Phúc Ninh Điện
-
Chương 10
Tôn thái hậu còn chưa trang điểm xong, Triệu Tông và Triệu Tông Ninh đã chạy tới Bảo Từ Điện rồi.
Tôn Tiểu Dục run như cầy sấy mà ngồi trong chính sảnh chờ Thái hậu, thấy hai huynh muội Triệu Tông đột nhiên xuất hiện, nàng không còn ương ngạnh như hôm qua nữa, mà là sợ đến lập tức đứng lên, nhưng lại không hành lễ với Triệu Tông.
Lần này, nàng không phải cố ý, nàng quên thật.
Triệu Tông đương nhiên sẽ không lưu ý, mà cười hỏi một câu: “Biểu muội đêm qua ngủ có ngon không?”
Tôn Tiểu Dục dù sao cũng không phóng khoáng bằng Triệu Tông Ninh, cũng không có tư bản như Triệu Tông Ninh, lần này nàng bị dọa thật sự không nhẹ, nàng rất sợ bị gia đình đưa đến Tống Châu. Nàng vào giờ khắc này, nhìn thấy nụ cười của Triệu Tông, liền cảm thấy không hề hiền hoà chút nào.
Triệu Tông Ninh là từ đầu đến cuối đều không ưa Tôn Tiểu Dục, Tôn Tiểu Dục thường tự xưng là tài nữ đệ nhất trong kinh dẫn dắt rất nhiều tiểu nương tử tổ chức yến tiệc, viết chữ, còn muốn làm từ xã* gì đó, còn thật sự cho mình là từ thần trong triều hay sao? Cố tình Tôn gia đắc thế, cũng có rất nhiều người nịnh nọt nàng.
*Từ xã: Buổi tụ hội họp định kỳ của văn nhân, chủ yếu liên quan đến từ, thơ
Nhưng trong mắt người có thân phận như Triệu Tông Ninh, đó toàn là trò cười. Triệu Tông Ninh cũng có bằng hữu tốt, các nàng không một ai lọt nổi vào mắt xanh của Tôn gia.
Triệu Tông Ninh liếc nàng một cái, không thèm để ý, ngón tay giấu trong tay áo âm thầm bấm vào lòng bàn tay của mình, nước mắt liền rơi xuống. Bảo Ninh quận chúa vừa khóc, toàn bộ cung nữ trong phòng đều sợ hãi quỳ xuống, Tôn Tiểu Dục ngây ra như phỗng, không biết làm sao mới được.
Triệu Tông liền than thở: “Bảo Ninh, sao muội lại như vậy trong điện của nương nương!”
Triệu Tông Ninh khóc càng ngày càng thê thảm.
“Bảo Ninh! ——” Triệu Tông sắp lên tiếng răn dạy.
“Ai dám dọa Ninh nương của chúng ta sợ!” Tôn thái hậu sau cách song đi vòng ra, váy dài chạm đất, bên cạnh nàng vây quanh một đám nữ quan và cung nữ. Triệu Tông Ninh vừa thấy nàng đi ra, liền khóc lóc đi về phía nàng, duỗi ra hai tay, ủy khuất nói: “Nương nương!”
“Ôi! Ai khiến cho Ninh nương của chúng ta khóc thành như vậy?” Tôn thái hậu ra vẻ đau lòng đến cùng, vội vàng ôm Triệu Tông Ninh, ôm nàng vào lòng.
“Nương nương ——” Triệu Tông bất đắc dĩ.
“Không cho doạ Ninh nương!” Tôn thái hậu khẽ trừng Triệu Tông một cái, dìu Triệu Tông Ninh đến thủ tọa, để nàng ngồi xuống, vẫn ôm Triệu Tông Ninh vào trong ngực, hỏi, “Nói cho nương nương, ai bắt nạt ngươi?”
Triệu Tông Ninh khóc nói không nên lời.
“Tông Nhi, ngươi nói đi, ai to gan như vậy, dám ức hiếp Ninh nương của chúng ta như vậy!” Tôn thái hậu ngẩng đầu, sáng quắc nhìn về phía Triệu Tông.
Triệu Tông cau mày, không lên tiếng.
“Với ta, Tông Nhi còn có cái gì không thể nói?!”
“Nương nương —— Ai! Bảo Ninh thực sự đã bị ta chiều hư rồi.”
“Ngươi cứ nói là được!” Tôn thái hậu êm ái vỗ lưng Triệu Tông Ninh.
“Nha đầu này, mới sáng sớm ngay cả người truyền lời gì cũng không có, liền vội vàng tiến cung, một chút quy củ cũng không biết. Nương nương ngài đoán xem thế nào, nàng nhất quyết nói Lưu Hiển bất kính với nàng, nàng đánh Lưu Hiển đến da tróc thịt bong! Trước tiên không nói Lưu Hiển có lá gan từ đâu tới mà dám bất kính với một quận chúa như nàng, nàng mới mười ba tuổi, có tiểu nương tử nhà ai mà giống nàng không? Nương nương, ta đây sầu vô cùng! Nàng còn nhất định muốn ta làm chủ cho nàng, ta nói, việc này ta không làm chủ được, nàng liền chạy tới Bảo Từ Điện của ngài.” Triệu Tông nói mà đầy mặt buồn rầu.
Tôn thái hậu nghe đến Lưu Hiển bị đánh, tay hơi khựng lại, lại tiếp tục vỗ về Triệu Tông Ninh, cũng nói: “Ninh nương là do ta nhìn nàng lớn lên, vô cùng hiểu lễ, nào có huynh trưởng như ngươi chứ, lại nói muội muội như vậy!”
“Nương nương! Lưu Hiển lại có gì sai? Bị nàng đánh thành như vậy, bò cũng không bò nổi.”
Tôn thái hậu cẩn thận nhìn Triệu Tông một cái, thấy Triệu Tông đầy mặt buồn rầu và sốt ruột chẳng hề giống giả vờ, nàng cũng không khỏi hơi nghi hoặc, nhưng vẫn cúi đầu hỏi: “Ninh nương, ngươi nói cho nương nương, Lưu Hiển bất kính với ngươi làm sao? Nương nương giúp ngươi phạt hắn.”
Triệu Tông Ninh chôn trong lòng nàng chỉ biết khóc, Tôn thái hậu hỏi vài lần, nàng mới thút thít nói: “Ca ca lệnh lão đưa ít anh đào đến cho ta, lão sau lưng ta nói cái này là Nam Man đưa vào, cực kỳ hiếm lạ, trong cung cũng không chia đủ, lại còn muốn đưa đến Quận chúa phủ của ta! Chẳng phải lão rõ ràng nói ta, nói ta không xứng ăn anh đào!” Nàng nói xong, lại khóc lớn một trận.
Tôn thái hậu khẽ nhíu mày, không nói lời nào.
Triệu Tông Ninh ở trong lòng nàng chớp mắt một cái, khóc lóc tiếp tục nói: “Nương nương, ta không thích Lưu Hiển, ngài mau đuổi lão ra khỏi cung đi!”
“Bảo Ninh!” Triệu Tông liền lên tiếng nhắc nhở, “Lưu Hiển hầu hạ trẫm nhiều năm, muội không thể vô lễ như vậy.”
Một tiếng “Trẫm” kia làm Tôn thái hậu lập tức ngẩn ra, từ khi Triệu Tông đăng cơ tới nay, hắn lại chưa bao giờ xưng “Trẫm” trước mặt nàng, bất cứ lúc nào.
Triệu Tông tiến lên: “Nương nương đừng chiều nàng, ta sẽ đưa nàng về Phúc Ninh Điện giáo dục đàng hoàng.”
Hắn lại nói thành “Ta”, mi tâm của Tôn thái hậu thả lỏng, nàng ôm Triệu Tông Ninh, nói: “Việc này tất nhiên là do Lưu Hiển không tốt, Ninh nương sẽ không nói khoác, Lưu Hiển dám nói như thế về Bảo Ninh quận chúa? Nhất định phải phạt!”
Triệu Tông Ninh gật đầu: “Nương nương đuổi hắn ra ngoài! Đuổi hắn đến Hoài Nam phục muối dịch!”
“Đứa ngốc, phục dịch này đâu thể nói phục liền phục? Phải dựa theo quy tắc luật lệ mới được, đều là quy củ do tổ tông đặt ra.”
“Thế nương nương định buông tha cho Lưu Hiển kia hay sao?!” Triệu Tông Ninh ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt xinh xắn đều khóc đến nhòe cả rồi.
Tôn thái hậu liền đau lòng một trận, tự mình lấy khăn lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: “Ninh nương yên tâm, nương nương sẽ giúp ngươi xả cơn giận này, ai cũng không thể bắt nạt Ninh nương của chúng ta —— Thanh Mính.”
“Nương nương.” Thanh Mính hành lễ.
“Lưu Hiển này không hiểu quy củ gì hết! Ngươi đến Phúc Ninh Điện ngay, truyền cho ta một khẩu dụ, tước chức ‘Đô đô tri’ ngũ phẩm của Lưu Hiển.”
Triệu Tông không nghĩ tới Tôn thái hậu thế mà cũng cam lòng, chức quan nói tước liền tước, đại thái giám nói xóa liền xóa.
Triệu Tông Ninh không muốn: “Nương nương ——”
“Ninh nương, Lưu Hiển tốt xấu gì cũng chăm sóc Tông Nhi đã lâu, nếu đuổi lão ra ngoài thật, chỉ làm lòng người nguội lạnh thôi.” Tôn thái hậu ôn nhu, âm thanh lại kiên quyết.
Triệu Tông Ninh hiểu, cứ đến đây thôi. Cơ mà có thể đạp Lưu Hiển đi đã không tệ lắm rồi, nàng cứ tưởng rằng kết quả tốt nhất cũng chỉ là phạt Lưu Hiển một trận đòn thôi. Lưu Hiển không còn chức quan duy nhất lão có thể đắc ý nữa, từ nay về sau đến tiểu hoàng môn hạ đẳng nhất cũng không bằng, xem lão làm sao mà mật báo! Nàng thấy đẹp liền hạ màn, nghẹn ngào chui vào trong lòng Tôn thái hậu.
Tôn thái hậu dỗ một hồi lâu, mới dỗ được Triệu Tông Ninh.
Triệu Tông cũng thấy đẹp liền hạ màn, mặt đầy xấu hổ nói: “Nương nương, ta liền đưa Bảo Ninh đi, Bảo Ninh thật là tùy hứng!”
“Ai, Ninh nương của chúng ta còn nhỏ mà, không cần như vậy.”
Triệu Tông không quên bổ thêm một đao: “Đều là muội muội trong nhà, ta cũng mong các nàng đều tốt đẹp vui vẻ. Mà Tôn biểu muội, nương nương cần gì phải ——”
Tôn thái hậu gương mặt hơi đanh lạnh: “Đại nương tử phạm lỗi, thì phải gánh hậu quả. Nàng không thể so sánh với thân phận cao quý của Ninh nương, Tông Nhi không cần cầu tình vì nàng.”
“Nương nương ——”
“Chuyện hôm qua, ta đã biết hết rồi, đều là lỗi của đại nương tử và Vương cô cô. Tông Nhi không cần lo lắng, vạn sự đều có ta. Bên phía Ngụy quận vương, ta nhất định sẽ nói rõ.”
Triệu Tông mừng rỡ: “Vậy thì không thể tốt hơn nữa! Ta còn buồn cả đêm! Chỉ sợ vương thúc hiểu lầm đại nương tử.”
Tôn thái hậu cười cười, không nói nữa.
Hai huynh muội Triệu Tông lại nói thêm mấy câu, liền cáo từ rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi, Triệu Tông Ninh nói với Tôn Tiểu Dục: “Đại nương tử, rảnh rỗi ta lệnh người đưa thiếp mời cho ngươi, ngươi vào phủ ta chơi.”
Tôn Tiểu Dục đã như chim sợ cành cong, thậm chí ngay cả lời của nàng cũng không dám đáp.
Tôn thái hậu thay nàng trả lời: “Lòng tốt của Ninh nương, chỉ sợ đại nương tử không có phúc nhận.”
“Hả?”
“Ít ngày nữa đại nương tử sẽ đến Tống Châu.”
Mặt Triệu Tông Ninh lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó có chút khổ sở mà tiến lên kéo tay Tôn Tiểu Dục: “Đại nương tử, ta sẽ đến Tống Châu thăm ngươi, ngươi yên tâm đi. Ta cũng sẽ nói cho Thế Tình và Thúc An, chúng ta cùng đi thăm ngươi.”
Nói xong hết rồi, nàng và Triệu Tông rời khỏi Bảo Từ Điện.
Đã diễn thì phải diễn cho trót, khi vượt qua ngưỡng cửa đi ra ngoài, cơ thể Triệu Tông Ninh còn lệch đi, tựa hồ một phen khóc rống vừa rồi đã dùng hết toàn lực, may là nhờ có nữ quan của nàng đỡ lấy nàng.
Đại cung nữ đưa họ đến cửa điện thầm nghĩ, khi nào đại nương tử mới có thể đạt đến cảnh giới nhường này của Bảo Ninh quận chúa được đây.
Trong chính sảnh của Bảo Từ Điện, Tôn thái hậu mỏi mệt tựa lên gối.
Tôn Tiểu Dục nức nở quỳ gối bên chân nàng.
Nàng bình tĩnh nói: “Vốn vẫn còn nơi cứu vãn, nhưng ngươi cũng nghe thấy rồi đó, không đến nửa ngày, đám người Triệu Thế Tình, Triệu Thúc An đều sẽ biết chuyện ngươi phải đi Tống Châu. Các nàng mà biết, thì toàn bộ tông thất đều biết. Ngươi không đi, cũng phải đi.”
“Cô mẫu —— Con không làm Hoàng hậu còn không được sao? Con không muốn xa nhà, con không muốn đi Tống Châu!”
Tôn thái hậu cúi đầu nhìn nàng: “Nhìn thấy Triệu Tông Ninh vừa rồi không?”
“Cô mẫu?” Tôn Tiểu Dục kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
“Khi nào ngươi có thể học được một phần của nó, ta liền phái người đến Tống Châu đón ngươi về. Nếu ngươi thật sự trở thành như vậy, dù có nhiều người phản đối đi nữa, ta cũng sẽ cho ngươi làm Hoàng hậu.”
“…” Tôn Tiểu Dục vẫn không hiểu.
Tôn thái hậu lắc đầu: “Đáng tiếc, khó lắm.”
“Cô mẫu, nàng là quận chúa, con cũng không phải…”
“Đi xuống đi.” Tôn thái hậu vô cùng mệt, nàng phất phất tay, không muốn nói nữa. An Định Quận vương phủ cũng không biết sinh thế nào, một Triệu Tông Ninh thông minh đến đây, viết lời ca hát, còn biết nhắm chuẩn độ co dãn. Một Triệu Tông tốt số đến như vậy, rõ ràng là tên ma ốm, lại chống chọi được nhiều hoàng tử như vậy, rồi bình yên sống đến bây giờ.
Tiếng “Trẫm” đột xuất của Triệu Tông kia, thành cái gai trong tim nàng vào giờ khắc này.
Trẻ nhỏ cuối cùng cũng lớn rồi.
Triệu Tông Ninh đạt được mục đích, tâm tình vô cùng tốt, cũng không ở lại lâu. Sau khi cáo biệt Triệu Tông, nàng liền đi đến Đông Hoa Môn, xuất cung hồi phủ. Triệu Tông phái Nhiễm Đào tiễn nàng, nhóm người rời khỏi Bảo Từ Điện, từ Tuyên Hữu Môn đi ra, Triệu Tông Ninh đang định nói về chuyện Tiêu Đường với Nhiễm Đào.
Lại bất ngờ có hai hàng cung nữ từ phía trước đi tới.
Lâm cô cô dẫn đầu nhìn thấy Triệu Tông Ninh, nhanh chóng tiến đến hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Bảo Ninh quận chúa, quận chúa vạn phúc.” Các cung nữ phía sau nàng cũng cùng hành lễ, đồng thanh nói: “Quận chúa vạn phúc.”
“Đều đứng dậy đi.” Triệu Tông Ninh vốn cũng không để ý, đang định tiếp tục tiến lên. Mấy người Lâm cô cô cũng đã nhường đường từ sớm, khi đi ngang đám cung nữ kia, Triệu Tông Ninh ngửi thấy có một mùi thơm. Đó rõ ràng chính là hương liệu mà gia đình giàu có mới dùng, tiểu cung nữ nhất định không dùng đến. Nàng lại nhìn đám cung nữ kia, vừa vặn trong đó cũng có một cung nữ ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhận ra đã đối mặt, cung nữ sợ đến mức lập tức cúi đầu.
Triệu Tông Ninh lại cười cười, nhấc chân rời đi.
Sau khi cách xa các nàng, Triệu Tông Ninh trực tiếp hỏi Nhiễm Đào: “Nhiễm Đào tỷ tỷ, những cung nữ đó tiến cung để tuyển tú nhỉ?”
“Quận chúa thật tinh tường.”
“Vừa rồi ta nhìn sơ, có mấy người ta quen biết.”
Tiến cung làm tú nữ, không thể nghi ngờ đều là vài tiểu thư khuê các, Triệu Tông Ninh không thích chơi cùng các tiểu nương tử khuê các này, các nàng đều quá yên lặng. Mà trong Đông Kinh Thành, cứ ra ngoài tham gia vài buổi tiệc lớn tiệc nhỏ, thì đều luôn có mấy người nhìn quen mắt.
Khi sắp đến Đông Hoa Môn, Triệu Tông Ninh nói: “Nhiễm Đào tỷ tỷ, trong đó có một người cũng tính là người mà ta quen thân nhất.”
“Ồ? Là người nào?”
“Nhị nương tử nhà Trung thư Thị lang Tiễn Thương, Tiễn Nguyệt Mặc.”
“Quận chúa?” Nhiễm Đào ngẩng đầu nhìn nàng.
Triệu Tông Ninh cười nhỏ giọng nói: “Nói cho ca ca biết, tiểu nương tử này, rất tốt, chỗ nào cũng tốt. Ca ca sẽ hiểu.”
Nhiễm Đào còn muốn hỏi thêm, Triệu Tông Ninh đã cười dẫn theo một đám nữ quan, nha hoàn và thái giám ra khỏi Đông Hoa Môn. Xa giá của nàng đã chờ bên ngoài, nàng vừa xuất hiện, liền có người dìu lên xe ngựa tứ giá* trên nóc đính chuỗi ngọc bát bảo.
*Xe ngựa tứ giá: Xe ngựa do 4 con ngựa kéo
Tiếng vó ngựa cùng tiếng lục lạc treo lơ lửng ở bốn góc xe ngựa dần dần đi xa.
Nhiễm Đào lại cau mày, lời nói của quận chúa, có ý gì?
Tôn Tiểu Dục run như cầy sấy mà ngồi trong chính sảnh chờ Thái hậu, thấy hai huynh muội Triệu Tông đột nhiên xuất hiện, nàng không còn ương ngạnh như hôm qua nữa, mà là sợ đến lập tức đứng lên, nhưng lại không hành lễ với Triệu Tông.
Lần này, nàng không phải cố ý, nàng quên thật.
Triệu Tông đương nhiên sẽ không lưu ý, mà cười hỏi một câu: “Biểu muội đêm qua ngủ có ngon không?”
Tôn Tiểu Dục dù sao cũng không phóng khoáng bằng Triệu Tông Ninh, cũng không có tư bản như Triệu Tông Ninh, lần này nàng bị dọa thật sự không nhẹ, nàng rất sợ bị gia đình đưa đến Tống Châu. Nàng vào giờ khắc này, nhìn thấy nụ cười của Triệu Tông, liền cảm thấy không hề hiền hoà chút nào.
Triệu Tông Ninh là từ đầu đến cuối đều không ưa Tôn Tiểu Dục, Tôn Tiểu Dục thường tự xưng là tài nữ đệ nhất trong kinh dẫn dắt rất nhiều tiểu nương tử tổ chức yến tiệc, viết chữ, còn muốn làm từ xã* gì đó, còn thật sự cho mình là từ thần trong triều hay sao? Cố tình Tôn gia đắc thế, cũng có rất nhiều người nịnh nọt nàng.
*Từ xã: Buổi tụ hội họp định kỳ của văn nhân, chủ yếu liên quan đến từ, thơ
Nhưng trong mắt người có thân phận như Triệu Tông Ninh, đó toàn là trò cười. Triệu Tông Ninh cũng có bằng hữu tốt, các nàng không một ai lọt nổi vào mắt xanh của Tôn gia.
Triệu Tông Ninh liếc nàng một cái, không thèm để ý, ngón tay giấu trong tay áo âm thầm bấm vào lòng bàn tay của mình, nước mắt liền rơi xuống. Bảo Ninh quận chúa vừa khóc, toàn bộ cung nữ trong phòng đều sợ hãi quỳ xuống, Tôn Tiểu Dục ngây ra như phỗng, không biết làm sao mới được.
Triệu Tông liền than thở: “Bảo Ninh, sao muội lại như vậy trong điện của nương nương!”
Triệu Tông Ninh khóc càng ngày càng thê thảm.
“Bảo Ninh! ——” Triệu Tông sắp lên tiếng răn dạy.
“Ai dám dọa Ninh nương của chúng ta sợ!” Tôn thái hậu sau cách song đi vòng ra, váy dài chạm đất, bên cạnh nàng vây quanh một đám nữ quan và cung nữ. Triệu Tông Ninh vừa thấy nàng đi ra, liền khóc lóc đi về phía nàng, duỗi ra hai tay, ủy khuất nói: “Nương nương!”
“Ôi! Ai khiến cho Ninh nương của chúng ta khóc thành như vậy?” Tôn thái hậu ra vẻ đau lòng đến cùng, vội vàng ôm Triệu Tông Ninh, ôm nàng vào lòng.
“Nương nương ——” Triệu Tông bất đắc dĩ.
“Không cho doạ Ninh nương!” Tôn thái hậu khẽ trừng Triệu Tông một cái, dìu Triệu Tông Ninh đến thủ tọa, để nàng ngồi xuống, vẫn ôm Triệu Tông Ninh vào trong ngực, hỏi, “Nói cho nương nương, ai bắt nạt ngươi?”
Triệu Tông Ninh khóc nói không nên lời.
“Tông Nhi, ngươi nói đi, ai to gan như vậy, dám ức hiếp Ninh nương của chúng ta như vậy!” Tôn thái hậu ngẩng đầu, sáng quắc nhìn về phía Triệu Tông.
Triệu Tông cau mày, không lên tiếng.
“Với ta, Tông Nhi còn có cái gì không thể nói?!”
“Nương nương —— Ai! Bảo Ninh thực sự đã bị ta chiều hư rồi.”
“Ngươi cứ nói là được!” Tôn thái hậu êm ái vỗ lưng Triệu Tông Ninh.
“Nha đầu này, mới sáng sớm ngay cả người truyền lời gì cũng không có, liền vội vàng tiến cung, một chút quy củ cũng không biết. Nương nương ngài đoán xem thế nào, nàng nhất quyết nói Lưu Hiển bất kính với nàng, nàng đánh Lưu Hiển đến da tróc thịt bong! Trước tiên không nói Lưu Hiển có lá gan từ đâu tới mà dám bất kính với một quận chúa như nàng, nàng mới mười ba tuổi, có tiểu nương tử nhà ai mà giống nàng không? Nương nương, ta đây sầu vô cùng! Nàng còn nhất định muốn ta làm chủ cho nàng, ta nói, việc này ta không làm chủ được, nàng liền chạy tới Bảo Từ Điện của ngài.” Triệu Tông nói mà đầy mặt buồn rầu.
Tôn thái hậu nghe đến Lưu Hiển bị đánh, tay hơi khựng lại, lại tiếp tục vỗ về Triệu Tông Ninh, cũng nói: “Ninh nương là do ta nhìn nàng lớn lên, vô cùng hiểu lễ, nào có huynh trưởng như ngươi chứ, lại nói muội muội như vậy!”
“Nương nương! Lưu Hiển lại có gì sai? Bị nàng đánh thành như vậy, bò cũng không bò nổi.”
Tôn thái hậu cẩn thận nhìn Triệu Tông một cái, thấy Triệu Tông đầy mặt buồn rầu và sốt ruột chẳng hề giống giả vờ, nàng cũng không khỏi hơi nghi hoặc, nhưng vẫn cúi đầu hỏi: “Ninh nương, ngươi nói cho nương nương, Lưu Hiển bất kính với ngươi làm sao? Nương nương giúp ngươi phạt hắn.”
Triệu Tông Ninh chôn trong lòng nàng chỉ biết khóc, Tôn thái hậu hỏi vài lần, nàng mới thút thít nói: “Ca ca lệnh lão đưa ít anh đào đến cho ta, lão sau lưng ta nói cái này là Nam Man đưa vào, cực kỳ hiếm lạ, trong cung cũng không chia đủ, lại còn muốn đưa đến Quận chúa phủ của ta! Chẳng phải lão rõ ràng nói ta, nói ta không xứng ăn anh đào!” Nàng nói xong, lại khóc lớn một trận.
Tôn thái hậu khẽ nhíu mày, không nói lời nào.
Triệu Tông Ninh ở trong lòng nàng chớp mắt một cái, khóc lóc tiếp tục nói: “Nương nương, ta không thích Lưu Hiển, ngài mau đuổi lão ra khỏi cung đi!”
“Bảo Ninh!” Triệu Tông liền lên tiếng nhắc nhở, “Lưu Hiển hầu hạ trẫm nhiều năm, muội không thể vô lễ như vậy.”
Một tiếng “Trẫm” kia làm Tôn thái hậu lập tức ngẩn ra, từ khi Triệu Tông đăng cơ tới nay, hắn lại chưa bao giờ xưng “Trẫm” trước mặt nàng, bất cứ lúc nào.
Triệu Tông tiến lên: “Nương nương đừng chiều nàng, ta sẽ đưa nàng về Phúc Ninh Điện giáo dục đàng hoàng.”
Hắn lại nói thành “Ta”, mi tâm của Tôn thái hậu thả lỏng, nàng ôm Triệu Tông Ninh, nói: “Việc này tất nhiên là do Lưu Hiển không tốt, Ninh nương sẽ không nói khoác, Lưu Hiển dám nói như thế về Bảo Ninh quận chúa? Nhất định phải phạt!”
Triệu Tông Ninh gật đầu: “Nương nương đuổi hắn ra ngoài! Đuổi hắn đến Hoài Nam phục muối dịch!”
“Đứa ngốc, phục dịch này đâu thể nói phục liền phục? Phải dựa theo quy tắc luật lệ mới được, đều là quy củ do tổ tông đặt ra.”
“Thế nương nương định buông tha cho Lưu Hiển kia hay sao?!” Triệu Tông Ninh ngẩng đầu nhìn nàng, gương mặt xinh xắn đều khóc đến nhòe cả rồi.
Tôn thái hậu liền đau lòng một trận, tự mình lấy khăn lau nước mắt cho nàng, ôn nhu nói: “Ninh nương yên tâm, nương nương sẽ giúp ngươi xả cơn giận này, ai cũng không thể bắt nạt Ninh nương của chúng ta —— Thanh Mính.”
“Nương nương.” Thanh Mính hành lễ.
“Lưu Hiển này không hiểu quy củ gì hết! Ngươi đến Phúc Ninh Điện ngay, truyền cho ta một khẩu dụ, tước chức ‘Đô đô tri’ ngũ phẩm của Lưu Hiển.”
Triệu Tông không nghĩ tới Tôn thái hậu thế mà cũng cam lòng, chức quan nói tước liền tước, đại thái giám nói xóa liền xóa.
Triệu Tông Ninh không muốn: “Nương nương ——”
“Ninh nương, Lưu Hiển tốt xấu gì cũng chăm sóc Tông Nhi đã lâu, nếu đuổi lão ra ngoài thật, chỉ làm lòng người nguội lạnh thôi.” Tôn thái hậu ôn nhu, âm thanh lại kiên quyết.
Triệu Tông Ninh hiểu, cứ đến đây thôi. Cơ mà có thể đạp Lưu Hiển đi đã không tệ lắm rồi, nàng cứ tưởng rằng kết quả tốt nhất cũng chỉ là phạt Lưu Hiển một trận đòn thôi. Lưu Hiển không còn chức quan duy nhất lão có thể đắc ý nữa, từ nay về sau đến tiểu hoàng môn hạ đẳng nhất cũng không bằng, xem lão làm sao mà mật báo! Nàng thấy đẹp liền hạ màn, nghẹn ngào chui vào trong lòng Tôn thái hậu.
Tôn thái hậu dỗ một hồi lâu, mới dỗ được Triệu Tông Ninh.
Triệu Tông cũng thấy đẹp liền hạ màn, mặt đầy xấu hổ nói: “Nương nương, ta liền đưa Bảo Ninh đi, Bảo Ninh thật là tùy hứng!”
“Ai, Ninh nương của chúng ta còn nhỏ mà, không cần như vậy.”
Triệu Tông không quên bổ thêm một đao: “Đều là muội muội trong nhà, ta cũng mong các nàng đều tốt đẹp vui vẻ. Mà Tôn biểu muội, nương nương cần gì phải ——”
Tôn thái hậu gương mặt hơi đanh lạnh: “Đại nương tử phạm lỗi, thì phải gánh hậu quả. Nàng không thể so sánh với thân phận cao quý của Ninh nương, Tông Nhi không cần cầu tình vì nàng.”
“Nương nương ——”
“Chuyện hôm qua, ta đã biết hết rồi, đều là lỗi của đại nương tử và Vương cô cô. Tông Nhi không cần lo lắng, vạn sự đều có ta. Bên phía Ngụy quận vương, ta nhất định sẽ nói rõ.”
Triệu Tông mừng rỡ: “Vậy thì không thể tốt hơn nữa! Ta còn buồn cả đêm! Chỉ sợ vương thúc hiểu lầm đại nương tử.”
Tôn thái hậu cười cười, không nói nữa.
Hai huynh muội Triệu Tông lại nói thêm mấy câu, liền cáo từ rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi, Triệu Tông Ninh nói với Tôn Tiểu Dục: “Đại nương tử, rảnh rỗi ta lệnh người đưa thiếp mời cho ngươi, ngươi vào phủ ta chơi.”
Tôn Tiểu Dục đã như chim sợ cành cong, thậm chí ngay cả lời của nàng cũng không dám đáp.
Tôn thái hậu thay nàng trả lời: “Lòng tốt của Ninh nương, chỉ sợ đại nương tử không có phúc nhận.”
“Hả?”
“Ít ngày nữa đại nương tử sẽ đến Tống Châu.”
Mặt Triệu Tông Ninh lộ vẻ ngạc nhiên, sau đó có chút khổ sở mà tiến lên kéo tay Tôn Tiểu Dục: “Đại nương tử, ta sẽ đến Tống Châu thăm ngươi, ngươi yên tâm đi. Ta cũng sẽ nói cho Thế Tình và Thúc An, chúng ta cùng đi thăm ngươi.”
Nói xong hết rồi, nàng và Triệu Tông rời khỏi Bảo Từ Điện.
Đã diễn thì phải diễn cho trót, khi vượt qua ngưỡng cửa đi ra ngoài, cơ thể Triệu Tông Ninh còn lệch đi, tựa hồ một phen khóc rống vừa rồi đã dùng hết toàn lực, may là nhờ có nữ quan của nàng đỡ lấy nàng.
Đại cung nữ đưa họ đến cửa điện thầm nghĩ, khi nào đại nương tử mới có thể đạt đến cảnh giới nhường này của Bảo Ninh quận chúa được đây.
Trong chính sảnh của Bảo Từ Điện, Tôn thái hậu mỏi mệt tựa lên gối.
Tôn Tiểu Dục nức nở quỳ gối bên chân nàng.
Nàng bình tĩnh nói: “Vốn vẫn còn nơi cứu vãn, nhưng ngươi cũng nghe thấy rồi đó, không đến nửa ngày, đám người Triệu Thế Tình, Triệu Thúc An đều sẽ biết chuyện ngươi phải đi Tống Châu. Các nàng mà biết, thì toàn bộ tông thất đều biết. Ngươi không đi, cũng phải đi.”
“Cô mẫu —— Con không làm Hoàng hậu còn không được sao? Con không muốn xa nhà, con không muốn đi Tống Châu!”
Tôn thái hậu cúi đầu nhìn nàng: “Nhìn thấy Triệu Tông Ninh vừa rồi không?”
“Cô mẫu?” Tôn Tiểu Dục kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng.
“Khi nào ngươi có thể học được một phần của nó, ta liền phái người đến Tống Châu đón ngươi về. Nếu ngươi thật sự trở thành như vậy, dù có nhiều người phản đối đi nữa, ta cũng sẽ cho ngươi làm Hoàng hậu.”
“…” Tôn Tiểu Dục vẫn không hiểu.
Tôn thái hậu lắc đầu: “Đáng tiếc, khó lắm.”
“Cô mẫu, nàng là quận chúa, con cũng không phải…”
“Đi xuống đi.” Tôn thái hậu vô cùng mệt, nàng phất phất tay, không muốn nói nữa. An Định Quận vương phủ cũng không biết sinh thế nào, một Triệu Tông Ninh thông minh đến đây, viết lời ca hát, còn biết nhắm chuẩn độ co dãn. Một Triệu Tông tốt số đến như vậy, rõ ràng là tên ma ốm, lại chống chọi được nhiều hoàng tử như vậy, rồi bình yên sống đến bây giờ.
Tiếng “Trẫm” đột xuất của Triệu Tông kia, thành cái gai trong tim nàng vào giờ khắc này.
Trẻ nhỏ cuối cùng cũng lớn rồi.
Triệu Tông Ninh đạt được mục đích, tâm tình vô cùng tốt, cũng không ở lại lâu. Sau khi cáo biệt Triệu Tông, nàng liền đi đến Đông Hoa Môn, xuất cung hồi phủ. Triệu Tông phái Nhiễm Đào tiễn nàng, nhóm người rời khỏi Bảo Từ Điện, từ Tuyên Hữu Môn đi ra, Triệu Tông Ninh đang định nói về chuyện Tiêu Đường với Nhiễm Đào.
Lại bất ngờ có hai hàng cung nữ từ phía trước đi tới.
Lâm cô cô dẫn đầu nhìn thấy Triệu Tông Ninh, nhanh chóng tiến đến hành lễ: “Nô tỳ gặp qua Bảo Ninh quận chúa, quận chúa vạn phúc.” Các cung nữ phía sau nàng cũng cùng hành lễ, đồng thanh nói: “Quận chúa vạn phúc.”
“Đều đứng dậy đi.” Triệu Tông Ninh vốn cũng không để ý, đang định tiếp tục tiến lên. Mấy người Lâm cô cô cũng đã nhường đường từ sớm, khi đi ngang đám cung nữ kia, Triệu Tông Ninh ngửi thấy có một mùi thơm. Đó rõ ràng chính là hương liệu mà gia đình giàu có mới dùng, tiểu cung nữ nhất định không dùng đến. Nàng lại nhìn đám cung nữ kia, vừa vặn trong đó cũng có một cung nữ ngẩng đầu lên nhìn, sau khi nhận ra đã đối mặt, cung nữ sợ đến mức lập tức cúi đầu.
Triệu Tông Ninh lại cười cười, nhấc chân rời đi.
Sau khi cách xa các nàng, Triệu Tông Ninh trực tiếp hỏi Nhiễm Đào: “Nhiễm Đào tỷ tỷ, những cung nữ đó tiến cung để tuyển tú nhỉ?”
“Quận chúa thật tinh tường.”
“Vừa rồi ta nhìn sơ, có mấy người ta quen biết.”
Tiến cung làm tú nữ, không thể nghi ngờ đều là vài tiểu thư khuê các, Triệu Tông Ninh không thích chơi cùng các tiểu nương tử khuê các này, các nàng đều quá yên lặng. Mà trong Đông Kinh Thành, cứ ra ngoài tham gia vài buổi tiệc lớn tiệc nhỏ, thì đều luôn có mấy người nhìn quen mắt.
Khi sắp đến Đông Hoa Môn, Triệu Tông Ninh nói: “Nhiễm Đào tỷ tỷ, trong đó có một người cũng tính là người mà ta quen thân nhất.”
“Ồ? Là người nào?”
“Nhị nương tử nhà Trung thư Thị lang Tiễn Thương, Tiễn Nguyệt Mặc.”
“Quận chúa?” Nhiễm Đào ngẩng đầu nhìn nàng.
Triệu Tông Ninh cười nhỏ giọng nói: “Nói cho ca ca biết, tiểu nương tử này, rất tốt, chỗ nào cũng tốt. Ca ca sẽ hiểu.”
Nhiễm Đào còn muốn hỏi thêm, Triệu Tông Ninh đã cười dẫn theo một đám nữ quan, nha hoàn và thái giám ra khỏi Đông Hoa Môn. Xa giá của nàng đã chờ bên ngoài, nàng vừa xuất hiện, liền có người dìu lên xe ngựa tứ giá* trên nóc đính chuỗi ngọc bát bảo.
*Xe ngựa tứ giá: Xe ngựa do 4 con ngựa kéo
Tiếng vó ngựa cùng tiếng lục lạc treo lơ lửng ở bốn góc xe ngựa dần dần đi xa.
Nhiễm Đào lại cau mày, lời nói của quận chúa, có ý gì?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook