Phục Kích Ái
-
Chương 84: Phiên ngoại . . .
Tính toán chút tháng ngày, bắt đầu từ tháng 10 lần đầu tiên Lý Thiên Hữu thăm người thân, nàng cùng Lâm Bắc Thần hai người cũng chỉ có quen biết 3, 4 tháng mà thôi. Mà ở trong 3, 4 tháng này, ngoại trừ các loại tình trạng cùng đối mặt nguy hiểm, giữa các nàng không có động tâm nhất kiến chung tình, càng không có ngươi nông ta nông hoa tiền nguyệt họa*... Nhưng, mặc dù là như vậy, đối với hai người kinh nghiệm qua không biết bao nhiêu lần nguy hiểm, thậm chí là thiếu chút nữa sinh ly tử biệt mà nói, cũng là đủ thỏa mãn. Các nàng quen biết rất đặc biệt, tình yêu của các nàng như mọc rễ, từ lâu vững vàng cắm sâu tại trong lòng nhau...
(*hoa tiền nguyệt hạ: Chỉ xứ sở yêu đương.)
Năm mới qua đi, Lý Thiên Hữu đầu tiên là trở về liên đội một chuyến, khi nàng lại một lần nữa bước vào quân doanh, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác giống như cách một thế hệ. Hoàn hảo, không mấy ngày, nàng liền phải đi báo cáo trường quân đội, nàng vẫn là quân nhân, vẫn có thể mặc lên người quốc phòng xanh biếc tư thế oai hùng, nghĩ như vậy, tâm tình của Lý Thiên Hữu liền không hề suy sụp...
Lần này quay về liên đội là chỉ huy gọi điện thoại thông tri, trong lòng Lý Thiên Hữu có chút thấp thỏm, lúc trước rời khỏi bộ đội bởi vì sợ thương tâm, nàng chưa cáo biệt cùng các chiến hữu. Lúc nàng nhận được đội trưởng gọi điện thoại tới rít gào, cho tới bây giờ nhớ tới còn cảm thấy hổ thẹn... Quả nhiên, sau khi cùng chỉ huy hội báo xong công tác tư tưởng, Lý Thiên Hữu rất đáng thương bị các chiến hữu “khi dễ”, dưới biểu hiện phát tởm của đội trưởng, buộc nàng làm đi làm lại tất cả môn học trên sân huấn luyện, thẳng đến cuối cùng hai chân nàng như nhũn ra, cả người vô lực ghé vào trên mặt tuyết, vậy mà đội trưởng cùng các chiến hữu dùng chân đâm đâm nàng sau đó đều tự tản đi, Tiểu Miêu luôn luôn thương nàng nhất cũng đi không quay đầu lại, lưu lại một mình nàng ở trên sân huấn luyện thở như chó... thật đáng buồn nhất chính là, sau khi bị sửa chữa, vậy mà trong lòng Lý Thiên Hữu còn tràn đầy tất cả đều là cảm giác hạnh phúc....
Đông đi xuân tới, tháng ngày trôi qua nhanh chóng, Lý Thiên Hữu đã chính thức đi làm tại trường quân đội. Bởi vì súng là thế mạnh của nàng, cho nên nàng đảm nhiệm huấn luyện viên lý thuyết súng ống và xạ kích, mỗi ngày chỉ một hai tiết, ngày trôi qua thoải mái cực kỳ... Một lần nữa mặc vào quân trang, đôi mắt nhỏ của nàng luôn luôn sáng long lanh, tràn ngập cảm giác hạnh phúc thỏa mãn... Bởi vì trường quân đội cách tiểu biệt thự có chút xa, mấy ngày nay Lý Thiên Hữu mới lên lớp, các học viên thường thường sẽ thấy một cô gái soái khí mặc quân trang phẳng phiu đi xuống từ một chiếc Mercedes chạy xé gió, tuy rằng vẻ mặt nàng luôn luôn lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhưng cũng vốn không ảnh hưởng đám học viên đủ loại lòng hiếu kỳ, huấn luyện viên nhỏ mới tới này, kiểu cách thật lớn... Cuối cùng ở dưới khẩn cầu không ngại phiền phức của Lý Thiên Hữu, Lâm nữ vương luôn luôn nói một không hai rốt cuộc đáp ứng nàng có thể tự mình lựa chọn phương tiện giao thông đi làm, mới làm cho Lý Thiên Hữu yêu thích khiêm tốn thật dài thở phào nhẹ nhõm....
Hai bên đường phố, cây cối đã bắt đầu nảy chồi sắc xanh. Mấy ngày nay dưới lầu tập đoàn Lâm thị, luôn luôn có một cô gái ôm ấp đứa nhỏ tiến vào tầm mắt nhân viên bảo an, nữ nhân này quấn tóc dài, gương mặt xinh đẹp lại luôn luôn cau mày. Buổi sáng mỗi ngày nàng đều bồi hồi tại phụ cận cao ốc, như là đang chờ người nào, hoặc như là có cái loại tâm sự gì, trước sau đã đi vòng vo chừng mấy ngày rồi. Bị trở ngại bởi nữ tử này cũng không có động tác gì quá kích, sau khi bảo an Lâm thị dán mắt nhìn kỹ nữ tử này với nhau, nhưng cũng không có làm biện pháp gì...Hôm nay gió thành phố A có chút lớn, người đi đường cũng ít rất nhiều, ngày hôm nay nữ nhân này tới có chút trễ, nàng vẫn là ôm đứa nhỏ như trước, lúc này đứa nhỏ trong lòng nàng khóc nháo rất lợi hại, nữ nhân như là nghe không thấy hoàn toàn không để ý tới, nàng đứng ở phía trước cao ốc, cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó liền trực tiếp đi vào trong cao ốc...
Bảo an thấy thế nhanh chóng tiến lên ngăn cản lối đi của cô gái...
“Xin hỏi, tiểu thư ngài tìm ai?” Nhân viên bảo an Tiểu Quách người đầu tiên chạy đến trước người nữ nhân, rất có lễ phép hỏi.
“Tôi tìm Lâm tổng các anh, tôi có việc gấp.” Cô gái thấy bảo an ngăn lại, nàng đầu tiên là sửng sốt, lập tức nét mặt lộ ra chút khẩn trương.
“Xin hỏi, ngài có hẹn trước sao?” Tiểu Quách lần thứ hai lên tiếng.
Cô gái ngây ngốc lắc đầu, liền cúi đầu, ý đồ tránh khỏi người ngăn chặn ở phía trước. Sau khi Tiểu Quách cùng vài tên bảo an khác liếc nhau, liền rất ăn ý xúm lại. Những bảo an này tại Lâm thị cũng làm chút năm tháng, mỗi ngày ngoại trừ chỉ huy xe cộ, mở cửa xách giỏ ra thật là không có gặp một lần “sự kiện lớn“. Cho nên, sau khi vừa thấy được cô gái bộ dạng khả nghi, đám người này dốc hết sức muốn biểu hiện một cái...
Ngày hôm nay trong trường học của Lý Thiên Hữu không có khóa của nàng, sáng sớm sau khi nàng đi tàu điện ngầm trằn trọc chuyển đến trường học, liền có chút buồn bực ngán ngẩm. Nghĩ đến sáng sớm Lâm Bắc Thần nhắn nhủ nàng tan tầm sớm một chút trở về, nói ngày hôm nay Tiết Dao Dao trở về từ nước ngoài, muốn đến xem hai người. Lý Thiên Hữu càng ngồi không yên, rốt cục nàng tại trong phòng làm việc chịu đựng hai giờ sau, quyết định xin nghỉ về nhà.....
Lý Thiên Hữu quét tước ở tiểu biệt thự một chút, thấy cũng sắp đến buổi trưa, nàng liền đứng dậy đi đến Lâm thị. Đợi nàng qua đường, giương mắt liền thấy một đám bảo an Lâm thị đang lằng nhà lằng nhằng với một cô gái, mà trong lòng cô gái đó còn ôm một đứa bé, lúc này có thể là bởi vì sợ, đứa bé khóc gần như là biến điệu...
Lý Thiên Hữu híp đôi mắt nhỏ, nàng nâng lên quần lính liền 2-3 bước đi ra phía trước.
“Các anh đang làm gì?” Người Lý Thiên Hữu còn chưa tới gần, thanh âm trầm thấp hữu lực đã truyền tới trước.
Một đám người đang lôi kéo nghe thấy tiếng động, toàn bộ đều ngừng tay, bao gồm nữ nhân ở bên trong tất cả mọi người quay đầu đến nhìn Lý Thiên Hữu trong chớp mắt liền đi tới gần.
Tiểu Quách mắt tinh, hắn thoáng cái liền nhận ra Lý Thiên Hữu tới, nữ nhân ăn mặc quân trang này, đúng là bằng hữu Lâm tổng. Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Quách liền vui mừng, hắn có chút thô lỗ lôi kéo nữ nhân đó tới trước mặt Lý Thiên Hữu, cúi đầu khom lưng nói rằng: “Lý tiểu thư, nữ nhân này tại trước cao ốc vòng vo vài ngày, cô ấy nói muốn tìm Lâm tổng, lại không có hẹn trước... Hỏi cô ấy chuyện gì cô ấy cũng nói không nên lời, chúng tôi nghĩ cô ấy như là tới quấy rối, đang định để cô ấy rời khỏi...”
Lý Thiên Hữu nghe xong Tiểu Quách nói, vẻ mặt nàng hắc tuyến, quấy rối? Ai gặp qua một nữ nhân ôm đứa nhỏ tới quấy rối? Nàng đem đường nhìn đặt ở trên người nữ nhân, chỉ một cái liếc mắt này, nàng liền biết nữ nhân đó không có ác ý gì, trong ánh mắt kia rõ ràng là có nỗi niềm gì đó khó nói, Lý Thiên Hữu kết luận nữ nhân này nhất định là có chuyện gì khó xử... Nghĩ vậy Lý Thiên Hữu khoát tay với mấy tên bản an, nói rằng: “Các anh làm việc đi, người này giao cho tôi là tốt rồi.”Bằng hữu Lâm tổng lên tiếng, các nhân viên an ninh tự nhiên là phải nghe, mấy người lại nịnh hót vài câu liền đều tự tản ra...
“Tôi là Lý Thiên Hữu, xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?” Lý Thiên Hữu hòa hoãn biểu tình, mỉm cười vươn tay với nữ nhân vẫn có chút sợ như trước.
“Tôi họ Từ.”
“Ồ, Từ tiểu thư, xin hỏi cô tới Lâm thị có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn tìm Lâm Bắc Thần, cô có thể giúp tôi không, tôi thực sự có chuyện rất quan trọng nói với cô ấy...” Nữ nhân nghe câu sau của Lý Thiên Hữu, nàng thoáng cái trở nên kích động, dùng một tay khác không có ôm đứa nhỏ nắm lấy cánh tay Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu nhíu lông mày, nàng thoáng nhìn đứa nhỏ khóc lớn ầm ĩ trong lòng cô gái, lại thoáng nhìn nữ nhân có chút không khống chế được tâm tình. Trong lòng thầm nghĩ, phải như thế này mang người vào Lâm thị, sợ rằng sẽ khiến người ta chê trách... Lý Thiên Hữu liễm mi suy nghĩ một chút nói rằng: “Tôi cùng Bắc Thần là bằng hữu tốt, cô xem, hiện tại đứa nhỏ ầm ĩ lợi hại, cũng không thích hợp đi vào...” Vừa nói chuyện, Lý Thiên Hữu chỉ chỉ một quán cà phê đối diện đường cái nói: “Bên ngoài gió lớn, không bằng chúng ta đi nơi đó ngồi một lát, nếu như cô thật sự có chuyện quan trọng tìm Bắc Thần, tôi có thể gọi một cú điện thoại cho chị ấy, bảo chị ấy tới tìm chúng ta...”
Nữ nhân kia có chút hơi suy nghĩ, cân nhắc nhiều lần nàng cũng chỉ có theo Lý Thiên Hữu đi quán cà phê, mặc kệ thế nào, ngày hôm nay nếu không gặp phải cô lính này có lẽ nàng sớm bị bảo an đuổi đi, nghĩ vậy nữ nhân liền không có lòng phòng bị đối với Lý Thiên Hữu...
Lý Thiên Hữu xuất ra trình độ chuyên gia đàm phán chuyên nghiệp cùng trò chuyện với cô gái này, như nàng dự liệu không lâu sau, trong lúc nữ nhân than thở khóc lóc kể lể, nàng đã biết một chuyện làm cho nàng giật mình— nữ nhân này vậy mà là đưa đứa nhỏ tới cho Lâm Bắc Thần, hơn nữa ba ba đứa nhỏ này dĩ nhiên là Lâm Bắc Hạo đã chết được một đoạn thời gian...
Lý Thiên Hữu vội vàng gọi điện cho Lâm Bắc Thần, việc này không phải đùa giỡn, mặc kệ thế nào, vẫn là để Lâm Bắc Thần xử lý tốt hơn...
Hóa ra nữ nhân này đúng là tình nhân ở thành phố A của Lâm Bắc Hạo khi còn sống, trước đây quen biết Lâm Bắc Hạo nàng ấy tại quán bar làm quan hệ xã hội, loại người chỉ tiếp rượu không ra sân khấu. Đứa nhỏ sinh ra năm ngoái, bởi vì Lâm Bắc Hạo sợ người nhà phản đối cho nên vẫn không có công khai thân phận của hai người, hơn nữa Lâm Bắc Hạo là loại người lăng nhăng, nhiều năm như vậy bên người hắn cũng không chỉ có một nữ nhân là nàng,... Trước khi Lâm Bắc Hạo gặp chuyện không may nàng vẫn đều ở bên trong căn hộ loại nhỏ Lâm Bắc Hạo mua cho nàng. Mà lần này, thông qua tin tức mới nàng biết Lâm Bắc Hạo chết, sau khi làm N lần tư tưởng đấu tranh nàng rốt cục quyết định đem hài tử trả lại cho Lâm gia, vô luận thế nào, đã không có tiền của Lâm Bắc Hạo, một nữ nhân như nàng vô luận như thế nào cũng nuôi không nổi một đứa bé...
Lâm Bắc Thần nghe xong lời của nữ nhân, nét mặt vẫn không có bất kì biểu tình gì như trước, cô ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ đã bị Lý Thiên Hữu ôm vào trong lòng, có chút không tin. Xã hội bây giờ chuyện ly kỳ cổ quái nhiều lắm, nếu như đại sản nghiệp của Lâm thị cô đặt ở đây, khó tránh khỏi có người não tàn có chút nhớ nhung tiền của bất chính đi ra làm ầm ĩ... Thế nhưng nghĩ thì nghĩ, Lâm Bắc Thần vẫn mang theo nữ nhân cùng hài tử đi trở về Lâm trạch, sắp xếp hai người cho Lâm thúc “chăm nom”...Ngày hôm sau, Lâm Bắc Thần liền mang theo đứa nhỏ đi bệnh viện làm giám định DNA, một tuần sau đã có kết quả, nhìn báo cáo kiểm nghiệm, Lâm Bắc Thần hiện ra hơi kích động, đứa nhỏ này chính xác trăm phần trăm là huyết mạch Lâm gia...
Sau khi kết quả đưa ra thì cao hứng nhất là Lý Thiên Hữu, nàng thích trẻ con nhất, vả lại có đứa nhỏ này của Lâm Bắc Hạo, Lâm gia gia sẽ không dùng chuyện đời sau tới làm khó dễ nàng cùng Lâm Bắc Thần, hơn nữa, nàng vui vẻ nhất chính là, đứa nhỏ là một bé trai...
Nữ nhân họ Từ này trái lại cũng không khó chơi, thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, toàn bộ trong quá trình không có nói tới vấn đề tiền. Hơn nữa sau khi lại xác định thân phận đứa nhỏ, nàng ấy chỉ vẻn vẹn đưa ra thỉnh cầu muốn rời khỏi... Lâm Bắc Thần đương nhiên cũng không phải cái loại chúa keo kiệt, cô thấy nữ nhân thông tình đạt lý, sau khi luật sư hai người ký kết thỏa thuận, cô vung cho nữ nhân một cái chi phiếu, mặc kệ thế nào, vì nàng sinh đứa con cho Lâm gia, dù sao cũng nên có bồi thường, huống chi, đứa nhỏ này còn tới đúng thời điểm như vậy...
Tiễn bước nữ nhân, đứa nhỏ lưu tại trong Lâm trạch, Lâm Bắc Thần gọi dì Phân đến đây mang cục cưng. Sau đó cô lại đi viện điều dưỡng một chuyến đón gia gia nãi nãi trở về, hai vợ chồng già bỗng thấy có thêm một chắt trai, nhất thời phản ứng không kịp. Đợi sau khi tỉnh táo lại liền tỏ ra có chút chân tay luống cuống, bọn họ cũng không biết đối đãi đứa nhỏ này sao cho tốt. Mà Lâm Chí Viễn càng vui đến nở hoa, ông hoàn toàn không để ý tới Lý Thiên Hữu một tấc không rời cùng Lâm Bắc Thần, thậm chí có đôi khi thấy Lý Thiên Hữu thân cận đứa nhỏ, ông cũng sẽ mỉm cười ngồi một bên nhìn...
Từ sau khi Lâm trạch thêm một cục cưng, số lần Lý Thiên Hữu chạy tới Lâm trạch liền rõ ràng nhiều lên, trong lòng nàng thật sự yêu thích tiểu tử đó, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo, lúc cười còn có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, làm cho người ta hận không thể đi tới cắn một ngụm.... Cứ như vậy, Lý Thiên Hữu dĩ nhiên cũng cùng Lâm gia gia hòa hoãn quan hệ, tuy rằng nàng biết Lâm gia gia không có hoàn toàn tiếp nhận nàng, nhưng ít ra có manh mối muốn tiếp nhận nàng rồi....
Lâm Bắc Thần rất sủng Lý Thiên Hữu, điều này hoàn toàn thể hiện ra từ từng giọt nhỏ trong cuộc sống, dù sao cô cũng lớn hơn nàng vài tuổi như vậy. Cho nên, khi Lý Thiên Hữu một tuần có trên ba ngày chạy tới Lâm trạch, Lâm Bắc Thần quyết định mặc kệ gia gia có thể can thiệp hai người hay không, cô đều muốn dẫn Lý Thiên Hữu quay về Lâm trạch ở, giảm bớt đứa bé này khổ cực chạy hai nơi...
Trong một năm này, Lâm Chí Viễn trôi qua vô cùng hạnh phúc, một lão nhân tuổi bảy mươi như ông, có cháu gái cùng chắt trai làm bạn như vậy hạnh phúc là không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, mà trong lúc đó ông cũng dần dần phát hiện, cô bé luôn luôn một thân quân trang với nụ cười thẹn thùng kỳ thực cũng không phải đáng ghét như ông tưởng tượng, ít nhất nàng sẽ chăm sóc cháu gái và chắt trai của ông cẩn thận...
Một năm sau, thân thể hai vị lão nhân kém xa trước đây, Lâm Chí Viễn quyết định dẫn theo bạn già quay về viện điều dưỡng. Mà Lâm Bắc Thần thân là người giám hộ pháp định duy nhất của Lâm Vũ Trạch ( tiểu bảo bảo), phải đảm nhiệm vấn đề trưởng thành của đứa bé này. Sau khi Lâm Chí Viễn đi, cô liền cùng Lý Thiên Hữu mang theo đứa nhỏ trở lại tiểu biệt thự ở, ban ngày hai người đi làm, đứa nhỏ do dì Phân chiếu cố. Bởi vì có cục cưng tồn tại, hai người rốt cuộc chân chính trải qua cuộc sống “phu thê” của người bình thường....Mùa hè năm 2009, Lâm Vũ Trạch hai tuổi rưỡi, tiểu bảo bảo đã bắt đầu chậm rãi học bước đi, trong miệng thỉnh thoảng cũng sẽ bắn ra mấy cái ngôn ngữ tương tự “mẹ“. Nhưng mà, chính là thời điểm như vậy, đồng chí Lý Thiên Hữu thân là thành viên ngoài biên chế của bộ đội đặc chủng, nhưng trong một lần nhiệm vụ, bị đạn bắn trúng đầu, làm cho nàng lại một lần đi một chuyến trong quỷ môn quan...
Trong hơn 100 ngày đêm Lý Thiên Hữu hôn mê ròng rã, Lâm Bắc Thần một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người nàng, cái gì công ty tập đoàn, cái gì đưa ra thị trường, cái gì tiền tài. Tất cả toàn bộ bị Lâm Bắc Thần quăng đến sau đầu...
Tại trong mắt Lâm Bắc Thần, hết thảy tất cả cùng so sánh với sinh mệnh của Lý Thiên Hữu, mọi thứ đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.. mỗi ngày cô canh giữ ở trước giường bệnh, nói chuyện cùng nàng, cô như một người thê tử hiền lành làm công việc che chở cần phải làm, thế nhưng, vô luận như thế nào cô cũng không muốn người khác đụng chạm thân thể Lý Thiên Hữu... trong lòng Lâm Bắc Thần rất rõ ràng, chỉ cần Lý Thiên Hữu có thể tỉnh lại, mặc dù là bảo cô làm công việc khổ sở, cô cũng là nguyện ý...
Sau một tháng rưỡi trong một buổi sáng tinh mơ, Lý Thiên Hữu rốt cục không phụ Lâm Bắc Thần chờ đợi yếu ớt mở mắt. Khi nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại, đập vào tầm mắt đó là Lâm Bắc Thần ghé vào đầu giường ngủ không trầm, thân thể cô thoạt nhìn gầy đi trông thấy, thấy loại tình huống này, con mắt khô khốc của Lý Thiên Hữu trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, nàng nhúc nhích môi có chút khô khốc, không đợi phát sinh tiếng, nước mắt liền chảy xuống...
Nửa năm sau đó Lý Thiên Hữu xuất viện.
Lâm Bắc Thần lái Mercedes chạy chậm chở Lý Thiên Hữu, xe mới vừa lái vào tiểu khu, xa xa liền thấy vài người đứng ở trước cửa nhìn quanh về phía cửa tiểu khu, mà đứng ở trước nhất lại là một đứa nhóc nho nhỏ, đứa bé kia để tay sau lưng, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía này, đợi sau khi xe lái vào đường nhìn của bé, đứa nhỏ liền va va chạm chạm chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Tiểu mụ mụ, tiểu mụ mụ, mẹ rốt cục đã trở về, Vũ Trạch nhớ mẹ muốn chết...”
Lý Thiên Hữu vừa xuống xe, liền bị cục cưng ôm lấy hai chân, đứa nhỏ ngửa cái cổ, trong ánh mắt đen sẫm của bé, rất nhanh thì trở nên ngập nước, vừa nói chuyện nước mắt đã không khống chế được chảy xuống...
“Đại mụ mụ không cho Vũ Trạch nhìn tiểu mụ mụ, Vũ Trạch nhớ tiểu mụ mụ muốn chết... hu hu...”
Lý Thiên Hữu khom người ôm lấy đứa nhỏ hầu như là nàng nuôi tới lớn như vậy, nháy con mắt ửng đỏ mấy lần, ngữ khí ôn nhu dỗ dành đứa nhỏ....
Lâm Bắc Thần liếc nhìn hai người, liền đi tới trước mặt Tiết Dao Dao trước cửa: “Đều không phải lại muốn xuất ngoại? Sao lại đến đây?”
Tiết Dao Dao bĩu môi, thân thể nàng ngửa về sau liền tựa vào trên người bạn gái Tiểu Phỉ của nàng, sau đó liền có chút lười biếng nói rằng: “Tiểu Hữu Hữu xuất viện, tối nay chúng tớ đi cũng không trễ, thế nào cũng phải tới chúc mừng một chút...” Lúc Tiết Dao Dao nói chuyện, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi trên người Lý Thiên Hữu ôm đứa nhỏ, nàng quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần lại nói: “Về sau liền không có gì đáng lo lắng, đứa nhỏ nhà cậu không bao giờ cần làm nhiệm vụ nữa. Tớ xem cậu nha, cứ thẳng thắn trường học cũng đừng để em ấy đi, ở nhà chuyên tâm nuôi đứa nhỏ là được...””Khó mà làm được, Dao Dao tỷ, sao chị mỗi lần đều hại em như vậy.” Lúc Lý Thiên Hữu ôm Vũ Trạch đi tới, nàng vừa vặn nghe Tiết Dao Dao nói, liền vẻ mặt bất mãn nói rằng.
Tiết Dao Dao ném cho nàng một vẻ mặt ghét bỏ, liền túm Tiểu Phỉ vào nhà...
“Được rồi, buông con xuống, mau vào nhà đi, thân thể em vừa tốt hơn một chút, đừng tiếp tục mệt mỏi.” Lâm Bắc Thần giống như dỗ dành vuốt ve mái tóc hơi dài của Lý Thiên Hữu, ôn nhu nói rằng: “Đừng nghe cô ấy, em thích đi thì đi...”
Hôm nay dì Phân làm một bàn tràn đầy thức ăn ngon, mấy người ngồi vây quanh tại trước bàn ăn, kèm theo tiếng cười vui vẻ của bạn nhỏ Lâm Vũ Trạch, có vẻ rất vui sướng, ngay cả Lâm Bắc Thần luôn luôn lành lạnh lãnh đạm trên mặt cũng là lộ vẻ đạm cười... Tiết Dao Dao nói cho Lý Thiên Hữu, nàng và Tiểu Phỉ ra ngoại quốc đăng kí kết hôn, khả năng về sau sẽ định cư ở nơi đó... Lý Thiên Hữu nhìn Tiết Dao Dao luôn luôn bất cần đời luôn luôn nói không đứng đắn, trong lòng tràn đầy cảm khái, tình yêu thật sự là vĩ đại...
Sau lần đó bị thương, Lý Thiên Hữu rốt cuộc triệt để rời khỏi bộ đội đặc chủng, hồ sơ của nàng bị chính thức chuyển tới trường quân đội thành phố A, vẫn là quân nhân nhưng nàng rốt cuộc không cần tham gia bất kỳ cái nhiệm vụ gì...
Sau khi Lâm Chí Viễn qua đời, Lâm Bắc Thần không hề lo lắng tiếp nhận tất cả di sản Lâm gia, danh xứng với thực trở thành bà chủ đứng đầu Lâm thị... Tại mỗi lần cần cô đi công tác, bên người Lâm Bắc Thần vĩnh viễn có hai người một lớn một nhỏ làm bạn — Lý Thiên Hữu đảm nhiệm “bảo tiêu”, và Lâm Vũ Trạch đã trưởng thành rất nhiều, vẻ mặt lạnh lùng trông coi Lâm Bắc Thần... Mỗi khi đến lúc này, tính tình đạm mạc của Lâm Bắc Thần sẽ thấy có biến hóa vi diệu, trong sinh mệnh của cô có thể có hai người yêu cô như thế, chân thật là phản ánh câu nói “hạnh phúc mỹ mãn“...
Nhưng mà, cuộc sống còn đang tiếp tục, tất cả cũng không có kết thúc... Cuộc sống của Lý Thiên Hữu cùng Lâm Bắc Thần bởi vì thêm vào bạn nhỏ Lâm Vũ Trạch mà trở nên càng thêm ấm áp hạnh phúc... Tình yêu của hai người nhiều lần trải qua gian nan hiểm trở, đợi đến lúc thủ đắc vân khai* mới xem như là vừa mở màn...
(*thủ đắc vân khai: Đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, là một loại tinh thần lạc quan tích cực kiên trì và vĩnh viễn không buông tha. Ý nói là chỉ có người kiên cường tới cùng mới có thể đợi được lúc xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng. Nói cho mọi người miễn là kiên trì tới cùng, cầu vồng sẽ xuất hiện.)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cục xong xuôi, không biết viết như vậy có tính là phiên ngoại không. Đối với ngươi đã tận lực...
Phía sẽ có tân văn đi ra, mong muốn bằng hữu thích Phong Dã văn, tiếp tục chống đỡ ta...
Vẫn là muốn nói cảm tạ, Phong Dã đại biểu Tiểu Hữu Hữu cùng Lâm nữ vương cảm tạ đại gia mấy tháng này chống đỡ, đám đại đại truy văn, các ngươi khổ cực...
Editor: Cảm ơn các bạn đã theo mình đến chương cuối cùng. Đến lúc phải tạm biệt hai bạn trẻ của chúng ta rồi. Mặc dù có thêm cái phiên ngoại nhưng mình thấy mọi chuyện vẫn chưa được ổn thỏa lắm ~.~
Chuyên mục quảng cáo:v
Mình đang đào 3 cái hố khác, bạn nào có hứng thú thì mời nhảy hố ủng hộ mình nha ^^
Dù mình edit rất chậm nhưng sẽ cố gắng hoàn hết, mọi người cứ an tâm nhảy nhé!
- Bạn nào mê kinh dị, yêu ma quỷ quái, chủ yếu hành động, tình tiết chậm nhiệt thì mời bạn nhảy hố Quy Hồn (bộ này kinh dị thật đấy, mình edit toàn vào ban đêm nên chả dám đi tè luôn ~.~)
- Bạn nào thích zombie, mạt thế, phiêu lưu sinh tồn, tình tiết chậm nhiệt thì mới nhảy hố Phục Sinh Ký Lục (bộ này không kinh dị đâu, với lại cũng ngắn nên mọi người cứ nhảy hố thoải mái không phải sợ nhé:v)
- Bạn nào thích tình yêu tuổi học trò nhẹ nhàng, dễ thương, trong sáng, đáng yêu thì mời nhảy hố Sáu năm chờ đợi chúng ta nghênh đón hạnh phúc (mình cực thích bộ này, mặc dù xưa giờ mình mê ngược luyến tàn tâm, gương vỡ lại lành và đọc ngọt không vô thì đọc bộ này mình lại bị cuốn hút một cách kỳ lạ, dù chỉ là những tình tiết nhỏ hàng ngày mà tác giả kể lại về cuộc sống của chính mình. Bộ này là thực văn, và chắc chắn HE hạnh phúc nên mình rất mong mọi người nhảy hố ủng hộ:v)
(*hoa tiền nguyệt hạ: Chỉ xứ sở yêu đương.)
Năm mới qua đi, Lý Thiên Hữu đầu tiên là trở về liên đội một chuyến, khi nàng lại một lần nữa bước vào quân doanh, trong lòng lại sinh ra một loại cảm giác giống như cách một thế hệ. Hoàn hảo, không mấy ngày, nàng liền phải đi báo cáo trường quân đội, nàng vẫn là quân nhân, vẫn có thể mặc lên người quốc phòng xanh biếc tư thế oai hùng, nghĩ như vậy, tâm tình của Lý Thiên Hữu liền không hề suy sụp...
Lần này quay về liên đội là chỉ huy gọi điện thoại thông tri, trong lòng Lý Thiên Hữu có chút thấp thỏm, lúc trước rời khỏi bộ đội bởi vì sợ thương tâm, nàng chưa cáo biệt cùng các chiến hữu. Lúc nàng nhận được đội trưởng gọi điện thoại tới rít gào, cho tới bây giờ nhớ tới còn cảm thấy hổ thẹn... Quả nhiên, sau khi cùng chỉ huy hội báo xong công tác tư tưởng, Lý Thiên Hữu rất đáng thương bị các chiến hữu “khi dễ”, dưới biểu hiện phát tởm của đội trưởng, buộc nàng làm đi làm lại tất cả môn học trên sân huấn luyện, thẳng đến cuối cùng hai chân nàng như nhũn ra, cả người vô lực ghé vào trên mặt tuyết, vậy mà đội trưởng cùng các chiến hữu dùng chân đâm đâm nàng sau đó đều tự tản đi, Tiểu Miêu luôn luôn thương nàng nhất cũng đi không quay đầu lại, lưu lại một mình nàng ở trên sân huấn luyện thở như chó... thật đáng buồn nhất chính là, sau khi bị sửa chữa, vậy mà trong lòng Lý Thiên Hữu còn tràn đầy tất cả đều là cảm giác hạnh phúc....
Đông đi xuân tới, tháng ngày trôi qua nhanh chóng, Lý Thiên Hữu đã chính thức đi làm tại trường quân đội. Bởi vì súng là thế mạnh của nàng, cho nên nàng đảm nhiệm huấn luyện viên lý thuyết súng ống và xạ kích, mỗi ngày chỉ một hai tiết, ngày trôi qua thoải mái cực kỳ... Một lần nữa mặc vào quân trang, đôi mắt nhỏ của nàng luôn luôn sáng long lanh, tràn ngập cảm giác hạnh phúc thỏa mãn... Bởi vì trường quân đội cách tiểu biệt thự có chút xa, mấy ngày nay Lý Thiên Hữu mới lên lớp, các học viên thường thường sẽ thấy một cô gái soái khí mặc quân trang phẳng phiu đi xuống từ một chiếc Mercedes chạy xé gió, tuy rằng vẻ mặt nàng luôn luôn lộ ra một tia bất đắc dĩ, nhưng cũng vốn không ảnh hưởng đám học viên đủ loại lòng hiếu kỳ, huấn luyện viên nhỏ mới tới này, kiểu cách thật lớn... Cuối cùng ở dưới khẩn cầu không ngại phiền phức của Lý Thiên Hữu, Lâm nữ vương luôn luôn nói một không hai rốt cuộc đáp ứng nàng có thể tự mình lựa chọn phương tiện giao thông đi làm, mới làm cho Lý Thiên Hữu yêu thích khiêm tốn thật dài thở phào nhẹ nhõm....
Hai bên đường phố, cây cối đã bắt đầu nảy chồi sắc xanh. Mấy ngày nay dưới lầu tập đoàn Lâm thị, luôn luôn có một cô gái ôm ấp đứa nhỏ tiến vào tầm mắt nhân viên bảo an, nữ nhân này quấn tóc dài, gương mặt xinh đẹp lại luôn luôn cau mày. Buổi sáng mỗi ngày nàng đều bồi hồi tại phụ cận cao ốc, như là đang chờ người nào, hoặc như là có cái loại tâm sự gì, trước sau đã đi vòng vo chừng mấy ngày rồi. Bị trở ngại bởi nữ tử này cũng không có động tác gì quá kích, sau khi bảo an Lâm thị dán mắt nhìn kỹ nữ tử này với nhau, nhưng cũng không có làm biện pháp gì...Hôm nay gió thành phố A có chút lớn, người đi đường cũng ít rất nhiều, ngày hôm nay nữ nhân này tới có chút trễ, nàng vẫn là ôm đứa nhỏ như trước, lúc này đứa nhỏ trong lòng nàng khóc nháo rất lợi hại, nữ nhân như là nghe không thấy hoàn toàn không để ý tới, nàng đứng ở phía trước cao ốc, cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó liền trực tiếp đi vào trong cao ốc...
Bảo an thấy thế nhanh chóng tiến lên ngăn cản lối đi của cô gái...
“Xin hỏi, tiểu thư ngài tìm ai?” Nhân viên bảo an Tiểu Quách người đầu tiên chạy đến trước người nữ nhân, rất có lễ phép hỏi.
“Tôi tìm Lâm tổng các anh, tôi có việc gấp.” Cô gái thấy bảo an ngăn lại, nàng đầu tiên là sửng sốt, lập tức nét mặt lộ ra chút khẩn trương.
“Xin hỏi, ngài có hẹn trước sao?” Tiểu Quách lần thứ hai lên tiếng.
Cô gái ngây ngốc lắc đầu, liền cúi đầu, ý đồ tránh khỏi người ngăn chặn ở phía trước. Sau khi Tiểu Quách cùng vài tên bảo an khác liếc nhau, liền rất ăn ý xúm lại. Những bảo an này tại Lâm thị cũng làm chút năm tháng, mỗi ngày ngoại trừ chỉ huy xe cộ, mở cửa xách giỏ ra thật là không có gặp một lần “sự kiện lớn“. Cho nên, sau khi vừa thấy được cô gái bộ dạng khả nghi, đám người này dốc hết sức muốn biểu hiện một cái...
Ngày hôm nay trong trường học của Lý Thiên Hữu không có khóa của nàng, sáng sớm sau khi nàng đi tàu điện ngầm trằn trọc chuyển đến trường học, liền có chút buồn bực ngán ngẩm. Nghĩ đến sáng sớm Lâm Bắc Thần nhắn nhủ nàng tan tầm sớm một chút trở về, nói ngày hôm nay Tiết Dao Dao trở về từ nước ngoài, muốn đến xem hai người. Lý Thiên Hữu càng ngồi không yên, rốt cục nàng tại trong phòng làm việc chịu đựng hai giờ sau, quyết định xin nghỉ về nhà.....
Lý Thiên Hữu quét tước ở tiểu biệt thự một chút, thấy cũng sắp đến buổi trưa, nàng liền đứng dậy đi đến Lâm thị. Đợi nàng qua đường, giương mắt liền thấy một đám bảo an Lâm thị đang lằng nhà lằng nhằng với một cô gái, mà trong lòng cô gái đó còn ôm một đứa bé, lúc này có thể là bởi vì sợ, đứa bé khóc gần như là biến điệu...
Lý Thiên Hữu híp đôi mắt nhỏ, nàng nâng lên quần lính liền 2-3 bước đi ra phía trước.
“Các anh đang làm gì?” Người Lý Thiên Hữu còn chưa tới gần, thanh âm trầm thấp hữu lực đã truyền tới trước.
Một đám người đang lôi kéo nghe thấy tiếng động, toàn bộ đều ngừng tay, bao gồm nữ nhân ở bên trong tất cả mọi người quay đầu đến nhìn Lý Thiên Hữu trong chớp mắt liền đi tới gần.
Tiểu Quách mắt tinh, hắn thoáng cái liền nhận ra Lý Thiên Hữu tới, nữ nhân ăn mặc quân trang này, đúng là bằng hữu Lâm tổng. Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Quách liền vui mừng, hắn có chút thô lỗ lôi kéo nữ nhân đó tới trước mặt Lý Thiên Hữu, cúi đầu khom lưng nói rằng: “Lý tiểu thư, nữ nhân này tại trước cao ốc vòng vo vài ngày, cô ấy nói muốn tìm Lâm tổng, lại không có hẹn trước... Hỏi cô ấy chuyện gì cô ấy cũng nói không nên lời, chúng tôi nghĩ cô ấy như là tới quấy rối, đang định để cô ấy rời khỏi...”
Lý Thiên Hữu nghe xong Tiểu Quách nói, vẻ mặt nàng hắc tuyến, quấy rối? Ai gặp qua một nữ nhân ôm đứa nhỏ tới quấy rối? Nàng đem đường nhìn đặt ở trên người nữ nhân, chỉ một cái liếc mắt này, nàng liền biết nữ nhân đó không có ác ý gì, trong ánh mắt kia rõ ràng là có nỗi niềm gì đó khó nói, Lý Thiên Hữu kết luận nữ nhân này nhất định là có chuyện gì khó xử... Nghĩ vậy Lý Thiên Hữu khoát tay với mấy tên bản an, nói rằng: “Các anh làm việc đi, người này giao cho tôi là tốt rồi.”Bằng hữu Lâm tổng lên tiếng, các nhân viên an ninh tự nhiên là phải nghe, mấy người lại nịnh hót vài câu liền đều tự tản ra...
“Tôi là Lý Thiên Hữu, xin hỏi tiểu thư xưng hô thế nào?” Lý Thiên Hữu hòa hoãn biểu tình, mỉm cười vươn tay với nữ nhân vẫn có chút sợ như trước.
“Tôi họ Từ.”
“Ồ, Từ tiểu thư, xin hỏi cô tới Lâm thị có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn tìm Lâm Bắc Thần, cô có thể giúp tôi không, tôi thực sự có chuyện rất quan trọng nói với cô ấy...” Nữ nhân nghe câu sau của Lý Thiên Hữu, nàng thoáng cái trở nên kích động, dùng một tay khác không có ôm đứa nhỏ nắm lấy cánh tay Lý Thiên Hữu.
Lý Thiên Hữu nhíu lông mày, nàng thoáng nhìn đứa nhỏ khóc lớn ầm ĩ trong lòng cô gái, lại thoáng nhìn nữ nhân có chút không khống chế được tâm tình. Trong lòng thầm nghĩ, phải như thế này mang người vào Lâm thị, sợ rằng sẽ khiến người ta chê trách... Lý Thiên Hữu liễm mi suy nghĩ một chút nói rằng: “Tôi cùng Bắc Thần là bằng hữu tốt, cô xem, hiện tại đứa nhỏ ầm ĩ lợi hại, cũng không thích hợp đi vào...” Vừa nói chuyện, Lý Thiên Hữu chỉ chỉ một quán cà phê đối diện đường cái nói: “Bên ngoài gió lớn, không bằng chúng ta đi nơi đó ngồi một lát, nếu như cô thật sự có chuyện quan trọng tìm Bắc Thần, tôi có thể gọi một cú điện thoại cho chị ấy, bảo chị ấy tới tìm chúng ta...”
Nữ nhân kia có chút hơi suy nghĩ, cân nhắc nhiều lần nàng cũng chỉ có theo Lý Thiên Hữu đi quán cà phê, mặc kệ thế nào, ngày hôm nay nếu không gặp phải cô lính này có lẽ nàng sớm bị bảo an đuổi đi, nghĩ vậy nữ nhân liền không có lòng phòng bị đối với Lý Thiên Hữu...
Lý Thiên Hữu xuất ra trình độ chuyên gia đàm phán chuyên nghiệp cùng trò chuyện với cô gái này, như nàng dự liệu không lâu sau, trong lúc nữ nhân than thở khóc lóc kể lể, nàng đã biết một chuyện làm cho nàng giật mình— nữ nhân này vậy mà là đưa đứa nhỏ tới cho Lâm Bắc Thần, hơn nữa ba ba đứa nhỏ này dĩ nhiên là Lâm Bắc Hạo đã chết được một đoạn thời gian...
Lý Thiên Hữu vội vàng gọi điện cho Lâm Bắc Thần, việc này không phải đùa giỡn, mặc kệ thế nào, vẫn là để Lâm Bắc Thần xử lý tốt hơn...
Hóa ra nữ nhân này đúng là tình nhân ở thành phố A của Lâm Bắc Hạo khi còn sống, trước đây quen biết Lâm Bắc Hạo nàng ấy tại quán bar làm quan hệ xã hội, loại người chỉ tiếp rượu không ra sân khấu. Đứa nhỏ sinh ra năm ngoái, bởi vì Lâm Bắc Hạo sợ người nhà phản đối cho nên vẫn không có công khai thân phận của hai người, hơn nữa Lâm Bắc Hạo là loại người lăng nhăng, nhiều năm như vậy bên người hắn cũng không chỉ có một nữ nhân là nàng,... Trước khi Lâm Bắc Hạo gặp chuyện không may nàng vẫn đều ở bên trong căn hộ loại nhỏ Lâm Bắc Hạo mua cho nàng. Mà lần này, thông qua tin tức mới nàng biết Lâm Bắc Hạo chết, sau khi làm N lần tư tưởng đấu tranh nàng rốt cục quyết định đem hài tử trả lại cho Lâm gia, vô luận thế nào, đã không có tiền của Lâm Bắc Hạo, một nữ nhân như nàng vô luận như thế nào cũng nuôi không nổi một đứa bé...
Lâm Bắc Thần nghe xong lời của nữ nhân, nét mặt vẫn không có bất kì biểu tình gì như trước, cô ngẩng đầu nhìn đứa nhỏ đã bị Lý Thiên Hữu ôm vào trong lòng, có chút không tin. Xã hội bây giờ chuyện ly kỳ cổ quái nhiều lắm, nếu như đại sản nghiệp của Lâm thị cô đặt ở đây, khó tránh khỏi có người não tàn có chút nhớ nhung tiền của bất chính đi ra làm ầm ĩ... Thế nhưng nghĩ thì nghĩ, Lâm Bắc Thần vẫn mang theo nữ nhân cùng hài tử đi trở về Lâm trạch, sắp xếp hai người cho Lâm thúc “chăm nom”...Ngày hôm sau, Lâm Bắc Thần liền mang theo đứa nhỏ đi bệnh viện làm giám định DNA, một tuần sau đã có kết quả, nhìn báo cáo kiểm nghiệm, Lâm Bắc Thần hiện ra hơi kích động, đứa nhỏ này chính xác trăm phần trăm là huyết mạch Lâm gia...
Sau khi kết quả đưa ra thì cao hứng nhất là Lý Thiên Hữu, nàng thích trẻ con nhất, vả lại có đứa nhỏ này của Lâm Bắc Hạo, Lâm gia gia sẽ không dùng chuyện đời sau tới làm khó dễ nàng cùng Lâm Bắc Thần, hơn nữa, nàng vui vẻ nhất chính là, đứa nhỏ là một bé trai...
Nữ nhân họ Từ này trái lại cũng không khó chơi, thoạt nhìn ôn ôn nhu nhu, toàn bộ trong quá trình không có nói tới vấn đề tiền. Hơn nữa sau khi lại xác định thân phận đứa nhỏ, nàng ấy chỉ vẻn vẹn đưa ra thỉnh cầu muốn rời khỏi... Lâm Bắc Thần đương nhiên cũng không phải cái loại chúa keo kiệt, cô thấy nữ nhân thông tình đạt lý, sau khi luật sư hai người ký kết thỏa thuận, cô vung cho nữ nhân một cái chi phiếu, mặc kệ thế nào, vì nàng sinh đứa con cho Lâm gia, dù sao cũng nên có bồi thường, huống chi, đứa nhỏ này còn tới đúng thời điểm như vậy...
Tiễn bước nữ nhân, đứa nhỏ lưu tại trong Lâm trạch, Lâm Bắc Thần gọi dì Phân đến đây mang cục cưng. Sau đó cô lại đi viện điều dưỡng một chuyến đón gia gia nãi nãi trở về, hai vợ chồng già bỗng thấy có thêm một chắt trai, nhất thời phản ứng không kịp. Đợi sau khi tỉnh táo lại liền tỏ ra có chút chân tay luống cuống, bọn họ cũng không biết đối đãi đứa nhỏ này sao cho tốt. Mà Lâm Chí Viễn càng vui đến nở hoa, ông hoàn toàn không để ý tới Lý Thiên Hữu một tấc không rời cùng Lâm Bắc Thần, thậm chí có đôi khi thấy Lý Thiên Hữu thân cận đứa nhỏ, ông cũng sẽ mỉm cười ngồi một bên nhìn...
Từ sau khi Lâm trạch thêm một cục cưng, số lần Lý Thiên Hữu chạy tới Lâm trạch liền rõ ràng nhiều lên, trong lòng nàng thật sự yêu thích tiểu tử đó, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo, lúc cười còn có hai cái má lúm đồng tiền nhỏ, làm cho người ta hận không thể đi tới cắn một ngụm.... Cứ như vậy, Lý Thiên Hữu dĩ nhiên cũng cùng Lâm gia gia hòa hoãn quan hệ, tuy rằng nàng biết Lâm gia gia không có hoàn toàn tiếp nhận nàng, nhưng ít ra có manh mối muốn tiếp nhận nàng rồi....
Lâm Bắc Thần rất sủng Lý Thiên Hữu, điều này hoàn toàn thể hiện ra từ từng giọt nhỏ trong cuộc sống, dù sao cô cũng lớn hơn nàng vài tuổi như vậy. Cho nên, khi Lý Thiên Hữu một tuần có trên ba ngày chạy tới Lâm trạch, Lâm Bắc Thần quyết định mặc kệ gia gia có thể can thiệp hai người hay không, cô đều muốn dẫn Lý Thiên Hữu quay về Lâm trạch ở, giảm bớt đứa bé này khổ cực chạy hai nơi...
Trong một năm này, Lâm Chí Viễn trôi qua vô cùng hạnh phúc, một lão nhân tuổi bảy mươi như ông, có cháu gái cùng chắt trai làm bạn như vậy hạnh phúc là không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, mà trong lúc đó ông cũng dần dần phát hiện, cô bé luôn luôn một thân quân trang với nụ cười thẹn thùng kỳ thực cũng không phải đáng ghét như ông tưởng tượng, ít nhất nàng sẽ chăm sóc cháu gái và chắt trai của ông cẩn thận...
Một năm sau, thân thể hai vị lão nhân kém xa trước đây, Lâm Chí Viễn quyết định dẫn theo bạn già quay về viện điều dưỡng. Mà Lâm Bắc Thần thân là người giám hộ pháp định duy nhất của Lâm Vũ Trạch ( tiểu bảo bảo), phải đảm nhiệm vấn đề trưởng thành của đứa bé này. Sau khi Lâm Chí Viễn đi, cô liền cùng Lý Thiên Hữu mang theo đứa nhỏ trở lại tiểu biệt thự ở, ban ngày hai người đi làm, đứa nhỏ do dì Phân chiếu cố. Bởi vì có cục cưng tồn tại, hai người rốt cuộc chân chính trải qua cuộc sống “phu thê” của người bình thường....Mùa hè năm 2009, Lâm Vũ Trạch hai tuổi rưỡi, tiểu bảo bảo đã bắt đầu chậm rãi học bước đi, trong miệng thỉnh thoảng cũng sẽ bắn ra mấy cái ngôn ngữ tương tự “mẹ“. Nhưng mà, chính là thời điểm như vậy, đồng chí Lý Thiên Hữu thân là thành viên ngoài biên chế của bộ đội đặc chủng, nhưng trong một lần nhiệm vụ, bị đạn bắn trúng đầu, làm cho nàng lại một lần đi một chuyến trong quỷ môn quan...
Trong hơn 100 ngày đêm Lý Thiên Hữu hôn mê ròng rã, Lâm Bắc Thần một tấc cũng không rời canh giữ ở bên người nàng, cái gì công ty tập đoàn, cái gì đưa ra thị trường, cái gì tiền tài. Tất cả toàn bộ bị Lâm Bắc Thần quăng đến sau đầu...
Tại trong mắt Lâm Bắc Thần, hết thảy tất cả cùng so sánh với sinh mệnh của Lý Thiên Hữu, mọi thứ đều trở nên bé nhỏ không đáng kể.. mỗi ngày cô canh giữ ở trước giường bệnh, nói chuyện cùng nàng, cô như một người thê tử hiền lành làm công việc che chở cần phải làm, thế nhưng, vô luận như thế nào cô cũng không muốn người khác đụng chạm thân thể Lý Thiên Hữu... trong lòng Lâm Bắc Thần rất rõ ràng, chỉ cần Lý Thiên Hữu có thể tỉnh lại, mặc dù là bảo cô làm công việc khổ sở, cô cũng là nguyện ý...
Sau một tháng rưỡi trong một buổi sáng tinh mơ, Lý Thiên Hữu rốt cục không phụ Lâm Bắc Thần chờ đợi yếu ớt mở mắt. Khi nàng còn chưa kịp tỉnh táo lại, đập vào tầm mắt đó là Lâm Bắc Thần ghé vào đầu giường ngủ không trầm, thân thể cô thoạt nhìn gầy đi trông thấy, thấy loại tình huống này, con mắt khô khốc của Lý Thiên Hữu trong nháy mắt tràn đầy nước mắt, nàng nhúc nhích môi có chút khô khốc, không đợi phát sinh tiếng, nước mắt liền chảy xuống...
Nửa năm sau đó Lý Thiên Hữu xuất viện.
Lâm Bắc Thần lái Mercedes chạy chậm chở Lý Thiên Hữu, xe mới vừa lái vào tiểu khu, xa xa liền thấy vài người đứng ở trước cửa nhìn quanh về phía cửa tiểu khu, mà đứng ở trước nhất lại là một đứa nhóc nho nhỏ, đứa bé kia để tay sau lưng, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía này, đợi sau khi xe lái vào đường nhìn của bé, đứa nhỏ liền va va chạm chạm chạy tới, vừa chạy vừa hô: “Tiểu mụ mụ, tiểu mụ mụ, mẹ rốt cục đã trở về, Vũ Trạch nhớ mẹ muốn chết...”
Lý Thiên Hữu vừa xuống xe, liền bị cục cưng ôm lấy hai chân, đứa nhỏ ngửa cái cổ, trong ánh mắt đen sẫm của bé, rất nhanh thì trở nên ngập nước, vừa nói chuyện nước mắt đã không khống chế được chảy xuống...
“Đại mụ mụ không cho Vũ Trạch nhìn tiểu mụ mụ, Vũ Trạch nhớ tiểu mụ mụ muốn chết... hu hu...”
Lý Thiên Hữu khom người ôm lấy đứa nhỏ hầu như là nàng nuôi tới lớn như vậy, nháy con mắt ửng đỏ mấy lần, ngữ khí ôn nhu dỗ dành đứa nhỏ....
Lâm Bắc Thần liếc nhìn hai người, liền đi tới trước mặt Tiết Dao Dao trước cửa: “Đều không phải lại muốn xuất ngoại? Sao lại đến đây?”
Tiết Dao Dao bĩu môi, thân thể nàng ngửa về sau liền tựa vào trên người bạn gái Tiểu Phỉ của nàng, sau đó liền có chút lười biếng nói rằng: “Tiểu Hữu Hữu xuất viện, tối nay chúng tớ đi cũng không trễ, thế nào cũng phải tới chúc mừng một chút...” Lúc Tiết Dao Dao nói chuyện, ánh mắt thủy chung không có rời khỏi trên người Lý Thiên Hữu ôm đứa nhỏ, nàng quay đầu nhìn Lâm Bắc Thần lại nói: “Về sau liền không có gì đáng lo lắng, đứa nhỏ nhà cậu không bao giờ cần làm nhiệm vụ nữa. Tớ xem cậu nha, cứ thẳng thắn trường học cũng đừng để em ấy đi, ở nhà chuyên tâm nuôi đứa nhỏ là được...””Khó mà làm được, Dao Dao tỷ, sao chị mỗi lần đều hại em như vậy.” Lúc Lý Thiên Hữu ôm Vũ Trạch đi tới, nàng vừa vặn nghe Tiết Dao Dao nói, liền vẻ mặt bất mãn nói rằng.
Tiết Dao Dao ném cho nàng một vẻ mặt ghét bỏ, liền túm Tiểu Phỉ vào nhà...
“Được rồi, buông con xuống, mau vào nhà đi, thân thể em vừa tốt hơn một chút, đừng tiếp tục mệt mỏi.” Lâm Bắc Thần giống như dỗ dành vuốt ve mái tóc hơi dài của Lý Thiên Hữu, ôn nhu nói rằng: “Đừng nghe cô ấy, em thích đi thì đi...”
Hôm nay dì Phân làm một bàn tràn đầy thức ăn ngon, mấy người ngồi vây quanh tại trước bàn ăn, kèm theo tiếng cười vui vẻ của bạn nhỏ Lâm Vũ Trạch, có vẻ rất vui sướng, ngay cả Lâm Bắc Thần luôn luôn lành lạnh lãnh đạm trên mặt cũng là lộ vẻ đạm cười... Tiết Dao Dao nói cho Lý Thiên Hữu, nàng và Tiểu Phỉ ra ngoại quốc đăng kí kết hôn, khả năng về sau sẽ định cư ở nơi đó... Lý Thiên Hữu nhìn Tiết Dao Dao luôn luôn bất cần đời luôn luôn nói không đứng đắn, trong lòng tràn đầy cảm khái, tình yêu thật sự là vĩ đại...
Sau lần đó bị thương, Lý Thiên Hữu rốt cuộc triệt để rời khỏi bộ đội đặc chủng, hồ sơ của nàng bị chính thức chuyển tới trường quân đội thành phố A, vẫn là quân nhân nhưng nàng rốt cuộc không cần tham gia bất kỳ cái nhiệm vụ gì...
Sau khi Lâm Chí Viễn qua đời, Lâm Bắc Thần không hề lo lắng tiếp nhận tất cả di sản Lâm gia, danh xứng với thực trở thành bà chủ đứng đầu Lâm thị... Tại mỗi lần cần cô đi công tác, bên người Lâm Bắc Thần vĩnh viễn có hai người một lớn một nhỏ làm bạn — Lý Thiên Hữu đảm nhiệm “bảo tiêu”, và Lâm Vũ Trạch đã trưởng thành rất nhiều, vẻ mặt lạnh lùng trông coi Lâm Bắc Thần... Mỗi khi đến lúc này, tính tình đạm mạc của Lâm Bắc Thần sẽ thấy có biến hóa vi diệu, trong sinh mệnh của cô có thể có hai người yêu cô như thế, chân thật là phản ánh câu nói “hạnh phúc mỹ mãn“...
Nhưng mà, cuộc sống còn đang tiếp tục, tất cả cũng không có kết thúc... Cuộc sống của Lý Thiên Hữu cùng Lâm Bắc Thần bởi vì thêm vào bạn nhỏ Lâm Vũ Trạch mà trở nên càng thêm ấm áp hạnh phúc... Tình yêu của hai người nhiều lần trải qua gian nan hiểm trở, đợi đến lúc thủ đắc vân khai* mới xem như là vừa mở màn...
(*thủ đắc vân khai: Đưa tay làm tan mây thấy ánh trăng, là một loại tinh thần lạc quan tích cực kiên trì và vĩnh viễn không buông tha. Ý nói là chỉ có người kiên cường tới cùng mới có thể đợi được lúc xé màn đêm nhìn thấy ánh sáng. Nói cho mọi người miễn là kiên trì tới cùng, cầu vồng sẽ xuất hiện.)
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rốt cục xong xuôi, không biết viết như vậy có tính là phiên ngoại không. Đối với ngươi đã tận lực...
Phía sẽ có tân văn đi ra, mong muốn bằng hữu thích Phong Dã văn, tiếp tục chống đỡ ta...
Vẫn là muốn nói cảm tạ, Phong Dã đại biểu Tiểu Hữu Hữu cùng Lâm nữ vương cảm tạ đại gia mấy tháng này chống đỡ, đám đại đại truy văn, các ngươi khổ cực...
Editor: Cảm ơn các bạn đã theo mình đến chương cuối cùng. Đến lúc phải tạm biệt hai bạn trẻ của chúng ta rồi. Mặc dù có thêm cái phiên ngoại nhưng mình thấy mọi chuyện vẫn chưa được ổn thỏa lắm ~.~
Chuyên mục quảng cáo:v
Mình đang đào 3 cái hố khác, bạn nào có hứng thú thì mời nhảy hố ủng hộ mình nha ^^
Dù mình edit rất chậm nhưng sẽ cố gắng hoàn hết, mọi người cứ an tâm nhảy nhé!
- Bạn nào mê kinh dị, yêu ma quỷ quái, chủ yếu hành động, tình tiết chậm nhiệt thì mời bạn nhảy hố Quy Hồn (bộ này kinh dị thật đấy, mình edit toàn vào ban đêm nên chả dám đi tè luôn ~.~)
- Bạn nào thích zombie, mạt thế, phiêu lưu sinh tồn, tình tiết chậm nhiệt thì mới nhảy hố Phục Sinh Ký Lục (bộ này không kinh dị đâu, với lại cũng ngắn nên mọi người cứ nhảy hố thoải mái không phải sợ nhé:v)
- Bạn nào thích tình yêu tuổi học trò nhẹ nhàng, dễ thương, trong sáng, đáng yêu thì mời nhảy hố Sáu năm chờ đợi chúng ta nghênh đón hạnh phúc (mình cực thích bộ này, mặc dù xưa giờ mình mê ngược luyến tàn tâm, gương vỡ lại lành và đọc ngọt không vô thì đọc bộ này mình lại bị cuốn hút một cách kỳ lạ, dù chỉ là những tình tiết nhỏ hàng ngày mà tác giả kể lại về cuộc sống của chính mình. Bộ này là thực văn, và chắc chắn HE hạnh phúc nên mình rất mong mọi người nhảy hố ủng hộ:v)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook