Phụng Chỉ Béo Phì
Chương 82: Phiên ngoại

Edit: Gián cung đình

Beta: RedHorn

Trời còn chưa sáng, Tinh Dịch đã bị tiếng chiếp chiếp ngoài cửa sổ đánh thức.

Hôm nay hắn định ngủ tới trưa nên không muốn mở mắt ra. Nhưng trận chiếp chiếp này không dừng lại, trái lại còn phóng đại âm thanh, vào lỗ tai hắn là một dàn hợp xướng. Một lát sau, hắn nghe tiếng cửa phòng bị gõ cốc cốc, nhẹ nhàng mà có tiết tấu, đại hôn của hắn và Tiểu Phượng Hoàng đã qua vài năm nên nhanh chóng phân biệt được âm thanh này: Người gõ cửa chính là con gái duy nhất của bọn hắn, bé tiểu bạch Cục than tròn.

Hắn suy nghĩ một chút, chuẩn bị đứng dậy nhưng vẫn là nằm xuống, định nằm đó không dậy.

Mười năm nay, hắn đã bị đám chim nhỏ rực rỡ sắc màu này lừa vô số lần - có đôi lúc là bé Cục than trắng đen thui nghiêm túc gõ cửa, nói em gái ngã bệnh, muốn phụ thân và mẫu thân ôm một cái mới khỏe; hắn và Tiểu Phượng Hoàng đang làm vận động trên giường được nửa chừng bị ép phải ngừng, tiểu chim ú nhà hắn đi ra ôm ôm hôn hôn sờ sờ dỗ dành nửa ngày, tiểu nữ nhà họ mới cọ cọ cái bụng Tiểu Phượng Hoàng làm nũng: "Mẫu thân, con bị bệnh tương tư, hôm nay đã nhớ người, ngày mai cũng nhớ người."

Tiểu Phượng Hoàng cảm động đến nước mắt lưng tròng, cọ đứa này cọ đứa kia, biến thành chim nhỏ chơi với con, hoàn toàn không nhớ ông chồng Tinh Dịch đã bị mình ném sau ót.

Cục than trắng nghiêm túc trầm ổn đứng một bên, vươn cánh vỗ cái ót muội muội và hôn mẫu thân một cái, giáo huấn muội muội: "Gọi phụ thân." Sau đó mở đôi cánh đen thui, đem lão tam và lão tứ che chở dưới cánh.

Lão tam và lão tứ còn rất nhỏ. Lão tam lông màu đỏ thẫm, như một vầng lửa, tên là Tinh Diễm, nhũ danh là Anh đào tiêu sái- vốn muốn gọi là Anh đào vì Phượng Hoàng thích ăn, với lại màu lông cũng hơi giống. Nhưng thân là huynh trưởng, Cục than trắng lãnh tĩnh khuyên Tiểu Phượng Hoàng nửa ngày mới miễn cưỡng sửa lại nhũ danh không được dễ thương nữa, mà thêm hai chữ "tiêu sái".

Lão tứ là bé màu vàng kim, màu lông không khác gì Tiểu Phượng Hoàng lúc xưa, còn bông xù êm mượt, lại ngốc ngơ ngốc ngáo tính cách i xì xì, tên của nó là Bạch Tiểu Tinh, nhũ danh là Độn Độn (cái vựa trữ thóc). Vì con chim nhỏ này ăn rất nhiều, giống như cái vựa trữ thóc, ngày thường đều lấy thức ăn thừa của ca ca tỷ tỷ mình gom lại, xòe cánh bảo vệ đồ ăn không buồn nhúc nhích.

Gia đình bọn họ thật hoàn hảo, sau khi ra ngoài tham gia các hoạt động, mọi người bên ngoài đều quen thuộc giới thiệu: Phù Lê Đế quân Tinh Dịch, thượng cổ Phượng Hoàng Bạch 炓 tiểu Tròn tròn, cùng với các cục cưng theo thứ tự từ trên xuống: Cục than trắng, Cục than tròn, Anh đào tiêu sái, Phượng Hoàng Độn Độn.

Còn tên chính thức là: Bạch Dịch, Tinh Lê, Tinh Diễm và Bạch Tiểu Tinh.

Rất nhiều người không thể nhớ nỗi cái nhũ danh dài thườn thượt ấy, cứ bắt chước Phượng Hoàng Minh tôn lần lượt goi: "Tiểu Hắc, tiểu Bạch, tiểu Hồng và tiểu Kim." Đồng thời còn cảm thán với Tinh Dịch, "Tên của mấy nhóc nhà ngươi, lấy tên mình đảo lộn gắn qua gắn lại, cho rằng người khác không nhìn ra hả? Ta nói tiểu Hắc ấy, nếu ta không nỗ lực vì nó đổi tên thành Bạch Dịch, chắc nó sẽ dùng cái tên Bạch Môi Cầu (Cục than trắng) cả đời mất. Nó là đứa bé thông minh nhất tỉnh táo nhất, chỉ sợ các ngươi nuôi hồi thành tự bế luôn."

Tinh Dịch không cho là đúng: "Có Tròn tròn ở đây, bọn nó tự bế được hả? Ngươi cứ gọi nó là tiểu Hắc, lúc đó mới sợ nó tự bế."

- ----

Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, bé Than tròn chiếp chiếp ủy khuất kêu to: "Mở cửa đi mà, phụ thân ơi, các ca ca không chơi với con!"

Tinh Dịch vẫn không nhịn được, trả lời: "Than trắng là ca con, con còn hai đứa đệ đệ, con đi chăm em đi."

Bé Than tròn ủy khuất: "Đệ đệ và đệ đệ cùng chơi rồi, ca ca không để ý tới con, con chỉ đành đi tìm phụ thân và mẫu thân. Mẫu thân đi đâu rồi ạ?"

Tinh Dịch nghĩ tới đây liền thấy uất ức, hắn nói: "Đi kiện cáo rồi."

Gần đây trung tâm giải trí văn hóa Kiêm Viên nhận được thư tố trạng, nói bọn họ lũng đoạn thị trường hạt trúc trong lục giới, còn nói đẳng cấp ăn uống trong nhà trẻ bọn họ quá cao, mỗi bữa đều có hạt trúc, còn uống nước suối Phù Lê, khiến bọn nhỏ về nhà đều kén ăn, nhất quyết đòi phải đi học.

Hai đơn tố cáo xuất phát từ tộc Phượng Hoàng núi Đan Hồ.

Tiểu Phượng Hoàng đối với chuyện này rất quan tâm. Con Phượng Hoàng nghèo này gần đây mới phát triển được sự nghiệp, bình thường đi sớm về trễ, Tinh Dịch đã năm lần bảy lượt ra ám chỉ, ấy vậy mà Tiểu Phượng Hoàng nhất quyết hôm nay đi làm, có người nói y nhất định sẽ thắng kiện.

Hôm nay là ngày kỷ niệm mười năm ngày cưới. Tinh Dịch đã lên rất nhiều kế hoạch, Tiểu Phượng Hoàng đi làm, kế hoạch ngâm nước nóng, vì vậy hắn quyết định ngủ đến trưa, coi như là trả thù nho nhỏ.

Tinh Dịch không còn nghe tiếng đập cửa nữa, cho rằng con gái đã đi tìm đệ đệ chơi, ai ngờ một lát sau hắn nghe được tiếp đập cánh bên ngoài cửa sổ.

Hắn trợn mắt nhìn, bé Than tròn chớp chớp đôi đậu đen trong veo, chui qua cái lỗ trên cửa sổ, xách hai bé đệ đệ chui vào theo, định vỗ cánh bay tới chỗ cha. Nàng bé quá, bay chưa vững, còn muốn quay đầu lại nhìn bé Độn Độn trên bệ cửa sổ. Tinh Dịch nhanh chóng đứng dậy túm lấy con, vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy Độn Độn, đặt hai đứa song song ngồi trên gối đầu.

Than tròn nhìn hắn: "Phụ thân, phụ thân còn chưa dậy hả? Chim nhỏ tụi con đã sớm dậy rồi đó."

Anh đào tiêu sái phụ họa theo: "Phụ thân, phụ thân cứ như vậy sẽ bị chim nhỏ xem thường, phụ thân nên dậy đem tụi con đi tìm mẫu thân."

Chỉ có Độn Độn còn nhỏ, chưa biết nói, chỉ có thể i a cọ tới cọ lui ca ca và tỷ tỷ, rồi dùng cái mỏ mềm mại kéo tay áo Tinh Dịch.

Tinh Dịch cùng đám nhóc này đấu trí đấu dũng nhiều rồi, đã sớm miễn dịch. Hắn giương mắt nhìn ba đứa con xếp thành hàng, sau đó nhanh chóng vương tay túm từng đứa lên chà nắn mới hài lòng nở nụ cười: "Các con đi chơi đi, hôm nay phụ thân và mẫu thân có việc nên không thể ra cửa. Được rồi, Than tròn, con gọi đại ca Than trắng đến đây, ta nói thế nào cảm giác nó cứ không đúng, phải sờ bốn đứa mới tốt."

Đây được coi là hoạt động được bảo tồn ở nhà bọn họ. Mỗi khi Tinh Dịch gặp trở ngại trong việc phác thảo thần binh, thì tiện tay bốc một đứa lên xoa xoa lông, nhưng hắn vẫn thích nhất là chà xát Tiểu Phượng Hoàng.

Than tròn vỗ cánh bay ra ngoài, qua một hồi lâu, bé mang vẻ mặt không tình nguyện cùng đại ca bay đến, cùng đứng trước mặt Tinh Dịch.

Vì vậy Tinh Dịch tiếp tục sờ sờ bốn đứa một lần, vẫn cảm thấy không thích hợp: "Xúc cảm cứ thấy thiếu thiếu.

Than trắng lạnh lùng nhìn hắn, nói toạc móng heo: "Phụ thân, mẫu thân không ở đây, con thấy người cứ ra ngoài tìm mẫu thân đi. Người đấy, suốt ngày không làm gì, chỉ biết ngủ, cũng không lên triều, còn không chơi với các đệ muội, con thấy rất nhức đầu."

Tinh Dịch quát nó: "Con là chim nhỏ kế thừa sự nghiệp Tinh Bàn thống nhất thế giới, ta là đang xem trọng triều đình và gia đình, con còn ở đó mà trách ta, còn không thì sớm đi tìm bạn gái bạn trai gì đó đi. Còn nữa, cái gì mà chỉ biết ngủ? Ta là thượng cổ chiến thần sống hơn hai vạn năm, chủ nhân Tinh Bàn! Ta vô cùng vất vả, còn muốn chế tạo thần binh cho bốn con Phượng Hoàng ú, có phải muốn làm phản hay không? Muốn tạo phản cũng mau mau một chút, để ta còn đuổi con đi sớm."

Than trắng: "..."

Than trắng nghiêm túc nói: "Phụ thân, con biết sai rồi."

Tinh Dịch ung dung mỉm cười.

Than tròn thầm thì: "Phụ thân, người nói chuyện càng ngày càng giống mẫu thân."

Tinh Dịch nhíu mi: "Giống cái gì? Tròn tròn còn có phong cách để mà giống hả?"

Than tròn chiếp chiếp lớn tiếng nói: "Có, phụ thân và mẫu thân đều là phong cách chim nhỏ ngốc!" Nói xong bé liền đập cánh bay đi. Độn Độn không biết vì sao tỷ tỷ lại vui như vậy, vì thế cũng bắt chước vui vẻ chiếp chiếp theo. Sau đó lăn lăn, lăn đến bên người đại ca, được móng vuốt Than trắng giữ cho ổn đinh lại mới đứng lên.

Than trắng cũng nói: "Đi tìm mẫu thân thôi, phụ thân, ngươi dẫn chúng con đi với. Nghe nói mẫu thân đang đi kiện tụng thì phải? Chắc là người cũng cần chúng con đấy."

Tinh Dịch nằm xuống giường không muốn động: "Y còn có Đại Phượng Hoàng, không thua được đâu, ta không phải lo."

Than trắng ngây ra: "Minh tôn ca ca cũng ở đó sao?"

Tinh Dịch ngáp một cái: "Y sắp tới nhiệm kỳ rồi, Phật Tổ muốn giữ y ở lại tiếp tục làm, tộc Phượng Hoàng đưa phiếu phản đối, nhưng y nói làm Minh tôn ở Phạm Thiên quá mệt mỏi, nên muốn sang chỗ chúng ta đầu tư là cổ đông. Mặt khác, Than trắng à, mẫu thân con gọi y là Minh tôn ca ca rồi, ta thấy con phải gọi y là thúc thúc hoặc gia gia, vậy y mới có thể có được một ngày tâm tình tốt."

Đuôi của Than trắng giật giật, vô cùng nhu thuận: "Con gọi y là thầy, phụ thân, năm kia con từ lớp chỗ thầy tốt nghiệp, đứng nhất khóa. Con tôn kính y, vĩnh viễn nhớ sự giáo dục của y."

Tinh Dịch vỗ cái mông tròn vo của nó: "Được rồi, đừng có ở chỗ ta chọt bánh xe, con mang đệ muội ra ngoài chơi đi, rồi tí nữa ta qua sau."

Một nén nhang sau, bốn cục nắm xếp hàng ngồi xổm trong đình viện. Đại tiên nga lấy áo chuyên dụng mặc cho các bé, riêng áo của Than tròn có thêu hình hoa lá, dỗ cho tiểu cô nương vui vẻ kêu chiếp chiếp.

Tinh Dịch dậy rửa mặt kiếm cơm ăn, kết quả phát hiện đồ ăn Tiểu Phượng Hoàng làm đã bị tụi nhỏ ăn sạch, chỉ còn một miếng bánh hoa sen mà Tiểu Phượng Hoàng làm hôm qua bị nứt. Hắn cũng không để ý, ăn xong liền xách các con ra ngoài.

Hôm nay Tiểu Phượng Hoàng đi kiện ở một nơi dưới chân núi, bởi vì gần đây có sửa chữa cầu đường, trên sơn đạo khúc khuỷu quanh co, đường làm ra còn dài hơn trước, nhưng cũng không quá xa. Bọn họ quyết định đi bộ xuống.

Độn Độn vừa mới học đi, móng vuốt bé xíu đi được ba bước liền thấy mệt, ngoan ngoãn ngồi xổm trong tuyết bất động, nũng nịu kêu chiếp chiếp. Anh đào nhìn thấy liền bắt chước tỷ tỷ ngậm nó đứng dậy, ai ngờ nó cũng là một cục nắm béo ú, không xách đệ đệ lên được mà còn ngã lăn xuống theo.

Tinh Dịch đưa tay xách lên, giúp tụi nó đứng vững.

Hắn suy nghĩ một chút rồi niệm phép, ngay tại chỗ biến về hình Cục than nhỏ, đi sau các con chỉ huy: "Than trắng, con cõng Độn Độn, ta cõng bé Anh đào."

Bé Anh đào chiếp chiếp kêu: "Con tự đi được!"

Tinh Dịch dùng cánh vỗ đầu nó: "Vậy con đi đi."

Than trắng đỡ Độn Độn lên lưng mình, thế nhưng lại bị Than tròn đoạt đi. Than tròn cọ cọ cái bụng mềm của Độn Độn, nói: "Muội thích đệ đệ, để muội cõng bé cho nhé đại ca."

Than trắng liền nhường cho muội muội.

Trong bốn đứa, Tinh Dịch hiểu rõ nhất là Than tròn, bởi vì bé là nữ nhi duy nhất, và cũng giống Tiểu Phượng Hoàng là màu trắng, cũng giống y bị hao tổn một phần nguyên thần, nói không chừng sau này bé cũng như Tiểu Phượng Hoàng, biến hóa chậm, Tinh Dịch quyết định sẽ vì con gái mà nặn thêm một ngôi sao.

Hắn từng nghĩ mình sẽ không thích các bé con - dù sao thì hắn chỉ phụ Tiểu Phượng Hoàng ấp trứng cho đỡ khổ cực mà thôi.

Hắn luôn ghét các bé con, gần đây mới chậm rãi thay đổi. Ngoại trừ bé Than tròn hoạt bát, hắn cũng rất thích con lớn Than trắng trầm ổn lãnh tĩnh, nó kế thừa tất cả ưu điểm của hắn. Hắn cũng thích bé Anh đào bướng bỉnh lớn mật, thích bé Độn Độn dễ thương. Tụi nhỏ chính là tập hợp tất cả mọi hình ảnh của hắn và Tiểu Phượng Hoàng, bốn đứa không chỉ là từng cá thể mà còn là từng bộ phận của bọn hắn.

Than trắng mười tuổi đã bắt đầu chăm sóc các đệ muội, còn ở trong nhà trẻ viết nhật ký: "Phụ thân và mẫu thân ta không đáng tin, nghĩ tới nghĩ lui chỉ thấy ta là nam nhân duy nhất đáng tin cậy trong cái nhà này, muốn gánh vác trách nhiệm chiếu cố phụ mẫu, chăm sóc tốt các đệ muội." Tờ nhật ký này được Phượng Hoàng Minh tôn chậm rãi đọc một cách truyền cảm.

Cả nhà tiếp tục lên đường, lát sau bé Độn Độn lại muốn tự đi, Than tròn liền thả bé xuống. Than trắng đi đầu, phía sau là các em, cuối cùng là Tinh Dịch. Một hàng cục nắm bé xinh tròn vo đi từng bước một trên sơn đạo, thỉnh thoảng còn có tiếng chiếp chiếp vang ca.

- -------------

Trung tâm văn hóa giải trí Kiêm Viên, phòng xử kiện.

Tiểu Phượng Hoàng ngậm một cọng cỏ trong miệng, ngồi xổm thành một cục tròn xoe, kiêu ngạo quần hùng. Ở bên cạnh y là Kim sí điểu và Vượng Tài đứng hai bên trái phải, khí thế hung hăng cũng ngậm cọng cỏ trong miệng.

Bên trong lặng ngắt như tờ.

Kim sí điểu hạ giọng, nỗ lực tạo ra âm thanh gợi cảm mà từ tính: "Có thể dùng tiền giải quyết vấn đề, chẳng gì khó khăn, nói đi, các người muốn bao nhiêu?"

Phượng Hoàng Vương tân nhiệm kích động vỗ bàn: "Tiền không phải là tất cả! Chúng ta muốn kháng nghị hành vi lũng đoạn thị trường của các ngươi! Đây là tín ngưỡng của Phượng Hoàng! Là kiêu ngạo của Phượng Hoàng!"

Vượng Tài lãnh khốc chỉ tay vào Tiểu Phượng Hoàng: "Xin lỗi chứ Phượng Hoàng kiêu ngạo chúng ta chỉ thấy một, đó là Đế hậu Tròn tròn của chúng ta."

Phượng Hoàng Minh tôn ở bên nhẹ giọng ho khan một tiếng.

Vượng Tài lập tức nghiêm túc bổ sung: "Còn có Phượng Hoàng kiêu ngạo mà xinh đẹp cũng đang đứng tại đây, chính là Phượng Hoàng Minh tôn! Hôm nay, ta có lời muốn nói cho các vị đang ngồi đây, đại ca Tròn tròn chính là muốn dùng tiền giải quyết vấn đề, không giải quyết được thì cứ biến các ngươi thành trứng."

Phượng Hoàng Vương khàn cả giọng: "Các ngươi vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp! Ta muốn dùng pháp lệnh Thiên đình để trừng phạt các ngươi!"

Tham Lang đang ngồi nghe chém thêm một câu: "Pháp lệnh mà Thiên đình đang dùng là do Đế quân quy định đó Phượng Hoàng gia gia."

...

Một lát sau, Tiểu Phượng Hoàng thần thanh khí sảng vỗ cánh, đem cọng cỏ trong miệng nhai ba cái rồi nuốt xuống, vuốt cánh nhỏ, cảm động nhìn Kim sí điểu và Vượng Tài: "Đi, đại ca mang các ngươi đi liên hoan, đêm nay không say không về!"

Vừa dứt lời, cửa đẩy ra, y thấy một hàng chim nhỏ tròn vo.

Cục than nhỏ đứng cuối hàng lên tiếng: "Có phu quân có hài tử mà con đi uống rượu, thực sự là chim nhỏ hư, là Tròn tròn hư."

Than trắng nói: "Có phu quân có hài tử còn đi uống rượu."

Than tròn nói: "Mẫu thân, người thật sự là chim nhỏ hư."

Anh đào nói: "Tròn tròn hư."

Độn Độn chiếp chiếp.

Tiểu Phượng Hoàng vô cùng vui vẻ, nhào tới các con, cùng các con cọ cọ. Tinh Dịch biến về hình người, tranh thủ cúi người sờ sờ.

Một hai ba bốn năm, vừa đủ.

Than tròn nhân cơ hội thay phụ thân ủy khuất, lớn tiếng nói: "Mẫu thân! Phụ thân nói người không ở nhà ngủ chung, phụ thân rất ủy khuất! Phụ thân nói rất tức giận!"

Một mảng ồn ào lập tức yên tĩnh.

Tinh Dịch: "..." Hắn kiên trì sửa lại, "Không phải là ngủ cùng, mà là không ở cùng nhé Than tròn."

Tiểu Phượng Hoàng lại không quản nhiều như vậy, y đâm thẳng vào lòng Tinh Dịch, chớp cánh cọ hắn: "Vi Kiêm! Ngươi cũng tới! Ngươi còn giận không? Ta rất nhớ ngươi, lúc nào cũng nhớ ngươi, hôm nay ta cãi thắng."

Tinh Dịch sờ đầu y: "Được rồi, hiện tại ta không giận."

Bởi vì Tinh Dịch và các con đột nhiên tới, nên Tiểu Phượng Hoàng đành bỏ kế hoạch ăn nhậu. Hai người nắm tay, mang theo các con đi dạo trong Kiêm Viên.

Tinh Dịch hỏi Tiểu Phượng Hoàng: "Kim sí điểu và Vượng Tài đâu? Hôm nào mời chúng đi ăn."

Tiểu Phượng Hoàng bóp bóp ngón tay của hắn: "Vi Kiêm, Tham Lang đã cầu hôn Kim Kim rồi, Vượng Tài cũng chuẩn bị cầu hôn tiểu Khoai Lang, gần đây bọn nó bộn bề nhiều việc, chờ cho Độn Độn biết nói thì chúng ta lại ra ngoài chơi nhé."

Tinh Dịch nói: "Được."

Than trắng trước mặt bỗng dừng lại, quay đầu hỏi: "Mẫu thân, Minh tôn sẽ cầu hôn với ai?"

Tiểu Phượng Hoàng ngây ra, sau đó phê bình nó: "Than trắng ngốc! Ta đang kể về Kim Kim thúc thúc, Vượng Tài thúc thúc, Minh tôn không có cầu hôn ai, tiểu hài tử không được tùy tiện nghe chuyện người lớn. Hiện tại Minh tôn ở đây giúp ta kiện tụng, con phải tôn kính y, nhớ chưa."

Than trắng lùi về sau: "Dạ."

Rồi nó lại tiếp tục mang theo các đệ muội đi tiếp, đột nhiên lại hỏi: "Mẫu thân, hôm nay chúng ta sẽ ở đây ư? Than tròn nói nàng muốn ở đây, không về núi."

Than tròn kháng nghị: "Ca ca, ta đâu có nói gì đâu! Rõ ràng là ca muốn ở lại."

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ: "Cũng được, ta cũng muốn ở lại, Vi Kiêm, ngươi thì sao?"

Tinh Dịch nhéo mũi y, âm thanh đầy cưng chiều và ôn nhu: "Ngươi thích là được."

Cả nhà chơi đùa mệt mỏi, ở lại đây ăn cơm luôn, sau đó về ngủ. Bé Anh đào và Độn Độn còn nhỏ, nên theo Tinh Dịch và Tiểu Phượng Hoàng ngủ, nhưng Tinh Dịch nhanh tay xách hai bóng đèn nhỏ đưa cho bé Than tròn: "Than tròn, đêm nay hai đứa ngủ với con."

Than tròn cao hứng: "Thật tốt quá!"

Tinh Dịch che miệng Tiểu Phượng Hoàng, nói cho con nghe: "Có việc thì cứ tìm Minh tôn sát vách, đừng quấy rối chúng ta."

Than tròn nói được ạ, sau đó ngậm nôi tới, đem các đệ bỏ vào nôi rồi ngậm nôi đi.

Hắn đem Tiểu Phượng Hoàng về phòng, đè người xuống giường, hỏi y: "Tiểu Tròn tròn, ngươi có phải đã quên điều gì hay không?"

Tiểu Phượng Hoàng khẩn trương nhìn hắn: "Vi Kiêm, ta không phải chim nhỏ bừa bộn. Ngươi nói xem ta đã quên gì vậy?"

Tinh Dịch ép người, hỏi: "Hôm nay ngày mấy?"

Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ mãi, bất chợt liền nhớ ra.

Hôm nay là ngày kỷ niệm đại hôn của y và Tinh Dịch, bận quá nên quên mất.

Y nói nhỏ: "Vi Kiêm, ngươi đừng keo kiệt vậy mà, ngươi cũng biết chim nhỏ bận rộn sự nghiệp, ta đây kiếm tiền nuôi gia đình. Được rồi, đừng nhìn ta như vậy, chúng ta xem xem có quên mật vật gì không?"

Tay y không thành thật sờ xuống phía dưới, nghiêm túc nói: "Vi Kiêm, không có quên, người sờ một cái sẽ biết."

Tinh Dịch thấp giọng nói: "Con chim hư này, chỉ giỏi dùng sắc dụ."

Tiểu Phượng Hoàng lập tức đề nghị: "Vi Kiêm, hay là ta đi viết kiểm điểm! Gần đây phê công văn riết xuất thần nhập hóa..." Y còn chưa nói hết câu đã bị bao trùm bởi nụ hôn của Tinh Dịch.

Tinh Dịch thở dài bất đắc dĩ.

"Tiểu Tròn tròn, con chim hư này."

"Xem ra ta phải cho ngươi biết chút lợi hại."

- ------------------------------

Phòng ốc cách âm rất tốt, Than tròn dỗ hai bé đi ngủ, không nghe được gì cả. Chỉ là nửa đêm, Độn Độn đói bụng khóc lên, Than tròn muốn ra ngoài tìm người nhưng nhớ lại lời cha dặn nên rẽ ngoặt bay thẳng tới chỗ Minh tôn.

Bé gõ cửa cả buổi trời nhưng chỗ Minh tôn cũng không có động tĩnh. Bé ngồi chồm hỗm bên ngoài nửa ngày, cũng chỉ có thể nghe được tiếng kêu rên khàn khàn mơ hồ.

Bé nghe càng thấy sợ, chỉ lo Minh tôn bị bệnh nói mê, vì vậy nhanh chóng đập cánh nhỏ tìm người khác.

Lần này tìm được rồi, Kim sí điểu và Tham Lang chưa ngủ, nghe được bé nói đệ đệ bị đói, liền nhanh chóng pha cháo hạt trúc và thịt quả đào cho bé, Độn Độn ăn xong liền lăn ra ngủ.

Hôm sau, Tinh Dịch và Tiểu Phượng Hoàng ngủ tới trưa mới dậy.

Kỳ lạ ở chỗ, Minh tôn là người luôn sống có giờ giấc nhưng cũng tới trưa mới dậy, mở đôi mắt mệt mỏi ra ngoài, âm thanh nói chuyện nghèn nghẹn, bước chân cũng run run.

Có một nam tử cao lớn từ trong phòng Minh tôn bước ra. Than tròn ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng đứng lại nhìn bé, sau đó bế bé lên lòng bàn tay xoa xoa.

Bé nhìn kỹ, đây là khuôn mặt tương tự với mẫu thân, mỹ lệ mà sắc sảo, nhan sắc này rất giống với Tiểu Phượng Hoàng, như hoa hồng nở rộ, nhưng người này lại trầm ổn như nước, thân thể cứng rắn, lộ ra một nét đẹp sắc như lưỡi đao. Đây chính là vẻ đẹp được dung hợp giữa Tiểu Phượng Hoàng và Tinh Dịch.

Bé Than tròn mở to mắt.

Bạch Dịch nói: "Buổi sáng tốt lành, tiểu cô nương của ta, đêm qua ta đã biến hóa, ta là Cục than trắng, ca ca của muội đây."

- Hoàn-

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương