Tiểu yêu quái đột nhiên hỏi: “Cô có nước không? Cho tôi xin miếng nước với, tôi sắp chết khát rồi.”

Nó nói xong, một đầu lưỡi màu xanh thè ra giống như chó đang cố giải nhiệt.

Nó thở phì phò, một đôi mắt to đen láy lóe lên sáng lấp lánh nhìn Trường Tuế.

Trường Tuế bị nó quấn lấy không có cách nào khác đành phải dừng bước lại, rốt cuộc cũng mở miệng cảnh cáo nó: “Tôi cho cậu uống nước, cậu không được quấn lấy tôi nữa.”

Tiểu yêu quái lập tức thu hồi đầu lưỡi xanh lét của nó, cười tủm tỉm gật đầu.

Tiểu yêu quái quấn người!

Trường Tuế đi đến một cửa hàng tạp hóa gần đó và mua hai chai nước.

Lại nhìn thấy tiểu yêu quái đi chân trần trên nền xi măng nóng bức nhảy tới nhảy lui, cô lại mua thêm một đôi dép lê trẻ con ném cho nó.


Tiểu yêu quái ôm dép lê cười đến nứt cả miệng, lộ ra hai cái răng mèo màu trắng sắc nhọn.

Trường Tuế dẫn nó đến phía sau cái cây to, mở nắp chai nước rồi đưa cho nó.

Nó ôm chai nước ngửa đầu ừng ực ừng ực, một hơi uống hết sạch sành sanh, bụng dần dần căng phồng lên.

Uống xong một chai nước nó lại đưa tay về phía cô.

Trường Tuế lại mở ra chai thứ hai đưa cho nó.

Lần này nó không uống nữa mà giơ chai nước lên đỉnh đầu và xối nước thẳng từ trên đỉnh đầu xối xuống.

Nó vui vẻ nhảy nhót, miệng phát ra mấy tiếng thỏa mãn vui sướng.

Tưới một chai nước xong, nó thoải mái run rẩy hai cái, hai cái lá màu xanh biếc trên đỉnh đầu cũng run rẩy, tựa hồ trở nên xanh hơn.

“A?”

Chờ đến khi nó kịp phản ứng lại thì đã không còn thấy bóng dáng Trường Tuế đâu nữa.

………

Trường Tuế cầm dù đứng nhìn tiểu yêu quái vòng tới vòng lui tìm cô, khóe miệng cô nhếch lên rồi chậm rãi rẽ vào một ngõ nhỏ.

Dọc theo đường nhỏ đi vào khoảng chừng sáu trăm mét, cô dừng lại trước mặt một tòa nhà cũ.

Ngôi nhà cũ này ở thành phố Bắc cũng được coi là một truyền kỳ.

Mắt thấy mấy chục năm trở lại đây, thành phố Bắc phát triển thay đổi từng ngày.


Nhưng cho dù ở xung quanh có biến hóa như thế nào thì một mảnh phụ cận lấy tòa nhà này làm trung tâm cho tới bây giờ vẫn chưa từng được động đến, vẫn duy trì diện mạo của mấy thập niên về trước.

Bị mấy tòa nhà cao tầng bao vây ở xung quanh, phảng phất như nơi này đã trở thành một vùng trũng.

Ngôi nhà có hai tầng.

Bởi vì được xây đã lâu nên mặt tường bên ngoài ngôi nhà đã bị bong tróc, màu sắc loang lổ xám xịt.

Mấy dây thường xuân lưa thưa bò lên trên, cho dù dưới ánh nắng mặt trời chói chang gay gắt cũng không thể che được khí tức âm u của ngôi nhà.

Bàn Tử mang theo hai túi rác lớn hùng hùng hổ hổ bước ra cửa.

Bất thình lình anh lơ đãng quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa đã giật mình!

Một bóng đen gầy gò cầm lấy một chiếc dù màu đen thật lớn đứng trước cửa ngôi nhà cũ đã xây mấy chục năm.

Bóng đen đó không hề nhúc nhích nhìn thẳng về phía anh.

Anh ôm lấy bộ ngực mập mạp của mình, nhịn không được cất giọng mắng: “Làm gì vậy? Ban ngày ban mặt mà giả thần giả quỷ!”

Một giọng nói hư nhược yếu ớt từ phía dưới tán dù truyền ra:


“Người sống ở nhà này đâu rồi?”

Là một cô gái!

Toàn thân Bàn Tử lập tức chấn động, ánh mắt anh cố gắng nhìn từ tán dù vào trong nhưng chỉ thấy một chiếc cằm nhọn trắng nõn của thiếu nữ: “Cô tìm ông Tôn phải không?”

Ông Tôn đã từng nói qua, nếu có một ngày có một cô gái nhỏ khoảng mười mấy tuổi tới tìm thì nhất định phải báo cho ông biết ngay lập tức.

Người ở phía dưới tán dù nói: “Phải.”

Bàn Tử bước qua phía bên này mấy bước: “Ông Tôn không có ở nhà à?”

Người ở dưới tán dù nói: “Không có.” Bên trong chỉ có quỷ, không có người.

Bàn Tử lại nói: “Vậy tám phần mười là ông ấy qua bên tiệm mạt chược chơi rồi, cô đứng ở đây đợi hay là cùng tôi qua bên đó tìm ông ấy?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương