Phúc Hắc Tiên Sinh
-
Chương 9-1: Bão táp gia đình (Thượng)
“Không thể ở cùng một chỗ!” cha già Bảo lắc đầu liên tục.
“Không thể ở cùng một chỗ!” mẹ Bảo ánh mắt đoạn tuyệt.
“Ba mẹ, hai người làm gì đây?” Bảo Du có chút dở khóc dở cười, rõ ràng đã nói cuối tuần gia đình liên hoan, sao vừa về nhà một lần đã bị chặn lại hỏi cung.
“Tiểu Du, nghe mẹ nói, chuyện này thật sự không được.” Mẹ Bảo đã chẳng còn ôn nhu hòa ái như trước, đúng là đổi mặt.
Gương mặt Bảo Du có vài phần bất ngờ, hắn tuy nói vì Tiểu Xuân đã sớm công khai với gia đình, nhưng trong lòng vẫn mong nếu cha mẹ có thể chấp nhận Bảo Chiếu và Tô Lạc, hẳn sẽ không gây khó dễ với hai người quá. Thế nhưng thái độ cha Bảo mẹ Bảo kiên định, khiến trong lòng hắn có chút do dự, tựa như có điều bất ổn.
Mà giờ khắc này, Bảo Chiếu đưa theo Tô Lạc vừa bước vào cửa chính bắt gặp dáng vẻ của cha mẹ và anh cả cũng sửng sốt, cả nhà đứng trong phòng khách có điểm xấu hổ.
“Tóm lại chính là không được!” Cuối cùng vẫn là cha Bảo lên tiếng, “Tiểu Chiếu ở cùng Tô Lạc, Tiểu Du dĩ nhiên con phải đảm nhận trách nhiệm nối dõi tông đường!”
Bảo Chiếu hơi ngây người, lần trước cha mẹ ép anh cả xem mắt thì hắn còn cho rằng cha mẹ chẳng qua là làm bộ tâm ý khó khăn mà thôi. Song nhìn tư thế giờ phút này, lại có vẻ thực sự có chủ ý kiên định.
Bảo Du cũng không tin, chỉ giật mình trong khoảnh khắc: “Cha mẹ lần trước gặp Tô lạc chẳng phải đã nói hai người là các vị phụ huynh tiến bộ sao? Vậy sao lần này nhất định ép con về chuyện cháu đích tôn?”
Nhắc lại chuyện từng nói rằng mình là bậc phụ huynh tiến bộ khiến mẹ Bảo có chút đỏ mặt, nhưng vẫn thẳng thắn: “Khi đó có thể nói tự nhiên như thế là vì trong nhà còn con có thể nối dõi tông đường!”
Bảo Du nghe lời qua quít của mẹ có phần muốn cười, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nên ướm hỏi: “Nói vậy có phải ý rằng bản thân con xui xẻo phải không?”
“Anh!” Bảo Chiếu lo lắng gọi một tiếng.
Bảo Du tiếp tục: “Bởi vì chuyện của con là sau khi Tiểu Chiếu có bạn trai, cho nên con nhất định phải gánh trách nhiệm của người khác sao?”
“Tiểu Du sao con có thể nói như vậy?” Mẹ Bảo trách cứ “Con là anh mà!”
Bảo Du cười tự giễu: “Vâng, con là anh, vậy nên vĩnh viễn phải theo sau Tiểu Chiếu. Bởi vì Tiểu Chiếu là em, con đã nhượng cổ phần công ty, để cho nó làm người thừa kế chẳng phải sao? Kết quả hiện tại là gì, bởi vì Tiểu Chiếu là em cho nên ngay cả quyền chọn người để yêu con cũng không có?”
“Anh, anh đang nói gì vậy? Liên quan gì tới cổ phần của công ty?” Bảo Chiếu sợ ngây người, Tô Lạc ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Bảo Du liếc mắt nhìn em trai đầy phức tạp: “Chú thực sự cho rằng bản thân mình đang đi làm cho cha? Chú thật sự cho rằng anh không muốn tiếp quản công ty sao? Chú cảm giác mình thằng ngốc, Bảo Chiếu anh cho chú biết, chú thực sự là một thằng đại ngốc! Ba mẹ bảo vệ chú, còn anh thì là vật hi sinh chẳng nhẽ chú không nhìn ra sao?”
“Anh...” Nỗi niềm oán hận bấy lâu của Bảo Chiếu tâm sự lúc say đã bị vô ý nói ra hết, lại còn bị Bảo Du vạch trần tại nhà, thật sự là từng chữ đâm vào tim! Hắn ngẩn người, nỗi lòng cuồn cuộn, nhất thời nói không thành lời.
“Đủ rồi!” Cha Bảo quát lớn, “Tiểu Du, mày đừng có nói sang chuyện khác mà lôi Tiểu Chiếu vào, tóm lại chuyện này không thể chấp nhận!”
Mẹ Bảo đữo cha Bảo, trách cứ nhìn Bảo Du: “Tiểu Du sao con có thể nói như thế? Tiểu Chiếu, Tiểu Chiếu là em trai con mà!”
Bảo Du lắc đầu: “Mẹ, nhiều năm qua con chưa từng bạc đãi em trai một chút nào? Là hai người ép con!”
“Tiểu Du...” đôi mắt mẹ Bảo đỏ hoe.
Bảo Chiếu lúc trước rượu say lúc sau lỡ lời, hiểu nhầm lời của người trong nhà mà dốc bầu tâm sự với Tô Lạc. Sau khi Tô Lạc ở cùng Bảo Chiếu, dần dần hiểu ra gia đình họ Bảo rất bảo vệ tính cách nóng nảy của con trai. Bảo sao trước giờ cha Bảo vẫn luôn có chút khó chịu, dây ăng ten khó tính của Bảo Chiếu cũng chẳng thu tín hiệu yêu thương của cha, Tô Lạc muốn đứng lên hòa giải mà có tâm có lực chỉ tiếc chẳng có chỗ dùng. Vậy mà đúng thời điểm này ông anh trưởng lại phát ngôn như vậy, đối với Bảo Chiếu thì nhất định là đòn trời giáng?
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Tô Lạc tận mắt trông thấy bên trong vở kịch, mẹ Bảo còn ra sức dùng mắt ra tín hiệu với Bảo Du! Hơn nữa hai người còn dùng mấy câu đối thoại cẩu huyết, khiến Tô Lạc nhớ lại Bảo Du trước đây thích diễn mấy loại kịch xấu như này. Khóe mắt cậu không khỏi run rẩy, âm thầm oán hận mẹ Bảo với anh Bảo, muốn điều đình thì cũng chẳng cần ra tay tàn nhẫn với xích mích cha con chứ!
Tô Lạc nhìn cha Bảo đang tức giận nặng nề hít thở, lại xem qua Bảo Chiếu đang bị đả kích, thâm tâm liền hạ quyết định. Dám coi thường quản lý của tôi, anh cả à, anh cũng đừng trách tôi giở mấy trò nhỏ xấu xa! Luôn luôn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, trợ lý Tô nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười chẳng mang ý tốt.
Thế là bên này gia đình họ Bảo vừa có một trận long trời lở đất, Dung Tiểu Xuân nơi đó liền nhận được tin tức, báo rằng hai bậc phụ huynh nhà họ Bảo kiên quyết không đồng ý chuyện giữa cậu và Bảo Du. Mấy ngày qua sự đau khổ khi yêu đơn phương cuối cùng đã kết thúc, Dung Tiểu Xuân sau cùng đã có thể sống trong ngọt ngào quả thực như bị sét đánh!
“Đừng quá lo lắng!” Mạc tiểu thư an ủi cậu, “Trên tạp chí bảo hôm nay vận của chòm sao Song Ngư xấu siêu cấp, ầy, nhưng tuần giữa tháng sẽ bắt đầu đổi vận...”
Dung Hạ trợn mắt: “Cô cũng miễn cưỡng quá rồi đấy!”
“Này, là thành ý thật tâm của tôi đó!” Mạc tiểu thư kháng nghị nói.
“Đem mấy chòm sao ra nói mà cũng coi là có thành ý sao?” Dung Hạ không chút khoan dung.
“Hai đứa đừng cãi nhau, ” Dung Tiểu Xuân mặt mũi đau khổ, “Hiện tại lo liệu thế nào giờ?”
Mạc tiểu thư cùng Dung Hạ đưa mắt nhìn nhau: “Vậy tìm anh Bảo bàn bạc xem.”
Bảo Du lúc này có thể nói là ý đắc chĩ mãn, ngày trước ám chỉ ra hiệu thế nào cũng chưa được, lần này thừa dịp trời cho cơ hội sau cùng đã giáng cho em trai một đòn nghiêm trọng, phải chi hồi bé nó và cha cũng hòa thuận! Phải hiểu rằng sự kiện lần này hắn và mẹ đã âm thầm tập lời thoại bao ngày, chỉ để làm trung gian cho mâu thuẫn cha con. Nhân tiện, Bảo Du tuyệt đối sẽ không bỏ qua vai diễn của mấy vở bi kịch, mà mẹ Bảo cũng rất hài lòng khi mình trở thành nữ diễn viên trong một vở kịch luân lý của một gia đình giàu có.
Bảo Chiếu đáng thương bị Bảo anh đả kích thê thảm, không chịu được liền vào phòng sách tìm cha Bảo đối chất, mà mẹ Bảo vô cùng hào phóng, phất tay ra hiệu cho Tô Lạc theo vào. Bà tin tưởng rằng Tô Lạc khéo léo hòa giải, sẽ có thể giải thích rõ ràng với cả hai cha con. Mà Bảo Du cũng rất hiểu Tô Lạc, dĩ nhiên biết là người yêu của em trai lòng dạ có chút hẹp hòi, cho nên đại khái Dung Tiểu Xuân rất nhanh liền nghe được tin đồn
Không ngoài dự tính của Bảo Du, ban tối Dung Tiểu Xuân đáng thương tìm tới cửa.
“Ông chủ, ây, nghe nói... Nghe nói hôm nay hai bác rất tức giận?” Dung Tiểu Xuân ôm cốc ca cao nóng ngồi trên sa lông, vẻ mặt hốt hoảng.
Bảo Du ra vẻ mạnh mẽ cười đáp: “Em nghe ai bảo? Không đâu!” Đúng là diễn mãi cảnh đau khổ cũng thành nghiện.
“Này, anh đừng có giấu em, ” Dung Tiểu Xuân mày ủ mặt ê, “Bây giờ tính thế nào đây?”
Bảo Du ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục giả ngốc đáp: “Tính cái gì đây? Tiểu Xuân em đừng nghe tin đồn.”
Dung Tiểu Xuân nghe vậy cau mày bảo: “Em biết đấy là chuyện nhà anh, em khó thể can thiệp. Nhưng mà ông chủ, chuyện này em cũng có một phần trách nhiệm.”
Bảo Du quay đầu: “Không hiểu em đang nói gì.”
Dung Tiểu Xuân tức giận: “Em biết anh muốn bảo vệ em, những việc công khai với gia đình là việc em không thể một mình anh chịu đựng! Nếu em không tỏ chút thái độ nàp thì chẳng phải rất kì cục sao, dù sao, dù sao chúng ta vẫn nên cùng nhau gánh vác.”
Bảo Du khẽ nhếch khóe môi, nhẹ cười nói: “Ngốc à, nói đến thật đúng là một lòng một dạ, nhưng bây giờ em có thể vì anh mà công khai với cả nhà không?”
“Hả?” Dung Tiểu Xuân ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới gục đầu xuống ủ rũ, “Nhà anh cũng đã chấp nhận Bảo Chiếu với Tô Lạc, nhưng tình hình lần này, em... Em mà nói với cả nhà chẳng phải còn tệ hơn sao?”
Bảo Du cũng không ép cậu, chỉ xoa xoa tóc cậu: “Tiểu Xuân, anh đã quyết tâm rồi.”
“Quyết tâm gì?” Dung Tiểu Xuân ngây ngốc ngẩng đầu.
Bảo Du ngồi sát cạnh cậu, nắm tay cậu và bảo: “Anh không biết chúng ta có thể ở cùng nhau bao lâu, anh không muốn thề thốt khoa trương đối với chuyện trong tương lai. Nhưng khi anh đã quyết định bắt đầu ở chung một chỗ với em, anh đã quyết tâm không cần để ý những việc khác, cũng chẳng phải chỉ chơi đùa, là anh thực sự muốn quen, muốn ở cùng với em. Chúng ta đều đã ba mươi, đều muốn có sự ổn định, anh chỉ hi vọng chúng ta làm một cặp tình nhân bình thường, cho đến ngày trở thành người nhà của nhau.”
“Ông chủ...”
“Cho nên, giới thiệu đối phương với gia đình là chuyện tất nhiên. Tiểu Xuân, không phải chỉ là chuyện công khai giới tính, là anh muốn cả nhà biết em, để tất cả sẽ thành người một nhà. Tuy rằng bây giờ vẫn khó khăn, nhưng phải làm mới có kết quả. Cha mẹ bên này anh sẽ giải thích, nhất định anh sẽ khiến cả nhà chấp nhận em. Còn phía gia đình em, từ từ sẽ đến, không vội.”
Dung Tiểu Xuân tròn xoe mắt, vừa mới bước vào chuyện tình cảm yêu đương, cậu đâu còn đủ lý trí để tính tới chuyện gia đình, hơn nữa cậu cũng chưa dám nghĩ. Hiện tại Bảo Du nói vậy tự nhiên vạn phần cảm động, cậu tự nhủ phải ở động viên gia đình lâu dài, thăm dò ý kiến.”Em biết rồi, ” cậu tựa đầu vào vai Bảo Du, có chút ngượng ngùng đáp, “Em cũng sẽ cố gắng.”
Bảo Du ôm Dung Tiểu Xuân vào lòng, không thu lại ý cười xấu xa trên môi. Không vội? Sao có thể vội! Vội càng nhỡ chết thì sao! Hai người đã uổng phí biết bao thời gian, bao ngày tháng để được ở bên cạnh nhau, hiện tại Bảo Du sợ nhất có chuyện chẳng lành, sợ nhất ba mẹ họ Dung lại khăng khăng thêm mấy buổi xem mắt. Tuy nói chuyện công khai nhất định phải bàn bạc kỹ hơn, nhưng mau chóng chuẩn bị sẵn sàng không phải tốt hơn sao? Bảo Du yên lặng ôm chặt Dung Tiểu Xuân, thì thầm, anh đã tóm được rồi, Tiểu Xuân em đừng có chạy!
“Không thể ở cùng một chỗ!” mẹ Bảo ánh mắt đoạn tuyệt.
“Ba mẹ, hai người làm gì đây?” Bảo Du có chút dở khóc dở cười, rõ ràng đã nói cuối tuần gia đình liên hoan, sao vừa về nhà một lần đã bị chặn lại hỏi cung.
“Tiểu Du, nghe mẹ nói, chuyện này thật sự không được.” Mẹ Bảo đã chẳng còn ôn nhu hòa ái như trước, đúng là đổi mặt.
Gương mặt Bảo Du có vài phần bất ngờ, hắn tuy nói vì Tiểu Xuân đã sớm công khai với gia đình, nhưng trong lòng vẫn mong nếu cha mẹ có thể chấp nhận Bảo Chiếu và Tô Lạc, hẳn sẽ không gây khó dễ với hai người quá. Thế nhưng thái độ cha Bảo mẹ Bảo kiên định, khiến trong lòng hắn có chút do dự, tựa như có điều bất ổn.
Mà giờ khắc này, Bảo Chiếu đưa theo Tô Lạc vừa bước vào cửa chính bắt gặp dáng vẻ của cha mẹ và anh cả cũng sửng sốt, cả nhà đứng trong phòng khách có điểm xấu hổ.
“Tóm lại chính là không được!” Cuối cùng vẫn là cha Bảo lên tiếng, “Tiểu Chiếu ở cùng Tô Lạc, Tiểu Du dĩ nhiên con phải đảm nhận trách nhiệm nối dõi tông đường!”
Bảo Chiếu hơi ngây người, lần trước cha mẹ ép anh cả xem mắt thì hắn còn cho rằng cha mẹ chẳng qua là làm bộ tâm ý khó khăn mà thôi. Song nhìn tư thế giờ phút này, lại có vẻ thực sự có chủ ý kiên định.
Bảo Du cũng không tin, chỉ giật mình trong khoảnh khắc: “Cha mẹ lần trước gặp Tô lạc chẳng phải đã nói hai người là các vị phụ huynh tiến bộ sao? Vậy sao lần này nhất định ép con về chuyện cháu đích tôn?”
Nhắc lại chuyện từng nói rằng mình là bậc phụ huynh tiến bộ khiến mẹ Bảo có chút đỏ mặt, nhưng vẫn thẳng thắn: “Khi đó có thể nói tự nhiên như thế là vì trong nhà còn con có thể nối dõi tông đường!”
Bảo Du nghe lời qua quít của mẹ có phần muốn cười, nhưng cuối cùng trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nên ướm hỏi: “Nói vậy có phải ý rằng bản thân con xui xẻo phải không?”
“Anh!” Bảo Chiếu lo lắng gọi một tiếng.
Bảo Du tiếp tục: “Bởi vì chuyện của con là sau khi Tiểu Chiếu có bạn trai, cho nên con nhất định phải gánh trách nhiệm của người khác sao?”
“Tiểu Du sao con có thể nói như vậy?” Mẹ Bảo trách cứ “Con là anh mà!”
Bảo Du cười tự giễu: “Vâng, con là anh, vậy nên vĩnh viễn phải theo sau Tiểu Chiếu. Bởi vì Tiểu Chiếu là em, con đã nhượng cổ phần công ty, để cho nó làm người thừa kế chẳng phải sao? Kết quả hiện tại là gì, bởi vì Tiểu Chiếu là em cho nên ngay cả quyền chọn người để yêu con cũng không có?”
“Anh, anh đang nói gì vậy? Liên quan gì tới cổ phần của công ty?” Bảo Chiếu sợ ngây người, Tô Lạc ở bên cạnh cũng trợn mắt há hốc mồm.
Bảo Du liếc mắt nhìn em trai đầy phức tạp: “Chú thực sự cho rằng bản thân mình đang đi làm cho cha? Chú thật sự cho rằng anh không muốn tiếp quản công ty sao? Chú cảm giác mình thằng ngốc, Bảo Chiếu anh cho chú biết, chú thực sự là một thằng đại ngốc! Ba mẹ bảo vệ chú, còn anh thì là vật hi sinh chẳng nhẽ chú không nhìn ra sao?”
“Anh...” Nỗi niềm oán hận bấy lâu của Bảo Chiếu tâm sự lúc say đã bị vô ý nói ra hết, lại còn bị Bảo Du vạch trần tại nhà, thật sự là từng chữ đâm vào tim! Hắn ngẩn người, nỗi lòng cuồn cuộn, nhất thời nói không thành lời.
“Đủ rồi!” Cha Bảo quát lớn, “Tiểu Du, mày đừng có nói sang chuyện khác mà lôi Tiểu Chiếu vào, tóm lại chuyện này không thể chấp nhận!”
Mẹ Bảo đữo cha Bảo, trách cứ nhìn Bảo Du: “Tiểu Du sao con có thể nói như thế? Tiểu Chiếu, Tiểu Chiếu là em trai con mà!”
Bảo Du lắc đầu: “Mẹ, nhiều năm qua con chưa từng bạc đãi em trai một chút nào? Là hai người ép con!”
“Tiểu Du...” đôi mắt mẹ Bảo đỏ hoe.
Bảo Chiếu lúc trước rượu say lúc sau lỡ lời, hiểu nhầm lời của người trong nhà mà dốc bầu tâm sự với Tô Lạc. Sau khi Tô Lạc ở cùng Bảo Chiếu, dần dần hiểu ra gia đình họ Bảo rất bảo vệ tính cách nóng nảy của con trai. Bảo sao trước giờ cha Bảo vẫn luôn có chút khó chịu, dây ăng ten khó tính của Bảo Chiếu cũng chẳng thu tín hiệu yêu thương của cha, Tô Lạc muốn đứng lên hòa giải mà có tâm có lực chỉ tiếc chẳng có chỗ dùng. Vậy mà đúng thời điểm này ông anh trưởng lại phát ngôn như vậy, đối với Bảo Chiếu thì nhất định là đòn trời giáng?
Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, Tô Lạc tận mắt trông thấy bên trong vở kịch, mẹ Bảo còn ra sức dùng mắt ra tín hiệu với Bảo Du! Hơn nữa hai người còn dùng mấy câu đối thoại cẩu huyết, khiến Tô Lạc nhớ lại Bảo Du trước đây thích diễn mấy loại kịch xấu như này. Khóe mắt cậu không khỏi run rẩy, âm thầm oán hận mẹ Bảo với anh Bảo, muốn điều đình thì cũng chẳng cần ra tay tàn nhẫn với xích mích cha con chứ!
Tô Lạc nhìn cha Bảo đang tức giận nặng nề hít thở, lại xem qua Bảo Chiếu đang bị đả kích, thâm tâm liền hạ quyết định. Dám coi thường quản lý của tôi, anh cả à, anh cũng đừng trách tôi giở mấy trò nhỏ xấu xa! Luôn luôn là kẻ lòng dạ hẹp hòi, trợ lý Tô nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười chẳng mang ý tốt.
Thế là bên này gia đình họ Bảo vừa có một trận long trời lở đất, Dung Tiểu Xuân nơi đó liền nhận được tin tức, báo rằng hai bậc phụ huynh nhà họ Bảo kiên quyết không đồng ý chuyện giữa cậu và Bảo Du. Mấy ngày qua sự đau khổ khi yêu đơn phương cuối cùng đã kết thúc, Dung Tiểu Xuân sau cùng đã có thể sống trong ngọt ngào quả thực như bị sét đánh!
“Đừng quá lo lắng!” Mạc tiểu thư an ủi cậu, “Trên tạp chí bảo hôm nay vận của chòm sao Song Ngư xấu siêu cấp, ầy, nhưng tuần giữa tháng sẽ bắt đầu đổi vận...”
Dung Hạ trợn mắt: “Cô cũng miễn cưỡng quá rồi đấy!”
“Này, là thành ý thật tâm của tôi đó!” Mạc tiểu thư kháng nghị nói.
“Đem mấy chòm sao ra nói mà cũng coi là có thành ý sao?” Dung Hạ không chút khoan dung.
“Hai đứa đừng cãi nhau, ” Dung Tiểu Xuân mặt mũi đau khổ, “Hiện tại lo liệu thế nào giờ?”
Mạc tiểu thư cùng Dung Hạ đưa mắt nhìn nhau: “Vậy tìm anh Bảo bàn bạc xem.”
Bảo Du lúc này có thể nói là ý đắc chĩ mãn, ngày trước ám chỉ ra hiệu thế nào cũng chưa được, lần này thừa dịp trời cho cơ hội sau cùng đã giáng cho em trai một đòn nghiêm trọng, phải chi hồi bé nó và cha cũng hòa thuận! Phải hiểu rằng sự kiện lần này hắn và mẹ đã âm thầm tập lời thoại bao ngày, chỉ để làm trung gian cho mâu thuẫn cha con. Nhân tiện, Bảo Du tuyệt đối sẽ không bỏ qua vai diễn của mấy vở bi kịch, mà mẹ Bảo cũng rất hài lòng khi mình trở thành nữ diễn viên trong một vở kịch luân lý của một gia đình giàu có.
Bảo Chiếu đáng thương bị Bảo anh đả kích thê thảm, không chịu được liền vào phòng sách tìm cha Bảo đối chất, mà mẹ Bảo vô cùng hào phóng, phất tay ra hiệu cho Tô Lạc theo vào. Bà tin tưởng rằng Tô Lạc khéo léo hòa giải, sẽ có thể giải thích rõ ràng với cả hai cha con. Mà Bảo Du cũng rất hiểu Tô Lạc, dĩ nhiên biết là người yêu của em trai lòng dạ có chút hẹp hòi, cho nên đại khái Dung Tiểu Xuân rất nhanh liền nghe được tin đồn
Không ngoài dự tính của Bảo Du, ban tối Dung Tiểu Xuân đáng thương tìm tới cửa.
“Ông chủ, ây, nghe nói... Nghe nói hôm nay hai bác rất tức giận?” Dung Tiểu Xuân ôm cốc ca cao nóng ngồi trên sa lông, vẻ mặt hốt hoảng.
Bảo Du ra vẻ mạnh mẽ cười đáp: “Em nghe ai bảo? Không đâu!” Đúng là diễn mãi cảnh đau khổ cũng thành nghiện.
“Này, anh đừng có giấu em, ” Dung Tiểu Xuân mày ủ mặt ê, “Bây giờ tính thế nào đây?”
Bảo Du ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục giả ngốc đáp: “Tính cái gì đây? Tiểu Xuân em đừng nghe tin đồn.”
Dung Tiểu Xuân nghe vậy cau mày bảo: “Em biết đấy là chuyện nhà anh, em khó thể can thiệp. Nhưng mà ông chủ, chuyện này em cũng có một phần trách nhiệm.”
Bảo Du quay đầu: “Không hiểu em đang nói gì.”
Dung Tiểu Xuân tức giận: “Em biết anh muốn bảo vệ em, những việc công khai với gia đình là việc em không thể một mình anh chịu đựng! Nếu em không tỏ chút thái độ nàp thì chẳng phải rất kì cục sao, dù sao, dù sao chúng ta vẫn nên cùng nhau gánh vác.”
Bảo Du khẽ nhếch khóe môi, nhẹ cười nói: “Ngốc à, nói đến thật đúng là một lòng một dạ, nhưng bây giờ em có thể vì anh mà công khai với cả nhà không?”
“Hả?” Dung Tiểu Xuân ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới gục đầu xuống ủ rũ, “Nhà anh cũng đã chấp nhận Bảo Chiếu với Tô Lạc, nhưng tình hình lần này, em... Em mà nói với cả nhà chẳng phải còn tệ hơn sao?”
Bảo Du cũng không ép cậu, chỉ xoa xoa tóc cậu: “Tiểu Xuân, anh đã quyết tâm rồi.”
“Quyết tâm gì?” Dung Tiểu Xuân ngây ngốc ngẩng đầu.
Bảo Du ngồi sát cạnh cậu, nắm tay cậu và bảo: “Anh không biết chúng ta có thể ở cùng nhau bao lâu, anh không muốn thề thốt khoa trương đối với chuyện trong tương lai. Nhưng khi anh đã quyết định bắt đầu ở chung một chỗ với em, anh đã quyết tâm không cần để ý những việc khác, cũng chẳng phải chỉ chơi đùa, là anh thực sự muốn quen, muốn ở cùng với em. Chúng ta đều đã ba mươi, đều muốn có sự ổn định, anh chỉ hi vọng chúng ta làm một cặp tình nhân bình thường, cho đến ngày trở thành người nhà của nhau.”
“Ông chủ...”
“Cho nên, giới thiệu đối phương với gia đình là chuyện tất nhiên. Tiểu Xuân, không phải chỉ là chuyện công khai giới tính, là anh muốn cả nhà biết em, để tất cả sẽ thành người một nhà. Tuy rằng bây giờ vẫn khó khăn, nhưng phải làm mới có kết quả. Cha mẹ bên này anh sẽ giải thích, nhất định anh sẽ khiến cả nhà chấp nhận em. Còn phía gia đình em, từ từ sẽ đến, không vội.”
Dung Tiểu Xuân tròn xoe mắt, vừa mới bước vào chuyện tình cảm yêu đương, cậu đâu còn đủ lý trí để tính tới chuyện gia đình, hơn nữa cậu cũng chưa dám nghĩ. Hiện tại Bảo Du nói vậy tự nhiên vạn phần cảm động, cậu tự nhủ phải ở động viên gia đình lâu dài, thăm dò ý kiến.”Em biết rồi, ” cậu tựa đầu vào vai Bảo Du, có chút ngượng ngùng đáp, “Em cũng sẽ cố gắng.”
Bảo Du ôm Dung Tiểu Xuân vào lòng, không thu lại ý cười xấu xa trên môi. Không vội? Sao có thể vội! Vội càng nhỡ chết thì sao! Hai người đã uổng phí biết bao thời gian, bao ngày tháng để được ở bên cạnh nhau, hiện tại Bảo Du sợ nhất có chuyện chẳng lành, sợ nhất ba mẹ họ Dung lại khăng khăng thêm mấy buổi xem mắt. Tuy nói chuyện công khai nhất định phải bàn bạc kỹ hơn, nhưng mau chóng chuẩn bị sẵn sàng không phải tốt hơn sao? Bảo Du yên lặng ôm chặt Dung Tiểu Xuân, thì thầm, anh đã tóm được rồi, Tiểu Xuân em đừng có chạy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook