Phúc Hắc Không Phải Tội
-
Chương 22
Lăng Duy Trạch đi tới chỗ các cô đang đứng, thấy anh tới, Dương Trừng Trừng lập tức ngừng nói. Người của nhà họ Lăng, vậy mà trước kia chị còn xưng tôi gọi anh, thật là không thể tưởng tượng được.
“Hai người tám hết chuyện chưa?”
Trước kia không biết xem như không liên quan, giờ biết rồi thì Dương Trừng Trừng vẫn có vài phần kính nể, chị vội vàng đáp lời: “Xong rồi.”
Chỉ là chị khó mà tin được bạn trai của con bé ngốc kia chính là người của nhà họ Lăng, thế giới này thật là ảo diệu vô cùng, nghe xong tin như sét đánh ngang tai vậy. Lăng Duy Trạch mỉm cười rồi nhìn sang Tô Tiểu Đại: “Ừ, thế tôi đưa cô ấy đi ăn chút gì đó.”
Dương nữ vương gật đầu lia lịa: “Hai người đi đi, ngài Lăng.”
“Dương Trừng Trừng, gọi tôi là Lăng Duy Trạch thôi.” Nhà họ Lăng vốn đã không còn tồn tại, chị không cần thận trọng như vậy, hơn nữa chị lại là bạn thân của Tô Tiểu Đại, càng không cần giữ khoảng cách làm gì. Chị hiểu ý tứ của anh nhưng vừa nghĩ đến gia thế đáng gờm kia thì trong lòng đâm ra cẩn thận. Có lẽ suy nghĩ này không chỉ có mình chị mới cảm nhận vậy, phàm là nếu biết ai là người nhà họ Lăng thì đối phương luôn sinh ra sự cả nể, không vì nguyên nhân nào khác.
“Ừ, ờ, hai người đi trước đi.” Dương nữ vương còn phải tốn thêm mớ thời gian để tiêu hóa sự thật này.
Lăng Duy Trạch gật đầu rồi kéo tay cô quay gót bỏ đi. Mặc dù chẳng biết nhà gã đàn ông nguy hiểm hiển hách cỡ nào, nhưng trông thấy Dương Trừng Trừng cứ e dè kính nể thì Tô Tiểu Đại khó hiểu. Đối với cô, có đủ ăn đủ mặc là tốt rồi, cô không cần tốn nhiều năng lượng để ngẫm nghĩ quá nhiều về vấn đề ấy.
“Ngài Lăng.”
“Chào ngài Lăng.”
“A, ngài Lăng.” Trên đường đi, không biết có bao nhiêu kẻ chào hỏi Lăng Duy Trạch, thậm chí có người còn khoa trương hướng về phía anh mà cúi chào. Cô chỉ thấy Lăng Duy Trạch không được thoải mái lắm, tuy nhiên dáng vẻ anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ, không nói gì, anh chỉ hơi gật đầu, nét mặt thì cao cao tại thượng tạo một khoảng cách với người khác.
Anh đưa Tô Tiểu Đại tới khu ăn uống, trong tay cầm một chiếc đĩa: “Em ăn tráng miệng đi, tiệc chính tí nữa sẽ bắt đầu.”
“Ừ.” Tô Tiểu Đại sắp chết đói tới nơi, còn chờ cái gì, cô liền nhanh tay gắp nhiều loại thức ăn vào đĩa.
Mắt thấy chiếc đĩa sắp bị thức ăn chất chồng thành núi, anh kìm không được nói móc một câu: “Em là lợn hả, ăn để kịp chết à?”
Tô Tiểu Đại “hừ” một tiếng, cô không thèm tranh luận với anh. Trong miệng tận hưởng hương vị ngon lành của bánh pho mát, trời ơi, không hổ là khách sạn năm sao, ngay cả đầu bếp tay nghề cũng cao ngất ngưởng: “Anh không ăn à?”
Lăng Duy Trạch lắc đầu, nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của cô thì không còn muốn ngăn cản cô nữa, dù sao ăn thế này vẫn không xem là ăn như hổ đói, hơn nữa có anh ở đây, lễ tiết chỉ là chuyện tầm phào, muốn ăn bao nhiêu thì ăn đi.
“Dương Trừng Trừng đã nói cho em biết rồi sao?” Lúc chị ta kéo Tô Tiểu Đại đi ra một góc là anh đã sớm biết chị ta sẽ nói gì, chỉ là con bé này vẫn không phản ứng, hay là chị ta không có nói với cô?
“À, là cái chuyện nhà họ Lăng ngày trước ấy hả?”
Lăng Duy Trạch tiếp tục gật đầu, chị ta quả nhiên đã nói, mà việc ấy sớm muộn cũng phải để Tô Tiểu Đại biết, chỉ là hiện tại anh đang tò mò với phản ứng của cô khi nghe được tin này thôi.
“Thì ra nhà anh lúc trước giàu lắm, giàu hơn nhà Dương nữ vương nhỉ?” Tô Tiểu Đại vừa ăn vừa đáp. Chính thái độ bàng quan của cô khiến anh trở nên kinh ngạc.
“Chỉ vậy thôi sao?” Nhà họ Lăng ngoại trừ giàu đổ vách ra thì còn quyền lực rất đáng gờm, cái loại quyền lực đã ăn sâu bén rễ từ lâu đời, thế là con bé này chỉ bảo là giàu hơn nhà Dương Trừng Trừng?
Tô Tiểu Đại kỳ quái nhìn anh: “Nếu không thì là sao?” Cô chỉ là thường dân nhỏ bé, cô biết Dương nữ vương rất giàu, nhưng Lăng Duy Trạch còn giàu hơn Dương nữ vương, mà nhà họ Lăng ngày trước lại giàu hơn Lăng Duy Trạch, nhưng vì sao họ giàu thì cô lại không biết, đã không biết thì không tưởng tượng nổi, mà không tưởng tượng nổi thì lãng phí tế bào suy nghĩ của não làm gì.
Lăng Duy Trạch sững sờ, sau đó bật cười thành tiếng. Đúng là vậy mà, anh có thể mong đợi con bé này suy nghĩ cao siêu chứ, đối với cô, ăn no mặc ấm, tiền lương ổn định thì cho dù trái đất nổ tung cũng không liên quan gì đến cô. Những sinh vật đơn bào đều đơn giản như vậy thôi nhỉ? Tô Tiểu Đại liếc nhìn anh, cô đột nhiên nghĩ có khi nào cô làm tổn thương lòng tự tôn của anh không. Trong tiểu thuyết và cả trên TV thường nói con em thế gia đều là đối tượng nhạy cảm, à, ban nãy cô hình như hơi trả lời tùy tiện thì phải.
Cô cẩn thận dò xét Lăng Duy Trạch: “Ừm, thật ra anh bây giờ tốt nhất trên đời luôn.” Điều đó là sự thật, đẹp trai, nhà giàu, có siêu xe riêng, còn điểm nào để chê chứ? Ngoài xã hội đầy những kẻ không tiền, không xe, không nhà mà còn xấu trai thì anh đã quá là tuyệt vời. Anh lại cười, đây xem như là lời an ủi. Con bé ngờ nghệch, anh đương nhiên là tốt rồi, tuy kiêu ngạo nhưng không vì nhà họ Lăng sụp đổ mà anh suy sụp theo, ngược lại còn tay trắng làm nên tất cả.
“Em này, cho dù anh có là ai và làm gì thì trong mắt em anh sẽ vẫn là Lăng Duy Trạch?”
Tô Tiểu Đại bèn hỏi: “Nếu không thì như thế nào? Chẳng lẽ anh sẽ biến thành Lý Duy Trạch sao?”
Được rồi, anh quyết định không hỏi thêm gì nữa. Kẻ ngốc thường vô tư lắm, nếu có thể anh chỉ mong cô mãi tươi cười, đơn thuần như vậy, mặc kệ về sau nảy sinh chuyện gì.
Nhìn Tô Tiểu Đại ăn uống dính đầy bơ ở khóe môi, Lăng Duy Trạch tạm thời không dạy đời cô nữa, chỉ là dạ tiệc sắp bắt đầu, không thể ăn nữa. Anh đưa khăn giấy cho cô: “Lau miệng ngay, cấm ăn nữa đấy, cẩn thận bung hết chỉ may áo.”
Tô Tiểu Đại trợn mắt, đừng nói điêu, cô nào có béo như vậy? Ghét, ghét, ghét quá đi mất. Chẳng quan tâm anh ta xuất thân ra sao, đối với cô anh ta luôn là gã đàn ông ác độc hay bắt nạt cô mà thôi. Nhưng chỉ là gào thét nội tâm, cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy khăn lau miệng rồi ôm lấy cánh tay của anh, duy trì tư thế thanh lịch cùng anh bước về phía trước.
Tiệc sinh nhật lần thứ 70 của gia chủ nhà họ Đào rốt cuộc đã bắt đầu, cùng Dương nữ vương và Lăng Duy Trạch đứng ở dưới sảnh, Tô Tiểu Đại quan sát ông lão cùng một đôi vợ chồng bước lên bục cao. Mặc dù đã 70 tuổi nhưng ông lão vẫn rất minh mẫn, thần sắc sáng lạn, ông lướt mắt qua đám người bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người của cô và Lăng Duy Trạch.
“A Trạch, con tới đây.”Ông lão nói vào micro.
Lăng Duy Trạch quay sang nhìn cô: “Em bám váy Dương Trừng Trừng cho tốt vào, không chạy đi đâu.”
Tô Tiểu Đại gật đầu một cái, lúc này anh mới yên tâm bước lên sàn.
Ánh mắt của mọi người tập trung về nhà họ Đào và gã đàn ông điển trai, Đào Tử Hồng cất giọng: “Đầu tiên, tôi cảm ơn các vị đã đến mừng thọ của kẻ hèn này.”
Ông lão vừa dứt lời, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, thành phố C lần nữa lại xáo bài, vốn là cùng nhà họ Lăng có quan hệ mật thiết, nhà họ Đào nghiễm nhiên trở thành đệ nhất gia tộc ở thành phố C. Mặc dù năm ấy không phồn thịnh bằng nhà họ Lăng, nhưng nhà họ Đào cũng không dễ khinh thường, có thể nói những ai được mời đến tiệc này xem như là niềm vinh dự.
“Hi vọng mọi người hôm nay đều vui say hết mình, tuy nhiên, tôi muốn giới thiệu một người, A Trạch, tới đây.” Ánh mắt ông lão lướt qua Lăng Duy Trạch.
Vợ chồng họ Đào nhường chỗ cho Lăng Duy Trạch và Đào Dục cùng đứng cạnh ông lão.
“Lăng Duy Trạch, từ giờ trở đi thằng bé là cháu nội của nhà họ Đào chúng tôi.” Giọng ông lão vang vang khắp đại sảnh.
Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, đại đa số bọn họ cũng đều không biết anh là người của nhà họ Lăng ngày trước, nhưng bọn họ có nghe qua nhà họ Lăng và nhà họ Đào tình nghĩa không cạn, nay ông lão lại tuyên bố anh là cháu trai của nhà họ Đào thì người này chỉ có thể là Lăng Duy Trạch. Hóa ra đây chính là người nhà họ Lăng trong truyền thuyết, được xem như cháu nội nhà họ Đào, mà Đào Tử Hồng đúng là hết lòng che chở cho người của nhà họ Lăng.
Nhưng điều khiến bọn họ kính nể không phải là nhà họ Đào, ngược lại là bản thân Lăng Duy Trạch. Được gặp anh đúng là may mắn của bọn họ, quả nhiên người nhà họ Lăng thần thái bất phàm, cao ngạo lẫn tôn quý, dù đã tan rã nhưng vẫn khiến người đời nhớ mãi. Tô Tiểu Đại nhìn gã đàn ông đang phát ra ánh hào quang lấp lánh ở trên sàn, ôi, đúng là anh ta tỏa sáng nhất đêm nay.
Đứng cạnh Tô Tiểu Đại, Dương Trừng Trừng có chút lo lắng nói: “Này Tiểu Đại, cậu có thấy giữa cậu và anh ta khác biệt quá lớn không?”
Ngay cả khi chị biết thân phận thực sự của anh ta thì khoảng cách càng thêm kéo dãn, cô là bạn gái của anh ta chẳng lẽ không cảm nhận được gì? Chỉ sợ cả hai không bền vững.
“Khác biệt?” Tô Tiểu Đại bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, ừ, ngay từ lúc khởi đầu thì vốn đã chênh lệch khác biệt rồi. Cô đây, ngoại hình không có, tài cán không có, tiền bạc không có, chỉ là cô và anh ta không phải người yêu của nhau thì sao phải lo chứ?
“Đúng vậy, cậu sẽ không cảm thấy anh ta không còn là anh ta à?” Gã đàn ông chói lóa như vậy, chẳng biết con bé có áp lực không chứ chị thì áp lực lắm đấy.
Tô Tiểu Đại cau mày, nghe không hiểu ý của Dương nữ vương: “Anh ta còn có thể là ai? Lăng Duy Trạch chứ ai.”
Ừ thì dù có làm sao thì anh ta chỉ là Lăng Duy Trạch, mặc kệ anh ta nhà giàu đổ vách, mặc kệ anh ta bao người kính nể, đối với cô thì anh ta vẫn chỉ là Lăng Duy Trạch mà thôi.
“Hai người tám hết chuyện chưa?”
Trước kia không biết xem như không liên quan, giờ biết rồi thì Dương Trừng Trừng vẫn có vài phần kính nể, chị vội vàng đáp lời: “Xong rồi.”
Chỉ là chị khó mà tin được bạn trai của con bé ngốc kia chính là người của nhà họ Lăng, thế giới này thật là ảo diệu vô cùng, nghe xong tin như sét đánh ngang tai vậy. Lăng Duy Trạch mỉm cười rồi nhìn sang Tô Tiểu Đại: “Ừ, thế tôi đưa cô ấy đi ăn chút gì đó.”
Dương nữ vương gật đầu lia lịa: “Hai người đi đi, ngài Lăng.”
“Dương Trừng Trừng, gọi tôi là Lăng Duy Trạch thôi.” Nhà họ Lăng vốn đã không còn tồn tại, chị không cần thận trọng như vậy, hơn nữa chị lại là bạn thân của Tô Tiểu Đại, càng không cần giữ khoảng cách làm gì. Chị hiểu ý tứ của anh nhưng vừa nghĩ đến gia thế đáng gờm kia thì trong lòng đâm ra cẩn thận. Có lẽ suy nghĩ này không chỉ có mình chị mới cảm nhận vậy, phàm là nếu biết ai là người nhà họ Lăng thì đối phương luôn sinh ra sự cả nể, không vì nguyên nhân nào khác.
“Ừ, ờ, hai người đi trước đi.” Dương nữ vương còn phải tốn thêm mớ thời gian để tiêu hóa sự thật này.
Lăng Duy Trạch gật đầu rồi kéo tay cô quay gót bỏ đi. Mặc dù chẳng biết nhà gã đàn ông nguy hiểm hiển hách cỡ nào, nhưng trông thấy Dương Trừng Trừng cứ e dè kính nể thì Tô Tiểu Đại khó hiểu. Đối với cô, có đủ ăn đủ mặc là tốt rồi, cô không cần tốn nhiều năng lượng để ngẫm nghĩ quá nhiều về vấn đề ấy.
“Ngài Lăng.”
“Chào ngài Lăng.”
“A, ngài Lăng.” Trên đường đi, không biết có bao nhiêu kẻ chào hỏi Lăng Duy Trạch, thậm chí có người còn khoa trương hướng về phía anh mà cúi chào. Cô chỉ thấy Lăng Duy Trạch không được thoải mái lắm, tuy nhiên dáng vẻ anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ, không nói gì, anh chỉ hơi gật đầu, nét mặt thì cao cao tại thượng tạo một khoảng cách với người khác.
Anh đưa Tô Tiểu Đại tới khu ăn uống, trong tay cầm một chiếc đĩa: “Em ăn tráng miệng đi, tiệc chính tí nữa sẽ bắt đầu.”
“Ừ.” Tô Tiểu Đại sắp chết đói tới nơi, còn chờ cái gì, cô liền nhanh tay gắp nhiều loại thức ăn vào đĩa.
Mắt thấy chiếc đĩa sắp bị thức ăn chất chồng thành núi, anh kìm không được nói móc một câu: “Em là lợn hả, ăn để kịp chết à?”
Tô Tiểu Đại “hừ” một tiếng, cô không thèm tranh luận với anh. Trong miệng tận hưởng hương vị ngon lành của bánh pho mát, trời ơi, không hổ là khách sạn năm sao, ngay cả đầu bếp tay nghề cũng cao ngất ngưởng: “Anh không ăn à?”
Lăng Duy Trạch lắc đầu, nhìn thấy bộ dạng hạnh phúc của cô thì không còn muốn ngăn cản cô nữa, dù sao ăn thế này vẫn không xem là ăn như hổ đói, hơn nữa có anh ở đây, lễ tiết chỉ là chuyện tầm phào, muốn ăn bao nhiêu thì ăn đi.
“Dương Trừng Trừng đã nói cho em biết rồi sao?” Lúc chị ta kéo Tô Tiểu Đại đi ra một góc là anh đã sớm biết chị ta sẽ nói gì, chỉ là con bé này vẫn không phản ứng, hay là chị ta không có nói với cô?
“À, là cái chuyện nhà họ Lăng ngày trước ấy hả?”
Lăng Duy Trạch tiếp tục gật đầu, chị ta quả nhiên đã nói, mà việc ấy sớm muộn cũng phải để Tô Tiểu Đại biết, chỉ là hiện tại anh đang tò mò với phản ứng của cô khi nghe được tin này thôi.
“Thì ra nhà anh lúc trước giàu lắm, giàu hơn nhà Dương nữ vương nhỉ?” Tô Tiểu Đại vừa ăn vừa đáp. Chính thái độ bàng quan của cô khiến anh trở nên kinh ngạc.
“Chỉ vậy thôi sao?” Nhà họ Lăng ngoại trừ giàu đổ vách ra thì còn quyền lực rất đáng gờm, cái loại quyền lực đã ăn sâu bén rễ từ lâu đời, thế là con bé này chỉ bảo là giàu hơn nhà Dương Trừng Trừng?
Tô Tiểu Đại kỳ quái nhìn anh: “Nếu không thì là sao?” Cô chỉ là thường dân nhỏ bé, cô biết Dương nữ vương rất giàu, nhưng Lăng Duy Trạch còn giàu hơn Dương nữ vương, mà nhà họ Lăng ngày trước lại giàu hơn Lăng Duy Trạch, nhưng vì sao họ giàu thì cô lại không biết, đã không biết thì không tưởng tượng nổi, mà không tưởng tượng nổi thì lãng phí tế bào suy nghĩ của não làm gì.
Lăng Duy Trạch sững sờ, sau đó bật cười thành tiếng. Đúng là vậy mà, anh có thể mong đợi con bé này suy nghĩ cao siêu chứ, đối với cô, ăn no mặc ấm, tiền lương ổn định thì cho dù trái đất nổ tung cũng không liên quan gì đến cô. Những sinh vật đơn bào đều đơn giản như vậy thôi nhỉ? Tô Tiểu Đại liếc nhìn anh, cô đột nhiên nghĩ có khi nào cô làm tổn thương lòng tự tôn của anh không. Trong tiểu thuyết và cả trên TV thường nói con em thế gia đều là đối tượng nhạy cảm, à, ban nãy cô hình như hơi trả lời tùy tiện thì phải.
Cô cẩn thận dò xét Lăng Duy Trạch: “Ừm, thật ra anh bây giờ tốt nhất trên đời luôn.” Điều đó là sự thật, đẹp trai, nhà giàu, có siêu xe riêng, còn điểm nào để chê chứ? Ngoài xã hội đầy những kẻ không tiền, không xe, không nhà mà còn xấu trai thì anh đã quá là tuyệt vời. Anh lại cười, đây xem như là lời an ủi. Con bé ngờ nghệch, anh đương nhiên là tốt rồi, tuy kiêu ngạo nhưng không vì nhà họ Lăng sụp đổ mà anh suy sụp theo, ngược lại còn tay trắng làm nên tất cả.
“Em này, cho dù anh có là ai và làm gì thì trong mắt em anh sẽ vẫn là Lăng Duy Trạch?”
Tô Tiểu Đại bèn hỏi: “Nếu không thì như thế nào? Chẳng lẽ anh sẽ biến thành Lý Duy Trạch sao?”
Được rồi, anh quyết định không hỏi thêm gì nữa. Kẻ ngốc thường vô tư lắm, nếu có thể anh chỉ mong cô mãi tươi cười, đơn thuần như vậy, mặc kệ về sau nảy sinh chuyện gì.
Nhìn Tô Tiểu Đại ăn uống dính đầy bơ ở khóe môi, Lăng Duy Trạch tạm thời không dạy đời cô nữa, chỉ là dạ tiệc sắp bắt đầu, không thể ăn nữa. Anh đưa khăn giấy cho cô: “Lau miệng ngay, cấm ăn nữa đấy, cẩn thận bung hết chỉ may áo.”
Tô Tiểu Đại trợn mắt, đừng nói điêu, cô nào có béo như vậy? Ghét, ghét, ghét quá đi mất. Chẳng quan tâm anh ta xuất thân ra sao, đối với cô anh ta luôn là gã đàn ông ác độc hay bắt nạt cô mà thôi. Nhưng chỉ là gào thét nội tâm, cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy khăn lau miệng rồi ôm lấy cánh tay của anh, duy trì tư thế thanh lịch cùng anh bước về phía trước.
Tiệc sinh nhật lần thứ 70 của gia chủ nhà họ Đào rốt cuộc đã bắt đầu, cùng Dương nữ vương và Lăng Duy Trạch đứng ở dưới sảnh, Tô Tiểu Đại quan sát ông lão cùng một đôi vợ chồng bước lên bục cao. Mặc dù đã 70 tuổi nhưng ông lão vẫn rất minh mẫn, thần sắc sáng lạn, ông lướt mắt qua đám người bên dưới, cuối cùng dừng lại trên người của cô và Lăng Duy Trạch.
“A Trạch, con tới đây.”Ông lão nói vào micro.
Lăng Duy Trạch quay sang nhìn cô: “Em bám váy Dương Trừng Trừng cho tốt vào, không chạy đi đâu.”
Tô Tiểu Đại gật đầu một cái, lúc này anh mới yên tâm bước lên sàn.
Ánh mắt của mọi người tập trung về nhà họ Đào và gã đàn ông điển trai, Đào Tử Hồng cất giọng: “Đầu tiên, tôi cảm ơn các vị đã đến mừng thọ của kẻ hèn này.”
Ông lão vừa dứt lời, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay, thành phố C lần nữa lại xáo bài, vốn là cùng nhà họ Lăng có quan hệ mật thiết, nhà họ Đào nghiễm nhiên trở thành đệ nhất gia tộc ở thành phố C. Mặc dù năm ấy không phồn thịnh bằng nhà họ Lăng, nhưng nhà họ Đào cũng không dễ khinh thường, có thể nói những ai được mời đến tiệc này xem như là niềm vinh dự.
“Hi vọng mọi người hôm nay đều vui say hết mình, tuy nhiên, tôi muốn giới thiệu một người, A Trạch, tới đây.” Ánh mắt ông lão lướt qua Lăng Duy Trạch.
Vợ chồng họ Đào nhường chỗ cho Lăng Duy Trạch và Đào Dục cùng đứng cạnh ông lão.
“Lăng Duy Trạch, từ giờ trở đi thằng bé là cháu nội của nhà họ Đào chúng tôi.” Giọng ông lão vang vang khắp đại sảnh.
Mọi người bắt đầu bàn luận xôn xao, đại đa số bọn họ cũng đều không biết anh là người của nhà họ Lăng ngày trước, nhưng bọn họ có nghe qua nhà họ Lăng và nhà họ Đào tình nghĩa không cạn, nay ông lão lại tuyên bố anh là cháu trai của nhà họ Đào thì người này chỉ có thể là Lăng Duy Trạch. Hóa ra đây chính là người nhà họ Lăng trong truyền thuyết, được xem như cháu nội nhà họ Đào, mà Đào Tử Hồng đúng là hết lòng che chở cho người của nhà họ Lăng.
Nhưng điều khiến bọn họ kính nể không phải là nhà họ Đào, ngược lại là bản thân Lăng Duy Trạch. Được gặp anh đúng là may mắn của bọn họ, quả nhiên người nhà họ Lăng thần thái bất phàm, cao ngạo lẫn tôn quý, dù đã tan rã nhưng vẫn khiến người đời nhớ mãi. Tô Tiểu Đại nhìn gã đàn ông đang phát ra ánh hào quang lấp lánh ở trên sàn, ôi, đúng là anh ta tỏa sáng nhất đêm nay.
Đứng cạnh Tô Tiểu Đại, Dương Trừng Trừng có chút lo lắng nói: “Này Tiểu Đại, cậu có thấy giữa cậu và anh ta khác biệt quá lớn không?”
Ngay cả khi chị biết thân phận thực sự của anh ta thì khoảng cách càng thêm kéo dãn, cô là bạn gái của anh ta chẳng lẽ không cảm nhận được gì? Chỉ sợ cả hai không bền vững.
“Khác biệt?” Tô Tiểu Đại bắt đầu suy nghĩ vấn đề này, ừ, ngay từ lúc khởi đầu thì vốn đã chênh lệch khác biệt rồi. Cô đây, ngoại hình không có, tài cán không có, tiền bạc không có, chỉ là cô và anh ta không phải người yêu của nhau thì sao phải lo chứ?
“Đúng vậy, cậu sẽ không cảm thấy anh ta không còn là anh ta à?” Gã đàn ông chói lóa như vậy, chẳng biết con bé có áp lực không chứ chị thì áp lực lắm đấy.
Tô Tiểu Đại cau mày, nghe không hiểu ý của Dương nữ vương: “Anh ta còn có thể là ai? Lăng Duy Trạch chứ ai.”
Ừ thì dù có làm sao thì anh ta chỉ là Lăng Duy Trạch, mặc kệ anh ta nhà giàu đổ vách, mặc kệ anh ta bao người kính nể, đối với cô thì anh ta vẫn chỉ là Lăng Duy Trạch mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook