Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 52: Ngươi không biết nàng là ai?

Bạch Liên mang theo mâu thuẫn nhìn Minh U, thật lâu mới lên tiếng hỏi: "Ngươi không biết nàng là ai?"

"Ừ."

"Minh U Thiếu chủ, ta giết nàng đối với Ác Ma Thâm Uyên của các người mà nói có lợi chứ không có hại."

"Nói cho ta biết, nàng là ai?" Minh U truy vấn, hai tay nắm chặt, nghe Bạch Liên nói khiến hắn cũng cảm thấy mơ hồ, hắn hi vọng nàng không phải là người kia, phụ hoàng muốn hắn mau chóng giết người kia.

"Minh U Thiếu chủ không phải là đã đoán được rồi hay sao? Nàng chính là chuyển thế của Thần Nữ Sáng Thế."

Minh U cứng ngắc một hồi, thật là nàng!

"Minh U Thiếu chủ, ta muốn gặp phụ thân ngươi."

Bạch Liên thản nhiên nói, nàng bây giờ cần có minh hữu(đồng minh) không thì sẽ gặp khó khắn khi giết Tuyết Cơ, nếu có người của Ác Ma Thâm Uyên tương trợ, như vậy sẽ dễ dàng hơn.

"Rất nhanh ngươi sẽ được gặp." Minh U nói một câu, cũng không nói thêm lời, lẳng lặng đứng ở một bên.

Hắn đã nghe được rất nhiều câu chuyện về Thần Nữ Sáng Thế, Thập Phương thế giới, U Minh ảo cảnh cùng Ác Ma Thâm Uyên, các giới vương đô đều rất nghe theo lời của Thần Nữ Sáng Thế, nghe nói Thần Nữ Sáng Thế từng có một đoạn chân tình với một người, là người không bị rành buộc với Cửu Thiên Thần Tôn, nghe nói Thần Nữ Thần Giới(Bạch Liên) vì muốn gả cho Cửu Thiên Thần Tôn nên đã mời Thần Vương tứ hôn, không ngờ ở trên đại điện lại bị Thần Nữ Sáng Thế cười nhạo, lời đồn có rất nhiều rất nhiều, hắn cũng thật không thể nào ngờ được thật vất vả hắn mới có được hứng thú với một người nhưng phụ hoàng bắt hắn phải giết nàng bằng được.

Thật là một trò đùa khôi hài?

Rất nhanh đoàn sương mù đã tiến đến Ác Ma Thâm Uyên, Minh U trực tiếp mang theo Bạch Liên đi vào nơi sâu nhất của Ác Ma Thâm Uyên.

" Thần Nữ Thần Giới đại giá quang lâm không biết là có chuyện gì?"

Thanh âm già nua bay tới, quanh quẩn bốn phía.

"Thật không dám đại giá quang lâm, Bạch Liên là muốn đến cám ơn Uyên Vương lại để cho Thiếu chủ tới cứu ta."

Bạch Liên khách khí nói, thầm nghĩ trong lòng, lão già chết tiệt, cho dù nàng không muốn tới, nàng vẫn bị mang tới, thế mà còn nói cái gì là đại giá quang lâm.

"Minh Nhi, ngươi lui ra ngoài trước đi, vi phu cùng với Thần Nữ muốn ôn lại chút chuyện."

"Dạ, phụ hoàng." Minh U liếc nhìn Bạch Liên rồi lui ra ngoài.

"Uyên Vương, không biết ngươi có chuyện gì muốn nói với ta?"

"Bạch Liên, bổn tọa muốn hợp tác với ngươi, giết Tuyết Cơ, hôm nay nếu không phải Minh Nhi cứu được ngươi, chắc hẳn ngươi cũng hiểu được chứ." Thanh âm già nua không còn khách khí như lúc nãy, mà là trực tiếp tiến vào chủ ý.

"Uyên Vương, làm sao ngươi biết ta sẽ hợp tác với ngươi?"

"Bạch Liên, ta chắc chắn biết ngươi sẽ cùng ta hợp tác, nếu như thần tử biết rõ ngươi đang ở đây cùng với Uyên Vương đang bị phong ấn, trong lúc Thần Nữ Sáng Thế đang chuyển thế, đến lúc đó, ngươi cho rằng ngươi chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi Thần Giới thôi sao."

"Ngươi. ."

"Bạch Liên, ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ lời bổn tọa vừa nói, sau đó hãy đến gặp ta."

Nói xong, bóng dáng mờ ảo biến mất, chỉ còn lại một mình Bạch Liên đứng ở nơi đó.

Đúng vậy a, nếu để cho tất cả thần tử biết rõ nàng muốn giết Tuyết Cơ, nàng nhất định sẽ không đơn giản là bị đuổi khỏi Thần Giới.

Làm sao bây giờ?

"Bạch Liên, phụ hoàng đã nghỉ ngơi, tại sao ngươi còn chưa đi, phải biết rằng ma khí của Ác Ma Thâm Uyên Ma đối với thương thế của ngươi có hại chứ không có lợi, huống chi là đây là nơi ma khí nồng đậm nhất của Ác Ma Thâm Uyên."

Minh U đi tới, nhìn Bạch Liên đang ngẩn người, không kiên nhẫn nói, sẽ không có bất kỳ người nam nhân nào sẽ đi đối đãi thật nhiệt tình với người luôn muốn giết nữ nhân mà mình có hứng thú.

Bạch Liên nghe vậy, kiểm tra một chút thương tích của mình, quả nhiên phát hiện miệng vết thương đang mở rộng, quay người nhìn Minh U: "Minh U Thiếu chủ, cáo từ."

Nói xong, nhanh chóng đi ra ngoài Ác Ma Thâm Uyên.

Ra khỏi Ác Ma Thâm Uyên, Bạch Liên trực tiếp trở về Liên cung, việc hiện tại của nàng chính là phải dưỡng thương thật tốt, rồi mới tính đến chuyện giết nữ nhân kia!

Phượng Thiên Vũ sau khi được đan dược trị liệu cùng linh lực của Đế Dạ Hiên, những vết thương cũng đã dần biến mất, ban ngày vì đã hao tổn linh lực quá nhiều, mệt mỏi, nàng ôm Đế Dạ Hiên liền đi vào giấc ngủ.

"Tiểu thư, người đã tỉnh chưa?"

Thanh Ngư ở ngoài cửa nhẹ giọng hỏi, lại không dám đi vào, Quốc Sư từ hôm qua cũng chưa từng bước chân ra ngoài, nàng đi vào sẽ thật ngại ngùng a, ai, thôi hay là ráng đợi thêm chút nữa đi.

Trong phòng

Đế Dạ Hiên lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn thiên hạ ở trong lòng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra nhu tình, tối hôm qua hắn vốn muốn trở về, nhưng sợ thân thể nha đầu chưa được hồi phục, liền ở lại chăm sóc nha đầu một chút, không nghĩ tới nha đầu sau khi hấp thu đan dược xong liền trực tiếp ôm lấy hắn rồi rơi vào giấc ngủ luôn .

Nhìn Phượng Thiên Vũ đang say mê ngủ, con mắt đen nhánh chứa đầy sự cưng chiều, hai mắt khép lại, làn da trắng nõn, một bàn tay nhỏ nhắn ôm chặt lấy hắn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn hơi chút chuyển động, nàng lúc tỉnh như một loài báo tản ra sự nguy hiểm cùng khí chất vương giả, khi ngủ say thái độ cao ngạo lạnh lùng biến mất thay vào đó là một con mèo lười yêu ngủ .

Cảm giác được có người đang nhìn chằm chằm vào nàng, Phượng Thiên Vũ mở hai mắt, trông thấy được một khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, ngu ngơ nửa ngày, hỏi: "Dạ Hiên. Chàng. Chàng còn chưa đi sao?"

"Nha đầu, vẫn mệt sao?" Đế Dạ Hiên nhẹ giọng hỏi, trong mắt không ngăn được tia vui vẻ.

Phượng Thiên Vũ lắc đầu, nói: "Không mệt."

Nàng khi ngủ rất cảnh giác, bình thường giấc ngủ của nàng đều không sâu, không nghĩ tới tối hôm qua ôm hắn liền ngủ thẳng một mạch đến sáng hôm sau, thật lâu rồi nàng chưa có được giấc ngủ ngon đến như vậy.

"Nha đầu, nàng có đói bụng không?" Đế Dạ Hiên tiếp tục hỏi.

"Đói bụng." Phượng Thiên Vũ thành thật trả lời đến, ngày hôm qua tiêu hao thật nhiều khí lực, lại ngủ được một giấc dài như vậy, nói không đói bụng thì có ai tin không!

"Nha đầu, ăn ta đi, ta tuyệt đối rất ngon a."

Nói xong, Đế Dạ Hiên cúi đầu, hôn lên môi Phượng Thiên Vũ, rồi chuyển sang thỏa thích nghiền mút.

Phượng Thiên Vũ sững sờ, chẳng lẽ sáng sớm là lúc nam nhân dễ dàng động dục nhất sao?

Nàng chưa có làm cái gì nha?

Phượng Thiên Vũ lại không biết, bộ dáng lúc nàng ngủ thật hấp dẫn mê người nha, Đế Dạ Hiên cũng là nam nhân bình thường, không phải là Liễu Hạ Huệ, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.

Ngay lúc Phượng Thiên Vũ cảm giác nàng sắp chết ngạt thì Đế Dạ Hiên mới buông nàng ra, nhìn đôi môi đỏ mọng kia, mỉm cười: "Nha đầu, rời giường."

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, nụ cười hiện lên, đầu ngón tay ôm lấy cổ Đế Dạ Hiên, ngẫng đầu cắn xuống, nói cắn cũng không phải cắn, nói hôn cũng không phải là hôn, có một loại cảm xúc thật không rõ ràng.

Hai mắt Đế Dạ Hiên trầm xuống, sau đó liền đem Phượng Thiên Vũ từ nằm ở trên giường ôm vào lòng, nàng trên, hắn dưới, âm thanh khàn đặc phát ra: "Nha đầu, nàng đang đùa với lửa."

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, cũng không nói nhiều, đầu ngón tay di chuyển xuống bộ ngực của hắn, bắt đầu vuốt ve, những nụ hôn từ cổ dần di chuyển xuống dưới nhẹ nhàng gặm cắn.

Thân hình Đế Dạ Hiên cứng ngắc một hồi, bắt lấy bàn tay nhỏ bé đang châm lên ngòi lửa trên người hắn, con mắt phát sáng như những đốm lửa: "Nha đầu, cứ đùa như vậy là nàng phải thất thân đó."

Phượng Thiên Vũ vui vẻ cười rộ lên, lại tiếp tục cắm lên bả vai hắn.

"Hí...iiiiii --" một tiếng hít không khí vang lên.

Đế Dạ Hiên cảm giác toàn thân sôi trào mãnh liệt, hạ thân càng khó chịu, một cái trở mình, đem Phượng Thiên Vũ đặt xuống phía dưới.

Phượng Thiên Vũ vẫn chưa dừng lại, Đế Dạ Hiên vội nắm lấy đôi tay nàng, khó khăn nói: "Nha… Nha đầu, cái này. Hôm nay. Trời hôm nay nóng quá. Ta đi tắm trước."

Nói xong, rất nhanh đứng dậy, lao ra khỏi phòng,Thanh Ngư đứng ở trong sân lại không hiểu chuyện gì, nhìn Quốc Sư từ trong căn phòng bay ra, chạy như ma đuổi, nghi ngờ hỏi: "Quốc Sư đại nhân bị sao vậy?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương