Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo
-
Chương 10: Trưởng bối đến gặp, yêu cầu vô lí.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Tôi muốn đi dạo một chút." Tiêu Bắc nói xong, không đợi tài xế mở miệng, trực tiếp từ gara ngồi lên một chiếc Aston Martin màu xanh, rồi sau đó phóng đi.
"Tiêu thiếu gia này, trừ tính khí có chút kì lạ, những thứ khác lại cực kì hoàn mĩ. Tiêu gia thật là có người nối nghiệp rồi." Nhin Tiêu Bắc rời đi, lão tài xế thở dài cảm khái nói.
Tập đoàn Lục Thị.
Buổi trưa, Thẩm Mặc xử lý xong công việc, đang chuẩn bị đến canteen ăn trưa, thì nhận được một cuộc điện thoại.
"A lô? Dì Lục."
"Mặc Mặc, dì ở dưới quán cà phê dưới lầu công ty, có tiện gặp mặt không?" Bên đầu kia điện thoại, một giọng nói dịu dàng vang lên.
"Được ạ, vậy cháu lập tức xuống lầu, dì chờ cháu."
Thẩm Mặc tắt điện thoại, cầm áo khoác vội vã đi xuống lầu, dì Lục cũng giống như là mẹ của cô vậy.
Nếu như năm đó cô gả cho Lục Gia Dật, như vậy dì Lục sẽ thành mẹ chồng, chỉ tiếc...
Trong quán cà phê.
Thẩm Mặc lúc tới, liếc mắt nhìn thấy mẹ của Lục Gia Dật, một người phụ nữ trung niên đã ngoài năm mươi tuổi, mặc dù ăn mặc không duyên dáng, sang trọng nhưng là vẫn cực kì xinh đẹp và tao nhã, thoạt nhìn cũng chỉ như bốn mươi tuổi, không thể không nói là chăm sóc rất tốt.
Năm đó nghe nói dì Lục xuất thân cũng là một người mẫu, được cha của Lục Gia Dật nhìn rúng, sau đó hai người có một câu chuyện tình cảm cực kì lãng mạn, cuối cùng kết hôn sinh con.
"Dì, dì chờ có lâu không?" Thẩm Mặc đi tới cười chào hỏi.
"Không có, dì cũng vừa mới đến một chút, phục vụ, một ly matcha, không thêm đường, đá."
Thẩm Mặc mím môi, không nghĩ tới, lâu như vậy không còn sống chung, dì Lục vẫn nhớ tới sở thích của cô, sợ rằng ngay cả Lục Gia Dật cũng quên rằng cô chỉ thích uống matcha không thêm đường thêm đá chứ?
"Mặc Mặc, công việc gần đây rất bận rộn sao? Làm sao không đến nhà thăm dì?" Lục phu nhân dẫn chuyện trước, giọng nói rất ôn hòa.
Thẩm Mặc cúi đầu cười một tiếng, "Gần đâu công ty hơi nhiều việc, không đến thăm dì được, thật xin lỗi, dì Lục."
"Đứa nhỏ này, thật ra thì có một số việc không nói, dì cũng đoán được, nhất định là Gia Dật làm khó con đúng không?"
"Không, Lục Tổng đối với con... rất chiếu cố." Nhắc tới Lục Gia Dật, Thẩm Mặc cười có chút gượng gạo.
Nói đến đề tài này, dì Lục liền thu lại nụ cười, biểu tình trở nên cứng lại.
"Đứa nhỏ, mấy năm nay... Khổ cho con rồi, ban đầu nếu như không phải con... Hy sinh như vậy, Gia Dật cũng không có cơ hội vực dậy, chẳng qua là... Đứa trẻ đó tính tình con cũng biết, nếu như nó biết sự thật, chắc chắn sẽ không chịu nổi, đến lúc đó... " Lục phu nhân lời còn chưa nói hết, Thẩm Mặc lập tức hiểu ý.
"Cháu biết, dì Lục, cháu sẽ không nói sự thật với anh ấy, để cho anh ấy tiếp tục hận cháu đi, nếu như biết sự thật, chỉ sợ anh ấy sẽ càng đau khổ, như vậy thật sự không tốt, mấy năm nay... Cháu cũng đã quen với thái độ của anh ấy đối với cháu."
Nghe đến đây, Lục phu nhân tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy khăn giấy lau nhẹ nước ở hai khóe mắt, nức nở nói: "Thật xin lỗi con, đứa trẻ này, là Lục gia chúng ta có lỗi với con."
Thẩm Mặc vội vàng xua tay: "Đừng nói như vậy, dì Lục, năm đó là nhà con xảy ra chuyện, là Lục gia nhận nuôi con nhiều năm, chỉ là con báo đáp lại ân tình, dì không phải áy náy."
"Mặc Mặc, Gia Dật cũng không còn nhỏ, ở một mình như vậy mãi cũng không được, phụ nữ bên cạnh cũng không ít, nhưng là cũng không có một người bạn gái nghiêm túc, nó lại là đàn ông, với địa vị như vậy, sớm muộn cũng phải lấy vợ sinh con, ý của dì là... Con có thể khuyên nó một chút không, dì nói, nó căn bản không nghe, dì biết nó trong lòng chưa quên được con, dì lần này tới, chính là hy vọng con có cơ hội có thể giúp dì khuyên nó một chút, để cho nó bỏ đi ý định, dù sao... con cũng đã có con của mình..."
"Tôi muốn đi dạo một chút." Tiêu Bắc nói xong, không đợi tài xế mở miệng, trực tiếp từ gara ngồi lên một chiếc Aston Martin màu xanh, rồi sau đó phóng đi.
"Tiêu thiếu gia này, trừ tính khí có chút kì lạ, những thứ khác lại cực kì hoàn mĩ. Tiêu gia thật là có người nối nghiệp rồi." Nhin Tiêu Bắc rời đi, lão tài xế thở dài cảm khái nói.
Tập đoàn Lục Thị.
Buổi trưa, Thẩm Mặc xử lý xong công việc, đang chuẩn bị đến canteen ăn trưa, thì nhận được một cuộc điện thoại.
"A lô? Dì Lục."
"Mặc Mặc, dì ở dưới quán cà phê dưới lầu công ty, có tiện gặp mặt không?" Bên đầu kia điện thoại, một giọng nói dịu dàng vang lên.
"Được ạ, vậy cháu lập tức xuống lầu, dì chờ cháu."
Thẩm Mặc tắt điện thoại, cầm áo khoác vội vã đi xuống lầu, dì Lục cũng giống như là mẹ của cô vậy.
Nếu như năm đó cô gả cho Lục Gia Dật, như vậy dì Lục sẽ thành mẹ chồng, chỉ tiếc...
Trong quán cà phê.
Thẩm Mặc lúc tới, liếc mắt nhìn thấy mẹ của Lục Gia Dật, một người phụ nữ trung niên đã ngoài năm mươi tuổi, mặc dù ăn mặc không duyên dáng, sang trọng nhưng là vẫn cực kì xinh đẹp và tao nhã, thoạt nhìn cũng chỉ như bốn mươi tuổi, không thể không nói là chăm sóc rất tốt.
Năm đó nghe nói dì Lục xuất thân cũng là một người mẫu, được cha của Lục Gia Dật nhìn rúng, sau đó hai người có một câu chuyện tình cảm cực kì lãng mạn, cuối cùng kết hôn sinh con.
"Dì, dì chờ có lâu không?" Thẩm Mặc đi tới cười chào hỏi.
"Không có, dì cũng vừa mới đến một chút, phục vụ, một ly matcha, không thêm đường, đá."
Thẩm Mặc mím môi, không nghĩ tới, lâu như vậy không còn sống chung, dì Lục vẫn nhớ tới sở thích của cô, sợ rằng ngay cả Lục Gia Dật cũng quên rằng cô chỉ thích uống matcha không thêm đường thêm đá chứ?
"Mặc Mặc, công việc gần đây rất bận rộn sao? Làm sao không đến nhà thăm dì?" Lục phu nhân dẫn chuyện trước, giọng nói rất ôn hòa.
Thẩm Mặc cúi đầu cười một tiếng, "Gần đâu công ty hơi nhiều việc, không đến thăm dì được, thật xin lỗi, dì Lục."
"Đứa nhỏ này, thật ra thì có một số việc không nói, dì cũng đoán được, nhất định là Gia Dật làm khó con đúng không?"
"Không, Lục Tổng đối với con... rất chiếu cố." Nhắc tới Lục Gia Dật, Thẩm Mặc cười có chút gượng gạo.
Nói đến đề tài này, dì Lục liền thu lại nụ cười, biểu tình trở nên cứng lại.
"Đứa nhỏ, mấy năm nay... Khổ cho con rồi, ban đầu nếu như không phải con... Hy sinh như vậy, Gia Dật cũng không có cơ hội vực dậy, chẳng qua là... Đứa trẻ đó tính tình con cũng biết, nếu như nó biết sự thật, chắc chắn sẽ không chịu nổi, đến lúc đó... " Lục phu nhân lời còn chưa nói hết, Thẩm Mặc lập tức hiểu ý.
"Cháu biết, dì Lục, cháu sẽ không nói sự thật với anh ấy, để cho anh ấy tiếp tục hận cháu đi, nếu như biết sự thật, chỉ sợ anh ấy sẽ càng đau khổ, như vậy thật sự không tốt, mấy năm nay... Cháu cũng đã quen với thái độ của anh ấy đối với cháu."
Nghe đến đây, Lục phu nhân tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy khăn giấy lau nhẹ nước ở hai khóe mắt, nức nở nói: "Thật xin lỗi con, đứa trẻ này, là Lục gia chúng ta có lỗi với con."
Thẩm Mặc vội vàng xua tay: "Đừng nói như vậy, dì Lục, năm đó là nhà con xảy ra chuyện, là Lục gia nhận nuôi con nhiều năm, chỉ là con báo đáp lại ân tình, dì không phải áy náy."
"Mặc Mặc, Gia Dật cũng không còn nhỏ, ở một mình như vậy mãi cũng không được, phụ nữ bên cạnh cũng không ít, nhưng là cũng không có một người bạn gái nghiêm túc, nó lại là đàn ông, với địa vị như vậy, sớm muộn cũng phải lấy vợ sinh con, ý của dì là... Con có thể khuyên nó một chút không, dì nói, nó căn bản không nghe, dì biết nó trong lòng chưa quên được con, dì lần này tới, chính là hy vọng con có cơ hội có thể giúp dì khuyên nó một chút, để cho nó bỏ đi ý định, dù sao... con cũng đã có con của mình..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook