Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
C64: Vòng Cổ Thập Tự Giá Khát Máu

Editor: Rice ☘

Đột nhiên một bóng đen bước chân vội vàng vọt vào con hẻm dơ bẩn u ám...

Mộ Tư Nguyệt thân thể đang trốn dưới cột đèn trong ngõ nhỏ, cô nhìn bóng đen trước mắt lướt qua, biểu tình từ ngơ ngác chuyển thành phẫn nộ, là anh ta...

Người đàn ông này chính là tài xế ngày đó lái xe đưa cô đến hộp đêm Hào Quang thành phố C, sao anh ta lại ở đây?

Hơi giật mình trong chốc lát, Mộ Tư Nguyệt giống như nghĩ tới cái gì đó, biểu tình có chút không dám tin, mở to hai mắt, hung hăng nhìn chằm chằm hai người trước mắt, bọn họ...

"Hiện tại Tề Duệ đang trắng trợn lùng bắt tôi..." Thần sắc nam nhân có chút bối rối, anh ta khẩn trương nhìn bốn phía, hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng giọng nói vẫn mang theo run rẩy như trước.

Mộ Hướng Tuyết thấy đối phương vẻ mặt liền kinh ngạc, lập tức cắn răng tức giận nói, "Anh, anh làm sao lại ở chỗ này? Chúng ta đã không còn quan hệ! Đừng theo tôi, rời khỏi đây ngay lập tức. "

"Mộ Hướng Tuyết, cô có ý gì, cô muốn tự bảo vệ mình, cô muốn xóa bỏ quan hệ với tôi..."

Đối phương vẻ mặt dữ tợn, sải bước tiến lên, hai tay siết chặt bả vai cô, kích động lay cô, "Mộ Hướng Tuyết, lúc trước cô không nói với tôi, Mộ Tư Nguyệt chính là thê tử của Tề Duệ! "

"Hiện tại Tề Duệ phái người phong bế cả bến hải quan và tuyến đường ra sân bay, ngay cả trạm thu phí cao tốc, kiểm soát đường quốc lộ đều là người của anh ta, một tuần nay tôi vẫn liều mạng tránh né, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tìm được tôi, sớm muộn gì anh ta cũng sẽ tìm cho ra tôi..."

Anh ta nói đến cuối cùng, trở nên có chút lộn xộn, giống như thật sự sợ hãi, không kìm nén được run rẩy.

"Mộ Hướng Tuyết, cô có biết Tề Duệ là ai hay không, con điếm thối này, người đắc tội anh ta trên đời đều sẽ chết oan uổng, vì sao cô không nói với tôi em họ cô chính là thê tử của Tề Duệ, cô cố ý muốn hại chết tôi!"

Anh ta càng nói càng kích động, túm lấy bả vai Mộ Hướng Tuyết, đẩy mạnh về phía sau, a——

Đầu Mộ Hướng Tuyết hung hăng đụng phải vách tường thô ráp dơ bẩn, phanh một tiếng, Mộ Hướng Tuyết sắc mặt tái nhợt, đau đến nhất thời nói không nên lời.

"Cô phải an bài cho tôi xuất ngoại, còn phải thêm năm trăm vạn tiền mặt..." Ánh mắt người đàn ông âm trầm căm hận trừng mắt nhìn Mộ Hướng Tuyết.

"Năm trăm vạn, anh điên rồi!" Mộ Hướng Tuyết tay phải che chở sau gáy mình bị đụng đau, nghiến răng nghiến lợi phản bác một câu, "Lúc trước tôi đã trả cho anh năm mươi vạn, anh còn muốn năm trăm vạn, anh đừng mơ, lập tức cút cho tôi, nếu không..."

"Nếu không... ha ha ha..." Nam nhân đột nhiên nở nụ cười lớn, nụ cười hung tàn đáng sợ.


"Nếu như tôi bị Tề Duệ bắt được, tôi nhất định sẽ không để cô dễ chịu, là cô, là cô để cho tôi hãm hại Mộ Tư Nguyệt, bọn họ biết, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô!" Thanh âm của anh ta thô kệch khàn khàn mang theo uy hiếp.

Là cô ta...

Lại là cô ta, Mộ Hướng Tuyết lợi dụng trạm giả để nhắn tin cho cô, còn phái tài xế đưa cô đến thành phố C...

Mộ Tư Nguyệt đứng cạnh cột đèn, tay phải hơi siết chặt, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Hướng Tuyết phía trước, chân phải tức giận dùng sức giẫm lên mặt đường, lại không ngờ giẫm lên cành cây khô nhỏ, phát ra thanh âm rất nhỏ.

"Là ai!" Người đàn ông kia tinh thần vô cùng khẩn trương, vẻ mặt cảnh giác nhìn về phía sau cột đèn, kinh hoảng hét lớn một câu.

"Là ai? Ai ở đó! "

Mộ Tư Nguyệt thở chậm lại một hơi, chậm rãi đi ra ngoài.

Khi Mộ Hướng Tuyết bọn họ thấy rõ Mộ Tư Nguyệt, biểu tình đều trong nháy mắt kinh ngạc.

Vị nam nhân mặt xám xịt kia thì dẫn đầu vọt tới, Mộ Tư Nguyệt nhìn anh lập tức cảnh giác lui về phía sau, đưa tay nhanh chóng cầm xẻng nát ở một bên che ở trước người.

"Tề, Tề phu nhân, người đừng sợ, tôi sẽ không thương tổn người..." Nam nhân thấy vẻ mặt chán ghét bài xích, lập tức dừng bước, sợ dọa Mộ Tư Nguyệt, nhanh chóng mở miệng giải thích.

Mộ Tư Nguyệt không khó để nhận ra trong giọng nói của nam nhân này run rẩy, còn có đáy mắt anh ta đối với mình một phần kiêng kỵ, xem ra anh ta thật sự rất sợ bị Tề Duệ đối phó.

"Tề phu nhân, ngày đó là lỗi của tôi, tôi không nên đưa người đến hộp đêm Hoa Quang thành phố C làm cho người sợ hãi, tôi thực sự rất xin lỗi, làm ơn tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi..." Nói xong, người đàn ông đột nhiên quỳ xuống.

Mộ Tư Nguyệt bị hành động này của anh ta làm hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Mộ Tư Nguyệt không biết Tề Duệ đã làm gì khiến nam nhân này sợ hãi như thế, bất quá Tề Duệ lại hao tâm tổn trí tìm cho cô kẻ đứng sau màn như vậy, điều này làm cho cô có chút không ngờ tới.

Đối phương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác của Mộ Tư Nguyệt, không có phản ứng, càng thêm lo lắng.

Anh ta ngẩng đầu lên, ngón tay chỉ vào Mộ Hướng Tuyết đối diện, thanh âm vội vàng mang theo hận ý, "Đều là cô ta, đều là Mộ Hướng Tuyết sai khiến! Tôi và cô ta là bạn học đại học, cô ta thấy tôi thất nghiệp liền bảo tôi làm một việc sẽ cho tôi năm mươi vạn..."

"Anh câm miệng!" Mộ Hướng Tuyết ở một bên thấy nam nhân này vẻ mặt kinh hoảng quỳ gối trước mặt Mộ Tư Nguyệt cầu xin tha thứ, còn đâm ra bí mật, nhất thời thẹn quá hóa giận mắng to.


"Chung Chí Hùng, đồ phế vật này, anh câm miệng!"

Người đàn ông kia trên mặt cười lạnh một trận, "Tôi là phế vật, tôi là phế vật, khi đó cô học đại học còn quyến rũ tôi, còn bồi tôi lên giường. Mộ Hướng Tuyết cô là một nữ nhân đê tiện, trời sinh đã thích cướp nam nhân..."

Nói xong, nam nhân kia vẻ mặt lấy lòng nhìn về phía Mộ Tư Nguyệt, ngữ khí thương lượng mở miệng, "Tề phu nhân, tôi nói cho người biết một chuyện, tôi cầu xin người để Duệ thiếu buông tha cho tôi..."

"Câm miệng lại! Chung Chí Hùng, tên phế vật này..." Đáy mắt Mộ Hướng Tuyết ẩn hiện chột dạ, liều lĩnh chạy tới, giơ tay tát người đàn ông trên mặt đất một cái.

Ba một tiếng, trên khuôn mặt nam nhân hiện ra một dấu đỏ, nhưng mà nam nhân kia lại không để ý chút nào, anh ta nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên một phần cười dữ tợn.

"Tề phu nhân, người chị họ tốt của người trung thu năm ngoái bắt đầu biết công tử Quý gia là bạn trai của người, cô ta cố ý cùng anh ta nhiều lần ngẫu nhiên gặp gỡ, còn hạ dược cho anh ta chủ động quấn chặt lấy cô ta..."

Thanh âm của người đàn ông kia dừng một chút, tiếng cười càng lúc càng lộ ra châm chọc, "Người biết buồn cười nhất là cái gì không, lần đó Mộ Hướng Tuyết và Quý Thần cũng không mang thai đứa bé, cho nên cô ta tìm tới tôi..."

"Đứa nhỏ trong bụng cô ta căn bản không phải là máu mủ của Quý gia, là của tôi, là con của tôi, cô ta mang thai hài tử của tôi muốn gả vào Quý gia làm thiếu phu nhân hào môn..."

Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút cứng đờ, Mộ Hướng Tuyết mang thai không phải là hài tử của Quý Thần sao?

"Câm miệng lại!" Mộ Hướng Tuyết giống như điên rồi, giơ hai quyền đấm mạnh vào lưng người đàn ông kia, "Tôi nói rồi, đứa nhỏ này là của Quý Thần! Đứa nhỏ này chính là cốt nhục của Quý gia, không có nửa điểm quan hệ với anh!"

Chút lực đạo của Mộ Hướng Tuyết nam nhân kia căn bản không để vào mắt, anh ta từ trên mặt đất đứng lên, vẻ mặt chán ghét đẩy Mộ Hướng Tuyết ra.

Nam nhân khẩn trương đi tới trước mắt Mộ Tư Nguyệt, "Tề phu nhân, người trở về nói với Duệ thiếu, người nói với anh ấy tha tôi một mạng, tôi cầu xin người..."

Nhưng Mộ Tư Nguyệt còn chưa mở miệng, Mộ Hướng Tuyết lại nhanh chóng từ góc tường dơ bẩn kia bò lên, ánh mắt nham hiểm trừng mắt nhìn bụng Mộ Tư Nguyệt hơi lồi, đáy lòng dâng lên một phần ghen tị cùng tuyệt hận nồng đậm.

Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì Mộ Tư Nguyệt có thể mang thai hài tử của Tề Duệ...

Mộ Hướng Tuyết cầm lấy một tảng đá bén nhọn trong bùn, ẩn chứa hận ý tuyệt đối hướng Mộ Tư Nguyệt vọt thẳng tới, "Mộ Tư Nguyệt, nếu như cô không có hài tử của Tề Duệ, cô chẳng phải là cái gì..."

Mộ Tư Nguyệt nghe được thanh âm tinh tế này, đáy lòng cả kinh, hai tay nắm chặt xẻng sắt vụn, đang muốn tự vệ, nhưng cô còn chưa có hành động, lại...


"A——"

Mộ Hướng Tuyết bước chân đột nhiên dừng lại, biểu tình vặn vẹo thống khổ, cả người cứng đờ suy sụp ngã xuống.

Mộ Tư Nguyệt cùng nam nhân họ Chung trước mắt liếc nhau, đáy mắt thoáng hiện lên kinh hoảng cùng mơ màng, nhưng một giây sau...

Lắc, lang, lắc, lang, yo...

Âm thanh của một sợi xích sắt nặng...

Mộ Tư Nguyệt không quay đầu lại, giống như là nhất thời bị dọa choáng váng, hai tròng mắt dần dần mở to...

Đột!

Nhưng một đạo ngân quang nhảy vọt trên không trung, rơi xuống bên cạnh Mộ Hướng Tuyết, rắc một tiếng, thanh âm rất thanh thúy, Mộ Tư Nguyệt cả người căng thẳng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một sợi dây chuyền thập tự giá màu bạc trên mặt đất...

Cô run rẩy môi, nhịn không được lẩm bẩm, "Vòng cổ thập tự giá..."

...

"Hơn nửa năm nay cảnh sát vẫn truy nã tội phạm hiếp dâm, giết người nhưng gần đây đột nhiên im lặng lại, người đàn ông kia khẳng định tinh thần có vấn đề, liên tiếp giết bảy nữ nhân, chết thảm..."

Xe chậm rãi chạy vào đại trạch Tề gia, Sở Phi Phàm lái xe, cảm thán nói về vụ án mà bọn họ luôn chú ý thời gian trước, nhưng một người đàn ông khác ngồi ở ghế sau xe lại có chút không yên lòng.

Tay phải Tề Duệ nắm chặt một sợi dây chuyền thập tự giá bằng bạc in logo tập đoàn DM&G ánh mắt nhìn đại trạch Tề gia ngoài cửa sổ xe, biểu tình ẩn qua một phần phức tạp.

Vừa xuống xe, Tề Duệ nhìn người giúp việc Tề gia trước mắt, trầm mặc trong chốc lát, thản nhiên mở miệng, "Mộ Tư Nguyệt đâu? "

Sở Phi Phàm cũng từ trong xe đi xuống, tò mò nhìn về phía Tề Duệ, giọng điệu trong trẻo lạnh lùng của anh tựa hồ so với bình thường có thêm một phần do dự, Tề Duệ cư nhiên cũng có lúc chần chờ.

"Thiếu phu nhân còn chưa trở về." Người hầu cung kính trả lời một câu.

Tề Duệ giống như đã đoán được, mím chặt đôi môi mỏng, cũng không nói gì nữa, cất bước trực tiếp đi về phía nhà Tề gia.

Màn đêm buông xuống, sắc trời tối tăm, mùa hè đã qua, đêm nay gió lộ ra một cỗ lạnh lẽo.

"Tề Duệ, con cùng Tư Nguyệt cãi nhau rồi sao?" Tề lão gia mặt mo, sải bước từ trong đại sảnh đi ra, ánh mắt không vui trừng mắt nhìn nam nhân vừa trở về.

Lão nhân nổi giận đùng đùng giáo huấn, "Quản gia nói sáng nay con mắng Tư Nguyệt khóc, còn nói để cho nó phá bỏ đứa nhỏ, đuổi nó ra khỏi Tề gia, rốt cuộc có chuyện như vậy hay không! "


Sở Phi Phàm nghe đến đây biểu tình lộ ra vẻ kinh ngạc, Tề Duệ đuổi Mộ Tư Nguyệt rời khỏi Tề gia? Trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn bận rộn vì chuyện của Mộ Tư Nguyệt, sao có thể đuổi cô đi...

Thật cẩn thận quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, quả nhiên sắc mặt Tề Duệ rất khó coi, anh khẽ nhíu mày, giống như là không nghe Tề lão gia chất vấn, trực tiếp cất chân đi về phía thư phòng.

"Nghiệt nợ, nhanh chóng đem người tìm về cho ta!" Tề lão gia tức giận, đứa cháu bất hiếu này cư nhiên không để ông vào mắt.

Tề Duệ dừng bước, sắc mặt âm lãnh như là đè nén phẫn nộ thật lớn, quay đầu trầm giọng, "Cô ta không vui khi ở Tề gia, vậy thì đừng trở về nữa! "

Mọi người ở đây ngược lại kinh ngạc, nghiệt nợ này sao lại giống như đang ghen tuông...

Tề lão gia đang muốn mở miệng, nhưng đột nhiên kít...

Tiếng phanh chói tai truyền đến, cư nhiên có người công khai lái xe đến trước cửa Tề gia chủ trạch.

"Tề Duệ!"

Người giúp việc Tề gia không kịp ngăn cản, chỉ thấy một chiếc Lamborghini màu xanh ngọc lam chạy ra một người đàn ông tuấn tú, tay phải anh nắm chặt điện thoại di động, biểu tình tràn ngập lo âu.

Quý Thần vội vàng chạy đến trước mặt Tề Duệ, hô hấp có chút thở hổn hển, "Mau xem! Video này..."

Thần sắc khác thường của Quý Thần làm cho mọi người ở đây lập tức khẩn trương lên, Tề Duệ tuy bất hòa với anh, nhưng mặt không chút thay đổi tiếp nhận điện thoại di động, liếc mắt một cái, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một phần kinh hoảng.

"Ngươi, ngươi là ai..." Video di động mờ mịt, mơ mơ màng màng nhìn không rõ lắm, nhưng đầu kia truyền đến âm thanh quen thuộc, thanh âm kia mang theo run rẩy, đè nén sợ hãi.

"Ngươi rốt cuộc là ai a!" Giọng nói của một người phụ nữ vì sợ hãi mà trở nên lanh lảnh.

Đột nhiên, một con dao lạnh lẽo xuất hiện trong ống kính, nổi lên hàn quang lạnh lẽo từng chút một đến gần bụng hơi lồi của người phụ nữ.

Cạch, cạch, cạch...

Từng giọt máu đỏ tươi rơi xuống màn hình...

"Mộ, Tư, Nguyệt!" Tề Duệ sắc mặt kinh ngạc hiện lên tái nhợt, kinh hô với điện thoại di động một tiếng.

ba!

Màn hình điện thoại di động ngay lập tức thành màu đen ...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương