Phù Vân Hoa
-
Chương 44: Lệ lệ
- Lệ Lệ, tam đệ của ta thật cố chấp nha! Hắn không chịu giao trái tim
cuối cùng, cũng không chịu phá kết giới này… nàng xem, thật là đứa em
trai không biết vâng lời!
Chiếc bình sứ ở trên bàn nhúc nhích vài cái, có giọng nói êm ả thốt ra
- Ngươi nghĩ hắn sẽ đáp ứng ngươi sao? Bốn trăm năm trước hắn từng đến đây, chẳng phải đã đem kiếm kề cổ ngươi sao?
- Ha ha ha… đúng, thật là đứa nhỏ nóng vội! Hắn có thể làm gì ngoài tức giận bỏ đi chứ?
- Hắn là một nguyên thần.
Chiếc bình nhắc nhở
- Ha ha, đúng, nhưng nguyên thần thì thế nào? Hắn không dám lấy về mảnh thần thức cuối cùng bởi vì khi Thần thức trọn vẹn chính là lúc Thần kiếp tới. Ta đây ngồi chờ ngày lịch kiếp của Tam đệ, nhẹ nhàng đoạt trái tim thứ tám mươi mốt… khi ấy… hắn sẽ trở về làm bán thần thể như xưa, còn ta, sẽ là một vị thần chân chính, phá bỏ kết giới khốn khiếp này, trở về ngai vị của mình! Ha ha ha… sẽ không lâu nữa đâu, đến lúc đó… nàng có muốn làm Ma hậu không?
- Không thèm!
Chiếc bình dứt khoát trả lời. Tiếng cười ma quái không dứt. Có một bàn tay xương xẩu cầm lấy nó, đem ống tay áo lau lau chùi chùi
- Lệ Lệ ngoan, chờ ta lấy được sức mạnh ta sẽ tìm cho nàng một thân thể, đảm bảo trẻ trung xinh đẹp, nàng sẽ hài lòng thôi!
- Ta cốc cần!
- Ha ha, nàng không cần, nhưng ta đây cần… cảm giác ôm nàng vào lòng ta còn chưa được thử!
- Ghê tởm.
- Chặc chặc… Lệ Lệ vẫn mồm miệng nhanh nhảu như ngày nào. May mà có nàng, không thì mấy vạn năm nay ta sẽ buồn chết mất.
- Hừ, không có tôi ông vẫn sống nhăn răng thôi, chỉ là thiếu một chỗ để lời thâm ý độc của mình xả ra!
Bàn tay nọ lại vân vê miệng bình, ánh ma trơi chớp tắt trong Âm Ti Cốc. Đây là một căn phòng gạch có chút đỗ nát, bốn góc tường đốt bốn ngọn đuốc nhỏ. Giữa phòng có một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ. Bóng áo choàng đen ngồi ở đó, từ năm này sang năm nọ, phần lớn thì giờ hắn thích đấu võ mồm với một cái bình sứ biết nói chuyện.
Đúng vậy, đây chính là vị Ma Vương trong truyền thuyết, hoàng đế đương nhiệm của ma tộc bị nhốt ở Âm Ti Cốc. Lúc này hắn đang vui vẻ cười, một tay chống cằm, mắt xếch him híp, nửa mặt phải bị che đi bằng chiếc mặt nạ đen có hoa văn xoắn ốc kì quái, nửa mặt trái lại trắng bệch như xác chết, nhìn vào là bên trắng bên đen tương phản rõ rệt. Mặc dù chỉ thấy nửa khuôn mặt nhưng không thể phủ nhận hắn vô cùng đẹp, một loại xinh đẹp như hoa anh túc.
Ma vương cảm thấy thật buồn chán, quyết định đi “thăm hỏi” Tam đệ chốc lát. Hắn nhắm mắt lại, đem thông điệp gửi về ma giới xa xôi ngoài kia, một bên miệng nhếch lên cười. Chiếc bình im lặng, nó cũng biết tên yêu ma này lại muốn làm chuyện xấu, bản thân không cản được đành mặc kệ vậy!
Một lát không lâu sau đó, Ma Vương mở bừng mắt, tay ôm ngực khạc ra ngụm máu, có chút choáng váng ngã xuống ghế. Cái bình kia không tự chủ thốt lên một câu có âm điệu lo lắng:
- Làm sao thế?
Ma Vương đưa ống tay lau miệng, từ trên đất loạng choạng đứng lên
- Tam đệ cũng quá độc ác, ra tay nặng đến vậy!
- Đáng đời, ai bảo đang yên đang lành đi chọc người ta!
Ma vương có chút ngoài ý muốn, bán thần và nguyên thần khác nhau xa quá, một đòn nho nhỏ cũng khiến hắn phệ khí công tâm. Đáng giận mà!
- Hừ, tên tiểu tử thối! Nàng có biết ta nhìn thấy gì không? Hắn lúc này đang sung sướng vui vẻ ở trên giường với tiểu tiên nga. Thứ bại hoại!
- Hừm, huynh đệ các ngươi đều bại hoại!
- Ây da, Lệ Lệ đừng vơ đũa cả nắm chứ! Ta làm sao mà bại hoại bằng y được? Rõ ràng một sợi lông của nàng ta cũng chưa động tới!
- Không biết xấu hổ, nếu ta không là linh hồn ngươi sẽ buông tha sao?
- Hừ hừ, nàng mà là thực thể thì ta cũng không bỏ qua cái tội hết lần này tới lần khác xỏ xiêng ta!
- Không nói với ngươi!
- Ta cũng không nói với nàng!
Vậy là chiến tranh lạnh! =))
Ma Vương nhắm mắt lại, điều hòa các thứ khí hỗn độn bên trong. Hắn lại khạc thêm mấy ngụm máu. Thật đáng ghét, lần này là ta chậm chân, nếu không ngươi đừng mong đánh tới! Hắn vừa oán hận vừa tự mình trị thương. Chiếc bình nằm trên bàn cục cựa tí xíu, lát lâu lại ngập ngừng hỏi
- Ngươi đâu rồi, ngất xỉu rồi sao?
Ma Vương mắt sắt bén không đáp
- Nè! Mã Sát chết tiệt! Trả lời đi!
Ma Vương cười thầm cũng không nói gì
- Tên đại ma đầu, ngươi đừng lừa gạt ta, chẳng lẽ mới bị đánh tí xíu đã… không lẽ một bán thần lại yếu hơn nguyên thần như vậy?
- …
- Mã Sát, ngươi không lên tiếng ta mặc kệ ngươi đó!
- …
- Ma vương, không đùa nữa, người trả lời ta đi…
Lúc này Ma Thần mới giơ tay đem cái bình ôm vào lòng, giọng nói mềm mỏng không thể tin là thốt ra từ miệng hắn
- Ta ở đây, Lệ Lệ! Rõ ràng nàng có quan tâm vậy mà cứ làm như cạn tàu ráo máng… Ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, nhiều món nợ còn chưa đòi lại được mà! Ta cũng chưa đem nàng làm Ma hậu, làm sao mà chết được chứ?
Chiếc bình bị ôm trong lòng không thèm trả lời nhưng Ma vương rõ ràng nghe thấy sự lưu chuyển của linh hồn cất giữ trong đó. Âm Ti Cốc lạnh lẽo, đêm nay cũng như bao đêm qua, Ma vương lại ôm cái bình bảo bối, chẳng đòi hỏi chăn ấm đệm êm, cứ vậy mà an ổn ngủ!
Chiếc bình sứ ở trên bàn nhúc nhích vài cái, có giọng nói êm ả thốt ra
- Ngươi nghĩ hắn sẽ đáp ứng ngươi sao? Bốn trăm năm trước hắn từng đến đây, chẳng phải đã đem kiếm kề cổ ngươi sao?
- Ha ha ha… đúng, thật là đứa nhỏ nóng vội! Hắn có thể làm gì ngoài tức giận bỏ đi chứ?
- Hắn là một nguyên thần.
Chiếc bình nhắc nhở
- Ha ha, đúng, nhưng nguyên thần thì thế nào? Hắn không dám lấy về mảnh thần thức cuối cùng bởi vì khi Thần thức trọn vẹn chính là lúc Thần kiếp tới. Ta đây ngồi chờ ngày lịch kiếp của Tam đệ, nhẹ nhàng đoạt trái tim thứ tám mươi mốt… khi ấy… hắn sẽ trở về làm bán thần thể như xưa, còn ta, sẽ là một vị thần chân chính, phá bỏ kết giới khốn khiếp này, trở về ngai vị của mình! Ha ha ha… sẽ không lâu nữa đâu, đến lúc đó… nàng có muốn làm Ma hậu không?
- Không thèm!
Chiếc bình dứt khoát trả lời. Tiếng cười ma quái không dứt. Có một bàn tay xương xẩu cầm lấy nó, đem ống tay áo lau lau chùi chùi
- Lệ Lệ ngoan, chờ ta lấy được sức mạnh ta sẽ tìm cho nàng một thân thể, đảm bảo trẻ trung xinh đẹp, nàng sẽ hài lòng thôi!
- Ta cốc cần!
- Ha ha, nàng không cần, nhưng ta đây cần… cảm giác ôm nàng vào lòng ta còn chưa được thử!
- Ghê tởm.
- Chặc chặc… Lệ Lệ vẫn mồm miệng nhanh nhảu như ngày nào. May mà có nàng, không thì mấy vạn năm nay ta sẽ buồn chết mất.
- Hừ, không có tôi ông vẫn sống nhăn răng thôi, chỉ là thiếu một chỗ để lời thâm ý độc của mình xả ra!
Bàn tay nọ lại vân vê miệng bình, ánh ma trơi chớp tắt trong Âm Ti Cốc. Đây là một căn phòng gạch có chút đỗ nát, bốn góc tường đốt bốn ngọn đuốc nhỏ. Giữa phòng có một cái bàn gỗ, một cái ghế gỗ. Bóng áo choàng đen ngồi ở đó, từ năm này sang năm nọ, phần lớn thì giờ hắn thích đấu võ mồm với một cái bình sứ biết nói chuyện.
Đúng vậy, đây chính là vị Ma Vương trong truyền thuyết, hoàng đế đương nhiệm của ma tộc bị nhốt ở Âm Ti Cốc. Lúc này hắn đang vui vẻ cười, một tay chống cằm, mắt xếch him híp, nửa mặt phải bị che đi bằng chiếc mặt nạ đen có hoa văn xoắn ốc kì quái, nửa mặt trái lại trắng bệch như xác chết, nhìn vào là bên trắng bên đen tương phản rõ rệt. Mặc dù chỉ thấy nửa khuôn mặt nhưng không thể phủ nhận hắn vô cùng đẹp, một loại xinh đẹp như hoa anh túc.
Ma vương cảm thấy thật buồn chán, quyết định đi “thăm hỏi” Tam đệ chốc lát. Hắn nhắm mắt lại, đem thông điệp gửi về ma giới xa xôi ngoài kia, một bên miệng nhếch lên cười. Chiếc bình im lặng, nó cũng biết tên yêu ma này lại muốn làm chuyện xấu, bản thân không cản được đành mặc kệ vậy!
Một lát không lâu sau đó, Ma Vương mở bừng mắt, tay ôm ngực khạc ra ngụm máu, có chút choáng váng ngã xuống ghế. Cái bình kia không tự chủ thốt lên một câu có âm điệu lo lắng:
- Làm sao thế?
Ma Vương đưa ống tay lau miệng, từ trên đất loạng choạng đứng lên
- Tam đệ cũng quá độc ác, ra tay nặng đến vậy!
- Đáng đời, ai bảo đang yên đang lành đi chọc người ta!
Ma vương có chút ngoài ý muốn, bán thần và nguyên thần khác nhau xa quá, một đòn nho nhỏ cũng khiến hắn phệ khí công tâm. Đáng giận mà!
- Hừ, tên tiểu tử thối! Nàng có biết ta nhìn thấy gì không? Hắn lúc này đang sung sướng vui vẻ ở trên giường với tiểu tiên nga. Thứ bại hoại!
- Hừm, huynh đệ các ngươi đều bại hoại!
- Ây da, Lệ Lệ đừng vơ đũa cả nắm chứ! Ta làm sao mà bại hoại bằng y được? Rõ ràng một sợi lông của nàng ta cũng chưa động tới!
- Không biết xấu hổ, nếu ta không là linh hồn ngươi sẽ buông tha sao?
- Hừ hừ, nàng mà là thực thể thì ta cũng không bỏ qua cái tội hết lần này tới lần khác xỏ xiêng ta!
- Không nói với ngươi!
- Ta cũng không nói với nàng!
Vậy là chiến tranh lạnh! =))
Ma Vương nhắm mắt lại, điều hòa các thứ khí hỗn độn bên trong. Hắn lại khạc thêm mấy ngụm máu. Thật đáng ghét, lần này là ta chậm chân, nếu không ngươi đừng mong đánh tới! Hắn vừa oán hận vừa tự mình trị thương. Chiếc bình nằm trên bàn cục cựa tí xíu, lát lâu lại ngập ngừng hỏi
- Ngươi đâu rồi, ngất xỉu rồi sao?
Ma Vương mắt sắt bén không đáp
- Nè! Mã Sát chết tiệt! Trả lời đi!
Ma Vương cười thầm cũng không nói gì
- Tên đại ma đầu, ngươi đừng lừa gạt ta, chẳng lẽ mới bị đánh tí xíu đã… không lẽ một bán thần lại yếu hơn nguyên thần như vậy?
- …
- Mã Sát, ngươi không lên tiếng ta mặc kệ ngươi đó!
- …
- Ma vương, không đùa nữa, người trả lời ta đi…
Lúc này Ma Thần mới giơ tay đem cái bình ôm vào lòng, giọng nói mềm mỏng không thể tin là thốt ra từ miệng hắn
- Ta ở đây, Lệ Lệ! Rõ ràng nàng có quan tâm vậy mà cứ làm như cạn tàu ráo máng… Ta sẽ không dễ dàng chết như vậy, nhiều món nợ còn chưa đòi lại được mà! Ta cũng chưa đem nàng làm Ma hậu, làm sao mà chết được chứ?
Chiếc bình bị ôm trong lòng không thèm trả lời nhưng Ma vương rõ ràng nghe thấy sự lưu chuyển của linh hồn cất giữ trong đó. Âm Ti Cốc lạnh lẽo, đêm nay cũng như bao đêm qua, Ma vương lại ôm cái bình bảo bối, chẳng đòi hỏi chăn ấm đệm êm, cứ vậy mà an ổn ngủ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook