Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 111: Thanh Ngư thổ lộ

Được rồi, nói đi, nói ra mới có biện pháp cứu chữa cho hắn!

"Hắn bị thương, là Phượng Thủy Linh làm bị thương!"

Mọi người đang muốn đi nhìn Vân Ế một chút, bên tai truyền đến giọng nói của Mộc Thương!

Thanh Loan cùng Thanh Ngư kinh sợ: "Cái gì, hắn bị Phượng Thủy Linh đả thương?"

Thanh Ngư kinh hãi nhớ lại lời nói hôm qua của Thanh Loan, Phượng Thủy Linh là Quỷ Linh, bị Quỷ Linh làm bị thương, độc từ miệng vết thương sẽ từ từ kéo đi lan rộng, một khi lan đến trái tim sẽ biến thành quái vật!

Vân Ế, sao hắn có thể biến thành quái vật... !

"Thanh Ngư..."

Vân Thương nhìn Thanh Ngư chạy hường về phòng Vân Ế, liền vội vàng đuổi theo!

Phượng Thiên Vũ biết tính nghiêm trọng của sự việc, cũng biết Thanh Ngư rất quan tâm tới Vân Ế, đã như vậy, làm sao nàng có thể bỏ mặc hắn, huống chi Vân Ế cùng nàng đã coi nhau như bằng hữu!

"Mộc Thương, đi, chúng ta qua đó!"

Phượng Thiên Vũ nói xong, đi đến gian phòng Vân Ế!

Thanh Loan sốt ruột, trên người của nàng không có U Minh quả, chỉ có minh cung mới có, xem ra phải về Minh giới một chuyến rồi... !

Từ trong không gian lấy ra một tấm lệnh bài, rót linh lực vào, niệm một câu chú ngữ: "Mở "

Ngay sau đó không khí dao động, một cánh cửa màu đen xuất hiện, Thanh Loan mỉm cười, thu hồi lệnh bài, bước vào!

Vân Thương, ta nhất định sẽ cứu Vân Ế, trước đó, các ngươi phải giúp hắn ngăn độc lan rộng đến trái tim... !

... ...

Thanh Ngư đẩy cửa, trông thấy Vân Ế lấm lem bụi bẩn, nước mắt liền rơi xuống!

"Vân Ế!"

Vân Ế khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn người đến là Thanh Ngư đang thút thít nỉ non, rồi cúi đầu xuống: "Công chúa, đi ra ngoài đi!"

Bộ dạng như quỷ của hắn đã bị nàng trông thấy rồi!

Mấy người đều đứng ở ngoài cửa không có bước vào!

"Ta không phải là công chúa, ta chỉ là Thanh Ngư, chúng ta gặp nhau lần đầu ở sòng bạc, không phải công chúa!"

Thanh Ngư khóc lóc nhào tới, ngồi xổm dưới đất, Vân Ế, một công tử nhã nhặn ôn hòa, đều là vì cứu nàng, không thì làm sao hắn lại phải biến thành thế này….!

"Đều là ta làm hại, đều là ta làm hại!"

Thanh Ngư nỉ non thêm một câu, nước mắt như không còn gì ngăn cản ào ạt chảy xuống!

Thân hình Vân Ế cứng đờ, nâng hai tay lên rồi lại buông xuống, giọng nói khàn khàn phát ra: "Chuyện không liên quan đến nàng, là tự ta không cẩn thận mà thôi!"

Thanh Ngư, nàng biết không, ta cảm thấy mình thật may mắn có thể thay nàng nhận lấy tổn thương, như vậy cũng rất đáng, nàng có thể thấy không? Ta có thể bảo vệ cho những người ta yêu, cho nàng bình an vô sự... !

Vân Ế nói chưa dứt lời, càng làm Thanh Ngư khóc dữ dội hơn!

Thanh Ngư nhào người về phía trước, không để ý trên người hắn đang dơ dáy bẩn thỉu, ôm chặt lấy hắn: "Vân Ế, ngươi lừa đảo!"

Nếu không phải thay nàng ngăn lại một kích kia thì làm sao có thể như thế này...!

Cái ôm đột ngột của Thanh Ngư khiến Vân Ế giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, muốn đẩy Thanh Ngư ra, trên người hắn có độc, độc này không biết có bị truyền nhiễm hay không!

Nhưng mà, như thế nào cũng đẩy không ra, đành phải buông tay, nhẹ nói: "Thanh Ngư, buông tay!"

Thanh Ngư lắc đầu, ôm hắn càng chặt hơn: "Không buông, dù có thế nào ta cũng không buông!"

Vân Ế bất đắc dĩ lắc đầu, hai tay ôm lấy nàng, nhẹ giọng an ủi: "Không có việc gì, đừng khóc!"

Thanh Ngư ngưng khóc, nói nhỏ bên tai Vân Ế!

Vân Ế cả kinh, nàng nói: "Vân Ế, ta thích chàng!"

Vân Ế nắm chặt hai tay, khàn giọng gọi tên nàng: "Thanh Ngư!"

"Ừm!"

Thanh Ngư lên tiếng, thích hắn từ lúc nào, nàng cũng không biết, lần đầu gặp hắn đã cảm thấy thân quen, trong Hoàng cung nhờ có hắn nàng mới tìm được tiểu thư, biết được hắn muốn tìm vị tiểu công chúa là hôn thê của hắn nhưng nàng vẫn không kìm lòng mà vẫn thầm thích hắn!

Khi không gặp hắn, hắn không có ở đây, nàng đã từng nhớ đến hắn, lần thứ hai gặp lại nhau nàng thật rất vui, khi biết nàng là người mà hắn muốn tìm, cảm xúc lúc đó nàng không có cách nào để hình dung được!

Có lẽ nàng đã thích hắn từ ngay lần gặp đầu tiên rồi!

"Thanh Ngư, ngươi buông hắn ra trước đi, chúng ta phải nhanh chóng ngăn độc lại!"

Phượng Thiên Vũ từ bên ngoài đi vào, nhìn bộ dạng thống khổ của Vân Ế cùng những giọt nước mắt của Thanh Ngư, nàng hận không thể ngay lập tức giết chết Phượng Thủy Linh!

Nàng đã từng nói qua, tổn thương người của nàng, chết!

"Tiểu thư, người nhất định phải cứu chàng!"

Thanh Ngư đỡ Vân Ế từ trên mặt đất đứng dậy: "Tiểu thư, Thanh Loan tỷ đã nói U Minh quả có thể trị được độc này đúng không?"

Phượng Thiên Vũ an ủi vỗ vỗ vai Thanh Ngư: "Thanh Ngư, đừng lo lắng, Thanh Loan đã đi tìm!"

Nàng cố ý gọi Mộc Thương đi, chính là tạo cơ hội cho Thanh Loan, Thanh Loan che dấu thân phận có lẽ là không muốn cho Vân Thương biết!

"Thanh Ngư, bây giờ, chúng ta phải giúp hắn áp chế lại chất độc này!"

Vân Thương kéo Thanh Ngư qua một bên, bản thân bước đến bên người Vân Ế, trên mặt không có chút biểu lộ, vẫn lạnh lùng nhìn hắn!

Vân Ế thấy vậy, biết hắn đang tức giận, chuyện tình lần này lại dấu diếm hắn, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười: "Không có lần sau đâu!"

Phượng Thiên Vũ không nhiều liền vô thẳng vấn đề: "Miệng vết thương của ngươi ở đâu?"

Vân Ế nghe xong, đem áo bào của cánh tay trái kéo lên, lộ ra miệng vết thương, cả cánh tay từ miệng vết thương đã hình thành những sợi dải khí màu đen như những con rắn quấn lấy cánh tay, trông thấy đều phải giật mình!

"Vân Thương, chúng ta mau chóng áp chế độc!"

Phượng Thiên Vũ nói xong, trong tay liền xuất hiện ánh sáng lục sắc, bao trùm toàn bộ miệng vết thương!

Vân Thương thấy vậy, cũng nhanh chóng động thủ!

Linh lực không ngừng rót vào miệng vết thương, muốn ngăn lại độc, nhưng khí độc kia như đang chống cự lại linh lực!

Phượng Thiên Vũ thấy vậy, từ trong không gian gọi ra Thất Dạ!

Dạ Hiên lưu lại Thất Dạ, khi ở Thánh Điện, nàng bị thương, Dạ Hiên đã từng gọi là Thất Dạ ra trị liệu, tuy rằng vẫn lấy máu của Dạ Hiên để cứu nàng, nhưng có lẽ Thất Dạ có năng lực trị liệu!

Thất Dạ từ trong không gian đi ra, móng vuốt nhỏ nhỏ mềm mềm xoa xoa hai mắt, cất giọng buồn ngủ hỏi: "Nữ chủ nhân, kêu ta có chuyện gì không?"

"Thất Dạ, hắn có độc của Qủy Linh, ngươi có thể chửa trị được không?"

Thất Dạ nhìn thoáng qua cánh tay của Vân Ế, gãi gãi cái đầu nhỏ: "Ta chỉ có thể ngăn chặn khí độc, không thể trừ tận gốc!"

Phượng Thiên Vũ nghe vậy, mỉm cười nói: "Vậy ngươi mau chóng ngăn chặn độc lại đi!"

Chỉ cẩn áp chế được nó, chờ Thanh Loan trở về là tốt rồi!

"Vâng!"

Thất Dạ nhảy đến trước mặt Vân Ế, nói ra: "Nhịn xuống a, Thánh nguyên vừa tiến vào, sẽ rất đau đớn!"

Vân Ế gật đầu, tỏ vẻ hắn đã biết!

Thất Dạ thấy vậy, móng vuốt trắng nõn đáng yêu nâng lên, từng điểm kim quang xuất hiện, nhưảo như mộng, nháy mắt, kim quang tiến vào trong thân thể của Vân Ế!

Ngay lúc đó Vân Ế cảm giác được một cỗ đau đớn quét sạch toàn thân, nhớ tới lời của Thất Dạ, cắn răng nhịn xuống!

Thất Dạ tăng thêm lực đạo, Vân Ế càng thêm thống khổ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương