Phúc Vận Kiều Nương
-
Chương 16
Edit: kaylee
Kỳ Minh đi ra từ chỗ Liễu thị lập tức đi thăm nhị ca nhà mình, vào sân đã nghe được náo nhiệt, đi tới ngoài sương phòng, lại không đi vào, mà là lên tiếng hỏi ở ngoài cửa.
Diệp Kiều nhớ kỹ chuyện ngày hôm qua Kỳ Minh nói muốn lại đây, nên không nghĩ nhiều, mở miệng nói: “Vào đi.”
Vừa vặn Tiểu Tố bưng sa bánh trở về, duỗi tay vén mành cho hắn để hắn đi vào.
Kỳ Minh đầu tiên là giống như tiểu đại nhân chào hỏi Diệp Kiều, rồi sau đó lại nhìn về phía Thạch Đầu.
Hắn thường ngốc ở trong thư viện, tính ra, từ sau khi Thạch Đầu sinh ra hai người ở chung cũng không có mấy ngày, lúc này rốt cuộc nhìn thấy một người nhỏ tuổi hơn mình.
Tiểu Thạch Đầu lớn lên đầu to tròn, đặc biệt là đôi mắt, tròn tròn, làm người rất yêu thích.
Tuy là tính cách Kỳ Minh già dặn cũng có chút khống chế không được mình, duỗi tay qua bế Thạch Đầu lên, Kỳ Minh quét mắt nhìn bút lông trên tay hắn, không nhìn kỹ có phải chấm mực hay không, trên mặt có chút tươi cười nhàn nhạt: “Tiểu Thạch Đầu cũng biết đọc sách biết chữ?”
Thạch Đầu không phải đứa nhỏ sợ người lạ, chẳng sợ không có ấn tượng gì đối với Kỳ Minh, lại vẫn là thanh thúy trả lời: “Đọc sách biết chữ!”
Lặp lại lời nói của người lớn đại khái là bản năng mỗi đứa trẻ sinh ra đã có sẵn.
Kỳ Minh lại là nghe xong vui vẻ, muốn nhìn xem tác phẩm của Thạch Đầu.
Vừa qyau đầu đã thấy được một bộ chữ to trên bàn.
Nói là chữ to, nhưng chữ to này có nhiều chữ khó đọc, tròn vo, còn có chút bẹp, Kỳ Minh nhìn chằm chằm một mới nhận ra là chữ “Sơ”.
Bản thân Kỳ Tam Lang viết chữ cũng không tính đẹp, tiên sinh thư viện thường xuyên nói hắn phải chăm học khổ luyện, không có một tay chữ tốt dù cho là có đầy bụng cẩm tú cũng sẽ không người thưởng thức, chỉ là Kỳ Tam Lang lại tìm về một chút tự tin từ trên những chữ này.
Hiển nhiên Kỳ Minh cũng không cảm thấy so viết chữ với một đứa bé có cái gì kỳ quái.
Hắn nhìn Thạch Đầu ôm trong ngực, Kỳ Minh nói: “Chữ này là có chút xấu, nhưng mà Thạch Đầu còn nhỏ, về sau khẳng định có thể viết đẹp.”
Trên mặt bà tử run lên, nghĩ thầm tam thiếu gia đây là trẻ tuổi, hay là đọc sách đọc choáng váng? Hắn coi tiểu thiếu gia trở thành cái gì, thần đồng sao, không đến hai tuổi là có thể viết chữ?
Tiểu Tố thì ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Tam thiếu gia, chữ này là nhị thiếu nãi nãi viết.”
Kỳ Minh:…… Hả?
Trên mặt cứng đờ, Kỳ Minh nhìn Diệp Kiều, phát hiện nàng đang cầm lam bố, đôi mắt lại nhìn chằm chằm chữ to trên bàn.
Tuy nói chưa gặp Diệp Kiều mấy lần, nhưng đây là nhị tẩu tẩu đứng đắn của hắn, lời mình vừa mới nói…… Mặt Kỳ Minh lập tức đỏ lên.
Tiểu Thạch Đầu tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, duỗi tay sờ mặt đỏ rực của Kỳ Minh, nãi thanh nãi khí nói: “Thật đỏ, bánh bánh táo, Thạch Đầu ăn bánh bánh!”
Rốt cuộc Kỳ Minh cũng chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi, thậm chí không dám phân biệt biểu tình giờ phút này của Diệp Kiều, lập tức trả Tiểu Thạch Đầu lại cho bà tử, lắp bắp để lại câu “Ta…… Ta đợi chút lại đến tìm nhị ca” sau đó quay đầu lập tức chạy.
Bà tử tự nhiên sẽ không trộn lẫn chuyện nhị phòng, chỉ lo ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, cầm sa bánh trên bàn dỗ hắn ăn.
Diệp Kiều lại là một lần nữa trải tốt lam bố, rồi sau đó cầm lấy chữ của mình, quan sát kỹ một hồi, quay đầu hỏi Tiểu Tố: “Thật sự khó coi sao?”
Tuy Tiểu Tố không biết chữ, chỉ là tốt xấu vẫn có thể phân biệt đại khái, ngày thường nhìn những cái đó bảng hiệu luôn là vuông vắn, còn chữ nhị thiếu nãi nãi nhà mình tròn trogn tuyệt đối không tính là đẹp.
Chỉ là ở trong mắt Tiểu Tố, lại không phải cử tử muốn đi khảo công danh, chữ tốt xấu có thể nhìn hiểu là được, nàng ngược lại là sợ Diệp Kiều bởi vì lời Kỳ Minh nói mà trong lòng không thoải mái.
Cố tình Tiểu Tố đối diện với đôi mắt của Diệp Kiều nói không nên lời trái lương tâm, tiểu cô nương nghĩ tới nghĩ lui, cầm lấy một khối sa bánh: “Thiếu nãi nãi, nếu không ngài ăn điểm tâm trước?”
Diệp Kiều:…… Hừ.
Bên kia, ở phòng nhỏ Tống quản sự vô cùng hưng phấn, ông một chút đều không có bình tĩnh như ở trước mặt Kỳ phụ, ngược lại là mặt đầy vui mừng: “Nhị thiếu gia nói không sai, hiện giờ thanh danh tiệm rượu Kỳ gia chúng ta đã đánh ra, có phải gần đây có thể đi nói sinh ý với tửu lầu khách điếm trong thị trấn hay không?”
Tuy rằng bọn họ bán rượu rẻ một chút, chỉ là cũng là có lợi nhuận, nếu không cũng không chiếm được trăm quán tiền tài kia.
Chỉ là làm Tống quản sự càng vui mừng chính là, theo rượu bán càng ngày càng nhiều, làng trên xóm dưới đều biết Kỳ gia có rượu ngon mỹ vị, hơn nữa Tống quản sự tìm một số người giỏi mồm mép thổi phồng chút, ngon tám phần cũng có thể thổi thành mười phần.
Hơn nữa rượu của tiệm rượu Kỳ gia được Kỳ Vân đặt cái mỹ danh “Rượu Ngọc Dịch”, văn nhã lại dễ nghe, càng thêm cung không đủ cầu.
Những thứ này Kỳ Vân đều là nghĩ qua, nhưng mà năng lực của Tống quản sự rất mạnh, tất cả triển khai còn hơn Kỳ Vân tưởng tượng một ít.
Đặt sổ sách tới một bên, Kỳ Vân cầm lại lò sưởi tay trong ngực.
Trước mặt người ngoài Kỳ Nhị Lang cũng không có cái loại ôn hòa ở trước Diệp Kiều kia, hắn vốn không phải là người thích kết giao, cũng lười giả dạng làm bát diện linh lung.
Khoác y bào thật dày, khuôn mặt Kỳ Vân vẫn hiện lên tái nhợt, nhưng trước mắt đã không thấy âm u, làm hắn nhìn qua tuy rằng lạnh nhạt lại không hề âm lệ.
Nếu là trước đây, Tống quản sự cũng sợ, nhưng hiện tại trong mắt Tống quản sự hắn chính là tôn Thần Tài lão gia, cung phụng còn không kịp, đều nhớ không nổi sợ.
Nghe xong Tống quản sự nói, Kỳ Vân nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Còn không vội, chờ một chút, những tửu lầu khách điếm đó không thiếu nguồn cung rượu, trước không vội, chờ cuối năm lại nói.”
Tống quản sự không hỏi nguyên do trong đó, lập tức đáp ứng.
Hai người lại nói một chút chuyện, Tống quản sự thấy thời điểm không còn sớm, nên cáo từ rời đi.
Kỳ Vân tiễn Tống quản sự đi, về phòng ngủ phát hiện không nhìn thấy Diệp Kiều, xoay người đi đến sương phòng.
Khi hắn vào cửa, bà tử đã mang theo Tiểu Thạch Đầu đi trở về, Tiểu Tố làm việc ở trong sân, trong sương phòng chỉ có một mình Diệp Kiều.
Giờ phút này nữ nhân đang đứng ở trước bàn, chuyên chú cầm bút viết chữ.
Kỳ Vân cũng không có quấy rầy nàng, đi tới bên cạnh người Diệp Kiều, lại phát hiện bên tay nàng đã có một xấp chữ to.
Hắn hiểu Diệp Kiều, tuy rằng nương tử nhà mình thích biết chữ, lại chưa từng khổ học như lúc này, nhìn lên hẳn là đã có một canh giờ không nghỉ ngơi.
Thấy Diệp Kiều lại viết xong một tờ, Kỳ Vân duỗi tay ôm lấy eo nữ nhân, lấy bút lông nàng cầm, âm thanh thả chậm: “Đọc sách biết chữ không vội nhất thời, Kiều Nương đừng quá khổ chính mình.”
Diệp Kiều lại là theo bản năng trở tay nắm lấy tay Kỳ Vân, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chữ ta khó coi, phải luyện nhiều.”
Kỳ Vân nghe vậy, không khỏi hòa hoãn âm thanh: “Nàng mới vừa học, có thể ghi nhớ nhiều như vậy còn có thể viết đại khái đã là cực tốt.”
Diệp Kiều tràn ngập chờ mong ngẩng đầu nhìn hắn: “Không xấu sao?”
Kỳ Vân vẫn cười như cũ: “Không tính quá xấu.”
Diệp Kiều:……
Nhìn cổ má nàng, Kỳ Vân nhéo nhéo lòng bàn tay nàng: “Ta lại không chê nàng, lại nói chậm rãi luyện là được, không nên gấp gáp.”
Nếu vừa rồi Kỳ Vân không ở, một mình Diệp Kiều viết còn tốt, nhưng hiện tại Kỳ Vân tới, Diệp Kiều lại một chút khổ đều không muốn ăn: “Luyện chữ mệt mỏi quá.” Xoay xoay tay mình, ý bảo hắn tay tê mỏi.
Thật là một kiều nương tử.
Vừa mới nói phải kiên trì chính là nàng, hiện tại không vui vẫn là nàng, cố tình Kỳ Vân lại cảm thấy nương tử nhà mình là khổ rồi mệt rồi, sau khi cùng nàng ngồi xuống thì nhẹ nhàng xoa tay cho nàng.
Tay nam nhân đã bị lò sưởi làm ấm áp, khi vuốt ve cổ tay nàng dùng sức vô cùng cẩn thận, khóe miệng Diệp Kiều từng chút nhếch lên.
Thấy trên mặt Diệp Kiều có chút tươi cười, Kỳ Vân mới nói: “Như vậy đi, một ngày luyện nửa canh giờ, buổi tối để cho nàng ăn hai khối điểm tâm.”
Ánh mắt Diệp Kiều sáng lên, tiểu nhân sâm chế trụ tay nam nhân: “Ba khối.”
Kỳ Vân cười gật đầu: “Được.”
Diệp Kiều vui vẻ, ném bút lập tức lôi kéo Kỳ Vân đi ăn cơm, chờ ăn xong cơm, Diệp Kiều lại ôm Thạch Nha Thảo xoay chuyển ở trong sân, giúp vật nhỏ hấp thu ánh mặt trời cũng thuận tiện cho mình tiêu thực, đợi Thạch Nha Thảo giãn ra, Diệp Kiều về phòng ngủ đặt nó xuống, mình lại là buông tóc đi ngủ trưa.
Kỳ Vân lại không có thói quen ngủ trưa, hắn nhìn Diệp Kiều ngủ rồi, thì đi trong viện gọi Tiểu Tố, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi, ai tới qua?”
Tiểu Tố quen sợ hắn, bị hỏi như vậy, giống như là nói hết tất cả đầu đuôi ra.
Kỳ Vân nghe xong, chưa nói cái gì, chỉ là nhàn nhạt nói: “Được, ta đã biết.”
Tiểu Tố:…… Người biết cái gì?
Kỳ Vân vẫy vẫy tay: “Đi kêu Tam đệ tới, đã lâu không gặp, có chút nhớ hắn.”
Tiểu Tố nhìn sắc mặt Kỳ Vân cứng nhắc, thấy thế nào đều không giống như là nhớ tam thiếu gia, nhưng Tiểu Tố không dám hỏi nhiều, chạy chậm đi rồi.
Diệp Kiều nằm ở trên giường hoàn toàn không biết, ngủ đến an ổn.
Chờ nàng tỉnh, lại không giống bình thường đi đá cầu hoặc là nghe Kỳ Vân giảng y kinh cho nàng, mà là thu thập tốt chính mình, đi sân Liễu thị.
Hôm nay Liễu thị mời nương tử may vá về nhà, lần trước nói phải may xiêm y cho Diệp Kiều, chỉ là chuyện nhiều vẫn luôn trì hoãn, hôm nay vừa lúc cùng nhau làm.
Diệp Kiều chưa từng đo may quần áo, cũng không biết mình cần làm cái gì, nên toàn bộ hành trình chính là làm nàng giơ tay thì giơ tay, làm nàng ngẩng đầu thì ngẩng đầu, xong rồi lại đi chọn màu sắc và hoa văn nguyên liệu thích là được.
Đợi tiễn nương tử may vá đi, Liễu thị mang theo Diệp Kiều đi vườn đi dạo, nói với nàng: “Con còn nhỏ tuổi, đang ở thời kỳ lớn thân thể, xiêm y này phải thường đổi mới mới vừa người. Nên nương tử may vá cách nửa năm lại qua một chuyến, nếu con đợi không được nàng tới, tìm thời gian làm người bồi con đi tiệm may cũng là giống nhau.”
Trước nay Diệp Kiều đều là ghi tạc lời Liễu thị nói trong lòng, không hỏi nhiều, mặc kệ nghe hiểu hay không đều sẽ ngoan ngoãn đáp lại: “Cảm ơn nương.”
Liễu thị muốn nghe chính là tiếng cảm ơn này, ôn hòa gật gật đầu với nàng.
Lúc này, vài người đi bộ tới bên ngoài sân Kỳ Minh.
Liễu thị đối với tiểu nhi tử là lòng tràn đầy quan tâm yêu quý, lúc này lại không đi vào, chỉ là đứng ở cửa viện, đôi mắt nhìn vào bên trong mặt đầy tươi cười nói: “Lúc trước Tam Lang nói qua với ta, hôm nay hắn muốn viết chữ hai canh giờ, con ta biết hăng hái.”
Diệp Kiều nghe vậy, đôi mắt mở to một vòng.
Trách không được tiểu hồ ly thích thư sinh đâu, thư sinh này thật không phải người bình thường có thể làm.
Mình mới viết chỉ một canh giờ đã mệt đến cổ tay khó chịu, làm thư sinh vậy mà phải một ngày viết hai canh giờ?
Người muốn khảo Trạng Nguyên chính là không bình thường.
Diệp Kiều cũng thăm dò nhìn vào bên trong, trong viện có mấy tờ chữ to lấy ra phơi nắng.
Ánh mắt nàng tốt, tinh tế nhìn nhìn, chữ bên trên có thể nhận hơn phân nửa, nhưng mà hợp lại biến thành câu văn Diệp Kiều lại không hiểu lắm.
Thành vu trung, hình vu ngoại, cố quân tử tất... Thập yêu kỳ độc...
(Bên trong thành thật, biểu hiện ra bên ngoài, cần phải quân tử… Không được ích kỷ gì đó…)
Xem không hiểu, tiểu nhân sâm cũng không xem nhiều lắm, lại bồi Liễu thị đi dạo, chờ sắc trời gần tối thì nói phải đi về, Liễu thị làm người đưa ấm sành hầm canh xương sườn cho nàng mang theo.
Diệp Kiều xách theo ấm sành, cũng không cần người đưa, tự mình bước nhanh trở về.
Nhưng mà mới vừa tiến vào cửa viện, lại nhìn thấy Thiết Tử đang bê một xấp giấy muốn đưa vào bên trong phòng nhỏ.
Diệp Kiều kêu hắn: “Thiết Tử, đây là cái gì?”
Thiết Tử lập tức ngừng bước chân, hắn đang ở thời kỳ vỡ giọng, âm thanh nghe khàn khàn: “Nhị thiếu nãi nãi, đây là chữ của nhị thiếu gia.”
Diệp Kiều nghe vậy cũng không hỏi nhiều, đi qua nói với hắn: “Vậy ngươi nói với tướng công một tiếng, nói vội xong rồi ra ăn cơm, nương làm người tặng canh xương sườn tới, nhân lúc nóng uống.”
Thiết Tử lập tức gật đầu: “Ta nhớ kỹ.”
Diệp Kiều cười cười, nhìn lướt qua đồ vật Thiết Tử bê, nhìn thấy một tờ trên cùng, nàng không tự giác dừng lại bước chân.
Thành vu trung, hình vu ngoại, cố quân tử tất...
Ơ, đây không phải chữ Kỳ Minh vừa viết sao?
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Viết chữ sao?
Tiểu Thạch Đầu học theo nói lại: Viết chữ!
Diệp Kiều: Đọc sách sao?
Tiểu Thạch Đầu học theo nói lại: Đọc sách!
Diệp Kiều: Đọc sách hay là viết chữ?
Tiểu Thạch Đầu học theo nói lại: Ăn bánh bánh!
Diệp Kiều:???
=w=
Kỳ Minh đi ra từ chỗ Liễu thị lập tức đi thăm nhị ca nhà mình, vào sân đã nghe được náo nhiệt, đi tới ngoài sương phòng, lại không đi vào, mà là lên tiếng hỏi ở ngoài cửa.
Diệp Kiều nhớ kỹ chuyện ngày hôm qua Kỳ Minh nói muốn lại đây, nên không nghĩ nhiều, mở miệng nói: “Vào đi.”
Vừa vặn Tiểu Tố bưng sa bánh trở về, duỗi tay vén mành cho hắn để hắn đi vào.
Kỳ Minh đầu tiên là giống như tiểu đại nhân chào hỏi Diệp Kiều, rồi sau đó lại nhìn về phía Thạch Đầu.
Hắn thường ngốc ở trong thư viện, tính ra, từ sau khi Thạch Đầu sinh ra hai người ở chung cũng không có mấy ngày, lúc này rốt cuộc nhìn thấy một người nhỏ tuổi hơn mình.
Tiểu Thạch Đầu lớn lên đầu to tròn, đặc biệt là đôi mắt, tròn tròn, làm người rất yêu thích.
Tuy là tính cách Kỳ Minh già dặn cũng có chút khống chế không được mình, duỗi tay qua bế Thạch Đầu lên, Kỳ Minh quét mắt nhìn bút lông trên tay hắn, không nhìn kỹ có phải chấm mực hay không, trên mặt có chút tươi cười nhàn nhạt: “Tiểu Thạch Đầu cũng biết đọc sách biết chữ?”
Thạch Đầu không phải đứa nhỏ sợ người lạ, chẳng sợ không có ấn tượng gì đối với Kỳ Minh, lại vẫn là thanh thúy trả lời: “Đọc sách biết chữ!”
Lặp lại lời nói của người lớn đại khái là bản năng mỗi đứa trẻ sinh ra đã có sẵn.
Kỳ Minh lại là nghe xong vui vẻ, muốn nhìn xem tác phẩm của Thạch Đầu.
Vừa qyau đầu đã thấy được một bộ chữ to trên bàn.
Nói là chữ to, nhưng chữ to này có nhiều chữ khó đọc, tròn vo, còn có chút bẹp, Kỳ Minh nhìn chằm chằm một mới nhận ra là chữ “Sơ”.
Bản thân Kỳ Tam Lang viết chữ cũng không tính đẹp, tiên sinh thư viện thường xuyên nói hắn phải chăm học khổ luyện, không có một tay chữ tốt dù cho là có đầy bụng cẩm tú cũng sẽ không người thưởng thức, chỉ là Kỳ Tam Lang lại tìm về một chút tự tin từ trên những chữ này.
Hiển nhiên Kỳ Minh cũng không cảm thấy so viết chữ với một đứa bé có cái gì kỳ quái.
Hắn nhìn Thạch Đầu ôm trong ngực, Kỳ Minh nói: “Chữ này là có chút xấu, nhưng mà Thạch Đầu còn nhỏ, về sau khẳng định có thể viết đẹp.”
Trên mặt bà tử run lên, nghĩ thầm tam thiếu gia đây là trẻ tuổi, hay là đọc sách đọc choáng váng? Hắn coi tiểu thiếu gia trở thành cái gì, thần đồng sao, không đến hai tuổi là có thể viết chữ?
Tiểu Tố thì ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở: “Tam thiếu gia, chữ này là nhị thiếu nãi nãi viết.”
Kỳ Minh:…… Hả?
Trên mặt cứng đờ, Kỳ Minh nhìn Diệp Kiều, phát hiện nàng đang cầm lam bố, đôi mắt lại nhìn chằm chằm chữ to trên bàn.
Tuy nói chưa gặp Diệp Kiều mấy lần, nhưng đây là nhị tẩu tẩu đứng đắn của hắn, lời mình vừa mới nói…… Mặt Kỳ Minh lập tức đỏ lên.
Tiểu Thạch Đầu tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, duỗi tay sờ mặt đỏ rực của Kỳ Minh, nãi thanh nãi khí nói: “Thật đỏ, bánh bánh táo, Thạch Đầu ăn bánh bánh!”
Rốt cuộc Kỳ Minh cũng chỉ là thiếu niên hơn mười tuổi, thậm chí không dám phân biệt biểu tình giờ phút này của Diệp Kiều, lập tức trả Tiểu Thạch Đầu lại cho bà tử, lắp bắp để lại câu “Ta…… Ta đợi chút lại đến tìm nhị ca” sau đó quay đầu lập tức chạy.
Bà tử tự nhiên sẽ không trộn lẫn chuyện nhị phòng, chỉ lo ôm lấy Tiểu Thạch Đầu, cầm sa bánh trên bàn dỗ hắn ăn.
Diệp Kiều lại là một lần nữa trải tốt lam bố, rồi sau đó cầm lấy chữ của mình, quan sát kỹ một hồi, quay đầu hỏi Tiểu Tố: “Thật sự khó coi sao?”
Tuy Tiểu Tố không biết chữ, chỉ là tốt xấu vẫn có thể phân biệt đại khái, ngày thường nhìn những cái đó bảng hiệu luôn là vuông vắn, còn chữ nhị thiếu nãi nãi nhà mình tròn trogn tuyệt đối không tính là đẹp.
Chỉ là ở trong mắt Tiểu Tố, lại không phải cử tử muốn đi khảo công danh, chữ tốt xấu có thể nhìn hiểu là được, nàng ngược lại là sợ Diệp Kiều bởi vì lời Kỳ Minh nói mà trong lòng không thoải mái.
Cố tình Tiểu Tố đối diện với đôi mắt của Diệp Kiều nói không nên lời trái lương tâm, tiểu cô nương nghĩ tới nghĩ lui, cầm lấy một khối sa bánh: “Thiếu nãi nãi, nếu không ngài ăn điểm tâm trước?”
Diệp Kiều:…… Hừ.
Bên kia, ở phòng nhỏ Tống quản sự vô cùng hưng phấn, ông một chút đều không có bình tĩnh như ở trước mặt Kỳ phụ, ngược lại là mặt đầy vui mừng: “Nhị thiếu gia nói không sai, hiện giờ thanh danh tiệm rượu Kỳ gia chúng ta đã đánh ra, có phải gần đây có thể đi nói sinh ý với tửu lầu khách điếm trong thị trấn hay không?”
Tuy rằng bọn họ bán rượu rẻ một chút, chỉ là cũng là có lợi nhuận, nếu không cũng không chiếm được trăm quán tiền tài kia.
Chỉ là làm Tống quản sự càng vui mừng chính là, theo rượu bán càng ngày càng nhiều, làng trên xóm dưới đều biết Kỳ gia có rượu ngon mỹ vị, hơn nữa Tống quản sự tìm một số người giỏi mồm mép thổi phồng chút, ngon tám phần cũng có thể thổi thành mười phần.
Hơn nữa rượu của tiệm rượu Kỳ gia được Kỳ Vân đặt cái mỹ danh “Rượu Ngọc Dịch”, văn nhã lại dễ nghe, càng thêm cung không đủ cầu.
Những thứ này Kỳ Vân đều là nghĩ qua, nhưng mà năng lực của Tống quản sự rất mạnh, tất cả triển khai còn hơn Kỳ Vân tưởng tượng một ít.
Đặt sổ sách tới một bên, Kỳ Vân cầm lại lò sưởi tay trong ngực.
Trước mặt người ngoài Kỳ Nhị Lang cũng không có cái loại ôn hòa ở trước Diệp Kiều kia, hắn vốn không phải là người thích kết giao, cũng lười giả dạng làm bát diện linh lung.
Khoác y bào thật dày, khuôn mặt Kỳ Vân vẫn hiện lên tái nhợt, nhưng trước mắt đã không thấy âm u, làm hắn nhìn qua tuy rằng lạnh nhạt lại không hề âm lệ.
Nếu là trước đây, Tống quản sự cũng sợ, nhưng hiện tại trong mắt Tống quản sự hắn chính là tôn Thần Tài lão gia, cung phụng còn không kịp, đều nhớ không nổi sợ.
Nghe xong Tống quản sự nói, Kỳ Vân nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Còn không vội, chờ một chút, những tửu lầu khách điếm đó không thiếu nguồn cung rượu, trước không vội, chờ cuối năm lại nói.”
Tống quản sự không hỏi nguyên do trong đó, lập tức đáp ứng.
Hai người lại nói một chút chuyện, Tống quản sự thấy thời điểm không còn sớm, nên cáo từ rời đi.
Kỳ Vân tiễn Tống quản sự đi, về phòng ngủ phát hiện không nhìn thấy Diệp Kiều, xoay người đi đến sương phòng.
Khi hắn vào cửa, bà tử đã mang theo Tiểu Thạch Đầu đi trở về, Tiểu Tố làm việc ở trong sân, trong sương phòng chỉ có một mình Diệp Kiều.
Giờ phút này nữ nhân đang đứng ở trước bàn, chuyên chú cầm bút viết chữ.
Kỳ Vân cũng không có quấy rầy nàng, đi tới bên cạnh người Diệp Kiều, lại phát hiện bên tay nàng đã có một xấp chữ to.
Hắn hiểu Diệp Kiều, tuy rằng nương tử nhà mình thích biết chữ, lại chưa từng khổ học như lúc này, nhìn lên hẳn là đã có một canh giờ không nghỉ ngơi.
Thấy Diệp Kiều lại viết xong một tờ, Kỳ Vân duỗi tay ôm lấy eo nữ nhân, lấy bút lông nàng cầm, âm thanh thả chậm: “Đọc sách biết chữ không vội nhất thời, Kiều Nương đừng quá khổ chính mình.”
Diệp Kiều lại là theo bản năng trở tay nắm lấy tay Kỳ Vân, ngẩng đầu nhìn hắn: “Chữ ta khó coi, phải luyện nhiều.”
Kỳ Vân nghe vậy, không khỏi hòa hoãn âm thanh: “Nàng mới vừa học, có thể ghi nhớ nhiều như vậy còn có thể viết đại khái đã là cực tốt.”
Diệp Kiều tràn ngập chờ mong ngẩng đầu nhìn hắn: “Không xấu sao?”
Kỳ Vân vẫn cười như cũ: “Không tính quá xấu.”
Diệp Kiều:……
Nhìn cổ má nàng, Kỳ Vân nhéo nhéo lòng bàn tay nàng: “Ta lại không chê nàng, lại nói chậm rãi luyện là được, không nên gấp gáp.”
Nếu vừa rồi Kỳ Vân không ở, một mình Diệp Kiều viết còn tốt, nhưng hiện tại Kỳ Vân tới, Diệp Kiều lại một chút khổ đều không muốn ăn: “Luyện chữ mệt mỏi quá.” Xoay xoay tay mình, ý bảo hắn tay tê mỏi.
Thật là một kiều nương tử.
Vừa mới nói phải kiên trì chính là nàng, hiện tại không vui vẫn là nàng, cố tình Kỳ Vân lại cảm thấy nương tử nhà mình là khổ rồi mệt rồi, sau khi cùng nàng ngồi xuống thì nhẹ nhàng xoa tay cho nàng.
Tay nam nhân đã bị lò sưởi làm ấm áp, khi vuốt ve cổ tay nàng dùng sức vô cùng cẩn thận, khóe miệng Diệp Kiều từng chút nhếch lên.
Thấy trên mặt Diệp Kiều có chút tươi cười, Kỳ Vân mới nói: “Như vậy đi, một ngày luyện nửa canh giờ, buổi tối để cho nàng ăn hai khối điểm tâm.”
Ánh mắt Diệp Kiều sáng lên, tiểu nhân sâm chế trụ tay nam nhân: “Ba khối.”
Kỳ Vân cười gật đầu: “Được.”
Diệp Kiều vui vẻ, ném bút lập tức lôi kéo Kỳ Vân đi ăn cơm, chờ ăn xong cơm, Diệp Kiều lại ôm Thạch Nha Thảo xoay chuyển ở trong sân, giúp vật nhỏ hấp thu ánh mặt trời cũng thuận tiện cho mình tiêu thực, đợi Thạch Nha Thảo giãn ra, Diệp Kiều về phòng ngủ đặt nó xuống, mình lại là buông tóc đi ngủ trưa.
Kỳ Vân lại không có thói quen ngủ trưa, hắn nhìn Diệp Kiều ngủ rồi, thì đi trong viện gọi Tiểu Tố, thấp giọng hỏi: “Vừa rồi, ai tới qua?”
Tiểu Tố quen sợ hắn, bị hỏi như vậy, giống như là nói hết tất cả đầu đuôi ra.
Kỳ Vân nghe xong, chưa nói cái gì, chỉ là nhàn nhạt nói: “Được, ta đã biết.”
Tiểu Tố:…… Người biết cái gì?
Kỳ Vân vẫy vẫy tay: “Đi kêu Tam đệ tới, đã lâu không gặp, có chút nhớ hắn.”
Tiểu Tố nhìn sắc mặt Kỳ Vân cứng nhắc, thấy thế nào đều không giống như là nhớ tam thiếu gia, nhưng Tiểu Tố không dám hỏi nhiều, chạy chậm đi rồi.
Diệp Kiều nằm ở trên giường hoàn toàn không biết, ngủ đến an ổn.
Chờ nàng tỉnh, lại không giống bình thường đi đá cầu hoặc là nghe Kỳ Vân giảng y kinh cho nàng, mà là thu thập tốt chính mình, đi sân Liễu thị.
Hôm nay Liễu thị mời nương tử may vá về nhà, lần trước nói phải may xiêm y cho Diệp Kiều, chỉ là chuyện nhiều vẫn luôn trì hoãn, hôm nay vừa lúc cùng nhau làm.
Diệp Kiều chưa từng đo may quần áo, cũng không biết mình cần làm cái gì, nên toàn bộ hành trình chính là làm nàng giơ tay thì giơ tay, làm nàng ngẩng đầu thì ngẩng đầu, xong rồi lại đi chọn màu sắc và hoa văn nguyên liệu thích là được.
Đợi tiễn nương tử may vá đi, Liễu thị mang theo Diệp Kiều đi vườn đi dạo, nói với nàng: “Con còn nhỏ tuổi, đang ở thời kỳ lớn thân thể, xiêm y này phải thường đổi mới mới vừa người. Nên nương tử may vá cách nửa năm lại qua một chuyến, nếu con đợi không được nàng tới, tìm thời gian làm người bồi con đi tiệm may cũng là giống nhau.”
Trước nay Diệp Kiều đều là ghi tạc lời Liễu thị nói trong lòng, không hỏi nhiều, mặc kệ nghe hiểu hay không đều sẽ ngoan ngoãn đáp lại: “Cảm ơn nương.”
Liễu thị muốn nghe chính là tiếng cảm ơn này, ôn hòa gật gật đầu với nàng.
Lúc này, vài người đi bộ tới bên ngoài sân Kỳ Minh.
Liễu thị đối với tiểu nhi tử là lòng tràn đầy quan tâm yêu quý, lúc này lại không đi vào, chỉ là đứng ở cửa viện, đôi mắt nhìn vào bên trong mặt đầy tươi cười nói: “Lúc trước Tam Lang nói qua với ta, hôm nay hắn muốn viết chữ hai canh giờ, con ta biết hăng hái.”
Diệp Kiều nghe vậy, đôi mắt mở to một vòng.
Trách không được tiểu hồ ly thích thư sinh đâu, thư sinh này thật không phải người bình thường có thể làm.
Mình mới viết chỉ một canh giờ đã mệt đến cổ tay khó chịu, làm thư sinh vậy mà phải một ngày viết hai canh giờ?
Người muốn khảo Trạng Nguyên chính là không bình thường.
Diệp Kiều cũng thăm dò nhìn vào bên trong, trong viện có mấy tờ chữ to lấy ra phơi nắng.
Ánh mắt nàng tốt, tinh tế nhìn nhìn, chữ bên trên có thể nhận hơn phân nửa, nhưng mà hợp lại biến thành câu văn Diệp Kiều lại không hiểu lắm.
Thành vu trung, hình vu ngoại, cố quân tử tất... Thập yêu kỳ độc...
(Bên trong thành thật, biểu hiện ra bên ngoài, cần phải quân tử… Không được ích kỷ gì đó…)
Xem không hiểu, tiểu nhân sâm cũng không xem nhiều lắm, lại bồi Liễu thị đi dạo, chờ sắc trời gần tối thì nói phải đi về, Liễu thị làm người đưa ấm sành hầm canh xương sườn cho nàng mang theo.
Diệp Kiều xách theo ấm sành, cũng không cần người đưa, tự mình bước nhanh trở về.
Nhưng mà mới vừa tiến vào cửa viện, lại nhìn thấy Thiết Tử đang bê một xấp giấy muốn đưa vào bên trong phòng nhỏ.
Diệp Kiều kêu hắn: “Thiết Tử, đây là cái gì?”
Thiết Tử lập tức ngừng bước chân, hắn đang ở thời kỳ vỡ giọng, âm thanh nghe khàn khàn: “Nhị thiếu nãi nãi, đây là chữ của nhị thiếu gia.”
Diệp Kiều nghe vậy cũng không hỏi nhiều, đi qua nói với hắn: “Vậy ngươi nói với tướng công một tiếng, nói vội xong rồi ra ăn cơm, nương làm người tặng canh xương sườn tới, nhân lúc nóng uống.”
Thiết Tử lập tức gật đầu: “Ta nhớ kỹ.”
Diệp Kiều cười cười, nhìn lướt qua đồ vật Thiết Tử bê, nhìn thấy một tờ trên cùng, nàng không tự giác dừng lại bước chân.
Thành vu trung, hình vu ngoại, cố quân tử tất...
Ơ, đây không phải chữ Kỳ Minh vừa viết sao?
Tác giả có lời muốn nói: Diệp Kiều: Viết chữ sao?
Tiểu Thạch Đầu học theo nói lại: Viết chữ!
Diệp Kiều: Đọc sách sao?
Tiểu Thạch Đầu học theo nói lại: Đọc sách!
Diệp Kiều: Đọc sách hay là viết chữ?
Tiểu Thạch Đầu học theo nói lại: Ăn bánh bánh!
Diệp Kiều:???
=w=
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook