Hiện tại ở trong giới không hề có loại hình như thế này.

Cho dù kỹ năng diễn xuất không tốt, chỉ bằng vào gương mặt này thì đoán chừng ở trong giới cũng có thể lăn lộn kiếm được miếng cơm ăn.

Bàn Tử nhìn Trường Tuế, trong lòng âm thầm tính toán.

Từng món ăn lần lượt được bưng lên.

Giò heo hầm, canh gà hầm bao tử, vịt hầm bia, tôm tẩm bột chiên giòn, thịt dê nướng…

Liên tục bảy tám món ăn được bưng bên, tất cả đều là món mặn.

Bàn Tử nhìn cả một bàn đầy đồ ăn, đầu tiên là nuốt một ngụm nước bọt rồi nhịn không được nói: “Em gái à, khẩu vị của cô thật nặng đấy.”

Lúc Khương Trường Tuế đói bụng thì trong mắt cô không thể chứa được gì nữa, cũng không nghe được gì vào tai.


Hai mắt cô lóe lên ánh sáng xanh khi đồ ăn vừa được đưa đến.

Trước tiên cô múc một chén canh gà nóng, sau đó trước ánh mắt kinh hãi của Bàn Tử, cô bưng chén lên ừng ực một hơi uống hết sạch nước canh ở trong chén trước, rồi mới gắp thịt gà trong chén nhét vào miệng.

Miệng chỉ nhóp nhép mấy cái liền phun xương gà ra.

Sau đó cô trực tiếp dùng tay bốc lấy miếng giò heo đã hầm rục, há miệng cắn một miếng thật lớn, ăn đến mức cả cái miệng dính đầy dầu mỡ.

Bàn Tử còn chưa kịp lấy lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ thì trong nháy mắt đã thấy Khương Trường Tuế gặm hết một nửa tô giò heo hầm kia.

Trong tay cô lúc này đang cầm một miếng giò heo hút phần nước hầm xương bên trong, hút đến nghe tiếng rột rột.

Rồi thấy cô cầm lên gì đó thơm phức, là hàu nướng than, cô hút một cái, rồi lại một cái, chỉ trong chớp mắt liền ăn hết năm cái vào bụng.

Bàn Tử thực sự thán phục.

Mắt thấy Khương Trường Tuế lại sắp ăn hết nửa con gà nướng.

Bàn Tử rốt cuộc không nhịn được liền hỏi: “Em gái à, có phải cô chính là một blogger ẩm thực không?”

Không nên mà, mỗi đêm anh đều xem mấy video của blogger ẩm thực trước khi đi ngủ, cũng chưa hề thấy được mặt cô ấy.

Bây giờ chiếu theo cách ăn này của cô, còn xinh đẹp như vậy, hẳn trong giới blogger ẩm thực cô phải có một vị trí không tồi.

Khương Trường Tuế lúc này đã ăn no được ba phần, rốt cuộc đã khôi phục được một chút lý trí.

Cô cầm một cái đùi gà cắn một miếng lớn, chỉ nhai mấy cái liền nuốt xuống rồi mới ngẩng đầu lên hỏi một cách thành khẩn: “Blogger ẩm thực là cái gì?”


Bàn Tử liền phổ cập khoa học cho Trường Tuế một chút cái gì gọi là blogger ẩm thực.

Trường Tuế lại hỏi: “Làm cái này có thể kiếm được tiền không?”

Bàn Tử nói: “Chỉ cần nhìn cô như thế này, khẳng định có thể kiếm được.”

Dáng dấp xinh đẹp như vậy, gầy như vậy, nhưng khi ăn lại là ăn thật.

Tướng ăn của cô mặc dù trông thì hung tàn nhưng lại không khó coi, tuyệt đối sẽ là một ngôi sao mới quật khởi trong giới blogger ẩm thực.

Anh vừa dứt lời liền thấy đôi mắt đen nhánh của Trường Tuế bỗng nhiên sáng rực: “Kiếm được bao nhiêu?”

Ánh mắt của cô sáng ngời như vậy, làm cho cả khuôn mặt tử khí âm trầm kia như được sống lại.

Bàn Tử nhìn đến ngây người, sau đó mới đoán chừng nói: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ.

Nhưng mà nếu mới vừa bắt đầu làm, mỗi tháng chắc được khoảng mấy trăm ngàn.” Anh nói xong lại hỏi cô: “Cô bao nhiêu tuổi rồi? Vẫn còn đi học phải không?”

Ánh mắt Trường Tuế đột nhiên u ám: “Tôi mười chín tuổi.


Đã nghỉ học rồi.”

Một năm nữa thôi, sẽ là tử kỳ của cô, sẽ là lúc cô phải chết.

Nhưng cô không muốn chết.

Cô cần tiền, rất nhiều, rất nhiều tiền.

Trường Tuế hỏi: “Có cách nào khác để kiếm nhiều tiền hơn không? Tôi biết bắt quỷ, siêu độ, xem phong thủy, xem tướng đoán mệnh cũng biết một chút.”

Trường Tuế dùng khăn giấy lau sạch dầu trên khóe miệng.

Bụng không còn đói nữa, sắc mặt cũng trở nên đẹp hơn rất nhiều.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nở một nụ cười khiêm tốn nói: “Nhưng cũng không tinh thông lắm, so ra vẫn kém sư phụ tôi một chút.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương