Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 74: Ta biết ngươi

Nhìn hai người chạy lên lầu, mặt Đế Dạ Hiên không thể đen hơn được nữa. "Thật không biết bọn họ có quen nhau không nữa?" Mộc Thương vừa cắn một miếng trái cây vừa nói.

"Ngươi biết cái gì?" Lầu hai, Phượng Thiên Vũ kéo Mộc Mộc vào một căn phòng nhỏ, nghi ngờ cất giọng hỏi?

"Ta biết ngươi." Mộc Mộc tùy tiện nói, trước kia là một Ma Sư nàng cũng đã từng nghe qua.

"Ngươi làm sao lại biết ta?" Phượng Thiên Vũ sẽ không cho là nàng biết thân phận hiện giờ của nàng.

"Trong đội ngũ của ta từng có một người nhắc đến ngươi, Phượng Thiên Vũ, nữ, 23 tuổi, Vương bài đặc công của nước Z." Mộc Mộc bình thản nói, nhưng thực ra trong lòng đang nhảy loạn, vì sao ư, Phượng Thiên Vũ chính là thần tượng của nàng a.

Phượng Thiên Vũ khoát tay: "Không cần nói nữa, những thứ này ngươi về sau không được nhắc nữa biết không? Hừng đông ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây, ngươi muốn làm như thế nào?"

"Còn có thể làm như thế nào, vẫn phải đợi a!" Mộc Mộc bĩu môi, bất mãn nói.

Hai người hàn huyên một hồi rồi mới đi xuống lầu, Đế Dạ Hiên quay lưng về khách điếm, mắt miên man nhìn bên ngoài không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Dạ Hiên." Phượng Thiên Vũ đi xuống lầu, trông thấy bóng lưng kia, tràn đầy cô tịch, làm cho người ta nhìn thấy liền đau lòng.

"Nha đầu, nghỉ ngơi thôi." Đế Dạ Hiên cười một tiếng, nha đầu, còn biết xuống sao.

Phượng Thiên Vũ thấy hắn như thế, không nói thêm gì nữa, nhẹ gật đầu: "Ừ."

Đế Dạ Hiên đi qua, áo choàng màu đen biến thành màu lam, đúng là người đẹp mặc cái gì cũng đẹp nha.

Màu đen, khí phách, màu trắng, thanh tao, màu đỏ, kinh diễm, màu lam, một tư vị mới mẻ khác.

Phượng Thiên Vũ khẽ thở dài một cái, xem ra nàng chọn đúng một bông hoa đào rồi a.

"Nha đầu, đi thôi."

"Ừ."

Mộc Thương nhìn hai người thân mật rời đi, hừ một tiếng, trong nháy mắt di động đến một căn phòng, đẩy cửa, ngủ!

"Dạ Hiên, chàng an phận đi." Trong phòng truyền ra âm thanh của Phượng Thiên Vũ.

"Nha đầu, nàng mê người như vậy, ta an phận như thế nào được?" Giống như là đang cười, cũng giống như âm thanh bị đè nén truyền ra, ngay sau đó, kết giới liền xuất hiện.

Phượng Thiên Vũ nhìn người ở trên mình, nhíu mày: "Dạ Hiên, chàng xác định là chàng muốn chơi?"

Đế Dạ Hiên khẽ cười: "Ừ."

Phượng Thiên Vũ lấy hai tay choàng vào cổ hắn, đem đầu của hắn ép xuống, sau đó hôn lên.

Đế Dạ Hiên khẽ giật mình, hắn chỉ là muốn dọa nha đầu một chút thôi mà, thật sự, hắn thề đó.

Cảm nhận được hương vị ngọt ngào truyền đến, Đế Dạ Hiên phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng phản công, lửa nóng nhanh chóng phủ lên, triền miên liếm mút.

Hơi thở Phượng Thiên Vũ hỗn loạn, thầm mắng một tiếng, sớm biết như vậy không nên trêu chọc rồi.

Thật lâu, Đế Dạ Hiên mới buông Phượng Thiên Vũ ra, đầu chôn vào hõm cổ của nàng.

Ngửi mùi thơm mát trên người nàng, môi mỏng khẽ cười: "Nha đầu, nàng chỉ là của ta."

Khóe miệng Phượng Thiên Vũ kéo ra: "Nếu ta vừa ý với người khác thì làm sao bây giờ?"

"Giết." Nhàn nhạt một chữ, bao hàm cả sự cưng chiều và bá đạo.

Phượng Thiên Vũ im lặng, giật giật thân thể, hắn thật nặng nha, quả thực có chút không thoải mái.

"Nha đầu, chớ lộn xộn." Âm thanh Đế Dạ Hiên khàn khàn phát ra, nha đầu quả thực chính là yêu tinh trêu người mà.

Nghe được âm thanh đè nén, Phượng Thiên Vũ ngoan ngoãn không dám lộn xộn, cảm nhận được nơi nào đó của Đế Dạ Hiên đang biến hóa, Phượng Thiên Vũ mặt đỏ lên, ngượng ngùng.

Đế Dạ Hiên thấy nàng ngoan ngoãn im lặng, trở mình nằm cạnh nàng, ôm Phượng Thiên Vũ vào trong ngực, đôi mắt màu đen tĩnh mịch tràn ngập nhu tình nhìn nàng, cuối cùng là hạ môi xuống thơm vào cái trán mềm mại: "Nha đầu, ngủ đi!"

Đế Dạ Hiên chỉ muốn đừa giờn một chút, Phượng Thiên Vũ sao dễ bị trêu chọc như vậy, có qua có lại mới toại lòng nhau nha, dám đùa giờn với nàng ư! Chàng được lắm.

Phượng Thiên Vũ tròn mắt nhìn Đế Dạ Hiên: "Dạ Hiên, ta không muốn ngủ."

"Nha đầu, ngày mai còn phải dậy sớm xuất phát, ngủ đi."

Phượng Thiên Vũ cười cười, ngón tay xoa xoa ngực Đế Dạ Hiên, đầu ngón tay ngả ngớn, bởi vì đang trong tư thế ôm, Phượng Thiên Vũ trực tiếp hôn trên cổ Đế Dạ Hiên, rồi khẽ cắn.

"Ừ."

Đế Dạ Hiên kêu lên một tiếng buồn bực, kéo thiên hạ đang làm loạn trong ngực ra: "Nha đầu, nàng làm loạn gì thế?"

Lửa nóng còn chưa biến mất, nha đầu lại quay lại châm lửa.

Phượng Thiên Vũ cười nhạt không nói, đầu ngón tay cởi bỏ áo bào của hắn, thẳng đến khi nửa trên trần trụi, đầu ngón tay ôm lấy cổ của hắn, chủ động hôn lên.

"Nha đầu, nàng. ." Đế Dạ Hiên còn chưa có nói xong, liền bị Phượng Thiên Vũ ngăn cản.

Vừa muốn há miệng, tạo ngay cơ hội cho Phượng Thiên Vũ tiến vào, nàng hôn rất sâu, rất sâu.

Đế Dạ Hiên trở mình một cái, đem nàng áp dưới thân, bàn tay to của hắn di chuyển đến hông nàng, nhẹ nhàng xé ra, đai lưng buộc ở bên hông nhanh chóng bay lên không trung.

Khi đai lưng mất rơi trên mặt đất, áo ngoài Phượng Thiên Vũ cũng thuận thế chảy xuống, xương quai xanh trắng nõn tinh xảo như ẩn như hiện.

Yếu hầu Đế Dạ Hiên chuyển động, miệng lưỡi khô nóng nhìn mỹ nhân nằm dưới thân, nhớ tới lần trước bị nàng trêu ghẹo, hai mắt Đế Dạ Hiên tối sầm lại, cúi đầu cắn xuống, theo phản xạ, Phượng Thiên Vũ khẽ động, một dòng điện từ chân xuyên thẳng lên đỉnh đầu.

Đế Dạ Hiên dời môi xuống dưới, áo trên ngưởi nàng đều đã rơi xuống, chỉ còn lại một chiếc áo yếm.

Đế Dạ Hiên ngẩng đầu, buồn cười, nhìn bộ dáng của nàng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gở những sợi tóc rối, thấp giọng nói: "Nha đầu chịu thua chưa?"

Phượng Thiên Vũ nghe vậy nhìn về phía hắn, không thể không nói, nam nhân này không chỉ đẹp mắt, dáng người thì không cần phải bàn cãi, Phượng Thiên Vũ cười cười: "Nhận thua, chàng nằm mơ đi?"

Hiện tại hai người đang khiêu khích lẫn nhau, đây không phải là một cuộc luận võ, vì thế độ khó càng cao.

"Tốt." Đế Dạ Hiên lên tiếng.

Đôi tay thòn dài ôm lấy thân hình nàng, làm cho hai thân thể nửa trần truồng dính sát vào nhau, không chút khe hở.

Sau lưng, tiếng sợi dây được gỡ ra, Phượng Thiên Vũ chỉ nghe phịch một tiếng, nàng yếu ớt suy nghĩ, sẽ không phải là muốn cái kia thật chứ?

Không lẽ phải nhận thua sao?

Ngay lúc Phượng Thiên Vũ đang rối rắm suy nghĩ, cái yếm đã bị Đế Dạ Hiên cầm trên tay, lần này thực sự là trần trụi rồi.

Thân thể Phượng Thiên Vũ lúc trước có thể nói là gầy, về sau được chăm sóc tốt hơn, thân hình cũng đầy đặn hơn, nở nang hơn. Đế Dạ Hiên nhìn làn da trắng như tuyết của nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra hai rặng mây đỏ ửng.

Phượng Thiên Vũ nhìn thấy, nở nụ cười.

Đế Dạ Hiên thấy nàng cười mình, cúi đầu xuống người nàng, cắn một cái.

Phượng Thiên Vũ không chịu thua kém, bàn tay tại phía sau lưng sờ soạng dần dần đi lên phía trên.

Đế Dạ Hiên hô hấp dồn dập: "Nha đầu."

"Nhận thua, nhận thua đi ta sẽ dừng lại a." Phượng Thiên Vũ cao hứng nói, thế nhưng là ngay sau đó nàng liền không cười nổi.

Đế Dạ Hiên hôn lên ngực của nàng, đầu lưỡi khẽ liếm, chết tiệt, nha đầu.

Phượng Thiên Vũ toàn thân mềm yếu, Đế Dạ Hiên, chàng dám làm như vậy a?

Dù sao, nàng cũng là một người văn minh hiện đại của thế kỉ 21, chẳng lẽ còn sợ ư, XXOO liền XXOO, ai sợ ai chứ!

Tán thành với suy nghĩ trên, Phượng Thiên Vũ quyết định đi tới cùng, một đôi tay từ sau lưng Đế Dạ Hiên nhẹ nhàng đi xuống dưới, thẳng đến bên hông, bàn tay nhỏ bé bắt đầu khởi động vẽ vẽ thành từng vòng.

Thân hình Đế Dạ Hiên cứng đờ, hoa diễm trong hai mắt đang nhảy loạn.

Đó là sắc dục!

Một đường đi xuống dưới, buông hai tay đang ôm phần hông của Phượng Thiên Vũ ra, khẽ thở dài một cái, trở mình nằm thẳng, đem Phượng Thiên Vũ ôm vào trong lòng, nha đầu, quả nhiên không phải người bình thường, hắn đành phải thỏa hiệp a.

Phượng Thiên Vũ nằm ở lồng ngực của hắn, nghe nhịp tim đập loạn của hắn liền không dám trêu chọc nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương