Phục Ba
-
1: Xuyên Qua
Vừa khôi phục ý thức trong một giây, Phục Ba liền mở mắt.
Choáng váng còn chưa tan đi, đầu óc nặng nề, hô hấp khó khăn, phần cổ thấy đau rát, trước ngực cùng bụng dường như bị ăn mấy quyền, cùng lúc co rút một cách đau đớn, tim đập thật nhanh.
Nàng gặp công kích, có địch nhân!
Trong nháy mắt, một bàn tay đánh úp về phía nàng.
Thân thể Phục Ba căng thẳng, muốn nghiêng người né tránh, nhưng mà cơ thể lại không nghe sai bảo.
Giây tiếp theo, cái tay kia túm tóc, xách cả người nàng lên.
Da đầu như bị xé rách, cực kì đau đớn, Phục Ba nhìn được mặt nam nhân nọ.
Xấu xí ngăm đen, trên người trần trụi, trên đầu quấn cái búi tóc, để bộ râu lớn xồm xoàm, trên mặt còn có một vết sẹo giống như bị đao chém ngang mũi.
Mùi máu tươi dày đặc từ trên người hắn truyền đến, còn có thể nhìn thấy vết máu chưa khô.
Đồng tử Phục Ba đột nhiên căng thẳng, có khi phải bỏ mạng ở đây, nàng đang ở tình thế nguy hiểm.
Đáy lòng cảnh giác, Phục Ba ngược lại khống chế được thân thể, nhưng chưa giãy giụa cử động vội.
Thấy nàng tự nhiên ngơ ngác, liền vạt áo đều không để ý, vết sẹo trên cánh mũi của nam nhân kia trông càng dữ tợn, hé miệng lộ ra một hàm răng vàng: "Tiểu tiện nhân, đã biết sự lợi hại của gia gia?!"
Đắc ý cười vang hai tiếng, da đầu buông lỏng, Phục Ba một lần nữa té ngã trên mặt đất.
Nam tử kia đột nhiên đứng lên, kéo ra lưng quần:
"Ngoan ngoãn hầu hạ, lão tử có lẽ còn có thể lưu ngươi một mạng."
Quỳ rạp trên mặt đất, Phục Ba nhanh chóng đảo qua bốn phía.
Đây là gian nhà gỗ, bên cạnh có giường, phòng nhỏ hẹp, bày biện đơn sơ, không có những người khác.
Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, dùng sức ngồi dậy.
Vương Ba Nhi nhìn nàng tóc rối tung đang nghiêng người ngồi, chỉ cảm thấy trong ngực có ngọn lửa mãnh liệt.
Hôm nay thật may mắn, cướp được một con thương thuyền lâu năm không nói, thế nhưng còn có nữ nhân.
Lòng tham nổi lên, hắn biết tiểu tiện nhân này giả nam để tiện che giấu.
Với lại, nếu là nam nhân thật, hắn cũng không ngại kéo tới dập đi dục hoả.
Tiến lên một bước, hắn lại lần nữa kéo lấy bộ tóc dài của nàng, cưỡng ép nàng ngẩng đầu lên, ưỡn ưỡn eo: "Há mồm cho lão tử!"
Nữ tử cương liệt thì như thế nào, đánh một hồi cũng phải thành thật.
Dù sao còn có nhiều thời gian, không bằng chơi một chút cho tốt.
Đúng dự đoán của hắn, đối với việc hiện tại, nàng kia cũng không né tránh, run rẩy vươn tay.
Tay nhỏ thật là trắng a! Vương Ba Nhi cổ họng lên xuống, thở ra một ngụm khí thô.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy "Răng rắc" một tiếng, đau nhức làm hắn hai chân kẹp chặt, cả người run lên, ngã quỵ trên mặt đất.
Khi đang ở trạng thái sung huyết nhất, mệnh căn cực kỳ yếu ớt, nếu chịu phải lực lớn, có thể dễ dàng bẻ gãy.
Chỗ yếu hại bị công kích, đau đớn có thể làm nam nhân nháy mắt mất đi sức chiến đấu, hôn mê thậm chí hít thở không thông đều không kỳ quái.
Phục Ba chờ chính là giờ khắc này.
Trong nháy mắt khi đối phương ngã xuống đất không dậy nổi, nàng tiến lên trước một bước, nắm chặt trong tay vải rách nhét vào miệng kẻ bắt cóc.
Sau đó nhanh nhẹn nhặt đai lưng rơi trên mặt đất lên, nương theo thủ đoạn của người nọ, trên mắt cá chân quấn quanh mấy vòng, một đạp giẫm lên ngực hắn, lại dùng sức siết chặt trói lại với nhau.
Đáng tiếc dây thừng không đủ dài, không thể vòng lên cổ, nhưng đối với địch nhân đã mất đi sức chiến đấu thì như vậy cũng đủ rồi.
Xác định hắn không thể thoát khỏi thì liền mặc kệ hắn đang run rẩy, Phục Ba chống đầu gối đứng lên, nhìn quanh bốn phía.
Đây là nơi nào? Không, phải nói, nàng làm sao vậy?
Vươn đôi tay, Phục Ba nhẹ nhàng nắm chặt.
Đó là một đôi tay trắng nõn, ngón tay thon dài, lòng bàn tay không có vết chai, đốt ngón tay cũng không có thô to biến hình, thoạt nhìn rất nhu nhược vô lực.
Đây chắc chắn không phải tay nàng, hổ khẩu* ở tay nàng có vết chai, mu bàn tay có sẹo, không có khả năng trắng nõn mảnh mai như này.
Mái tóc dài che khuất mắt, cũng làm người ta cảm thấy không khoẻ, nàng từ khi mười tuổi liền không để tóc dài nữa, càng không thể tự nhiên biến về lúc còn nhỏ.
Dù không có gương, Phục Ba cũng có thể dễ dàng phán đoán ra, đây không phải thân thể của nàng.
*hổ khẩu: chỗ giữa ngón tay cái và ngón trỏ
Làm gì để có thể thay đổi cả một thân xác?
Trong lòng dâng lên dự cảm bất thường, Phục Ba bước nhanh đi đến bên cửa sổ, hướng ra phía ngoài nhìn lại.
Bên ngoài tối lửa tắt đèn, nhưng coi độ cực thấp, lại có thể ngửi được mùi tanh quen thuộc của biển.
Phục Ba mày nhăn lại, dẫm dẫm sàn nhà gố dưới chân, thì ra những lay động nhỏ này đều không phải là não chấn động sinh ra choáng váng, mà là sàn nhà đúng là động.
Đây là một con thuyền đang ở biển? Nàng không nghe được tiếng động cơ, thân thuyền cũng làm bằng gỗ, chẳng lẽ là thuyền buồm? Nhưng ở vùng duyên hải ngư dân cũng rất ít dùng loại thuyền này.
Càng đừng nói, trước khi nàng hôn mê cũng không phải ở bờ biển.
Thân là chỉ huy đội đặc chủng đột kích hải quân, Phục Ba nhận lệnh che giấu con tin đồng thời đi cứu viện đồng đội.
Thời điểm đó, bọn họ hấp dẫn số lượng lớn hỏa lực, cũng hoàn toàn chặn được truy kích.
Ai ngờ khi rút lui lại bị máy bay không người lái của địch khóa mục tiêu, gặp nạn trên không trung.
Nàng đã nghĩ hết biện pháp, cũng chờ chi viện trên không trung của bên ta tới, đáng tiếc một khắc trước khi thành công trốn thoát, một loại đạn nhỏ rơi xuống, đánh trúng trận địa.
Tất cả đều phát sinh quá nhanh, không có thời gian suy xét mọi việc.
Nhưng hiện tại ngẫm lại, cho dù không chết, nhưng đối mặt là vết thương bầm dập, càng miễn bàn địch nhân còn có thể nói tiếng Trung, cũng không biết nơi biển rộng này là nơi nào.
Nàng hiện tại là ai? Đang ở đâu?
Đột nhiên, phía xa truyền đến một loạt tiếng mắng chửi tức giận cùng tiếng kêu rên thê lương.
Phục Ba lấy lại tinh thần, lặng yên không một tiếng động đi tới cạnh cửa, cúi người nhìn lại.
Ngoài cửa có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ, xách theo đao, trông có vẻ buồn chán đứng trên lối đi.
Theo thân hình hắn nhìn về phía trước, còn có ánh lửa cùng tiếng người, tựa hồ là hướng boong tàu.
Phía trước tất nhiên có địch nhân, nhưng không rõ cụ thể bao nhiêu người.
Nàng vẫn chưa thoát khỏi hiểm cảnh.
Phục Ba quay đầu, nhìn về phía nam nhân đang ngã trên đất..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook