Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Chương 137: Ngóc đầu trở lại

” Nói như vậy…… Anh cùng Lâm gia, cùng anh em Giang Trục Thủy …… Các người……”

San San kinh ngạc nhìn Luật Hạo Thiên.

Anh lắc đầu:” Anh cho tới bây giờ cũng chỉ vì mình, cho nên anh cũng không biết, thế gian còn có giống như anh ta như vậy, có thể vì người khác là làm bất cứ điều gì.”

” Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

” Anh nhận được tin em bị bắt cóc, lòng nóng như lửa đốt, anh sợ một mình anh không cứu được em. Mà lúc này, anh bỗng nhiên phát hiện, anh em của anh, thế nhưng lại không có một người có thể tin tưởng. Buồn cười chính là, anh cư nhiên lại nghĩ tới Giang Trục Thủy, ngay tại lúc này, anh chỉ có thể tin tưởng anh ta, lại là nguxoif anh như thù địch, em nói đây không phải rất buồn cười?”

San San cuống quít lắc đầu:” Không…… Em không cảm thấy buồn cười, đó là bởi vì trong lòng anh còn biết phận biệt thiện ác tốt xấu, trong lòng anh rất rõ ràng.”

Anh thở dài một tiếng:” Có lẽ em nói đúng, anh việc bận rộn nhiều năm như vậy, chiếm được cái gì? Cái anh nhận được, lại không như anh mong muốn…… Nhưng dù vậy, anh đã tới bước này, anh còn có thể quay đầu sao?”

” Có thể!” San San dùng sức nắm tay anh:” Mặc kệ anh làm gì, em đều ở bên cạnh anh!”

Anh nhíu chặt lông mày:” Dương Đình hiện tại đã khống chế Lâm thị, hơn nữa liên hợp với thế lực hắc đạo nước ngoài, rất nhanh sẽ đến đối phó anh.”

San San sợ hãi nói:” Chúng ta đi nhanh đi! Rời khỏi nơi này, ẩn cư đứng lên!”

” Anh không sợ cậu ta, anh cũng không tiểu nhân bỉ ổi kia thực hiện được!”

” Không được…… Chúng ta vất vả mới ở cùng nhau, em không muốn anh lại xảy ra chuyện, chúng ta đi đi, được không?”

Cô đau khổ cầu xin, ý chí sắt đá của anh rốt cuộc cũng lay chuyển:” Az, anh bây giờ đi, chẳng khác nào đào binh?”

” Đào binh bỏ binh chạy! Sợ cái gì, ở trong mắt em anh không phải đào binh là được rồi.”

Trong mắt không hề cam chịu, nhưng lại bị đôi mắt cô nồng đậm nhu tình hóa giải. Đúng vậy, anh không thể để cho nàng lại phát sinh cô gặp nguy hiểm, kích thích như vậy, anh chịu không nổi lần thứ hai. So với những chuyện khác, cô với anh mà nói là người quan trọng nhất!

“…… Được rồi, chúng ta đi, rời khỏi nơi này.”

Ngày hôm sau, hai người thu thập hành lí, chuẩn bị phải rời khỏi nơi này, đẩy cửa ra, đã nhìn thấy Giang Trục Thủy đứng ở ngoài cửa.

” Trục Thủy……”

” San San , anh tìm đến Luật Hạo Thiên.” Giang Trục Thủy mặc không biểu tình chuyển hướng nhìn Luật Hạo Thiên:” Anh tính rời đi như vậy sao?”

” Trục Thủy!” San San tiến lên từng bước nói:” Anh ấy cũng không có cánh nào, những chuyện anh ấy làm, em thay anh ấy hướng mọi người xin lỗi, em biết bọn em làm trâu làm ngựa cũng không bồi thường hết cho mọi người, nhưng chuyện đã đến lúc này, anh ấy cũng không có cánh nào vãn hồi.”

” Luật Hạo Thiên, anh nói sao?” Giang Trục Thủy hai mắt nhìn anh:” Bây giờ Dương Đình làm Lâm thị trở nên rối loạn, đã trở thành công cụ để rửa tiền cho bọn hắc đạo, Lâm thị cũng do một tay anh làm lên, anh cam tâm sao?”

Luật Hạo Thiên trầm mặc sau một lúc lâu:” Tôi hiện tại cái gì cũng không muốn, tôi chỉ muốn cùng San San vui vẻ sống với nhau, những chuyện khác, tôi không muốn quản.”

” Luật Hạo Thiên anh nói cái này là tiếng người sao? Anh muốn làm cho lão gia thất vọng sao?”

” Đừng nhắc lão già ấy trước mặt tôi, nhiều năm như vậy tôi vì ông ta mà bán mạng, không biết trải qua bao nhiêu lần sống chết, không biết vì Lâm gia bọn họ mà ra vào biển lửa! Những gì tôi nợ ông ta coi như đã trả xong!”

Giang Trục Thủy trầm mặc một chút:” Được rồi. Vậy các người bảo trọng.”

Anh xoay người đi rồi, nhìn bóng dáng cô đơn của anh, San San trong lòng cảm thấy đau:” Hạo Thiên, chúng ta làm như vậy, có phải không đúng hay không?”

” Không có gì không đúng.” Anh nhẹ nhàng vỗ về mái tóc của cô:” Chúng ta đi thôi.”

Trên máy bay, anh giúp cô thắt dây an toàn:” Anh đi toilet, em mệt thì ngủ một chút đi.”

” Vâng.” Cô gật đầu, tựa lưng vào ghế ngồi, bỗng nhiên cảm thấy buồn ngủ , vừa rồi lúc lên máy bay có uống một ly nước chanh, làm sao có thể mệt như vậy , buồn ngủ quá……

Không biết qua bao lâu, cô hoảng hốt từ trong mơ tỉnh lại, không khỏi cả kinh, nhìn thoáng qua bên cạnh, không thấy anh đâu!

” Hạo Thiên!” Cô hô lên.

Tiếp viên hàng không đi tới hỏi:” Có cần hỗ trợ không?”

” Vị tiên sinh cùng lên với tôi đâu?”

” Nga, ngài ấy đã rời khỏi, ngài ấy nói mình không thể cùng cô rời đi, nhưng ngài ấy đã an bài có người ở sân bay đón cô, bảo cô không cần lo lắng.”

” Cái gì?” San San đứng lên:” Anh ấy sao có thể như vậy!”

Không nói lời nào lại xuống máy bay, cô làm sao có thể không lo lắng!

” Tôi…… Tôi muốn xuống máy bay!”

Tiếp viên hàng không sửng sốt: ” Tôi xin lỗi, máy bay đã cất cánh, không thể dừng lại.”

” Tôi mặc kệ, các người dừng lại cho tôi, mau dừng lại!”

” Tôi xin lỗi, chúng tôi không thể thỏa mãn yêu cầu của cô.”

……

Trên trời cao vạn thước, San San nhìn mình cách anh ngày càng xa, nước mắt liền rơi xuống. Ngón tay xẹt qua cửa sổ cabin, cô nhìn ra chỉ toàn mây, Hạo Thiên, em biết anh sẽ không từ bỏ ý định, nhưng anh lại lừa em một lần nữa……

Xuống máy bay, quả nhiên có người đón cô.

Luật Hạo Thiên ở Paris có một công ty bất động sản nhỏ, nơi này cũng không phồn hoa, nhưng phong cảnh tú lệ, còn có một trấn nhỏ an nhàn cùng yên tĩnh. Cô rất thích, nhưng , lòng của cô lại cảm thấy không.

Cô không biết anh hiện tại ra sao, cô rất sợ từ nay về sau sẽ không còn được gặp lại anh, nếu đã không có anh, nơi này, cũng chỉ là nơi hoang vu. Nhưng cô không thể trở về, cô biết anh sở dĩ làm như vậy, là vì không muốn để cô gặp nguy hiểm, nếu trở về tìm anh, ngược lại sẽ làm cho anh lo lắng. Cô chỉ có yên lặng cầu nguyện cho anh, mong anh bình an vô sự.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương