Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta
Chương 134: Bệnh viện bị cướp

San San bị ánh mặt trời làm cho tỉnh lại, cả người đau nhức đã nói nên nỗi hận của anh.

Anh hận cô phản bội anh!

Thân thể thiếu nữ tuyệt đẹp hiện ra, dấu vết trên người chưa tan, xinh đẹp, lộ ra tội ác. Trên giường một mảnh hỗn độn, hình ảnh tội lỗi giống như bức tranh khiến người ta hít thở không thông.

Mở mắt ra, thấy ánh sáng chiếu vào một góc, cô khóc, cô hiểu rõ, hết thảy tất cả đều không thể vãn hồi … Đêm qua, ngay lúc cô uyển chuyển hầu hạ, cũng là lúc anh thực hiện kế hoạch.

Anh đã trở thành một ác ma thực sự, mà anh đối với cô lại hận, cũng vĩnh viễn không thể tiêu tan. Trong một đêm, cô mất tất cả! Cô tựa như con rối bị mất linh hồn, bị vứt bỏ, nước mắt chảy ra, rốt cuộc cũng không thể gọi người yêu sâu đậm trở về…

Liên tiếp vài ngày anh không tới.

Cô ngã bệnh, từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ bị bệnh nặng như vậy. Sốt cao bốn mươi hai độ, bất tỉnh nhân sự, đôi môi khô nứt, cả người không còn sức lực, ngay cả mắt cũng không thể mở. Phảng phất như lao vào biển lửa, đau đớn như không muốn sống nữa. Trong đầu cô một mảnh hỗ độn, không còn phân biệt được thực và ảo, không biết mình còn sống hay đã chết.

Lúc đầu còn nói mê sảng, sau lại không thể mở miệng được.

Người hầu vội vàng chạy tới, mời bác sĩ đến, truyền nước biển, liền giảm sốt, nhưng vẫn không có chuyển biến gì.

San San cảm giác cơ thể đau đến tê lặng, lúc nóng lúc lạnh, mơ mơ màng màng, chẳng biết thân ở nơi nào, hơi thở mong manh, ngay cả hít thở cũng khó khăn, phảng phất như đang ở giữa dòng sông, vô hưu vô chỉ theo nhiệt độ cô cắn nuốt…. Có mấy lần cô cảm giác mình đã chết, nhưng chợt thấy có bàn tay kéo cô lên.

Cô không mở mắt ra được, chỉ cảm thấy bàn tay to lớn chậm rãi đem cô từ trong địa ngục kéo lên…

Không biết qua bao nhiêu lâu, cô cảm thấy cơ thể của mình hơi lắc lư, cảm giác lành lạnh được bông y tế xoa toàn thân, sau đó nhiều ống dẫn cắm vào người, uống thuốc, tiêm….. liên tục làm đi làm lại khiến cô mất đi cảm giác.

Vừa khi tỉnh lại, cả người như cũ không hề có sức lực, suy yếu giống như một đứa trẻ, chỉ là bây giờ có thể mở mắt ra nhìn xung quanh.

Một cô y tá nói tiếng anh, sau đó chạy ra ngoài kêu thêm vài bác sĩ tới.

Này… tất cả bác sĩ đều là người nước ngoài, tiếng anh của cô không tốt, bọn họ lại nói nhanh cô nghe không hiểu họ nói gì, chỉ là bọn họ nhìn cô dò xét như một bức họa tựa đang phân tích gì đó, cô chỉ cảm thấy bản thân mình giống như đang tham gia triểm lãm đồ gốm.

Mấy người bác sĩ trao đổi với nhau xong, bắt đầu cảm thấy cơ thể cô có chút gì đó sống lên.

Ách… hiện tại cô hiểu được bản thân mình giống như miếng thịt trên thớt gỗ, mặc người kiểm tra…

Một lát sau những bác sĩ đó đi ra ngoài, chỉ lưu lại một cô y tá.

Cô thử cùng cô y tá trao đổi, chỉ là tiếng anh hơi kém dùng để hỏi cô, đây là bênh viện nào, ai là người đem cô tới. Nói mấy lần cô y tá mới hiểu, trả lời, nơi này là bệnh viện Texas, là bệnh viện tốt nhất, có một vị tiên sinh đưa cô tới.

Một vị tiên sinh?

Là anh sao?

“ Tối hôm qua trời mưa rất to, chúng tôi ở nơi đây toàn là bác sĩ giỏi trực ban, nhưng anh ta vẫn gọi điện thoại tới.Anh ta nói nếu không cứu sống cô, sẽ đem chúng tôi cùng bệnh viện phá hủy. Chúa ơi, người kia thật giống như ma quỷ!”

Y tá có chút tức giận, San San nghe xong nét mặt cũng thế, có thể tưởng tượng lúc đó tình hình như thế nào. Lòng của cô một trận co rút lại, Hạo Thiên…

“ Vậy người kia đâu rồi?”

Y tá lắc đầu: “ Không biết, anh ta đi đâu nữa, bất quá bên ngoài lưu lại bốn vệ sĩ, bọn họ đều bảo vệ cho cô.”

San San cười khổ, sự tình đến bây giờ đều đã định, không thể tránh được, anh còn sợ cô chạy đi mật báo nữa sao?

Ở bệnh viện hai ngày, cơ thể cô từ từ hồi phục, có thể đi xuống giường đi lại, cô hỏi vệ sĩ: “ Tôi có thể ra ngoài đi dạo được không?”

Vệ sĩ gật đầu với cô.Vì vậy cô liền đi dạo trong sân bênh viện,ở đây trồng rất nhiều hoa cúc thoảng hương trong gió nhẹ, sáng sớm khiến cô gật đầu.

Ý nghĩa hoa cúc, là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc của cô bây giờ duy nhất thiếu một thứ.

Cô thở dài: “ Chúng ta trở về đi.”

Quay người lại, nhưng lại trông thấy một người.

Cô không khỏi sững sờ, người này là trợ lý của Hạo Thiên, Dương Đình.

“ Chị dâu, anh Thiên gọi em đưa chị trở về.”

Cô sửng sốt, không quen với cách xưng hô này, lúc trước hắn đều gọi bọn họ là Luật tiên sinh và phu nhân.

“ Anh ấy muốn đưa tôi đi đâu?”

“ Đương nhiên là về nước.” Hắn cười nói : “ Hiện tại anh Thiên đang là bá chủ một phương, lần này chị trở về đương nhiên là hưởng phúc.”

Sắc mặt cô trầm xuống: “ Tôi không đi, cậu bảo anh ấy thả tôi ra, tôi cái gì cũng không muốn, chỉ muốn tự do.”

“ Ha ha.. chị dâu, hay là chị cứ theo em về trước đi.” Hắn nói xong muốn tiến lên kéo cô.

Cô muốn giãy dụa, hai bên vệ sĩ ngăn cản Dương Đình: “ Không có mệnh lệnh của Luật tiên sinh, ai cũng không thể mang phu nhân đi.”

Dương Đình biến sắc: “ Ngay cả mệnh của tôi cũng không nghe sao?”

“ Xin lỗi, … chúng tôi chỉ nghe theo lời của Luật tiên sinh.”

Hắn gật đầu: “ Tốt! quả nhiên là những con chó trung thành! Tôi đây sẽ không làm khó dễ các người.”

Xoay người , nhưng bỗng nhiên bất ngời quay người lại rút súng lục ra hướng vệ sĩ kia mà nổ súng.

Mấy người vệ sĩ thân thủ nhanh nhẹn cũng móc súng ra, thấy hắn móc súng, cũng đều chỉa vào người hắn, đem San San che ở sau lưng.

San San mơ hồ không rõ chuyện gì, vì sao người một nhà lại đả thương nhau?

Đang nghĩ ngợi, chỉ nghe tiếng súng vang lên, bên ngoài vườn hoa xuất hiện thêm mấy người mặc đồ đen trên tay cầm súng AK47 hướng bên này càn quét.

Hù cô sợ một hồi, nếu như nói lần trước lão gia tử tập kích thì cô đây là lần đầu tiên trải qua chảnh bắn nhau, bây giờ, cô đúng là lần đầu tiên tự mình nhìn thấy cảnh bắn nhau tuyệt sát như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương