Kiều Nhất Minh mơ mơ màng màng, bị nhìn chằm chằm đến dựng lông, hắn ban đầu vốn không được tỉnh táo cuối cùng cũng chậm rãi thanh tỉnh. Từng đoạn ngắn ký ức vọt lên não, nếu nhớ không lầm, thì hình như mình đã câu dẫn Thương Thịnh, còn nói mấy câu buồn nôn nữa.....

Nháy mắt Kiều Nhất Minh ngượng ngùng đến mức chỉ muốn chui vào ổ chăn.

Còn Thương Thịnh chỉ cảm thấy khó chịu khi để người khác nhìn thấy bộ dạng nhu nhược động lòng người của Kiều Nhất Minh, đi đến mép giường kéo lại chăn đã bị tuột trên người y.

Toa Toa cũng không ngờ, bác sĩ Thương vậy mà lại là gay, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thương Thịnh, tâm hồn hiếu nữ của cô đã bành trướng, cô vốn nghĩ rằng mình cả đời đều sẽ không động lòng với ai, ông trời đã định cô có mệnh khổ, không nghĩ tới bây giờ lại mang đến cho cô sức sống……

A Diệp vẫn chưa nói gì, chỉ lẳng lặng mà đứng sau Toa Toa, Kiều Nhất Minh nhìn ra được, cái vị A Diệp này chắc chắn có tình cảm đặc biệt đối với Toa Toa, lúc ăn cơm cô rời đi vội vã như vậy, nhất định là đi tìm Toa Toa.

Kiều Nhất Minh đột nhiên cảm thấy gần đây mình thông minh lên không ít, hay là mình cũng đi xin làm Holmes đi ——

Thương Thịnh mở miệng đánh vỡ tư tưởng của mọi người: “Nói đi! Đến tìm tôi có chuyện gì?”

Thương Thịnh ngữ khí lạnh lùng, hoàn toàn không có sự dịu dàng khi đối đãi với Kiều Nhất Minh.

"Bác sĩ Thương, tôi nghĩ là tôi mang thai rồi!” Toa Toa cúi đầu vuốt bụng nhỏ của mình.

Thương Thịnh nhẹ chớp mắt: “Ồ ~ phải không? Đó không phải là tin tốt sao?”

Toa Toa có chút nóng vội, cô không hề muốn mang thai con của ông già kia, nhớ lại bộ dáng lão ta nhấp nhô trên người mình, tay cô siết chặt lại, móng tay đâm thật sâu vào thịt.

“Không, tôi không muốn!”

Giọng cô như rít gào, A Diệp ở phía sau vội tiến lên trấn an cảm xúc của cô.

Kiều Nhất Minh nhìn thấy có chút lo lắng, không biết vì sao, đối với cô gái tên Toa Toa này, y luôn có loại xúc động muốn bảo vệ.

“Vậy thì cô hẳn là nên tìm bác sĩ phụ khoa không phải sao? Tôi lại là bác sĩ nam khoa.”

Thật ra Thương Thịnh hiểu rõ, ý tứ của Elsa Toa đơn giản chỉ là muốn mình giúp che giấu chuyện này, nhưng Thương Thịnh hắn từ trước tới nay đều không thích làm chuyện nguy hiểm, lãng phí tinh lực.

Kiều Nhất Minh trộm túm ống quần hắn, mắt to lưng tròng ngước lên nhìn, có ý đồ thay đổi quyết định của Thương Thịnh.

A Diệp đứng một bên nhìn thấy hành động này, nhàn nhạt mở miệng:

“Bác sĩ Thương, ngay cả người yêu của anh—— hẳn là người yêu đi! Đều cho rằng anh nên giúp Toa Toa, nếu lần này anh giúp Toa Toa, về sau vô luận là vấn đề gì, chỉ cần có thể giúp thì tôi sẽ cống hiến sức lực, tôi nói được làm được!”

A Diệp giống như một vị dũng sĩ vẫn luôn bảo vệ công chúa của mình, lời thề của cô vững chắc như sắt thép, tuy rằng Toa Toa không để tâm, nhưng lại từng chút từng chút đánh vào tim Kiều Nhất Minh.

Kiều Nhấy Minh cảm thấy Toa Toa có A Diệp làm bạn cũng là một điều hạnh phúc.

Toa Toa vẫn còn ở một bên rơi lệ, đôi mắt to trong trẻo đã sưng đỏ lên, kỳ thật mình cũng là một người số khổ, bị chính cha ruột bán cho lão già ấy, về sau cũng bị coi như công cụ sinh dục, tùy thời chờ lão ta đến sử dụng.

Cô lại không giống mấy bà vợ kia mà đi lấy lòng lão ấy, cô có tư tưởng, có trinh tiết, cô không muốn mình đến cuối cùng lại thấy khinh thường chính bản thân!

Kiều Nhất Minh nhìn vào đôi mắt cô, thậm chí có thể cảm thấy lòng mình quặn đau.

“A Thịnh, anh giúp cổ chút đi!”

Thương Thịnh thấy Kiều Nhất Minh mở miệng, tuy rằng chính hắn vẫn có một số việc còn nghi ngờ, nhưng vẫn đáp ứng Kiều Nhất Minh giúp Toa Toa che giấu.

Sau khi A Diệp và Toa Toa rời đi, Thương Thịnh ngồi bên mép giường vuốt đầu của y, hỏi:

"Sao lại muốn anh đi giúp cổ?”

Kiều Nhất Minh lắc đầu:

“Em cũng không biết, nhưng mà khi nhìn thấy nàng không vui, em cũng thấy rất khó chịu! Thật sự rất khó chịu!” - Kiều Nhất Minh nói, còn chỉ chỉ vào ngực mình.

Thương Thịnh vô cùng hiểu ý, ôm y vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve đầu y ——

===============Hết chương 14===============

#Riz: Ây dô, không phải đang giận nhau à, sao lại ôm ấp rồi:3

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương