Phúc Ninh Điện
-
Chương 79
Triệu Tông thân chính rồi.
Hắn không còn là Triệu Tông vô sự thích chí đọc sách, suy nghĩ trong Phúc Ninh Điện ngày xưa nữa, cũng không phải Triệu Tông suốt ngày ngồi trong đình hậu uyển ngắm cá, ngắm hoa.
Ngự bảo đã chính thức trở về tay hắn, ngày mai vừa vặn là ngày tham triều. Vì là lần đầu tiên hắn lên triều sau khi thân chính, phàm là quan viên Kinh Thành, vô luận cấp bậc, toàn bộ đều tiến cung. Do Tả, Hữu bộc xạ hai vị tể tướng dẫn đầu, gặp mặt thánh thượng trong Tử Thần Điện.
Vì có quá nhiều người tham triều, trong điện không đủ, quan viên ngoài điện suýt xếp hàng đến Quốc Khánh Môn.
Triệu Tông mặc triều phục, đội triều quan, chính thức gặp bách quan.
Dưới bậc thềm các quan hành đại lễ với hắn, hô to ba tiếng vạn tuế.
Triệu Tông cũng nói hết một đống lời miễn cưỡng, mọi người chỉ nghĩ buổi tham triều hôm nay chắc cũng kết thúc luôn. Dù sao bệ hạ từ xa xưa tới nay chưa bao giờ tiếp xúc triều chính, bây giờ mới thân chính, có chính sự gì để xử lý đâu?
Mùng năm tháng mười một là ngày đại triều hội Đông Chí, từ giờ tới đó cũng còn một tháng có thừa, phải chuẩn bị cẩn thận.
Sau khi bệ hạ đăng cơ lần đầu tiên chủ trì đại triều hội, không chỉ có sứ thần phải tiếp tục đến kinh, mà các địa phương cũng có quan vào tấu, hôm qua nhóm cử nhân quỳ trước Tuyên Đức Lâu càng phải cùng đi.
Đây mới là chuyện quan trọng.
Huống hồ, bệ hạ sức khỏe không tốt, sợ là không thể chuyên cần với chính sự.
Bọn họ chỉ còn chờ bệ hạ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lần lượt lui ra.
Ai ngờ Triệu Tông bỗng nhiên nói: “Thái Ung ở đâu?”
Thái Ung? Mọi người hoảng hốt, Thái Ung là ai?
Phán lễ bộ sự chỉ là một tiểu quan, cơ hồ không ai nhận ra Thái Ung, gã cũng đứng rất thấp. Triệu Tông nói nhỏ, gã đứng ngoài điện, đúng là không nghe thật.
Phúc Lộc hô to: “Thái Ung ở đâu?
Lúc này ngoài điện mới có một vị quan văn cao to mặt đen tiến vào, gã đi đến dưới bậc thềm, hành lễ: “Hạ quan Thái Ung tham kiến bệ hạ.”
Triệu Tông cười nói: “Mời đứng lên.”
Trong lúc mọi người còn không hiểu gì, Triệu Tông lại nói: “Trẫm muốn mùa xuân sang năm mở ân khoa, hôm nay trẫm lệnh Thái Ung chủ quản việc ân khoa năm sau!”
Nhiều người thất kinh.
Bệ hạ thân chính tránh không được ân khoa, việc này cũng không làm bọn họ kinh ngạc. Bọn họ kinh ngạc là, vì sao việc này lại do một tiểu quan không tên tuổi chủ quản?
Chuyện khoa cử từ trước đến giờ đều do Lễ viện, Lễ bộ, Cống viện* cùng xử lý.
*Cống viện: Trường thi, nơi tổ chức thi cử
Bệ hạ lại đột nhiên điểm danh một kẻ mà ai cũng không biết! Việc này không ổn đâu! Triệu Tông mặc dù đã thân chính, nhưng ấn tượng trường kỳ hắn để cho mọi người là vô dụng mà nhu nhược, hôm qua mặc dù được mọi người đốc thúc thân chính, hắn cũng chân thành biểu đạt tình mẹ con với Thái hậu mọi người vẫn chưa đánh giá cao hắn.
Thậm chí cho là Tôn thái hậu còn có thể đông sơn tái khởi, nào ngờ lại có chuyện thế này.
Lúc này, nhóm người Tiễn Thương, Thái Ung thu mắt lại, vô cùng trấn định.
Nhóm tông thất Triệu Khắc Luật, Ngụy quận vương càng thêm thành thật, các tông thất đang chờ Triệu Tông an bài việc cho họ làm đây!
Đỗ Dự từng có dịp gặp Triệu Tông một lần, cũng từng tận mắt nhìn thấy hắn làm sao đối thoại với quan viên của Tôn thái hậu nên từ sớm đã cúi đầu.
Chỉ có một vài quan viên cái gì cũng không biết, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là sao.
Triệu Tông biết trong lòng những người này đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không định giải thích.
Làm Hoàng đế, vừa thân chính, đã phải bắt đầu lập uy.
Hắn nói xong việc này, lại nói: “Có một chuyện khác.”
Mọi người nhanh chóng đứng thẳng, nghiêm túc lắng nghe.
“Lần trước trẫm định ra tân quy, các khanh chắc biết rồi.”
Mọi người đáp vâng.
“Nếu như thế, trẫm hôm nay muốn khai trừ tước vị quốc công khai quốc của Yến quốc công.”
“…” Trong lòng mọi người dưới bậc thềm dồn dập kinh hãi, lại không dám lên tiếng
Triệu Tông sắc mặt bình tĩnh, tiếp tục nói: “Trẫm vẫn cho là trị nhà và trị quốc quan trọng như nhau, kẻ gia phong bất chính, trẫm không thích, mong rằng các khanh ghi nhớ.”
“Thần ghi nhớ!”
“Mà niệm tình Yến Quốc công phủ là nhà mẹ của Thái hậu, trẫm lại ban thưởng Tôn gia một bá tước, phong hào thế nào, Lễ bộ tự quyết định.”
Chúng quan ngỡ ngàng đến mức không nói ra lời, chiêu này lại quá tuyệt.
Diệt trừ công tước thì thôi, xong lại cho một chức bá tước không trên không dưới! Danh hiệu bá tước, bệ hạ đều lười đặt, còn để Lễ bộ tự đặt! Đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói một chức bá tước lại do Lễ bộ đặt tên, có thể thấy được bệ hạ đến cùng có bao nhiêu không thích Tôn gia!
Lễ bộ thượng thư ra khỏi hàng, nhận lấy việc này.
Tới đây chắc cũng xong việc rồi chứ nhỉ?
Triệu Tông lại nói: “Còn một chuyện nữa.”
Mọi người nín thin.
“Phong Bảo Ninh quận chúa thành Bảo Ninh công chúa, bảo lưu phong hào ban đầu, tiến phong thành Tống quốc công chúa, lại tiến phong thành Trưởng công chúa.”
Bên dưới nhanh chóng đồng thanh nói: “Chúc mừng Tống quốc Bảo Ninh trưởng công chúa!”
“Lễ bộ làm đi.”
“Vâng!” Lễ bộ thượng thư lần thứ hai ra khỏi hàng.
Mọi người lúc này rốt cục đã có hơi run rẩy, nếu bệ hạ đột nhiên nói thêm một câu truy phong cha đẻ của mình thành Tự An Định thân vương thì biết làm sao?
Cũng may Triệu Tông cũng biết lúc này vẫn chưa phải thời cơ thích hợp nhất, chỉ nói: “Các phong thưởng khác, chờ trẫm nghĩ xong, sẽ lệnh người truyền xuống.”
“Bệ hạ anh minh!”
Giờ đây Triệu Tông mới cười: “Trẫm vừa thân chính, không rành chính sự, mong rằng các khanh trợ giúp trẫm.”
Mọi người vội hô “Không dám”, rồi quỳ xuống.
Triệu Tông vẫn chưa gọi dậy, trái lại đứng lên, ôn giọng nói: “Từ mai, trẫm xử lý chính sự tại Sùng Chính Điện. Trước đại triều hội, còn một tháng nữa, nếu có chuyện quan trọng, hoặc ý tưởng quan trọng, đều có thể tiến cung gặp trẫm, vô luận quan lại hay soa sự đều được.”
Chiêu thu mua lòng người này của Triệu Tông dùng hết sức rõ ràng, nhưng cũng là cái hữu hiệu nhất. Tại thời điểm mấu chốt này, ai không muốn hiện diện trước mặt bệ hạ? Đang lo không có cơ hội đây! Bây giờ bệ hạ đưa cái thang lại đây, mà Triệu Tông cũng thiếu nhân thủ, giăng lưới kiểu này, luôn có thể bắt được cá.
Tuy là có hơi mệt, mà mệt nhiều tháng, tương lai được lợi ích vô số, thân thể hắn còn chịu đựng được.
Phúc Lộc lại đi xuống bậc thềm, ra ngoài điện, cao giọng truyền lời lại một lần, nhất định phải để tất cả mọi người nghe rõ.
Ngoài điện đều là tiểu quan, nghe vào thì vui vẻ, cùng hô “Vạn tuế”, hô thật chân tình thực lòng, Phúc Lộc cũng không khỏi nở nụ cười.
Lần đầu tiên Triệu Tông tham triều sau khi thân chính kết thúc như vậy đấy.
Trong tiếng cung tiễn của các quan, hắn quay người rời đi.
Các quan lại lần lượt rời đi, Lộ Viễn liền chạy tới, cao giọng nói: “Ngụy quận vương, Huệ Quận vương, Vũ An hầu, Tiễn tướng công cùng Thái đại nhân, xin dừng bước!”
Năm người quay đầu lại.
Lộ Viễn hành lễ: “Bệ hạ mời năm vị đến Sùng Chính Điện.”
Năm người mỗi người có tâm tư riêng, mà vào lúc này, ngay trước mặt mọi người bị gọi đi như vậy, không thể nghi ngờ là quang vinh. Bọn họ dồn dập hành lễ, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, theo Lộ Viễn đi ra phía sau.
Người người đều biết, đây là người bệ hạ quyết tâm trọng dụng.
Sau cơn mưa thu Đông Kinh Thành có hơi lạnh, đặc biệt là trong hoàng cung nghiêm túc này.
Đỗ Dự tâm còn lạnh hơn thời tiết, nhìn năm người rời đi, quay đầu lại, Hữu bộc xạ hỏi: “Sao vậy, Tả bộc xạ, cùng đi uống một chung?”
Đỗ Dự cười khổ: “Tả bộc xạ? Không biết còn làm Tả bộc xạ được mấy ngày.”
“Tới đâu hay tới đó đi.”
Đỗ Dự lắc đầu, cùng gã xuất cung, đúng là ăn no rồi rượu say.
Sau khi Triệu Tông thân chính, mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Triệu Tông Ninh thành công chúa, Quận chúa phủ phải xây dựng thành Công chúa phủ, nàng bèn mượn cơ hội tiến cung để ở lại. Nguyên bản việc Hậu cung là do Tôn thái hậu quản, nhưng hôm nay dưới vài lần đả kích, nàng ta lần thứ hai ngã bệnh trên giường. Là Triệu Tông lệnh Tiễn Nguyệt Mặc ra mặt, tạm thời nhận việc Hậu cung.
Tiễn Nguyệt Mặc muốn dọn cung điện cho Triệu Tông Ninh.
Triệu Tông Ninh dựa lên tháp ăn hạt dưa do Triệt Hạ tách cho nàng, không thèm để ý nói: “Ta chỉ ở lại mấy ngày, như vậy không khỏi quá phiền phức.”
Bây giờ Tiễn Nguyệt Mặc vô cùng sợ nàng, lần trước theo Triệu Tông Ninh đi thẩm tra cung nữ cùng Thích nương tử, Triệu Tông Ninh trực tiếp quất roi, đuôi roi suýt quất trúng mặt nàng, làm nàng rất sợ hãi. Nàng ở khuê phòng tuy hiếm khi gặp Triệu Tông Ninh, nhưng cũng từng gặp rồi, lúc trước đã có chút sợ nàng rồi, bây giờ đến một câu cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ chọc giận nàng.
Tiễn Nguyệt Mặc quy củ nói: “Tống quốc Bảo Ninh trưởng công chúa, việc này sao lại phiền phức ——”
“Ngươi có mệt hay không? Gọi ta như vậy?” Triệu Tông Ninh không nhịn được ngắt lời nàng.
Tiễn Nguyệt Mặc đỏ mặt: “Tống quốc trưởng công chúa, không, Bảo Ninh, trưởng, trưởng công chúa.”
Triệu Tông Ninh muốn mắt trợn trắng, nghe đâu vị Tiễn nương tử này vô cùng thông tuệ, dỗ cho ca ca cũng yêu thích nàng mà, sao bây giờ ngốc thành thế này. Nàng cũng quên mất lần trước nàng hù dọa Tiễn Nguyệt Mặc ra sao.
Triệu Tông Ninh ném hạt dưa trong tay, không có vấn đề nói: “Ta cứ ở chỗ của ngươi đi, có sương phòng trống không? Dọn sạch rồi cho ta ở.”
“Điều, điều này sao mà được!” Tiễn Nguyệt Mặc một chút cũng không muốn ở chung với nàng!
Triệu Tông Ninh cau mày.
Tiễn Nguyệt Mặc lần thứ hai bị dọa, Phiêu Thư bên cạnh cũng đau lòng thay tiểu nương tử nhà mình.
“Ta nói ở chỗ của người, thì cứ ở chỗ của ngươi!” Triệu Tông Ninh bất mãn, “Triệt Hạ!”
“Vâng, công chúa!”
“Đem rương của ta tới chỗ Tiễn nương tử.”
“Vâng!” Triệt Hạ không nói hai lời, ra ngoài gọi tiểu thái giám bắt đầu chuyển đồ.
Tiễn Nguyệt Mặc khóc không ra nước mắt.
Triệu Tông Ninh ngủ lại, cung nữ tiến lên mang giày cho nàng, nàng hỏi: “Triệu Thập Nhất đâu?”
“Công chúa, tiểu lang quân đang vẽ trong hậu uyển.”
“Lại vẽ? Suốt ngày vẽ vời! Có thể vẽ ra nhan như ngọc cùng hoàng kim ốc không? Thôi, ta tìm Nhiễm Đào tỷ tỷ nói chuyện vậy.”
“Vâng.” Cung nữ đi cùng nàng.
Tiễn Nguyệt Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Một người đắc đạo gà chó lên trời.
Huống chi, Triệu Tông vốn có đạo, bây giờ chỉ là lên cấp mà thôi.
Mà này vừa lên cấp, mọi thứ liền bất đồng.
Tiêu Đường vô cùng thông minh, ngày ấy trước Tuyên Đức Lâu, nhắc tới Tôn Trúc Thanh, chỉ nói hắn cùng với nữ sử của mình, nhân cơ hội tẩy ô uế trên người Nhiễm Đào. Cũng chính là vì câu nói đó của Tiêu Đường, mà Nhiễm Đào dù gì cũng là nữ quan kề cận của bệ hạ, bây giờ đã không còn ai lan truyền chuyện nữ quan của bệ hạ.
Mà Triệu Tông ngoại trừ thăng Phúc Lộc thành ngũ phẩm Nhập Nội Tỉnh Đô đô tri ra, còn phong Nhiễm Đào thành Quắc quốc phu nhân.
Triệu Tông Ninh cũng bị chuyện Tôn Trúc Thanh chọc giận không nhẹ, bây giờ bụi trần cũng đã lắng xuống, hắn cũng phải nói rõ cho Nhiễm Đào về Tiêu Đường.
Triệu Thập Nhất suốt ngày vẽ vời ngồi trong tiểu đình Triệu Tông yêu thích.
Chỉ tiếc Triệu Tông có yêu thích đi nữa, cũng không thể lúc nào cũng đến đây.
Bây giờ Triệu Tông suốt ngày ngồi trong Sùng Chính Điện, quả thật vô cùng cần cù. Chúng quan trong triều đều bội phục, Triệu Tông sức khỏe ra sao, người người đều biết, nếu như sức khỏe không yếu, còn đến phiên Tôn thái hậu đắc ý? Mà với sức khỏe như thế này, bệ hạ cũng kiên trì ngày ngày xử lý chính sự, ai không bội phục?
Triệu Tông cần cù không có thời gian mỗi ngày canh chừng ba bữa của Triệu Thập Nhất, càng không có thời gian mỗi ngày nói chuyện với hắn.
Lúc đầu Triệu Thập Nhất còn có chút không quen, lại có chút tự giễu, mấy ngày nay hắn cũng chậm rãi quen dần, cả ngày chỉ ngồi đây vẽ tranh.
Cát Tường đứng bên cạnh hắn, nói: “Lang quân, Tôn gia đại lang điên rồi.”
Triệu Thập Nhất nhếch khóe môi: “Điên đến mức nào?”
“Nghe đâu bây giờ đã không nhận ra cha mẹ của hắn, suốt ngày quậy ở nhà. Nha hoàn nọ cũng kiên cường, chuyện gì cũng không có, đã bị Tôn gia xử tử.”
“Tôn gia đại nương tử đã đi Tống Châu, Yến quốc công ——” Cát Tường nhất thời nói tới thuận miệng, nói xong mới phát hiện không đúng, cười nói, “Trung Hiếu bá nói muốn nàng tự cảnh tỉnh, không đón về nữa.”
Triệu Thập Nhất cười, cha con này không đồng lòng, bây giờ còn phá nhau. Tôn thái hậu đã đón người về, đâu còn lý do đưa đi nữa? Chính là nhốt ở nhà không ra khỏi cửa, so với đưa đi còn tốt hơn, bây giờ Tôn đại nương tử sợ rằng càng không thể lấy chồng. Tôn Tiểu Dục không có thanh danh tốt, Tôn Bác Huân thì làm sao mà có?
Có thể thấy đã hoảng loạn rồi, người thông minh đến đâu cũng ngây dại.
Cát Tường tiếp tục nói linh tinh: “Bệ hạ hôm nay mới sáng đã ho, làm Nhiễm Đào tỷ tỷ lo lắng, hôm nay vẫn ở thiện phòng cùng Thục phi nương tử nghiên cứu chế tạo dược thiện. Công chúa cũng tiến cung, đang cùng nói chuyện.”
Tay Triệu Thập Nhất thoáng ngừng, rồi tiếp tục vẽ tranh.
Cát Tường nói rất nhiều, cuối cùng mới kết câu: “Lang quân, Lưu Hiển hôm nay có hồi đáp.”
“Ừm.”
“Nương tử nói nàng đã biết.”
Triệu Thập Nhất gật đầu.
“Lang quân… Ngài thật sự…” Phải đi sao? Cát Tường lại chưa hỏi ra, dù sao chuyện lang quân đã quyết, có bao giờ thay đổi?
Triệu Thập Nhất để bút xuống, nhìn lá sen khô héo trên mặt hồ ngoài đình, nhẹ giọng nói: “Ta đi rồi, cách mỗi một tuần phải truyền tin cho ta, bây giờ trong bầy chim bồ câu trong điện đã có bồ câu đưa thư, Cát Lợi luôn luôn đếm không hết đống chim bồ câu này. Ngươi truyền tin tới Nguyên Gia trà lâu phố Tây là được, nơi đó sẽ có người đưa cho ta.”
“Tiểu nhân biết, chỉ là lang quân, ngài muốn đi đâu?”
Triệu Thập Nhất cười: “Vẫn chưa biết.”
“Lang quân, ngài còn trở về không?”
“Cũng không biết.” Triệu Thập Nhất cũng không biết sau khi hắn đi rồi, suy nghĩ còn có thể thay đổi không.
Cát Tường một thân một mình ở trong cung năm năm, vất vả lắm mới trông mong được lang quân tiến cung, bây giờ hắn lại muốn đi, cũng vô cùng khổ sở, thấp giọng nói tiếp: “Lang quân, tiểu nhân chúc ngài cùng nương tử vạn an.”
Triệu Thập Nhất lại cười.
Tất nhiên sẽ an ổn, thật vất vả sống thêm một lần, lại không phải là vì chữ “Vạn an” này?
“Kêu bọn họ chuẩn bị thuyền.”
“Tiểu nhân đã biết.”
Triệu Thập Nhất thu hồi tầm mắt, xoay người đi xuống đình.
Trời đã lạnh mấy tầng, Triệu Thập Nhất thể nhiệt, vẫn mặc xiêm y mỏng manh màu thiên thanh. Mùa hè màu sắc mát mẻ, bây giờ so với cả khu vườn vẫn tồn sắc thu này còn muốn lạnh hơn.
Triệu Thập Nhất cao lên không ít, lúc này cũng càng thon gầy.
Lúc hắn đi xuống đình, chợt có gió thổi qua, vạt áo của hắn thoáng bị gió thổi lên.
Đôi mắt Cát Tường đột nhiên xót, cậu cúi đầu lau mạnh nước mắt, xoay người lại thu dọn giấy bút của Triệu Thập Nhất.
Trong cái lạnh, ai cũng chưa từng phát hiện, mùa đông đã lặng lẽ đến.
Hắn không còn là Triệu Tông vô sự thích chí đọc sách, suy nghĩ trong Phúc Ninh Điện ngày xưa nữa, cũng không phải Triệu Tông suốt ngày ngồi trong đình hậu uyển ngắm cá, ngắm hoa.
Ngự bảo đã chính thức trở về tay hắn, ngày mai vừa vặn là ngày tham triều. Vì là lần đầu tiên hắn lên triều sau khi thân chính, phàm là quan viên Kinh Thành, vô luận cấp bậc, toàn bộ đều tiến cung. Do Tả, Hữu bộc xạ hai vị tể tướng dẫn đầu, gặp mặt thánh thượng trong Tử Thần Điện.
Vì có quá nhiều người tham triều, trong điện không đủ, quan viên ngoài điện suýt xếp hàng đến Quốc Khánh Môn.
Triệu Tông mặc triều phục, đội triều quan, chính thức gặp bách quan.
Dưới bậc thềm các quan hành đại lễ với hắn, hô to ba tiếng vạn tuế.
Triệu Tông cũng nói hết một đống lời miễn cưỡng, mọi người chỉ nghĩ buổi tham triều hôm nay chắc cũng kết thúc luôn. Dù sao bệ hạ từ xa xưa tới nay chưa bao giờ tiếp xúc triều chính, bây giờ mới thân chính, có chính sự gì để xử lý đâu?
Mùng năm tháng mười một là ngày đại triều hội Đông Chí, từ giờ tới đó cũng còn một tháng có thừa, phải chuẩn bị cẩn thận.
Sau khi bệ hạ đăng cơ lần đầu tiên chủ trì đại triều hội, không chỉ có sứ thần phải tiếp tục đến kinh, mà các địa phương cũng có quan vào tấu, hôm qua nhóm cử nhân quỳ trước Tuyên Đức Lâu càng phải cùng đi.
Đây mới là chuyện quan trọng.
Huống hồ, bệ hạ sức khỏe không tốt, sợ là không thể chuyên cần với chính sự.
Bọn họ chỉ còn chờ bệ hạ ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ lần lượt lui ra.
Ai ngờ Triệu Tông bỗng nhiên nói: “Thái Ung ở đâu?”
Thái Ung? Mọi người hoảng hốt, Thái Ung là ai?
Phán lễ bộ sự chỉ là một tiểu quan, cơ hồ không ai nhận ra Thái Ung, gã cũng đứng rất thấp. Triệu Tông nói nhỏ, gã đứng ngoài điện, đúng là không nghe thật.
Phúc Lộc hô to: “Thái Ung ở đâu?
Lúc này ngoài điện mới có một vị quan văn cao to mặt đen tiến vào, gã đi đến dưới bậc thềm, hành lễ: “Hạ quan Thái Ung tham kiến bệ hạ.”
Triệu Tông cười nói: “Mời đứng lên.”
Trong lúc mọi người còn không hiểu gì, Triệu Tông lại nói: “Trẫm muốn mùa xuân sang năm mở ân khoa, hôm nay trẫm lệnh Thái Ung chủ quản việc ân khoa năm sau!”
Nhiều người thất kinh.
Bệ hạ thân chính tránh không được ân khoa, việc này cũng không làm bọn họ kinh ngạc. Bọn họ kinh ngạc là, vì sao việc này lại do một tiểu quan không tên tuổi chủ quản?
Chuyện khoa cử từ trước đến giờ đều do Lễ viện, Lễ bộ, Cống viện* cùng xử lý.
*Cống viện: Trường thi, nơi tổ chức thi cử
Bệ hạ lại đột nhiên điểm danh một kẻ mà ai cũng không biết! Việc này không ổn đâu! Triệu Tông mặc dù đã thân chính, nhưng ấn tượng trường kỳ hắn để cho mọi người là vô dụng mà nhu nhược, hôm qua mặc dù được mọi người đốc thúc thân chính, hắn cũng chân thành biểu đạt tình mẹ con với Thái hậu mọi người vẫn chưa đánh giá cao hắn.
Thậm chí cho là Tôn thái hậu còn có thể đông sơn tái khởi, nào ngờ lại có chuyện thế này.
Lúc này, nhóm người Tiễn Thương, Thái Ung thu mắt lại, vô cùng trấn định.
Nhóm tông thất Triệu Khắc Luật, Ngụy quận vương càng thêm thành thật, các tông thất đang chờ Triệu Tông an bài việc cho họ làm đây!
Đỗ Dự từng có dịp gặp Triệu Tông một lần, cũng từng tận mắt nhìn thấy hắn làm sao đối thoại với quan viên của Tôn thái hậu nên từ sớm đã cúi đầu.
Chỉ có một vài quan viên cái gì cũng không biết, như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, hoàn toàn không biết đây rốt cuộc là sao.
Triệu Tông biết trong lòng những người này đang nghĩ gì, nhưng hắn cũng không định giải thích.
Làm Hoàng đế, vừa thân chính, đã phải bắt đầu lập uy.
Hắn nói xong việc này, lại nói: “Có một chuyện khác.”
Mọi người nhanh chóng đứng thẳng, nghiêm túc lắng nghe.
“Lần trước trẫm định ra tân quy, các khanh chắc biết rồi.”
Mọi người đáp vâng.
“Nếu như thế, trẫm hôm nay muốn khai trừ tước vị quốc công khai quốc của Yến quốc công.”
“…” Trong lòng mọi người dưới bậc thềm dồn dập kinh hãi, lại không dám lên tiếng
Triệu Tông sắc mặt bình tĩnh, tiếp tục nói: “Trẫm vẫn cho là trị nhà và trị quốc quan trọng như nhau, kẻ gia phong bất chính, trẫm không thích, mong rằng các khanh ghi nhớ.”
“Thần ghi nhớ!”
“Mà niệm tình Yến Quốc công phủ là nhà mẹ của Thái hậu, trẫm lại ban thưởng Tôn gia một bá tước, phong hào thế nào, Lễ bộ tự quyết định.”
Chúng quan ngỡ ngàng đến mức không nói ra lời, chiêu này lại quá tuyệt.
Diệt trừ công tước thì thôi, xong lại cho một chức bá tước không trên không dưới! Danh hiệu bá tước, bệ hạ đều lười đặt, còn để Lễ bộ tự đặt! Đây vẫn là lần đầu tiên nghe nói một chức bá tước lại do Lễ bộ đặt tên, có thể thấy được bệ hạ đến cùng có bao nhiêu không thích Tôn gia!
Lễ bộ thượng thư ra khỏi hàng, nhận lấy việc này.
Tới đây chắc cũng xong việc rồi chứ nhỉ?
Triệu Tông lại nói: “Còn một chuyện nữa.”
Mọi người nín thin.
“Phong Bảo Ninh quận chúa thành Bảo Ninh công chúa, bảo lưu phong hào ban đầu, tiến phong thành Tống quốc công chúa, lại tiến phong thành Trưởng công chúa.”
Bên dưới nhanh chóng đồng thanh nói: “Chúc mừng Tống quốc Bảo Ninh trưởng công chúa!”
“Lễ bộ làm đi.”
“Vâng!” Lễ bộ thượng thư lần thứ hai ra khỏi hàng.
Mọi người lúc này rốt cục đã có hơi run rẩy, nếu bệ hạ đột nhiên nói thêm một câu truy phong cha đẻ của mình thành Tự An Định thân vương thì biết làm sao?
Cũng may Triệu Tông cũng biết lúc này vẫn chưa phải thời cơ thích hợp nhất, chỉ nói: “Các phong thưởng khác, chờ trẫm nghĩ xong, sẽ lệnh người truyền xuống.”
“Bệ hạ anh minh!”
Giờ đây Triệu Tông mới cười: “Trẫm vừa thân chính, không rành chính sự, mong rằng các khanh trợ giúp trẫm.”
Mọi người vội hô “Không dám”, rồi quỳ xuống.
Triệu Tông vẫn chưa gọi dậy, trái lại đứng lên, ôn giọng nói: “Từ mai, trẫm xử lý chính sự tại Sùng Chính Điện. Trước đại triều hội, còn một tháng nữa, nếu có chuyện quan trọng, hoặc ý tưởng quan trọng, đều có thể tiến cung gặp trẫm, vô luận quan lại hay soa sự đều được.”
Chiêu thu mua lòng người này của Triệu Tông dùng hết sức rõ ràng, nhưng cũng là cái hữu hiệu nhất. Tại thời điểm mấu chốt này, ai không muốn hiện diện trước mặt bệ hạ? Đang lo không có cơ hội đây! Bây giờ bệ hạ đưa cái thang lại đây, mà Triệu Tông cũng thiếu nhân thủ, giăng lưới kiểu này, luôn có thể bắt được cá.
Tuy là có hơi mệt, mà mệt nhiều tháng, tương lai được lợi ích vô số, thân thể hắn còn chịu đựng được.
Phúc Lộc lại đi xuống bậc thềm, ra ngoài điện, cao giọng truyền lời lại một lần, nhất định phải để tất cả mọi người nghe rõ.
Ngoài điện đều là tiểu quan, nghe vào thì vui vẻ, cùng hô “Vạn tuế”, hô thật chân tình thực lòng, Phúc Lộc cũng không khỏi nở nụ cười.
Lần đầu tiên Triệu Tông tham triều sau khi thân chính kết thúc như vậy đấy.
Trong tiếng cung tiễn của các quan, hắn quay người rời đi.
Các quan lại lần lượt rời đi, Lộ Viễn liền chạy tới, cao giọng nói: “Ngụy quận vương, Huệ Quận vương, Vũ An hầu, Tiễn tướng công cùng Thái đại nhân, xin dừng bước!”
Năm người quay đầu lại.
Lộ Viễn hành lễ: “Bệ hạ mời năm vị đến Sùng Chính Điện.”
Năm người mỗi người có tâm tư riêng, mà vào lúc này, ngay trước mặt mọi người bị gọi đi như vậy, không thể nghi ngờ là quang vinh. Bọn họ dồn dập hành lễ, trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, theo Lộ Viễn đi ra phía sau.
Người người đều biết, đây là người bệ hạ quyết tâm trọng dụng.
Sau cơn mưa thu Đông Kinh Thành có hơi lạnh, đặc biệt là trong hoàng cung nghiêm túc này.
Đỗ Dự tâm còn lạnh hơn thời tiết, nhìn năm người rời đi, quay đầu lại, Hữu bộc xạ hỏi: “Sao vậy, Tả bộc xạ, cùng đi uống một chung?”
Đỗ Dự cười khổ: “Tả bộc xạ? Không biết còn làm Tả bộc xạ được mấy ngày.”
“Tới đâu hay tới đó đi.”
Đỗ Dự lắc đầu, cùng gã xuất cung, đúng là ăn no rồi rượu say.
Sau khi Triệu Tông thân chính, mấy nhà vui mấy nhà buồn.
Triệu Tông Ninh thành công chúa, Quận chúa phủ phải xây dựng thành Công chúa phủ, nàng bèn mượn cơ hội tiến cung để ở lại. Nguyên bản việc Hậu cung là do Tôn thái hậu quản, nhưng hôm nay dưới vài lần đả kích, nàng ta lần thứ hai ngã bệnh trên giường. Là Triệu Tông lệnh Tiễn Nguyệt Mặc ra mặt, tạm thời nhận việc Hậu cung.
Tiễn Nguyệt Mặc muốn dọn cung điện cho Triệu Tông Ninh.
Triệu Tông Ninh dựa lên tháp ăn hạt dưa do Triệt Hạ tách cho nàng, không thèm để ý nói: “Ta chỉ ở lại mấy ngày, như vậy không khỏi quá phiền phức.”
Bây giờ Tiễn Nguyệt Mặc vô cùng sợ nàng, lần trước theo Triệu Tông Ninh đi thẩm tra cung nữ cùng Thích nương tử, Triệu Tông Ninh trực tiếp quất roi, đuôi roi suýt quất trúng mặt nàng, làm nàng rất sợ hãi. Nàng ở khuê phòng tuy hiếm khi gặp Triệu Tông Ninh, nhưng cũng từng gặp rồi, lúc trước đã có chút sợ nàng rồi, bây giờ đến một câu cũng không dám nhiều lời, chỉ sợ chọc giận nàng.
Tiễn Nguyệt Mặc quy củ nói: “Tống quốc Bảo Ninh trưởng công chúa, việc này sao lại phiền phức ——”
“Ngươi có mệt hay không? Gọi ta như vậy?” Triệu Tông Ninh không nhịn được ngắt lời nàng.
Tiễn Nguyệt Mặc đỏ mặt: “Tống quốc trưởng công chúa, không, Bảo Ninh, trưởng, trưởng công chúa.”
Triệu Tông Ninh muốn mắt trợn trắng, nghe đâu vị Tiễn nương tử này vô cùng thông tuệ, dỗ cho ca ca cũng yêu thích nàng mà, sao bây giờ ngốc thành thế này. Nàng cũng quên mất lần trước nàng hù dọa Tiễn Nguyệt Mặc ra sao.
Triệu Tông Ninh ném hạt dưa trong tay, không có vấn đề nói: “Ta cứ ở chỗ của ngươi đi, có sương phòng trống không? Dọn sạch rồi cho ta ở.”
“Điều, điều này sao mà được!” Tiễn Nguyệt Mặc một chút cũng không muốn ở chung với nàng!
Triệu Tông Ninh cau mày.
Tiễn Nguyệt Mặc lần thứ hai bị dọa, Phiêu Thư bên cạnh cũng đau lòng thay tiểu nương tử nhà mình.
“Ta nói ở chỗ của người, thì cứ ở chỗ của ngươi!” Triệu Tông Ninh bất mãn, “Triệt Hạ!”
“Vâng, công chúa!”
“Đem rương của ta tới chỗ Tiễn nương tử.”
“Vâng!” Triệt Hạ không nói hai lời, ra ngoài gọi tiểu thái giám bắt đầu chuyển đồ.
Tiễn Nguyệt Mặc khóc không ra nước mắt.
Triệu Tông Ninh ngủ lại, cung nữ tiến lên mang giày cho nàng, nàng hỏi: “Triệu Thập Nhất đâu?”
“Công chúa, tiểu lang quân đang vẽ trong hậu uyển.”
“Lại vẽ? Suốt ngày vẽ vời! Có thể vẽ ra nhan như ngọc cùng hoàng kim ốc không? Thôi, ta tìm Nhiễm Đào tỷ tỷ nói chuyện vậy.”
“Vâng.” Cung nữ đi cùng nàng.
Tiễn Nguyệt Mặc thở phào nhẹ nhõm.
Một người đắc đạo gà chó lên trời.
Huống chi, Triệu Tông vốn có đạo, bây giờ chỉ là lên cấp mà thôi.
Mà này vừa lên cấp, mọi thứ liền bất đồng.
Tiêu Đường vô cùng thông minh, ngày ấy trước Tuyên Đức Lâu, nhắc tới Tôn Trúc Thanh, chỉ nói hắn cùng với nữ sử của mình, nhân cơ hội tẩy ô uế trên người Nhiễm Đào. Cũng chính là vì câu nói đó của Tiêu Đường, mà Nhiễm Đào dù gì cũng là nữ quan kề cận của bệ hạ, bây giờ đã không còn ai lan truyền chuyện nữ quan của bệ hạ.
Mà Triệu Tông ngoại trừ thăng Phúc Lộc thành ngũ phẩm Nhập Nội Tỉnh Đô đô tri ra, còn phong Nhiễm Đào thành Quắc quốc phu nhân.
Triệu Tông Ninh cũng bị chuyện Tôn Trúc Thanh chọc giận không nhẹ, bây giờ bụi trần cũng đã lắng xuống, hắn cũng phải nói rõ cho Nhiễm Đào về Tiêu Đường.
Triệu Thập Nhất suốt ngày vẽ vời ngồi trong tiểu đình Triệu Tông yêu thích.
Chỉ tiếc Triệu Tông có yêu thích đi nữa, cũng không thể lúc nào cũng đến đây.
Bây giờ Triệu Tông suốt ngày ngồi trong Sùng Chính Điện, quả thật vô cùng cần cù. Chúng quan trong triều đều bội phục, Triệu Tông sức khỏe ra sao, người người đều biết, nếu như sức khỏe không yếu, còn đến phiên Tôn thái hậu đắc ý? Mà với sức khỏe như thế này, bệ hạ cũng kiên trì ngày ngày xử lý chính sự, ai không bội phục?
Triệu Tông cần cù không có thời gian mỗi ngày canh chừng ba bữa của Triệu Thập Nhất, càng không có thời gian mỗi ngày nói chuyện với hắn.
Lúc đầu Triệu Thập Nhất còn có chút không quen, lại có chút tự giễu, mấy ngày nay hắn cũng chậm rãi quen dần, cả ngày chỉ ngồi đây vẽ tranh.
Cát Tường đứng bên cạnh hắn, nói: “Lang quân, Tôn gia đại lang điên rồi.”
Triệu Thập Nhất nhếch khóe môi: “Điên đến mức nào?”
“Nghe đâu bây giờ đã không nhận ra cha mẹ của hắn, suốt ngày quậy ở nhà. Nha hoàn nọ cũng kiên cường, chuyện gì cũng không có, đã bị Tôn gia xử tử.”
“Tôn gia đại nương tử đã đi Tống Châu, Yến quốc công ——” Cát Tường nhất thời nói tới thuận miệng, nói xong mới phát hiện không đúng, cười nói, “Trung Hiếu bá nói muốn nàng tự cảnh tỉnh, không đón về nữa.”
Triệu Thập Nhất cười, cha con này không đồng lòng, bây giờ còn phá nhau. Tôn thái hậu đã đón người về, đâu còn lý do đưa đi nữa? Chính là nhốt ở nhà không ra khỏi cửa, so với đưa đi còn tốt hơn, bây giờ Tôn đại nương tử sợ rằng càng không thể lấy chồng. Tôn Tiểu Dục không có thanh danh tốt, Tôn Bác Huân thì làm sao mà có?
Có thể thấy đã hoảng loạn rồi, người thông minh đến đâu cũng ngây dại.
Cát Tường tiếp tục nói linh tinh: “Bệ hạ hôm nay mới sáng đã ho, làm Nhiễm Đào tỷ tỷ lo lắng, hôm nay vẫn ở thiện phòng cùng Thục phi nương tử nghiên cứu chế tạo dược thiện. Công chúa cũng tiến cung, đang cùng nói chuyện.”
Tay Triệu Thập Nhất thoáng ngừng, rồi tiếp tục vẽ tranh.
Cát Tường nói rất nhiều, cuối cùng mới kết câu: “Lang quân, Lưu Hiển hôm nay có hồi đáp.”
“Ừm.”
“Nương tử nói nàng đã biết.”
Triệu Thập Nhất gật đầu.
“Lang quân… Ngài thật sự…” Phải đi sao? Cát Tường lại chưa hỏi ra, dù sao chuyện lang quân đã quyết, có bao giờ thay đổi?
Triệu Thập Nhất để bút xuống, nhìn lá sen khô héo trên mặt hồ ngoài đình, nhẹ giọng nói: “Ta đi rồi, cách mỗi một tuần phải truyền tin cho ta, bây giờ trong bầy chim bồ câu trong điện đã có bồ câu đưa thư, Cát Lợi luôn luôn đếm không hết đống chim bồ câu này. Ngươi truyền tin tới Nguyên Gia trà lâu phố Tây là được, nơi đó sẽ có người đưa cho ta.”
“Tiểu nhân biết, chỉ là lang quân, ngài muốn đi đâu?”
Triệu Thập Nhất cười: “Vẫn chưa biết.”
“Lang quân, ngài còn trở về không?”
“Cũng không biết.” Triệu Thập Nhất cũng không biết sau khi hắn đi rồi, suy nghĩ còn có thể thay đổi không.
Cát Tường một thân một mình ở trong cung năm năm, vất vả lắm mới trông mong được lang quân tiến cung, bây giờ hắn lại muốn đi, cũng vô cùng khổ sở, thấp giọng nói tiếp: “Lang quân, tiểu nhân chúc ngài cùng nương tử vạn an.”
Triệu Thập Nhất lại cười.
Tất nhiên sẽ an ổn, thật vất vả sống thêm một lần, lại không phải là vì chữ “Vạn an” này?
“Kêu bọn họ chuẩn bị thuyền.”
“Tiểu nhân đã biết.”
Triệu Thập Nhất thu hồi tầm mắt, xoay người đi xuống đình.
Trời đã lạnh mấy tầng, Triệu Thập Nhất thể nhiệt, vẫn mặc xiêm y mỏng manh màu thiên thanh. Mùa hè màu sắc mát mẻ, bây giờ so với cả khu vườn vẫn tồn sắc thu này còn muốn lạnh hơn.
Triệu Thập Nhất cao lên không ít, lúc này cũng càng thon gầy.
Lúc hắn đi xuống đình, chợt có gió thổi qua, vạt áo của hắn thoáng bị gió thổi lên.
Đôi mắt Cát Tường đột nhiên xót, cậu cúi đầu lau mạnh nước mắt, xoay người lại thu dọn giấy bút của Triệu Thập Nhất.
Trong cái lạnh, ai cũng chưa từng phát hiện, mùa đông đã lặng lẽ đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook