Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
-
Chương 177: Có một loại yêu gọi là buông tay
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Bờ sông nhỏ ngoài quân doanh, Long Ngâm ôm kiếm lẳng lặng đứng ở nơi đó. Mặt trời chiếu ánh chiều tà đem bóng dáng của hắn kéo rất dài, sau đó đặt ở trên mặt nước, xa xa nhìn lại, có vẻ có chút hơi cô đơn.
Nam Cung Duệ liếc mắt nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ nhàng đi tới, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là đem thân thể biếng nhác ỷ ở trên một gốc cây nhỏ, cánh tay vừa nhấc, một hòn đá nhỏ trong tay bị ném xuống mặt nước, nhất thời khơi dậy một vòng rung động, tầng tầng đãng đãng mở ra, một lúc lâu sau lại yên tĩnh trở lại.
“Chúng ta có tính đồng bệnh tương liên không?” Nam Cung Duệ ánh mắt thủy chung nhìn mặt sông, khối bạc trong tay cũng linh hoạt ở khe hở giữa cuốn.
“Tính sao?” Long Ngâm khóe miệng nhất câu, sau đó thân thể cũng chuyển động, đồng dạng đem thân thể ỷ ở tại trên thân cây bên cạnh, chỉ là, tư thế ôm kiếm thủy chung chưa từng thay đổi.
“Đều là đã yêu một người không nên yêu, đồng dạng là một loại tình cảm không có khả năng đáp trả, chẳng lẽ không giống đồng bệnh tương liên?” Nam Cung Duệ bất đắc dĩ nhún nhún vai, dưới chân khẽ nhúc nhích, một cục đá liền lại bay lên, sau đó rơi vào trong nước.
Long Ngâm ánh mắt giật giật, nhưng không nói gì thêm, hắn hiện tại không quan tâm người khác có biết tình cảm của mình hay không, bởi vì hắn sẽ không lại tự ti, cũng không quan tâm có thể được đáp lại hay không, chỉ cần yêu là tốt rồi, hắn quan tâm chính là người hắn yêu có được vui vẻ hay không………….
“Kỳ thực, ngươi so với ta dũng cảm hơn.” Nam Cung Duệ bỗng nhiên nâng mắt nhìn Long Ngâm, hơi nở nụ cười, “Ít nhất ngươi dám biểu đạt, dũng cảm thủ hộ, mà ta ngay cả dũng khí thủ hộ cũng không có, chớ nói chi là biểu đạt…” Nói xong, giơ khối bạc trong tay lên, “Bất quá, ta nghĩ ta so với ngươi rộng rãi hơn đi.” Nói, thì khối bạc kia thành một đường cong đẹp mắt, sau đó rơi vào trong nước, “Ta lựa chọn chúc phúc, chỉ cần nhìn nàng hạnh phúc, là đủ rồi…” Sau đó hào hiệp phất tay một cái, xoay người ly khai.
Long Ngâm bỗng nhiên cũng cười, chỉ cần hắn hạnh phúc, hắn cũng là thỏa mãn, không phải sao?
Nhạc Du Du tuy rằng tha thứ cho Lãnh Hạo Nguyệt, thế nhưng, không có nghĩa là sẽ buông tha hắn như thế, vào lúc hoàng hôn, trong quân doanh binh lính đang bưng bát ăn cơm bắt đầu dùng bữa cơm, đã nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt gương mặt hắc ám đi tới tẩm trướng ở ngoài, trong tay còn cầm hai cái khăn lụa màu đỏ, ở trước mắt bao người, đi tới giữa sân rồi đứng lại, tựa hồ là ngoan quyết, cắn răng, bỗng nhiên giơ khăn lụa lên, sau đó đối với Nhạc Du Du cách đó không xa quơ quơ, nhảy lên nhảy xuống, vừa nhảy còn vừa kêu: “Nhạc Du Du, ta yêu nàng, tựa như con chuột yêu gạo…” Chỉ bất quá, trong thanh âm kia như thế nào cũng nghe không ra cảm giác sung sướng đến..
Vào lúc mọi người đang dùng cơm hai mặt nhìn nhau vài giây sau, bỗng nhiên liền “Phốc” một tiếng, thức ăn trong miệng liền phun hết, sau đó chính là tiếng ho khan liên tiếp.
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn nữ nhân cách đó không xa chính chống nạnh nhìn hắn, cực lực khắc chế ham muốn lập tức đi đem xương cốt nàng nhai nát… Âm điệu biến đổi, hắn nghiến răng nghiến lợi đưa khăn lụa trong tay ném tới trên mặt đất, sau đó… Nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Nhạc Du Du, ngữ điệu nhu hòa: “Du Du… Nàng là của ta, nàng là trời của ta, nàng là ba phần tư sinh mệnh của ta, nàng là trái tim nhỏ vui vẻ của ta… không có nàng, tánh mạng của ta cũng không có ý nghĩa, không có nàng, toàn bộ thế giới cũng rơi vào một mảnh hắc ám…”
Trên gương mặt mọi người cơ hồ là tập thể trơ mắt kinh ngạc.
Vô Ưu lão nhân cùng Lạc Băng nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó nhịn không được sờ sờ cánh tay một chút, nhiệt độ quá thấp, lại nổi lên một tầng da gà a, xoay người rời đi, đáng thương bọn họ đều là người có tuổi, lại đãi đi xuống, phỏng chừng trong bụng cũng muốn nổi cả da gà…
“Nương, trên người ta nổi lên một tầng da gà…” Bảo Bối cũng nhịn không được toàn thân run lên.
Nhạc Du Du nhìn Lãnh Hạo Nguyệt kia hận không thể nuốt cả người của nàng, mặt mày loan lên, tâm tình thật tốt, kéo tay cục cưng: “Nương cho ngươi bát cháo ngao này nhé…”
Bảo Bối tức khắc nổi lên hắc tuyến.
“Còn có a.” Nhạc Du Du mới vừa đi hai bước lại vòng vo trở về, vỗ vỗ vai Lãnh Hạo Nguyệt, “Cảnh cáo chàng sau này tốt nhất đừng gạt ta nữa a… Đừng cho là ta không làm gì được chàng, đều đã quên nói cho chàng biết, có một nam nhân mặt nạ rất lợi hại, cái người kia gọi Nguyệt Phách đã cứu ta mấy lần, hơn nữa, rõ ràng không ngại ta đã thành hôn, vì thế, nếu như lại để cho ta phát hiện chàng lừa dối ta, ta liền lập tức hồng hạnh xuất tường đi cùng hắn, không tin liền thử xem.” Nói xong, hừ một cái đi xa.
Bảo Bối vừa đi vừa quay đầu lại cấp Lãnh Hạo Nguyệt một ánh mắt đồng tình.
Nhưng mà, Nhạc Du Du nói lại làm cho thân thể Lãnh Hạo Nguyệt cứng đờ, xong, hắn đều đã quên chuyện này, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Trình Dật bọn họ đồng dạng vẻ mặt phiền muộn, cuối cùng chỉ có thể âm thầm quyết định, sau này, sẽ không để cho Nguyệt Phách xuất hiện ở trước mặt Nhạc Du Du nữa.
Vì trò đùa dai của Nhạc Du Du, triệt để phá vỡ hình tượng uy nghiêm lãnh khốc trước đây của Lãnh Hạo Nguyệt, mặt mũi mất hết, lúc này, Nam Cung Duệ mỗi khi thấy hắn sẽ cười cười run rẩy hết cả người, Lãnh Hạo Nguyệt hận không thể một chưởng giết hắn.
“Kỳ thực, Hạo nhi không có lừa ngươi.” Long Ngâm liếc mắt nhìn Nhạc Du Du đang ở ngắm bầu trời đêm, nhịn không được ngoéo… khóe miệng một cái.
“A?” Nhạc Du Du kinh ngạc quay đầu.
“Bảo Bối không phải nhi tử của Hạo nhi.” Long Ngâm chống lại ánh mắt của nàng, “Ngày ấy, bọn họ ở phòng khách uống rượu, hai người đều say, là ta đem Hạo nhi ôm trở về phòng …”
Nhạc Du Du không thể tin dược mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi phải biết.” Long Ngâm thở dài, “Ta cùng đại sư huynh đều từ lúc bắt đầu đã thấy nàng có chuyện, vì thế, đại sư huynh mới có thể đi ‘Câu dẫn’ nàng, mà ta, lúc nào cũng phòng bị nàng…” Nói xong, có điểm tự giễu nở nụ cười, “Sau khi Ta đem Hạo nhi mang đi, giữ hắn một đêm, vì thế, hắn không có khả năng ở cùng nàng…” Nói xong, mặt hơi đỏ lên.
Nhạc Du Du nhịn không được bật cười lên, nguyên lai, hắn thực sự không lừa gạt mình a… Chỉ là xem ra, Minh Nhu lại là một nữ nhân đáng thương, thật đáng buồn, làm với ai cũng không biết như thế… Bảo Bối kia sẽ là nhi tử của ai? Là ai sẽ to gan ở trong Tấn vương phủ làm chuyện tình như vậy?
Nhạc Du Du cùng Long Ngâm ánh mắt đụng nhau, hiển nhiên, Long Ngâm cũng là vô cùng kinh ngạc.
“Quên đi, mặc kệ ai là cha của Bảo Bối, ta cũng sẽ đối xử tử tế với hắn.” Nhạc Du Du cuối cùng hướng Long Ngâm gật gật đầu, “Còn có a, cám ơn ngươi nói cho ta biết chuyện này…”
Long Ngâm mi mắt hơi thùy xuống tới, hắn đối với nàng cuối cùng lại có thêm một chút áy náy.
Nhạc Du Du hiểu rõ tâm tình của Long Ngâm, chỉ là, nhất thời nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai của hắn, cho hắn một nụ cười ôn hòa.
“Có một loại yêu gọi là buông tay, có một loại yêu gọi là thành toàn…” Một lúc lâu, Nhạc Du Du rốt cuộc giương mắt lên, “Nếu biết không có kết quả, thì tại sao lại không giải thoát cho mình?”
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Bờ sông nhỏ ngoài quân doanh, Long Ngâm ôm kiếm lẳng lặng đứng ở nơi đó. Mặt trời chiếu ánh chiều tà đem bóng dáng của hắn kéo rất dài, sau đó đặt ở trên mặt nước, xa xa nhìn lại, có vẻ có chút hơi cô đơn.
Nam Cung Duệ liếc mắt nhìn bóng lưng của hắn, nhẹ nhàng đi tới, nhưng cũng không nói lời nào, chỉ là đem thân thể biếng nhác ỷ ở trên một gốc cây nhỏ, cánh tay vừa nhấc, một hòn đá nhỏ trong tay bị ném xuống mặt nước, nhất thời khơi dậy một vòng rung động, tầng tầng đãng đãng mở ra, một lúc lâu sau lại yên tĩnh trở lại.
“Chúng ta có tính đồng bệnh tương liên không?” Nam Cung Duệ ánh mắt thủy chung nhìn mặt sông, khối bạc trong tay cũng linh hoạt ở khe hở giữa cuốn.
“Tính sao?” Long Ngâm khóe miệng nhất câu, sau đó thân thể cũng chuyển động, đồng dạng đem thân thể ỷ ở tại trên thân cây bên cạnh, chỉ là, tư thế ôm kiếm thủy chung chưa từng thay đổi.
“Đều là đã yêu một người không nên yêu, đồng dạng là một loại tình cảm không có khả năng đáp trả, chẳng lẽ không giống đồng bệnh tương liên?” Nam Cung Duệ bất đắc dĩ nhún nhún vai, dưới chân khẽ nhúc nhích, một cục đá liền lại bay lên, sau đó rơi vào trong nước.
Long Ngâm ánh mắt giật giật, nhưng không nói gì thêm, hắn hiện tại không quan tâm người khác có biết tình cảm của mình hay không, bởi vì hắn sẽ không lại tự ti, cũng không quan tâm có thể được đáp lại hay không, chỉ cần yêu là tốt rồi, hắn quan tâm chính là người hắn yêu có được vui vẻ hay không………….
“Kỳ thực, ngươi so với ta dũng cảm hơn.” Nam Cung Duệ bỗng nhiên nâng mắt nhìn Long Ngâm, hơi nở nụ cười, “Ít nhất ngươi dám biểu đạt, dũng cảm thủ hộ, mà ta ngay cả dũng khí thủ hộ cũng không có, chớ nói chi là biểu đạt…” Nói xong, giơ khối bạc trong tay lên, “Bất quá, ta nghĩ ta so với ngươi rộng rãi hơn đi.” Nói, thì khối bạc kia thành một đường cong đẹp mắt, sau đó rơi vào trong nước, “Ta lựa chọn chúc phúc, chỉ cần nhìn nàng hạnh phúc, là đủ rồi…” Sau đó hào hiệp phất tay một cái, xoay người ly khai.
Long Ngâm bỗng nhiên cũng cười, chỉ cần hắn hạnh phúc, hắn cũng là thỏa mãn, không phải sao?
Nhạc Du Du tuy rằng tha thứ cho Lãnh Hạo Nguyệt, thế nhưng, không có nghĩa là sẽ buông tha hắn như thế, vào lúc hoàng hôn, trong quân doanh binh lính đang bưng bát ăn cơm bắt đầu dùng bữa cơm, đã nhìn thấy Lãnh Hạo Nguyệt gương mặt hắc ám đi tới tẩm trướng ở ngoài, trong tay còn cầm hai cái khăn lụa màu đỏ, ở trước mắt bao người, đi tới giữa sân rồi đứng lại, tựa hồ là ngoan quyết, cắn răng, bỗng nhiên giơ khăn lụa lên, sau đó đối với Nhạc Du Du cách đó không xa quơ quơ, nhảy lên nhảy xuống, vừa nhảy còn vừa kêu: “Nhạc Du Du, ta yêu nàng, tựa như con chuột yêu gạo…” Chỉ bất quá, trong thanh âm kia như thế nào cũng nghe không ra cảm giác sung sướng đến..
Vào lúc mọi người đang dùng cơm hai mặt nhìn nhau vài giây sau, bỗng nhiên liền “Phốc” một tiếng, thức ăn trong miệng liền phun hết, sau đó chính là tiếng ho khan liên tiếp.
Lãnh Hạo Nguyệt nhìn nữ nhân cách đó không xa chính chống nạnh nhìn hắn, cực lực khắc chế ham muốn lập tức đi đem xương cốt nàng nhai nát… Âm điệu biến đổi, hắn nghiến răng nghiến lợi đưa khăn lụa trong tay ném tới trên mặt đất, sau đó… Nổi giận đùng đùng đi tới trước mặt Nhạc Du Du, ngữ điệu nhu hòa: “Du Du… Nàng là của ta, nàng là trời của ta, nàng là ba phần tư sinh mệnh của ta, nàng là trái tim nhỏ vui vẻ của ta… không có nàng, tánh mạng của ta cũng không có ý nghĩa, không có nàng, toàn bộ thế giới cũng rơi vào một mảnh hắc ám…”
Trên gương mặt mọi người cơ hồ là tập thể trơ mắt kinh ngạc.
Vô Ưu lão nhân cùng Lạc Băng nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó nhịn không được sờ sờ cánh tay một chút, nhiệt độ quá thấp, lại nổi lên một tầng da gà a, xoay người rời đi, đáng thương bọn họ đều là người có tuổi, lại đãi đi xuống, phỏng chừng trong bụng cũng muốn nổi cả da gà…
“Nương, trên người ta nổi lên một tầng da gà…” Bảo Bối cũng nhịn không được toàn thân run lên.
Nhạc Du Du nhìn Lãnh Hạo Nguyệt kia hận không thể nuốt cả người của nàng, mặt mày loan lên, tâm tình thật tốt, kéo tay cục cưng: “Nương cho ngươi bát cháo ngao này nhé…”
Bảo Bối tức khắc nổi lên hắc tuyến.
“Còn có a.” Nhạc Du Du mới vừa đi hai bước lại vòng vo trở về, vỗ vỗ vai Lãnh Hạo Nguyệt, “Cảnh cáo chàng sau này tốt nhất đừng gạt ta nữa a… Đừng cho là ta không làm gì được chàng, đều đã quên nói cho chàng biết, có một nam nhân mặt nạ rất lợi hại, cái người kia gọi Nguyệt Phách đã cứu ta mấy lần, hơn nữa, rõ ràng không ngại ta đã thành hôn, vì thế, nếu như lại để cho ta phát hiện chàng lừa dối ta, ta liền lập tức hồng hạnh xuất tường đi cùng hắn, không tin liền thử xem.” Nói xong, hừ một cái đi xa.
Bảo Bối vừa đi vừa quay đầu lại cấp Lãnh Hạo Nguyệt một ánh mắt đồng tình.
Nhưng mà, Nhạc Du Du nói lại làm cho thân thể Lãnh Hạo Nguyệt cứng đờ, xong, hắn đều đã quên chuyện này, không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Trình Dật bọn họ đồng dạng vẻ mặt phiền muộn, cuối cùng chỉ có thể âm thầm quyết định, sau này, sẽ không để cho Nguyệt Phách xuất hiện ở trước mặt Nhạc Du Du nữa.
Vì trò đùa dai của Nhạc Du Du, triệt để phá vỡ hình tượng uy nghiêm lãnh khốc trước đây của Lãnh Hạo Nguyệt, mặt mũi mất hết, lúc này, Nam Cung Duệ mỗi khi thấy hắn sẽ cười cười run rẩy hết cả người, Lãnh Hạo Nguyệt hận không thể một chưởng giết hắn.
“Kỳ thực, Hạo nhi không có lừa ngươi.” Long Ngâm liếc mắt nhìn Nhạc Du Du đang ở ngắm bầu trời đêm, nhịn không được ngoéo… khóe miệng một cái.
“A?” Nhạc Du Du kinh ngạc quay đầu.
“Bảo Bối không phải nhi tử của Hạo nhi.” Long Ngâm chống lại ánh mắt của nàng, “Ngày ấy, bọn họ ở phòng khách uống rượu, hai người đều say, là ta đem Hạo nhi ôm trở về phòng …”
Nhạc Du Du không thể tin dược mở to hai mắt nhìn.
“Ngươi phải biết.” Long Ngâm thở dài, “Ta cùng đại sư huynh đều từ lúc bắt đầu đã thấy nàng có chuyện, vì thế, đại sư huynh mới có thể đi ‘Câu dẫn’ nàng, mà ta, lúc nào cũng phòng bị nàng…” Nói xong, có điểm tự giễu nở nụ cười, “Sau khi Ta đem Hạo nhi mang đi, giữ hắn một đêm, vì thế, hắn không có khả năng ở cùng nàng…” Nói xong, mặt hơi đỏ lên.
Nhạc Du Du nhịn không được bật cười lên, nguyên lai, hắn thực sự không lừa gạt mình a… Chỉ là xem ra, Minh Nhu lại là một nữ nhân đáng thương, thật đáng buồn, làm với ai cũng không biết như thế… Bảo Bối kia sẽ là nhi tử của ai? Là ai sẽ to gan ở trong Tấn vương phủ làm chuyện tình như vậy?
Nhạc Du Du cùng Long Ngâm ánh mắt đụng nhau, hiển nhiên, Long Ngâm cũng là vô cùng kinh ngạc.
“Quên đi, mặc kệ ai là cha của Bảo Bối, ta cũng sẽ đối xử tử tế với hắn.” Nhạc Du Du cuối cùng hướng Long Ngâm gật gật đầu, “Còn có a, cám ơn ngươi nói cho ta biết chuyện này…”
Long Ngâm mi mắt hơi thùy xuống tới, hắn đối với nàng cuối cùng lại có thêm một chút áy náy.
Nhạc Du Du hiểu rõ tâm tình của Long Ngâm, chỉ là, nhất thời nhưng không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể đưa tay ra vỗ vỗ bờ vai của hắn, cho hắn một nụ cười ôn hòa.
“Có một loại yêu gọi là buông tay, có một loại yêu gọi là thành toàn…” Một lúc lâu, Nhạc Du Du rốt cuộc giương mắt lên, “Nếu biết không có kết quả, thì tại sao lại không giải thoát cho mình?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook