Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi Được Tám Người Cậu Chiều Chuộng
Chương 47: Tiểu Nha Đầu Không Hiểu Sao Có Chút Quen Mắt!

Tư Dã chưa từng thấy qua tiểu gia hoả như vậy, không sợ hắn, còn cười với hắn.

Mà cô gái nhỏ này lông mày cùng ánh mắt luôn làm cho hắn không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc...

Tư Dã hoàn hồn, gật đầu nói: "Xin chào."

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Là cháu cõng Diệc Nhiên trở về?"

Tô Bảo: "Vâng! Đúng ạ!"

Cục sữa nhỏ trước mặt có khuôn mặt ửng hồng, có chút mập mạp của trẻ con, đôi mắt to trong veo sáng ngời, vừa nói vừa gật đầu lia lịa, rất đáng yêu.

Tư Dã không thể không nhìn lại.

“Cảm ơn, sau này chú sẽ đích thân dẫn Diệc Nhiên đến cảm ơn cháu.” Tuy rằng chỉ là tiểu hài tử, nhưng sắc mặt Tư Dã vẫn rất nghiêm túc như trước.

Vài người đàn ông mặc đồ đen phía sau tiến vào trong lều, nhanh chóng bế cậu bé đang bất tỉnh ra ngoài.

Tư Dã và Tô Nhất Trần gật đầu, đang định rời đi thì Tô Bảo đột nhiên lo lắng nói: “Chú, chú không thể đi…”

Tô Bảo đang định nói gì đó, Kỷ Trường ở một bên vội vàng dặn dò bé vài câu, bé chỉ việc đọc theo: “Bệnh của tiểu ca ca không bình thường, nếu anh trai không tỉnh lại, chú nhớ nhất định phải đến chỗ Tô Bảo. ."

Tư Dã tuỳ ý gật đầu.

Hiển nhiên là không nghe vào câu này.

Một đứa trẻ bốn tuổi, hắn có thể nhờ được gì từ bé chứ?

Nếu Diệc Nhiên thực sự không cứu được, chẳng lẽ cô nhóc này còn có thể cứu sao?

Tư Dã đưa Tư Diệc Nhiên đi.

Tô Bảo nhìn đoàn xe rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không khỏi lo lắng.

Bà Tô nói: "Được, chúng ta cũng về đi!"

Ban đầu, còn muốn ngủ trong công viên một đêm, mang theo Tô Bảo đi trải nghiệm cắm trại, ngắm bầu trời về đêm, sương vào buổi sáng.

Nhưng hiện tại phát sinh chuyện này, Tô lão phu nhân vẫn luôn cảm thấy tim đập thình thịch, nghĩ tới việc Diệc Nhiên bị bắt cóc... Bà quyết định vẫn là nên quay về trước.

Sau khi mọi người thương lượng xong, họ nhanh chóng thu dọn đồ đạc và quay trở lại trang viên ngay trong đêm.

Tô Bảo đã sớm ngủ thiếp đi trên đường ...

Lại nói về gia đình Tuyết Nhi.

Khi nhà họ Tô và nhà họ Tư rời đi, họ cũng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Mẹ Tuyết Nhi vẻ mặt hâm mộ nói: "Này, vừa rồi con có nhìn thấy Tô Bảo không! Tư gia cư nhiên cười với nó... Không biết nó lấy đâu ra vận khí tốt như vậy, đi chơi cũng có thể gặp được Tư tiểu thiếu gia đang hôn mê!”

Ba của Tuyết Nhi nói: "Đúng vậy! Tư gia cùng Tô gia không giống nhau. Tô gia hiện tại còn đang có ba nam hài tử, Tư gia lại chỉ có một mình Tư Diệc Nhiên là nam độc đinh ... Ai, tương lai nếu ai có thể được Tư Diệc Nhiên lựa chọn, đó mới gọi là may mắn..."

Tuyết Nhi dựa vào ghế an toàn giả vờ ngủ, trong lòng lại lặng lẽ ghi nhớ lời nói của ba mẹ.

Đáy lòng cô rất mất cân bằng, không biết vì sao Tô Bảo lại luôn có vận khí tốt như vậy!

Nếu cô cũng được sinh ra trong Tô gia, vận khí của cô cũng sẽ tốt như vậy.



Hừm, có gì hơn người chứ.

**

Tô Bảo ngủ rất sâu.

Trong giấc mơ, bé thực sự mơ thấy ‘tiểu quỷ’ được bé cõng về.

'Tiểu quỷ' cả người đầy máu, mặt không chút thay đổi, ngơ ngác nhìn bé.

Tô Bảo rùng mình tỉnh giấc.

Bé chạy xuống cầu thang với đôi chân trần, vừa chạy vừa hét lên, "Bà ơi!"

Tô lão phu nhân thấy thế, vội vàng nói: "Tô Bảo, tỉnh rồi hả, sao không đi dép vào!!"

Tô Nhất Trần đã đến công ty, Tô Tử Lâm và Tô Dĩnh Nhạc đến đồn cảnh sát để giải quyết một số vấn đề tiếp theo.

Những người khác cũng không biết đi nơi nào, chỉ có Tô Lạc ăn mặc giản dị, áo phông cùng quần jean, ngồi ở bên bàn ăn uống cà phê.

Hắn liếc nhìn bàn chân nhỏ của Tô Bảo, nói: "Lại đây."

Tô Bảo ngoan ngoãn hô một tiếng ‘cậu tư khoẻ’, được Tô Lạc bế lên, đặt lên chiếc ghế bên cạnh.

Tô Bảo hỏi Tô lão phu nhân: "Bà ngoại, tiểu ca ca hôm qua đã tỉnh chưa ạ?"

Bà Tô nói: “Bà ngoại cũng không biết… Chờ bà ngoại gọi điện thoại hỏi xem.”

Tô Bảo gật đầu.

Tô Lạc tựa lưng vào ghế, đẩy đẩy chiếc kính gọng vàng, cười nhạt một tiếng: "Tiểu nha đầu, quan tâm người ta như vậy?"

Chậc chậc, Tô gia hắn mới tìm được tiểu bảo bối, mới bao lâu a đã bị tiểu tử thúi khác bắt cóc?

Tô Bảo nhìn cậu tư trước mặt.

Cậu tư bộ dạng trông rất đẹp trai, nhưng vừa cười rộ lên liền trông như người xấu vậy!

“Cậu tư, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, biết không?” Cục sữa nhỏ thành khẩn nói.

Bé mơ thấy tiểu ca ca kia, cũng không biết hắn có phải đã chết hay không….

Tô Lạc cười to, tùy ý cầm bình sữa bên cạnh rót cho Tô Bảo một cốc.

Đẩy tô mì cao đến trước mặt, anh gắp một cái bánh bao, một cái bánh mì và một bát bún thịt.

"Ăn cơm đi--."

Ngón tay thon dài của hắn gõ nhẹ xuống mặt bàn, ra hiệu Tô Bảo mau ăn.

Bụng Tô Bảo kêu lên, bé thật sự rất đói, vì thế liền cầm một cái bánh bao lớn cắn một miếng.

Lúc này Tô lão phu nhân quay lại nói: "Tô Bảo, bà ngoại vừa gọi điện thoại hỏi, họ nói Diệp Nhiên còn chưa tỉnh..."

Bà Tô khẽ thở dài.

Đâu chỉ là chư tỉnh, sáng nay còn nghe nói cậu bé đó đã ngưng thở, được đưa đi cấp cứu...



**

Bên kia, tầng trên cùng của một bệnh viện tư nhân.

Tư Dã đứng thẳng ngoài cửa phòng cấp cứu, mím môi nhìn ra bên ngoài.

Còn có một người phụ nữ đang ngồi bên cạnh, một lúc sau cô đứng dậy, đi đi lại lại trước phòng cấp cứu.

Đó là mẹ của Tư Diệc Nhiên, Ôn Như Vân.

Tư Dã dừng một chút, có chút kỳ quái an ủi cô: "Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

Ôn Như Vân tên thì hiền lành dịu dàng, nhưng thật ra tính tình lại rất hay cáu gắt, tức giận nói: “Người được đưa vào bên trong cấp cứu là con trai tôi, sao tôi có thể không lo lắng chứ?”

Tư Dã: "..."

Anh lặng lẽ sờ sờ mũi.

Lúc này, cửa phòng mổ mở ra, ánh mắt bác sĩ thập phần ngưng trọng.

"Tư tiên sinh, Tư phu nhân, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi..."

Ôn Như Vân chân mềm nhũn, Tư Dã lập tức đỡ lấy cô, không nhịn được ôm cô vào trong ngực.

Ôn Như Vân run giọng hỏi: "Không có khả năng. . ."

Bác sĩ lắc đầu: "Xin mọi người chuẩn bị tâm lý trước."

Lúc vừa mới đưa tới, kiểm tra là mất quá nhiều máu, bọn họ đã truyền máu.

Nhưng không biết tại sao, mặc dù tất cả các chỉ số đều đã có xu hướng trở lại bình thường, mà hô hấp của Tư tiểu thiếu gia lại càng ngày càng yếu!

"Chúng tôi đã làm mọi cách có thể, nhưng chúng tôi không tìm ra nguyên nhân nào cả... Sắc mặt của Tư tiểu thiếu gai trở nên tái xanh, trông giống như bị trúng độc vậy, nhưng kết quả xét nghiệm cho thấy hắn cũng không có bị trúng độc."

"Còn có sụt cân không rõ lý do, tối hôm qua đưa tới còn 30kg, vừa rồi lại chỉ còn có 25kg..."

Một đêm mất 10 cân (theo TQ 1 cân=0.5kg), bọn họ đều đã bứt hết tóc mà vẫn không tìm ra nguyên nhân!

Quả thực chưa từng nghe thấy, chưa từng thấy qua tình huống như vậy...

"Nếu không muốn Tư tiểu thiếu gia chịu khổ, đề nghị vẫn nên mang về nhà, lo liệu hậu sự đi..."

Bác sĩ cũng không muốn nói ra lời này, thân phận Tư Dạ nói ra đều có thể làm cho cả kinh thành chấn động ba trận, nhưng hắn biết rõ đứa nhỏ này tuyệt đối không cứu nổi nữa.

Đại La Bất Tử đến cứu cũng không được.

Thay vì cả người cắm đầy ống sống chịu tội, không bằng trở về sạch sẽ đi...

Ôn Như Vân bật khóc.

Tư Dã mím môi, những lời của Tiểu Tô Bảo đột nhiên hiện lên trong đầu anh:

[Bệnh của tiểu ca ca không bình thường, nếu anh trai không tỉnh lại, chú nhớ nhất định phải đến chỗ Tô Bảo….]

Tư Dã dường như đã hạ quyết tâm gì đó, nói: "Đi, đưa Diệc Nhiên trở về!"

Ôn Như Vân hoàn toàn tuyệt vọng...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương