Phụng Chỉ Béo Phì
-
Chương 70
Edit: Gián cung đình
Beta: RedHorn (chưa bê)
Lên đường đi ngủ, suốt một đường Tiểu Phượng Hoàng quấn quýt Tinh Dịch hỏi chuyện "Làm đến niết bàn", y truyền âm hỏi: "Vi Kiêm, theo đạo lý mà nói, Phượng Hoàng chúng ta niết bàn sống lại, sống lại rồi chết, chết rồi niết bàn sống lại, đây là một cái vòng tuần hoàn, Vi Kiêm ngươi thực sự có được không đó?"
Cục nắm này tràn ngập mong đợi.
Tinh Dịch: "...Ngươi ngủ đi."
Ban ngày Tiểu Phượng Hoàng phải phê các khoản mục, còn hăng hái đi xem vài hạng mục, buổi chiều thì quan tâm tiệc thân cận của chim nhỏ, lại qua một phen ầm ĩ nên y rất nhanh mệt mỏi. Vì vậy nói chuyện với Tinh Dịch vài câu, ăn thêm vài hạt trúc rồi ôm chăn đến thiên điện ngủ.
Tinh Dịch không ngờ chim nhỏ nói ngủ ở thiên điện là thật. Hắn ở thư phòng ngây người một hồi, kìm nén vẽ tiếp phác thảo của pháp khí mới, mãi đến khi trăng lên cao mới đi tắm, rửa mặt.
Hắn dạo tẩm điện một vòng, không thấy Tiểu Phượng Hoàng, rồi nghe được chỗ Đại tiên nga nói Tiểu Phượng Hoàng tìm nàng đòi chăn nệm, nàng kể lại sinh động như thật nguyên văn của Tiểu Phượng Hoàng: "Ta và Vi Kiêm cãi nhau, mặt ưu khuyết điểm thì ta nợ hắn một lời xin lỗi, ta rất hổ thẹn với phu quân, để làm gương, ta nhất định phải ngủ bên thiên điện, ngẫm nghĩ thật tốt. Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi cho ta cái chăn lông chim công đẹp nhất cho ta mượn ngủ một giấc đi."
Lông chim công vốn không cất kỹ, bị Tinh Dịch ghét bỏ vì màu sắc lòe loẹt quê mùa, vì vậy cả nghìn năm qua đều để dưới đáy rương. Tiểu Phượng Hoàng thoáng cái ôm ba mươi cái chăn đi - trong đó hai mươi chín cái được cất vào túi trữ vật, một mình ôm chăn vui vẻ đi ngủ.
Tinh Dịch nói: "Quên đi, con Phượng Hoàng này thích gì cứ cho y. Dù sao lông chim công cũng không quá quê mùa, một lần y lấy nhiều đến vậy chắc là muốn làm cái gì chơi rồi, để ta cho y thêm."
Vì vậy Tinh Dịch ôm một mớ chăn, đạp tuyết mà đi tới thiên điện.
Vừa vào cửa, tất nhiên không tìm thấy chỗ đặt chân - cái thiên điện này bị họ để trống rất lâu, trước kia dùng để đựng quà sinh nhật Tinh Dịch, lần trước được Tiểu Phượng Hoàng bóc quà hết nên thiên điện lại trống, để dùng nuôi dưỡng con Ma Chúc cửu âm kia. Sau này nó lại bị Tinh Dịch đem ra áp chế Tinh Bàn, nên ở đây không còn ai ở nữa. Giờ này, trên mặt đất trong đại điện vắng vẻ là một đống chăn chim công bày khắp nơi, phủ đầy mặt đất, cửa sổ cũng được đóng lại, bên trong chỉ còn ngọn đèn phát ra ánh sáng ấm áp.
Tiểu Phượng Hoàng nằm giang tay giang chân hình chữ đại, nằm trong đống chăn ngủ đến chảy cả nước miếng.
Giày và áo ngoài đều bị y ném lung tung, vì vậy Tinh Dịch cũng học theo bỏ giày và áo ngoài, bước vào trong điện, hai chân dẫm lên lớp chăn chim công mềm mại, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa,
Tiểu Phượng Hoàng hình như cảm nhận được hắn tiến vào, y thoải mái lăn mấy vòng, lăn tới cạnh chân Tinh Dịch, nhìn y vẫn chưa tỉnh ngủ.
Tinh Dịch khom lưng ôm y lên, thân thể bay lên khiến đầu óc Tiểu Phượng Hoàng mới thanh tỉnh: "Hả, Vi Kiêm?"
Trong mắt Tinh Dịch mang theo tiếu ý: "Có ai ngủ như ngươi không?"
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn,lại nhìn thiên điện phủ đầy chăn, hùng hồn nói: "Có."
Tinh Dịch nói: "Nếu ngươi lại lăn như vậy lần nữa, sẽ đụng vào cạnh cửa." Hắn bế Tiểu Phượng Hoàng đi về phía trước, định buông tay thì Tiểu Phượng Hoàng dùng ngón tay chọt chọt hắn: "Vi Kiêm, ngươi có thế ném ta lên không trung một cái được không, hình người của ta không bay được, nên ta muốn thử một lần."
Phù Lê sơn tuyết rơi quanh năm, chăn dệt được đưa tới cực kỳ dày mịn. Tinh Dịch nắm eo Tiểu Phượng Hoàng, chặn ngang đầu gối y, nhẹ nhàng hất y tới đống chăn nệm dày cộp, Tiểu Phượng Hoàng được như ý nguyện, bay lên không trung, còn được bay thẳng lên giường.
Y giang tay giang chân, nghiêng đầu nhìn Tinh Dịch: "Trước đây ta vẫn ngủ trên đất, tốt nhất là ngủ trên một chiếc giường thật lớn, có thể thoải mái lăn lộn. Thế nhưng, khi ta nói vậy thì mẫu thân lại mắng ta một trận, nói ta không hiểu quy củ. Vi Kiêm, người đừng nhìn ta như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ ghét ngủ thế này nên không có rủ ngươi, nên ta thừa dịp này thí nghiệm trong thiên điện một chút."
Tinh Dịch nhìn y: "Có hơi ghét, nhưng ngươi không thể thay ta quyết định. Chỉ cần hỏi ta trước là được, ngươi chơi mà không rủ phu quân chơi cùng, ngươi thấy ngươi có phải là con chim tốt không?"
Hắn nhìn Tiểu Phượng Hoàng, vươn tay: "Mời ta, tiểu Tròn tròn."
Hắn rất cao, Tiểu Phượng Hoàng phải ngửa mặt nhìn hắn, một tay kéo chăn, một tay vươn tới miễn cưỡng lắm mới nắm được đầu ngón tay: "Được, ta mời ngươi cùng ngủ trên mặt đất với ta, nhé Vi Kiêm."
Tinh Dịch liền cầm tay y, nằm sát bên cạnh. Tiểu Phượng Hoàng mang chăn tới đắp rất vừa vặn, chỉ là thiếu cái gối, Tinh Dịch lấy chăn mình đem tới xếp thành cái gối để cả hai nằm lên.
Vừa nằm xuống, hắn đã hiểu vì sao Tiểu Phượng Hoàng nhất định phải xách chăn lông chim công tới - trên trần thiên điện nguy nga là một bức tranh tươi đẹp mà huy hoàng, trên lớp đá ngũ sắc được được vẽ lại một bức tranh bầu trời sao xanh sẫm hòa mình cùng sắc tím thâm trầm khiến bức tranh có muôn vàn thiên biến vạn hóa, màu sắc này phối hợp với sự sặc sỡ của lông chim công đẹp không tả xiết...
Trong bức tranh là một bóng lưng không rõ của ai đó.
Tiểu Phượng Hoàng chỉ cho hắn xem: "Vi Kiêm, đây là ngươi, người vẽ bức tranh này nhất định rất thích ngươi, bởi vì hắn vẽ bức tranh này rất đẹp. Ai vẽ vậy?"
Tinh Dịch giật mình: "Ta không nhớ.
Hắn thật sự không nhớ rõ. Vạn năm trôi qua như kiếp phù du, hắn cũng đã sắp không nhớ mình trước kia thế nào. Bức tranh này được vẽ với thủ pháp tinh xảo, dùng tu vi cực cao đem đá ngũ sắc khắc lên huyền băng vạn năm, điều này chứng minh tâm tính và căn cốt người này không phải người thường, kỹ năng hội họa còn rất cao. Loại kỹ thuật này ở thần giới nay đã không còn, chắc là quà tặng của ai đó thời thượng cổ.
Người tặng đồ vật không ít, nhưng nếu có người tặng hắn một bức tranh, hắn nhất định sẽ nhớ, nhưng vì sao hắn lại không nhớ được?
Hắn cảm giác ký ức của mình bị gãy khúc chỗ nào đó, năm ấy chư thần tịch diệt, một mình hắn ngủ say không biết bao lâu, lúc tỉnh lại thì Bắc Thiên chỉ còn một mình hắn, cùng tiếng Tinh Bàn vận chuyển cùng hắn làm bạn.
Đồng bạn cùng chiến đấu với hắn đã thành những vì sao tối đen, kết thành một đám mây bụi tĩnh mịch.
Tinh Dịch nói: "Ta không nhớ, hình như đã quên mất vài thứ. Trận chiến năm ấy chúng thần tịch diệt, ký ức của ta bị hao tổn. Ta cũng...không nhớ rõ vì sao lại đột nhiên hạ phàm, sau đó gặp con Tiểu Phượng Hoàng ngươi đây."
Tiểu Phượng Hoàng ôm lấy hắn: "Không nhớ thì bỏ đi Vi Kiêm, nói không chừng ngươi và Phượng Hoàng khác cũng từng có một giai thoại, vậy tốt nhất là đừng nhớ."
Tinh Dịch cười y: "Ngươi ăn giấm chua không đạo lý, ngay cả lông Phượng Hoàng kia cũng không thấy."
Tiểu Phượng Hoàng biến về chim nhỏ, lộ cái bụng mỡ cho hắn: "Vậy ngươi sờ sờ ta."
Tinh Dịch an tĩnh vuốt ve lông nhung mềm mại, chăm chú nhìn con tiểu chim ú tuyết trắng, tròn vo, trong mắt là mảnh an bình.
Tiểu Phượng Hoàng biến về chim nhỏ hồi lâu sau lại biến về hình người, ôm hắn không buông: "Vi Kiêm, ta có thể nhìn Tinh Bàn một xíu không?"
Tinh Dịch biết y đang nghĩ gì, hắn vươn tay ôm y vào lòng, thấp giọng nói: "Có thể, thế nhưng không phải lúc này, tuy ngươi đã qua Đại Thừa nhưng chưa quen với Tinh Bàn, sẽ bị tổn thương. Ta dùng ảnh chiếu của Tinh Bàn, cũng giống nhau đấy." Hắn đưa ngón tay đặt trên ấn ký màu đỏ sẫm, niệm pháp quyết, đem hình ảnh Tinh Bàn quỷ dị phức tạp phóng ra trước mặt, ánh sáng màu bạc lưu chuyển, tia lửa lạnh lẽo chậm rãi phiêu động, thiên biến vạn hóa, mỹ lệ vô cùng.
Tiểu Phượng Hoàng trầm mê nhìn một hồi rồi nói: "Thật đẹp."
Y ngồi dậy nhìn ấn ký trên cổ tay Tinh Dịch, sờ sờ, nhỏ giọng hỏi: "Vi Kiêm, chỗ này bình thường có đau không? Ta thấy sau khi ngươi xuất quan vẫn luôn sờ nó."
Tinh Dịch cười nhạt: "Không đau, chỉ hơi nóng. Ta lấy sức mạnh của Tinh Bàn chuyển vào đây, để luôn cảm nhận được sự chuyển động của nó."
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ừ, tuy rằng ta nghe không hiểu nhiều, nhưng ta muốn nghe ngươi nói tiếp."
Tinh Dịch nói: "Trước đây ta không muốn để ngươi lo lắng nên mới không nói ra. Kỳ thực bốn tháng bế quan, chúng ta không có tiến triển gì hết, ngoại trừ việc ta tranh thủ thời gian để tu bổ tu vi hao tổn, thì không tìm được cách nào thay cho cách của ta. Nếu có một ngày, Tinh Bàn triệt để thoát khỏi sự kiểm soát của ta, đến lúc đó thiên hạ sẽ như trở về thời thượng cổ lần nữa, Cửu Châu hỗn loạn, lục giới rối ren, như vậy không tốt."
Tiểu Phượng Hoàng lại hỏi hắn thêm một số vấn đề của Tinh Bàn, cùng với vì sao Tinh Dịch không tìm ra cách khác, Tinh Dịch kiên nhẫn giải thích, dùng hình động của Tinh Bàn miêu tả sức mạnh của nó, rồi lấy công pháp ma đạo nêu ví dụ: "Cực hạn của sức mạnh chính là loại bỏ thất tình lục dục, ta sinh Vô Tâm, nên Tinh Bàn chọn ta; sức mạnh Ma giới khiến người sợ hãi, vì vậy người muốn vào ma đạo trở nên mạnh nhất cũng phải mất cái tâm."
Tiểu Phượng Hoàng rất nhanh đã hiểu: "Cho nên Vi Kiêm thích ta, nên không khống chế được Tinh Bàn. Nếu ngươi triệt để mất khống chế Tinh Bàn một ngày, thì có phải sẽ triệt để thích ta một ngày?"
Tinh Dịch cười: "Ngươi không cần lo lắng, nếu không phải ngươi thì cũng sẽ có người khác, chỉ là sớm hay muộn, dựa vào một người có thể khống chế Tinh Bàn thì không phải kế hay, chuyện chúng ta làm bây giờ chính là tái diễn những chuyện tạo lập Tinh Bàn từ vạn năm trước, chúng ta căn cứ vào quy luật sáng lập Tinh Bàn, dù không áp chế triệt để cái gốc nhưng cũng không thể không hiểu rõ nó, chúng ta cứ nghĩ biện pháp trước, kiếp nạn chư thần đã qua, bọn họ đều quy tiên, vấn đề này lưu lại đã."
Nói đến đây, Tinh Dịch bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Tròn tròn, nếu có một ngày ta quy tiên, ngươi sẽ khóc sao?"
Tiểu Phượng Hoàng chán nản: "Ngươi đừng hỏi ta vấn đề này mà, ta rất khó chịu."
Tinh Dịch trầm mặc một hồi, sau đó dịu dàng nói: "Xin lỗi tiểu Tròn tròn. Chúng ta không nói cái này nữa."
Kiếp nạn chúng thần qua đi, nhóm người thời viễn cổ kia đã mất, chỉ còn lưu lại Thái thượng Lão quân, Như Lai nhưng họ đã trở nên già nua, duy chỉ còn hắn vẫn giữ dáng hình tuổi trẻ, thậm chí còn lần đầu biết yêu. Thần quy tiên chi kiếp cũng giống với con đường lôi kiếp phi thăng, không thể sống mãi, mà cũng chẳng thể tiêu vong.
Hắn còn không biết kiếp nạn cuối cùng ở nơi nào.
Tiểu Phượng Hoàng chuyển đề tài. Y ngẩng đầu nhìn dải ngân hà khổng lồ trên đỉnh đầu, hỏi: "Vi Kiêm, nếu khó khăn như ngươi nói, vậy thật sự không còn biện pháp?"
Y nghĩ tới khốn cảnh sau này, bỗng nhiên hỏi: "Nếu sức mạnh Tinh Bàn cùng loại với Ma đạo, thì chúng ta có thể đi bắt một ít người xấu ma đạo, để bọn họ đánh với Tinh Bàn được không?"
Tinh Dịch cúi đầu cười.
Tiểu Phượng Hoàng xấu hổ, y dùng cùi chỏ chọt Tinh Dịch: "Đừng cười ta, Vi Kiêm, ta đang nghiêm túc nghĩ biện pháp mà."
Tinh Dịch nói: "Ta không cười ngươi, ta đang suy nghĩ ngươi quả thật rất hợp làm Đế hậu của ta, chúng ta là trời sinh một đôi, đến biện pháp cũng nghĩ giống như nhau."
Tiểu Phượng Hoàng đỏ mặt, còn có chút vui vui: "À, thì ra là vậy. Vậy có tiến triển gì không, Vi Kiêm?"
Tinh Dịch lắc đầu: "Nay lục giới yên ổn, nhưng ma đạo vô chủ đã lâu, có thể tìm một người có sức mạnh ngang với Tinh Bàn là không dễ; nếu tìm được, thì sợ không thể khống chế cái tâm, nếu đưa cho ma đạo nắm trong tay Tinh Bàn, chỉ sợ ai đó sẽ dùng làm xằng làm bậy."
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút: "Khống chế tốt, này có giống linh thú nhập ma không? Lúc trước chúng ta nhận được Chúc cửu âm gia gia cũng giống vậy, bởi vì quá già nên tu hành lệch lạc, sau đó nhập ma. Ở địa phủ cũng trấn áp không ít ma vật, Diêm Vương ca ca trước sau gì cũng đều đem tất cả xử tử, không bằng đưa đến chỗ chúng ta, còn có thể giúp bọn họ bù đắp lỗi lầm."
Tinh Dịch nói: "Ta cũng có ý này, Chúc cửu âm kia bị ta nhốt trong Tinh Bàn bốn tháng, ta cũng quan sát tình huống của nó, nhưng không biết đến cuối cùng có hiệu quả hay không."
Tiểu Phượng Hoàng hôn một cái bẹp trên mặt hắn, khích lệ nói: "Vi Kiêm, chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé, từ cổ chí kim có biết bao khó khăn gian khổ, nhưng chẳng phải đã vượt qua hết rồi sao? Thiên tương giáng đại nhiệm vụ Vi Kiêm dã*, còn ta ở phía sau gánh vác cho ngươi."
(*Mạnh Tử viết:Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã. Tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, Nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hoành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính tằng ích kỳ sở bất năng.
Dịch: Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.
Trong truyện: Trời ban nhiệm vụ lớn lao cho Vi Kiêm đó:))))))
Tinh Dịch liếc y.
Tiểu Phượng Hoàng bất lực: "Được rồi, ta không nói nữa, Vi Kiêm."
Tinh Dịch buồn bực cười, thu hồi ảo ảnh Tinh Bàn lại, tắt đèn: "Ngủ thôi, tiểu Tròn tròn."
Tiểu Phượng Hoàng chui vào ngực hắn, một lát sau như nhớ tới chuyện gì: "Vi Kiêm, ngươi muốn song tu không?"
Tinh Dịch khàn giọng đáp: "Muốn muốn chết." Hắn cầm lấy tay Tiểu Phượng Hoàng đưa xuống phía dưới lục lọi, thấp giọng nói, "Ngươi là Tròn tròn hư, ta vừa ôm là ngươi nghĩ đến rồi, còn muốn bắt ta nói nhiều vấn đề như vậy."
Tiểu Phượng Hoàng có chút ủy khuất, y suy nghĩ hồi lâu rồi chui cả người vào dưới chăn: "Ta không có mà. Ngươi hẹp hòi quá Vi Kiêm, ta bồi thường cho ngươi là được rồi."
Trong bóng tối chỉ còn tiếng hít thở đè nén và tiếng nước, chăn gồ lên một mảng lớn, Tiểu Phượng Hoàng phiền muộn đến chảy mồ hôi, sau đó được Tinh Dịch kéo ra thiếu chút nữa là sặc rồi.
Tinh Dịch mơn trớn đôi môi ánh hơi nước của y: "Nằm xuống."
Mặt Tiểu Phượng Hoàng đỏ như rỉ máu: "Hả, làm gì, Vi Kiêm, ta học qua cái này, bọn họ nói đây là chuyên để hầu hạ phu quân, ngươi không cần..."
Y bị Tinh Dịch chặn lại, hắn nói: "Có qua có lại, tiểu Tròn tròn."
Hắn học theo điệu bộ của Tiểu Phượng Hoàng, làm cho y hu hu khóc khẽ, sau đó còn đặt y dưới thân làm thật nhiều lần, đến khi Tiểu Phượng Hoàng mệt như sắp ngủ, hắn mới lau rửa cơ thể cho cả hai, rồi ôm Tiểu Phượng Hoàng, đắp chăn.
Tiểu Phượng Hoàng lầu bầu nói: "Vi Kiêm, có một việc ta muốn thương lượng với ngươi."
Tinh Dịch dỗ y: "Ngươi nói."
Con chim nhỏ này muốn ngất rồi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nói cho hắn nghe: "Ta vẫn nhớ lời ngươi nói, thời gian ngươi triệt để thích ta nói không chừng Tinh Bàn cũng sẽ bị mất khống chế, ta đây đặc biệt cho phép ngươi chậm rãi thích ta, động tâm cũng hông cần động hết mười phần, chín phần là được rồi."
Y dính cả người vào lồng ngực hắn: "Ta không vội, Vi Kiêm, lần này thực sự không vội, ta là một con chim nhỏ biết lấy đại cục làm trọng đó."
Beta: RedHorn (chưa bê)
Lên đường đi ngủ, suốt một đường Tiểu Phượng Hoàng quấn quýt Tinh Dịch hỏi chuyện "Làm đến niết bàn", y truyền âm hỏi: "Vi Kiêm, theo đạo lý mà nói, Phượng Hoàng chúng ta niết bàn sống lại, sống lại rồi chết, chết rồi niết bàn sống lại, đây là một cái vòng tuần hoàn, Vi Kiêm ngươi thực sự có được không đó?"
Cục nắm này tràn ngập mong đợi.
Tinh Dịch: "...Ngươi ngủ đi."
Ban ngày Tiểu Phượng Hoàng phải phê các khoản mục, còn hăng hái đi xem vài hạng mục, buổi chiều thì quan tâm tiệc thân cận của chim nhỏ, lại qua một phen ầm ĩ nên y rất nhanh mệt mỏi. Vì vậy nói chuyện với Tinh Dịch vài câu, ăn thêm vài hạt trúc rồi ôm chăn đến thiên điện ngủ.
Tinh Dịch không ngờ chim nhỏ nói ngủ ở thiên điện là thật. Hắn ở thư phòng ngây người một hồi, kìm nén vẽ tiếp phác thảo của pháp khí mới, mãi đến khi trăng lên cao mới đi tắm, rửa mặt.
Hắn dạo tẩm điện một vòng, không thấy Tiểu Phượng Hoàng, rồi nghe được chỗ Đại tiên nga nói Tiểu Phượng Hoàng tìm nàng đòi chăn nệm, nàng kể lại sinh động như thật nguyên văn của Tiểu Phượng Hoàng: "Ta và Vi Kiêm cãi nhau, mặt ưu khuyết điểm thì ta nợ hắn một lời xin lỗi, ta rất hổ thẹn với phu quân, để làm gương, ta nhất định phải ngủ bên thiên điện, ngẫm nghĩ thật tốt. Tiên nữ tỷ tỷ, ngươi cho ta cái chăn lông chim công đẹp nhất cho ta mượn ngủ một giấc đi."
Lông chim công vốn không cất kỹ, bị Tinh Dịch ghét bỏ vì màu sắc lòe loẹt quê mùa, vì vậy cả nghìn năm qua đều để dưới đáy rương. Tiểu Phượng Hoàng thoáng cái ôm ba mươi cái chăn đi - trong đó hai mươi chín cái được cất vào túi trữ vật, một mình ôm chăn vui vẻ đi ngủ.
Tinh Dịch nói: "Quên đi, con Phượng Hoàng này thích gì cứ cho y. Dù sao lông chim công cũng không quá quê mùa, một lần y lấy nhiều đến vậy chắc là muốn làm cái gì chơi rồi, để ta cho y thêm."
Vì vậy Tinh Dịch ôm một mớ chăn, đạp tuyết mà đi tới thiên điện.
Vừa vào cửa, tất nhiên không tìm thấy chỗ đặt chân - cái thiên điện này bị họ để trống rất lâu, trước kia dùng để đựng quà sinh nhật Tinh Dịch, lần trước được Tiểu Phượng Hoàng bóc quà hết nên thiên điện lại trống, để dùng nuôi dưỡng con Ma Chúc cửu âm kia. Sau này nó lại bị Tinh Dịch đem ra áp chế Tinh Bàn, nên ở đây không còn ai ở nữa. Giờ này, trên mặt đất trong đại điện vắng vẻ là một đống chăn chim công bày khắp nơi, phủ đầy mặt đất, cửa sổ cũng được đóng lại, bên trong chỉ còn ngọn đèn phát ra ánh sáng ấm áp.
Tiểu Phượng Hoàng nằm giang tay giang chân hình chữ đại, nằm trong đống chăn ngủ đến chảy cả nước miếng.
Giày và áo ngoài đều bị y ném lung tung, vì vậy Tinh Dịch cũng học theo bỏ giày và áo ngoài, bước vào trong điện, hai chân dẫm lên lớp chăn chim công mềm mại, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa,
Tiểu Phượng Hoàng hình như cảm nhận được hắn tiến vào, y thoải mái lăn mấy vòng, lăn tới cạnh chân Tinh Dịch, nhìn y vẫn chưa tỉnh ngủ.
Tinh Dịch khom lưng ôm y lên, thân thể bay lên khiến đầu óc Tiểu Phượng Hoàng mới thanh tỉnh: "Hả, Vi Kiêm?"
Trong mắt Tinh Dịch mang theo tiếu ý: "Có ai ngủ như ngươi không?"
Tiểu Phượng Hoàng nhìn hắn,lại nhìn thiên điện phủ đầy chăn, hùng hồn nói: "Có."
Tinh Dịch nói: "Nếu ngươi lại lăn như vậy lần nữa, sẽ đụng vào cạnh cửa." Hắn bế Tiểu Phượng Hoàng đi về phía trước, định buông tay thì Tiểu Phượng Hoàng dùng ngón tay chọt chọt hắn: "Vi Kiêm, ngươi có thế ném ta lên không trung một cái được không, hình người của ta không bay được, nên ta muốn thử một lần."
Phù Lê sơn tuyết rơi quanh năm, chăn dệt được đưa tới cực kỳ dày mịn. Tinh Dịch nắm eo Tiểu Phượng Hoàng, chặn ngang đầu gối y, nhẹ nhàng hất y tới đống chăn nệm dày cộp, Tiểu Phượng Hoàng được như ý nguyện, bay lên không trung, còn được bay thẳng lên giường.
Y giang tay giang chân, nghiêng đầu nhìn Tinh Dịch: "Trước đây ta vẫn ngủ trên đất, tốt nhất là ngủ trên một chiếc giường thật lớn, có thể thoải mái lăn lộn. Thế nhưng, khi ta nói vậy thì mẫu thân lại mắng ta một trận, nói ta không hiểu quy củ. Vi Kiêm, người đừng nhìn ta như vậy, ta nghĩ ngươi sẽ ghét ngủ thế này nên không có rủ ngươi, nên ta thừa dịp này thí nghiệm trong thiên điện một chút."
Tinh Dịch nhìn y: "Có hơi ghét, nhưng ngươi không thể thay ta quyết định. Chỉ cần hỏi ta trước là được, ngươi chơi mà không rủ phu quân chơi cùng, ngươi thấy ngươi có phải là con chim tốt không?"
Hắn nhìn Tiểu Phượng Hoàng, vươn tay: "Mời ta, tiểu Tròn tròn."
Hắn rất cao, Tiểu Phượng Hoàng phải ngửa mặt nhìn hắn, một tay kéo chăn, một tay vươn tới miễn cưỡng lắm mới nắm được đầu ngón tay: "Được, ta mời ngươi cùng ngủ trên mặt đất với ta, nhé Vi Kiêm."
Tinh Dịch liền cầm tay y, nằm sát bên cạnh. Tiểu Phượng Hoàng mang chăn tới đắp rất vừa vặn, chỉ là thiếu cái gối, Tinh Dịch lấy chăn mình đem tới xếp thành cái gối để cả hai nằm lên.
Vừa nằm xuống, hắn đã hiểu vì sao Tiểu Phượng Hoàng nhất định phải xách chăn lông chim công tới - trên trần thiên điện nguy nga là một bức tranh tươi đẹp mà huy hoàng, trên lớp đá ngũ sắc được được vẽ lại một bức tranh bầu trời sao xanh sẫm hòa mình cùng sắc tím thâm trầm khiến bức tranh có muôn vàn thiên biến vạn hóa, màu sắc này phối hợp với sự sặc sỡ của lông chim công đẹp không tả xiết...
Trong bức tranh là một bóng lưng không rõ của ai đó.
Tiểu Phượng Hoàng chỉ cho hắn xem: "Vi Kiêm, đây là ngươi, người vẽ bức tranh này nhất định rất thích ngươi, bởi vì hắn vẽ bức tranh này rất đẹp. Ai vẽ vậy?"
Tinh Dịch giật mình: "Ta không nhớ.
Hắn thật sự không nhớ rõ. Vạn năm trôi qua như kiếp phù du, hắn cũng đã sắp không nhớ mình trước kia thế nào. Bức tranh này được vẽ với thủ pháp tinh xảo, dùng tu vi cực cao đem đá ngũ sắc khắc lên huyền băng vạn năm, điều này chứng minh tâm tính và căn cốt người này không phải người thường, kỹ năng hội họa còn rất cao. Loại kỹ thuật này ở thần giới nay đã không còn, chắc là quà tặng của ai đó thời thượng cổ.
Người tặng đồ vật không ít, nhưng nếu có người tặng hắn một bức tranh, hắn nhất định sẽ nhớ, nhưng vì sao hắn lại không nhớ được?
Hắn cảm giác ký ức của mình bị gãy khúc chỗ nào đó, năm ấy chư thần tịch diệt, một mình hắn ngủ say không biết bao lâu, lúc tỉnh lại thì Bắc Thiên chỉ còn một mình hắn, cùng tiếng Tinh Bàn vận chuyển cùng hắn làm bạn.
Đồng bạn cùng chiến đấu với hắn đã thành những vì sao tối đen, kết thành một đám mây bụi tĩnh mịch.
Tinh Dịch nói: "Ta không nhớ, hình như đã quên mất vài thứ. Trận chiến năm ấy chúng thần tịch diệt, ký ức của ta bị hao tổn. Ta cũng...không nhớ rõ vì sao lại đột nhiên hạ phàm, sau đó gặp con Tiểu Phượng Hoàng ngươi đây."
Tiểu Phượng Hoàng ôm lấy hắn: "Không nhớ thì bỏ đi Vi Kiêm, nói không chừng ngươi và Phượng Hoàng khác cũng từng có một giai thoại, vậy tốt nhất là đừng nhớ."
Tinh Dịch cười y: "Ngươi ăn giấm chua không đạo lý, ngay cả lông Phượng Hoàng kia cũng không thấy."
Tiểu Phượng Hoàng biến về chim nhỏ, lộ cái bụng mỡ cho hắn: "Vậy ngươi sờ sờ ta."
Tinh Dịch an tĩnh vuốt ve lông nhung mềm mại, chăm chú nhìn con tiểu chim ú tuyết trắng, tròn vo, trong mắt là mảnh an bình.
Tiểu Phượng Hoàng biến về chim nhỏ hồi lâu sau lại biến về hình người, ôm hắn không buông: "Vi Kiêm, ta có thể nhìn Tinh Bàn một xíu không?"
Tinh Dịch biết y đang nghĩ gì, hắn vươn tay ôm y vào lòng, thấp giọng nói: "Có thể, thế nhưng không phải lúc này, tuy ngươi đã qua Đại Thừa nhưng chưa quen với Tinh Bàn, sẽ bị tổn thương. Ta dùng ảnh chiếu của Tinh Bàn, cũng giống nhau đấy." Hắn đưa ngón tay đặt trên ấn ký màu đỏ sẫm, niệm pháp quyết, đem hình ảnh Tinh Bàn quỷ dị phức tạp phóng ra trước mặt, ánh sáng màu bạc lưu chuyển, tia lửa lạnh lẽo chậm rãi phiêu động, thiên biến vạn hóa, mỹ lệ vô cùng.
Tiểu Phượng Hoàng trầm mê nhìn một hồi rồi nói: "Thật đẹp."
Y ngồi dậy nhìn ấn ký trên cổ tay Tinh Dịch, sờ sờ, nhỏ giọng hỏi: "Vi Kiêm, chỗ này bình thường có đau không? Ta thấy sau khi ngươi xuất quan vẫn luôn sờ nó."
Tinh Dịch cười nhạt: "Không đau, chỉ hơi nóng. Ta lấy sức mạnh của Tinh Bàn chuyển vào đây, để luôn cảm nhận được sự chuyển động của nó."
Tiểu Phượng Hoàng nói: "Ừ, tuy rằng ta nghe không hiểu nhiều, nhưng ta muốn nghe ngươi nói tiếp."
Tinh Dịch nói: "Trước đây ta không muốn để ngươi lo lắng nên mới không nói ra. Kỳ thực bốn tháng bế quan, chúng ta không có tiến triển gì hết, ngoại trừ việc ta tranh thủ thời gian để tu bổ tu vi hao tổn, thì không tìm được cách nào thay cho cách của ta. Nếu có một ngày, Tinh Bàn triệt để thoát khỏi sự kiểm soát của ta, đến lúc đó thiên hạ sẽ như trở về thời thượng cổ lần nữa, Cửu Châu hỗn loạn, lục giới rối ren, như vậy không tốt."
Tiểu Phượng Hoàng lại hỏi hắn thêm một số vấn đề của Tinh Bàn, cùng với vì sao Tinh Dịch không tìm ra cách khác, Tinh Dịch kiên nhẫn giải thích, dùng hình động của Tinh Bàn miêu tả sức mạnh của nó, rồi lấy công pháp ma đạo nêu ví dụ: "Cực hạn của sức mạnh chính là loại bỏ thất tình lục dục, ta sinh Vô Tâm, nên Tinh Bàn chọn ta; sức mạnh Ma giới khiến người sợ hãi, vì vậy người muốn vào ma đạo trở nên mạnh nhất cũng phải mất cái tâm."
Tiểu Phượng Hoàng rất nhanh đã hiểu: "Cho nên Vi Kiêm thích ta, nên không khống chế được Tinh Bàn. Nếu ngươi triệt để mất khống chế Tinh Bàn một ngày, thì có phải sẽ triệt để thích ta một ngày?"
Tinh Dịch cười: "Ngươi không cần lo lắng, nếu không phải ngươi thì cũng sẽ có người khác, chỉ là sớm hay muộn, dựa vào một người có thể khống chế Tinh Bàn thì không phải kế hay, chuyện chúng ta làm bây giờ chính là tái diễn những chuyện tạo lập Tinh Bàn từ vạn năm trước, chúng ta căn cứ vào quy luật sáng lập Tinh Bàn, dù không áp chế triệt để cái gốc nhưng cũng không thể không hiểu rõ nó, chúng ta cứ nghĩ biện pháp trước, kiếp nạn chư thần đã qua, bọn họ đều quy tiên, vấn đề này lưu lại đã."
Nói đến đây, Tinh Dịch bỗng nhiên hỏi: "Tiểu Tròn tròn, nếu có một ngày ta quy tiên, ngươi sẽ khóc sao?"
Tiểu Phượng Hoàng chán nản: "Ngươi đừng hỏi ta vấn đề này mà, ta rất khó chịu."
Tinh Dịch trầm mặc một hồi, sau đó dịu dàng nói: "Xin lỗi tiểu Tròn tròn. Chúng ta không nói cái này nữa."
Kiếp nạn chúng thần qua đi, nhóm người thời viễn cổ kia đã mất, chỉ còn lưu lại Thái thượng Lão quân, Như Lai nhưng họ đã trở nên già nua, duy chỉ còn hắn vẫn giữ dáng hình tuổi trẻ, thậm chí còn lần đầu biết yêu. Thần quy tiên chi kiếp cũng giống với con đường lôi kiếp phi thăng, không thể sống mãi, mà cũng chẳng thể tiêu vong.
Hắn còn không biết kiếp nạn cuối cùng ở nơi nào.
Tiểu Phượng Hoàng chuyển đề tài. Y ngẩng đầu nhìn dải ngân hà khổng lồ trên đỉnh đầu, hỏi: "Vi Kiêm, nếu khó khăn như ngươi nói, vậy thật sự không còn biện pháp?"
Y nghĩ tới khốn cảnh sau này, bỗng nhiên hỏi: "Nếu sức mạnh Tinh Bàn cùng loại với Ma đạo, thì chúng ta có thể đi bắt một ít người xấu ma đạo, để bọn họ đánh với Tinh Bàn được không?"
Tinh Dịch cúi đầu cười.
Tiểu Phượng Hoàng xấu hổ, y dùng cùi chỏ chọt Tinh Dịch: "Đừng cười ta, Vi Kiêm, ta đang nghiêm túc nghĩ biện pháp mà."
Tinh Dịch nói: "Ta không cười ngươi, ta đang suy nghĩ ngươi quả thật rất hợp làm Đế hậu của ta, chúng ta là trời sinh một đôi, đến biện pháp cũng nghĩ giống như nhau."
Tiểu Phượng Hoàng đỏ mặt, còn có chút vui vui: "À, thì ra là vậy. Vậy có tiến triển gì không, Vi Kiêm?"
Tinh Dịch lắc đầu: "Nay lục giới yên ổn, nhưng ma đạo vô chủ đã lâu, có thể tìm một người có sức mạnh ngang với Tinh Bàn là không dễ; nếu tìm được, thì sợ không thể khống chế cái tâm, nếu đưa cho ma đạo nắm trong tay Tinh Bàn, chỉ sợ ai đó sẽ dùng làm xằng làm bậy."
Tiểu Phượng Hoàng suy nghĩ một chút: "Khống chế tốt, này có giống linh thú nhập ma không? Lúc trước chúng ta nhận được Chúc cửu âm gia gia cũng giống vậy, bởi vì quá già nên tu hành lệch lạc, sau đó nhập ma. Ở địa phủ cũng trấn áp không ít ma vật, Diêm Vương ca ca trước sau gì cũng đều đem tất cả xử tử, không bằng đưa đến chỗ chúng ta, còn có thể giúp bọn họ bù đắp lỗi lầm."
Tinh Dịch nói: "Ta cũng có ý này, Chúc cửu âm kia bị ta nhốt trong Tinh Bàn bốn tháng, ta cũng quan sát tình huống của nó, nhưng không biết đến cuối cùng có hiệu quả hay không."
Tiểu Phượng Hoàng hôn một cái bẹp trên mặt hắn, khích lệ nói: "Vi Kiêm, chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé, từ cổ chí kim có biết bao khó khăn gian khổ, nhưng chẳng phải đã vượt qua hết rồi sao? Thiên tương giáng đại nhiệm vụ Vi Kiêm dã*, còn ta ở phía sau gánh vác cho ngươi."
(*Mạnh Tử viết:Thiên tương giáng đại nhiệm vu thị nhân dã. Tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, Nga kỳ thể phu, không phạp kỳ thân, hoành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính tằng ích kỳ sở bất năng.
Dịch: Trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người ấy, để tính tình người ấy trở lên kiên nhẫn, để tăng thêm tài năng cho người ấy.
Trong truyện: Trời ban nhiệm vụ lớn lao cho Vi Kiêm đó:))))))
Tinh Dịch liếc y.
Tiểu Phượng Hoàng bất lực: "Được rồi, ta không nói nữa, Vi Kiêm."
Tinh Dịch buồn bực cười, thu hồi ảo ảnh Tinh Bàn lại, tắt đèn: "Ngủ thôi, tiểu Tròn tròn."
Tiểu Phượng Hoàng chui vào ngực hắn, một lát sau như nhớ tới chuyện gì: "Vi Kiêm, ngươi muốn song tu không?"
Tinh Dịch khàn giọng đáp: "Muốn muốn chết." Hắn cầm lấy tay Tiểu Phượng Hoàng đưa xuống phía dưới lục lọi, thấp giọng nói, "Ngươi là Tròn tròn hư, ta vừa ôm là ngươi nghĩ đến rồi, còn muốn bắt ta nói nhiều vấn đề như vậy."
Tiểu Phượng Hoàng có chút ủy khuất, y suy nghĩ hồi lâu rồi chui cả người vào dưới chăn: "Ta không có mà. Ngươi hẹp hòi quá Vi Kiêm, ta bồi thường cho ngươi là được rồi."
Trong bóng tối chỉ còn tiếng hít thở đè nén và tiếng nước, chăn gồ lên một mảng lớn, Tiểu Phượng Hoàng phiền muộn đến chảy mồ hôi, sau đó được Tinh Dịch kéo ra thiếu chút nữa là sặc rồi.
Tinh Dịch mơn trớn đôi môi ánh hơi nước của y: "Nằm xuống."
Mặt Tiểu Phượng Hoàng đỏ như rỉ máu: "Hả, làm gì, Vi Kiêm, ta học qua cái này, bọn họ nói đây là chuyên để hầu hạ phu quân, ngươi không cần..."
Y bị Tinh Dịch chặn lại, hắn nói: "Có qua có lại, tiểu Tròn tròn."
Hắn học theo điệu bộ của Tiểu Phượng Hoàng, làm cho y hu hu khóc khẽ, sau đó còn đặt y dưới thân làm thật nhiều lần, đến khi Tiểu Phượng Hoàng mệt như sắp ngủ, hắn mới lau rửa cơ thể cho cả hai, rồi ôm Tiểu Phượng Hoàng, đắp chăn.
Tiểu Phượng Hoàng lầu bầu nói: "Vi Kiêm, có một việc ta muốn thương lượng với ngươi."
Tinh Dịch dỗ y: "Ngươi nói."
Con chim nhỏ này muốn ngất rồi nhưng vẫn cố gắng chống đỡ nói cho hắn nghe: "Ta vẫn nhớ lời ngươi nói, thời gian ngươi triệt để thích ta nói không chừng Tinh Bàn cũng sẽ bị mất khống chế, ta đây đặc biệt cho phép ngươi chậm rãi thích ta, động tâm cũng hông cần động hết mười phần, chín phần là được rồi."
Y dính cả người vào lồng ngực hắn: "Ta không vội, Vi Kiêm, lần này thực sự không vội, ta là một con chim nhỏ biết lấy đại cục làm trọng đó."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook