Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc
-
Chương 19: Ngày thứ hai – 08
Về chiều, trời dần đổi sắc.
Mây đen cuồn cuộn trên mặt biển phía xa, hải lưu cuốn theo xác sinh vật phù du, cuộn sóng và tảo chết lên bờ. Khe hở trên đá ngầm đã mắc không ít tảo biển, nhánh tảo uốn lượn trong bóng tối theo dòng nước thủy triều, khiến cả hòn đảo trông như bị bầy rắn quấn quanh.
“Thời tiết thay đổi.” Lý Tư Niên lo lắng nói, “Chúng ta lên chỗ cao xem trước, tôi không biết nước ngọt trên đảo chảy về phía nào, nếu mưa quá lớn, thủy triều dâng cao, tôi sợ nguồn nước bị ô nhiễm.”
Ba người hứng chịu cuồng phong, đi một vòng quanh hòn đảo nhỏ, rồi trèo lên ngọn núi giữa đảo. Hòn đảo này thoạt nhìn không lớn, nhưng đi bộ cũng đủ gãy chân, Phương Đại Xuyên đi được, vì hắn đóng phim dãi nắng dầm mưa quen rồi, vận động kiểu này chưa thấm vào đâu, chỉ con gái như Đinh Tư Huy mới khổ. Hai người vừa kéo vừa đỡ, cùng lôi em Đinh lên đỉnh núi.
Đinh Tư Huy chống gối thở dốc, “Núi này… Núi này không giống mấy, mấy ngọn núi em hay leo.”
“Em nói điều hiển nhiên thế?” Phương Đại Xuyên quan sát bốn phía, ngọn núi này cũng không hẳn là núi, gọi là đồi thì đúng hơn, cây cối còn rất tươi xanh, hắn vừa đề phòng động vật rừng cây lao ra, vừa hàm hồ dạy dỗ Đinh Tư Huy, “Bình thường em leo núi ở khu danh lam thắng cảnh, có người đẽo sẵn từng bậc thang, chẳng lẽ em tưởng núi nào sinh ra cũng thế à?”
Họ vừa leo hết ngọn núi nhỏ, đối diện đỉnh núi là biệt thự họ ở. Lý Tư Niên mải nhìn căn biệt thự, bất cẩn trượt chân một cái, suýt thì ngã xuống. Phương Đại Xuyên lanh tay lẹ mắt túm được y.
Đá sỏi bên chân rào rào đổ xuống. Lý Tư Niên vịn vào Phương Đại Xuyên, lấy lại thăng bằng, nhìn xuống mà toát mồ hôi lạnh. — Căn biệt thự đối diện cách họ một khe nứt rất sâu, ngọn núi không cao lắm nhưng cũng khoảng mấy trăm mét, chính giữa núi lại khéo léo tồn tại một khe vực sâu không thấy đáy.
“Trời đất!” Phương Đại Xuyên cũng sợ run cả tay, hắn lôi cả hai lùi lại phía sau, ba người đứng bên cạnh nhìn bầy chim ăn xác lượn vòng réo rắt trong khe vực, “Cậu nghĩ đây là tự nhiên hay con người tạo ra?”
Lý Tư Niên khẽ bước lên một bước, cẩn thận quan sát phía dưới đen ngòm, “Dù con người tạo ra thì chắc cũng vài năm trước rồi, đất đá bên dưới đầy phân chim khô, cây cối trong kẽ đá to bằng cổ tay.”
Từ đáy vực vọng lên tiếng nước chảy.
“Bên dưới có sông ngầm.” Lý Tư Niên nhíu mày nhìn khe hở tối om, “Tiếc là tôi không thạo địa lý, không biết sông ngầm trên đảo này có bị nước biển đổ vào hay không.”
Chưa dứt lời, tiếng sấm rền vang phía chân trời xa xa.
Lý Tư Niên ngẩng lên nhìn, tia chớp cắt ngang lớp lớp mây đen mù mịt, theo sau là tiếng sấm cuồn cuộn không ngừng. Khí nóng tích tụ dưới đất mấy ngày hòa cùng khí lạnh ướt át trước cơn mưa, mùi thịt sống đất khô nồng nặc trong không khí.
“Hồi trước cậu lên đảo có qua chỗ này không?” Lần này Phương Đại Xuyên khôn ra, nhân lúc Đinh Tư Huy ngồi bên đầm nước phía xa chẳng biết làm gì, hắn quay sang khẽ hỏi Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên dùng tay đo kích thước thân cây, thử tính toán gỗ này đóng bè có chịu nổi sức nặng của người hay không, nghe vậy thì ngước lên nhìn bóng lưng Đinh Tư Huy, đáp, “Không, núi này không cao, liếc mắt là trông thấy hết nên tôi không đi qua, không ngờ ở đây còn khe nứt này.”
Phương Đại Xuyên im lặng một lát, hắn thật sự không muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng tình thế bày ra trước mắt, hắn đấu tranh hồi lâu mới khẽ hỏi, “Cậu nói… Cha cậu mất tích trên đảo này đúng không?”
Lý Tư Niên đột ngột dừng tay, y kinh ngạc vài giây, vô thức liếc nhìn khe vực, rồi chuyển mắt rất nhanh.
“Cậu có nghĩ, hay là ông ấy…” Phương Đại Xuyên dè dặt nhắc nhở.
Lý Tư Niên bước tới vài bước, đứng trên vách núi ngó xuống. Tiếng gió trong khe rất lớn, như lời thì thầm từ đáy vực sâu. Chân trời lại nổ bùng ánh chớp, mưa trút xuống như thác, mặt đất khô ráo bị nước mưa đập văng tung tóe, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt của Lý Tư Niên dường như cũng ướt theo.
“Hôm nay trời mưa, trơn lắm, đợi mai trời đẹp, tôi thử đi xuống xem sao.” Phương Đại Xuyên vỗ vỗ bả vai Lý Tư Niên, hứa hẹn, “Cậu đừng lo.”
Lý Tư Niên ngoái lại, ngẩn ngơ nhìn hắn vài giây, tóc mái hắn bị mưa dội ướt, những lọn tóc lúc khô ráo trông rất bình thường, giờ ngấm nước lại thành quăn quăn, mềm mại rủ xuống trán hắn, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
“Về nhanh thôi! Thế này cũng không nhìn được gì! Mưa rồi!” Đinh Tư Huy đứng dậy, vẫy tay với họ từ phía xa.
Lý Tư Niên tức khắc hoàn hồn.
Y lắc lắc mái tóc ướt sũng, khóe miệng lại nhếch lên cười, “Bọn tôi đi xem cây cối ở đây có đủ đóng bè hay không, cô tìm chỗ trú trước đi! Bọn tôi về sau!”
Đinh Tư Huy nghe lời, trú mưa dưới một tảng đá lớn.
Lý Tư Niên kéo Phương Đại Xuyên chạy vào rừng sâu, màn mưa càng lúc càng dày, phủ kín tầm mắt. Lý Tư Niên chạy tới phía sau một thân cây sắp chết khô, tiện chân đá mấy cái, thân cây hé lộ một cái hốc bị sâu ăn mòn, “Nhanh, chôn thuốc của anh vào đây.”
“Hả?” Phương Đại Xuyên ngơ ngác nhìn y, tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc thuốc trong túi ra, “Chôn, chôn ở đây á? Tại sao?”
Lý Tư Niên thở dài, lấy một chiếc áo thun trong túi, bọc kín hai ống thuốc, nhét vào hốc cây khô ráo, sau đó nhặt mấy hòn đá ném vào trong, chặn kín cái hốc.
Phương Đại Xuyên làm theo y, cố gắng lấp kín cái hốc. Lý Tư Niên phủi nước trên tay, thở dài một tiếng, “Anh bảo đêm nay đề nghị mọi người cho soát phòng mà? Hai ống thuốc của anh tính thế nào?”
“Tất nhiên là cùng tiêu hủy rồi!” Phương Đại Xuyên trố mắt nhìn, lúc này mới hiểu ý của y, hắn cúi xuống định bới thuốc trong hốc ra, “Không được, tôi không tàng trữ riêng được, đã hủy là phải hủy hết, thế này sao được?! Vũ khí bí mật à? Giữa người với người phải có lòng tin chứ!”
Lý Tư Niên đẩy hắn sang thân cây khác, dùng hết sức bình sinh khóa chặt hắn, “Anh đần thật đấy hả?! Tôi cá với anh, đêm nay anh mà lục ra một ống thuốc độc thì tôi đổi sang họ Phương với anh, anh tin không?”
Phương Đại Xuyên lập tức ngừng chống cự, ngu ngơ ngước lên nhìn y, “Không đời nào! Tôi không tin!”
Lý Tư Niên bĩu môi khinh rẻ, khuyên răn, “Anh cứ để đây trước, nếu đêm nay anh tìm thấy thuốc độc, tôi sẽ đi lấy hai ống thuốc này với anh, cùng tiêu hủy trước mặt mọi người. Còn nếu anh không tìm được thì từ nay về sau phải nghe lời tôi, không được hành động ngu xuẩn.”
Ý kiến này nghe rất công bằng, Phương Đại Xuyên đứng tại chỗ suy ngẫm một lát, “Thế thì…”
Lý Tư Niên nhân lúc hắn suy nghĩ, dùng tay trái xoa ngực, mẹ kiếp tên ngốc này IQ thấp nhưng thể lực không vừa, y bưng xương sườn bị Phương Đại Xuyên huých khuỷu tay, trong lòng chỉ biết gượng cười.
“Hai anh… đang làm gì thế?!” Phía sau truyền đến một âm thanh dè dặt.
Hai người quay sang, chỉ thấy Đinh Tư Huy lồ lộ vẻ mặt bắt gian tại trận. Lý Tư Niên cúi xuống nhìn tư thế của hai người — Phương Đại Xuyên bị y đè nghiến vào thân cây, một tay y che ngực, tay kia chống lên thân cây, khóa chặt Phương Đại Xuyên vào lòng.
Hai người như bị giẫm phải đuôi, cuống quýt tách ra.
“Không… Không có gì…” Phương Đại Xuyên lúng túng cùng cực, hắn nhớ đến hai ống thuốc, nhớ đến hành vi lén lút tàng trữ của mình, lại nhớ đến cô gái thoải mái ngửa bài cho hắn xem, thế là xấu hổ cúi gằm mặt.
Đinh Tư Huy nhìn vẻ xấu hổ của Phương Đại Xuyên, lại nhìn vẻ dò xét của Lý Tư Niên, sực ngộ ra gì đó.
“À…” Đinh Tư Huy quay đi chỗ khác, giả vờ tự nhiên đi xuống chân núi, “Em, em không biết gì hết! Em xuống trước đây!”
Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, thấp giọng rầu rĩ bảo, “Cô ấy thấy chúng ta giấu đồ rồi phải không? Cô ấy lúng túng thế, hay là mang giấu chỗ khác đi…”
Lý Tư Niên xoa xoa cái ót hắn, “Cô ta không thấy đâu, chỉ hiểu lầm thôi…” Y cúi xuống nhìn đôi mắt cún của Phương Đại Xuyên, tự nhiên không dám nói nữa, “Thôi, đừng để ý, nếu cô ta thấy thì chắc chắn vừa nãy không lên tiếng, chúng ta cũng về nhanh thôi.”
Y nói, rồi sải bước vội vàng rời khỏi rừng cây, rời xa nơi thị phi này.
Phương Đại Xuyên khó hiểu theo y ra ngoài, trên đường vô tình ngước mắt nhìn y, phát hiện vành tai y hồng rực, cực kỳ nổi bật giữa không gian tối mò mò.
Trời dần tối, đêm thứ hai sắp bắt đầu.
Mây đen cuồn cuộn trên mặt biển phía xa, hải lưu cuốn theo xác sinh vật phù du, cuộn sóng và tảo chết lên bờ. Khe hở trên đá ngầm đã mắc không ít tảo biển, nhánh tảo uốn lượn trong bóng tối theo dòng nước thủy triều, khiến cả hòn đảo trông như bị bầy rắn quấn quanh.
“Thời tiết thay đổi.” Lý Tư Niên lo lắng nói, “Chúng ta lên chỗ cao xem trước, tôi không biết nước ngọt trên đảo chảy về phía nào, nếu mưa quá lớn, thủy triều dâng cao, tôi sợ nguồn nước bị ô nhiễm.”
Ba người hứng chịu cuồng phong, đi một vòng quanh hòn đảo nhỏ, rồi trèo lên ngọn núi giữa đảo. Hòn đảo này thoạt nhìn không lớn, nhưng đi bộ cũng đủ gãy chân, Phương Đại Xuyên đi được, vì hắn đóng phim dãi nắng dầm mưa quen rồi, vận động kiểu này chưa thấm vào đâu, chỉ con gái như Đinh Tư Huy mới khổ. Hai người vừa kéo vừa đỡ, cùng lôi em Đinh lên đỉnh núi.
Đinh Tư Huy chống gối thở dốc, “Núi này… Núi này không giống mấy, mấy ngọn núi em hay leo.”
“Em nói điều hiển nhiên thế?” Phương Đại Xuyên quan sát bốn phía, ngọn núi này cũng không hẳn là núi, gọi là đồi thì đúng hơn, cây cối còn rất tươi xanh, hắn vừa đề phòng động vật rừng cây lao ra, vừa hàm hồ dạy dỗ Đinh Tư Huy, “Bình thường em leo núi ở khu danh lam thắng cảnh, có người đẽo sẵn từng bậc thang, chẳng lẽ em tưởng núi nào sinh ra cũng thế à?”
Họ vừa leo hết ngọn núi nhỏ, đối diện đỉnh núi là biệt thự họ ở. Lý Tư Niên mải nhìn căn biệt thự, bất cẩn trượt chân một cái, suýt thì ngã xuống. Phương Đại Xuyên lanh tay lẹ mắt túm được y.
Đá sỏi bên chân rào rào đổ xuống. Lý Tư Niên vịn vào Phương Đại Xuyên, lấy lại thăng bằng, nhìn xuống mà toát mồ hôi lạnh. — Căn biệt thự đối diện cách họ một khe nứt rất sâu, ngọn núi không cao lắm nhưng cũng khoảng mấy trăm mét, chính giữa núi lại khéo léo tồn tại một khe vực sâu không thấy đáy.
“Trời đất!” Phương Đại Xuyên cũng sợ run cả tay, hắn lôi cả hai lùi lại phía sau, ba người đứng bên cạnh nhìn bầy chim ăn xác lượn vòng réo rắt trong khe vực, “Cậu nghĩ đây là tự nhiên hay con người tạo ra?”
Lý Tư Niên khẽ bước lên một bước, cẩn thận quan sát phía dưới đen ngòm, “Dù con người tạo ra thì chắc cũng vài năm trước rồi, đất đá bên dưới đầy phân chim khô, cây cối trong kẽ đá to bằng cổ tay.”
Từ đáy vực vọng lên tiếng nước chảy.
“Bên dưới có sông ngầm.” Lý Tư Niên nhíu mày nhìn khe hở tối om, “Tiếc là tôi không thạo địa lý, không biết sông ngầm trên đảo này có bị nước biển đổ vào hay không.”
Chưa dứt lời, tiếng sấm rền vang phía chân trời xa xa.
Lý Tư Niên ngẩng lên nhìn, tia chớp cắt ngang lớp lớp mây đen mù mịt, theo sau là tiếng sấm cuồn cuộn không ngừng. Khí nóng tích tụ dưới đất mấy ngày hòa cùng khí lạnh ướt át trước cơn mưa, mùi thịt sống đất khô nồng nặc trong không khí.
“Hồi trước cậu lên đảo có qua chỗ này không?” Lần này Phương Đại Xuyên khôn ra, nhân lúc Đinh Tư Huy ngồi bên đầm nước phía xa chẳng biết làm gì, hắn quay sang khẽ hỏi Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên dùng tay đo kích thước thân cây, thử tính toán gỗ này đóng bè có chịu nổi sức nặng của người hay không, nghe vậy thì ngước lên nhìn bóng lưng Đinh Tư Huy, đáp, “Không, núi này không cao, liếc mắt là trông thấy hết nên tôi không đi qua, không ngờ ở đây còn khe nứt này.”
Phương Đại Xuyên im lặng một lát, hắn thật sự không muốn nghĩ theo hướng đó, nhưng tình thế bày ra trước mắt, hắn đấu tranh hồi lâu mới khẽ hỏi, “Cậu nói… Cha cậu mất tích trên đảo này đúng không?”
Lý Tư Niên đột ngột dừng tay, y kinh ngạc vài giây, vô thức liếc nhìn khe vực, rồi chuyển mắt rất nhanh.
“Cậu có nghĩ, hay là ông ấy…” Phương Đại Xuyên dè dặt nhắc nhở.
Lý Tư Niên bước tới vài bước, đứng trên vách núi ngó xuống. Tiếng gió trong khe rất lớn, như lời thì thầm từ đáy vực sâu. Chân trời lại nổ bùng ánh chớp, mưa trút xuống như thác, mặt đất khô ráo bị nước mưa đập văng tung tóe, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt của Lý Tư Niên dường như cũng ướt theo.
“Hôm nay trời mưa, trơn lắm, đợi mai trời đẹp, tôi thử đi xuống xem sao.” Phương Đại Xuyên vỗ vỗ bả vai Lý Tư Niên, hứa hẹn, “Cậu đừng lo.”
Lý Tư Niên ngoái lại, ngẩn ngơ nhìn hắn vài giây, tóc mái hắn bị mưa dội ướt, những lọn tóc lúc khô ráo trông rất bình thường, giờ ngấm nước lại thành quăn quăn, mềm mại rủ xuống trán hắn, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
“Về nhanh thôi! Thế này cũng không nhìn được gì! Mưa rồi!” Đinh Tư Huy đứng dậy, vẫy tay với họ từ phía xa.
Lý Tư Niên tức khắc hoàn hồn.
Y lắc lắc mái tóc ướt sũng, khóe miệng lại nhếch lên cười, “Bọn tôi đi xem cây cối ở đây có đủ đóng bè hay không, cô tìm chỗ trú trước đi! Bọn tôi về sau!”
Đinh Tư Huy nghe lời, trú mưa dưới một tảng đá lớn.
Lý Tư Niên kéo Phương Đại Xuyên chạy vào rừng sâu, màn mưa càng lúc càng dày, phủ kín tầm mắt. Lý Tư Niên chạy tới phía sau một thân cây sắp chết khô, tiện chân đá mấy cái, thân cây hé lộ một cái hốc bị sâu ăn mòn, “Nhanh, chôn thuốc của anh vào đây.”
“Hả?” Phương Đại Xuyên ngơ ngác nhìn y, tuy không hiểu lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn móc thuốc trong túi ra, “Chôn, chôn ở đây á? Tại sao?”
Lý Tư Niên thở dài, lấy một chiếc áo thun trong túi, bọc kín hai ống thuốc, nhét vào hốc cây khô ráo, sau đó nhặt mấy hòn đá ném vào trong, chặn kín cái hốc.
Phương Đại Xuyên làm theo y, cố gắng lấp kín cái hốc. Lý Tư Niên phủi nước trên tay, thở dài một tiếng, “Anh bảo đêm nay đề nghị mọi người cho soát phòng mà? Hai ống thuốc của anh tính thế nào?”
“Tất nhiên là cùng tiêu hủy rồi!” Phương Đại Xuyên trố mắt nhìn, lúc này mới hiểu ý của y, hắn cúi xuống định bới thuốc trong hốc ra, “Không được, tôi không tàng trữ riêng được, đã hủy là phải hủy hết, thế này sao được?! Vũ khí bí mật à? Giữa người với người phải có lòng tin chứ!”
Lý Tư Niên đẩy hắn sang thân cây khác, dùng hết sức bình sinh khóa chặt hắn, “Anh đần thật đấy hả?! Tôi cá với anh, đêm nay anh mà lục ra một ống thuốc độc thì tôi đổi sang họ Phương với anh, anh tin không?”
Phương Đại Xuyên lập tức ngừng chống cự, ngu ngơ ngước lên nhìn y, “Không đời nào! Tôi không tin!”
Lý Tư Niên bĩu môi khinh rẻ, khuyên răn, “Anh cứ để đây trước, nếu đêm nay anh tìm thấy thuốc độc, tôi sẽ đi lấy hai ống thuốc này với anh, cùng tiêu hủy trước mặt mọi người. Còn nếu anh không tìm được thì từ nay về sau phải nghe lời tôi, không được hành động ngu xuẩn.”
Ý kiến này nghe rất công bằng, Phương Đại Xuyên đứng tại chỗ suy ngẫm một lát, “Thế thì…”
Lý Tư Niên nhân lúc hắn suy nghĩ, dùng tay trái xoa ngực, mẹ kiếp tên ngốc này IQ thấp nhưng thể lực không vừa, y bưng xương sườn bị Phương Đại Xuyên huých khuỷu tay, trong lòng chỉ biết gượng cười.
“Hai anh… đang làm gì thế?!” Phía sau truyền đến một âm thanh dè dặt.
Hai người quay sang, chỉ thấy Đinh Tư Huy lồ lộ vẻ mặt bắt gian tại trận. Lý Tư Niên cúi xuống nhìn tư thế của hai người — Phương Đại Xuyên bị y đè nghiến vào thân cây, một tay y che ngực, tay kia chống lên thân cây, khóa chặt Phương Đại Xuyên vào lòng.
Hai người như bị giẫm phải đuôi, cuống quýt tách ra.
“Không… Không có gì…” Phương Đại Xuyên lúng túng cùng cực, hắn nhớ đến hai ống thuốc, nhớ đến hành vi lén lút tàng trữ của mình, lại nhớ đến cô gái thoải mái ngửa bài cho hắn xem, thế là xấu hổ cúi gằm mặt.
Đinh Tư Huy nhìn vẻ xấu hổ của Phương Đại Xuyên, lại nhìn vẻ dò xét của Lý Tư Niên, sực ngộ ra gì đó.
“À…” Đinh Tư Huy quay đi chỗ khác, giả vờ tự nhiên đi xuống chân núi, “Em, em không biết gì hết! Em xuống trước đây!”
Phương Đại Xuyên chăm chú nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, thấp giọng rầu rĩ bảo, “Cô ấy thấy chúng ta giấu đồ rồi phải không? Cô ấy lúng túng thế, hay là mang giấu chỗ khác đi…”
Lý Tư Niên xoa xoa cái ót hắn, “Cô ta không thấy đâu, chỉ hiểu lầm thôi…” Y cúi xuống nhìn đôi mắt cún của Phương Đại Xuyên, tự nhiên không dám nói nữa, “Thôi, đừng để ý, nếu cô ta thấy thì chắc chắn vừa nãy không lên tiếng, chúng ta cũng về nhanh thôi.”
Y nói, rồi sải bước vội vàng rời khỏi rừng cây, rời xa nơi thị phi này.
Phương Đại Xuyên khó hiểu theo y ra ngoài, trên đường vô tình ngước mắt nhìn y, phát hiện vành tai y hồng rực, cực kỳ nổi bật giữa không gian tối mò mò.
Trời dần tối, đêm thứ hai sắp bắt đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook