Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
-
Chương 6: Nàng là… Cháu dâu!
Tư liệu của Ngọc Phi Yên cùng tiểu Dã miêu của hắn là cùng một người sao?
Ở trong rừng rậm, nàng lấy năng lực bản thân, vì hắn chắn tất cả nguy hiểm sau lưng, người như vậy sẽ là phế vật sao? Nàng nếu là phế vật, vậy những người mang danh thiên tài chẳng phải đều là đồ ngu sao?
Nhưng mà, kinh lạc của nàng quả thật rất dị thường, trong cơ thể không có huyền lực, không thể tập võ, đều phù hợp với những điều ghi trên tài liệu… Chỉ là, thật vất vả mới phát hiện được một cái sủng nhi thú vị như vậy, lại nghĩ sẽ tự mình nuôi tự mình dạy dỗ, chẳng lẽ chỉ vì như vậy liền đem nàng trở về?
Không cam lòng, thật sự là không cam lòng nha!
Huống chi đưa trở về, nàng liền được cứu hay sao?
Không chừng người hạ độc còn đang ở trong Trung Nghĩa hầu phủ, đem nàng trả về, chẳng lẽ lại khiến nàng về chịu chết!
Tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên theo nội dung trong tư liệu lúc trầm lúc bổng, đặc biệt khi nhìn đến “Cùng tứ hoàng tử Hạ Hầu Nam có hôn ước" khuôn mặt tuấn tú của hắn triệt để suy sụp toàn phần.
Nàng là…. Cháu dâu của hắn!
“Ca---“ Hạ Hầu Kình Thiên tay cầm ghế dựa phang thẳng xuống đất bể nát.
“Vương gia, bình tĩnh!”
Liễu Thăng phe phẩy ngọc phiến *(quạt), phong độ phiêu phiêu.
Tư liệu này hắn đã xem trước khi đưa qua cho Hạ Hầu Kình Thiên, cho nên đối với hành động của vương gia nhà mình đều tỏ vẻ thật sâu đồng tình.
Hạ Hầu Kình Thiên năm nay đã hai mươi tuổi, cho tới bây giờ đều giữ thân trong sạch không gần nữ sắc, bên ngoài từng đồn đãi hắn là đoạn tụ chi phích, khiến cho vô số nữ tử thanh xuân bi thống rơi lệ, uất hận đến nổi có thể đánh phá vài toà thành trì.
Hiện tại hiếm thấy lắm hắn mới dẫn một nữ hài nhi trở về, nhưng đối phương cư nhiên lại là cháu dâu tương lai của hắn, trái tim nhỏ mẫn cảm yếu ớt (ơ hơ trù tượng ghê cơ) của vương gia nói không chừng có bao nhiêu rối rắm nha---
Bình tĩnh?
Hạ Hầu Kình Thiên quét mắt nhìn Liễu Thăng, nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn là đang vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Bình tĩnh cái rắm!
Trong từ điển của Hạ Hầu Kình Thiên từ đó đến giờ đều chưa từng có hai từ “Bình tĩnh” này.
Trên tư liệu nói Ngọc Phi Yên ái mộ tứ hoàng tử Hạ Hầu Nam, mỗi ngày đều giống như một kẻ háo sắc truy sau lưng hắn, chọc giận Ngọc Chi Lan, cuối cùng đưa tới hoạ sát thân… Não tàn như vậy có khả năng là tiểu Dã miêu hắn coi trọng hay sao!
Hoàn toàn không có khả năng!
“Tư liệu ghi sai rồi!” Giọng nói Hạ Hầu Kình Thiên có chút cứng ngắt.
“Vương gia, Thanh Hồng ra tay, không có khi nào có sai sót nha.”
Liễu Thăng cười, đem một gáo nước lạnh hắt thẳng vào Hạ Hầu Kình Thiên.
“Ngọc lão gia cùng Ngọc Tinh Khung đã đánh thắng trận, ít ngày nữa sẽ trở về. Nghe nói Ngọc Kinh Lôi thương yêu nhất chính là cháu gái nhỏ Ngọc Phi Yên này, Ngọc KInh Khung cũng đối với bào muội này sủng ái càng nhiều… Vương gia, vẫn là nên đem Phi Yên tiểu thư đưa trở về đi!”
“Lão tử nói sai chính là sai!” Hạ Hầu Kình Thiên đứng mạnh lên, ghế dựa dưới thân liền biến thành tứ phân ngũ liệt.
Người hắn chọn trúng, tuyệt đối không phải là Ngọc Phi Yên kia!
“Liễu Thăng, quản tốt cái miệng ngươi. Bên ngoài nếu truyền ra tí xíu tin tức, gia liền đem ngươi cột lại rồi mang đến cho Đỗ ngũ cô nương làm áp trại tướng công----“
“Đừng! Vương gia, không nên khi dễ người như vậy nha!”
Sau khi đuổi Liễu Thăng đi, Hạ Hầu Kình Thiên vận khinh công, đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tâm hơi. Liệu Thăng khép lại ngọc phiến trong tay, tinh quang trong mắt lóng lánh.
Ngọc Phi Yên, có chút ý tứ a!
Hạ Hầu Kinh Thiên bước đi có chút nặng nề, khi hắn vào nhà, vén mành lên, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng của Ngọc Phi Yên, tâm tình mới dần dần bình ổn lại.
“Mèo con, ngươi không phải là Ngọc Phi Yên kia, có đúng không?” Hạ Hầu Kình Thiên ngồi trên giường, ngón tay khẽ vuốt ve phiến môi mềm mại của Ngọc Phi Yên.
Xúc cảm thật tốt!
Nhớ lại sau khi Ngọc Phi Yên đã trúng độc lại còn quật cường dứt khoát che chở phía sau lưng của mình, Hã Hầu Kình Thiên chậm rãi cúi người, hạ sát xuống trước mặt của Ngọc Phi Yên, khẽ cắn lên đôi môi tím nhạt của nàng mang theo ý trừng phạt nhàn nhạt, chỉ khi nàng hô hấp dồn dập mới chậm rãi nới ra.
Thấy phiến môi thuỷ nhuận sáng bóng thoáng sưng đỏ của nàng, hai gò má Hạ Hầu Kình Thiên chợt nóng lên, từ từ biến thành đỏ ửng, vẻ mặt mang theo vài phần ngây ngô ngại ngùng, qua một hồi lâu mới trở lại bình thường. (huynh đánh yêu chết đi đc a)
Mặc kệ ngươi là ai, ngươi sau này sẽ là mèo con của gia!
Nhìn Ngọc Phi Yên ngủ mê không tỉnh, ánh mắt Hạ Hầu Kình Thiên thâm thuý hơn, giọng nói dần dần trầm thấp.
“Bọn họ hại ngươi, gia liền che chở ngươi; bọn họ nói ngươi là phế vật, gia liền đem ngươi đào tạo thành thiên hạ vô địch.”
“Nhưng mà, ưu việt của gia cũng không phải là công không, ngày sau ngươi chính là mèo con của gia.”
“Gia cho ngươi lên cây đào điểu, ngươi không thể hạ sông tróc ngư* (ta k bíc dịch s, nhưg đại khái là ko cho tỷ làm ngược ý huynh), đối với gia phải trung tâm 200%. Còn nữa, không thể tiếp tục háo sắc! Tiểu bạch kiểm Hạ Hầu Nam kia có tuấn tú hơn gia sao? Nếu còn nhớ đến hắn nữa, gia nhất định sẽ đánh cái mông ngươi nở hoa!” (đáng yêu lần 2--- ing)
Cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy không có gì là chắc chắn, Hạ Hầu kình Thiên nắm tay Ngọc Phi Yên lên, ngón tay út cùng ngón tay út của nàng nghéo lại.
“Một lời nói của gia đáng giá ngàn vàng, ngươi không phản đối, gia coi như ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Ngươi yên tâm, gia sẽ giúp ngươi báo thù! Dư nghiệt Tây Càng kia thế nhưng tổn thương mèo con của gia, gia đi lột da bọn họ! Còn có Tứ Hải các, cũng không nên tồn tại nữa!”
“Về phần thứ dơ bẩn trong Trung Nghĩa hầu phủ, chờ ngươi khoẻ lại, gia giúp ngươi thu thập! Người của gia đều sống rất dai, cho nên ngươi không cần phải giả ngốc bên người gia! Đây coi như là, khảo nghiệm của gia đối với ngươi đi!”
Nghĩ đến những vết roi da trên người Ngọc Phi Yên đều là do Ngọc Chi Lan ban tặng, Hạ Hầu Kình Thiên lièn há mồm cắn lên tay trái của Ngọc Phi Yên.
Đần độn!
Lại vì một tên tiểu bạch kiểm đem chính mình lâm vào hoàn cảnh như vậy, thật sự xứng đáng sao?
Tuy rằng trong lòng mắng như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên cuối cùng vẫn không nói ra, lại liếm liếm dấu răng đỏ bừng trên tay nhỏ, xem như là sự trấn an sau khi trừng phạt.
Hạ Hầu Kình Thiên tràn đầy tự tin, trực tiếp hạ dấu ấn kí “Vật sở hữu riêng” lên người nàng. Chuyện khác, tỷ như hôn ước giữa Ngọc Phi Yên cùng Hạ Hầu Nam, hắn căn bản cũng không để vào trong mắt.
Thành trì Liên Nam Cương ở Tây Việt Quốc phòng phủ kiên cố như thế hắn còn có thể huỷ đi, còn sợ không thể khiến cho bọn họ phân ra hay sao?
Nắm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên cười đến ác liệt.
Cháu dâu… A, ta không thừa nhận… Ai dám đồng ý!
Bãi săn bắn mây mù mỗi năm một lần đều được cử hành, bỡi vì thích khách Tây Việt Quốc xuất hiện liền bị huỷ bỏ. Hoàng thượng Đại Chu Quốc --- Hạ Hầu Một bên lệnh cho người truy ra thích khách, một bên dẹp đường hồi kinh.
Cho đến khi trở về kinh thành, mới có người đến báo, đích nữ Trung Nghĩa hầu phủ, tương lai là tứ hoàng tử phi Ngọc Phi Yên lại mất tích không rõ tung tích.
Nam Sơn phu nhân thiếp thất của Ngọc Thiên nước mắt lưng tròng quỳ trong hoàng cung dập đầu thỉnh tội, Hạ Hầu Quân Vũ trước tiên phái cấm vệ quân đi đến nơi cũ tìm kiếm Ngọc Phi Yên, còn đưa ra giải thưởng, tiền thưởng thậm chí còn cao tới vạn lượng bạc.
Tin tức Ngọc Phi Yên mất tích nhanh chóng được truyền ra, có người vui mừng có người sầu, càng nhiều người cho là sau lưng việc này lại có một âm mưu khác.
Dù sao Ngọc Kinh Lôi cùng Ngọc Tinh Khung đã đánh thắng trận,chờ tổ tôn bọn họ hồi kinh, nhất định sẽ được hoàng thượng trọng dụng, cùng chuyện Ngọc Phi Yên có hôn ước với tứ hoàng tử thì người được lợi lớn nhất chính là bọn họ.
Nhưng mà ngay thời điểm quan trong như vậy Ngọc Phi Yên lại đột nhiên mât tích, sống không thấy người, chết không thấy xác. Nếu như nàng có thể trở về, tự nhiên giai đại hoan hỷ, nếu là chết, chuyện này sau lưng nhất định sẽ có cái gì đó không thể để cho người khác biết!
Hiện tại, dưới gối chính cung hoàng hậu không có con trai, chỉ có một vị công chúa. Sau khi Hạ Hầu QUân Vũ kế vị một mực không sắc lập thái tử, vài vị hoàng tử trẻ tuổi đều rất ưu tú. Nếu tứ hoàng tử có thể thông qua Trung Nghĩa hầu phủ có thêm quân đội ủng hộ, không thể nghi ngờ đây chính là hổ mọc thêm cách…
Mà lúc này, Ngọc Phi Yên lại mất tích, khiến người khó tránh khỏi suy nghĩ trở nên phức tạp.
Xử lý Ngọc Phi Yên, đả kích đám hỏi của tứ hoàng tử cùng Trung Nghĩa hầu phủ, thấy thế nào cũng cảm thấ đây chính là một hồi âm mưu chính trị .
Ở trong rừng rậm, nàng lấy năng lực bản thân, vì hắn chắn tất cả nguy hiểm sau lưng, người như vậy sẽ là phế vật sao? Nàng nếu là phế vật, vậy những người mang danh thiên tài chẳng phải đều là đồ ngu sao?
Nhưng mà, kinh lạc của nàng quả thật rất dị thường, trong cơ thể không có huyền lực, không thể tập võ, đều phù hợp với những điều ghi trên tài liệu… Chỉ là, thật vất vả mới phát hiện được một cái sủng nhi thú vị như vậy, lại nghĩ sẽ tự mình nuôi tự mình dạy dỗ, chẳng lẽ chỉ vì như vậy liền đem nàng trở về?
Không cam lòng, thật sự là không cam lòng nha!
Huống chi đưa trở về, nàng liền được cứu hay sao?
Không chừng người hạ độc còn đang ở trong Trung Nghĩa hầu phủ, đem nàng trả về, chẳng lẽ lại khiến nàng về chịu chết!
Tâm tình Hạ Hầu Kình Thiên theo nội dung trong tư liệu lúc trầm lúc bổng, đặc biệt khi nhìn đến “Cùng tứ hoàng tử Hạ Hầu Nam có hôn ước" khuôn mặt tuấn tú của hắn triệt để suy sụp toàn phần.
Nàng là…. Cháu dâu của hắn!
“Ca---“ Hạ Hầu Kình Thiên tay cầm ghế dựa phang thẳng xuống đất bể nát.
“Vương gia, bình tĩnh!”
Liễu Thăng phe phẩy ngọc phiến *(quạt), phong độ phiêu phiêu.
Tư liệu này hắn đã xem trước khi đưa qua cho Hạ Hầu Kình Thiên, cho nên đối với hành động của vương gia nhà mình đều tỏ vẻ thật sâu đồng tình.
Hạ Hầu Kình Thiên năm nay đã hai mươi tuổi, cho tới bây giờ đều giữ thân trong sạch không gần nữ sắc, bên ngoài từng đồn đãi hắn là đoạn tụ chi phích, khiến cho vô số nữ tử thanh xuân bi thống rơi lệ, uất hận đến nổi có thể đánh phá vài toà thành trì.
Hiện tại hiếm thấy lắm hắn mới dẫn một nữ hài nhi trở về, nhưng đối phương cư nhiên lại là cháu dâu tương lai của hắn, trái tim nhỏ mẫn cảm yếu ớt (ơ hơ trù tượng ghê cơ) của vương gia nói không chừng có bao nhiêu rối rắm nha---
Bình tĩnh?
Hạ Hầu Kình Thiên quét mắt nhìn Liễu Thăng, nhìn thế nào cũng cảm thấy hắn là đang vui sướng khi người khác gặp hoạ.
Bình tĩnh cái rắm!
Trong từ điển của Hạ Hầu Kình Thiên từ đó đến giờ đều chưa từng có hai từ “Bình tĩnh” này.
Trên tư liệu nói Ngọc Phi Yên ái mộ tứ hoàng tử Hạ Hầu Nam, mỗi ngày đều giống như một kẻ háo sắc truy sau lưng hắn, chọc giận Ngọc Chi Lan, cuối cùng đưa tới hoạ sát thân… Não tàn như vậy có khả năng là tiểu Dã miêu hắn coi trọng hay sao!
Hoàn toàn không có khả năng!
“Tư liệu ghi sai rồi!” Giọng nói Hạ Hầu Kình Thiên có chút cứng ngắt.
“Vương gia, Thanh Hồng ra tay, không có khi nào có sai sót nha.”
Liễu Thăng cười, đem một gáo nước lạnh hắt thẳng vào Hạ Hầu Kình Thiên.
“Ngọc lão gia cùng Ngọc Tinh Khung đã đánh thắng trận, ít ngày nữa sẽ trở về. Nghe nói Ngọc Kinh Lôi thương yêu nhất chính là cháu gái nhỏ Ngọc Phi Yên này, Ngọc KInh Khung cũng đối với bào muội này sủng ái càng nhiều… Vương gia, vẫn là nên đem Phi Yên tiểu thư đưa trở về đi!”
“Lão tử nói sai chính là sai!” Hạ Hầu Kình Thiên đứng mạnh lên, ghế dựa dưới thân liền biến thành tứ phân ngũ liệt.
Người hắn chọn trúng, tuyệt đối không phải là Ngọc Phi Yên kia!
“Liễu Thăng, quản tốt cái miệng ngươi. Bên ngoài nếu truyền ra tí xíu tin tức, gia liền đem ngươi cột lại rồi mang đến cho Đỗ ngũ cô nương làm áp trại tướng công----“
“Đừng! Vương gia, không nên khi dễ người như vậy nha!”
Sau khi đuổi Liễu Thăng đi, Hạ Hầu Kình Thiên vận khinh công, đã sớm biến mất không còn thấy bóng dáng tâm hơi. Liệu Thăng khép lại ngọc phiến trong tay, tinh quang trong mắt lóng lánh.
Ngọc Phi Yên, có chút ý tứ a!
Hạ Hầu Kinh Thiên bước đi có chút nặng nề, khi hắn vào nhà, vén mành lên, nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi phiếm hồng của Ngọc Phi Yên, tâm tình mới dần dần bình ổn lại.
“Mèo con, ngươi không phải là Ngọc Phi Yên kia, có đúng không?” Hạ Hầu Kình Thiên ngồi trên giường, ngón tay khẽ vuốt ve phiến môi mềm mại của Ngọc Phi Yên.
Xúc cảm thật tốt!
Nhớ lại sau khi Ngọc Phi Yên đã trúng độc lại còn quật cường dứt khoát che chở phía sau lưng của mình, Hã Hầu Kình Thiên chậm rãi cúi người, hạ sát xuống trước mặt của Ngọc Phi Yên, khẽ cắn lên đôi môi tím nhạt của nàng mang theo ý trừng phạt nhàn nhạt, chỉ khi nàng hô hấp dồn dập mới chậm rãi nới ra.
Thấy phiến môi thuỷ nhuận sáng bóng thoáng sưng đỏ của nàng, hai gò má Hạ Hầu Kình Thiên chợt nóng lên, từ từ biến thành đỏ ửng, vẻ mặt mang theo vài phần ngây ngô ngại ngùng, qua một hồi lâu mới trở lại bình thường. (huynh đánh yêu chết đi đc a)
Mặc kệ ngươi là ai, ngươi sau này sẽ là mèo con của gia!
Nhìn Ngọc Phi Yên ngủ mê không tỉnh, ánh mắt Hạ Hầu Kình Thiên thâm thuý hơn, giọng nói dần dần trầm thấp.
“Bọn họ hại ngươi, gia liền che chở ngươi; bọn họ nói ngươi là phế vật, gia liền đem ngươi đào tạo thành thiên hạ vô địch.”
“Nhưng mà, ưu việt của gia cũng không phải là công không, ngày sau ngươi chính là mèo con của gia.”
“Gia cho ngươi lên cây đào điểu, ngươi không thể hạ sông tróc ngư* (ta k bíc dịch s, nhưg đại khái là ko cho tỷ làm ngược ý huynh), đối với gia phải trung tâm 200%. Còn nữa, không thể tiếp tục háo sắc! Tiểu bạch kiểm Hạ Hầu Nam kia có tuấn tú hơn gia sao? Nếu còn nhớ đến hắn nữa, gia nhất định sẽ đánh cái mông ngươi nở hoa!” (đáng yêu lần 2--- ing)
Cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy không có gì là chắc chắn, Hạ Hầu kình Thiên nắm tay Ngọc Phi Yên lên, ngón tay út cùng ngón tay út của nàng nghéo lại.
“Một lời nói của gia đáng giá ngàn vàng, ngươi không phản đối, gia coi như ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Ngươi yên tâm, gia sẽ giúp ngươi báo thù! Dư nghiệt Tây Càng kia thế nhưng tổn thương mèo con của gia, gia đi lột da bọn họ! Còn có Tứ Hải các, cũng không nên tồn tại nữa!”
“Về phần thứ dơ bẩn trong Trung Nghĩa hầu phủ, chờ ngươi khoẻ lại, gia giúp ngươi thu thập! Người của gia đều sống rất dai, cho nên ngươi không cần phải giả ngốc bên người gia! Đây coi như là, khảo nghiệm của gia đối với ngươi đi!”
Nghĩ đến những vết roi da trên người Ngọc Phi Yên đều là do Ngọc Chi Lan ban tặng, Hạ Hầu Kình Thiên lièn há mồm cắn lên tay trái của Ngọc Phi Yên.
Đần độn!
Lại vì một tên tiểu bạch kiểm đem chính mình lâm vào hoàn cảnh như vậy, thật sự xứng đáng sao?
Tuy rằng trong lòng mắng như vậy, Hạ Hầu Kình Thiên cuối cùng vẫn không nói ra, lại liếm liếm dấu răng đỏ bừng trên tay nhỏ, xem như là sự trấn an sau khi trừng phạt.
Hạ Hầu Kình Thiên tràn đầy tự tin, trực tiếp hạ dấu ấn kí “Vật sở hữu riêng” lên người nàng. Chuyện khác, tỷ như hôn ước giữa Ngọc Phi Yên cùng Hạ Hầu Nam, hắn căn bản cũng không để vào trong mắt.
Thành trì Liên Nam Cương ở Tây Việt Quốc phòng phủ kiên cố như thế hắn còn có thể huỷ đi, còn sợ không thể khiến cho bọn họ phân ra hay sao?
Nắm nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn của Ngọc Phi Yên, Hạ Hầu Kình Thiên cười đến ác liệt.
Cháu dâu… A, ta không thừa nhận… Ai dám đồng ý!
Bãi săn bắn mây mù mỗi năm một lần đều được cử hành, bỡi vì thích khách Tây Việt Quốc xuất hiện liền bị huỷ bỏ. Hoàng thượng Đại Chu Quốc --- Hạ Hầu Một bên lệnh cho người truy ra thích khách, một bên dẹp đường hồi kinh.
Cho đến khi trở về kinh thành, mới có người đến báo, đích nữ Trung Nghĩa hầu phủ, tương lai là tứ hoàng tử phi Ngọc Phi Yên lại mất tích không rõ tung tích.
Nam Sơn phu nhân thiếp thất của Ngọc Thiên nước mắt lưng tròng quỳ trong hoàng cung dập đầu thỉnh tội, Hạ Hầu Quân Vũ trước tiên phái cấm vệ quân đi đến nơi cũ tìm kiếm Ngọc Phi Yên, còn đưa ra giải thưởng, tiền thưởng thậm chí còn cao tới vạn lượng bạc.
Tin tức Ngọc Phi Yên mất tích nhanh chóng được truyền ra, có người vui mừng có người sầu, càng nhiều người cho là sau lưng việc này lại có một âm mưu khác.
Dù sao Ngọc Kinh Lôi cùng Ngọc Tinh Khung đã đánh thắng trận,chờ tổ tôn bọn họ hồi kinh, nhất định sẽ được hoàng thượng trọng dụng, cùng chuyện Ngọc Phi Yên có hôn ước với tứ hoàng tử thì người được lợi lớn nhất chính là bọn họ.
Nhưng mà ngay thời điểm quan trong như vậy Ngọc Phi Yên lại đột nhiên mât tích, sống không thấy người, chết không thấy xác. Nếu như nàng có thể trở về, tự nhiên giai đại hoan hỷ, nếu là chết, chuyện này sau lưng nhất định sẽ có cái gì đó không thể để cho người khác biết!
Hiện tại, dưới gối chính cung hoàng hậu không có con trai, chỉ có một vị công chúa. Sau khi Hạ Hầu QUân Vũ kế vị một mực không sắc lập thái tử, vài vị hoàng tử trẻ tuổi đều rất ưu tú. Nếu tứ hoàng tử có thể thông qua Trung Nghĩa hầu phủ có thêm quân đội ủng hộ, không thể nghi ngờ đây chính là hổ mọc thêm cách…
Mà lúc này, Ngọc Phi Yên lại mất tích, khiến người khó tránh khỏi suy nghĩ trở nên phức tạp.
Xử lý Ngọc Phi Yên, đả kích đám hỏi của tứ hoàng tử cùng Trung Nghĩa hầu phủ, thấy thế nào cũng cảm thấ đây chính là một hồi âm mưu chính trị .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook