Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 104: Hắc y nam tử

Thanh Loan trông thấy thời cơ đã đến, giơ thanh loan đao lên, linh lực cường hãn tràn ra, bay thẳng đến Bạch Liên.

Diễm Hỏa Phượng Hoàng cũng phát ra công kích!

Nguy hiểm từ hai phía đánh tới, trong lòng Bạch Liên quýnh lên, coi như là nàng có thể ngăn lại công kích của Thanh Loan, nhưng còn hỏa diễm của Hỏa Phượng Hoàng thì....

Chẳng lẽ hôm nay thật sự phải chết ở chỗ này sao?

Không, nàng không cam lòng!

Đột nhiên, một đạo khí tức khủng bố từ phía Tây Nam của Vô Sinh Nhai kéo tới, trực tiếp xuyên thẳng qua kết giới, nhanh chóng ngăn lại một kích kia, đồng thời cũng đem Bạch Liên bảo hộ ra sau lưng!

Thất Dạ cả kinh, móng vuốt nhỏ nhắn lập tức vung ra vài vết cào!

Đế Dạ Hiên cũng ngừng lại, một cái di động, liền đã đến bên người Phượng Thiên Vũ!

Nguyệt Ma cùng Minh U cũng nhìn về phía người vừa mới tới!

Một thân hắc y, chiếc mũ rộng vành che đi toàn bộ khuôn mặt, vẫn im lặng đứng ở nơi đó, trong tay không có bất kỳ vũ khí nào!

Hai mắt Minh U tối sầm lại, không dùng bất kỳ vũ khí nào ngang nhiên trực tiếp đón nhận công kích của Hỏa Phượng Hoàng, có thể trực tiếp xuyên thấu qua kết giới của đỉnh cao Siêu Thần Thú, thực lực của hắn phải mạnh đến như thế nào, tại sao lại phải bảo hộ Bạch Liên?

Gió thổi lên, Vô Sinh Nhai tĩnh lặng, tất cả mọi người chăm chú đứng nhìn nam tử áo đen kia!

Từ trên lưng U Minh Điệp, Phượng Thiên Vũ nhìn nam tử, không biết vì sao, nước mắt cứ theo khóe mắt mà chảy xuống, nhay xuống khỏi lưng U Minh Điệp, từng bước đi đến trước mặt nam tử!

"Vô Hận!"

Thân hình nam tử cứng đờ, dưới mũ rộng vành là một đôi mắt màu đen nồng đậm u buồn, Tuyết Nhi, thì ra nàng vẫn còn nhớ ta!

Đột nhiên, Phượng Thiên Vũ phun ra một ngụm máu tươi, té xuống trên mặt đất!

Nam tử cả kinh, vốn định chạy lên đón nàng, nhưng bước chân vẫn không thể động!

Tuyết Nhi, Vô Hận không còn là Vô Hận trước kia nữa rồi, mà nàng, cũng không còn là Thanh Khâu hài tử như ngày xưa nữa rồi!

Đế Dạ Hiên rất nhanh ôm lấy nàng, thay nàng lau đi nước mắt!

Nhìn nam nhân đứng cách đó không xa, nam nhân này rất kỳ quái, phản ứng của nha đầu còn kỳ quái hơn, hắn rút cuộc là người nào?

Nam nhân liếc nhìn mấy người trước mặt: "Đế Quân, những người này, ta sẽ mang đi!"

Đế Dạ Hiên cũng không nói lời nào, thực lực của nam nhân này rất sâu, hắn không nhìn ra được, nếu phải giao chiến, phần thắng chưa chắc đã thuộc về hắn!

Ngay dưới ánh mắt mọi người, nam tử áo đen mang theo những người kia rời đi, trước khi đi, ánh mắt nhìn thoáng qua Phượng Thiên Vũ đang nằm trong ngực Đế Dạ Hiên, cái nhìn kia, bao hàm rất nhiều thứ, bất đắc dĩ, vương vấn, một cảm giác không tên cũng dấy lên !

"Mẫu thân không sao chứ?"

Tuyết Ảnh thu hồi Ngân Thương, đi qua, nhẹ giọng hỏi, đôi mắt đỏ vẫn đang suy nghĩ, nam nhân vừa rồi cho hắn một cảm giác rất rất là kì quái, rồi cả phản ứng của mẫu thân cũng vậy !

"Tạm thời không có việc gì!"

Đế Dạ Hiên ôm Phượng Thiên Vũ, bay tới học viện Đế Hoàng, một đầu tóc bạc cũng đã biến trở về màu đen, hắn đã đáp ứng Thánh Nhiêu, khi bước chân vào học viện không được lộ ra hình dạng như vậy!

Diễm Hỏa Phượng Hoàng thì bay về một hướng khác, Thất Dạ cùng Tuyết Ảnh đều trở về không gian!

"Mộc Thương, chúng ta trở về, hay là đi tìm Dạ Huyễn Ngọc cùng Mộc Mộc?"

Thanh Loan thu hồi lại loan đao, cất tiếng hỏi, vực Sinh Nhai sâu bao nhiêu bọn họ đều không biết, càng không biết bây giờ Dạ Huyễn Ngọc cùng Mộc Mộc như thế nào rồi?

Không biết Dạ Huyễn Ngọc có cứu được Mộc Mộc hay không?

Mộc Thương nhìn thoáng qua bóng dáng Đế Dạ Hiên, nhìn đến vết thương trên người Thanh Loan rồi cất tiếng: "Trở về rồi hãy nói!"

Bây giờ Phượng Thiên Vũ hôn mê, Thanh Loan lại bị thương, bọn hắn thật không còn sức lực để đi tìm người, chỉ có thể mau chóng trở về dưỡng thương, chờ khi nào Phượng Thiên Vũ bình phục trở lại mới có thể tiếp tục tìm Mộc Mộc.

"Được rồi, Vân Thương, chúng ta đi thôi!"

Thanh Loan thu hồi U Minh Điệp vào không gian, một đoàn người bay trở về học viện.

Khi đoàn người trở về học viện, chỉ thấy quanh sân nhỏ là một mảnh hỗn độn.
Khuôn mặt Đế Dạ Hiên khẽ chau lại, ôm Phượng Thiên Vũ tiến vào một gian phòng.

Vân Thương cùng Thanh Loan nhìn qua, thầm nghĩ đã xảy ra chuyện rồi, Thanh Ngư cùng Vân Ế đâu rồi?

Ngay lúc này, Vân Ế cùng Thanh Ngư cầm theo một thùng nước đi ra!

Vân Thương vừa trông thấy bọn họ, cất bước tiến lên: "Vân Ế, Thanh Ngư, các ngươi không có sao chứ?"

Thanh Ngư lắc đầu: "Ca ca, chúng ta không có việc gì, tiểu thư đâu rồi?"

Vân Ế cũng nhẹ gật đầu: "Yên tâm đi, chúng ta không có việc gì!"

"Sao chung quanh lại biến thành thế này. . ?"

Thanh Loan cùng Mộc Thương đi tới, trước kia đều rất sạch sẽ mà, sao bây giờ lại thành một mớ hỗn độn rồi.

"Phượng Thủy Linh đã tới!"

Vân Ế ngay lập tức giải thích, khi bọn họ vừa rời đi thì Phượng Thủy Linh liền tiến tới gây chuyện, thiếu chút nữa làm Thanh Ngư bị thương, cũng may hắn nhanh chóng ngăn đón. . !

"Không có việc gì là tốt rồi!"

Vân Thương cũng không muốn hỏi nhiều, bước lên hỗ trợ hai người dọn dẹp lại sân nhỏ!

"Thanh Loan tỷ, tiểu thư cùng Mộc Mộc tỷ đâu rồi?"

Thanh Ngư nhìn nhìn chung quanh, không thấy tiểu thư nhà mình, cũng không thấy Mộc Mộc tỷ, một hồi chuông báo động trong lòng khẽ vang lên, chẳng lẽ tiểu thư cùng Mộc Mộc tỷ đã gặp phải chuyện gì rồi sao?

"Thanh Ngư, đừng lo lắng, Thiên Vũ bị thương, trong phòng. . !"

"Ta đi xem!"

Thanh Ngư vừa nghe thấy tiểu thư mình bị thương liền sợ hãi muốn nhanh chóng gặp người.

Thanh Loan chưa kịp nói hết đã bị Thanh Ngư đã cắt lời!

"Ngươi từ từ hãy đi, Đế công tử đang chữa thương cho Thiên Vũ rồi!"

Thanh Loan giữ chặt Thanh Ngư lại: "Trước tiên ở đợi ở đây đã, đừng quấy rầy Đế công tử!"

Lúc này Thanh Ngư mới tĩnh tâm trở lại, đúng vậy a, bây giờ không nên quấy rấy hai người bọn họ a

Nhưng mà Đế công tử là ai vậy?

Không lẽ là Quốc sư đại nhân?

Khi Thanh Ngư cùng Thanh Loan trò chuyện về sự tình ngày hôm nay, hai mắt Mộc Thương chăm chú nhìn vào Vân Ế từ trên xuống dưới, lông mày không khỏi nhăn lên, hắn cảm thấy được một cỗ khí tức rất kì quái, Vấn Ế thật sự không có chuyện gì sao?

Bị Mộc Thương nhìn chằm chằm như vậy, Vân Ế hơi chột dạ, tay trái nhẹ nhàng dấu về phía sau lưng!

Mộc Thương thấy vậy, lông mày càng nhíu chặt lại!

"Cái gì, Mộc Mộc tỷ ngã xuống vực?"

Nhưng lúc này, lại nghe thấy Thanh Ngư kinh hô một tiếng, Thanh Loan tỷ nói Mộc Mộc tỷ rơi xuống vực ư, cái kia, cái kia không chết đó chứ?

Thanh Loan thở dài: "Đừng lo lắng, Dạ Huyễn Ngọc cũng lao xuống luôn rồi, Mộc Mộc sẽ không gặp phải chuyện gì đâu!"

"Ừm!"

Thanh Ngư nhẹ gật đầu, rồi lại đi dọn dẹp sân nhỏ, hy vọng tiểu thư cùng Mộc Mộc tỷ sẽ không gặp phải chuyện xấu gì!

. .

Đêm, ánh trăng lạnh lẽo như nước, rải đầy trên sân nhỏ!

Bên ngoài sân, Vân Thương, Thanh Ngư, Thanh Loan đều đang đứng chờ, ánh mắt lo lắng nhìn vào gian phòng củaPhượng Thiên Vũ!

Rốt cuộc, cửa cũng đã mở ra!

Tuyết Ảnh bước ra khỏi cửa, cất giọng thông báo!

"Mẫu thân không sao, các ngươi yên tâm!"

Nói xong, lại xoay người bước vào!

Mấy người nghe vậy, cũng rất muốn vào xem, nhưng nghĩ đến cái người nam nhân vẫn còn trong kia, thôi để sau vậy!

"Vân Ế cùng Mộc Thương đâu rồi?"

Thanh Loan lên tiếng hỏi, hai người kia lại đi đâu rồi?

"Vân Ế nói hắn hơi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm, chắc bây giờ đang ở trong phòng, còn Mộc Thương thì không biết!"

Thanh Ngư trả lời, sau đó nhìn về phía Thanh Loan: "Thanh Loan tỷ tìm bọn họ có chuyện gì không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương