Phùng Thanh
-
Chương 36: Vậy thì chia tay đi~
Sau một tràng vỗ tay, không khí xấu hổ cũng dịu đi phần nào.
Vị MC chợt nhận ra không khí trên sân khấu có chút bất thường, nên anh đã đột nhiên thay đổi một game đơn giản hơn, tránh để Tương Phù Lị và Viên Táo có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau.
Trò chơi này chỉ mất hơn nửa phút đã kết thúc.
Nhiêu Tử và Đại Hồ đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi kết thúc trò chơi, Viên Táo và Tương Phù Lị đều rời khỏi sân khấu, thoắt cái đã không thấy người đâu.
Vị MC trên sân khấu lại quay về chủ đề chính của buổi lễ, bắt đầu kể lại quá trình phát triển tình cảm giữa cô dâu và chú rể.
Sau khi Giang Tấn dẫn Triệu Phùng Thanh xuống đài, thì đi về phía bàn của lớp 12-2.
Vừa rồi, nam sinh Ất thấy hai người bọn họ đang đi về phía này, thì nhanh chóng sang bàn bên cạnh lôi thêm một chiếc ghế sang đây, đặt ngay bên cạnh chỗ của Giang Tấn.
Thật thức thời.
Giang Tấn thuận theo tự nhiên kéo Triệu Phùng Thanh ngồi xuống. Sau đó thản nhiên mở miệng, “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái tôi, Triệu Phùng Thanh.”
Nam sinh Giáp suýt chút nữa lại định vỗ tay. Nhưng thấy các bạn học khác không có động tĩnh gì, cậu ta đành xoa xoa hai bàn tay, sau đó cười gật đầu, “Tuyệt, tuyệt.”
Những bạn học khác phụ họa, “Tuyệt, tuyệt.”
Thật tốt.
Trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Chỉ là biểu hiện của Giang Tấn có vẻ chẳng có chút nhiệt tình gì với bạn gái. Mà dáng vẻ Triệu Phùng Thanh cũng trông khá mất tự nhiên.
Mấy vị bạn học cũng không hiểu được sự kỳ lạ của đôi nam nữ này, nhưng tất cả đều rất thức thời, quay đầu nhìn lên sân khấu, dõi theo chuyển động của vị MC. Nhưng ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn.
Triệu Phùng Thanh nhìn theo bóng Tương Phù Lị và Viên Táo ra ngoài, rồi nhỏ giọng chất vấn Giang Tấn, “Anh định làm gì vậy?” Vốn đã bố trí xong xuôi hết cả lại bị sự xuất hiện của hắn phá hoại.
Giang Tấn bình tĩnh như thường, “Sợ em khó chịu, làm mất mặt tôi.”
“Anh không nói, ai biết chúng ta có quan hệ gì?” Dù có mất mặt cũng là mặt của cô liên quan gì tới hắn.
“Tôi nói.”
Triệu Phùng Thanh ngẩn người.
Hắn tiếp tục nói: “Tất cả bọn họ đều đã biết em là bạn gái tôi.”
“...” Cứ tiếp tục tranh cãi với hắn cũng không có tác dụng gì. Giờ cô đang rất lo lắng cho Tương Phù Lị.
Tương Phù Lị yêu Viên Táo, Triệu Phùng Thanh luôn hiểu rõ điều đó, chỉ là cô không yêu sâu đậm như Tương Phù Lị. Chuyện đã qua thì sẽ cho qua, cảm giác hận ấy cũng chỉ khiến mình càng đau hơn. Cô hy vọng, hôm nay sau khi Tương Phù Lị nói rõ ràng với Viên Táo, thì hoàn toàn dứt khỏi đoạn tình cảm này.
Lúc Triệu Phùng Thanh đảo mắt nhìn, liền nhận ra có không ít các bạn học đang quay đầu đánh giá cô.
Cô hiểu bọn họ đang tò mò chuyện gì, đơn giản chỉ là vì sao sau mười ba năm, cô và Giang Tấn lại có thể bên nhau.
Cảnh tượng này quả là hiếm thấy.
Những bạn học đã từng chứng kiến cô theo đuổi Giang Tấn tụ thành một nhóm xì xào bàn tán.
Cô thấp giọng mắng mỏ, “Anh ngang nhiên kéo tôi thế này, nửa năm nữa thì phải làm sao? Bọn họ nhất định sẽ cho rằng anh đá tôi.”
Giang Tấn đang nhìn di động, chẳng chút để ý, “Tôi không ngại em ra ngoài nói với người ta là em đá tôi đâu.”
Triệu Phùng Thanh nhướn mày, “Ai thèm tin chứ.” Sự chênh lệch giữa hắn và cô là một trời một vực. Tuy rằng sau khi xem mặt, luôn là hắn chủ động, nhưng từ góc độ người ngoài nhìn vào, cô vốn không xứng với hắn.
Hắn ngước mắt, bình tĩnh nhìn cô, “Vậy tôi sẽ làm một buổi họp tuyên bố, em ghét tôi nên đá tôi. Hài lòng chưa?”
“Không hài lòng.” Triệu Phùng Thanh bóc một quả quýt ngọt, sau đó bỏ một múi vào miệng.”Còn phải thêm một câu, nửa năm vừa qua là anh ép tôi, tôi vì bất đắc dĩ mới thỏa hiệp.”
“Ừm.” Giang Tấn nhìn thấy hai má cô phồng lên thì nói, “Đừng ăn vội thế. Em ngoài ăn với ngủ còn sở thích gì nữa không hả?” Vừa nãy lúc được MC gọi tên mời lên sân khấu, cô cũng đang ăn.
“Ờ, thấy bạn gái mình khó ưa à, vậy thì chia tay thôi.” Nói xong, cô lại ăn một múi quýt nữa, cố ý chọc giận hắn.
Nghe vậy, Giang Tấn nhặt thêm vài quả quýt trong đĩa hoa quả ra đặt trước mặt cô, nói: “Không chia tay, em muốn ăn thì ăn đi.”Lười nhác thì cứ lười nhác đi. Dù sao tính cô đã như vậy rồi, cả đời này cũng chẳng thành công được. Hắn đã sớm biết.
Nữ sinh Giáp ngồi ngay bên cạnh Triệu Phùng Thanh nghe được những lời kia, thì cảm thấy thật ngạc nhiên.
Cô kết hôn sớm nên đã lâu rồi không nói những câu yêu đương ấu trĩ đó với chồng mình. Cô cho rằng, mấy trò liếc mắt đưa tình, chỉ tồn tại trong tình yêu của những người trẻ dưới ba mươi.
Năm ấy Triệu Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn oanh oanh liệt liệt.
Người của lớp 12-2 ai ai cũng biết, trong đó có không ít bạn học đều cười nhạo Triệu Phùng Thanh.
Thế nhưng, hồi ấy nữ sinh Giáp rất hâm mộ cô. Trong cái thời đại đó, dường như không ai dám to gan như Triệu Phùng Thanh. Hơn nữa tình yêu thời thanh xuân thường không có kết quả tốt. Nữ sinh Giáp giờ cũng đã quên cậu nam sinh mình từng thích ngày ấy rồi.
Nữ sinh Giáp cầm hai quả quýt ngọt của mình, đặt trước mặt Triệu Phùng Thanh, “Cho cậu đấy, quýt rất ngọt.”
Triệu Phùng Thanh cười nói cám ơn.
Gương mặt xinh đẹp kia, cùng vẻ đẹp trai anh tuấn của Giang Tấn phía sau, quả nhiên rất hài hòa.
Nữ sinh Giáp vừa nhìn, không khỏi cười nói, “Chúc những người có tình sẽ trở nên thân thuộc.”
***
Triệu Phùng Thanh ăn xong mấy quả quýt, liền nhìn về phia bàn lớp 12-7.
Nhiêu Tử thân là phù rể, nên đã đi chắn rượu cho Đại Hồ.
Chỗ ngồi của Tương Phù Lị vẫn trống không.
Triệu Phùng Thanh chống má. Thế mới nói, tính cách càng nóng, lực phản kháng càng mạnh. Đã nhiều năm trôi qua mà Tương Phù Lị vãn chưa dứt khỏi mối tình ấy.
Khi cô đang ngẩn người suy nghĩ, có một người đẹp đi về phía bàn này, tươi cười tự nhiên với Giang Tấn, mở miệng liền hỏi, “Anh là Giang Tấn đúng không?”
Giang Tấn liếc cô ta một cái.
Nàng ta nghiêng đầu ra vẻ dễ thương, “Anh quên tôi rồi sao? Tôi là Trịnh Dao của đại học H.”
Tần Hiểu và Giang Tấn đều học ở đại học H. Có điều cô và hắn không học chung khoa nên bạn đại học cũng khác nhau. Vì thế Tần Hiểu xếp Giang Tấn vào bàn bạn cấp ba.
Trong bàn đại học H, có hai người đều biết Giang Tấn. Trong đó có một người chính là Trịnh Dao.
“Không quen.” Giang Tấn lạnh lùng đáp. Trịnh Dao là ai, hắn vốn chẳng có chút ấn tượng nào cả.
“Tôi là bạn cùng phòng ký túc của Tần Hiểu.” Trịnh Dao cười. Hồi đại học, cô cũng rất để ý hắn. tốc độ thay bạn gái của hắn rất có tiếng, nghe nói hắn thích những cô nàng chủ động.
Chỉ là cô không có cơ hội tiếp cận hắn.
Vừa nãy đột nhiên thấy hắn xuất hiện trên sân khấu, cô vô cùng vui mừng. Cô coi Triệu Phùng Thanh là bạn gái cũ của hắn. Nghĩ có thể thừa dịp này mà nhảy vào tiếp cận hắn.
Khi Giang Tấn vẫn chưa nhớ ra cô ta là ai.
Thì Triệu Phùng Thanh đã lấy lại được tinh thần, ngước mắt nhìn Trịnh Dao.
Trịnh Dao cười cười với Triệu Phùng Thanh, sau đó đặt một tấm card lên mặt bàn, “Đây là số của tôi, sau này nhớ liên lạc nhé.”
Giang Tấn cúi đầu, tiếp tục nhìn di động.
Trịnh Dao thoáng thấy xấu hổ.
Triệu Phùng Thanh nghiêng người kề sát vào Giang Tấn, hỏi, “Bạn gái cũ của anh đấy à?”
Giang Tấn quay đầu nhìn chân Trịnh Dao, sau đó lắc đầu phủ nhận, “Không phải.”
Đôi chân hắn thích không chỉ trắng, dài, thẳng, thậm chí ngay cả đầu gối cũng phải đẹp.
Đầu gối của Trịnh Dao không đẹp.
Vì thế cô ta không thể là bạn gái cũ của hắn.
Trịnh Dao khẽ biến sắc, cô nàng xoay người bước đi. Cô từng nghe nói, hắn sẽ để mặc những cô gái muốn tỏ tình với mình, nên cô vốn vô cùng tự tin. Ai ngờ lại xấu hổ thế này.
Triệu Phùng Thanh thì thầm bên tai Giang Tấn, “Nghe đồn bạn trai tôi rất lăng nhăng.”
Hắn vẫn nhìn vào di động, “Là tin đồn em cũng tin à?” Tim hắn còn không có nói chi là hoa.[1]
[1] Hoa tâm: lăng nhăng, tâm ở đây là tim
Cô cười xấu xa, ngắm nhìn sườn mặt của hắn, “Không có lửa làm sao có khói sao.”
Giang Tấn khẽ ngước mắt lên, hỏi, “Bạn gái anh đang ăn dấm đấy à?”
“Tôi ăn quýt.” Nói xong, cô lại bắt đầu bóc một quả nữa.
“Đừng ăn nhiều sẽ nóng lắm.” Hắn đếm nãy giờ cô đã ăn bảy tám quả rồi.
“Anh quản tôi đấy à.”
“Bạn gái vốn do bạn trai quản.”
Triệu Phùng Thanh nhăn trán, “Càng ngày tôi càng sợ càng sợ anh sẽ giam giữ tôi đấy.”
“Bệnh thần kinh.” Giang Tấn không thèm để ý tới cô nữa.
***
Ăn được một nửa, Tần Hiểu bắt đầu chương trình quăng hoa cưới.
Trong hội trường có không ít cô gái chưa kết hôn đang nóng lòng muốn thử. Triệu Phùng Thanh lười nhác ngồi im, chẳng thèm nhúc nhích.
Trong tiếng cướp hoa cưới ồn ào, Tương Phù Lị đã trở lại.
Triệu Phùng Thanh nhìn thấy bạn mình, lập tức đứng bật dậy, “Lị Lị!”
Gương mặt Tương Phù Lị đờ đẫn.
Suy nghĩ đầu tiên của Triệu Phùng Thanh là, Viên Táo chắc chắn đã làm tổn thương Tương Phù Lị.”Vừa đi đâu vậy?” Triệu Phùng Thanh cười đi tới.
Tương Phù Lị lui về sau một bước, “Tao có việc, về trước đây.” Sau đó cô quay về ghế cầm túi xách, rồi vội vàng rời đi.
Triệu Phùng Thanh run người, cảm thấy Tương Phù Lị có gì đó rất lạ. Cô gọi điện thoại cho cô nàng.
Tương Phù Lị không nhận.
Cô lại gửi tin nhắn qua wechat.
Tương Phù Lị không đáp lại.
Sau chương trình cướp hoa cưới, hai mâm đồ ăn nữa được đưa lên, rồi tiệc cưới mới kết thúc.
Triệu Phùng Thanh vẫn chưa ăn no. Cô ăn lung tung một đống thứ vẫn không thấy no bụng. Dạ dày có phần hơi trướng, nhưng không có cảm giác chắc bụng.
Lúc ăn cơm, các bạn học có vẻ rất bình tĩnh. Tuy rằng cả đám rất tò mò mối quan hệ giữa Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh, nhưng cũng chỉ ngồi im cúi đầu mà bàn luận vài câu.
Sau khi kết thúc tiệc cưới, mọi người đều cảm thoải mái vì được tự do.
Vì Giang Tấn có tính lạnh lùng trời sinh người sống chớ đến gần, cho nên đến lúc chúc phúc thì mọi người sẽ chạy qua chỗ Triệu Phùng Thanh như ong vỡ tổ.
Nhiều bạn học, chủ động tới gặp Triệu Phùng Thanh, mặt mày rạng rỡ: “Chúc mừng chúc mừng nhé.”
Bọn họ cảm thấy năm ấy Triệu Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn thật sự rất vất vả, giờ đã có kết cục viên mãn, bọn họ rất vui mừng.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.” Một nữ sinh lớp 12-7 cười ha ha chúc mừng.
Nữ sinh Giáp lớp 12-2 thấy thế liền lập tức phụ họa nói: “Đúng rồi, tốt nhất sang năm nên sinh đi. Càng lớn tuổi thì càng nguy hiểm.”
“Triệu Phùng Thanh, rượu mừng của cậu tôi nhất định phải uống!” Không biết ai trong đám đông vừa hét lên như thế.
“Triệu Phùng Thanh! Chúc mừng nhé! Tôi mừng cho cậu!” Không biết là ai trong đám đông lại gào lên.
Triệu Phùng Thanh cười mà như không.
Hôm nay là hôn lễ của ai vậy?
Vì sao cô lại ngồi đây nhận lời chúc phúc của bọn họ.
Sớm sinh quý tử? Sinh với ai cơ?
Giang Tấn ngồi bên cạnh nghe hết nãy giờ, hắn đi tới kéo tay Triệu Phùng Thanh đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta còn phải tới một nơi nữa.”
Mọi người tự động im lặng.
Triệu Phùng Thanh giãy giụa khỏi tay hắn, “Chúng ta đi đâu nữa?”
Hắn nắm chặt cổ tay cô, “Đi tìm một người.”
“Ai?”
“Đào Tuệ Tuệ.”
Vị MC chợt nhận ra không khí trên sân khấu có chút bất thường, nên anh đã đột nhiên thay đổi một game đơn giản hơn, tránh để Tương Phù Lị và Viên Táo có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhau.
Trò chơi này chỉ mất hơn nửa phút đã kết thúc.
Nhiêu Tử và Đại Hồ đều thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi kết thúc trò chơi, Viên Táo và Tương Phù Lị đều rời khỏi sân khấu, thoắt cái đã không thấy người đâu.
Vị MC trên sân khấu lại quay về chủ đề chính của buổi lễ, bắt đầu kể lại quá trình phát triển tình cảm giữa cô dâu và chú rể.
Sau khi Giang Tấn dẫn Triệu Phùng Thanh xuống đài, thì đi về phía bàn của lớp 12-2.
Vừa rồi, nam sinh Ất thấy hai người bọn họ đang đi về phía này, thì nhanh chóng sang bàn bên cạnh lôi thêm một chiếc ghế sang đây, đặt ngay bên cạnh chỗ của Giang Tấn.
Thật thức thời.
Giang Tấn thuận theo tự nhiên kéo Triệu Phùng Thanh ngồi xuống. Sau đó thản nhiên mở miệng, “Giới thiệu với mọi người, đây là bạn gái tôi, Triệu Phùng Thanh.”
Nam sinh Giáp suýt chút nữa lại định vỗ tay. Nhưng thấy các bạn học khác không có động tĩnh gì, cậu ta đành xoa xoa hai bàn tay, sau đó cười gật đầu, “Tuyệt, tuyệt.”
Những bạn học khác phụ họa, “Tuyệt, tuyệt.”
Thật tốt.
Trai tài gái sắc, vô cùng xứng đôi.
Chỉ là biểu hiện của Giang Tấn có vẻ chẳng có chút nhiệt tình gì với bạn gái. Mà dáng vẻ Triệu Phùng Thanh cũng trông khá mất tự nhiên.
Mấy vị bạn học cũng không hiểu được sự kỳ lạ của đôi nam nữ này, nhưng tất cả đều rất thức thời, quay đầu nhìn lên sân khấu, dõi theo chuyển động của vị MC. Nhưng ánh mắt lúc nào cũng chú ý đến động tĩnh của Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn.
Triệu Phùng Thanh nhìn theo bóng Tương Phù Lị và Viên Táo ra ngoài, rồi nhỏ giọng chất vấn Giang Tấn, “Anh định làm gì vậy?” Vốn đã bố trí xong xuôi hết cả lại bị sự xuất hiện của hắn phá hoại.
Giang Tấn bình tĩnh như thường, “Sợ em khó chịu, làm mất mặt tôi.”
“Anh không nói, ai biết chúng ta có quan hệ gì?” Dù có mất mặt cũng là mặt của cô liên quan gì tới hắn.
“Tôi nói.”
Triệu Phùng Thanh ngẩn người.
Hắn tiếp tục nói: “Tất cả bọn họ đều đã biết em là bạn gái tôi.”
“...” Cứ tiếp tục tranh cãi với hắn cũng không có tác dụng gì. Giờ cô đang rất lo lắng cho Tương Phù Lị.
Tương Phù Lị yêu Viên Táo, Triệu Phùng Thanh luôn hiểu rõ điều đó, chỉ là cô không yêu sâu đậm như Tương Phù Lị. Chuyện đã qua thì sẽ cho qua, cảm giác hận ấy cũng chỉ khiến mình càng đau hơn. Cô hy vọng, hôm nay sau khi Tương Phù Lị nói rõ ràng với Viên Táo, thì hoàn toàn dứt khỏi đoạn tình cảm này.
Lúc Triệu Phùng Thanh đảo mắt nhìn, liền nhận ra có không ít các bạn học đang quay đầu đánh giá cô.
Cô hiểu bọn họ đang tò mò chuyện gì, đơn giản chỉ là vì sao sau mười ba năm, cô và Giang Tấn lại có thể bên nhau.
Cảnh tượng này quả là hiếm thấy.
Những bạn học đã từng chứng kiến cô theo đuổi Giang Tấn tụ thành một nhóm xì xào bàn tán.
Cô thấp giọng mắng mỏ, “Anh ngang nhiên kéo tôi thế này, nửa năm nữa thì phải làm sao? Bọn họ nhất định sẽ cho rằng anh đá tôi.”
Giang Tấn đang nhìn di động, chẳng chút để ý, “Tôi không ngại em ra ngoài nói với người ta là em đá tôi đâu.”
Triệu Phùng Thanh nhướn mày, “Ai thèm tin chứ.” Sự chênh lệch giữa hắn và cô là một trời một vực. Tuy rằng sau khi xem mặt, luôn là hắn chủ động, nhưng từ góc độ người ngoài nhìn vào, cô vốn không xứng với hắn.
Hắn ngước mắt, bình tĩnh nhìn cô, “Vậy tôi sẽ làm một buổi họp tuyên bố, em ghét tôi nên đá tôi. Hài lòng chưa?”
“Không hài lòng.” Triệu Phùng Thanh bóc một quả quýt ngọt, sau đó bỏ một múi vào miệng.”Còn phải thêm một câu, nửa năm vừa qua là anh ép tôi, tôi vì bất đắc dĩ mới thỏa hiệp.”
“Ừm.” Giang Tấn nhìn thấy hai má cô phồng lên thì nói, “Đừng ăn vội thế. Em ngoài ăn với ngủ còn sở thích gì nữa không hả?” Vừa nãy lúc được MC gọi tên mời lên sân khấu, cô cũng đang ăn.
“Ờ, thấy bạn gái mình khó ưa à, vậy thì chia tay thôi.” Nói xong, cô lại ăn một múi quýt nữa, cố ý chọc giận hắn.
Nghe vậy, Giang Tấn nhặt thêm vài quả quýt trong đĩa hoa quả ra đặt trước mặt cô, nói: “Không chia tay, em muốn ăn thì ăn đi.”Lười nhác thì cứ lười nhác đi. Dù sao tính cô đã như vậy rồi, cả đời này cũng chẳng thành công được. Hắn đã sớm biết.
Nữ sinh Giáp ngồi ngay bên cạnh Triệu Phùng Thanh nghe được những lời kia, thì cảm thấy thật ngạc nhiên.
Cô kết hôn sớm nên đã lâu rồi không nói những câu yêu đương ấu trĩ đó với chồng mình. Cô cho rằng, mấy trò liếc mắt đưa tình, chỉ tồn tại trong tình yêu của những người trẻ dưới ba mươi.
Năm ấy Triệu Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn oanh oanh liệt liệt.
Người của lớp 12-2 ai ai cũng biết, trong đó có không ít bạn học đều cười nhạo Triệu Phùng Thanh.
Thế nhưng, hồi ấy nữ sinh Giáp rất hâm mộ cô. Trong cái thời đại đó, dường như không ai dám to gan như Triệu Phùng Thanh. Hơn nữa tình yêu thời thanh xuân thường không có kết quả tốt. Nữ sinh Giáp giờ cũng đã quên cậu nam sinh mình từng thích ngày ấy rồi.
Nữ sinh Giáp cầm hai quả quýt ngọt của mình, đặt trước mặt Triệu Phùng Thanh, “Cho cậu đấy, quýt rất ngọt.”
Triệu Phùng Thanh cười nói cám ơn.
Gương mặt xinh đẹp kia, cùng vẻ đẹp trai anh tuấn của Giang Tấn phía sau, quả nhiên rất hài hòa.
Nữ sinh Giáp vừa nhìn, không khỏi cười nói, “Chúc những người có tình sẽ trở nên thân thuộc.”
***
Triệu Phùng Thanh ăn xong mấy quả quýt, liền nhìn về phia bàn lớp 12-7.
Nhiêu Tử thân là phù rể, nên đã đi chắn rượu cho Đại Hồ.
Chỗ ngồi của Tương Phù Lị vẫn trống không.
Triệu Phùng Thanh chống má. Thế mới nói, tính cách càng nóng, lực phản kháng càng mạnh. Đã nhiều năm trôi qua mà Tương Phù Lị vãn chưa dứt khỏi mối tình ấy.
Khi cô đang ngẩn người suy nghĩ, có một người đẹp đi về phía bàn này, tươi cười tự nhiên với Giang Tấn, mở miệng liền hỏi, “Anh là Giang Tấn đúng không?”
Giang Tấn liếc cô ta một cái.
Nàng ta nghiêng đầu ra vẻ dễ thương, “Anh quên tôi rồi sao? Tôi là Trịnh Dao của đại học H.”
Tần Hiểu và Giang Tấn đều học ở đại học H. Có điều cô và hắn không học chung khoa nên bạn đại học cũng khác nhau. Vì thế Tần Hiểu xếp Giang Tấn vào bàn bạn cấp ba.
Trong bàn đại học H, có hai người đều biết Giang Tấn. Trong đó có một người chính là Trịnh Dao.
“Không quen.” Giang Tấn lạnh lùng đáp. Trịnh Dao là ai, hắn vốn chẳng có chút ấn tượng nào cả.
“Tôi là bạn cùng phòng ký túc của Tần Hiểu.” Trịnh Dao cười. Hồi đại học, cô cũng rất để ý hắn. tốc độ thay bạn gái của hắn rất có tiếng, nghe nói hắn thích những cô nàng chủ động.
Chỉ là cô không có cơ hội tiếp cận hắn.
Vừa nãy đột nhiên thấy hắn xuất hiện trên sân khấu, cô vô cùng vui mừng. Cô coi Triệu Phùng Thanh là bạn gái cũ của hắn. Nghĩ có thể thừa dịp này mà nhảy vào tiếp cận hắn.
Khi Giang Tấn vẫn chưa nhớ ra cô ta là ai.
Thì Triệu Phùng Thanh đã lấy lại được tinh thần, ngước mắt nhìn Trịnh Dao.
Trịnh Dao cười cười với Triệu Phùng Thanh, sau đó đặt một tấm card lên mặt bàn, “Đây là số của tôi, sau này nhớ liên lạc nhé.”
Giang Tấn cúi đầu, tiếp tục nhìn di động.
Trịnh Dao thoáng thấy xấu hổ.
Triệu Phùng Thanh nghiêng người kề sát vào Giang Tấn, hỏi, “Bạn gái cũ của anh đấy à?”
Giang Tấn quay đầu nhìn chân Trịnh Dao, sau đó lắc đầu phủ nhận, “Không phải.”
Đôi chân hắn thích không chỉ trắng, dài, thẳng, thậm chí ngay cả đầu gối cũng phải đẹp.
Đầu gối của Trịnh Dao không đẹp.
Vì thế cô ta không thể là bạn gái cũ của hắn.
Trịnh Dao khẽ biến sắc, cô nàng xoay người bước đi. Cô từng nghe nói, hắn sẽ để mặc những cô gái muốn tỏ tình với mình, nên cô vốn vô cùng tự tin. Ai ngờ lại xấu hổ thế này.
Triệu Phùng Thanh thì thầm bên tai Giang Tấn, “Nghe đồn bạn trai tôi rất lăng nhăng.”
Hắn vẫn nhìn vào di động, “Là tin đồn em cũng tin à?” Tim hắn còn không có nói chi là hoa.[1]
[1] Hoa tâm: lăng nhăng, tâm ở đây là tim
Cô cười xấu xa, ngắm nhìn sườn mặt của hắn, “Không có lửa làm sao có khói sao.”
Giang Tấn khẽ ngước mắt lên, hỏi, “Bạn gái anh đang ăn dấm đấy à?”
“Tôi ăn quýt.” Nói xong, cô lại bắt đầu bóc một quả nữa.
“Đừng ăn nhiều sẽ nóng lắm.” Hắn đếm nãy giờ cô đã ăn bảy tám quả rồi.
“Anh quản tôi đấy à.”
“Bạn gái vốn do bạn trai quản.”
Triệu Phùng Thanh nhăn trán, “Càng ngày tôi càng sợ càng sợ anh sẽ giam giữ tôi đấy.”
“Bệnh thần kinh.” Giang Tấn không thèm để ý tới cô nữa.
***
Ăn được một nửa, Tần Hiểu bắt đầu chương trình quăng hoa cưới.
Trong hội trường có không ít cô gái chưa kết hôn đang nóng lòng muốn thử. Triệu Phùng Thanh lười nhác ngồi im, chẳng thèm nhúc nhích.
Trong tiếng cướp hoa cưới ồn ào, Tương Phù Lị đã trở lại.
Triệu Phùng Thanh nhìn thấy bạn mình, lập tức đứng bật dậy, “Lị Lị!”
Gương mặt Tương Phù Lị đờ đẫn.
Suy nghĩ đầu tiên của Triệu Phùng Thanh là, Viên Táo chắc chắn đã làm tổn thương Tương Phù Lị.”Vừa đi đâu vậy?” Triệu Phùng Thanh cười đi tới.
Tương Phù Lị lui về sau một bước, “Tao có việc, về trước đây.” Sau đó cô quay về ghế cầm túi xách, rồi vội vàng rời đi.
Triệu Phùng Thanh run người, cảm thấy Tương Phù Lị có gì đó rất lạ. Cô gọi điện thoại cho cô nàng.
Tương Phù Lị không nhận.
Cô lại gửi tin nhắn qua wechat.
Tương Phù Lị không đáp lại.
Sau chương trình cướp hoa cưới, hai mâm đồ ăn nữa được đưa lên, rồi tiệc cưới mới kết thúc.
Triệu Phùng Thanh vẫn chưa ăn no. Cô ăn lung tung một đống thứ vẫn không thấy no bụng. Dạ dày có phần hơi trướng, nhưng không có cảm giác chắc bụng.
Lúc ăn cơm, các bạn học có vẻ rất bình tĩnh. Tuy rằng cả đám rất tò mò mối quan hệ giữa Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh, nhưng cũng chỉ ngồi im cúi đầu mà bàn luận vài câu.
Sau khi kết thúc tiệc cưới, mọi người đều cảm thoải mái vì được tự do.
Vì Giang Tấn có tính lạnh lùng trời sinh người sống chớ đến gần, cho nên đến lúc chúc phúc thì mọi người sẽ chạy qua chỗ Triệu Phùng Thanh như ong vỡ tổ.
Nhiều bạn học, chủ động tới gặp Triệu Phùng Thanh, mặt mày rạng rỡ: “Chúc mừng chúc mừng nhé.”
Bọn họ cảm thấy năm ấy Triệu Phùng Thanh theo đuổi Giang Tấn thật sự rất vất vả, giờ đã có kết cục viên mãn, bọn họ rất vui mừng.
“Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, sớm sinh quý tử nhé.” Một nữ sinh lớp 12-7 cười ha ha chúc mừng.
Nữ sinh Giáp lớp 12-2 thấy thế liền lập tức phụ họa nói: “Đúng rồi, tốt nhất sang năm nên sinh đi. Càng lớn tuổi thì càng nguy hiểm.”
“Triệu Phùng Thanh, rượu mừng của cậu tôi nhất định phải uống!” Không biết ai trong đám đông vừa hét lên như thế.
“Triệu Phùng Thanh! Chúc mừng nhé! Tôi mừng cho cậu!” Không biết là ai trong đám đông lại gào lên.
Triệu Phùng Thanh cười mà như không.
Hôm nay là hôn lễ của ai vậy?
Vì sao cô lại ngồi đây nhận lời chúc phúc của bọn họ.
Sớm sinh quý tử? Sinh với ai cơ?
Giang Tấn ngồi bên cạnh nghe hết nãy giờ, hắn đi tới kéo tay Triệu Phùng Thanh đứng dậy, “Đi thôi, chúng ta còn phải tới một nơi nữa.”
Mọi người tự động im lặng.
Triệu Phùng Thanh giãy giụa khỏi tay hắn, “Chúng ta đi đâu nữa?”
Hắn nắm chặt cổ tay cô, “Đi tìm một người.”
“Ai?”
“Đào Tuệ Tuệ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook