Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn
-
C1: Anh Là Ai!
Phòng 1001 trên tầng cao nhất của khách sạn Le Lasdon International.
Nữ nhân say rượu bị ném xuống chiếc giường lớn mềm mại. Mấy người đàn ông hèn mọn hai mắt phát sáng nhìn thân thể mê người của người phụ nữ, vội vàng cởi quần áo đang muốn nhào về phía cô.
Đột nhiên lúc này, cửa phòng bị người mở ra, hai vị vệ sĩ uy nghiêm đi vào, "Lập tức ra ngoài! "
Tên lưu manh nhìn cửa, giận dữ mắng: "Đây là phòng chúng tôi đã đặt, mấy là ai!"
Các vệ sĩ mặc đồ đen khinh thường liếc họ, "Chúng tôi đến từ Tề gia!"
"Căn phòng 1001 trên tầng cao nhất của khách sạn Le Lasdon International chỉ Duệ thiếu mới có thể sử , các người lập tức cút, nếu không..." ói xong vệ sĩ rắc rắc một tiếng, súng lục lên nòng, họng súng thẳng tắp nhắm vào đối phương.
Tên lưu manh vừa nghe nhất thời kinh hãi, nhất là nhìn họng súng đen láy trước mắt, khẩn trương nói không nên lời, người Tề gia?
Tề Duệ? Đây là phòng độc quyền của người đàn ông đó ? Họ nhầm phòng rồi sao ?
ấy vị lưu manh liên tục xông ra ngoài, đắc tội nam nhân kia ngay cả mạng cũng không giữ được.
Sau khi vội vã chạy ra ngoài trong hoảng loạn, tên lưu manh mới phát hiện ra anh ta đã quên mất nữ nhân say rượu ở bên trong, "Làm sao bây giờ? Người phụ nữ đó vẫn ở trong phòng?"
"Mặc kệ, dù sao cô ta bị chuốc say nhất định sẽ bị lầm tưởng là nữ nhân đem đến cho Tề Duệ, hơn nữa đối phương đã nói, chỉ cần có thể làm cho Mộ Tư Nguyệt thân bại danh liệt là được thu tiền..." Nói xong, mấy tên lưu manh nhanh chóng rời đi
"Đau quá--"
Một phần đau đớn xuyên thấu qua cô, Mộ Tư Nguyệt nhịn không được thì thầm lên tiếng.
Mộ Tư Nguyệt không mở được hai mắt, cảm giác cả người nóng nảy.
Trên người giống như có người đè ép cô, một phần hơi thở lạnh lùng của nam nhân bao trùm lấy , cả đêm bủn rủn mệt mỏi, thẳng đến thật lâu mới dừng lại...
"Đây ... ở đâu?" Khi Mộ Tư Nguyệt mở mắt ra lần nữa, ánh nắng ban mai đã chiếu vào, cô có chút mơ mơ màng màng nhìn căn phòng xa hoa này, còn có người đàn ông bên cạnh.
Người đàn ông gần trong gang tấc, khuôn mặt lạnh lùng hoàn mỹ của lai Á- Âu, khí chất trong trẻo cao lãnh tôn quý, anh nửa ôm cô, hai thân thể kề sát vào nhau, hơi thở của anh dây dưa vào chóp mũi cô, nhưng cô không biết anh!
Dưới thân truyền đến đau nhức, còn có vết hôn trên ngực cổ, hết thảy đều làm cho Mộ Tư sụp đổ.
"Anh..." Mộ Tư thân thể cứng đờ, cả người ngây dại.
" Anh rốt cuộc là ai!" Mộ Tư Nguyệt kinh hoảng đẩy ra.
Người đàn ông bất mãn nhíu mày, mở con ngươi thâm trầm nhìn chằm chằm cô, "Cô rất ồn ào." Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của cũng không có quá nhiều biểu tình.
Mộ Tư Nguyệt bị anh nhìn trong nháy mắt có chút thất thần, nam nhân này có một phần khí chất đặc biệt lãnh ngạo nguy hiểm, làm cho người ta cảm giác anh ta rất khó thân cận, trong lòng không khỏi kinh hãi.
"Tôi...tôi không biết anh! Tại sao, tại sao..." Mộ Tư Nguyệt nhanh chóng nắm lấy ga trải giường quấn lấy mình, hốc mắt cô phiếm hồng phẫn nộ trừng mắt nhìn anh, nhưng những lời sau đó cô lại nói không nên lời.
Vì sao lại như vậy, tối hôm qua cô vừa từ Mỹ trở về, rõ ràng định chạy tới ộ gia, nhưng vì sao lại ở chỗ này...
gười đàn ông dường như hoàn toàn không để cô ở trong lòng, không để ý tới cô, đi thẳng vào phòng tắm.
Mộ Tư Nguyệt nhìn vẻ mặt ngạo mạn của anh, đáy lòng càng thêm tức giận, đưa tay nắm lấy cánh tay anh, "Khốn kiếp, vì sao tôi lại theo anh... anh chuốc thuốc tôi? "
Tề Duệ vốn muốn hất cô , nhưng nghe được cô lại to gan làm bậy nói anh hạ dược, cước bộ dừng lại, xoay người, con ngươi thâm trầm càng thêm thâm sâu khó lường, "Cô nói cái gì..." hanh âm của hắn lạnh như băng như sương.
Mộ Tư Nguyệt chỉ cảm thấy một tia nguy hiểm, không kịp phản ứng, người đàn ông đã nắm chặt cằm cô, nhất thời đau đến mức Mộ Tư nhíu chặt mày.
"Đừng giả vờ! Cô tự nguyện đi ra ngoài bán, hẳn là biết thân phận của mình, cô không có tư cách nói những thứ này, tốt nhất là câm miệng cho tôi!" Tề Duệ sắc mặt âm lãnh cảnh cáo .
Mộ Tư Nguyệt bị anh nâng lên, hai người lần thứ hai thẳng thắn đối mặt, Mộ Tư Nguyệt nhìn thân hình nam nhân cường tráng trước mắt, cô vừa tức vừa hận, khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng, phẫn nộ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook