Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
-
C77: Mộ Tư Nguyệt... Đừng Khóc!
Editor: Rice ☘
"Mộ Tư Nguyệt, vì sao cô lại ở loại địa phương này!"
Một thanh âm lạnh như băng tràn ngập tức giận vang lên bên tai cô, Mộ Tư Nguyệt bị người từ phía sau nhanh chóng ôm lấy.
Nhưng mà, phần lực đạo này đặt bên hông cô tồn đọng phẫn nộ, "Mộ Tư Nguyệt, cô đừng quên, cô đã kết hôn rồi, đừng ở trước mặt mọi người nhào tới nam nhân." Thanh âm trầm thấp âm lãnh này, lộ ra một phần lạnh lùng bức người.
Người đàn ông kéo mạnh cô lên, tàn nhẫn ném tới vách tường đối diện.
Mộ Tư Nguyệt nghiêng người về phía sau, hai tay khẽ run rẩy đỡ vách tường phía sau, nửa dựa vào tường, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, giống như là có chút không kịp phản ứng.
Mà Tề Duệ nhìn cô không phản bác, tâm tình càng thêm tồi tệ.
"Rốt cuộc cô tới nơi này làm cái gì, cô mang con tôi đến câu lạc bộ uống rượu hay là lấy lòng đàn ông, có phải giống như những người phụ nữ kia thích bị đàn ông truy đuổi, hưởng thụ ánh mắt ái mộ của bọn họ?"
"Không phải!" Mộ Tư Nguyệt nghiêm mặt, tức giận trừng mắt nhìn anh, "Tôi chẳng qua..."
"Quần áo của cô sao vậy!" "Đây là thủ đoạn của cô để quyến rũ đàn ông! "
Ánh mắt Tề Duệ nhìn về phía ngực cô ướt sũng, nhất thời không còn kiên nhẫn, nắm lấy cổ tay phải của cô, dùng sức mạnh mẽ, lực đạo siết chặt giống như là phát tiết tức giận trong ngực.
Trên ngực Mộ Tư Nguyệt một mảnh vết rượu, quần áo ướt sũng dán vào ngực cô cực kỳ không thoải mái, vải chiffon có chút mỏng, ngay cả hoa văn áo ngực cũng cơ hồ sắp in ra...
Cô căn bản là không kịp nói chuyện, Tề Duệ tức giận kéo cô, "Hiện tại lập tức trở về cho tôi!" Giọng nói lạnh lẽo của anh là một mệnh lệnh không thể cưỡng lại.
"Tôi, bạn tôi đã khóc... Tôi muốn tìm Phong Ca..."
Mộ Tư Nguyệt giống như là bị anh dọa sợ, hơn nữa cổ tay truyền đến từng đợt đau đớn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đều nhíu chặt lại một chỗ, nhỏ giọng khẩn trương nói.
Phong Ca?!
"Phong Ca? Xưng hô thật sự là có đủ thân mật..." Tề Duệ giận dữ trừng mắt nhìn cô, cảm xúc ẩn giấu trong ngực giống như muốn bộc phát trong nháy mắt.
"Mộ Tư Nguyệt trước kia tôi sao lại không biết, thì ra cô là một nữ nhân thủy tính dương hoa*!"
*thủy tính dương hoa: chỉ một loại nữ nhân có tâm cơ, ở phương diện lừa gạt nam nhân vô cùng thuần thục
"Anh nói gì?"
Mộ Tư Nguyệt lập tức tức giận, "Chính anh và An tiểu thư của anh, tin tức báo chí trên mạng đâu đâu cũng có, tôi một câu cũng chưa từng oán giận. Tôi chỉ tụ tập với bạn bè, nhưng anh lại nói khó nghe như vậy, anh quá mức rồi! "
Mộ Tư Nguyệt trưng khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt quật cường nhìn thẳng vào mặt anh.
Tề Duệ nhìn đáy mắt cô toàn là bài xích mình, anh mím chặt môi, đột nhiên trầm mặc.
Mạnh mẽ hất tay cô ra, giống như là tức giận, không nói thêm một câu nữa, liền sải bước rời đi.
Mộ Tư Nguyệt nhìn bóng lưng anh đột nhiên hất mình ra rồi sải bước rời đi, ngực lại có chút nghẹn lại, người này thật sự là khó hiểu thấu!
......
"Uống đi!"
Ánh đèn mờ mịt xa hoa, người đàn ông ôm một người phụ nữ dáng người nóng bỏng, tay phải anh bóp cái miệng nhỏ nhắn của cô, tay trái rót chén rượu mạnh vào.
Người có thể chơi ở chỗ này tửu lượng đều phi thường tốt, nữ nhân bị anh bóp có chút đau đớn, bất quá thân thể mềm mại dựa vào trong ngực nam nhân, cô lại cười đến kiều mị, phi thường nhu thuận uống hết rượu mạnh anh rót vào.
"Duệ thiếu..." Thanh âm mềm mại của nữ nhân, giòn tan lay động lòng người.
An Dĩ Nhu ngồi trong góc, biểu tình phi thường khó coi, trước kia cô và Tề Duệ bên nhau, bên cạnh Tề Duệ tuyệt đối sẽ không có nữ nhân khác, anh cùng Sở Phi Phàm bọn họ chơi đùa vui vẻ, đối với nữ nhân anh vẫn phân biệt rất rõ ràng.
Nhưng hôm nay anh tựa hồ có chút không đúng...
Khóe môi Tề Duệ nhếch lên ý cười, tay phải vuốt ve cánh môi dính rượu của cô gái, giọng nói khàn khàn tán dương, "Thật ngoan..."
Người kia nghe anh nói như vậy, nội tâm càng thêm kích động, nếu đêm nay có thể làm cho người đàn ông này hài lòng, như vậy về sau tiền đồ của cô sẽ như gấm.
"Duệ thiếu, anh có biết người ta vẫn luôn thích anh hay không..." Nữ nhân kia xoay người, hai tay chủ động ôm cổ Tề Duệ, môi trực tiếp hôn về phía vành tai anh, mang theo khiêu khích.
Anh đột nhiên dùng sức đẩy người phụ nữ trên người lên sofa, anh cúi đầu xuống, ánh mắt thâm thúy khó lường nhìn chằm chằm cô, khóe môi mang theo ý vị không rõ cười yếu ớt.
"Cô thích tôi?" Tề Duệ trầm thấp giọng nói không hiểu sao hỏi một câu, chỉ là một vài chữ đơn giản, lại lộ ra hàn ý.
Nữ nhân nhìn nam nhân lạnh lùng trác tuyệt trên đỉnh đầu, anh dựa sát vào cô, làm cho cô có chút choáng váng, tim đập cuồng loạn, một nam nhân như Tề Duệ muốn thích anh, yêu anh quá dễ dàng.
An Dĩ Nhu cũng không nhìn thấy biểu tình âm lãnh của Tề Duệ, chỉ thấy thân thể Tề Duệ đè ép vị người mẫu trẻ mới nổi kia, đáy lòng tồn đọng ghen tị sắp bùng phát, nhất là nhìn vẻ mặt thẹn thùng của nữ nhân kia, cô hận, cô thật sự rất hận.
Dáng người người mẫu non nớt trước mắt này bề ngoài cũng không bằng mình nửa phần, đáy lòng An Dĩ Nhu sinh ra một phần không cam lòng, người phụ nữ Mộ Tư Nguyệt kia may mắn mang thai hài tử của anh, cô đã rất tức giận, không thể để cho nữ nhân khác cũng thực hiện điều đó được.
"Duệ, anh bụng đói lại vẫn uống rượu, không bằng em cùng anh ăn vài thứ..." An Dĩ Nhu cười ôn nhu săn sóc, rất tự nhiên ngồi bên cạnh anh.
Tề Duệ ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua nữ nhân trong phòng, các cô ai nấy đều cười lấy lòng, càng nhìn tâm càng phiền.
Tề Duệ đưa tay kéo người mẫu trẻ trên ghế trên sô pha vào trong ngực mình, ôm người phụ nữ dáng người nóng bỏng, trực tiếp đi ra khỏi phòng.
An Dĩ Nhu tươi cười cứng đờ, cứ như vậy nhìn Tề Duệ mang theo một nữ nhân rời đi, bọn họ đi đâu, tự nhiên không cần nhiều lời.
Có người trêu ghẹo nói, "Tôi đánh cược người mẫu trẻ kia sau đêm nay nhất định sẽ đại hồng đại hỏa..."
Tổng giám đốc tập đoàn quốc tế DM&G, nam tôn duy nhất của Tề gia, có lẽ chỉ riêng cái tên Tề Duệ cũng đủ khiến nữ nhân hướng hắn như con thiêu thân lao vào lửa.
Phòng riêng xa hoa vẫn chơi đùa bốc lửa như trước, chỉ là ở góc, Thẩm Diệu Thiên cau chặt mi mắt hướng An Dĩ Nhu đi tới, "Tề Duệ lúc trước rõ ràng rất tốt, sao đi toilet một chuyến trở về lại là như vậy, Tiểu An, cô chọc giận hắn? "
"Không biết." Biểu tình An Dĩ Nhu không tốt lắm, thản nhiên trả lời một câu.
Nghĩ lại, khóe môi cô nổi lên nụ cười lạnh, tính cách Tề Duệ khó có thể nắm bắt, lạnh lùng vô tình, nam nhân như anh tuyệt đối sẽ không đem bất kỳ nữ nhân nào để ở trong lòng.
Tất cả tình dục đều chỉ là trò chơi phát tiết, người đàn ông đó không biết yêu, An Dĩ Nhu trên mặt có thêm một phần tự tin, chỉ cần ngoan ngoãn phục tùng lấy lòng anh như vậy cô có thể tiếp tục đứng ở bên cạnh anh.
Thẩm Diệu Thiên hỏi, "Đêm nay Tề Duệ rõ ràng tâm tình không tốt lắm..." Phải nói là phi thường không ổn.
Sở Phi Phàm cũng đi tới, "Tám phần là ông nội hắn ép buộc uống thuốc, ngoại trừ Tề lão gia tử ai có thể làm cho hắn tức giận như vậy..."
Nói xong, Sở Phi Phàm nở nụ cười, "Ừm, may mắn lão tử vừa rồi cảnh giác, Tề Duệ vừa vào cửa liền mang theo một cỗ cảm giác áp bách băng hàn, đêm nay người mẫu non nớt kia lành ít, phỏng chừng sẽ bị Tề Duệ phá hủy..."
Đêm nay mưa to đến dữ dội, màn mưa bàng bạc ào ào đập vào cửa sổ thủy tinh, nhưng tiếng mưa ồn ào lộ ra căn phòng càng thêm quỷ dị yên tĩnh.
"Đi ra ngoài."
Trong phòng tổng thống hoa lệ, đột nhiên một thanh âm trầm thấp lạnh lùng vang lên, người đàn ông ngồi trên giường, anh nhắm mắt lại, giữa hai hàng lông mày lộ ra một phần mệt mỏi nói không rõ.
Nhưng người phụ nữ dáng người nóng bỏng trên giường biểu tình không cam lòng, thiếu chút nữa bọn họ liền làm, vì sao đột nhiên dừng lại.
Thân thể mềm mại của cô dây dưa trên người nam nhân, hai tay vuốt ve lồng ngực cường tráng của anh, đôi môi nóng bỏng hôn anh, ý đồ gợi lên dục vọng trên thân thể anh.
"Tôi nói cô ra ngoài, nghe thấy không!"
Nam nhân đột nhiên mở mắt ra, đáy mắt thanh minh, không có nửa phần tình dục, ngược lại tràn ngập tức giận cùng chán ghét lạnh như băng.
Người phụ nữ hoảng sợ, bị đôi mắt thâm trầm của anh nhìn chằm chằm, ánh mắt anh nhìn cô giống như là nhìn một con kiến hôi đê tiện, lạnh như băng không có nửa điểm nhiệt độ, cô đối với anh mà nói cái gì cũng không phải...
"Duệ thiếu, tôi, tôi đi ra ngoài..."
Nữ nhân khẩn trương từ trên giường bò dậy, luống cuống tay chân thay quần áo, vội vàng chạy ra khỏi phòng, trong lòng có chút kinh hãi, nếu đã không thể lấy lòng anh thì thôi, ngược lại nếu đắc tội với nam nhân này, như vậy cả đời liền xong rồi.
Tề Duệ dứt khoát xuống giường đi tới trước cửa sổ, trực tiếp mở cửa sổ ra, mưa to mang theo gió lớn đập vào mặt, mưa mùa thu có một phần lạnh lẽo, nước mưa vỗ vào khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của anh, làm ướt mái tóc ngắn, quần áo...
Nước mưa làm cho trái tim phiền não của anh chậm rãi bình tĩnh lại...
Mộ Tư Nguyệt vì sao lại ở Sương Mù!
Vừa rồi anh lại mắng cô ấy... Nữ nhân chết tiệt cư nhiên còn dám lộ ra biểu tình ủy khuất kia, cô có cái gì phải ủy khuất!
Sấm chớp trên bầu trời đêm không ngừng, nam nhân gắt gao nhìn chằm chằm vào bầu trời sâu trong đêm mưa, suy nghĩ có chút phiêu xa...
......
"Phong Ca!"
Đột nhiên mưa to khiến Mộ Tư Nguyệt ướt đẫm cả người, đội mưa một đường đuổi theo, nhưng tìm một vòng ở lân cận vẫn không có bóng dáng bạn thân của mình.
Mộ Tư Nguyệt lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho cô, âm thanh đô đô hồi âm, làm cho cô kinh ngạc một chút.
"Làm sao bây giờ... Sẽ không phải nghĩ quẩn chứ..." Ánh mắt khẩn trương nhìn xung quanh.
Mộ Tư Nguyệt và Phong Ca từ nhỏ đã quen biết, nhưng nữ hán tử bạo lực như Phong Ca lại khóc! Từ nhỏ đến lớn, chỉ thấy qua nam nhân bị Phong Ca đánh khóc, chưa từng thấy qua bộ dáng Phong đại tiểu thư khóc.
Đột nhiên ánh mắt kiên định, Mộ Tư Nguyệt mạnh mẽ chạy về phía bờ sông bên tay phải, một bóng dáng quen thuộc cao gầy đang đứng bên bờ sông, thân thể cô dựa trên lan can bên bờ sông, trước người nghiêng về phía mặt sông...
"Phong Ca, cậu bình tĩnh một chút, vì một nam nhân thối nhảy sông không đáng..."
Mộ Tư Nguyệt hai tròng mắt khẩn trương hô to, nhưng mà cô nói đến một nửa, bịch một tiếng vang lên, cả người cô ngây ngẩn.
"Phong Ca——"
Mộ Tư Nguyệt nhào tới lan can bên bờ sông, nhìn mặt sông một mảnh đen kịt tĩnh mịch, tâm lạnh một mảnh.
Mưa lạnh lẽo, mưa to ào ào rơi xuống, bốn phía đường phố trong trẻo lạnh lẽo cũng không có người đi đường, Mộ Tư Nguyệt tim mãnh liệt níu lại, không nghĩ nhiều, lập tức trèo qua lan can muốn nhảy xuống...
"Mộ Tư Nguyệt, cô sống thiếu kiên nhẫn*! Cô muốn chết, phải không? "
*Sống thiếu kiên nhẫn: Châm chọc người ta lá gan quá lớn, dám mạo hiểm tính mạng, hoặc trách cứ người muốn chết.
Mộ Tư Nguyệt sau cổ bị người nhanh chóng túm lấy, vị kia thế lực mạnh mẽ kéo cô từ lan can trở về, ngón tay mơ hồ còn có chút run rẩy.
Thân thể thẳng tắp nhào xuống một lồng ngực lạnh nhạt quen thuộc, cho dù Mộ Tư Nguyệt không quay đầu lại, cô cũng biết người đàn ông phía sau là ai.
Mộ Tư Nguyệt sợ hãi khóc nức nở, trở tay nắm chặt cánh tay anh, "Cứu cô ấy, cầu xin anh, Tề Duệ, tôi cầu xin anh, anh mau cứu Phong Ca..."
Tề Duệ vốn là vẻ mặt giận dữ kinh tâm, khi nhìn thấy cô một mặt nước mắt, không hiểu sao giống như bị nước đá hắt đến tiêu tan hết thảy tức giận.
"Tề Duệ, anh nhanh xuống, mau cứu Phong Ca, cô ấy sẽ chết..." Mộ Tư Nguyệt khẩn trương sắc mặt trắng bệch, nước mắt nhịn không được chảy ròng ròng.
"Câm miệng... Đừng khóc! "
Ánh mắt Tề Duệ nhìn về phía dòng sông đen kịt trước mắt, lại để cho anh xuống nước cứu Phong Ca của cô!!
Bùm!
Mặt sông lại bắn tung tóe bọt nước...
"Tôi chết rồi, cũng không thấy cô có thương tâm như vậy!" Cơ hồ trong nháy mắt rơi xuống nước, ánh mắt Tề Duệ ảm đạm lẩm bẩm một câu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook