Chuyện của Tống Quân Nghiêm là một chuyện tiếu lâm, ai cũng biết hắn là con riêng của Nghiêm gia, nhưng dã tâm không nhỏ, muốn làm chủ nhân Nghiêm gia, cũng không nghĩ Nghiêm Mục có thân phận gì, hắn có thân phận gì, có thể so sánh sao?

Có điều là, không có bao nhiêu người nghĩ việc này là do Nghiêm Mục làm, dù sao loại chuyện như vậy một khi lộ ra, cũng là chuyện gièm pha đối với Nghiêm gia. Loại chuyện con riêng nhưng vậy, giấu trong lòng biết rõ là được, tuy rằng trong cái vòng này không thiếu loại chuyện như thế, thế nhưng ầm ĩ quá thì rất khó coi. Nghiêm gia giàu sang quyền thế như vậy, coi trọng nhất là mặt mũi, ở đâu nguyện ý ném mặt mũi như thế. Nghiêm Mục thân là tổng tài Hoa Đỉnh, muốn ngấm ngầm thu thập một đứa con riêng cũng được, hà tất phải đem sự việc huyên náo lớn như vậy.

Đương nhiên, sau khi việc này lộ ra ngoài, chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là Lương thị, Nghiêm gia tuy rằng cũng bị bôi đen, thế nhưng quần chúng vây xem nhiều nhất chỉ nói một câu ‘nhà giàu thật loạn’, cảm thấy vận khí Nghiêm Mục không tốt.

Mấy ngày nay chứng khoán của Lương thị là một đường xanh biếc, so với Hoa Đỉnh lúc trước còn muốn thảm hại hơn, Lục Thừa Dư nhìn ảnh chụp Lương Đức Hữu mặc tây trang vẻ mặt bực mình trên mạng, khẽ cười một tiếng, không có Lương Quốc Minh chỉ bảo, Lương Đức Hữu chỉ càng làm Lương thị sụp đổ nhanh chóng, khiến Lương thị bị những công ty khác thâu tóm mà thôi.

” Lục trợ lý, tài liệu của anh.” Cửa phòng bị gõ, thanh âm của một cô gái truyền tới.

“Mời vào,” Lục Thừa Dư tắt trang web, ngẩng đầu thấy trợ lý Tào Kinh Thân là Lý Đồng cầm một ít văn kiện đi vào, y nhận lấy vật trong tay cô, cười nói: “Cảm ơn.”

Lý Đồng cười rời khỏi phòng trợ lý, thấy boss đang đi qua đây, vội nói: “Chào boss.”

Nghiêm Mục gật đầu với cô, sau khi gõ hai cái lên cửa phòng trợ lý, mới đẩy cửa đi vào, động tác này rơi vào trong mắt Lý Đồng, làm cho cô sinh ra hảo cảm đối với boss nghiêm túc. Cấp trên đến phòng làm việc cấp dưới lại tỉ mỉ chú ý như thế, thảo nào lại có quan hệ tốt với nam thần.

Tình cảm con người là phải trao đổi qua lại, chỉ có tôn trọng lẫn nhau, cảm tình mới có thể vượt qua thứ bậc, chân chính thật sự đối tốt với nhau.

Lục Thừa Dư thấy người tiến vào là Nghiêm Mục, cũng không bất ngờ, mà là đem một vài tư liệu tra được đưa cho Nghiêm Mục: “Bên dưới các chi nhánh có người ăn hoa hồng, số lượng không nhỏ.” Phía dưới công ty có vài người ăn hoa hồng hoặc là thu quà biếu, cũng không phải trường hợp đặc biệt. Nhưng mà cũng không có ông chủ nào thích công nhân viên của mình làm loại chuyện này, hơn nữa số lượng lại lớn như vậy.

“Cậu vất vả rồi,” Nghiêm Mục nhìn nội dung, cũng không hỏi Lục Thừa Dư dùng cách gì để tra được, mà là nhắc tới một chuyện khác, “Tối mai trong nhà Tề Cảnh Phong tổ chức tiệc rượu, hắn để tôi mời cậu cùng nhau tham gia.”

Cha mẹ của Tề Cảnh Phong cũng là đám cưới thương – chính, bất quá tình cảm của cha mẹ hắn rất tốt. Mẹ Tề là Cổ Thu có đôi khi sẽ tổ chức tiệc rượu để người trong giới cùng nhau tụ tập, nhận được lời mời, cơ bản sẽ tham gia, dù sao địa vị Cổ gia ở kinh thành cũng không thấp. Thậm chí một ít phú thương vì muốn tiến vào cái vòng này phải nghĩ hết biện pháp để có được thư mời nhằm nâng cao thân phận của mình, lại càng không nói đến những nghệ sĩ nổi tiếng.

Lục Thừa Dư gật đầu, Tề Cảnh Phong không tệ, y có ý định thâm giao với họ, đối phương lại giúp y kéo vào cái vòng này, y tự nhiên sẽ không cự tuyệt hảo ý của đối phương.

“Không thành vấn đề,” Lục Thừa Dư nhìn thời gian, đã sắp sáu giờ chiều, nhưng tốt đẹp nhất chính là cuối tuần cũng sắp đến. Y dứt khoát tắt máy vi tính, thu dọn bàn làm việc nói: “Đến lúc đó tôi cọ xe của anh đi thôi, tôi sợ chiếc xe của tôi sẽ khóc rống trong đám xe sang trọng kia mất.”

“Được,” Nghiêm Mục nhìn Lục Thừa Dư thu thập xong bàn công tác, “Nghe nói ngày hôm nay cậu không có lái xe tới, không bằng đêm nay liền đến chỗ tôi ở một đêm, tối mai chúng ta cùng đi, cũng tiện đường hơn.”

Thuận đường sao? Lục Thừa Dư nhìn Nghiêm Mục, ai sẽ rảnh rỗi mà đi nói với boss là phụ tá của hắn sáng sớm không lái xe đi làm chứ? Y thấy Nghiêm Mục nói dối một chút cũng không cao minh, nhưng đối phương còn là một bộ nghiêm nghiêm túc túc, đây quả thực là đang khảo nghiệm công lực khống chế biểu tình của y mà.

Lục Thừa Dư đi tới trước mặt Nghiêm Mục, cười híp mắt nói: “Boss, anh đối với trợ thủ của mình thật tốt. “

Nghiêm Mục nhìn khuôn mặt tươi cười của y, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh nói: “Ừm.”

Lục Thừa Dư giơ tay lên nhìn đồng hồ, xoay người lấy túi laptop: “Đã qua sáu giờ rồi, Mục ca, chúng ta tan việc thôi.”

Nghiêm Mục biết y đây là đáp ứng cùng nhau về nhà mình, kéo cửa phòng ra, trong con ngươi nhiễm ý cười: “Chúng ta đi.”

Đi vào thang máy, thấy Nghiêm Mục nhấn lầu 1 mà không phải là – 1, y nghi ngờ nói: “Không trực tiếp đi bãi đỗ xe sao?”

“Đi bộ nhiều một chút tốt cho thân thể,” Nghiêm Mục nhìn thang máy đi xuống, “Cả ngày cậu đều ngồi trước máy vi tính, nếu không hoạt động, sẽ không tốt cho sức khỏe.”

Thang máy đến lầu một, sau khi hai người đi ra, liền gặp không ít nhân viên tan tầm tiến lên chào hỏi, ngay cả hai cô gái tiếp tân cũng đứng thẳng tắp chào hỏi, tuy rằng Nghiêm Mục từ đầu đến cuối đều là nghiêm túc gật đầu, thế nhưng Lục Thừa Dư lại thấy mặt mày đối phương mang theo một điểm đắc ý nho nhỏ.

“Boss, Lục trợ lý, mọi người cùng nhau tan tầm sao?” Bảo vệ và Lục Thừa Dư tương đối quen thuộc nhìn thấy hai người sóng vai đi tới, liền cười híp mắt hỏi thăm.

“Ừm,” Nghiêm Mục nhìn bảo vệ, khẽ gật đầu nói: “Khổ cực rồi.”

“Không khổ cực, không khổ cực,” Bảo vệ bị Nghiêm Mục hỏi một câu, kích động xoa xoa tay đưa mắt nhìn hai người đi ra, “Hai vị đi thong thả.”

Lục Thừa Dư ra cổng chính, nhịn không được quay đầu lại nhìn mọi người, những đồng nghiệp vẫn còn đang len lén nhìn bóng lưng của hai người, xem ra Nghiêm Mục vẫn rất có lực hấp dẫn đối với các đồng nghiệp.

Chiếc Maybach khốc huyễn đậu ở trên đường, có rất ít xe dám đi qua nó, so với đãi ngộ với con xe của Lục Thừa Dư thì hoàn toàn bất đồng, cái này chính là mặt tàn khốc của xã hội.

Sau khi hai người trở lại nhà Nghiêm Mục, Lục Thừa Dư giúp đỡ Nghiêm Mục làm cơm tối, thậm chí hai người không có đem thức ăn đặt ở trên bàn cơm, mà là bày ở trên bàn trà. Cầm bát ăn cơm, vừa ăn vừa xem tin tức, có vẻ phá lệ có không khí gia đình và thân mật. Ở trong trí nhớ của Lục Thừa Dư, khi cha mẹ y còn sống, cả nhà bọn họ ba miệng bình thường đều ăn cơm như vậy.

Cơm nước xong, Nghiêm Mục nhìn thời gian, đề nghị đi tản bộ một chút ở trong tiểu khu, có thể giúp tiêu hóa. Lục Thừa Dư không phản đối, bởi vì y bình thường sau khi ăn cơm tối cũng sẽ ra ngoài rèn luyện thân thể, bằng không thì ở đâu ra hảo thân thủ. Tiểu khu xanh hoá đặc biệt tốt, phương tiện công cộng cũng xây dựng rất thân thiện, Lục Thừa Dư thỉnh thoảng thấy vài đứa trẻ chạy qua bên cạnh mình, ven đường còn có cái bàn được tạo từ gốc cây, có vẻ phá lệ an bình.

Hơi lạnh của gió đêm thổi vào mặt, làm cho tim của y cũng an tĩnh lại. Nghiêng đầu nhìn người đi bên cạnh, y cười hỏi: “Anh bình thường không đi ra tiêu khiển sao?”

“Tôi không thích đi club, cũng không thích đua xe,” Nghiêm Mục nhíu nhíu mày, “Bọn họ đều nói cuộc sống như thế rất không có ý nghĩa.”

“Do mỗi người có cách sống khác nhau mà thôi,” Lục Thừa Dư cũng không phải là người thích chạy theo mốt, y ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo trong trời đêm, “Anh như vậy rất tốt.”

Nghiêm Mục bước chậm lại, cẩn thận nhìn Lục Thừa Dư, tựa hồ là muốn xác nhận lời của y có thật lòng hay không.

Thấy hắn ngừng lại, Lục Thừa Dư nghi ngờ quay đầu lại: “Làm sao vậy?”

“Cậu sẽ thích cuộc sống như thế sao?” Nghiêm Mục đi tới bên người Lục Thừa Dư, “Cùng nhau làm cơm, cùng nhau làm việc, cùng nhau tản bộ, cùng nhau an bình sống qua ngày, cậu có ghét cuộc sống quá mức buồn chán này hay không?”

Lục Thừa Dư nhìn Nghiêm Mục, y không biết đối phương mang tâm tình gì khi hỏi những lời này, mặc dù vẻ mặt Nghiêm Mục vẫn bình tĩnh như cũ, thế nhưng y nhìn ra trong ánh mắt của hắn mang theo thấp thỏm bất an cùng chờ mong.

Hai chữ “cùng nhau” này hết sức đơn giản, thế nhưng thật sự làm được lại có mấy người, y đã thấy rất nhiều mặt của hào môn, cũng thấy nhiều việc xấu xa trong cái vòng phồn hoa ấy, hiện tại lại có một người ở tầng lớp đó hỏi y có thích cuộc sống yên tĩnh hay không, nếu không phải biết rõ đối phương là dạng người gì, chỉ sợ ngay cả y cũng thấy khó tin.

Y dời ánh mắt, cười yếu ớt nói: “Nếu như có thể cùng người mình thích sống cuộc sống như thế, chính là nhân sinh đại viên mãn.”

“Vậy sao?” Hai người tiếp tục sóng vai đi về phía trước, hai mắt Nghiêm Mục nhìn thẳng phía trước, trầm mặc sau một lúc mới hỏi lần nữa, “Cậu thích kiểu người như thế nào?”

Gió đêm nổi lên, thổi trúng lá cây ven đường, Lục Thừa Dư cảm giác mắt mình bị gió lạnh thổi có chút đau, chớp mắt vài cái nhìn hai mắt Nghiêm Mục, bỏ tay vào trong túi quần, không nhanh không chậm nói: “Thích là một từ rất trừu tượng, đối với tôi mà nói, người có thể khiến tôi động tâm, tôi liền thích.”

Nghiêm Mục trầm mặc, hắn biết Lục Thừa Dư không đơn thuần giống như sinh viên vừa tốt nghiệp đại học, đối phương mạnh vì gạo, bạo vì tiền, trên mặt luôn luôn mang theo nụ cười đẹp mắt, khiến người ta không thấy rõ đến tột cùng y là người như thế nào. Thế nhưng hắn lại rõ ràng, Lục Thừa Dư không phải là người dễ động tâm, hoặc có thể nói, người càng thông minh, phương diện tình cảm cũng càng thấu đáo hơn.

“Thích kỳ thực rất đơn giản,” Nghiêm Mục làm bộ lơ đãng đi tới bên phải Lục Thừa Dư, thay y ngăn gió lạnh thổi tới, “Tôi có thích một người, người đó chỗ nào cũng tốt.”

Lục Thừa Dư nhìn góc áo Nghiêm Mục bị gió thổi lên, trầm mặc một lát rồi cười nói: “Thật sao?”

Nghiêm Mục quay đầu lại nhìn y, gật đầu nói: “Ừ, người đó rất tốt.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó là một mảnh trầm mặc.

“Chú ơi,” Một bé gái mập mạp chạy đến trước mặt hai người, nhìn Nghiêm Mục một chút, lại nhìn Lục Thừa Dư một chút, lập tức không chút do dự lôi kéo tay áo của Lục Thừa Dư, sau đó thận trọng thu tay về, “Chú ơi, trái banh của cháu bị mắc ở trên cây, chú có thể giúp cháu lấy xuống không?”

“Trái banh ở đâu thế?” Lục Thừa Dư cười ngồi xổm xuống, hai mắt nhìn bé gái, “Dẫn chú đi xem thử nào.”

“Cảm ơn chú,” Tuy rằng cô bé chỉ có năm sáu tuổi, thế nhưng hết sức thông minh, cô nhóc cẩn thận nhìn Nghiêm Mục, sau đó mới dẫn Lục Thừa Dư tới chỗ mình chơi.

Đi không bao xa, Lục Thừa Dư liền thấy vài đứa bé đang ngửa đầu nhìn trái banh trên cây, lúc này y mới nhìn rõ đó là một trái banh vải nhiều màu rất đẹp, trên mặt tựa hồ còn gắn thêm mấy cái chuông nho nhỏ, tua cờ màu sắc rực rỡ bị quấn với lá cây, gió thổi qua khiến mấy cái chuông rung lên.

Một đứa nhỏ ba bốn tuổi đang khóc, cô bé đi với Lục Thừa Dư liền tiến lên dỗ dành nhóc con này, nhìn hình ảnh manh manh của hai đứa bé, Lục Thừa Dư nhịn không được cười ra tiếng nói: “Đừng khóc, để chú lấy xuống cho cháu nhé.”

Vài đứa trẻ thấy có người giúp bọn nó, liền cao hứng vỗ tay, Lục Thừa Dư trong tiếng hoan hô của bọn nhỏ leo lên cây, xoay người treo ngược mình lên, sau đó nhanh chóng lấy được trái banh vải nhiều màu, động tác đẹp trai này làm cho mấy đứa trẻ sùng bái anh hùng rộn rã hoan hô.

Nghiêm Mục không tiếng động đứng dưới tàng cây, tiếp được trái banh vải nhiều màu Lục Thừa Dư ném xuống, đưa cho đứa trẻ bên người, sau đó nhìn Lục Thừa Dư từ từ leo xuống cây, thẳng đến khi y vững vàng đứng ở trên mặt đất, mới thu hồi tầm mắt.

“Cám ơn anh,” Một cậu bé bảy tuổi cầm súng đồ chơi trong tay đặc biệt khốc huyễn tiêu sái đi đến trước mặt Lục Thừa Dư, “Nếu anh dạy cái chiêu treo ngược kia cho em, em sẽ nguyện ý làm tiểu đệ của anh.”

Lục Thừa Dư nhìn đứa trẻ khí phách này trước mắt, cố nén cười nói: “Em không biết ẩn sĩ cao nhân sẽ không thu tiểu đệ sao?”

“Vậy phải làm sao anh mới thu tiểu đệ?” Cậu nhóc cảm giác mình còn có thể tranh thủ một chút, “Anh nói điều kiện đi, chúng ta có thể thương lượng.”

Y đưa tay sờ đầu cậu bé: “Chờ anh thấy em có thể làm tiểu đệ của anh thì anh sẽ tới tìm em nhé.”

“Thật sao?” Cậu nhóc cau mày, bắt đầu tự hỏi độ chân thật trong lời nói của cao nhân.

“Đương nhiên,” Lục Thừa Dư nghiêm túc gật đầu, “Cao nhân chưa bao giờ nói dối.”

“Vậy được rồi,” cậu nhóc miễn cưỡng gật đầu: “Em đợi anh tìm em đó.”

“Được,” Lục Thừa Dư một bộ tư thái cao nhân gật đầu. Sau khi chia tay những đứa bé này, rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, “Mục ca, trẻ con ở cái tiểu khu này, quả thực rất dễ dụ.”

Nghiêm Mục chờ y cười xong mới nói: “Cậu bé mới vừa nói muốn làm tiểu đệ, là cháu trai của Đường tư lệnh đấy.”

“Là Đường tư lệnh như tôi đang nghĩ sao?” Lục Thừa Dư cảm giác cổ họng mình hơi khô, y đột nhiên nhớ tới một bộ phim tên là 《Bánh Màn Thầu》, nhân vật phản diện ở trong đó cũng bởi vì khi còn bé bị nữ nhân vật chính lừa gạt đi một cái bánh màn thầu mới biến thành một kẻ siêu cấp bại hoại, mới vừa rồi y không phải là cũng lừa gạt cậu nhóc kia sao?

Nghiêm Mục dưới ánh mắt mong đợi của Lục Thừa Dư, tàn nhẫn gật đầu.

Lục Thừa Dư chống cằm, hữu khí vô lực nói: “Mục ca, tôi có thể bị kiểm tra đồng hồ nước[1] không vậy?”

[1] Kiểm tra đồng hồ nước: Trong một số diễn đàn và tiểu thuyết Trung Quốc lưu hành, cụm từ này như là một loại tiếng lóng trên internet, thay vì viết “bị công an đến thăm nhà” thì “kiểm tra đồng hồ nước” có tính ẩn dụ và hài hước hơn. Cụm từ này có nguồn gốc từ bộ phim truyền hình “Câu chuyện ở đồn công an”, lúc cảnh sát phá án vì muốn cho người tình nghi chịu mở cửa ra, đã nói dối mình là “đến kiểm tra đồng hồ nước”.

Nghiêm Mục nhìn dáng vẻ của y, nghiêm túc nói: “Đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không có người đến kiểm tra đồng hồ nước đâu.”

Dưới ánh mắt nghiêm túc của đối phương, Lục Thừa Dư bỏ tay xuống, y vội ho một tiếng nói: “Nếu không, tôi quay lại nói cho thằng nhóc kia biết tôi không phải cao nhân gì cả.”

“Không có việc gì,” Nghiêm Mục vểnh khóe miệng, đột nhiên nhớ tới khi Lục Thừa Dư đối mặt với con nít thì rất sốt sắng, nhịn không được hỏi, “Cậu thích trẻ con sao?” Biết đâu, đối phương thích con gái xinh đẹp ôn nhu, mong muốn một gia đình bình thường thì sao. Nếu là như vậy, hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Tôi thích trêu chọc hài tử của người khác,” Lục Thừa Dư đem tay để sau lưng, “Bất quá, không nghĩ đến tự mình sẽ nuôi trẻ con.”

Ánh mắt Nghiêm Mục sáng ngời, biểu tình lại càng thêm nghiêm túc: “Trẻ con thật đáng yêu, chỉ là khó nuôi, đặc biệt là lúc nhỏ, ăn uống ngủ chơi toàn bộ đều cần có người bên cạnh, một chút qua loa cũng không được.” Sắc mặt hắn nghiêm túc, giọng nói nghiêm túc giảng thuật một phen nuôi trẻ con thì có bao nhiêu phiền phức, cuối cùng tổng kết một câu, “Cho nên, không thể vì con cái mà kết hôn bừa được.”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nghiêm Mục, Lục Thừa Dư mỉm cười lắng nghe, nếu nói bây giờ y còn không nhìn ra tâm tư của Nghiêm Mục thì y chẳng phải là kẻ khờ sao. Y chưa bao giờ suy nghĩ tới việc tìm một người đàn ông sống cùng tới nửa đời sau, thế nhưng khi phát hiện tâm tư của Nghiêm Mục đối với mình, y tựa hồ cũng không phản cảm gì cả, mà là càng nghiêm túc lo lắng một vấn đề, đối phương đến tột cùng sẽ tỏ tình như thế nào với mình đây?

Y cũng biết loại ý nghĩ này tựa hồ không nghiêm túc, thế nhưng không biết vì sao, y nghiêm túc không nổi, giống như …. giống như khi đối phương tỏ tình, y sẽ đáp ứng đối phương cùng một chỗ thử xem, y thấy cũng… không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Thấy ý nghĩ của chính mình hơi ngoài ý muốn một chút, Lục Thừa Dư khiêu mi nhìn Nghiêm Mục bên người, khẽ nhíu mày, lẽ nào đời trước nguyên nhân y độc thân là do không gặp được một người mặt tê liệt sao?

Nói cách khác… là y thích kiểu mặt tê liệt? Suy nghĩ một hồi, hình như khẩu vị này hơi kỳ ba một chút.

Tản bộ xong, hai người trở về nhà ăn một chén hoành thánh nhỏ, xem TV một hồi, sau đó mới quay về phòng ngủ.

Lục Thừa Dư vẫn ở gian phòng lần trước, chỉ là khăn trải giường màu cam đã được đổi thành màu lam nhạt, trên chăn in hình hai con gấu nhỏ tay trong tay đang bán manh với y. Nằm ở trong chăn mềm mại, Lục Thừa Dư cho là mình sẽ xoắn xuýt một phen, ai biết chưa tới nửa phút liền chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, y bắt đầu hoài nghi đến tột cùng là tâm của mình quá rộng hay là thiếu đầu óc nữa. Bất quá, chờ y xuống lầu đã thấy trên bàn bày bữa sáng, còn Nghiêm Mục đang ngồi ở trên ghế sa lon đọc báo, đột nhiên y cảm thấy, nếu hai người quả thật như thế, hình như cũng không tệ.

Thấy Lục Thừa Dư xuống lầu, Nghiêm Mục bỏ tờ báo xuống nói: “Dậy rồi sao, rửa tay ăn cơm, tôi đi chiên trứng.”

Lục Thừa Dư rửa tay xong, ngồi vào trước bàn ăn, nhìn bộ đồ ăn đã dọn xong và sữa tươi, còn có sandwich thoạt nhìn mùi vị không tệ, cảm thấy cái bụng mình hình như đói rồi.

Trứng chiên rất nhanh được Nghiêm Mục bưng ra, Lục Thừa Dư ăn trứng chiên thơm phức, cảm khái nói: “Mục ca, tài nấu nướng của anh tốt như vậy, ai ở với anh thật có phúc.”

Nghiêm Mục uống một ngụm sữa tươi, ngẩng đầu nói với Lục Thừa Dư: “Nếu như cậu thích ăn, về sau tôi sẽ thường xuyên làm cho cậu.” Nói xong lời này, hắn sửng sốt một chút, bổ sung, “Cho nên, sau này cậu phải thường đến đấy.”

Lục Thừa Dư ăn một miếng trứng chiên: “Được, về sau tôi thường xuyên đến cọ cơm của anh, đến lúc đó đừng chê tôi ăn nhiều nhé.”

“Sẽ không,” Trên mặt Nghiêm Mục xuất hiện tiếu ý không rõ lắm, “Ăn nhiều thì thân thể mới tốt được.” Về phần ăn no bảy phần mới tốt cho thân thể gì gì đó, Nghiêm đại tổng tài đã sớm ném sau ót.

Cơm nước xong, Lục Thừa Dư nhớ tới bản thân không có lễ phục tham gia tiệc tối, Nghiêm Mục cũng không có y phục thích hợp. Lúc này đã không kịp đặt làm, Lục Thừa Dư và Nghiêm Mục không thể làm gì khác hơn là ra ngoài mua tây trang.

Cửa hàng cao cấp ở kinh thành từ trước đến nay đều không thiếu khách nhân, nhưng càng như vậy, những cửa hàng cao cấp này phục vụ càng chu đáo, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể làm cho khách hàng cam tâm tình nguyện tiêu tiền.

Lục Thừa Dư vừa vào cửa hàng thì có nhân viên nhận ra y, nữ nhân viên nhìn người phía sau y là tổng tài của Hoa Đỉnh, đột nhiên nhớ tới lời đồn trên mạng, mang theo nụ cười tiến lên phía trước nói: “Hoan nghênh quang lâm.”

Lục Thừa Dư cười gật đầu với nhân viên cửa hàng, ở trong cửa hàng nhìn mấy lần, sau đó nhìn trúng một bộ chính trang ba món màu xám đậm, loại chính trang có màu sắc này thoạt nhìn tuy rằng không phải đẹp mắt nhất, thế nhưng hiệu quả trên người lại rất tốt.

“Tiên sinh ngài thích bộ này?” Nữ nhân viên bước lên phía trước gỡ bộ quần áo này xuống, nhiệt tình nói, “Số đo bộ này rất thích hợp với ngài, không bằng ngài thử một chút?”

“Tốt, cảm ơn,” Lục Thừa Dư đi theo nữ nhân viên, vào phòng thử quần áo.

Trong cửa hàng có sô pha để cho khách hàng ngồi nghỉ, Nghiêm Mục ngồi ở trên ghế sa lon, coi nhẹ ánh mắt đánh giá của nhân viên, tiện tay lấy một quyển tạp chí.

Lúc này, có một khách nam đi vào cửa hàng, cách ăn mặc rất thời thượng, trên mặt đeo một cái kính mát, phía sau còn có hai nam nhân mang bao lớn bao nhỏ đi theo.

“Chung tiên sinh,” Nhân viên cửa hàng nhận ra vị này chính là nam nghệ sĩ Chung Tranh Hàm đang hồng, vị này cũng là khách quen gần đây, vì vậy một nhân viên cửa hàng bước lên phía trước ân cần tiếp đãi.

“Trong cửa hàng có lễ phục thích hợp sao?” Chung Tranh Hàm bỏ kính mát xuống, cười đến thập phần khách khí, “Buổi tối phải đi tham gia tiệc rượu của Tề gia ở kinh thành, tôi nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có ở đây mới có y phục thích hợp nhất cho trường hợp này.”

“Cảm ơn Chung tiên sinh đã coi trọng chúng tôi,” Nhân viên cửa hàng cực kỳ hâm mộ nói, “Tiệc rượu Tề gia sao, người bình thường không thể tham gia được đâu.”

Chung Tranh Hàm cười một tiếng, bắt đầu chọn lựa y phục, lúc đi ngang qua bên người Nghiêm Mục, hắn nghiêng đầu nhìn nhiều thêm hai mắt, mới nhận ra vị này là ai, liền lễ độ tiến lên chào hỏi: “Nghiêm tiên sinh, ngài khỏe.” Hắn không có vội vã tiến lên giới thiệu mình là ai, một câu chào hỏi đơn giản như vậy, hiệu quả hơn so với tự giới thiệu.

“Xin chào,” Nghiêm Mục lễ độ trả lời một câu, ngay cả dáng dấp người kia ra sao cũng không có nhìn kỹ, cúi đầu lật một tờ tạp chí.

Nhìn ra đối phương không có ý định phản ứng mình, Chung Tranh Hàm thức thời đi chọn y phục tiếp, nhưng lại cố ý hạ thấp giọng nói, miễn cho quấy rối vị đang đọc sách kia. Nhưng trước khi hắn vào phòng thử quần áo, còn cố ý nhìn Nghiêm Mục thêm vài lần.

Lục Thừa Dư mặc quần áo tử tế xong, hướng về cái gương sửa sang lại một góc khăn tay lộ ra ở túi trước, mở cửa phòng thử quần áo đi tới trước mặt Nghiêm Mục, mỉm cười hỏi: “Mục ca, bộ này thế nào?”

Nghiêm Mục ngẩng đầu, nhìn người thanh niên mỉm cười trước mắt, đường nhìn rơi xuống trên cái nơ, trong giây lát, hắn thật muốn kéo cái nơ kia xuống, sau đó kéo toàn bộ cúc áo sơ-mi…..

Buông tạp chí trong tay, hắn gật đầu nói: “Đẹp lắm.”

“Vậy bộ này đi,” Lục Thừa Dư kéo kéo cái nơ, lộ ra một chút xương quai xanh, “Tôi quả thật không nhẫn nại chọn quần áo nữa đâu.”

Nữ nhân viên bị vẻ đẹp trai của Lục Thừa Dư miểu sát lúc này mới tìm về ngôn ngữ của mình, gương mặt ửng đỏ nói: “Lục tiên sinh mặc bộ lễ phục này vô cùng hợp, vóc người ngài rất đẹp, bộ quần áo này giống như là vì ngài làm ra vậy.”

“Cảm ơn đã khen ngợi,” Lục Thừa Cười với nữ nhân viên, thấy gò má ửng đỏ của đối phương, liền cười quay về phòng thử đổi lại quần áo, đem y phục đưa cho nữ nhân viên, “Giúp tôi gói lại, cảm ơn.”

Nữ nhân viên tiếp nhận y phục, giọng nói phá lệ ôn nhu: “Không cần khách khí.”

Lục Thừa Dư thấy trong cửa hàng còn bán vật cài áo dành cho nam, đang chuẩn bị chọn lựa, liền thấy cửa phòng thử mở ra, bên trong xuất hiện một nam nghệ sĩ mà kiếp trước y rất quen thuộc.

Ánh mắt Chung Tranh Hàm chống lại Lục Thừa Dư, hắn cũng nhận ra Lục Thừa Dư là nhân vật đang hồng gần đây. Làm người trong giới, hắn cảm thấy Lục Thừa Dư rất may mắn, thế nhưng hết lần này tới lần khác người may mắn này căn bản không có ý định làm nghệ sĩ, loại hành vi này đặt ở giới showbiz, quả thực khiến người ta ước ao đố kị.

Hắn nhìn Nghiêm Mục đi theo sau lưng Lục Thừa Dư, ánh mắt khẽ biến, sau đó liền tươi cười đi đến chỗ Lục Thừa Dư.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương