Phục Thù
Chương 14


“Vì là giữa kỳ nên học phần có thể đăng ký không nhiều, hôm qua nhận được thông báo điểm thi của em, anh đã nhập thông tin đăng ký sẵn rồi, em qua kia ký giấy đăng ký học phần là xong.”
Người hỗ trợ chỉ về hướng góc phòng, nơi đặt bàn gỗ phũ lớp sơn sờn cũ, xung quanh chiếc laptop thông dụng là các văn kiện rối ren nẹp lộn sộn lẫn nhau.
Thấy Thục Linh bước sang, anh chàng suýt ngủ gục thình lình choàng tỉnh.
“Em, em đăng ký học phần?”
Cô nhẹ gật đầu, anh liền căng thẳng dũi lưng, bàn tay luống cuống nhấp mở tập tin trên thư mục.

Song thao tác hãy còn cứng khượng vội điều chỉnh văn bản, in thành đơn đăng ký.

Thục Linh thay phiên ký tên mỗi ô trống, đoạn nghe anh nói.
“Chà, em học khoa mỹ thuật ư? Người đẹp ở ngôi trường này không vào khoa điện ảnh cũng là khoa mỹ thuật.

Làm anh nhớ cái thời trẻ từng học nơi này, cứ tới giờ giao tiết là chạy sang khoa khác ngắm người đẹp, rửa mắt, ai cũng trắng trẻo, đẩy đà, thích thật.”
Trước từng đọc qua báo cáo thống kê tỉ lệ sau tốt nghiệp của ngôi trường này, đa phần đều thành công hoặc thành nhân, chức vị cao chót vót.
Cũng dễ hiểu khi mức học phí hằng tháng lên tận tám con số.

Vả chăng người giàu trời thường phú cả gương mặt, nên họ chọn phát huy tài năng ở lĩnh vực nghệ thuật và điện ảnh nhiều hơn.
Riêng anh chàng đây là ngoại lệ - có thể xổ những từ thô tục thế thì chẳng trách, dù đã tốt nghiệp đại học danh tiếng mà vẫn chôn thân vọng tưởng mộng đẹp nơi xó phòng.
Thục Linh cười bảo, “Khuyên anh đừng để cái miệng đi chơi xa, không phải lời nên nói tốt nhất ngậm chặt mồm.”
Dứt lời cô hạ bút, rời đi, chẳng đặng nán thêm chút đỉnh.
Bấy giờ phía ngoài bỗng vẳng đến vài tạp âm quen thuộc - tưởng chừng phải quên từ lâu.
Thục Linh đứng sửng người, bàng hoàng liếc sang chốn đó khoảng ba feet, nhận ra chỉ là nhóm nữ sinh hò reo ỉ ôi vây nghịt quanh Nguyên Khải.

Không có gì lạ.
Lòng cảm giác nhẹ bẵng đôi phần.
Làn gió khẽ thổi bay mái tóc, rủ rỉ cuộc hội thoại vào tai cô.
“Anh học khoa nào vậy ạ?” Nữ sinh tóc trắng phau lãnh lót cất giọng.
Kế đấy là cô nàng mũm mĩm.
“Khoa điện ảnh đúng không anh? Nếu thật thì gương mặt anh là kiệt tác của khoa luôn á.”
...Rồi hàng tá câu hỏi đua nhau bũa ồ ập.
Nguyên Khải tựa hờ bên vách tường, trái ngược chẳng thốt gì.

Song vẻ thờ ơ thoắt cái đổi thành mừng rỡ, anh trông thấy Thục Linh lấp ló sau cửa kính trung tâm, vội lách qua đám nữ sinh chạy về phía cô.
Cuối cùng không rặt được quả ngọt, các nàng đành giương mắt dõi theo dáng người thon dài đang rời khỏi - thoáng ủ dột.
“Ảnh có người yêu rồi ư?”
“Bảo sao không đáp câu nào, bọn mình hỏi nhiều vậy mà.”
Tức thời ai nấy đều buồn thiu, chợt nghe cô nàng tóc trắng bụm miệng xuýt xoa, “Cơ mà, chị ấy đẹp ghê.”
Nốt câu cả đám toan hướng nhìn Thục Linh đằng xa, dưới bóng râm của tán cây cao vút, ánh nắng hắt xuống hàng mi tôn lên sự mềm mại cho nét mặt vốn đã dịu dàng, ngặt nổi tròng mắt màu đỏ au lại phức tạp khôn xiết.
Kết hợp hai đặc điểm nom cô xa cách đáng kể.
Giây phút này mới hiểu vì sao chàng trai chẳng thèm ngó họ lấy một lần.

...Nguyên Khải gần như hét toáng, tưởng đâu giọng anh vang rền khắp ngôi trường.

“Ý tứ chút đi.”
Thục Linh bẹo má lôi ra cổng, đoạn buông tay để anh trăn trở vài từ.
Nguyên Khải xoa bên má sưng tấy, thều thào, “Đau quá à.”
Thoạt tiên mang anh đi giải quyết vấn đề giấy tờ, xong việc anh không chịu về, cứ đứng lỳ ngoài cửa đợi mãi thôi.
Do còn phải báo danh trên tầng, để anh lỡn vỡn trong sân thì không ổn, cô bảo rằng, “Về đi.”
“Nhưng mà...”
Thục Linh kiên quyết, “Hết chuyện của anh rồi, về đi.”
Sóng vai nhau mấy năm trời nên biết rõ anh ngoan cố nhường nào, không mạnh bạo là không từ bỏ đâu.

Thục Linh bèn nhằm giữa chấn thuỷ - đá anh văng khỏi cổng.
Khi đương quặng thắt bởi cơn tức ngực, cô thừa dịp nhờ bảo vệ kéo khoá cổng luôn.
Trừ sinh viên, người lạ cấm tuyệt.
Nguyên Khải ôm cơn đau non nữa bò dậy, ghị riết song sắt, “Nhưng mà còn bữa sáng, khụ..., em hứa ăn sáng với anh rồi.”
“Không được đâu.” Thục Linh xoay lưng, “Em sẽ ăn ở căn tin trường, anh về ăn với lũ trẻ đi.”
“Em hứa rồi mà...!bé con ơi, khụ...”
“Ông già này mở cửa ra.”
Nguyên Khải thò tay rịch vạt áo bảo vệ hòng đe doạ, song bị ông cuộn sách báo cóc sưng trán.
Có điều cũng chẳng ngăn anh rít gào từng đợt.
Tiếng động đằng sau khiến cô choáng hết đầu óc, bị đạp ngay chỗ hiểm mà vẫn dai sức tóm cánh cổng đùng đùng cơ đấy.

Thục Linh mặc anh, cư nhiên vòng qua đài phun nước, rẻ sang khoa mỹ thuật.
- --
“Ôi chao, nhìn từ đây vừa hay thấy được dáng vẻ cô ấy như thiên thần luôn.” Nam sinh tóc đỏ sẫm ngó xuống từ cửa sổ tầng bốn.
Chung quanh tụm thêm năm, bảy người góp vui.
“Khoa mỹ thuật không hiếm người đẹp, nhưng mà tôi vừa thấy cánh cửa khác mở ra này.”
Chàng trai đứng kế huých vai cậu nam sinh tóc đỏ, ranh mãnh nâng khoé môi, “Ê, hôm qua tôi thấy cô ấy ở phòng PT71302, tức phòng của chúng ta đó.

Lát cổ lên đây cho xem.”
“Thật ư?” Thiếu niên phấn khởi ngồi bật dậy, vuốt vuốt mái tóc hỏi vồ vập, “Cậu xem tôi có ổn không vậy, có chỗ nào lưa thưa hay...”
Ngòi bút đương ghi chép của Vĩ Thành thoáng khựng lại, cậu ngẩng đầu trông ra ngoài ô cửa ngời sáng, phía dưới không xa là dáng người nhỏ nhắn chầm chậm tiến vào toà.
Cậu cất giọng lạnh tanh, “Cáp Nhĩ Tân, giải tán.”
Nhĩ Tân bỗng sốt vó rụt cánh tay chau chuốt khỏi mái tóc, “Anh Thành, còn lâu thầy mới vào mà.”
Vĩ Thành không đáp, Nhĩ Tân bắt kịp trạng thái anh nghiêm túc hơn mọi ngày, vội giải tán nhóm bạn học quay về chỗ ngồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương