tề Duệ nói đúng, cô chính là một người hiếu thắng tâm cường.

"Thua một người phụ nữ như Mộ Tư Nguyệt..." An Dĩ Nhu vỗ mạnh lên bảng điều khiển thang máy một cái, thang máy nhanh chóng hạ xuống, cô chậm rãi nhắm mắt lại, không cam lòng, không cam lòng!

"Tôi nhất định phải sống tốt hơn cô!" An Dĩ Nhu một mình đứng trong thang máy tức giận kêu to.

Đáy lòng nghĩ đến một người đàn ông khác, biểu tình An Dĩ Nhu cũng dần dần bình tĩnh lại, thậm chí lộ ra vui sướng.

"Nếu như có thể gả cho Cố Dung Tây, như vậy Tề Duệ anh nhất định sẽ hối hận những gì anh nói hôm nay, Mộ Tư Nguyệt cũng sẽ ghen tị với tôi! "

...

Buổi chiều, Mộ Tư Nguyệt ngồi taxi về đến Tề gia, một chiếc Maybach màu đen khác vừa vặn vừa từ bên ngoài trở về.

"Cô vừa đi đâu?" Người đàn ông trong xe mở miệng chất vấn cô.

Đi gặp người yêu nhỏ của anh, cô An! Mộ Tư Nguyệt tức giận, nhìn thoáng qua anh, không trả lời anh, đi thẳng vào trong phòng.

Tề Duệ nhìn bóng lưng gầy gò của cô, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nữ nhân chết tiệt, ngày càng không coi anh ra gì!

Lúc ăn cơm tối, Tề lão gia tử cảm giác hai vợ chồng này giống như đang buồn bực, dùng chân đá về phía Mộ Tư Nguyệt ngồi đối diện, lại dùng ánh mắt mệnh lệnh cô gắp thức ăn cho Tề Duệ.

Mộ Tư Nguyệt nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tề lão gia tử, đáy lòng vạn lần không muốn, hôm nay thấy bộ dáng kiêu ngạo của An Dĩ Nhu, đối với Tề Duệ phi thường bất mãn.

Bất quá khuất phục cường quyền, Mộ Tư Nguyệt tùy ý ném một miếng thịt cá vào trong chén Tề Duệ.

Tề Duệ nhìn thịt cá đột nhiên xuất hiện, con ngươi ngăm đen khẽ mở ra một chút, đảo mắt nhìn thoáng qua nữ nhân bên cạnh, chỉ thấy Mộ Tư Nguyệt giống như có chút không được tự nhiên, cúi đầu bới cơm.


Cô gắp thức ăn cho anh? Đũa Tề Duệ giật giật, rất tự nhiên ăn thịt cá, cảm giác hôm nay con cá này đặc biệt ngon.

Tề lão gia tử nhìn bọn họ, tự dưng hừ một tiếng, ông nuôi cháu trai hai mươi mấy năm, anh lại vì một khối thịt cá liền thỏa mãn, thật sự là không có chí khí!

"Hôm nay cô ra ngoài làm gì..."

Sau bữa tối, Tề Duệ ở thư phòng bận rộn một lát, trở lại phòng ngủ thấy Mộ Tư Nguyệt vẫn khoanh chân giày vò khối rubik của cô, có chút cố chấp hỏi lại một câu.

Động tác trên tay Mộ Tư Nguyệt dừng lại, chỉ cảm thấy anh quản quá nghiêm, cuối cùng rầu rĩ mở miệng, "An Dĩ Nhu bảo tôi ra ngoài." Cô thành thật khai báo.

"Cô ta đã nói gì với cô!"

Tề Duệ nghe được cái tên An Dĩ Nhu, sắc mặt nghiêm trọng vài phần, nhìn bộ dáng Mộ Tư Nguyệt không quá để ý, bổ sung một câu, "Chu dù cô ta nói gì cũng đừng để ý!"

"Ồ." Mộ Tư Nguyệt trước sau như một nhu thuận gật đầu.

Tề Duệ nhìn bộ dáng này của cô ngược lại có chút giận dữ, muốn mở miệng chất vấn cô vì sao nửa điểm cũng không quan tâm, nhưng cuối cùng cái gì cũng không hỏi, anh sợ mình nhất thời không nhịn được lại mắng cô một trận.

Giống như bình thường, sau khi tắm rửa, cầm một cái khăn mặt thuận tay ném lên người Mộ Tư Nguyệt, Mộ Tư Nguyệt buông khối Rubik trên tay xuống, lau tóc cho anh như một thói quen.

Mộ Tư Nguyệt lười biếng nửa quỳ trên giường, bàn tay nhỏ bé giơ lên, ôn nhu xoa xoa cái đầu to của anh,Tề Duệ thì ngồi, thân thể bọn họ rất gần, gần đến mức có thể rõ ràng ngửi thấy mùi tức của nhau.

"Làm... Làm gì! "Đột nhiên Mộ Tư Nguyệt bị Tề Duệ xoay người ôm, làm cô giật nảy mình.

Tề Duệ giống như không nghe thấy cô kêu sợ hãi, đầu dứt khoát vùi vào hốc vai cô, ôm chặt thân hình mềm mại này, hít thở mùi sữa nhàn nhạt, nửa nhắm mắt lại, anh giống như cực kỳ mệt mỏi.

Mộ Tư Nguyệt giãy dụa vài cái, nhưng người đàn ông này vẫn dựa vào người cô không chịu di chuyển, cô buồn bực lẩm bẩm một câu, "Này, tóc anh chưa khô..."

"Này, nước trên tóc anh làm ướt bộ đồ ngủ của tôi..." Mộ Tư Nguyệt oán giận vài câu, vụng trộm cúi đầu, lúc này mới phát hiện, Tề Duệ ngủ thiếp đi.

Mộ Tư Nguyệt nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, không hiểu sao, cô có thể cảm giác được anh rất mệt mỏi.

Mệt đến mức anh tựa hồ sắp chống đỡ không nổi, lúc này giống như một đứa nhỏ ngủ say, có chút đau lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương