Phúc Tinh Đến Rồi Thưa Hoàng Đế
-
C20: Thập Cửu *
Hoàng đế di giá về điện Khang Ninh. Ngài lệnh tất cả nô tài lui xuống, tránh nơi đây càng xa càng tốt. Chẳng ai biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, chỉ ngờ ngợ rằng tâm tình Hoàng đế không được tốt. Sau khi đập vỡ vò rượu khiến triều thần hoang mang, ngài lập tức rời khỏi đó.
Hoàng đế hầm hầm đi vào tẩm điện, nội giám Oh liền cho đóng tất cả các cửa rồi lui ra. Thần sắc ngài trở nên khác lạ, long thể rạo rực, nóng như lửa đốt. Tâm trí bắt đầu rối loạn. Thể chất Hoàng đế vốn dĩ hơn người nên mới cầm cự được đến giờ.
Bỗng dưng, một cỗ nhiệt ấm nóng áp lấy thân ngài. Jeon Jungkook từ đâu xuất hiện ôm chặt long thể, vùi mặt vào lòng Hoàng đế. Hắn nhỏ giọng ngọt ngào như rót mật vào tai.
"Bệ hạ..."
Ngọn lửa dục vọng ngài đang cố gắng kìm nén vì hắn châm ngòi mà bùng cháy lên. Ái nhân đang ở trong tay, khao khát chiếm đoạt càng thêm mãnh liệt. Thân thể trúng phải xuân dược vốn mẫn cảm với từng cái chạm, hắn thật sự khiến ngài bức bách đến phát điên.
"Ngươi... đừng như vậy."
Jungkook khẽ lắc đầu, hắn ôm ngài chặt hơn, bày tỏ hết những gì hắn nghĩ.
"Bệ hạ... Nô tài có lỗi... nô tài yêu người. Nô tài không muốn xa người... người đừng giận nô tài nữa... đừng lạnh nhạt với nô tài có được không?"
Giọng nói ấy nỉ non, ngọt ngào pha lẫn niềm xúc động như một tia sét mạnh mẽ đánh vào thân Hoàng đế. Dục vọng mỗi lúc một dâng cao khiến tứ chi ngứa ngáy. Hạ bộ cũng hùng dũng tiến công. Mắt ngài lúc này đã đỏ đến đáng sợ. Hoàng đế đặt tay lên vai hắn, run rẩy đẩy ra, chỉ là càng đẩy hắn càng ôm chặt.
Chưa dừng lại ở đó, Jungkook to gan nhảy bổ lên người ngài. Hai chân bấu chặt vào hông, tay vòng qua ôm cổ. Người kia chưa kịp phản ứng hắn đã chủ động áp môi mình lên thứ tương tự, tấn công ngài dồn dập.
26
Hoàng đế chẳng thể nghĩ gì được nữa, lý trí chính thức đi vào miền cực lạc. Ngài đỡ lấy cặp mông căng tròn của tiểu tử khả ái, bế hắn trên tay, điên cuồng hôn hắn.
Ngọn lửa dục vọng được châm ngòi từ lâu nay càng thêm bùng cháy. Hoàng đế yêu hắn, khao khát hắn, muốn đặt hắn dưới thân ân ái triền miên.
Jungkook từng cùng Hoàng đế hôn rất nhiều lần nhưng đến giờ hắn mới nhận ra hôn ngài thật tốt. Thân thể cũng bắt đầu có phản ứng, muốn cùng ngài thân mật nhiều hơn.
Hoàng đế áp hắn xuống long sàng, luồn tay vào y phục hắn mà nhiễu loạn. Jungkook câu lấy cổ ngài, khẽ rót vào tai ngài những âm thanh thủ thỉ ngọt ngào. Đến lúc này Hoàng đế không thể dừng lại được nữa nhưng vẫn cất giọng trầm đầy mê hoặc.
"Jungkook à, ngươi có hối hận không?"
Hắn im lặng, rướn người gặm lấy hầu kết của ngài thay cho lời đồng ý. Hoàng đế mạnh bạo áp hắn, cởi bỏ nút thắt trên y phục nội quan, quăng toàn bộ xuống sàn. Thân thế trắng nõn đẹp đẽ, tinh khiết hiện ra ngay trước mắt. Trong ánh nến lúc tỏ lúc mờ lại càng thêm mị hoặc. Mắt Hoàng đế rực lửa, nội tâm gào thét không yên. Ngài muốn vẽ loạn lên thân thể kiều diễm này, muốn khắc ghi từng đường nét ấy.
2
Hoàng đế mân mê từng tấc da thịt trắng ngần, từ chiếc cổ thơm tho, xương đòn tinh tế cho đến hai hạt đậu nhạt màu. Ngài như một con hổ đói đang tận hưởng bữa ăn của mình, thưởng thức sạch sẽ, không chừa một món.
1
Từng cái hôn, đụng chạm, cọ xát thân mật mang lại khoái cảm dồn dập, khiến hắn cong người mà rên rỉ.
"Ưm.. Bệ hạ..."
Tuy từ đầu hắn đã quyết tâm cùng ngài hoà làm một nhưng đến nước này vẫn thấy không quen. Vậy mà Hoàng đế cứ theo đà trượt sâu xuống dưới. Nhẹ nhàng hôn vào đùi non của hắn, cứ như vậy ngài tìm đến nơi tư mật kia, liếm một cái khiến đầu óc hắn tê tê dại dại.
"Ưm...Bệ hạ.."
"Jungkook..."
Hoàng đế khao khát hắn đến phát điên. Ngài cởi bỏ long bào, giải phóng hạ thân đã sưng đau từ lâu. Không báo trước, mạnh mẽ tiến sâu vào trong thân thể hắn.
12
"Á....đau...hức... đau quá Bệ hạ..."
1
Nơi tư mật nhỏ bé chưa qua nới lỏng đã bị long căn cực đại mạnh mẽ xâm nhập. Jungkook cảm thấy thân dưới như bị xé toạc ra, đau đến chết đi sống lại. Tiểu tử chưa từng trải qua giày vò nên thấy không quen, nước mắt cứ thế tuôn ra như suối, hắn khóc lóc rất thương tâm.
Hoàng đế nghe thấy tiếng sủng vật rên rỉ đầy khống khổ liền sực tỉnh. Ngài nhận ra bản thân đã quá vội vàng. Hoàng đế ôm hắn đỡ dậy, để hắn ngồi ngang hông mình. Long căn cứ thế trượt sâu vào trong nội bích.
"Ngoan, đừng khóc."
Ngài lưu luyến hôn vào khoé mắt đẫm nước để trấn an tiểu tử trong lòng. Jungkook ôm lấy cổ ngài bất mãn nói.
"Hức...dù Bệ hạ trúng xuân dược cũng không nên thô bạo với nô tài như vậy."
Biết trước thì hắn trốn đi cho rồi, dại gì ở đây để ngài hành hắn. Ban đầu Jungkook lo Hoàng đế trúng xuân dược nếu không giải quyết sẽ rất bức bách. Giờ thì ngài thoả mãn còn hắn đau đến chết đi sống lại.
Hoàng đế hôn hắn trấn an, lại áp hắn xuống long sàng, hạ thân ra vào liên tục. Nói thế nào đi nữa ngài cũng không thể kiềm chế dục vọng của mình. Jungkook cảm thấy đầu óc tê dại, hắn bấu lấy da thịt ngài, cào cấu lên tấm lưng tráng kiện. Chỉ có hắn mới to gan làm Hoàng đế bị thương, đáng lẽ đã bị trảm vì tội mưu phản.
"Ư ưm...hức... làm ơn chậm lại..."
Đại nhục bổng đâm sâu vào nụ hoa nhỏ bé đang e ấp. Nó lấp đầy lấy hắn, xiên xỏ hắn, khiến hắn vừa đau vừa ngây dại. Hoàng đế hung hăng như mãnh hổ vồ vập lấy hắn không tha.
"A... hu hu... Bệ hạ...ưm"
Hoàng đế lại cùng tiểu khả ái hôn hôn để làm hắn phân tâm. Ngài lấy ra rồi dốc toàn lực thúc đến tận cùng, chạm vào điểm gồ đầy mẫn cảm. Jungkook như nhận một đợt sóng lớn, cả người cong lên, chân co quắp cuối cùng không chịu được phóng thích tất cả, làm bạch dịch dính dấp lên cơ bụng của Hoàng đế. Ngài lưu luyến đưa đẩy một lúc, sau đó lấp đầy bên trong hắn bằng tinh túy của cả hoàng gia.
Jungkook thở dốc đầy mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng trách móc.
"Bệ hạ... khiến nô tài rất đau."
Sau một trận mây mưa, tác dụng của xuân dược đã giảm đi đáng kể. Hoàng đế tỉnh táo đôi chút, ngài khẩn trương lật người hắn lại, đăm đăm nhìn vào nơi giao hợp. Các thớ cơ đã sưng lên, máu hoà cùng bạch trọc chảy ra ngoài. Hoàng đế thấy có chút hưng phấn, ngài ôm thân thể kiệt quệ kia vào lòng, hôn loạn trên mặt hắn.
"Bảo bối, là lỗi của ta. Ngoan đừng khóc nữa..."
2
Jungkook sững sờ, giờ hắn mới nhận ra bộ mặt khác của Hoàng đế. Ngài không bóp cổ hắn, không đe doạ hắn, ngài ôm hắn, yêu chiều hôn hắn. Ngài nhìn hắn bằng ánh mắt thâm tình pha lẫn nhiều tia áy náy.
Tuy thân thể đau rát hắn lại thấy dễ chịu vì cử chỉ ôn nhu của ngài. Nó như một dòng nước ấm nóng len lỏi vào tận trái tim khiến hắn vô cùng thoải mái. Jungkook vươn tay ôm lấy thân hình tráng kiện, mệt mỏi nhắm mắt, bộ dạng cực kì hưởng thụ. Chỉ khi bên cạnh ngài hắn mới có được cảm giác an toàn, nó giúp hắn yên tâm chìm vào mộng đẹp.
Đêm đó, hương gỗ đàn hương thân quen vương vấn đầy trên người hắn. Hoàng để đã biến hắn thành tiểu bảo bối của mình, khiến cả thân thể hắn chỉ toàn dư vị của ngài.
12
____
Jeon Jungkook mơ màng mở mắt, nhìn lên trần liền nhận ra đây là Khang Ninh điện. Chỉ là thân thể hắn ê ẩm quá, bên dưới lại đặc biệt đau rát. Hắn khẽ liếc sang bên cạnh, long nhan xuất chúng đập ngay vào tầm mắt. Ký ức đêm qua hiện ra trong đầu như một giấc mơ.
Jungkook chỉ vừa nhận ra tâm tư của mình, không ngờ nhanh như vậy đã cùng Hoàng đế lăn giường. Từ đầu tới chân đều bị ngài ăn sạch. Thân thể trắng ngần lưu lại đầy dấu vết giao hoan, nhìn cũng hình dung được sự kịch liệt đêm qua.
Hoàng đế bị cử động của hắn làm cho tỉnh giấc. Ngài ôm hắn kéo sát vào lòng, thâm trầm nói.
"Jungkook, ta yêu ngươi."
Hắn khẽ nhích người, ôm lấy thân thể ngài, cất giọng nói ngọt ngào đáp trả.
"Bệ hạ... nô tài cũng yêu người."
Đây là những lời mà Hoàng đế mong mỏi được nghe bấy lâu nay. Nó như cơn mưa rào tưới mát một tâm hồn cằn cỗi. Cuối cùng, tình yêu mãnh liệt của ngài đã được đối phương đáp trả. Không thứ gì có thể diễn tả được nội tâm Hoàng đế lúc này.
Người nọ cười đầy thoả mãn, yêu chiều hôn vào gò má trắng hồng mềm mại.
"Bảo bối khả ái, ngươi là người của ta. Ta không muốn ngươi che giấu ta bất cứ chuyện gì."
Hắn khẽ gật đầu.
"Nô tài đã hiểu. Nô tài sẽ thành thật với người."
Hoàng đế hài lòng đỡ tiểu khả ái dậy. Mặt hắn trở nên nhăn nhó rất khó coi.
"Đau..."
Ngài liền ôm hắn vào lòng, bế hắn rời giường. Ngài ra lệnh cho nội giám Oh chuẩn bị sẵn nước tắm.
Trên đường đi, Jungkook ôm chặt lấy cổ Hoàng đế, nhỏ giọng nói.
"Bệ hạ, trong cái tủ đó có một con chuột rất lớn. Bệ hạ phải cho người lôi nó ra ngoài."
11
Hoàng đế lấy tay xoa xoa đầu nhỏ, cất giọng đầy sủng nịnh.
"Được rồi, ta sẽ cho người đuổi nó đi."
Dứt lời Hoàng đế bế hắn vào một căn phòng riêng biệt dùng để tắm táp. Nước nóng cùng hương hoa và thảo dược đã được chuẩn bị sẵn. Ngài cùng hắn tắm chung một chỗ.
Hoàng đế ôm hắn trong lòng, nhẹ nhàng xoa xoa lưng cho hắn. Ngài nhìn hắn, quan tâm hỏi.
"Dễ chịu không?"
Người nọ khẽ trả lời.
"Ưm.. rất dễ chịu."
Jungkook nhắm mắt, thả lỏng cả người, mặc Hoàng đế muốn làm gì thì làm. Ngài tỉ mẩn giúp hắn tẩy rửa thân thể. Sau đó lại bế hắn ra ngoài thay y phục. Trong lúc hai người tắm uyên ương, Thục Nghi đã bị thị vệ lôi ra khỏi tủ đưa về tẩm điện.
____
Thân thể Jungkook sau một đêm trụy lạc thì vô cùng đau nhức. Hắn nằm trên long sàng vừa than vãn vừa trách móc kẻ kia. Bộ dạng như đang làm nũng. Hắn nói mông hắn đau, hông hắn nhức, lưng hắn mỏi, hắn rầu rĩ vì đi lại khó khăn. Hoàng đế càng nhìn càng không nỡ nên quyết định bế quan trong Khang Ninh điện. Nô tài nội quan hầu như bị đuổi đi hết, chỉ để nội giám Oh đứng trước cửa điện chờ sai bảo. Khắp cung ai cũng tò mò rốt cuộc Hoàng đế ở trong đó làm gì.
Giờ ngự thiện.
Hoàng đế đặt hắn vào lòng, vui vẻ nhìn hắn ăn. Jungkook tuy thấy không quen nhưng cũng không bài xích. Bởi vì người này là Hoàng đế, bản chất rất độc tài, ngài bảo sao hắn nên nghe vậy. Vả lại ngồi thế này mông hắn sẽ không đau.
3
"Bệ hạ người thử món này đi, nô tài thấy nó ngon."
Jungkook gắp một miếng thịt, quay mặt ra phía sau, ngỏ ý đút cho Hoàng đế. Ngài rất chịu hợp tác, há miệng ăn trên tay hắn sau đó gật đầu.
"Khẩu vị của ngươi tốt thật."
...
Hôm nay Hoàng đế miễn thiết triều. Ngài ngồi cả ngày trong điện Khang Ninh, vừa thưởng trà vừa đọc tấu chương. Trong lòng là sủng vật đang nhấp nhô cái đầu, hắn thấy buồn chán nên xem trộm tấu chương của ngài.
Hắn tựa đầu vào ngực ngài, bĩu môi nói.
"Bệ hạ nô tài không biết Hán tự."
Hoàng đế ngừng tay, chăm chú nhìn bảo bối trong lòng.
"Để ta dạy ngươi."
Jungkook lại bĩu môi.
"Không thích học chữ Hán. Người viết chữ Hangul cho nô tài đọc đi."
Hoàng đế sững sờ nhìn hắn, sau đó liền hỏi.
"Ngươi cũng biết chữ Hangul? Chữ đó do tiên hoàng sáng tạo ra nhưng triều thần kịch liệt phản đối nên không thể ban bố toàn dân. Sao ngươi lại biết?"
Jungkook nghe người nói liền trầm tư suy ngẫm. Phải rồi nếu chữ viết này được sử dụng rộng rãi thì tầng lớp quý tộc không còn giá trị trong xã hội.
Jungkook thật lòng nói với ngài.
"Bệ hạ, nô tài vốn dĩ không phải người ở thế giới này. Không phải bách tính Joseon."
Hoàng đế chú tâm nhìn hắn, ngài thấy hài lòng vì hắn chịu thành thật với ngài. Dù thế nào đi nữa Hoàng đế đều không muốn đối phương giấu giếm.
"Nô tài sống ở thế giới tương lai. Tức là cách đây khoảng 570 năm. Ở đó Joseon có tên là Đại Hàn dân quốc. Chữ Hangul là chữ quốc ngữ, hầu hết người dân đều sử dụng chữ này."
Hoàng đế không có biểu cảm gì là bất ngờ. Dù khó tin thế nào ngài vẫn tin điều hắn nói là sự thật.
Jungkook đứng dậy, rời khỏi người Hoàng đế. Hắn đi đến chiếc rương của mình, mở ra, lấy cái túi xách mà hắn đem từ tương lai đến. Jungkook mang nó tới trước mặt Hoàng đế, chậm rãi mở ra. Điện thoại, ipad, giấy tờ tùy thân và một số món đồ dùng hiện đại.
5
"Đây là những thứ nô tài đem từ nơi đó đến. Kể cả chiếc nhẫn bạc người tặng nô tài."
Hoàng đế trầm ngâm nhìn chúng, không biết là suy tư gì đó rất lâu. Jungkook bối rối hỏi.
"Bệ hạ, người không tin nô tài sao?"
"Ta tin ngươi."
"Vậy sao..."
Chưa nói hết câu Hoàng đế đã bắt lấy vai hắn, xoay mặt hắn đối diện mặt ngài, mắt đối mắt. Một nỗi lo sợ dấy lên trong lòng Hoàng đế.
"Jungkook à? Ngươi có muốn trở về thế giới đó không? Trở về nơi ngươi vốn dĩ thuộc về."
17
______강효우_와트 패드_____
Thanks for reading
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook