Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
-
Chương 53: Hoàng
Nhìn Đế Dạ Hiên đang chạy trối chết, Phượng Thiên Vũ cười lớn ra tiếng.
Thanh Ngư bưng nước ấm đi vào cửa, hỏi: "Tiểu thư, người đang cười cái gì vậy, ta vừa mới thấy Quốc Sư đại nhân chạy ra, giống như là có việc rất gấp, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?"
"Chàng nói hôm nay trời nóng quá, nên đi tới nơi mát mẻ rồi."
"A." Thanh Ngư lên tiếng, đem chậu nước đặt xuống, thấp giọng nói: "Mới sáng sớm như thế này, làm sao mà đã nóng được như vậy rồi?"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, chỉ là khẽ cười một cái.
"Thanh Ngư, Nhật Lăng đâu?"
"Tiểu thư, ta cùng Mạc Sầu giam hắn lại rồi, Tôn Giả nói phải để đích thân chúng ta áp giải hắn vào cung."
"A?"
Sư phụ muốn nàng mang Nhật Lăng vào Hoàng Cung, là muốn cho toàn bộ người của Nhật Viêm quốc biết Nhị hoàng tử của bọn họ là hạng người như thế nào, lấy tính tình của sư phụ lần này chắc chắn sẽ náo loạn một trận rồi, lần này Nhật Viêm quốc xui xẻo rồi.
Cũng được, nàng sẽ mang hắn vào Hoàng Cung.
"Thanh Ngư, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta ăn cơm xong rồi đi."
"Dạ, tiểu thư."
Thanh Ngư lên tiếng, rồi rời khỏi gian phòng.
. .
Bên bờ sông Đinh Lam, một bóng dáng thon dài đang đứng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, áo bào màu đen như mực phiêu động, chỉ là một bóng lưng, cũng đủ làm cho người ta thấy được khí thế của một quân lâm thiên hạ.
Nhớ tới chuyện hồi sáng, Đế Dạ Hiên không khỏi bật cười, mèo hoang nhỏ kia thật đáng yêu. Nếu không phải sớm chạy ra, có thể hắn đã không cầm lòng được rồi!
Đột nhiên, một cỗ khí tức đang dần đi tới, tay áo Đế Dạ Hiên vung lên, thản nhiên nói: "Nếu như đã đến, liền xuất hiện đi."
Bạch Liên nhẹ nhàng đi ra, dung nhan tuyệt mỹ khiến cho lông mày của Đế Dạ Hiên nhăn lên, vừa trông thấy hắn, mắt đẹp nổi lên giọt nước óng ánh, thấp giọng kêu: "Hoàng, thật là chàng rồi."
"Ngươi là ai?"
Đế Dạ Hiên nhìn người trước mặt, trong lòng cảm thấy thật bực bội, dung mạo lại giống nha đầu, nhưng tính tình không như nha đầu, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, thế mà cứ đứng sướt mướt, không có việc gì lại đem mình biến thành lão thái bà.
"Hoàng, chàng không nhớ ta sao? Ta là Liên Nhi a?"
Bạch Liên nói xong, từ trong hốc mắt, những giọt nước lập tức rơi xuống, bộ dáng kia, khiến cho người ta thật đau lòng, chỉ cần là một nam nhân đều sẽ nhịn không được muốn tiến lên ôm lấy nàng hảo hảo an ủi một phen.
Không biết làm sao Đế Dạ Hiên vẫn như thế, kiên trì đứng tại nguyên chỗ, mắt lạnh nhìn nàng: "Ta không biết ngươi."
Tỉnh ngủ,Thất Dạ từ trong không gian đi ra, mắt vàng nhìn thấy Bạch Liên kinh ngạc, hô lên: "Thần nữ?"
Thất Dạ ngày đó bị Tuyết Ảnh uy hiếp, tự nhiên sẽ không dám gọi là nữ chủ nhân nữa rồi.
Đế Dạ Hiên nghe vậy, hai con mắt hung ác nham hiểm, hỏi: "Ngươi chính là Thần Nữ của Liên Cung Thần Giới?"
"Hoàng, chàng còn nhớ ta sao?" Bạch Liên kích động chạy tới.
Thất Dạ nghe vậy, trực tiếp trở về không gian, Thần Nữ, ngươi là không thấy chủ nhân bây giờ là đang tức giận hay sao, coi như xong, Thần Nữ, không phải là ta không muốn giúp ngươi, thật sự là ta bất lực a, ngươi hãy tự cầu nhiều phúc đi, mang theo một loạt cảm xúc, Thất Dạ rất nhanh tiến vào không gian.
Một cỗ lực lượng cường đại bức tới Bạch Liên, kinh ngạc, Bạch Liên không kịp né tránh, liền phun ra một ngụm máu tươi, ngơ ngác nhìn Đế Dạ Hiên: "Hoàng, tại sao, tại sao lại tổn thương ta?"
"Vì cái gì?"
"Dám đả thương nha đầu." Đế Dạ Hiên cười lạnh lên tiếng, nếu không phải ngày hôm qua hắn đến muộn, nữ nhân này làm sao có thể chạy thoát.
Bạch Liên nghe vậy, Tuyết Cơ, không phải lại là vì Tuyết Cơ chứ?
Nha đầu, nha đầu, xưng hô thân mật như vậy rồi sao, là Tuyết Cơ sao?
"Chàng là vì người hôm qua ta đả thương mà muốn giết ta sao?" Bạch Liên hỏi, nàng không tin, không phải, nhất định không phải là nàng ta.
"Hừ, biết rõ còn hỏi."
Bạch Liên nghe vậy, nước mắt như một dãy hạt ngọt tiếp tục rơi xuống, nhìn Đế Dạ Hiên, âm thanh uất ức cùng không cam lòng vang lên: "Nàng ta đến cùng là có cái gì tốt đẹp khiến chàng nguyện ý vì nàng ta mà tổn thương ta, trước kia đã thế, bây giờ cũng như thế, Thần Hoàng, ta đến cùng là có điểm nào thua kém nàng ta?"
Đế Dạ Hiên nghe vậy, không kiên nhẫn nói: "Trước kia ta không biết, nhưng hiện tại ta là lần đầu tiên thấy ngươi, chỉ cần ngươi dám tổn thương người của nàng, ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi, nàng không phải là người mà ngươi có thể so sánh, mọc ở đâu ra dung mạo giống nàng, nhưng linh hồn của ngươi không phải là nàng, ngươi không có chỗ nào có thể so sánh với nàng?"
Nói xong, sức mạnh của hắc ám chi linh đánh tới Bạch Liên, hắn vốn không phải người tốt, người nào dám tổn thương đến nha đầu, mặc kệ là ai hắn đều sẽ không bỏ qua, huống chi là nữ nhân này.
Bạch Liên chật vật né tránh, nhưng vẫn như cũ bị sức mạnh của hắc ám chi linh làm bị thương, vết thương ngày hôm qua đã chưa khỏi hẳn, hôm nay hai lần bị thương, nàng còn có thể chống đỡ nữa sao.
Nhìn Đế Dạ Hiên tựa như trích tiên, Bạch Liên cắn răng một cái, lợi dụng pháp thuật chạy trốn về Thần Giới.
"Thất Dạ, đi ra cho ta."
Âm thanh Đế Dạ Hiên trầm thấp vang lên, Thất Dạ run rẩy từ trong không gian bước ra, mắt vàng trong veo như nước, nhìn qua thật đáng thương, hắn thật sự cái gì cũng không biết a!
"Nói, nàng ta vì sao lại nói như vậy?"
"Chủ nhân, ta không biết." Thất Dạ kiên cường nói, không thể nói, thật sự không thể nói a.
"Không nói?"
Đế Dạ Hiên nhíu mày, chẳng lẽ hắn trước kia thật sự có quen biết với nữ nhân như vậy sao?
"Được rồi, ngươi trở về đi."
Tính tình củaThất Dạ hắn cũng biết, nó không chịu nói khẳng định có nguyên nhân của nó, hắn cũng sẽ không bức nó.
Thất Dạ nghe vậy, như được đại xá, HƯU...U...U một cái đã không thấy tăm hơi.
Đế Dạ Hiên buồn cười lắc đầu, nhớ tới bản thân đi ra ngoài hơi lâu, không biết nha đầu có lo lắng không nữa.
. .
Trong sân, Thanh Ngư chỉnh đốn tư trang, Phượng Thiên Vũ lạnh nhạt liếc qua Nhật Lăng đang bị Mạc Sầu khống chế, quay người nói với Thanh Ngư: "Thanh Ngư, chuẩn bị xong chưa?"
"Tiểu thư, xong rồi."
"Ừ, Mạc Sầu, mang hắn theo, chúng ta đi."
Mạc Sầu nghe vậy, mang theo Nhật Lăng đang bị trói chặt đi lên xe ngựa, Thanh Ngư theo sát ở phía sau.
Phượng Thiên Vũ đang chuẩn bị lên xe ngựa, khóe mắt chợt thấy một bóng dáng màu đen quen thuộc, lại nói với Thanh Ngư: "Các ngươi ngồi xe ngựa, ta đi ở phía sau."
"Dạ, tiểu thư."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu liếc nhau, xem ra tiểu thư là muốn đi cùng với Quốc Sư.
"Nha đầu, muốn đi đâu thế?"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, vừa cười vừa nói: "Hoàng Cung, Dạ Hiên, chàng tắm xong rồi hả?"
"Ai, thực không có biện pháp trị nàng mà."
Đế Dạ Hiên bước lên phía trước, một tay kéo eo Phượng Thiên Vũ, mũi chân điểm nhẹ, bay lên không trung, thằng hướng về Hoàng Cung.
"Mạc Sầu, Thanh Ngư, đi thôi."
Mạc Sầu nghe vậy, điều khiển xe ngựa chạy theo.
Sau một hồi, đã tới trước cửa Hoàng Cung, vì không có lệnh bài, xe ngựa bị ngăn lại.
"Nhánh mây."
Từ trên không trung, Phượng Thiên Vũ khẽ quát một tiếng, nhánh mây cực lớn đem toàn bộ xe ngựa nâng lên, từ trên không trung chậm rãi tiến vào Hoàng Cung, thị vệ hai bên nhìn xe ngựa đang đi trên không trung, vội vàng hô to: "Nhanh, đi theo, mau chóng ngăn cỗ xe ngựa kia lại."
Đế Dạ Hiên phất tay áo lên, đám thị vệ đang đuổi theo liền ngã nhào trên mặt đất, chỉ có thể trừng mắt nhìn cỗ xe ngựa nghênh ngang đi vào Hoàng Cung.
Thanh Ngư bưng nước ấm đi vào cửa, hỏi: "Tiểu thư, người đang cười cái gì vậy, ta vừa mới thấy Quốc Sư đại nhân chạy ra, giống như là có việc rất gấp, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?"
"Chàng nói hôm nay trời nóng quá, nên đi tới nơi mát mẻ rồi."
"A." Thanh Ngư lên tiếng, đem chậu nước đặt xuống, thấp giọng nói: "Mới sáng sớm như thế này, làm sao mà đã nóng được như vậy rồi?"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, chỉ là khẽ cười một cái.
"Thanh Ngư, Nhật Lăng đâu?"
"Tiểu thư, ta cùng Mạc Sầu giam hắn lại rồi, Tôn Giả nói phải để đích thân chúng ta áp giải hắn vào cung."
"A?"
Sư phụ muốn nàng mang Nhật Lăng vào Hoàng Cung, là muốn cho toàn bộ người của Nhật Viêm quốc biết Nhị hoàng tử của bọn họ là hạng người như thế nào, lấy tính tình của sư phụ lần này chắc chắn sẽ náo loạn một trận rồi, lần này Nhật Viêm quốc xui xẻo rồi.
Cũng được, nàng sẽ mang hắn vào Hoàng Cung.
"Thanh Ngư, ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta ăn cơm xong rồi đi."
"Dạ, tiểu thư."
Thanh Ngư lên tiếng, rồi rời khỏi gian phòng.
. .
Bên bờ sông Đinh Lam, một bóng dáng thon dài đang đứng, từng cơn gió nhẹ thổi qua, áo bào màu đen như mực phiêu động, chỉ là một bóng lưng, cũng đủ làm cho người ta thấy được khí thế của một quân lâm thiên hạ.
Nhớ tới chuyện hồi sáng, Đế Dạ Hiên không khỏi bật cười, mèo hoang nhỏ kia thật đáng yêu. Nếu không phải sớm chạy ra, có thể hắn đã không cầm lòng được rồi!
Đột nhiên, một cỗ khí tức đang dần đi tới, tay áo Đế Dạ Hiên vung lên, thản nhiên nói: "Nếu như đã đến, liền xuất hiện đi."
Bạch Liên nhẹ nhàng đi ra, dung nhan tuyệt mỹ khiến cho lông mày của Đế Dạ Hiên nhăn lên, vừa trông thấy hắn, mắt đẹp nổi lên giọt nước óng ánh, thấp giọng kêu: "Hoàng, thật là chàng rồi."
"Ngươi là ai?"
Đế Dạ Hiên nhìn người trước mặt, trong lòng cảm thấy thật bực bội, dung mạo lại giống nha đầu, nhưng tính tình không như nha đầu, rõ ràng thân thể khỏe mạnh, thế mà cứ đứng sướt mướt, không có việc gì lại đem mình biến thành lão thái bà.
"Hoàng, chàng không nhớ ta sao? Ta là Liên Nhi a?"
Bạch Liên nói xong, từ trong hốc mắt, những giọt nước lập tức rơi xuống, bộ dáng kia, khiến cho người ta thật đau lòng, chỉ cần là một nam nhân đều sẽ nhịn không được muốn tiến lên ôm lấy nàng hảo hảo an ủi một phen.
Không biết làm sao Đế Dạ Hiên vẫn như thế, kiên trì đứng tại nguyên chỗ, mắt lạnh nhìn nàng: "Ta không biết ngươi."
Tỉnh ngủ,Thất Dạ từ trong không gian đi ra, mắt vàng nhìn thấy Bạch Liên kinh ngạc, hô lên: "Thần nữ?"
Thất Dạ ngày đó bị Tuyết Ảnh uy hiếp, tự nhiên sẽ không dám gọi là nữ chủ nhân nữa rồi.
Đế Dạ Hiên nghe vậy, hai con mắt hung ác nham hiểm, hỏi: "Ngươi chính là Thần Nữ của Liên Cung Thần Giới?"
"Hoàng, chàng còn nhớ ta sao?" Bạch Liên kích động chạy tới.
Thất Dạ nghe vậy, trực tiếp trở về không gian, Thần Nữ, ngươi là không thấy chủ nhân bây giờ là đang tức giận hay sao, coi như xong, Thần Nữ, không phải là ta không muốn giúp ngươi, thật sự là ta bất lực a, ngươi hãy tự cầu nhiều phúc đi, mang theo một loạt cảm xúc, Thất Dạ rất nhanh tiến vào không gian.
Một cỗ lực lượng cường đại bức tới Bạch Liên, kinh ngạc, Bạch Liên không kịp né tránh, liền phun ra một ngụm máu tươi, ngơ ngác nhìn Đế Dạ Hiên: "Hoàng, tại sao, tại sao lại tổn thương ta?"
"Vì cái gì?"
"Dám đả thương nha đầu." Đế Dạ Hiên cười lạnh lên tiếng, nếu không phải ngày hôm qua hắn đến muộn, nữ nhân này làm sao có thể chạy thoát.
Bạch Liên nghe vậy, Tuyết Cơ, không phải lại là vì Tuyết Cơ chứ?
Nha đầu, nha đầu, xưng hô thân mật như vậy rồi sao, là Tuyết Cơ sao?
"Chàng là vì người hôm qua ta đả thương mà muốn giết ta sao?" Bạch Liên hỏi, nàng không tin, không phải, nhất định không phải là nàng ta.
"Hừ, biết rõ còn hỏi."
Bạch Liên nghe vậy, nước mắt như một dãy hạt ngọt tiếp tục rơi xuống, nhìn Đế Dạ Hiên, âm thanh uất ức cùng không cam lòng vang lên: "Nàng ta đến cùng là có cái gì tốt đẹp khiến chàng nguyện ý vì nàng ta mà tổn thương ta, trước kia đã thế, bây giờ cũng như thế, Thần Hoàng, ta đến cùng là có điểm nào thua kém nàng ta?"
Đế Dạ Hiên nghe vậy, không kiên nhẫn nói: "Trước kia ta không biết, nhưng hiện tại ta là lần đầu tiên thấy ngươi, chỉ cần ngươi dám tổn thương người của nàng, ta đều sẽ không bỏ qua cho ngươi, nàng không phải là người mà ngươi có thể so sánh, mọc ở đâu ra dung mạo giống nàng, nhưng linh hồn của ngươi không phải là nàng, ngươi không có chỗ nào có thể so sánh với nàng?"
Nói xong, sức mạnh của hắc ám chi linh đánh tới Bạch Liên, hắn vốn không phải người tốt, người nào dám tổn thương đến nha đầu, mặc kệ là ai hắn đều sẽ không bỏ qua, huống chi là nữ nhân này.
Bạch Liên chật vật né tránh, nhưng vẫn như cũ bị sức mạnh của hắc ám chi linh làm bị thương, vết thương ngày hôm qua đã chưa khỏi hẳn, hôm nay hai lần bị thương, nàng còn có thể chống đỡ nữa sao.
Nhìn Đế Dạ Hiên tựa như trích tiên, Bạch Liên cắn răng một cái, lợi dụng pháp thuật chạy trốn về Thần Giới.
"Thất Dạ, đi ra cho ta."
Âm thanh Đế Dạ Hiên trầm thấp vang lên, Thất Dạ run rẩy từ trong không gian bước ra, mắt vàng trong veo như nước, nhìn qua thật đáng thương, hắn thật sự cái gì cũng không biết a!
"Nói, nàng ta vì sao lại nói như vậy?"
"Chủ nhân, ta không biết." Thất Dạ kiên cường nói, không thể nói, thật sự không thể nói a.
"Không nói?"
Đế Dạ Hiên nhíu mày, chẳng lẽ hắn trước kia thật sự có quen biết với nữ nhân như vậy sao?
"Được rồi, ngươi trở về đi."
Tính tình củaThất Dạ hắn cũng biết, nó không chịu nói khẳng định có nguyên nhân của nó, hắn cũng sẽ không bức nó.
Thất Dạ nghe vậy, như được đại xá, HƯU...U...U một cái đã không thấy tăm hơi.
Đế Dạ Hiên buồn cười lắc đầu, nhớ tới bản thân đi ra ngoài hơi lâu, không biết nha đầu có lo lắng không nữa.
. .
Trong sân, Thanh Ngư chỉnh đốn tư trang, Phượng Thiên Vũ lạnh nhạt liếc qua Nhật Lăng đang bị Mạc Sầu khống chế, quay người nói với Thanh Ngư: "Thanh Ngư, chuẩn bị xong chưa?"
"Tiểu thư, xong rồi."
"Ừ, Mạc Sầu, mang hắn theo, chúng ta đi."
Mạc Sầu nghe vậy, mang theo Nhật Lăng đang bị trói chặt đi lên xe ngựa, Thanh Ngư theo sát ở phía sau.
Phượng Thiên Vũ đang chuẩn bị lên xe ngựa, khóe mắt chợt thấy một bóng dáng màu đen quen thuộc, lại nói với Thanh Ngư: "Các ngươi ngồi xe ngựa, ta đi ở phía sau."
"Dạ, tiểu thư."
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu liếc nhau, xem ra tiểu thư là muốn đi cùng với Quốc Sư.
"Nha đầu, muốn đi đâu thế?"
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, vừa cười vừa nói: "Hoàng Cung, Dạ Hiên, chàng tắm xong rồi hả?"
"Ai, thực không có biện pháp trị nàng mà."
Đế Dạ Hiên bước lên phía trước, một tay kéo eo Phượng Thiên Vũ, mũi chân điểm nhẹ, bay lên không trung, thằng hướng về Hoàng Cung.
"Mạc Sầu, Thanh Ngư, đi thôi."
Mạc Sầu nghe vậy, điều khiển xe ngựa chạy theo.
Sau một hồi, đã tới trước cửa Hoàng Cung, vì không có lệnh bài, xe ngựa bị ngăn lại.
"Nhánh mây."
Từ trên không trung, Phượng Thiên Vũ khẽ quát một tiếng, nhánh mây cực lớn đem toàn bộ xe ngựa nâng lên, từ trên không trung chậm rãi tiến vào Hoàng Cung, thị vệ hai bên nhìn xe ngựa đang đi trên không trung, vội vàng hô to: "Nhanh, đi theo, mau chóng ngăn cỗ xe ngựa kia lại."
Đế Dạ Hiên phất tay áo lên, đám thị vệ đang đuổi theo liền ngã nhào trên mặt đất, chỉ có thể trừng mắt nhìn cỗ xe ngựa nghênh ngang đi vào Hoàng Cung.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook