Tỉnh táo một chút, nhất định phải tỉnh táo!

Nhưng, chỉ chốc lát nữa thủ trưởng không cho phép cô tỉnh táo chút nào.

Đau thương khốn khổ, nước mắt đầm đìa…

“Bà xã, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi.” Nhìn bà xã mình như vậy, Trung tá nào đó cũng chỉ có thể an ủi.

“Tiêu Triệt, lúc đầu em không nên nghĩ tìm anh làm lá chắn.” Diệp Vũ thật sự rất đau lòng, lúc đầu biết thế không làm, rồi sẽ không có chuyện như hiện tại, cô cũng sẽ không đau lòng như vậy. Biết vậy chẳng làm!

“Đừng mà bà xã, nếu em mất hứng, em cứ đánh anh đi. Anh đảm bảo anh sẽ không đánh lại, mắng cũng không nói lại. Em đừng hối hận, cứ coi như là hai chúng ta có duyên phận ba đời.”

“Nghiệt duyên.” Diệp Vũ nghiến răng.

“Bà xã em nhìn xem, khó khăn lắm anh mới có thể về nhà một lần. Cho nên em đừng như vậy. Đồng bào nhân dân cũng là ruột thịt, chịu không được muôn vàn thử thách.”

Diệp Vũ cũng biết không nên trách anh, nhưng cô nhịn nổi muốn giận cá chém thớt. Ai bảo anh gần cô nhất? Ai bảo anh là chồng cô? Đây là do anh đáng đời!

“Đồng chí Trung tá, em không biết phải đối xử với người ta thế nào, em vẫn rất khiêm tốn.”

Trung tá nào đó vỗ vỗ vai bà xã, nghĩ thầm: Bà xã, từ trước đến nay em vẫn luôn ra vẻ khiêm tốn. Chỉ cần có hoàn cảnh thích hợp, uy danh của em khuếch tán không thể nào ngăn nổi.

Nhưng, điều này, có nghĩ cũng chỉ nghĩ ở trong lòng, nói ra sẽ bị đánh đòn, vợ anh nhất định sẽ đánh anh không thèm quan tâm. Nghe ý tứ của đại đội trưởng, anh là người có duyên với bị đánh, kết quả của phản kháng thế nào cũng là bị trấn áp.

Mặc dù cho đến bây giờ Tiêu Triệt cũng không tin bà xã mình là Bá Vương, nhưng làm người phải đối mặt với thực tế, thực tế nhắc nhở anh rằng lừa mình dối người là không khoa học.

Diệp Vũ oán hận dùng cuốc xáo vườn hoa, “Nếu không, đồng chí Trung tá, anh để em đánh anh một trận nhé.”

“Bà xã, tuy nói rằng đánh là hôn, mắng là yêu, nhưng đánh quá bạo lực là độc ác.”

“Nhưng em thật sự không muốn đi vào, cảm giác như đang truyền hình trực tiếp bản tin thời sự, không khí nghiêm túc yên lặng. Hôm nay là trăm ngày của con chúng ta, có cần phải mời nguyên thủ quốc gia đến tham gia giúp vui hay không?”

Vợ anh quả nhiên có oán hận sâu sắc với bản tin thời sự, dường như giác ngộ hiện tại của cô ấy rất cao…

“Thật ra thì, bà xã, anh vẫn cảm thấy bản chất em giống với Vua Sói ngày xưa, em có thể xem bọn họ là dê béo.” Trung tá nào đó theo sát vợ mình, nhỏ giọng nói.

Phu nhân Trung tá nào đó không khách khí chút nào đạp anh vô cùng dữ dội.

TMD!

Nói chị xem bọn họ là dê béo sao? Chị làm thịt được cả bầy dê sao? Những người đó là người đứng đầu giới chính trị, ra cửa là có một đội cảnh vệ sau lưng, đánh cướp một lần là được sao?

Không đúng, căn bản là cô không muốn đánh cướp, Trung tá khốn kiếp, vốn là cô đã thoát ra anh còn kéo cô ra. Rốt cuộc là anh có thấy cô đang đau lòng không? Không phải là anh nói quân nhân đều có truyền thống tốt đẹp hay sao?

Tiêu Triệt chỉ xem cú đá kia như bị muỗi cắn, dù bà xã anh có dũng mãnh hơn nữa cũng không thể làm anh đau. Mặc dù mọi người đều nói vợ anh dũng mãnh, nhưng anh biết vợ anh vẫn rất dịu dàng. Giống như lúc đầu anh đứng ở bên kia đường nhìn cô, vẫn rất dịu dàng nho nhã.

“Chị, anh rể, nhanh vào nhà thôi, bọn nhóc đang gây rối.” em trai thượng úy thò đầu từ trong nhà ra nói.

Trung tá nào đó nói với bà xã, “Anh thật sự cảm thấy cậu ta rất giống người nhà em.”

“Cút.” Dám ghim dao lên ngực chị, bây giờ tình thế thay đổi, sao cậu ta không thể chững chạc như anh trai cậu ta cơ chứ? Ý kiến điên khùng của cậu ta không ngờ lại được thủ trưởng thông qua vô điều kiện, quả thật là vô cùng lừa bịp!

Rốt cuộc, hai vợ chồng cũng phải vào phòng, không thể trốn tránh được. Đây là nhà ông ngoại anh, là chiến trường chính của bọn họ, bọn họ được xem như là chủ nhà, tránh sợi lông!

Diệp Vũ vừa vào nhà, cả người sáng bừng như hoa hướng dương, hoàn toàn rất giống hoa trong vườn.

Lo lắng vô ích rồi, Trung tá nào đó hiểu ra!

Với sự chăm sóc hết lòng của ba vợ mẹ vợ và nhóm người thân, vợ anh đã trở thành một người học lõi (châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng rất láu lỉnh), rất giống cá chạch!

Chẳng qua, có thể nhìn thấy mặt khác của cô với người nhà, nghĩ tới điều này, Trung tá nào đó cười vui vẻ.

Cái gì gọi là giúp nhau lúc hoạn nạn, vợ anh không có thói quen nói, nhưng cô luôn dùng hành động chứng minh.

Thai bốn làm người khác rất vui thích, môi hồng răng trắng, đôi mắt sáng, đang còn nhỏ mà đã có lực sát thương mạnh như vậy, khách tới nhà không ai là không bị bọn nhỏ chinh phục.

Bao lì xì thu được một đống, lời chúc càng thu được từng sọt.

Thành thật mà nói bữa tiệc trăm ngày lần này đúng là một vụ thu hoạch lớn.

Diệp Vũ kéo nụ cười đưa tiễn khách, sau đó dùng tay vỗ vỗ mặt mình, thở dài nói, “Cuối cùng ngày mai sẽ đến, cảm ơn chính sách kế hoạch hóa gia đình của quốc gia, chỉ cần sinh một lần là được. Chị không bao giờ muốn trải qua lần thứ hai nữa, quá thử thách sức chịu đựng của trái tim con người.”

Tiêu Triệt ôm vai cô, cười nhỏ giọng nói: “Bà xã, lúc đầu em nói muốn sinh lần hai, sao bây giờ lại nói là sinh một lần là được?”

“Căn bản ngay từ đầu không nên để anh đến gần, lúc đó tuyệt đối là do mỡ heo làm cho em trở nên ngu muội. Người xưa đã có câu, phụ nữ xinh đẹp quá mức và đàn ông đẹp trai quá mức đều là nhân vật nguy hiểm.”

“Bà xã, rốt cuộc em cũng hiểu ra rồi.”

“Gì?”

Tiêu Triệt túm lấy gọng kính đen trên mắt vợ mình, chân thành nói: “Bà xã anh thật ra là một mỹ nữ.”

“Oa, chị, chị thật sự là mỹ nữ.” em trai thượng úy nào đó la om sòm.

Tiêu Triệt nhanh chóng đặt vật ngụy trang của vợ mình về chỗ cũ, chỉ cần anh biết vợ anh xinh đẹp là được, không cần người khác biết, nếu không sẽ có không ít người cầm cuốc đòi nạy góc tường nhà anh.

Thượng úy chạy lại gần, đấm đấm tường, biết vậy chẳng làm, “Chị, lúc đầu em nên giới thiệu chị cho anh em, rõ ràng là em biết chị trước, thật sự là quá muộn màng rồi.”

Trung tá nào đó đen mặt, cái gì vậy, tình huống này cũng quá lừa bịp rồi.

Diệp Vũ đá cậu hai Từ gia một cái thật đau, “Đừng có giở trò, cậu không thấy anh cậu đang bắn ánh mắt lạnh băng sang chỗ cậu sao?”

“Anh em hận em không trưởng thành sớm.” Thượng úy nào đó không có mặt mũi nói.

Tiêu Triệt liếc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của đại tá nào đó đang nhìn thượng úy, thật lòng cảm thấy hai anh em này hoàn toàn khác nhau. Nếu như hình dung với anh em Diệp gia, căn bản là một Diệp Phong, một Diệp Kiếm.

Lạnh lùng thì quá lạnh lùng, sôi nổi cũng quá sôi nổi!

Bọn họ vốn dĩ sẽ không có tiếng nói chung.

Tuy nhiên bọn họ cũng có thể có tiếng nói chung với một Diệp Vũ có cá tính mạnh mẽ, bởi vì lúc Diệp Vũ sôi nổi cũng rất sôi nổi, lúc nghiêm túc có thể khiến cho người ta ngã lăn quay.

“Anh, anh phụ trách xách cậu ta đi, ra khỏi đại viện nhất định phải giữ một khoảng cách xa với cậu ta. Cậu ta là kẻ hạ thấp cấp bậc của người khác, không có tư cách như người của đại viện.”

Đại tá gật đầu, “Ừ,”

“Anh, chị, hai người không thể đối xử với em như vậy, em là một đóa hoa yêu kiều…”

Lần này Trung tá nào đó cũng mới gặp lần đầu dứt khoát không nhịn được nữa, “Bà xã, thật sự không phải cậu ta là anh em sinh đôi với tiểu Kiếm chứ?” Rõ ràng người này chính là một Diệp Kiếm khác.

Diệp Vũ vô cùng bình tĩnh nói: “Tiểu Kiếm nhà chúng ta là một đóa hoa xinh đẹp cũng có tư thái Bá Vương, mạnh hơn cậu ta rất nhiều.”

Em trai Diệp xinh đẹp nào đó đang trong trại huấn luyện người thân quân nhân hắt xì một cái, chắc chắn là cậu bị người nào nói xấu rồi.

“Chị, bây giờ Diệp Kiếm đang làm gì?”

“Đang rèn luyện ở trại huấn luyện.”

“Cậu ta đi lính lúc nào?”

“Tương lai nó sẽ trở thành một cảnh sát nhân dân đáng tự hào.”

“Làm lính thật tốt.”

“Đàn ông tốt không nên làm lính.” Diệp Vũ bị nói trúng tim đen, hoàn toàn phản bác lại.

Trung tá nào đó, “Bà xã….” Anh là một người đàn ông tốt, người chồng tốt.

Một đại tá nào đó: bây giờ mới biết lời nói của em nuôi quả thật rất độc ác, công kích toàn bộ quân nhân trong đại viện.

Thượng úy Nhị Hóa: “Chị, những người đứng trước mặt chị đều tham gia quân ngũ.”

Diệp Vũ nói như đúng rồi, “Cho nên mấy người đều là người không tốt.”



Quả nhiên là rất mạnh mẽ!

“Thế em gả cho anh thì nói thế nào?” Trung tá nào đó không nhịn được phản đối.

Diệp Vũ vô tội nhìn anh, “Em có nói em là người tốt sao? Tục ngữ nói rất đúng, không phải người một nhà, không vào một cửa. Đó là chân lý có biết không?”

Phụt!

Một ngụm máu phun ra ngoài đúng không?

“Anh không cần nhìn em với ánh mắt như vậy, em tự biết mình vừa xinh đẹp vừa có phẩm chất đạo đức, không phải là người giậu đổ bìm leo (câu thành ngữ chỉ việc lợi dụng người khác gặp điều không hay để đứng lên), vây xem ác ý, thấy chết không cứu là thiếu phẩm chất đạo đức."

Anh em quân nhân bị giáo dục lần thứ nhất.

Cuối cùng Diệp Vũ tổng kết: “Thật ra thì, nói tóm lại thì, em cũng không phải là người quá nguy hiểm, em có thiếu đạo đức nhưng bình thường cũng không như vậy.”

Tất nhiên, lúc không có đạo đức vẫn có hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

Ví dụ như – cô cháu gái Lý gia đến nay vẫn đang nằm ở phòng 301 của bệnh viện đại viện!

Dĩ nhiên, dì Hai Giang ở trong đó vẫn làm chuyện quan trọng là dậu đổ bìm leo, trông coi ác ý, thấy chết không cứu, đợi lúc chủ quan có thể hành động.

Một đàn ngựa chạy qua….

Căn bản dì cháu nhà này đều cùng là một loại người…

“Hình như là đang nói em và dì Hai giống nhau.” Diệp Vũ hiếm khi nhìn lại mình.

Trung tá nào đó thật sự muốn nói cho vợ mình biết: Bà xã, thật ra bản chất của em và dì Hai không khác nhau, chẳng qua em giấu kín hơn người ta mà thôi.

Đại tá nào đó dứt khoát ôm em trai mình đi, mặc dù ngoài mặt anh vẫn duy trì thái độ bình tĩnh nghiêm túc, nhưng trong lòng anh đã nổi gió từ lâu. Nguyên nhân em trai vẫn nhớ mãi không quên cô vốn là vì họ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã (Nghĩa đen: trâu tìm trâu, ngựa tìm ngựa. Nghĩa bóng: những kẻ xấu chẳng ra gì thường tìm nhau, kéo bè kéo cánh với nhau để làm việc xấu). Cho đến bây giờ anh vẫn nghi ngờ em trai và em gái nuôi này có dây mơ rễ má với nhau.

Đồng chí đại tá, đây mới là chân tướng!

Rốt cuộc những người không liên quan cũng đều đi hết. Đồng chí Trung tá và bà xã mình rốt cuộc cũng có thể có thế giới hai người, cảm thấy thật sự chua xót.

“Con khóc, để em đi xem.” Diệp Vũ đột nhiên cảm thấy căng thẳng, đấy Trung tá nào đó ra, chạy lên lầu.

Tiêu Triệt lặng lẽ nhìn bà xã mình, lặng lẽ thấy có vạch đen sau gáy, rốt cuộc anh đưa những tên nhóc kia đến thế giới này làm gì? Từ nay về sau dù có nghỉ phép anh và bà xã cũng khó có cơ hội có thế giới hai người sao?

Không phải chỉ có một bóng đèn, cũng không phải là hai, càng không phải ba, mà có bốn bóng đèn…

Quả nhiên là tự gây tai họa, không thể sống!

Giờ khắc này Trung tá nào đó hiểu ý sâu sắc!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương