Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Chiều Chuộng
-
Chương 49: Nếu Cô Có Thể Cứu, Hắn Sẽ Ăn Phân!
Sau khi Tô Bảo biết về Âm hương, cũng không biết rằng sự xuất hiện của Âm hương là một tình huống nguy hiểm, là cục diện tất tử.
Chỉ nghe được câu nói của Kỷ Trường: Âm hương cháy hết mới có người chết.
Bé lo lắng đến mức liên tục thúc giục người lớn nhanh lên, cố gắng giải cứu Tư Diệc Nhiên trước khi nén nhang trên đầu Tư Diệc Nhiên cháy hết.
Chậu sắt và tiền giấy còn tốt, nhà họ Tô thường dùng khi giết gà vịt để cúng tổ tiên trong các dịp lễ hội, trong nhà đều có.
Nhưng quần áo của Tư Diệc Nhiên lại tương đối khó khăn.
Ôn Như Vân chợt nhớ tới trong xe có một chiếc áo sơ mi nhỏ, vội vàng đi lấy.
Cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Bảo vội vàng đốt tiền giấy trong chậu sắt, cắm một nén hương trước cửa.
Vừa mới bắt đầu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm thở hổn hển: "Dừng lại!"
Tư gia lão thái thái chạy tới, liền nhìn thấy Diệc Nhiên nằm trên mặt đất, bên cạnh là một tiểu nha đầu cầm một nắm tiền giấy, lập tức nổi giận!
"Hồ nháo! Nó chỉ đơn giản đang làm một trò đùa!"
Tư lão phu nhân tức giận đến mức cầm cái nạng trong tay, trực tiếp đánh bay tiền giấy trong tay Tô Bảo!
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, càng không nghĩ tới là bà cụ lại trực tiếp lấy gậy đánh người.
Tô Bảo bị đánh vào mu bàn tay, đau đớn rụt tay lại, tiền giấy rơi vãi khắp sàn.
Mu bàn tay nhỏ đỏ lên!
"Ô ô..."
Cục sữa nhỏ đau đến nước mắt đều chảy ra.
‘Rùa gia gia’ không tính đến chuyện này nha, bé thế nào lại còn bị đánh.
Ôn Như Vân nóng nảy, tức giận nói: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy!"
Cô và Tư Dã cơ hồ là cùng nhau lao lên, chặn ở trước mặt Tô Bảo!
Tư Dã nói: "Mẹ, mẹ về đi!"
Tư lão phu nhân không!
Sau lưng Tư lão phu nhân, Tô Nhất Trần và một ông già mặt mày trắng bệch theo sát.
Hóa ra khi bà Tư đến, tình cờ gặp Tô Nhất Trần đang trở lại, lúc này mới thông suốt không trở ngại tiến vào.
Bà lão lo lắng cho đứa cháu trai, chống gậy chạy lên.
Nhưng mà Vân đại sư kia lại một bộ đạo cốt tiên phong, tự nhiên sẽ không chạy lung tung, cho nên hắn và Tô Nhất Trần bị tụt lại phía sau.
Vẻ mặt của Tô Nhất Trần trầm xuống khi nhìn thấy bà Tư dùng gậy đánh Tô Bảo!
"Tư lão phu nhân, tôi cho bà tiến vào là bởi vì cháu trai của bà tới, không phải để cho bà đến đánh chửi Tô Bảo!"
Tư lão phu nhân rất coi trọng tôn ti già trẻ lớn bé, khi bị một người trẻ tuổi như Tô Dịch Thần trách mắng, đáy lòng không thoải mái, lại nóng lòng, nên giả vờ như không nghe thấy.
"Vân sư phụ, nhanh, Diệc Nhiên ở chỗ này!"
Tô Nhất Trần sắc mặt lạnh lùng, trước tiên bảo mẹ Vu đi lấy hộp thuốc tới.
Bà Tô giận lắm!
Ỷ vào giả cả, giả điên giả ngốc đúng không? !
Nhà họ Tô cũng không dễ dàng để chịu thiệt thế đâu!
“Bà già chết tiệt, tôi yêu cầu bà xin lỗi Tô Bảo nhà chúng tôi!” Bà Tô cũng ỷ vào già cả, đá qua một cước, đem dép lê trên chân đá bay ra ngoài.
‘Bốp’ một cái, giáng vào chính giữa mặt Tư lão phu nhân.
Bà cũng không ngờ tới mình lại ném chuẩn đến vậy, trong nháy mắt mọi người sửng sốt, bất quá lại cảm thấy đủ sảng khoái a.
Tư lão phu nhân bị một cái dép lê tát, tức giận gần chết, đây là chuyện cấp bách, Tô gia tại sao lại câu nệ chuyện vặt vãnh như vậy?
"Ngươi. . . A Dã, mang theo Diệc Nhiên, chúng ta đi!"
Ai hiếm lạ ở lại Tô gia chứ!
Nếu cháu trai của bà không ở đây, bà mới không thèm đến đâu.
Ai ngờ Tư Dạ nắm lấy cổ tay bà kéo ra ngoài, lạnh lùng nói: "Mẹ về đi!"
Tư lão phu nhân cả kinh, ỷ vào mình là một lão nhân gia, lập tức ngồi xuống đất lớn tiếng nói: "Được, tốt lắm! Anh đên đây! Hôm nay nếu dám đuổi tôi đi, anh cũng đừng nhận tôi làm mẹ!”
Bà cụ Tư làm ầm ĩ lên!
Lúc này, Vân đại sư vẻ mặt cao thâm lắc đầu, đột nhiên nói: "Đã muộn, trở về không còn kịp nữa…."
Tô Bảo cũng đang nắm tay Tư Dã, lo lắng nói: "Chú, nếu chú không mau cứu anh trai, sẽ muộn mất..."
Vân đại sư cau mày liếc Tiểu Tô Bảo một cái.
Tiểu lừa đảo này là đang nói theo lão?
Lão nói đã quá muộn, con nhóc này cũng nói đã quá muộn, tuổi còn trẻ đã không biết xấu hổ.
Vân đại sư lại nhìn lò than trên mặt đất, tiền giấy trong lò than cùng với chiếc áo sơ mi nhỏ mà bé đang cầm trên tay.
Không khỏi cười lạnh một tiếng.
Tứ lão phu nhân vừa nghe nói đã quá muộn, liền vội vàng thúc giục: "Đại sư, làm ơn, nhanh lên... cứu cháu trai của tôi!"
So với việc ỷ già lên mặt vừa rồi, giờ phút này lại vô cùng thành kính.
Bất chấp sự phản đối của Tư Dã và Ôn Như Vân, dùng tính mạng của mình để uy hiếp, lấy thân mình ra ngăn cản Tư Dã và Ôn Như Vân để tranh thủ thời gian cho Vân đại sư.
Vân đại sư thở dài một hơi: "Thấy ngươi thật đáng thương... lão đạo sẽ giúp ngươi! Trường Phong!"
Các đệ tử phía sau đáp, lập tức bố trí thần đàn.
Bà cụ Tư bật khóc vì biết ơn, cảm thấy cuối cùng cháu trai của mình cũng đã được cứu.
Vân đại sư di chuyển rất nhanh, như thể muốn khiến mọi người bình tĩnh lại, khi lão vung tay, một chuỗi ngọn lửa bốc lên trời kèm theo âm thanh vù vù, khiến mọi người không khỏi sững sờ.
Vân đại sư ngay lập tức lấy ra một loạt chuông đồng và một thanh kiếm bằng gỗ gụ, vừa đi vòng quanh Tư Diệc Nhiên vừa lẩm bẩm.
"Triệu tập thần binh thu yêu diệt ác: Ngũ lôi mãnh tướng, hoả tàu tướng quân, đằng thiên ngã đất. . . Cấp cấp như luật lệnh!"
Phốc~phốc~
Vân đại sư đập mạnh chiếc chiêng đồng do các đệ tử của mình cầm.
Kỷ Trường khóe miệng giật giật.
Hắn ngược lại rất bình tĩnh, không thúc giục Tô Bảo nữa, bởi vì hắn biết âm hương đã đốt nhất định sẽ chết.
Tô Bảo cũng nhìn về phía Tư Diệc Nhiên.
Sau một phen giày vò này, âm hương trên đầu hắn chỉ còn lại một phần ba.
Tô Bảo có chút tức giận, lớn tiếng nói: "Ông là một kẻ lừa đảo!"
Thì ra ‘Rùa gia gia’ nói có kiếp nạn, chính là kiếp nạn này!
Bà Tư trừng mắt: "Trẻ con thì biết cái gì? Câm miệng lại!"
Người ta chính là đại sư đã thành tiên rồi!
Nếu đại sư không cứu được, thì tiểu nha đầu này lại càng không cứu được.
Nghĩ mình là ai chứ, tuổi còn nhỏ như vậy, so được với một người đã đắc đạo lão tiên chắc!?
Vân đại sư cũng lạnh lùng nói: "Tốt nhất là đừng nói nhiều lời vô lễ như vậy! Bản đạo vừa mới làm phá, không quá năm phút nữa Tư tiểu thiếu gia sẽ tỉnh—”
Hắn đặt phật trần lên cánh tay, bày ra bộ dáng thế ngoại cao nhân.
Tô Bảo nói: "Tiểu ca ca căn bản sẽ không tỉnh, những điều ông làm căn bản là vô dụng..."
Tô lão phu nhân cũng không muốn tham gia vào.
Chuyện nhà người ta, nhà bà làm được như thế là quá đủ rồi.
"Tô Bảo, đi thôi! Để bọn họ tự giải quyết."
Nước mắt Tô Bảo trào ra.
Thế giới của trẻ em rất tinh khiết, khi một con vật nhỏ chết đi, chúng sẽ buồn rất lâu, chúng rất khó chấp nhận cái chết của “người bạn nhỏ” chứ đừng nói đến một người sờ sờ trước mặt.
Tô Bảo nhìn Ôn Như Vân và Tư Dã.
Ôn Như Vân bất chấp tất cả!
Cô khiêng bà Tư đang nằm dưới đất bước ra ngoài!
Bà Tư tức giận quở trách: "Hồ nháo! Có ai đối xử với mẹ chồng như vậy sao? Thân là con dâu..."
Ôn Như Vân ném bà ra ngoài cửa, tức giận nói: "Làm con dâu, tôi chịu bà như thế là quá đủ rồi! Hôm nay lời nói của tôi sẽ để ở đây, con trai tôi tôi phụ trách! Mẹ nó ai dám bước vào một bước, tin hay không tôi vì đại nghĩa diệt thân cắt đứt chân bà
Bà Tư: "..."
Lồng ngực bà phập phồng gấp gáp, tức giận đến hai mắt tối sầm lại.
Đáy lòng vừa phẫn nộ vừa uỷ khuất.
Bên trong cũng là cháu trai của bà.
Bà một lòng vì cháu trai, có gì sai chứ?
“Các người nhất định phải nhìn thấy Diệc Nhiên chết mới chịu có phải hay không!” Tư lão phu nhân lớn tiếng kêu lên.
Bên trong, Tư Dã cũng lạnh lùng nhìn Vân đại sư: "Ông tự mình đi hay để tôi mời ông đi!”
Sắc mặt Vân đại sư lập tức khó coi!
Từ khi hắn 'thành tiên' đến nay chưa từng có người nào dám bất kính với hắn như vậy, Tư gia này rất tốt, về sau có đến cầu hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ giúp bọn họ nữa!
“Hừ.” Hắn biết hình tượng cao nhân đắc đạo của mình không cho phép hắn nói ra những lời cay độc, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.
Tư lão phu nhân tuyệt vọng kêu lên: "Các ngươi đay là muốn hại chết Diệc Nhiên, hại chết cháu trai ta a….”
Tư Dã lạnh lùng nói: "Con tin tưởng Tô Bảo, sẽ cứu được Diệc Nhiên!"
Vân đại sư muốn trợn tròn mắt, tin một con nhóc, hắn thấy bọn họ điên rồi!
Lúc này, Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Hết năm phút."
Tô lão phu nhân nhướng mày, châm chọc nói: "Đại sư ngươi không phải nói không quá năm phút sẽ tỉnh sao?”
Sắc mặt của Vân đại sư nhất thời có chút đặc sắc….
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng vù vù.
Tô Bảo không biết khi nào đã nhặt tất cả tiền giấy trên mặt đất lên, châm lửa đốt cháy nó.
Ngọn lửa không lớn như Vân đại sư vừa tạo ra, nhưng chúng là ngọn lửa màu xanh biếc.
Sau khi ngọn lửa bùng lên, Tô Bảo ném quần áo của Tư Diệc Nhiên vào chậu lửa, vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng lẩm bẩm: "Giết con gà đen ... Sa Beining giết con gà đen ..."
Vân đại sư cau mày, cái gì giết gà đen?
Con nhóc này đang diễn hài kịch sao?
“Nói nhảm!” Vân sư phụ nghiêm mặt mắng.
Hắn đời này ghét nhất chính là kiểu người đã không biết gì lạ còn làm ra vẻ hiểu biết
Trường Phong, đệ tử phía sau Vân đại sư, cũng rất phẫn nộ, không thể không nói: "Đúng vậy! Nó chỉ đang chơi đùa mà thôi? Nếu con nhóc này có thể cứu Tư Diệc Nhiên, tôi sẽ ăn phân! Ăn mười cân luôn!”
Lời còn chưa dứt, quần áo trong lò than đột nhiên 'đứng dậy'!
Khuôn mặt của Vân đại sư nhất thời cứng đờ, những lời đang nói dở của Trường Phong cũng đột nhiên dừng lại ...
Chỉ nghe được câu nói của Kỷ Trường: Âm hương cháy hết mới có người chết.
Bé lo lắng đến mức liên tục thúc giục người lớn nhanh lên, cố gắng giải cứu Tư Diệc Nhiên trước khi nén nhang trên đầu Tư Diệc Nhiên cháy hết.
Chậu sắt và tiền giấy còn tốt, nhà họ Tô thường dùng khi giết gà vịt để cúng tổ tiên trong các dịp lễ hội, trong nhà đều có.
Nhưng quần áo của Tư Diệc Nhiên lại tương đối khó khăn.
Ôn Như Vân chợt nhớ tới trong xe có một chiếc áo sơ mi nhỏ, vội vàng đi lấy.
Cuối cùng mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, Tô Bảo vội vàng đốt tiền giấy trong chậu sắt, cắm một nén hương trước cửa.
Vừa mới bắt đầu, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm thở hổn hển: "Dừng lại!"
Tư gia lão thái thái chạy tới, liền nhìn thấy Diệc Nhiên nằm trên mặt đất, bên cạnh là một tiểu nha đầu cầm một nắm tiền giấy, lập tức nổi giận!
"Hồ nháo! Nó chỉ đơn giản đang làm một trò đùa!"
Tư lão phu nhân tức giận đến mức cầm cái nạng trong tay, trực tiếp đánh bay tiền giấy trong tay Tô Bảo!
Cảnh tượng này diễn ra quá nhanh, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn, càng không nghĩ tới là bà cụ lại trực tiếp lấy gậy đánh người.
Tô Bảo bị đánh vào mu bàn tay, đau đớn rụt tay lại, tiền giấy rơi vãi khắp sàn.
Mu bàn tay nhỏ đỏ lên!
"Ô ô..."
Cục sữa nhỏ đau đến nước mắt đều chảy ra.
‘Rùa gia gia’ không tính đến chuyện này nha, bé thế nào lại còn bị đánh.
Ôn Như Vân nóng nảy, tức giận nói: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy!"
Cô và Tư Dã cơ hồ là cùng nhau lao lên, chặn ở trước mặt Tô Bảo!
Tư Dã nói: "Mẹ, mẹ về đi!"
Tư lão phu nhân không!
Sau lưng Tư lão phu nhân, Tô Nhất Trần và một ông già mặt mày trắng bệch theo sát.
Hóa ra khi bà Tư đến, tình cờ gặp Tô Nhất Trần đang trở lại, lúc này mới thông suốt không trở ngại tiến vào.
Bà lão lo lắng cho đứa cháu trai, chống gậy chạy lên.
Nhưng mà Vân đại sư kia lại một bộ đạo cốt tiên phong, tự nhiên sẽ không chạy lung tung, cho nên hắn và Tô Nhất Trần bị tụt lại phía sau.
Vẻ mặt của Tô Nhất Trần trầm xuống khi nhìn thấy bà Tư dùng gậy đánh Tô Bảo!
"Tư lão phu nhân, tôi cho bà tiến vào là bởi vì cháu trai của bà tới, không phải để cho bà đến đánh chửi Tô Bảo!"
Tư lão phu nhân rất coi trọng tôn ti già trẻ lớn bé, khi bị một người trẻ tuổi như Tô Dịch Thần trách mắng, đáy lòng không thoải mái, lại nóng lòng, nên giả vờ như không nghe thấy.
"Vân sư phụ, nhanh, Diệc Nhiên ở chỗ này!"
Tô Nhất Trần sắc mặt lạnh lùng, trước tiên bảo mẹ Vu đi lấy hộp thuốc tới.
Bà Tô giận lắm!
Ỷ vào giả cả, giả điên giả ngốc đúng không? !
Nhà họ Tô cũng không dễ dàng để chịu thiệt thế đâu!
“Bà già chết tiệt, tôi yêu cầu bà xin lỗi Tô Bảo nhà chúng tôi!” Bà Tô cũng ỷ vào già cả, đá qua một cước, đem dép lê trên chân đá bay ra ngoài.
‘Bốp’ một cái, giáng vào chính giữa mặt Tư lão phu nhân.
Bà cũng không ngờ tới mình lại ném chuẩn đến vậy, trong nháy mắt mọi người sửng sốt, bất quá lại cảm thấy đủ sảng khoái a.
Tư lão phu nhân bị một cái dép lê tát, tức giận gần chết, đây là chuyện cấp bách, Tô gia tại sao lại câu nệ chuyện vặt vãnh như vậy?
"Ngươi. . . A Dã, mang theo Diệc Nhiên, chúng ta đi!"
Ai hiếm lạ ở lại Tô gia chứ!
Nếu cháu trai của bà không ở đây, bà mới không thèm đến đâu.
Ai ngờ Tư Dạ nắm lấy cổ tay bà kéo ra ngoài, lạnh lùng nói: "Mẹ về đi!"
Tư lão phu nhân cả kinh, ỷ vào mình là một lão nhân gia, lập tức ngồi xuống đất lớn tiếng nói: "Được, tốt lắm! Anh đên đây! Hôm nay nếu dám đuổi tôi đi, anh cũng đừng nhận tôi làm mẹ!”
Bà cụ Tư làm ầm ĩ lên!
Lúc này, Vân đại sư vẻ mặt cao thâm lắc đầu, đột nhiên nói: "Đã muộn, trở về không còn kịp nữa…."
Tô Bảo cũng đang nắm tay Tư Dã, lo lắng nói: "Chú, nếu chú không mau cứu anh trai, sẽ muộn mất..."
Vân đại sư cau mày liếc Tiểu Tô Bảo một cái.
Tiểu lừa đảo này là đang nói theo lão?
Lão nói đã quá muộn, con nhóc này cũng nói đã quá muộn, tuổi còn trẻ đã không biết xấu hổ.
Vân đại sư lại nhìn lò than trên mặt đất, tiền giấy trong lò than cùng với chiếc áo sơ mi nhỏ mà bé đang cầm trên tay.
Không khỏi cười lạnh một tiếng.
Tứ lão phu nhân vừa nghe nói đã quá muộn, liền vội vàng thúc giục: "Đại sư, làm ơn, nhanh lên... cứu cháu trai của tôi!"
So với việc ỷ già lên mặt vừa rồi, giờ phút này lại vô cùng thành kính.
Bất chấp sự phản đối của Tư Dã và Ôn Như Vân, dùng tính mạng của mình để uy hiếp, lấy thân mình ra ngăn cản Tư Dã và Ôn Như Vân để tranh thủ thời gian cho Vân đại sư.
Vân đại sư thở dài một hơi: "Thấy ngươi thật đáng thương... lão đạo sẽ giúp ngươi! Trường Phong!"
Các đệ tử phía sau đáp, lập tức bố trí thần đàn.
Bà cụ Tư bật khóc vì biết ơn, cảm thấy cuối cùng cháu trai của mình cũng đã được cứu.
Vân đại sư di chuyển rất nhanh, như thể muốn khiến mọi người bình tĩnh lại, khi lão vung tay, một chuỗi ngọn lửa bốc lên trời kèm theo âm thanh vù vù, khiến mọi người không khỏi sững sờ.
Vân đại sư ngay lập tức lấy ra một loạt chuông đồng và một thanh kiếm bằng gỗ gụ, vừa đi vòng quanh Tư Diệc Nhiên vừa lẩm bẩm.
"Triệu tập thần binh thu yêu diệt ác: Ngũ lôi mãnh tướng, hoả tàu tướng quân, đằng thiên ngã đất. . . Cấp cấp như luật lệnh!"
Phốc~phốc~
Vân đại sư đập mạnh chiếc chiêng đồng do các đệ tử của mình cầm.
Kỷ Trường khóe miệng giật giật.
Hắn ngược lại rất bình tĩnh, không thúc giục Tô Bảo nữa, bởi vì hắn biết âm hương đã đốt nhất định sẽ chết.
Tô Bảo cũng nhìn về phía Tư Diệc Nhiên.
Sau một phen giày vò này, âm hương trên đầu hắn chỉ còn lại một phần ba.
Tô Bảo có chút tức giận, lớn tiếng nói: "Ông là một kẻ lừa đảo!"
Thì ra ‘Rùa gia gia’ nói có kiếp nạn, chính là kiếp nạn này!
Bà Tư trừng mắt: "Trẻ con thì biết cái gì? Câm miệng lại!"
Người ta chính là đại sư đã thành tiên rồi!
Nếu đại sư không cứu được, thì tiểu nha đầu này lại càng không cứu được.
Nghĩ mình là ai chứ, tuổi còn nhỏ như vậy, so được với một người đã đắc đạo lão tiên chắc!?
Vân đại sư cũng lạnh lùng nói: "Tốt nhất là đừng nói nhiều lời vô lễ như vậy! Bản đạo vừa mới làm phá, không quá năm phút nữa Tư tiểu thiếu gia sẽ tỉnh—”
Hắn đặt phật trần lên cánh tay, bày ra bộ dáng thế ngoại cao nhân.
Tô Bảo nói: "Tiểu ca ca căn bản sẽ không tỉnh, những điều ông làm căn bản là vô dụng..."
Tô lão phu nhân cũng không muốn tham gia vào.
Chuyện nhà người ta, nhà bà làm được như thế là quá đủ rồi.
"Tô Bảo, đi thôi! Để bọn họ tự giải quyết."
Nước mắt Tô Bảo trào ra.
Thế giới của trẻ em rất tinh khiết, khi một con vật nhỏ chết đi, chúng sẽ buồn rất lâu, chúng rất khó chấp nhận cái chết của “người bạn nhỏ” chứ đừng nói đến một người sờ sờ trước mặt.
Tô Bảo nhìn Ôn Như Vân và Tư Dã.
Ôn Như Vân bất chấp tất cả!
Cô khiêng bà Tư đang nằm dưới đất bước ra ngoài!
Bà Tư tức giận quở trách: "Hồ nháo! Có ai đối xử với mẹ chồng như vậy sao? Thân là con dâu..."
Ôn Như Vân ném bà ra ngoài cửa, tức giận nói: "Làm con dâu, tôi chịu bà như thế là quá đủ rồi! Hôm nay lời nói của tôi sẽ để ở đây, con trai tôi tôi phụ trách! Mẹ nó ai dám bước vào một bước, tin hay không tôi vì đại nghĩa diệt thân cắt đứt chân bà
Bà Tư: "..."
Lồng ngực bà phập phồng gấp gáp, tức giận đến hai mắt tối sầm lại.
Đáy lòng vừa phẫn nộ vừa uỷ khuất.
Bên trong cũng là cháu trai của bà.
Bà một lòng vì cháu trai, có gì sai chứ?
“Các người nhất định phải nhìn thấy Diệc Nhiên chết mới chịu có phải hay không!” Tư lão phu nhân lớn tiếng kêu lên.
Bên trong, Tư Dã cũng lạnh lùng nhìn Vân đại sư: "Ông tự mình đi hay để tôi mời ông đi!”
Sắc mặt Vân đại sư lập tức khó coi!
Từ khi hắn 'thành tiên' đến nay chưa từng có người nào dám bất kính với hắn như vậy, Tư gia này rất tốt, về sau có đến cầu hắn, hắn cũng sẽ không bao giờ giúp bọn họ nữa!
“Hừ.” Hắn biết hình tượng cao nhân đắc đạo của mình không cho phép hắn nói ra những lời cay độc, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng.
Tư lão phu nhân tuyệt vọng kêu lên: "Các ngươi đay là muốn hại chết Diệc Nhiên, hại chết cháu trai ta a….”
Tư Dã lạnh lùng nói: "Con tin tưởng Tô Bảo, sẽ cứu được Diệc Nhiên!"
Vân đại sư muốn trợn tròn mắt, tin một con nhóc, hắn thấy bọn họ điên rồi!
Lúc này, Tô Nhất Trần nhìn đồng hồ, nhàn nhạt nói: "Hết năm phút."
Tô lão phu nhân nhướng mày, châm chọc nói: "Đại sư ngươi không phải nói không quá năm phút sẽ tỉnh sao?”
Sắc mặt của Vân đại sư nhất thời có chút đặc sắc….
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng vù vù.
Tô Bảo không biết khi nào đã nhặt tất cả tiền giấy trên mặt đất lên, châm lửa đốt cháy nó.
Ngọn lửa không lớn như Vân đại sư vừa tạo ra, nhưng chúng là ngọn lửa màu xanh biếc.
Sau khi ngọn lửa bùng lên, Tô Bảo ném quần áo của Tư Diệc Nhiên vào chậu lửa, vẻ mặt nghiêm túc, thấp giọng lẩm bẩm: "Giết con gà đen ... Sa Beining giết con gà đen ..."
Vân đại sư cau mày, cái gì giết gà đen?
Con nhóc này đang diễn hài kịch sao?
“Nói nhảm!” Vân sư phụ nghiêm mặt mắng.
Hắn đời này ghét nhất chính là kiểu người đã không biết gì lạ còn làm ra vẻ hiểu biết
Trường Phong, đệ tử phía sau Vân đại sư, cũng rất phẫn nộ, không thể không nói: "Đúng vậy! Nó chỉ đang chơi đùa mà thôi? Nếu con nhóc này có thể cứu Tư Diệc Nhiên, tôi sẽ ăn phân! Ăn mười cân luôn!”
Lời còn chưa dứt, quần áo trong lò than đột nhiên 'đứng dậy'!
Khuôn mặt của Vân đại sư nhất thời cứng đờ, những lời đang nói dở của Trường Phong cũng đột nhiên dừng lại ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook