Tô Tiểu Đại nhớ lại lúc còn học cấp ba, giáo viên chủ nhiệm từng nói kết hôn rất phức tạp, thật ra thì kết hôn không phải hai người đi đăng ký rồi dời nhà anh qua nhà em sao? Trên thực tế, Tô Tiểu Đại vẫn cho là như vậy, cô nghĩ rằng sau bữa tiệc đính hôn, đi đăng ký rồi cô dời nhà sang nhà anh. Về phần tiệc cưới, dù sao tiệc đính hôn đã ầm ĩ một phen, thôi thì hi vọng người lớn cũng nên đơn giản hóa nó đi.

Nhưng ý kiến của cô đều bị tất cả mọi người phản đối.

Chân mày Lăng Duy Trạch nhướng lên, nhìn cũng không thèm nhìn Tô Tiểu Đại, chỉ đáp qua loa: “Em đừng phát biểu, mọi chuyện cứ để anh tính.”

Bà Tô – đại diện cho nhà họ Tô cũng không đồng ý: “Tiệc đính hôn chỉ làm ở thành phố C này, ít nhất kết hôn cũng phải tổ chức một lần.”

Dương Trừng Trừng dùng móng tay đâm chọt Tô Tiểu Đại: “Sao cậu không có tương lai gì hết vậy, kết hôn và đính hôn cũng gộp chung một cái mà được à?”

Cuối cùng, đề nghị giản lược của Tô Tiểu Đại đều bị mọi người bàn lui cho qua.

Tiệc đính hôn vừa rồi trừ lúc đi thử váy cưới, Tô Tiểu Đại quả thật không có chút hứng thú. Mà kết hôn thì càng không đơn giản, thật sự có rất nhiều mặt hạn chế. Nếu Dương nữ vương và một bà bác không giúp đỡ thì cô đã nằm bẹp luôn rồi. (Sinh vật đơn bào vẫn là sinh vật đơn bào.)

Hôm nay, Tô Tiểu Đại không còn sức lực, nằm trên giường cầm quyển sách xem mẫu nhẫn cưới, Lăng Duy Trạch từ nhà vệ sinh bước ra, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông. Cô cũng không có thói quen xem trai đẹp thiếu vải, liền theo bản năng hét ầm lên: “Anh làm gì đấy, đầu gấu, khỏa thân chạy vòng vòng!”

Thấy Tô Tiểu Đại kịch liệt phản ứng, Lăng Duy Trạch lười trả lời, chỉ thoải mái nằm lên giường ôm cô vào ngực, cùng nhau xem mẫu nhẫn cưới.

“Chị Tô, chị muốn em nhắc lại rằng mười giờ sáng nay chị đã trở thành bà Lăng về mặt pháp lý.”

Nghe anh nói thế, Tô Tiểu Đại lập tức ỉu xìu. Sáng nay đi đăng ký kết hôn, cô đã trở thành bà Lăng, cho nên buổi chiều bị tên vô lại này đưa về nhà, bắt đầu cuộc sống vợ chồng.

Nhưng, nhưng mà… mặc dù như vậy, cô vẫn không có thói quen bị anh dựa vào gần gũi, bên tai đều là hơi thở của anh, điều này khiến cô có chút ngột ngạt.

“Thích cái nào?”

Lăng Duy Trạch tùy tiện lật từng trang, hỏi cô.

Chỉ là Tô Tiểu Đại nào hiểu được những thứ đó, mấy ngày qua cô chọn áo cưới, chọn quà cưới, chọn thiếp mừng, chọn thùng tiền, chọn chọn chọn, đầu cô muốn nổ đom đóm, vì thế đã chẳng còn hơi sức lựa những thứ này, mà mùi hương của anh lại làm nhiễu loạn thần trí của cô. Tô Tiểu Đại phất tay một cái: “Gì cũng được mà anh.”

Thái độ này khiến Lăng Duy Trạch có phần bất mãn, siết nhẹ vòng eo cô, anh tỏ ra không vui: “Kết hôn với anh mà em dám nói gì cũng được?”

Tô Tiểu Đại bĩu môi, trước kia cô lại còn không biết anh lại tính toán việc nhỏ với phụ nữ. Cô chỉ vào chiếc nhẫn kim cương nằm ở trang đầu: “Em đặc biệt thích nó.” Như vậy được chưa, chàng hẹp hòi!

Lăng Duy Trạch tất nhiên không keo kiệt, chỉ là cái gì cũng phải rõ ràng. Nhìn Tô Tiểu Đại trỏ vào mẫu đấy, Cartier thời hoàng kim đang thịnh hành, ừ, không tệ, được gọi là châu báu vương giả cơ mà.

“Duyệt.”

Tô Tiểu Đại vâng một tiếng, nhưng khi cô nhìn lại giá tiền, đã đắt mà lại còn nhiều số không như thế, hơn nữa tính bằng đơn vị đô-la thì vội vàng lắc đầu ngay: “Em thấy nhẫn này hơi xấu, không tốt lắm.”

Đương nhiên, Lăng Duy Trạch biết cô nghĩ gì trong đầu, anh bật cười một tiếng: “Tiểu Đại, em bảo tiền của chồng kiếm được thì cho ai tiêu xài?”

Cái này mà cần hỏi à? “Vợ con chứ ai!” Chẳng lẽ cho mẹ nhỏ của anh!

Lăng Duy Trạch tiếp tục: “Cho nên vợ à, vì em phung phí cũng đáng.” Kiếm tiền đối với anh mà nói đã sớm trở thành một thú vui, nhất là khi có gia đình phía sau, động lực càng lớn, chỉ là anh kiếm mà cô không tiêu thì còn nghĩa lý gì?

Nghe được anh gọi mình là vợ, mặt Tô Tiểu Đại đỏ ửng lên, cô lúng túng, vì để chữa ngượng nên cô xoay người về phía anh, chìa tay ra: “Vậy đưa em thẻ tín dụng không giới hạn trong truyền thuyết đây.”

Lăng Duy Trạch hừ một tiếng, giống như đã chờ đợi câu nói ấy từ lâu, anh buông cô ra, kéo ngăn tủ nơi đầu giường lấy ra một sấp tài liệu: “Thực hiện nguyện vọng của em.”

Những thứ này vốn dĩ anh muốn đưa cho Tô Tiểu Đại từ sớm, chỉ là chẳng có quan hệ danh chánh ngôn thuận gì nên thôi, giờ thì đã có.

Tô Tiểu Đại nhận lấy túi giấy, đổ đồ vật bên trong ra, có mấy tờ tài liệu cô xem không hiểu cùng với một tấm thẻ, cô ngẩng mặt hỏi anh: “Là thẻ tín dụng vô hạn sao?”

Anh gật đầu một cái: “Chính nó đó.” Nhưng mà cô quả thật không xem giấy tờ nhà đất cùng quyền chuyển nhượng tài sàn à?

Tô Tiểu Đại vô cùng kinh hãi, thì ra nó có thật trên đời???

“Anh không sợ em tiêu xài để anh nghèo luôn à?”

Lăng Duy Trạch cười mỉa, cầm lấy một quyển tạp chí kinh tế tài chính xem qua loa: “Chỉ bằng chút bản lĩnh của em?”

Bị xem thường, lại bị nhìn khinh bỉ, Tô Tiểu Đại tức giận vung tấm thẻ kia: “Hừ, anh nhớ nhé, đến khi ấy đừng có mà hối hận khóc lóc.”

Thay vì thời gian nói mấy vấn đề vô nghĩa này thì vẫn nên vận động còn hơn. Anh đặt tạp chí sang chỗ khác, tắt đèn, duỗi tay lôi kéo Tô Tiểu Đại.

Nhất thời trong phòng phủ rộng lớn chỉ nghe được tiếng cô giãy dụa, rồi dần dần chuyển biến thành âm thanh thở dốc, hai người hòa quyện vào nhau…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương