Phúc Tấn Bị Bệnh
-
Chương 7
**
Kỳ quái, đây rốt cuộc là ở đâu?
Chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, Lam Đề mới phát hiện ra hai tay hai chân nàng đã bị trói, miệng cũng bị bịt chặt bằng vải bông, hầu như không thể phát ra được tiếng nào, bị ném vào một gian phòng bỏ hoang đã lâu không ai sử dụng, không một ai để ý đến.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, xem ra bây giờ là hoàng hôn rồi, đột nhiên nhớ đến lúc trước khi hôn mê nghe được cuộc nói chuyện kia, lập tức nàng giãy giụa đứng lên, muốn nhanh chóng trốn ra khỏi nơi này.
Tuyệt đối không thể để kế hoạch của Hoàn Dung được như ý, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản, không thể để Đôn Hoa gặp phải nữ nhân đó!
Nhưng đôi tay bị trói chặt sau lưng, hoàn toàn không thể tháo ra, chỉ khiến cổ tay của bản thân càng ma sát đau đớn hơn, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần ảm đạm, nàng càng lúc càng nóng lòng, không biết rốt cuộc bản thân nên làm gì mới phải.
Nàng đã đồng ý với Đôn Hoa, cho nên hắn không thể nhận thua, không thể bị thảm bại dưới tay loại nữ nhân như Hoàn Dung, cho nên hắn tuyệt đối phải trốn thoát!
Nóng lòng nhìn hoàn cảnh chung quanh, Lam Đề đột nhiên phát hiện ở trên tủ thấp có một bình hoa cũ kỹ, nàng lập tức dùng bả vai cố gắng đụng vào tủ, bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh vụn, điều này khiến nàng vui vẻ nở nụ cười, nàng nhặt lên một mảnh vụn, nỗ lực muốn cắt đứt sợi dây quấn quanh cổ tay.
Dù tay rất đau, nhưng cũng không sánh nổi sự sốt ruột trong lòng khiến nàng khổ sở, cho nên nàng cắn răng chịu đựng, không thể bị ngăn trở đánh ngã như vậy!
Cố gắng cọ sát một hồi, rốt cuộc dây thừng cũng bị đứt, nàng lập tức kéo vải bông ra khỏi miệng, tiếp đó bắt đầu tháo gỡ dây thừng buộc ở chân, hoàn toàn không để ý đến vết máu loang lổ trên tay của bản thân, trong đầu chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Thật vất vả tháo bỏ trói buộc tay chân, nàng lập tức muốn đẩy cửa đi ra ngoài, không ngờ cửa này đẩy như thế nào cũng không đẩy được, phía ngoài đã bị người ta dùng xích sắt khóa kín, xem ra đã chuẩn bị chặt chẽ để vây khốn nàng.
“Đáng chết, tại sao có thể như vậy chứ?”
Nôn nóng đi đến phía cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng bị khóa như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng đẩy ra khe hở nhỏ, thấy tình trạng bên ngoài.
Chỉ thấy phía ngoài căn phòng này bao phủ toàn cỏ dại, rất ít người đi qua, nhưng nàng thấy cách đó không xa có lầu các quen thuộc, đại khái có thể xác định bản thân đang bị khóa trong một tiểu viện hoang phế nào đó ở phủ Hòa Quận Vương.
“Không được, ta không thể cứ bị nhốt như vậy, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp ra ngoài, có lẽ sẽ không đến kịp mất!”
Cắn răng, cầm ghế dựa trong phòng, đối diện cửa sổ, bởi vì thoạt nhìn cửa sổ tương đối có vẻ đổ nát, nàng nghĩ có lẽ có thể có cơ hội cho nàng phá hỏng, đây là phương pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ ra thôi.
Chỉ cần có thể xuyên thủng, chỉ cần có một lỗ hổng giúp nàng có thể chen ra ngoài thì tốt rồi, nàng không dám hy vọng quá nhiều, nhưng nàng nhất định phải ra ngoài!
Cố gắng giơ cái ghế có chút nặng nề lên, Lam Đề nhất cổ tác khí* hét lên một tiếng: “Aaa ——”
(*)NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Kỳ quái, đây rốt cuộc là ở đâu?
Chậm rãi tỉnh lại từ trong hôn mê, Lam Đề mới phát hiện ra hai tay hai chân nàng đã bị trói, miệng cũng bị bịt chặt bằng vải bông, hầu như không thể phát ra được tiếng nào, bị ném vào một gian phòng bỏ hoang đã lâu không ai sử dụng, không một ai để ý đến.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ ngoài cửa sổ, xem ra bây giờ là hoàng hôn rồi, đột nhiên nhớ đến lúc trước khi hôn mê nghe được cuộc nói chuyện kia, lập tức nàng giãy giụa đứng lên, muốn nhanh chóng trốn ra khỏi nơi này.
Tuyệt đối không thể để kế hoạch của Hoàn Dung được như ý, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản, không thể để Đôn Hoa gặp phải nữ nhân đó!
Nhưng đôi tay bị trói chặt sau lưng, hoàn toàn không thể tháo ra, chỉ khiến cổ tay của bản thân càng ma sát đau đớn hơn, nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ dần dần ảm đạm, nàng càng lúc càng nóng lòng, không biết rốt cuộc bản thân nên làm gì mới phải.
Nàng đã đồng ý với Đôn Hoa, cho nên hắn không thể nhận thua, không thể bị thảm bại dưới tay loại nữ nhân như Hoàn Dung, cho nên hắn tuyệt đối phải trốn thoát!
Nóng lòng nhìn hoàn cảnh chung quanh, Lam Đề đột nhiên phát hiện ở trên tủ thấp có một bình hoa cũ kỹ, nàng lập tức dùng bả vai cố gắng đụng vào tủ, bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh vụn, điều này khiến nàng vui vẻ nở nụ cười, nàng nhặt lên một mảnh vụn, nỗ lực muốn cắt đứt sợi dây quấn quanh cổ tay.
Dù tay rất đau, nhưng cũng không sánh nổi sự sốt ruột trong lòng khiến nàng khổ sở, cho nên nàng cắn răng chịu đựng, không thể bị ngăn trở đánh ngã như vậy!
Cố gắng cọ sát một hồi, rốt cuộc dây thừng cũng bị đứt, nàng lập tức kéo vải bông ra khỏi miệng, tiếp đó bắt đầu tháo gỡ dây thừng buộc ở chân, hoàn toàn không để ý đến vết máu loang lổ trên tay của bản thân, trong đầu chỉ nghĩ phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Thật vất vả tháo bỏ trói buộc tay chân, nàng lập tức muốn đẩy cửa đi ra ngoài, không ngờ cửa này đẩy như thế nào cũng không đẩy được, phía ngoài đã bị người ta dùng xích sắt khóa kín, xem ra đã chuẩn bị chặt chẽ để vây khốn nàng.
“Đáng chết, tại sao có thể như vậy chứ?”
Nôn nóng đi đến phía cửa sổ, phát hiện cửa sổ cũng bị khóa như vậy, chỉ có thể miễn cưỡng đẩy ra khe hở nhỏ, thấy tình trạng bên ngoài.
Chỉ thấy phía ngoài căn phòng này bao phủ toàn cỏ dại, rất ít người đi qua, nhưng nàng thấy cách đó không xa có lầu các quen thuộc, đại khái có thể xác định bản thân đang bị khóa trong một tiểu viện hoang phế nào đó ở phủ Hòa Quận Vương.
“Không được, ta không thể cứ bị nhốt như vậy, nếu không nhanh chóng nghĩ biện pháp ra ngoài, có lẽ sẽ không đến kịp mất!”
Cắn răng, cầm ghế dựa trong phòng, đối diện cửa sổ, bởi vì thoạt nhìn cửa sổ tương đối có vẻ đổ nát, nàng nghĩ có lẽ có thể có cơ hội cho nàng phá hỏng, đây là phương pháp tốt nhất nàng có thể nghĩ ra thôi.
Chỉ cần có thể xuyên thủng, chỉ cần có một lỗ hổng giúp nàng có thể chen ra ngoài thì tốt rồi, nàng không dám hy vọng quá nhiều, nhưng nàng nhất định phải ra ngoài!
Cố gắng giơ cái ghế có chút nặng nề lên, Lam Đề nhất cổ tác khí* hét lên một tiếng: “Aaa ——”
(*)NHẤT CỔ TÁC KHÍ: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm (“Tả Truyện” Trang Công thập niên: ‘phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’. Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook