Phụng Chỉ Béo Phì
-
Chương 80
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn
Phù Lê sơn, huyền băng linh động.
Tinh Dịch nhắm mắt ngồi thiền, sắc mặt trắng bệch, thái dương lấm tấm mồ hôi. Khí lưu mơ hồ vờn quanh người hắn, tụ hóa thành tu vi, nỗ lực phá tan trở ngại nhưng vẫn chậm chạp không tiến công.
Cửa thứ mười ba.
"Đỏ hay trắng?"
"Trắng."
Thất bại. Làm lại từ đầu.
"Đỏ hay trắng?"
"Trắng."
Lại thất bại.
...
Một lần lại một lần. Làm lại từ đầu.
Mãi đến khi hắn kiệt lực kết thúc, nỗ lực không có một chút biến hóa. Hắn mệt mỏi mở mắt ra, cũng chính thời khắc này hắn phát hiện trong động còn có một người nữa, mang theo hương hoa sen nhàn nhạt trong không khí.
Tinh Dịch khàn giọng nói: "Bọn họ còn mời được ngươi qua đấy Như Lai."
Thanh âm kia vang lên trả lời: "Bạn tốt, có một con Phượng Hoàng rất lo lắng cho ngươi, vì vậy ta mới tới thăm ngươi một chút. Vạn năm nay ngươi đều đơn độc, mọi việc thuận lợi, nhưng lần này không ngại nghe ý kiến của ta chứ."
Tinh Dịch nở nụ cười: "Đánh thức ta sao? Con tiểu chim ú kia quản nhiều thật, còn sợ ta gặp chuyện không may."
"Cũng không phải là đánh thức ngươi, ngươi chỉ cần nhặt lên một thứ - là thứ ngươi cũng không nghĩ tới được." Thanh âm dừng lại một chút, "Bạn tốt à, chính ngươi cho rằng, trở ngại cho việc phi thăng cuối cùng của ngươi là gì?"
Tinh Dịch trầm mặc trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Là một hình ảnh...rất vụn vặt, là hình ảnh thật lâu về trước, ta đã không nhớ rõ."
"Hình ảnh gì?"
"Lúc ta vừa mở linh thức, có người hỏi ta chọn ma hay thần, ta nhìn thấy...nhìn thấy một vật." Tinh Dịch nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi nói, phảng phất như từng con chữ nặng cả nghìn tấn, hắn dừng lại một hồi, bởi vì quá xa nên không nhìn rõ, sau đó mới nói tiếp: "Cái vật kia...màu trắng."
"Cái gì màu trắng?"
"Màu trắng...rất nhỏ...rất tròn...là..."
Tinh Dịch bỗng nhiên ngẩn ra, thấp giọng nói: "Là Tiểu Phượng Hoàng."
Hắn khó có được chút chần chừ, hỏi cố nhân: "Là...là y sao? Vài ngày trước ta có thấy qua một bức tranh, trong giấc mộng, khi đó ta cảm nhận được, ta và Tròn tròn đã từng gặp nhau, có thể y..."
"Bạn tốt à, dù là nguyên nhân gì, trở ngại của ngươi, chính là vật này, đúng không?"
Tinh Dịch trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Đúng. Mỗi khi ta sắp đột phá, sẽ nhớ tới cảnh tượng kia...Cuối cùng ta sẽ thấy một con Phượng Hoàng màu trắng, nên ta không thể không chọn trắng..."
Nếu không chọn trắng, chỉ sợ cái con Tiểu Phượng Hoàng kia lại lén trốn đi. Lý trí nhắc nhở hắn không có việc gì, nhưng hắn vẫn luôn lo sợ, mỗi khi đến cửa ải thì hắn vẫn không tự chủ được bị cục nắm trắng tròn kia nắm lấy tinh thần.
Đây chính là tâm ma của hắn. Năm ấy, hình dạng trắng tròn của chim nhỏ kia đã mọc rễ nảy mầm, trưởng thành rực rỡ trong trái tim cằn cỗi, trống rỗng của hắn.
Thanh âm kia thở dài: "Hiện tại ngươi đã hiểu, bạn tốt, ta giúp ngươi mang bút Phán Quan đến, ngươi cứ dùng, ta không ở lại nữa."
Một trận gió nhẹ mang thanh âm kia đi mất. Trước mặt Tinh Dịch xuất hiện một cây bút bằng bạch ngọc, hai bên trái phải là một nhúm tóc được cột lại bởi một đoạn dây tơ hồng - đó là nhúm tóc của Tiểu Phượng Hoàng mà Như Lai trước khi rời đi đã cắt mà y không biết.
Bút Phán Quan, còn được xưng là Kính Tiền Kiếp, có khả năng soi rọi kiếp trước của chúng sinh lục giới. Tinh Dịch từng muốn mượn nó, vì hắn không nhớ cảnh tượng khi còn ở nhân gian. Chỉ là trước khi mượn thì Minh tôn và Tiểu Phượng Hoàng đã kể hết cho hắn nghe nên hắn cũng quên mất việc này.
Tinh Dịch nhìn cây bút một hồi, sau đó nhẹ nhàng rạch trên cổ tay mình một cái, một vết thương rất sâu liền xuất hiện. Hắn dùng bút nhuốm máu, nhẹ nhàng chấm một cái trên tóc của Tiểu Phượng Hoàng, ngưng thần chờ đợi.
Một lát sau, trời đất biến xoay, chuyện cũ ùa về.
Hắn thấy được mấy ngày trước tại nơi này hắn cùng Tiểu Phượng Hoàng triền miên, hắn thấp giọng thở dốc, Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng nức nở; tiến về trước nữa, cảnh hoàng hôn nơi núi Đan Hồ mà hắn chưa tới, người yêu của hắn cầm trường kiếm hắn tặng trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, huy động sức mạnh vạn trượng, đi lên nữa, hắn nhận ra được, hắn cùng y nằm trong thiên điện, ngửa đầu nhìn bức họa trên trần nhà. Tiểu Phượng Hoàng vuốt cánh nhỏ bị rối, hắn ngồi trong phòng luyện kim, bên môi còn sót lại ý cười.
Hắn thấy một con tiểu chim ú lưng đeo cái bọc nhỏ màu xanh, lặn lội đường xá xa xôi đến tìm hắn; thấy Thanh điểu ngậm thư truyền tin bay tới bay lui; thấy một thanh niên ngồi ở bên giường trong thanh lâu, chống má nhìn người đi lại dưới đường, hắn đối với người nửa thật nửa giả, còn y lại đem hết tâm can trao lại. Thời gian tuần hoàn, bọn họ yêu nhau, hiểu nhau, quen biết, lại yêu nhau, hiểu nhau, quen biết, cứ như vậy luân hồi tam thế, tràng cảnh bỗng xuất hiện ở một nơi khác.
Đó là nơi thiên địa trống rỗng, đêm tối vĩnh viễn bao trùm, so với đất trời thời thượng cổ còn dài hơn.
Tinh Dịch ngừng thở, hắn đã tìm thấy một bóng hình, là một quả trứng lớn bằng nắm tay, màu vàng kim ánh đỏ.
"Ồ, nơi này có một quả trứng. Phù Lê, đêm nay chúng ta có cái ăn rồi." Một giọng nữ thanh thúy truyền đến, từ một nơi sương mù tràn ngập đi ra, mình người thân rắn, đây chính là Nữ Oa.
Thời gian đã xuyên về vạn năm trước, phảng phất như hắn vẫn đang trên chiến trường thượng cổ hung tàn chém giết, một giây sau lại bình yên ngủ say.
Đi sau là một thiếu niên, cao gầy, mặt tái nhợt, trên cổ lấp lánh một viên đá trong suốt. Hắn nhìn cái mà bạn mình chỉ, cúi đầu nhặt lên, lau hết bụi bặm phía trên: "Là Phượng Hoàng."
"Quả trứng này bị vứt ở đây nói không chừng là ấp không nở, không bằng ăn đi, Phù Lê, ngươi muốn nuôi hả?" Đồng bạn hắn nhíu mi, "Tộc Phượng Hoàng hóa hình rất đẹp, vô luận là nam nữ, đều là tuyệt sắc giai nhân, ngươi vô tâm, lại chưa từng thử qua ái vị, đây là một cơ hội tốt, Phù Lê, đảm bảo ngươi nếm một lần liền không quên được. Chim nhỏ chưa nở, chúng ta cứ nuôi vậy, cả đời này nó sẽ mãi đi theo ngươi, ngươi muốn có một tọa kỵ Phượng Hoàng không?"
Tinh Dịch không nói gì. Hắn nhìn quả trứng màu vàng rồi nhét vào tay áo, trở về chỗ ở.
Hắn ở tại Bắc Thiên, từ khi có linh thức thì đã ở đây. Bàn Cổ nói hắn do thiên địa tạo ra, vì vậy không cha không mẹ, tim và thân bị chia lìa. Người khác có trái tim nóng đỏ, còn có cơ quan nội tạng, còn hắn chỉ có một viên đá trong suốt, được hắn đeo trên ngươi, sờ bên ngoài thì nóng rực, nhưng vẫn chỉ là một viên đá.
Bởi vì không có tim, nên hắn không thể lý giải được một vài thứ mà người khác nói, ví dụ như tình ái, tình bạn. Mệnh của hắn chỉ tập trung vaò tu luyện và chém giết, không gì lay được.
Nhưng mà, không hiểu vì sao hắn lại mang quả trứng kia về. Người bên ngoài cũng không thấy hắn có gì bất thường, khi hắn nhìn thấy quả trứng kia thì bỗng nhiên hắn nghe được hai tiếng chim kêu thanh thúy, chiếp chiếp hai cái, mang theo mùi sữa như đang nói chuyện với hắn.
Lục giới coi trọng cơ duyên, nói không chừng quả trứng này là cơ duyên của hắn, tựa như bạn tốt Như Lai của hắn ở dưới cây Bồ Đề ngẩng đầu nhìn sao ngộ đạo, với hắn, có thể hai tiếng chiếp chiếp này lại dẫn đường tương lai của hắn thì sao.
Hắn cũng không biết sau này sẽ đi đâu về đâu, bạn bè hắn cũng không ngoại lệ, còn nghĩ hắn sẽ nhập vào ma đạo, Nữ Oa từng nói với hắn: "Ngươi thích hợp để nhập Ma, tính tình của ngươi như một đại ma đầu, hành sự không e lệ, kết quả luôn khiến người kinh ngạc, thần giới lắm quy củ, đó không phải là nơi nên đi."
Nhưng hắn kỳ thực không thích Ma giới, Thần giới cũng không thích, hắn không thích sự ồn ào, nếu có thể, hắn nguyện ý vĩnh viễn ngủ yên ở Bắc Thiên, nhưng nếu hắn không chọn, tu vi dù có lớn nhưng không thể đột phá.
Quả trứng này là bị vứt bỏ, không cha không mẹ, giống hắn. Bọn họ ít khi ăn thịt Phượng Hoàng và trứng Phượng Hoàng, bởi vì theo chính lời bọn họ nói, chúng là một tộc tuyệt đẹp.
Tinh Dịch nhìn trứng trong ống tay, nghĩ thầm, nó sẽ nở sao?
Sau đó cùng hắn nói chuyện?
Hắn chưa từng nuôi chim, càng không thấy chim phá vỏ như thế nào. Hắn dựa vào thường thức cằn cỗi của mình, hiểu rằng trứng nở cần phải có nhiệt, nhưng khắp nơi Bắc Thiên đều lạnh lẽo, đào hết cũng không ra một cái giá cắm đèn, hắn toàn sinh sống trong bóng đêm, nhìn đêm như ngày.
Hắn lại nhìn quả trứng, chần chừ một lát, hắn nhẹ nhàng đặt nó lên cái chiếu nhỏ bên cạnh. Nghĩ thầm, nhiệt độ cơ thể của hắn khi ngủ có thể sưởi ấm trứng Phượng Hoàng này, giúp chim nhỏ bên trong phát triển.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hắn không thấy quả trứng này nở, hắn đem nó làm vật trang trí ở Bắc Thiên, ngày đêm đặt tại nơi hắn ngủ. Phượng Hoàng thiên về lửa, đoạn thời gian đó ngũ hành thiên về thủy, thiên hạ ngập lụt, bầu trời luôn có tuyết rơi. Có lúc Tinh Dịch tỉnh dậy sẽ phát hiện mình đang ôm quả trứng vào lòng, vô cùng ấm áp.
Mấy hôm trước ngũ hành Thủy sắp kết thúc, nữ vương cùng đoàn người Phong Đô duy đoán luân hồi kế tiếp sẽ là Hỏa nên mời hắn đi chỗ khác tu luyện.
(Phong Đô trong phim Cổ Kiếm Kỳ Đàm có nói á, hình như là tộc tiên tri)
Hắn đồng ý, nói mình sẽ quay về Bắc Thiên.
Phong Đô luôn trầm mặc đều kinh ngạc: "Không phải từ trước tới nay đều một mình không người thân thích sao? Ta còn tưởng ngươi cùng bạn bè ngươi đi luôn."
Tinh Dịch không trả lời. Hắn nghĩ về quả trứng Phượng Hoàng kia.
Bên cạnh giường hắn, quả trứng Phượng Hoàng vàng kim vẫn yên tĩnh ngủ say. Hắn thấp giọng nói: "Xem ra ngươi không phải là cơ duyên của ta, ngũ hành Hỏa sắp tới, thay vì để ngươi chết ở kiếp này thì không bằng nhận một chưởng của ta, nếu âm hồn không tán, muốn đến trả thù thì cứ tìm ta."
Hắn chậm rãi tụ lực, dẫn một đạo quang bổ về phía quả trứng. Thế nhưng quả trứng không hề bị thương, chỉ hơi run run rồi trở về bình thường.
Tinh Dịch dừng một chút, muốn đánh lần thứ hai nhưng không hiểu vì sao lại buông tay.
Hắn nói: "Vậy ngươi cứ ở đây chờ ta, nếu có duyên, ta và ngươi gặp lại."
Bên ngoài gió tuyết thổi mạnh, Bắc Thiên quạnh quẽ không giống hiện tại. Hắn chạy tới cửa, nhưng ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn quả trứng tròn vo kia.
Không có nhiệt độ, nó sẽ không nở được. Tinh Dịch lẳng lặng thầm nghĩ.
Hắn không cần nghĩ nhiều, tự tay tháo xuống viên đá mà hắn thường đeo - là trái tim của hắn, nơi duy nhất nóng rực.
Hắn nhẹ nhàng đặt lên quả trứng, dùng pháp thuật phong ấn lại, sau đó quay đầu rời đi.
- ------------------------------------------------------------------
Hỏa kiếp so với Thủy kiếp càng khó khăn hơn, hắn và đồng bạn của mình chu du khắp nơi, chém giết, lại chu du, không tìm được một nơi an ổn để dừng chân. Bọn họ đi hơn hai mươi năm, sau đó tạm nghỉ tại đỉnh núi Đan Hồ, tập thể bế quan tu luyện.
Bọn họ ít nhiều ra đời cùng lúc với nhau cho nên tu vi cũng gần kề, rất nhanh đến thời điểm phải lựa chọn cuộc sống giữa Thần và Ma.
Một nhóm chọn Thần, cũng có người chọn Ma, lúc này Ma Thần chưa đến nổi thủy hỏa bất dung, bọn họ vẫn chơi đùa với nhau, cùng tiến cùng lùi, trong một đám người này chỉ có mỗi một mình Tinh Dịch vẫn chưa phá kiếp.
Hắn vĩnh viễn một bộ dáng: "Không vội."
Người ngoài hỏi hắn: "Phù Lê, viên đá đẹp đẹp kia của ngươi đâu rồi?" Người khác không biết đó là trái tim của hắn, mà hắn cũng xem nó như một vật này nọ, đạm nhạt trả lời: "Quên rồi."
Đan Hồ sơn có một con sông chảy qua phân nơi này thành hai nửa, đây là một trong số ít con sông còn tồn tại trong thời gian Hỏa kiếp này. Bọn họ ở hướng đông, thỉnh thoảng cũng thấy đối diện bên sông có động vật đi lại, có thể bắt vài con nướng ăn.
Thỉnh thoảng cũng gặp Phượng Hoàng và Kim sí điểu, Tinh Dịch còn gặp qua Cửu sắc lộc. Hắn không có hứng thú với chuyện cũ, lúc này tự nhiên hắn lại nghĩ tới chuyện hai mươi năm trước hắn từng nhặt được một quả trứng Phượng Hoàng, hắn nghĩ chắc Phượng Hoàng đã nở chui ra, sau đó bị từng dòng lửa Hỏa kiếp khô nóng đốt chết, chỉ còn tro tàn.
Hắn không phát hiện, mỗi khi hắn rửa kiếm bên bờ sông, sau một tảng đá bên bờ có một cục nắm màu vàng kim, mở to đôi đậu đen nhìn hắn.
Đó là một bé Phượng Hoàng, hai mươi năm trước mới phá xác chui ra, đi đến tận đây, cuối cùng gặp được bầy đàn Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng khác chê cười nó: "炓 (Liào), ngươi có phải thích người kia rồi không? Ngươi không biết chứ, người kia không được đụng vào, rất hung, nếu sau này mà nhập ma thì chắc ngươi thuộc cửa háo sắc, không được để hắn phát hiện, hắn có thể bắt ngươi đem nướng đó!"
Tiểu Phượng Hoàng mặc kệ. Cho dù nó không biến hóa được, nhưng cũng hiểu sương sương về chuyện tình yêu chứ bộ - nó thấy mình thích cái tên đẹp trai kia mất rồi.
Nó vui vẻ nói với bạn mình: "Hắn đẹp, ta thích hắn, ta muốn đưa dây chuyền thủy tinh của ta cho hắn."
Hoàn chương 80
Beta: RedHorn
Phù Lê sơn, huyền băng linh động.
Tinh Dịch nhắm mắt ngồi thiền, sắc mặt trắng bệch, thái dương lấm tấm mồ hôi. Khí lưu mơ hồ vờn quanh người hắn, tụ hóa thành tu vi, nỗ lực phá tan trở ngại nhưng vẫn chậm chạp không tiến công.
Cửa thứ mười ba.
"Đỏ hay trắng?"
"Trắng."
Thất bại. Làm lại từ đầu.
"Đỏ hay trắng?"
"Trắng."
Lại thất bại.
...
Một lần lại một lần. Làm lại từ đầu.
Mãi đến khi hắn kiệt lực kết thúc, nỗ lực không có một chút biến hóa. Hắn mệt mỏi mở mắt ra, cũng chính thời khắc này hắn phát hiện trong động còn có một người nữa, mang theo hương hoa sen nhàn nhạt trong không khí.
Tinh Dịch khàn giọng nói: "Bọn họ còn mời được ngươi qua đấy Như Lai."
Thanh âm kia vang lên trả lời: "Bạn tốt, có một con Phượng Hoàng rất lo lắng cho ngươi, vì vậy ta mới tới thăm ngươi một chút. Vạn năm nay ngươi đều đơn độc, mọi việc thuận lợi, nhưng lần này không ngại nghe ý kiến của ta chứ."
Tinh Dịch nở nụ cười: "Đánh thức ta sao? Con tiểu chim ú kia quản nhiều thật, còn sợ ta gặp chuyện không may."
"Cũng không phải là đánh thức ngươi, ngươi chỉ cần nhặt lên một thứ - là thứ ngươi cũng không nghĩ tới được." Thanh âm dừng lại một chút, "Bạn tốt à, chính ngươi cho rằng, trở ngại cho việc phi thăng cuối cùng của ngươi là gì?"
Tinh Dịch trầm mặc trong chốc lát.
Một lúc lâu sau, hắn nói: "Là một hình ảnh...rất vụn vặt, là hình ảnh thật lâu về trước, ta đã không nhớ rõ."
"Hình ảnh gì?"
"Lúc ta vừa mở linh thức, có người hỏi ta chọn ma hay thần, ta nhìn thấy...nhìn thấy một vật." Tinh Dịch nhắm mắt lại lần nữa, chậm rãi nói, phảng phất như từng con chữ nặng cả nghìn tấn, hắn dừng lại một hồi, bởi vì quá xa nên không nhìn rõ, sau đó mới nói tiếp: "Cái vật kia...màu trắng."
"Cái gì màu trắng?"
"Màu trắng...rất nhỏ...rất tròn...là..."
Tinh Dịch bỗng nhiên ngẩn ra, thấp giọng nói: "Là Tiểu Phượng Hoàng."
Hắn khó có được chút chần chừ, hỏi cố nhân: "Là...là y sao? Vài ngày trước ta có thấy qua một bức tranh, trong giấc mộng, khi đó ta cảm nhận được, ta và Tròn tròn đã từng gặp nhau, có thể y..."
"Bạn tốt à, dù là nguyên nhân gì, trở ngại của ngươi, chính là vật này, đúng không?"
Tinh Dịch trầm mặc một hồi, nhẹ giọng nói: "Đúng. Mỗi khi ta sắp đột phá, sẽ nhớ tới cảnh tượng kia...Cuối cùng ta sẽ thấy một con Phượng Hoàng màu trắng, nên ta không thể không chọn trắng..."
Nếu không chọn trắng, chỉ sợ cái con Tiểu Phượng Hoàng kia lại lén trốn đi. Lý trí nhắc nhở hắn không có việc gì, nhưng hắn vẫn luôn lo sợ, mỗi khi đến cửa ải thì hắn vẫn không tự chủ được bị cục nắm trắng tròn kia nắm lấy tinh thần.
Đây chính là tâm ma của hắn. Năm ấy, hình dạng trắng tròn của chim nhỏ kia đã mọc rễ nảy mầm, trưởng thành rực rỡ trong trái tim cằn cỗi, trống rỗng của hắn.
Thanh âm kia thở dài: "Hiện tại ngươi đã hiểu, bạn tốt, ta giúp ngươi mang bút Phán Quan đến, ngươi cứ dùng, ta không ở lại nữa."
Một trận gió nhẹ mang thanh âm kia đi mất. Trước mặt Tinh Dịch xuất hiện một cây bút bằng bạch ngọc, hai bên trái phải là một nhúm tóc được cột lại bởi một đoạn dây tơ hồng - đó là nhúm tóc của Tiểu Phượng Hoàng mà Như Lai trước khi rời đi đã cắt mà y không biết.
Bút Phán Quan, còn được xưng là Kính Tiền Kiếp, có khả năng soi rọi kiếp trước của chúng sinh lục giới. Tinh Dịch từng muốn mượn nó, vì hắn không nhớ cảnh tượng khi còn ở nhân gian. Chỉ là trước khi mượn thì Minh tôn và Tiểu Phượng Hoàng đã kể hết cho hắn nghe nên hắn cũng quên mất việc này.
Tinh Dịch nhìn cây bút một hồi, sau đó nhẹ nhàng rạch trên cổ tay mình một cái, một vết thương rất sâu liền xuất hiện. Hắn dùng bút nhuốm máu, nhẹ nhàng chấm một cái trên tóc của Tiểu Phượng Hoàng, ngưng thần chờ đợi.
Một lát sau, trời đất biến xoay, chuyện cũ ùa về.
Hắn thấy được mấy ngày trước tại nơi này hắn cùng Tiểu Phượng Hoàng triền miên, hắn thấp giọng thở dốc, Tiểu Phượng Hoàng nhỏ giọng nức nở; tiến về trước nữa, cảnh hoàng hôn nơi núi Đan Hồ mà hắn chưa tới, người yêu của hắn cầm trường kiếm hắn tặng trên tay, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, huy động sức mạnh vạn trượng, đi lên nữa, hắn nhận ra được, hắn cùng y nằm trong thiên điện, ngửa đầu nhìn bức họa trên trần nhà. Tiểu Phượng Hoàng vuốt cánh nhỏ bị rối, hắn ngồi trong phòng luyện kim, bên môi còn sót lại ý cười.
Hắn thấy một con tiểu chim ú lưng đeo cái bọc nhỏ màu xanh, lặn lội đường xá xa xôi đến tìm hắn; thấy Thanh điểu ngậm thư truyền tin bay tới bay lui; thấy một thanh niên ngồi ở bên giường trong thanh lâu, chống má nhìn người đi lại dưới đường, hắn đối với người nửa thật nửa giả, còn y lại đem hết tâm can trao lại. Thời gian tuần hoàn, bọn họ yêu nhau, hiểu nhau, quen biết, lại yêu nhau, hiểu nhau, quen biết, cứ như vậy luân hồi tam thế, tràng cảnh bỗng xuất hiện ở một nơi khác.
Đó là nơi thiên địa trống rỗng, đêm tối vĩnh viễn bao trùm, so với đất trời thời thượng cổ còn dài hơn.
Tinh Dịch ngừng thở, hắn đã tìm thấy một bóng hình, là một quả trứng lớn bằng nắm tay, màu vàng kim ánh đỏ.
"Ồ, nơi này có một quả trứng. Phù Lê, đêm nay chúng ta có cái ăn rồi." Một giọng nữ thanh thúy truyền đến, từ một nơi sương mù tràn ngập đi ra, mình người thân rắn, đây chính là Nữ Oa.
Thời gian đã xuyên về vạn năm trước, phảng phất như hắn vẫn đang trên chiến trường thượng cổ hung tàn chém giết, một giây sau lại bình yên ngủ say.
Đi sau là một thiếu niên, cao gầy, mặt tái nhợt, trên cổ lấp lánh một viên đá trong suốt. Hắn nhìn cái mà bạn mình chỉ, cúi đầu nhặt lên, lau hết bụi bặm phía trên: "Là Phượng Hoàng."
"Quả trứng này bị vứt ở đây nói không chừng là ấp không nở, không bằng ăn đi, Phù Lê, ngươi muốn nuôi hả?" Đồng bạn hắn nhíu mi, "Tộc Phượng Hoàng hóa hình rất đẹp, vô luận là nam nữ, đều là tuyệt sắc giai nhân, ngươi vô tâm, lại chưa từng thử qua ái vị, đây là một cơ hội tốt, Phù Lê, đảm bảo ngươi nếm một lần liền không quên được. Chim nhỏ chưa nở, chúng ta cứ nuôi vậy, cả đời này nó sẽ mãi đi theo ngươi, ngươi muốn có một tọa kỵ Phượng Hoàng không?"
Tinh Dịch không nói gì. Hắn nhìn quả trứng màu vàng rồi nhét vào tay áo, trở về chỗ ở.
Hắn ở tại Bắc Thiên, từ khi có linh thức thì đã ở đây. Bàn Cổ nói hắn do thiên địa tạo ra, vì vậy không cha không mẹ, tim và thân bị chia lìa. Người khác có trái tim nóng đỏ, còn có cơ quan nội tạng, còn hắn chỉ có một viên đá trong suốt, được hắn đeo trên ngươi, sờ bên ngoài thì nóng rực, nhưng vẫn chỉ là một viên đá.
Bởi vì không có tim, nên hắn không thể lý giải được một vài thứ mà người khác nói, ví dụ như tình ái, tình bạn. Mệnh của hắn chỉ tập trung vaò tu luyện và chém giết, không gì lay được.
Nhưng mà, không hiểu vì sao hắn lại mang quả trứng kia về. Người bên ngoài cũng không thấy hắn có gì bất thường, khi hắn nhìn thấy quả trứng kia thì bỗng nhiên hắn nghe được hai tiếng chim kêu thanh thúy, chiếp chiếp hai cái, mang theo mùi sữa như đang nói chuyện với hắn.
Lục giới coi trọng cơ duyên, nói không chừng quả trứng này là cơ duyên của hắn, tựa như bạn tốt Như Lai của hắn ở dưới cây Bồ Đề ngẩng đầu nhìn sao ngộ đạo, với hắn, có thể hai tiếng chiếp chiếp này lại dẫn đường tương lai của hắn thì sao.
Hắn cũng không biết sau này sẽ đi đâu về đâu, bạn bè hắn cũng không ngoại lệ, còn nghĩ hắn sẽ nhập vào ma đạo, Nữ Oa từng nói với hắn: "Ngươi thích hợp để nhập Ma, tính tình của ngươi như một đại ma đầu, hành sự không e lệ, kết quả luôn khiến người kinh ngạc, thần giới lắm quy củ, đó không phải là nơi nên đi."
Nhưng hắn kỳ thực không thích Ma giới, Thần giới cũng không thích, hắn không thích sự ồn ào, nếu có thể, hắn nguyện ý vĩnh viễn ngủ yên ở Bắc Thiên, nhưng nếu hắn không chọn, tu vi dù có lớn nhưng không thể đột phá.
Quả trứng này là bị vứt bỏ, không cha không mẹ, giống hắn. Bọn họ ít khi ăn thịt Phượng Hoàng và trứng Phượng Hoàng, bởi vì theo chính lời bọn họ nói, chúng là một tộc tuyệt đẹp.
Tinh Dịch nhìn trứng trong ống tay, nghĩ thầm, nó sẽ nở sao?
Sau đó cùng hắn nói chuyện?
Hắn chưa từng nuôi chim, càng không thấy chim phá vỏ như thế nào. Hắn dựa vào thường thức cằn cỗi của mình, hiểu rằng trứng nở cần phải có nhiệt, nhưng khắp nơi Bắc Thiên đều lạnh lẽo, đào hết cũng không ra một cái giá cắm đèn, hắn toàn sinh sống trong bóng đêm, nhìn đêm như ngày.
Hắn lại nhìn quả trứng, chần chừ một lát, hắn nhẹ nhàng đặt nó lên cái chiếu nhỏ bên cạnh. Nghĩ thầm, nhiệt độ cơ thể của hắn khi ngủ có thể sưởi ấm trứng Phượng Hoàng này, giúp chim nhỏ bên trong phát triển.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hắn không thấy quả trứng này nở, hắn đem nó làm vật trang trí ở Bắc Thiên, ngày đêm đặt tại nơi hắn ngủ. Phượng Hoàng thiên về lửa, đoạn thời gian đó ngũ hành thiên về thủy, thiên hạ ngập lụt, bầu trời luôn có tuyết rơi. Có lúc Tinh Dịch tỉnh dậy sẽ phát hiện mình đang ôm quả trứng vào lòng, vô cùng ấm áp.
Mấy hôm trước ngũ hành Thủy sắp kết thúc, nữ vương cùng đoàn người Phong Đô duy đoán luân hồi kế tiếp sẽ là Hỏa nên mời hắn đi chỗ khác tu luyện.
(Phong Đô trong phim Cổ Kiếm Kỳ Đàm có nói á, hình như là tộc tiên tri)
Hắn đồng ý, nói mình sẽ quay về Bắc Thiên.
Phong Đô luôn trầm mặc đều kinh ngạc: "Không phải từ trước tới nay đều một mình không người thân thích sao? Ta còn tưởng ngươi cùng bạn bè ngươi đi luôn."
Tinh Dịch không trả lời. Hắn nghĩ về quả trứng Phượng Hoàng kia.
Bên cạnh giường hắn, quả trứng Phượng Hoàng vàng kim vẫn yên tĩnh ngủ say. Hắn thấp giọng nói: "Xem ra ngươi không phải là cơ duyên của ta, ngũ hành Hỏa sắp tới, thay vì để ngươi chết ở kiếp này thì không bằng nhận một chưởng của ta, nếu âm hồn không tán, muốn đến trả thù thì cứ tìm ta."
Hắn chậm rãi tụ lực, dẫn một đạo quang bổ về phía quả trứng. Thế nhưng quả trứng không hề bị thương, chỉ hơi run run rồi trở về bình thường.
Tinh Dịch dừng một chút, muốn đánh lần thứ hai nhưng không hiểu vì sao lại buông tay.
Hắn nói: "Vậy ngươi cứ ở đây chờ ta, nếu có duyên, ta và ngươi gặp lại."
Bên ngoài gió tuyết thổi mạnh, Bắc Thiên quạnh quẽ không giống hiện tại. Hắn chạy tới cửa, nhưng ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn quả trứng tròn vo kia.
Không có nhiệt độ, nó sẽ không nở được. Tinh Dịch lẳng lặng thầm nghĩ.
Hắn không cần nghĩ nhiều, tự tay tháo xuống viên đá mà hắn thường đeo - là trái tim của hắn, nơi duy nhất nóng rực.
Hắn nhẹ nhàng đặt lên quả trứng, dùng pháp thuật phong ấn lại, sau đó quay đầu rời đi.
- ------------------------------------------------------------------
Hỏa kiếp so với Thủy kiếp càng khó khăn hơn, hắn và đồng bạn của mình chu du khắp nơi, chém giết, lại chu du, không tìm được một nơi an ổn để dừng chân. Bọn họ đi hơn hai mươi năm, sau đó tạm nghỉ tại đỉnh núi Đan Hồ, tập thể bế quan tu luyện.
Bọn họ ít nhiều ra đời cùng lúc với nhau cho nên tu vi cũng gần kề, rất nhanh đến thời điểm phải lựa chọn cuộc sống giữa Thần và Ma.
Một nhóm chọn Thần, cũng có người chọn Ma, lúc này Ma Thần chưa đến nổi thủy hỏa bất dung, bọn họ vẫn chơi đùa với nhau, cùng tiến cùng lùi, trong một đám người này chỉ có mỗi một mình Tinh Dịch vẫn chưa phá kiếp.
Hắn vĩnh viễn một bộ dáng: "Không vội."
Người ngoài hỏi hắn: "Phù Lê, viên đá đẹp đẹp kia của ngươi đâu rồi?" Người khác không biết đó là trái tim của hắn, mà hắn cũng xem nó như một vật này nọ, đạm nhạt trả lời: "Quên rồi."
Đan Hồ sơn có một con sông chảy qua phân nơi này thành hai nửa, đây là một trong số ít con sông còn tồn tại trong thời gian Hỏa kiếp này. Bọn họ ở hướng đông, thỉnh thoảng cũng thấy đối diện bên sông có động vật đi lại, có thể bắt vài con nướng ăn.
Thỉnh thoảng cũng gặp Phượng Hoàng và Kim sí điểu, Tinh Dịch còn gặp qua Cửu sắc lộc. Hắn không có hứng thú với chuyện cũ, lúc này tự nhiên hắn lại nghĩ tới chuyện hai mươi năm trước hắn từng nhặt được một quả trứng Phượng Hoàng, hắn nghĩ chắc Phượng Hoàng đã nở chui ra, sau đó bị từng dòng lửa Hỏa kiếp khô nóng đốt chết, chỉ còn tro tàn.
Hắn không phát hiện, mỗi khi hắn rửa kiếm bên bờ sông, sau một tảng đá bên bờ có một cục nắm màu vàng kim, mở to đôi đậu đen nhìn hắn.
Đó là một bé Phượng Hoàng, hai mươi năm trước mới phá xác chui ra, đi đến tận đây, cuối cùng gặp được bầy đàn Phượng Hoàng.
Phượng Hoàng khác chê cười nó: "炓 (Liào), ngươi có phải thích người kia rồi không? Ngươi không biết chứ, người kia không được đụng vào, rất hung, nếu sau này mà nhập ma thì chắc ngươi thuộc cửa háo sắc, không được để hắn phát hiện, hắn có thể bắt ngươi đem nướng đó!"
Tiểu Phượng Hoàng mặc kệ. Cho dù nó không biến hóa được, nhưng cũng hiểu sương sương về chuyện tình yêu chứ bộ - nó thấy mình thích cái tên đẹp trai kia mất rồi.
Nó vui vẻ nói với bạn mình: "Hắn đẹp, ta thích hắn, ta muốn đưa dây chuyền thủy tinh của ta cho hắn."
Hoàn chương 80
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook