Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
Chương 2: Tiểu Dã miêu*(mèo hoang) nhẫn tâm

“Trả lời ta, ngươi… Là ai? Vì sao ở trong này!”

Hạ Hầu Kình Thiên tiến lên một bước, cả người hắn tản mát ra khí tức cường đại, trực tiếp hướng thân mình nhỏ gầy của Ngọc Phi Yên đi đến.

Đối phương muốn chất vất chính mình, Ngọc Phi Yên làm sao có thể ngoan ngoản thúc thủ chịu trói chứ!

“Buồn cười! Ôn huyền này cũng không phải là nhà ngươi mở, lại không viết tên ngươi, vì sao ngươi có thể tới đây, mà ta lại không thể?”

Trong cánh mũi, Ngọc Phi Yên tuỳ ý để máu tiếp tục chảy, rơi nhanh hoà tan trong nước, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, hướng bên bờ đi tới.

Nàng mau, hắn còn muốn nhanh hơn.

Nàng là tiểu cá chép, hắn lại là cá mập trắng.

Ngọc Phi Yên còn chưa thấy được bên bờ, nam tử giống như đoán được nàng muốn đi đến nơi nào, trước một bước lướt qua, đem quần áo của nàng cầm lên.

“Tiểu hài tử?” Quần áo nho nhỏ, cộng thêm tiếng nói Ngọc Phi Yên độc đáo mềm mại, cái đầu cũng không lớn, khiến Hạ Hầu Kình Thiên hơi sững sờ.

Một cái bình bình thường thường tiểu hài tử như vậy có thể dễ dàng tiến vào nơi này? Mi mục hắn trầm xuống.

“Này! Lưu manh, buông quần áo ta ra!” Thấy đối phương đang cầm quần áo của mình, từng tầng từng tầng mở ra, Ngọc Phi Yên thiếu chút nữa tức muốn hộc máu.

Gia hoả này là cố ý sao?

Tuy rằng thân thể nàng vẫn còn là tiểu nữ sinh, nhưng linh hồn đã là người lớn! Huống hồ trong đám quần áo kia còn cất giấu cái yếm của nàng, hiện tại đang bị mĩ nam cầm trong tay, tình cảnh này thực khiến người muốn phát điên mà.

“Tiểu nha đầu!”

Môi Hạ Hầu Kình Thiênn gợi lên như hai phiến hoa hồng màu hồng nhạt, từ trên nhìn xuống Ngọc Phi Yến đang trốn trong nước.

“Trả đồ cho ta!”

Thấy thân mình bị người nào đó soi mói, Ngọc Phi Yên nhịn không được nhiều như vậy, cắn răng một cái, trực tiếp đánh về phía Hạ Hầu Kình Thiên.

“Tiểu Dã miêu---“

Nhìn bộ dạng đối phương nhe nanh múa vuốt, liền khiến hứng thú của Hạ Hầu Kình Thiên. (theo ta nghĩ thì là nổi lên thú tính thì đúng hơn a)

Nhưng hắn vạn lần cũng không ngờ chỉ trong chớp mắt như vậy, thân thể tiểu nữ hài đơn bạc gầy yếu, tốc độ cùng lực đánh vào lại mạnh như vậy.

“Đông---“

Hạ Hầu Kình Thiên bị cú đáng bất ngờ nên ngã xuống đất, Ngọc Phi Yên giống như một chú ếch con, nhảy chồng lên người hắn.

“Đau…”

Cái ót Hạ Hầu Kình Thiên bắt đau đớn, tiếng rên rỉ vừa thoát ra, môi lại chạm vào đôi cánh hoa mềm nhuyễn nhu hoà, mềm mại ngọt ngào giống như mật hoa.

Đây là… Hạ Hầu Kình Thiên hơi hơi sững sờ, có chút không biết làm sao.

Đối mặt địch nhân, hắn xưa nay luôn tâm ngoan thủ lạt, mặt dù gặp được mỹ nhân kế, khi huy kiếm trảm giai nhân cũng không chút nào dong dài dây dưa, nhưng tình huống trước mắt loại tình huống này vẫn là lần đầu gặp được, đầu óc Hạ Hầu Kình Thiên trong lúc nhất thời có chút mơ hồ.

Ngọc Phi Yên lúc này cũng mở to hai mắt---

Nàng thế nhưng lại gục đối phương, còn cường hôn hắn!

Lúc này, Ngọc Phi Yên hoàn toàn đã quêm chính mình còn đang chảy máu mũi, lực chú ý của nàng toàn bộ đặt ở trên người mỹ nam tử trước mắt.

Môi hắn lạnh lẽo như đá cẩm thạch, cũng giống như con người của hắn, thanh hoa cao quý, không thể với tới. Mà biểu hiện bên ngoài của nam nhân này ngốc trệ khiến hắn thoạt nhìn có chút ngốc manh.

Hay đây là mụ hôn đầu của hắn?

Ngọc Phi Yên sửng sốt.

Nhìn vào ôn tuyền trước mặt, nàng có thể thấy ảnh ngược chính mình trong nước.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bên trên dính toàn máu mũi khiến khuôn mặt nàng trở nên lem luốt, hoàn toàn nhìn không ra diện mạo lúc trước, nàng không kịp tẩy rửa, còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo thật của chính mình, thằng nhãi này liền xuất hiện a.

Nhưng mà, có thể cùng tuyệt sắc mĩ nam hôn môi như vậy, có vẻ nàng kiếm nhiều hơi thì phải!

Ngọc Phi Yên nào biết tư thế này lại khiến cảnh đẹp trước ngực nàng lồ lộ ra ngoài, đối phương đã nhìn không sót một điểm trên người nàng.

Đây là, đỉnh nhọn nụ sen mới hé lộ sao? (thú tính aaa)

Còn rất đẹp!

Nguyên bản Hạ Hầu Kình Thiên đã thanh tỉnh sau khi nhìn đến cảnh xuân sắc trước mắt, ánh mặt lại biến thành mê ly.

Hạ Hầu Kình Thiên một mực không lấy lại tinh thần, mắt to của Ngọc Phi Yên lai quay tròn chuyển động.

Lúc này không chạy, thì chờ đợi khi nào a!

Nàng cuống quít ngồi dậy, đem quần áo hung hăng mặc vào.

Nhưng mà, ngay khi thời điểm Ngọc Phi Yên đứng lên muốn chạy, mắt cá chân tinh tế của nàng liền bị Hạ Hầu Kình Thiên một tay túm được, nàng cả kinh đặt mông ngồi phịch trên người hắn.

“Tiểu Dã miêu, ăn xong lại muốn chạy?”

Hương thơm lưu di trên môi cũng không khiến Hạ Hầu Kình Thiên mất đi lý trí, hắn nhìn Ngọc Phi Yên ánh mặt lại trở nên thâm thuý.

Cả người tiên hương sưng đỏ* (hương thơm khắp thân), máu me trên mặt lại làm cho người ta sợ hãi, cùng với vết máu loang lổ trên quần áo… Tiểu nha đầu này không lẽ là nô nhi nhà ai trộm chạy đến chứ?

Hạ Hầu Kình Thiên híp mắt.

Nhưng mà, lá gan nô nhi này cũng không khỏi quá lớn đi! Chẳnng những đùa giỡn hắn, nàng còn cường hôn hắn, thật sự là to gan lớn mật mà---

Tuy rằng cảm giác cái hôn kia không tệ, nhưng chỉ trêu chọc lướt qua như thế đối với một người nam nhân bình thường mà nói tựa hồ có chút không đủ, rất rất không đủ a…

“Buông tay!”

Cánh tay lớn của đối phương giống như gong siềng, đem Ngọc Phi Yên giam cầm lại. Nên nàng đem hết tất cả vốn liến, nhưng mỗi chiêu thức xuất ra đều bị Hạ Hầu Kình Thiên dễ dàng hoá giải, đầy đủ thể hiện chênh lệch lực lượng giữa nam và nữ.

“Tiếp tục a---“

Nếu nói Hạ Hầu Kình Thiên lúc nãy chính là nghĩ muốn huỷ diệt tiểu Dã miêu này, lúc này lại sinh ra cảm giác hứng thú nồng liệt đối với Ngọc Phi Yên.

Chiêu thức của nàng thật cổ quái, hắn chưa từng thấy qua, lại chiêu chiêu chí mạng...

Nếu lực đạo của tiểu nha đầu này không đủ, đạo hạnh quá thấp kém, lại nói nếu hắn là ngươi bình thường, thì hôm nay người chịu thiệt chính là hắn.

Cũng không biết nàng sư phụ nàng là ai! Sát khí trên người nàng, không phải tiểu nha đầu như nàng có thể có được!

Lúc nàng không chịu thua lại toát lên khí thế cao ngạo cùng quật cường---

Mặt dù ở trong mắt hắn yết ớt không chịu nổi một kích, nhưng lại rất có thú (ta k hiểu ô)! Khiến người nhịn không được lại muốn ức hiếp, nghiền nát, muốn nhìn nàng vùng vẫy giãy chết,cùng bộ dáng đau khổ cầu xin.

Tiểu Dã miêu này, có ý tứ!

Hắn đã rất lâu không gặp được sủng nhi thú vị như vậy!

Lúc này, Ngọc Phi Yên đã sâu sắc nhận thấy giữa nàng cùng Hạ Hầu Kinh Thiên năng lực có sự chêng lệch rất xa, cũng thật sâu cảm nhận được thân thể của chính mình có bao nhiêu vô dụng.

Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ đánh cho mẹ hắn đều nhận không ra hắn, chỗ nào lại giống như mèo con bị người đùa giỡn như hiện tại!

Hắn cho rằng nàng là người đần độn sao? Chỉ cần dùng hai ngón tay, liền hoá giải chiêu thức của nàng, còn hứng trí dào dạt nhìn nàng. Đây chẳng khác nào là đánh vào mặt nàng chứ!

Bỏ qua đi, nàng làm sao có thể chật vật như vậy!

Thấy mạnh bạo không được, Ngọc Phi Yên liền thay đổi chiêu thức.

Xé, cào, cắn, khóc lóc om sòm, các kiểu kỹ năng, tất cả nàng đều xuất ra.

Dù sao nàng cũng là nữ nhân, không cần thiết làm theo đạo nghĩa giang hồ. Huống chi nàng bây giờ chỉ mới có mười ba tuổi, sợ gì!

Ngay khi Ngọc Phi Yên cắn lên đầu vai Hạ Hầu Kình Thiên, chợt phát hiện có gì đó khác thường, hình như có cái gì đó kỳ quái đang dán vào đùi nàng (YY *che mặt*).

Trãi qua năm tháng, Ngọc Phi Yên dĩ nhiên không phải là tiểu loli đơn thuần.

Nhất thời gò má ửng hồng như hai đoá phù dung, cùng với vành tai đỏ bừng, lại giống như mãnh thú, Ngọc Phi Yên nổi giận chộp lấy một chiếc giày, nện mạnh lên huyện thái dương của Hạ hầu Kình Thiên.

“Lưu manh, đáng chết!”

Hạ Hầu Kình Thiên ăn đau nới tay, Ngọc Phi Yên như con cá nhỏ, nhanh chóng nhảy vọt lên. Theo sau là chiêu “Hoành tảo thiên quân”, tụ tập khí lực toàn thân, một cước nặng nề đá xuống hạ thân mĩ nam.

Đá cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn luôn!

Mắt thấy Ngọc Phi Yên thật sự tức giận, Hạ hầu Kình Thiên vội vàng che lại bộ vị mấu chốt, một cước cuối cùng kia hung hăng nện xuống bụng hắn.

Đau qua!

Tiểu Dã miêu thật nhẫn tâm! Hạ Hầu Kình Hiên nhe răng, thiếu chút nữa hắn liền mất a----

Mặc dù lần này đắc thủ, Ngọc Phi Yên cũng không dám ham chiến.

Trước mắt nàng còn có đối thủ nguy hiểm! Thừa dịp Hạ Hầu Kinh Thiên đang thất thần, Ngọc Phi Yên co cẳng chạy mất, thuận tiện lấy đi quần áo trên bờ của hắn.

Cho ngươi không có quần áo để mặc!

Cho ngươi không có mặt mũi đi ra ngoài!

Cho ngươi không dám đuổi theo ta!

Nhìn bóng dáng kiều nhỏ kia đang chạy vội rời đi, Hạ Hầu Kình Thiên chậm rãi ngồi dậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương