Phục Kích Ái
Chương 20: Bị thương . . .

Lý Thiên Hữu đứng vài giây trước cửa, cửa đối diện mở ra, La Quân một thân hưu nhàn trang đi ra.

“Lý tiểu thư, có vấn đề gì sao?” La Quân cười ha hả nhìn Lý Thiên Hữu.

Lý Thiên Hữu hơi nhíu mày lại, không nói tiếng nào, mang theo túi rác đi đến thùng rác, thùng rác tại bên cạnh cầu thang bộ, Lý Thiên Hữu vứt túi rác rồi chậm rãi bước đi trên cầu thang, La Quân đi theo. Lý Thiên Hữu đưa lưng về phía La Quân, “Lý tiểu thư.....” Không đợi La Quân nói nói xong, Lý Thiên Hữu đột nhiên xoay người tấn công, La Quân nở nụ cười, hai người liền bắt đầu xuất chiêu. La Quân một quyền hướng chính mặt Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu cũng không né tránh, giơ lên tay phải nắm cổ tay La Quân hướng về một vùng phía sau, hơi nghiêng người tay trái cong lên làm bộ muốn đánh xuống, hiển nhiên La Quân cũng không phải một tiểu nhân vật, thuận theo cường độ của Lý Thiên Hữu dùng chân đá dưới tường lộn mèo một cái; né tránh Lý Thiên Hữu công kích. Nhìn La Quân dừng tại trên cầu thang, Lý Thiên Hữu bước nhanh đá tới, “Ai u.” La Quân cau mày bò trên mặt đất. Lý Thiên Hữu động tác nhanh chóng khiến hắn kinh ngạc, La Quân đã sớm nhìn ra Lý Thiên Hữu thông hiểu võ thuật, không nghĩ tới đã vậy còn quá lợi hại.

“Đứng lên đi!” Lý Thiên Hữu thu chân, nhìn vết chân của mình trên âu phục nhàn nhã màu trắng của La Quân, lè lưỡi một cái. Lúc này trong hàng lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

La Quân nắm tay Lý Thiên Hữu đưa tới, đứng lên, phủi phủi bụi trên người.

“Lão đại?” Hai người thủ hạ của La Quân đã chạy tới, nhìn lão đại một thân bụi bẩn, lại nhìn một chút Lý Thiên Hữu đã đi trở về, hai người không hiểu ra sao nhìn La Quân.

“Lão đại cái rắm, nàng mới là lão đại.” Nói xong bước nhanh theo tới.

Lý Thiên Hữu thấy Lâm Bắc Thần khoác áo khoác đứng ở trước cửa, Lý Thiên Hữu đi mau vài bước.

“Lão đại?” La Quân hướng về phía Lý Thiên Hữu gọi.

“Lão đại, có cơ hội dạy tôi một chút đi?” La Quân kéo quần áo Lý Thiên Hữu nói.

“Anh xuất thân là gì?” Lý Thiên Hữu lướt nhìn dưới góc áo, La Quân buông lỏng tay ra.

“Võ cảnh.” La Quân cười ha hả nói.

“Ồ?...” Lý Thiên Hữu âm điệu giương lên, rất có hứng thú nhìn La Quân.

“Lão đại, về sau chúng tôi liền cùng cô lăn lộn.” Nói xong La Quân như khuôn như dạng bái Lý Thiên Hữu một cái.

“Đừng vậy, cái gì lăn lộn hay không lăn lộn, tôi cũng không có tiền cho các anh.” Lý Thiên Hữu vỗ vai La Quân, “La ca, thân thủ của anh không tồi. Buổi tối bảo các huynh đệ anh lên tinh thần.” Lý Thiên Hữu thu hồi mỉm cười, hướng hắn gật đầu một cái, xoay người vào nhà cùng Lâm Bắc Thần.

“Lão đại, các anh đánh nhau?” Lý Tiểu Cương vọt tới bên người La Quân hỏi

“Đánh cái rắm, đó là người ta thử xem thân thủ của ta. Nữ nhân này thực không đơn giản, nghe nói là tham gia quân ngũ.” La Quân đánh xuống đầu Lý Tiểu Cương nói rằng.”Ồ, vậy sao anh gọi nàng là lão đại?” Lý Tiểu Cương nhăn mặt xoa đầu mình.

“Chưa hai phút đã đem ta đánh ngã, ngươi nói nàng có thể làm lão đại chúng ta hay không? Trở về phòng, đêm nay các ngươi đều lên tinh thần chút.” Nói xong La Quân cũng vào phòng.

“Thiên Hữu, vừa nãy cô làm gì vậy?” Lâm Bắc Thần cởi áo khoác, bên trong còn lại váy ngủ thắt lưng màu tím.

“Vứt rác.” Lý Thiên Hữu chui vào ổ chăn, cũng không có nhìn Lâm Bắc Thần, nàng nghĩ Lâm Bắc Thần mặc rất bại lộ, nhìn dáng dấp kia, máu của nàng liền mạnh mẽ vọt lên đầu. Khiến nàng chịu không nổi.

“Vứt rác? Thế sao Tiểu La gọi cô là lão đại?” Lâm Bắc Thần cũng nằm ở trên giường, cô nghiêng thân thể, gối lên một cánh tay nhìn Lý Thiên Hữu trên sàn nhà.

“Tôi vừa thử xem thân thủ của hắn. Ngủ đi, rất muộn rồi.” Lý Thiên Hữu lật qua lật lại, quay lưng về phía Lâm Bắc Thần, mặc dù không ngủ trên một giường, Lý Thiên Hữu vẫn cảm giác cả người khó chịu, trong đầu nàng luôn luôn hiện lên Lâm Bắc Thần tóc dài ôn nhu, mặc váy lụa mỏng, đôi chân duyên dáng trắng nõn, còn có gò má bởi vì tắm xong mà ửng đỏ. Lý Thiên Hữu đem chăn trùm kín đầu, nỗ lực khắc chế suy nghĩ của chính mình, xem ra là muốn điên rồi, vì sao luôn luôn xuất hiện một bức tranh như vậy, thân thể còn khô nóng khó chịu,

Lâm Bắc Thần nhìn Lý Thiên Hữu xoay qua chỗ khác, cũng không hỏi nữa, nằm ở trên giường không lâu thì ngủ thiếp đi. Kỳ thực trải qua mấy ngày nay Lâm Bắc Thần luôn không ngủ ngon, dù Lý Thiên Hữu ở trong nhà cô, thế nhưng một mình ngủ ở trong phòng lòng cô vẫn sợ muốn chết, vậy mà ngày hôm nay lại ngủ rất nhanh, xem ra Lý Thiên Hữu thực sự để Lâm Bắc Thần rất có cảm giác an toàn.

Lý Thiên Hữu nghe Lâm Bắc Thần tiếng hít thở đều đều, giọng gọi ra, người này ngủ thật mau. Ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ len lén chiếu vào, Lý Thiên Hữu si ngốc nhìn Lâm Bắc Thần ngủ say, tóc dài thuận tản ra trước ngực, lông mi thật dài run run, cả người cũng nhu hòa lên, cùng dáng vẻ lúc tỉnh hoàn toàn bất đồng, Lâm Bắc Thần lúc này tan mất băng lãnh, ngủ giống như một hài tử. Lý Thiên Hữu cứ như vậy nhìn cô, vẫn là Lâm Bắc Thần như vậy tốt, đã không có cao ngạo, đã không có băng lãnh, sẽ không ngăn cách nàng bên ngoài.

Nghĩ ngày hôm nay bản thân cảm giác kỳ quái, Lý Thiên Hữu hồi tưởng lại khi còn bé. Khi đó có một nữ hài mập mạp bồi bạn cùng nàng đi qua sáu năm tiểu học. Nữ hài rất khả ái, học tập cũng tốt, lão sư đồng học đều rất thích nàng ta. Lý Thiên Hữu sờ sờ vết sẹo nhàn nhạt trên mu bàn tay, đó là bởi vì một lần cãi nhau với nữ hài, nguyên nhân vì sao đã nhớ không nổi, Lý Thiên Hữu tự mình cầm dao nhỏ cắt mu bàn tay mình... Lý Thiên Hữu lấy lại tinh thần, lại nhìn một chút nữ nhân đang ngủ, trong lòng nàng chợt hiện ra một ý nghĩ, chẳng lẽ mình thích nữ nhân? Nghĩ đến khi đó bởi vì nữ hài chuyển trường, hai người ôm nhau khóc chết đi sống lại, lúc gần đi nữ hài còn hung hăng cắn một ngụm trên bả vai của Lý Thiên Hữu, muốn mình nhất định không được quên nàng ấy. Lẽ nào đây không phải tình bạn? Chuyện cách nhiều năm sau ngày hôm nay Lý Thiên Hữu bắt đầu nghi vấn. Sau đó lên trung học, bằng hữu bên người đều bắt đầu tỉnh tỉnh mê mê yêu đương. Đối mặt với nam sinh rất tốt với mình, nàng cũng không có bất luận cảm giác gì, trái lại cảm thấy rất kỳ quái. Nàng lại nghĩ tới Hạ Phi, một nam nhân ưu tú như vậy, đối với nữ hài tuổi tác như mình mà nói, sẽ không động tâm? Thế nhưng đặt Hạ Phi và Lâm Bắc Thần ở cùng một chỗ mà so sánh, vẫn là Lâm Bắc Thần có thể hấp dẫn mình hơn. Này khí chất băng lãnh tự nhiên mà thành, này phong phạm nữ vương cao cao tại thượng. Bất luận là vui buồn tức giận một mặt nào của Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu đều vì đó mê muội.. Trời ơi! Lý Thiên Hữu rốt cục phát hiện, hình như nàng trời sinh chính là đồng tính luyến ái!Lý Thiên Hữu nhìn mặt Lâm Bắc Thần ngủ suy nghĩ rất nhiều, nàng không biết bản thân là ngủ lúc nào. Trong mông lung mơ hồ nghe thấy được chút động tĩnh, thanh âm rất nhỏ, cảm giác thanh âm như con mèo cào kính. Lý Thiên Hữu đột nhiên mở mắt, lẳng lặng lắng nghe một hồi, thanh âm là từ ngoài cửa sổ vọng lại. Nàng chậm rãi đứng dậy nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa sổ vẫn là hình dạng như trước lúc ngủ. Nàng nhẹ nhàng đứng lên, nàng cảm giác được nguy hiểm, cảm giác như mỗi lần làm nhiệm vụ bị địch nhân phục kích.

Tiếp tục cẩn thận nghe, ngoài cửa sổ có thanh âm sàn sạt, như là vật gì đó cắt kính. Lý Thiên Hữu tính toán thời gian, lúc ban ngày nàng có lưu ý qua cửa kính nhà Lâm Bắc Thần nếu như muốn mở ra cần 3 phút, nếu người là từ trên sân thượng xuôi xuống, chỉ cần cắt một cái cửa nhỏ mượn lực một cước có thể đối phó.

Nàng xem xem Lâm Bắc Thần ngủ say, lấy tay nhẹ nhàng huých cô một chút, nhìn con mắt cô giật giật, xem ra cũng là một người thiển miên. Lâm Bắc Thần dùng tay nhu nhu con mắt mông lung, bĩu môi, hơi nhíu mày, hiển nhiên còn không có hoàn toàn thanh tỉnh, Lý Thiên Hữu cùng cô làm một động tác cấm thanh, mặc vào áo khoác cho Lâm Bắc Thần, xốc lên chăn trên người cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Nàng đặt Lâm Bắc Thần ở chỗ mình mới vừa ngủ qua, Lý Thiên Hữu quỳ một chân trên đất, đem đầu kề sát bên tai Lâm Bắc Thần ôn nhu nói, “Đừng nói chuyện, cũng đừng động.” Nàng nhìn nhìn Lâm Bắc Thần đang mê muội, vừa nãy lúc nàng ôm cô, xúc cảm mềm mại, hương thơm thoang thoảng, để trong lòng Lý Thiên Hữu run lên một cái. Đây là cảm giác thích sao? Lý Thiên Hữu lắc đầu một hồi.

Nàng kéo chăn đệm trải trên sàn về bên giường, từ cửa sổ đó nhìn sang không đến mức lập tức phát hiện cô. Từ lúc đánh thức Lâm Bắc Thần đến khi buông cô bất quá một phút đồng hồ, Lý Thiên Hữu lắng nghe động tĩnh bên ngoài, lại nhìn một chút Lâm Bắc Thần, lúc này xem ra cô đã thanh tỉnh, đôi mắt luống cuống nhìn nàng, Lý Thiên Hữu đặt ngón tay ở trước môi mình, ra hiệu cô không nên nói, trên mặt nở nụ cười ấm người. Nàng đứng dậy lục lọi ở trên tủ đầu giường, tìm được cái nút ấn bấm xuống một cái, liền nhẹ nhàng di động qua bên cửa sổ, Lý Thiên Hữu mới vừa tiếp cận cửa sổ, một tiếng vang giòn xẹt qua bầu trời đêm, theo sát một bóng người mang theo mảnh kính bể cắt xén tiến vào, đối phương tựa hồ rất rõ tình huống trong phòng, chân điểm một cái trên mặt đất, trong tay nắm dao găm phiếm quang trực tiếp đâm về phía Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu hiển nhiên không nghĩ tới đối phương sẽ có chiêu thức ấy, vội vàng tránh sang một bên, nhưng dao của đối phương còn chưa tới trước mắt liền biến hóa phương hướng, giống như là sớm biết Lý Thiên Hữu sẽ né tránh, Lý Thiên Hữu tay nắm rèm cửa sổ xoay chuyển vài lần đề lực một cái thân thể hướng lên trên né tránh.

Lý Thiên Hữu chân đạp bệ cửa sổ trên không trung xoay người một vòng, người còn chưa rơi xuống đất liền hướng phía người nọ đá ra một cước, người nọ hai đâm chưa thành công thân thể hướng bên giường né tránh, hiểm hiểm tránh được chân Lý Thiên Hữu. Lý Thiên Hữu đứng thẳng trước tủ đầu giường híp mắt nhìn nam nhân trước mặt, người nọ một thân hắc y linh hoạt, mũ lưỡi trai màu đen áp thấp thấy không rõ tướng mạo. Không cho phép Lý Thiên Hữu suy nghĩ nhiều, người nọ lại bắt đầu chuyển động, tốc độ hắn công kích cực nhanh, chuyên chọn chỗ hiểm hạ thủ, bởi vì giường cùng cửa sổ cự ly rất gần, địa phương cũng tương đối nhỏ, hai người xuất chiêu đều có vẻ chân tay co cóng. Lý Thiên Hữu không ngừng kiềm chế hắn, nàng sợ hắn phát hiện tồn tại của Lâm Bắc Thần. Nam nhân nọ hình như phát hiện cái gì, bởi vì vừa nãy Lý Thiên Hữu túm hạ rèm cửa sổ, ánh trăng đã chiếu vào, trong phòng cũng sáng sủa không ít. Nam nhân nọ nhìn về phía bên kia giường, né tránh Lý Thiên Hữu quyền cước, tay cầm ngược dao găm một lật nghiêng người lăn đến trước mặt Lâm Bắc Thần.

Lúc này Lâm Bắc Thần ngồi dậy, cô “A” hô to, bèn tự mình bưng kín miệng.

Lý Thiên Hữu theo chân nam nhân nhào tới, một tay nàng kéo Lâm Bắc Thần, tránh thoát dao găm của nam nhân. Nam nhân phát hiện Lâm Bắc Thần thì tỏ ra rất hưng phấn, một chiêu rồi một chiêu nhanh tấn công đến, đều hướng về phía Lâm Bắc Thần. Lý Thiên Hữu đem Lâm Bắc Thần hộ vào trong ngực, ngay cả thời gian đẩy cô đi ra ngoài cũng không có. Lâm Bắc Thần mắt thấy dao sáng loáng của nam nhân tại trước mặt, cô vừa sợ vừa lo lắng. Nam nhân tiếp tục đâm dao găm về phía Lâm Bắc Thần, Lý Thiên Hữu một tay ôm Lâm Bắc Thần một tay rất nhanh nắm cổ tay đối phương, xoay người một cái, đối phương cũng cấp tốc xoay người muốn tránh thoát. Bỗng Lâm Bắc Thần trong lòng Lý Thiên Hữu chuyển động, cô thấy tay nam nhân nọ bị Lý Thiên Hữu nắm, bản năng muốn đi đoạt dao găm. Lý Thiên Hữu không nghĩ tới Lâm Bắc Thần lá gan lớn như vậy, mà lúc này cũng đã chậm, nam nhân nhìn tay mình nắm dao găm giãy không ra, tay kia nhanh chóng cầm lấy dao găm hướng ngực Lâm Bắc Thần hung hăng đâm xuống. Lúc này Lâm Bắc Thần đã ngây ngẩn cả người, Lý Thiên Hữu không có cách nào bèn đem tay trái chắn đến, thời điểm dao găm cắt ra cánh tay trần trụi của Lý Thiên Hữu, Lý Thiên Hữu thuận thế đem Lâm Bắc Thần ôm vào trong ngực vọt đến cạnh cửa.

“Bắc Thần chạy mau.” Lý Thiên Hữu kéo lại cửa phòng một đẩy Lâm Bắc Thần đang thất kinh, nàng nghe thấy bên ngoài có tiếng mở cửa, âm thầm thở một hơi. Xem ra La Quân bọn họ chạy tới rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: dùng hoa tươi cùng cất dấu bao phủ ta đi...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương