Phù Thương
-
Chương 62: Không rét mà run
Trừ Tịch
Phù Lạc ngồi ở Kiền Nguyên điện,nhìn cung nữ trong tay đang cầm bộ y phục chưa xuất hiện đã vang danh thiên hạ "Phù nhan" kia.Có chữ “Phù “trong tên của Phù Lạc, lại còn lấy Tuyết Phù Dung chế thành, người trong thiên hạ đều cảm thấy bộ y phục và loại vải này giống như chỉ tồn tại vì đương kim Phù quý phi vậy
Phù nhan, Phù nhan,thật có ý nghĩa. Không biết là hắn có lỗi với nàng,hay nàng đắc tội với hắn đây?
Bộ y phục toát lên vẻ lịch sự tao nhã tôn quý.Phù Lạc chỉ buộc những viên trân châu nguyệt sắc kích cỡ khác nhau bên hông,ngoài ra trên bộ y phục không hề thêu thêm hoa văn hay trang sức nào khác, đơn giản mà phóng khoáng. Phấn bạch nhuộm thấm, Phù Lạc mặc vào tựa như là hoa sen trong tuyết, ánh tuyết rạng rỡ phản quang.
Cung nữ kết những hạt trân châu to nhỏ tạo thành vòng cổ, khoác chiếc áo chế từ tuyết hồ mao cho nàng, đeo lên đôi trâm cài, thêm một chiếc trâm trân châu nữa,sau đó dùng Tuyết Phù Dung tạo thành một chiếc nơ bướm lưu tô màu hồng nhạt
Không có giọng khách át giọng chủ, ngược lại bộ y phục"Phù nhan" rực rỡ này lại tô thêm vẻ thanh lịch và nét thanh xuân,cùng tinh thần phấn chấn của nàng
Phù Lạc thực lòng rất thích bộ đồ này, nếu không phải đang ở trong tình cảnh này,thì nàng đã nhảy cẫng lên rồi.Chỉ có điều hiẹn giờ không phải là mặc một bộ đồ mới, mà là mặc Giá y [*Áo cưới].
Cung nhân tới báo, tất cả các phi tần cùng mệnh phụ phu nhân đều đã tề tựu ở Hoa viên.Chỉ riêng lễ Trừ Tịch năm nay,Long Hiên đế mới tổ chức"Lễ hội muôn hoa đua thắm", mời các cung phi cùng mệnh phụ triều đình,dưới thời tiết lạnh giá,đến tham gia lễ hội kỳ hoa dị thảo ở Ngự hoa viên
Khi Phù Lạc đến, tất cả mọi người cùng quỳ xuống đất hành lễ, ngày hội càng long trọng, lễ tiết cũng càng nghiêm khắc. Tất cả mọi người đều nhất loạt quỳ xuống, hành lễ kính cẩn với nàng.Loại cảm giác khi ngự trên địa vị cao,ngạo nghễ nhìn chúng sinh tuân theo này, chẳng trách nhiều người lại có thể vì nó,tình nguyện vứt bỏ tính mạng cũng muốn được nếm trải
Nàng cao cao tại thượng nhìn những người đang phủ phục dưới chân mình như những con kiến kia,các nàng ấy cũng giống như món đồ chơi mua vui.Lúc này nàng nhìn các nàng ấy như thế, có khác gì như cách mà Long Hiên đế nhìn nàng đâu?
Phù Lạc hít một ngụm khí lạnh
Hoa Vi phu nhân run rẩy tiến lên, đôi mắt không giấu nổi sự vui mừng, một tay xoa xoa bụng,cứ như nếu bỏ tay ra thì bụng sẽ rơi xuống đất vậy
Dự Vương phi mặc một bộ y phục trắng thuần khiết, sau khi nàng mất đi đứa nhỏ,mọi người đều chờ mong Long Hiên đế sẽ trình diễn một phen long tranh hổ đấu vì tân sủng cũ này
Dự Vương phi tựa như một cành Hàn mai, thanh tú bước lên, tao nhã mỉm cười. Nụ cười kiểu này khiến trái tim Phù Lạc cảm thấy băng giá,vì đây là nụ cười khi nàng ta hiểu rõ một bí mật nào đó
Phù Lạc hơi hốt hoảng,vội bước đi trước.Đây có thể xem như lần đầu tiên sau khi hồi cung,nàng trực tiếp lấy thân phận phi tần ra đối mặt với các cung phi của Long Hiên đế.Nhìn Lăng thục phi phong thái yểu điệu,Ngọc phi cao quý thanh lịch, Hoa Vi phu nhân dáng điệu ngây thơ động lòng người,nhưng trong ánh mắt của họ vẫn ẩn chứa sự cô đơn.Phù Lạc cảm thấy,tất cả những sự việc đã xảy ra đều giống như mộng ảo,cũng may là nàng đã kịp tỉnh khỏi cơn mơ
Đúng lúc đó, tất cả các cung nữ phi tần đều im lặng, vụng trộm sửa sang lại tóc cùng vạt áo.Long Hiên đế đang dẫn một đoàn người hướng gần tới đây.
Phù Lạc quỳ xuống hô to "Vạn tuế", trên đầu văng vẳng tiếng "Bình thân",rồi một bàn tay to xuất hiện trước mắt nàng. Long Hiên đế ở trước mặt mọi người nâng Phù Lạc dậy,hành động này khiến tất cả mệnh phụ triều đình đều xôn xao khe khẽ nói nhỏ.Nữ nhân bất luận là ở cổ đại,hay hiện đại,dù trẻ trung hay lớn tuổi, đều vẫn thích buôn chuyện như vậy
Long Hiên đế sửa sang lại y phục cho Phù Lạc,ngọt ngào khó mà diễn tả. Hắn ôm lấy thắt lưng nàng, thân mật khăng khít.
"Ái phi, ngươi xem ai tới kia?" Long Hiên đế ôm Phù Lạc xoay người nhìn ra phía sau.
"Thần,Ngọc Thực quốc Hàn Lập khấu kiến công chúa, chúc công chúa Phúc Thọ an khang." Một nam tử trung niên mặc y phục dị tộc tiến lên.
Long Hiên đế quay đầu,ý bảo Ngọc phi tiến lên,sứ giả Ngọc Thực quốc nhất loạt cúi đầu chào
Sau đó Hàn Lập mới chậm rãi nói, nguyên lai Ngọc Thực quốc quốc vương lâm bệnh nặng, hoàng hậu cũng mệt mỏi ngã bệnh theo, lão quốc vương hy vọng trước lúc lâm chung có thể gặp mặt công chúa một lần
Về phần lựa chọn công chúa lại không chỉ định là người nào. Ngọc Thực quốc vốn dựa vào Viêm Hạ để sinh tồn, quốc vương bệnh nặng, muốn gặp công chúa cũng là chuyện phụ tử thường tình, nhưng quan trọng vẫn là xem xét thái độ của Long Hiên đế.
"Ái phi không phải vẫn muốn về nhà sao?" Long Hiên đế nói với Phù Lạc: "Trẫm lấy trung hiếu để cai quản thiên hạ,tâm ý của ái phi, trẫm đương nhiên sẽ đồng ý."
Không cho phép trả lời, không để nàng cự tuyệt,Phù Lạc không biết nguyên nhân vì sao Long Hiên đế làm như,chẳng lẽ đây là lần thứ hai nàng bị trục xuất sao?
Ngọc phi sắc mặt có chút tái nhợt, Lăng thục phi tiến lên nhắc khéo: "Hoàng Thượng, Ngọc phi tỷ tỷ trước đây chẳng phải cũng là công chúa của Ngọc Thực quốc sao?"
Long Hiên đế không mở miệng đáp lại.Ngọc phi lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất. Thứ nhất là do hiếu nữ nghe thấy phụ bệnh nặng nên đau lòng, hai là vì không trốn được số mệnh ở lại hậu cung.
Dạ yến hôm nay, có thể nói là khách lẫn chủ đều vui. Phù quý phi phải về nhà thăm viếng, thật sự là chuyện cực kỳ may mắn của hậu cung.Phi tử mà Long Hiên đế sủng ái nhất phải rời khỏi,đây chẳng phải là việc nên vỗ tay ăn mừng sao?
Chỉ có Phù Lạc là tự thầm nhủ, mọi chuyện khó liệu. Được về nhà nhưng lại về “nhà” đó, không biết khi đi khỏi sẽ đối mặt với vận mệnh gì đây
Chẳng lẽ, ông trời nhất định chặn đường về của nàng, muốn nàng phải trôi nổi ở thời đại này, hay là ông trời đang ban thưởng, sắp đem nam tử quốc sắc thiên hương phân phối cho nàng?
Phù Lạc tự thề với lòng,nếu gặp được nam xứng, nhất định sẽ cho hắn thăng cấp thành nam chủ. Lúc này,nàng hy vọng mình sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử thân thể yếu đuối,rồi từ nay về sau cùng người đó tiếu ngạo giang hồ, ẩm mã hoàng hà,sống một cuộc đời tự do
Có người từng nói: “Thượng đế đóng một cánh cửa trước mắt ngươi,thì sẽ mở một cánh cửa khác sau lưng ngươi”. Phù Lạc thấy,nếu đã vô phương trở về, thì rời khỏi hậu cung này cũng là một lựa chọn không tồi
Trái tim từng tuyệt vọng đến độ muốn tự sát xem như đã sống lại
Sau đêm Dạ yến, Long Hiên đế ôm Phù Lạc cùng ngắm thịnh thế yên hoa. Ánh sáng rực rỡ ngợp trời, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo cô tịch như băng,khiến cảm xúc của con người cũng trở nên trầm lắng
Phù Lạc nghiêng mặt nhìn về phía Long Hiên đế, mới biết hắn cũng đang nhìn nàng
Không biết là do việc nàng phải rời đi, hay do yên hoa làm nổi bật,mà ánh mắt của hắn tối nay đặc biệt mê hoặc lòng người
Ánh mắt ấy thâm trầm phức tạp,đan xen sự mạnh mẽ quyết liệt, tựa như cơn lốc xoáy cuốn lấy trái tim Phù Lạc
Đêm nay, tất cả lại trở nên tốt đẹp như cũ.
Hắn ôm nàng, yêu nàng,tạo nên từng đợt sóng tình mê loạn trên thân thể của nàng
Sau khi ôn nhu,hắn lại trở nên bình tĩnh.Khi hắn yên lặng lại làm cho người ta chợt nghĩ tới những chuyện không vui
Chẳng biết là do không khí đoàn viên kích thích, hay do nghĩ tên đầu sỏ này chặt đứt hy vọng về nhà của mình, mà Phù Lạc hết đá hắn lại cắn hắn
Lúc này đây giống như dã thú đang dây dưa cùng dã thú, không phải gió đông thổi bạt gió tây,thì là gió tây áp đảo gió đông
Trong tiếng thở dốc, chỉ nghe Long Hiên đế nói: "Ngươi quả là ác phụ”
Sau khi xong chuyện,Long Hiên đế mình đầy thương tích, nhẹ nhàng ôm lấy Phù Lạc không một vết thương,chỉ là có một vài vết xanh xanh tím tím khó che đậy, nói:"Ngươi lại uống rượu sao?"
Phù Lạc cũng cực kỳ tò mò,đêm uống rượu say đó,nàng và hắn rốt cục đã làm những gì?
"Tối nay mãnh liệt hơn bình thường." Long Hiên đế nhẹ nhàng đáp.
Những hiểu lầm trước kia dường như đều tan thành mây khói, hai người cùng nhớ tới Dạ Lan điện ấm áp.
Vì vậy mà cả một đêm liều chết, mãnh liệt hơn,lâu dài hơn.
Bởi vì đây là ngày nghỉ đầu tiên trong pháp hội quốc gia, không cần lâm triều.
Phù Lạc nghỉ ngơi hồi phục ba ngày,hồi phục nguyên khí, sau đó có xe tới nghênh đón nàng đi
Long Hiên đế tự mình đưa nàng tới Thiên Môn-cửa cuối cùng của Viêm Hạ hoàng cung.Còn nàng mang theo vô số kỳ trân dị bảo, bước trên đường “Về nhà”.
Phù Lạc cười, yên lặng như muốn nói lời từ biệt với Long Hiên đế, không, là lời vĩnh biệt mới đúng.
Long Hiên đế sắc mặt trầm trọng nhìn nàng, giống như đang vĩnh viễn khắc sâu nàng vào đáy lòng…
Một cảm giác điềm xấu bao phủ lấy Phù Lạc,biểu hiện của Long Hiên đế đêm đó và ngày hôm nay nữa, đều khiến cho người ta không rét mà run…
Phù Lạc ngồi ở Kiền Nguyên điện,nhìn cung nữ trong tay đang cầm bộ y phục chưa xuất hiện đã vang danh thiên hạ "Phù nhan" kia.Có chữ “Phù “trong tên của Phù Lạc, lại còn lấy Tuyết Phù Dung chế thành, người trong thiên hạ đều cảm thấy bộ y phục và loại vải này giống như chỉ tồn tại vì đương kim Phù quý phi vậy
Phù nhan, Phù nhan,thật có ý nghĩa. Không biết là hắn có lỗi với nàng,hay nàng đắc tội với hắn đây?
Bộ y phục toát lên vẻ lịch sự tao nhã tôn quý.Phù Lạc chỉ buộc những viên trân châu nguyệt sắc kích cỡ khác nhau bên hông,ngoài ra trên bộ y phục không hề thêu thêm hoa văn hay trang sức nào khác, đơn giản mà phóng khoáng. Phấn bạch nhuộm thấm, Phù Lạc mặc vào tựa như là hoa sen trong tuyết, ánh tuyết rạng rỡ phản quang.
Cung nữ kết những hạt trân châu to nhỏ tạo thành vòng cổ, khoác chiếc áo chế từ tuyết hồ mao cho nàng, đeo lên đôi trâm cài, thêm một chiếc trâm trân châu nữa,sau đó dùng Tuyết Phù Dung tạo thành một chiếc nơ bướm lưu tô màu hồng nhạt
Không có giọng khách át giọng chủ, ngược lại bộ y phục"Phù nhan" rực rỡ này lại tô thêm vẻ thanh lịch và nét thanh xuân,cùng tinh thần phấn chấn của nàng
Phù Lạc thực lòng rất thích bộ đồ này, nếu không phải đang ở trong tình cảnh này,thì nàng đã nhảy cẫng lên rồi.Chỉ có điều hiẹn giờ không phải là mặc một bộ đồ mới, mà là mặc Giá y [*Áo cưới].
Cung nhân tới báo, tất cả các phi tần cùng mệnh phụ phu nhân đều đã tề tựu ở Hoa viên.Chỉ riêng lễ Trừ Tịch năm nay,Long Hiên đế mới tổ chức"Lễ hội muôn hoa đua thắm", mời các cung phi cùng mệnh phụ triều đình,dưới thời tiết lạnh giá,đến tham gia lễ hội kỳ hoa dị thảo ở Ngự hoa viên
Khi Phù Lạc đến, tất cả mọi người cùng quỳ xuống đất hành lễ, ngày hội càng long trọng, lễ tiết cũng càng nghiêm khắc. Tất cả mọi người đều nhất loạt quỳ xuống, hành lễ kính cẩn với nàng.Loại cảm giác khi ngự trên địa vị cao,ngạo nghễ nhìn chúng sinh tuân theo này, chẳng trách nhiều người lại có thể vì nó,tình nguyện vứt bỏ tính mạng cũng muốn được nếm trải
Nàng cao cao tại thượng nhìn những người đang phủ phục dưới chân mình như những con kiến kia,các nàng ấy cũng giống như món đồ chơi mua vui.Lúc này nàng nhìn các nàng ấy như thế, có khác gì như cách mà Long Hiên đế nhìn nàng đâu?
Phù Lạc hít một ngụm khí lạnh
Hoa Vi phu nhân run rẩy tiến lên, đôi mắt không giấu nổi sự vui mừng, một tay xoa xoa bụng,cứ như nếu bỏ tay ra thì bụng sẽ rơi xuống đất vậy
Dự Vương phi mặc một bộ y phục trắng thuần khiết, sau khi nàng mất đi đứa nhỏ,mọi người đều chờ mong Long Hiên đế sẽ trình diễn một phen long tranh hổ đấu vì tân sủng cũ này
Dự Vương phi tựa như một cành Hàn mai, thanh tú bước lên, tao nhã mỉm cười. Nụ cười kiểu này khiến trái tim Phù Lạc cảm thấy băng giá,vì đây là nụ cười khi nàng ta hiểu rõ một bí mật nào đó
Phù Lạc hơi hốt hoảng,vội bước đi trước.Đây có thể xem như lần đầu tiên sau khi hồi cung,nàng trực tiếp lấy thân phận phi tần ra đối mặt với các cung phi của Long Hiên đế.Nhìn Lăng thục phi phong thái yểu điệu,Ngọc phi cao quý thanh lịch, Hoa Vi phu nhân dáng điệu ngây thơ động lòng người,nhưng trong ánh mắt của họ vẫn ẩn chứa sự cô đơn.Phù Lạc cảm thấy,tất cả những sự việc đã xảy ra đều giống như mộng ảo,cũng may là nàng đã kịp tỉnh khỏi cơn mơ
Đúng lúc đó, tất cả các cung nữ phi tần đều im lặng, vụng trộm sửa sang lại tóc cùng vạt áo.Long Hiên đế đang dẫn một đoàn người hướng gần tới đây.
Phù Lạc quỳ xuống hô to "Vạn tuế", trên đầu văng vẳng tiếng "Bình thân",rồi một bàn tay to xuất hiện trước mắt nàng. Long Hiên đế ở trước mặt mọi người nâng Phù Lạc dậy,hành động này khiến tất cả mệnh phụ triều đình đều xôn xao khe khẽ nói nhỏ.Nữ nhân bất luận là ở cổ đại,hay hiện đại,dù trẻ trung hay lớn tuổi, đều vẫn thích buôn chuyện như vậy
Long Hiên đế sửa sang lại y phục cho Phù Lạc,ngọt ngào khó mà diễn tả. Hắn ôm lấy thắt lưng nàng, thân mật khăng khít.
"Ái phi, ngươi xem ai tới kia?" Long Hiên đế ôm Phù Lạc xoay người nhìn ra phía sau.
"Thần,Ngọc Thực quốc Hàn Lập khấu kiến công chúa, chúc công chúa Phúc Thọ an khang." Một nam tử trung niên mặc y phục dị tộc tiến lên.
Long Hiên đế quay đầu,ý bảo Ngọc phi tiến lên,sứ giả Ngọc Thực quốc nhất loạt cúi đầu chào
Sau đó Hàn Lập mới chậm rãi nói, nguyên lai Ngọc Thực quốc quốc vương lâm bệnh nặng, hoàng hậu cũng mệt mỏi ngã bệnh theo, lão quốc vương hy vọng trước lúc lâm chung có thể gặp mặt công chúa một lần
Về phần lựa chọn công chúa lại không chỉ định là người nào. Ngọc Thực quốc vốn dựa vào Viêm Hạ để sinh tồn, quốc vương bệnh nặng, muốn gặp công chúa cũng là chuyện phụ tử thường tình, nhưng quan trọng vẫn là xem xét thái độ của Long Hiên đế.
"Ái phi không phải vẫn muốn về nhà sao?" Long Hiên đế nói với Phù Lạc: "Trẫm lấy trung hiếu để cai quản thiên hạ,tâm ý của ái phi, trẫm đương nhiên sẽ đồng ý."
Không cho phép trả lời, không để nàng cự tuyệt,Phù Lạc không biết nguyên nhân vì sao Long Hiên đế làm như,chẳng lẽ đây là lần thứ hai nàng bị trục xuất sao?
Ngọc phi sắc mặt có chút tái nhợt, Lăng thục phi tiến lên nhắc khéo: "Hoàng Thượng, Ngọc phi tỷ tỷ trước đây chẳng phải cũng là công chúa của Ngọc Thực quốc sao?"
Long Hiên đế không mở miệng đáp lại.Ngọc phi lảo đảo vài bước rồi ngã xuống đất. Thứ nhất là do hiếu nữ nghe thấy phụ bệnh nặng nên đau lòng, hai là vì không trốn được số mệnh ở lại hậu cung.
Dạ yến hôm nay, có thể nói là khách lẫn chủ đều vui. Phù quý phi phải về nhà thăm viếng, thật sự là chuyện cực kỳ may mắn của hậu cung.Phi tử mà Long Hiên đế sủng ái nhất phải rời khỏi,đây chẳng phải là việc nên vỗ tay ăn mừng sao?
Chỉ có Phù Lạc là tự thầm nhủ, mọi chuyện khó liệu. Được về nhà nhưng lại về “nhà” đó, không biết khi đi khỏi sẽ đối mặt với vận mệnh gì đây
Chẳng lẽ, ông trời nhất định chặn đường về của nàng, muốn nàng phải trôi nổi ở thời đại này, hay là ông trời đang ban thưởng, sắp đem nam tử quốc sắc thiên hương phân phối cho nàng?
Phù Lạc tự thề với lòng,nếu gặp được nam xứng, nhất định sẽ cho hắn thăng cấp thành nam chủ. Lúc này,nàng hy vọng mình sẽ gặp được một bạch mã hoàng tử thân thể yếu đuối,rồi từ nay về sau cùng người đó tiếu ngạo giang hồ, ẩm mã hoàng hà,sống một cuộc đời tự do
Có người từng nói: “Thượng đế đóng một cánh cửa trước mắt ngươi,thì sẽ mở một cánh cửa khác sau lưng ngươi”. Phù Lạc thấy,nếu đã vô phương trở về, thì rời khỏi hậu cung này cũng là một lựa chọn không tồi
Trái tim từng tuyệt vọng đến độ muốn tự sát xem như đã sống lại
Sau đêm Dạ yến, Long Hiên đế ôm Phù Lạc cùng ngắm thịnh thế yên hoa. Ánh sáng rực rỡ ngợp trời, rơi xuống mặt đất lạnh lẽo cô tịch như băng,khiến cảm xúc của con người cũng trở nên trầm lắng
Phù Lạc nghiêng mặt nhìn về phía Long Hiên đế, mới biết hắn cũng đang nhìn nàng
Không biết là do việc nàng phải rời đi, hay do yên hoa làm nổi bật,mà ánh mắt của hắn tối nay đặc biệt mê hoặc lòng người
Ánh mắt ấy thâm trầm phức tạp,đan xen sự mạnh mẽ quyết liệt, tựa như cơn lốc xoáy cuốn lấy trái tim Phù Lạc
Đêm nay, tất cả lại trở nên tốt đẹp như cũ.
Hắn ôm nàng, yêu nàng,tạo nên từng đợt sóng tình mê loạn trên thân thể của nàng
Sau khi ôn nhu,hắn lại trở nên bình tĩnh.Khi hắn yên lặng lại làm cho người ta chợt nghĩ tới những chuyện không vui
Chẳng biết là do không khí đoàn viên kích thích, hay do nghĩ tên đầu sỏ này chặt đứt hy vọng về nhà của mình, mà Phù Lạc hết đá hắn lại cắn hắn
Lúc này đây giống như dã thú đang dây dưa cùng dã thú, không phải gió đông thổi bạt gió tây,thì là gió tây áp đảo gió đông
Trong tiếng thở dốc, chỉ nghe Long Hiên đế nói: "Ngươi quả là ác phụ”
Sau khi xong chuyện,Long Hiên đế mình đầy thương tích, nhẹ nhàng ôm lấy Phù Lạc không một vết thương,chỉ là có một vài vết xanh xanh tím tím khó che đậy, nói:"Ngươi lại uống rượu sao?"
Phù Lạc cũng cực kỳ tò mò,đêm uống rượu say đó,nàng và hắn rốt cục đã làm những gì?
"Tối nay mãnh liệt hơn bình thường." Long Hiên đế nhẹ nhàng đáp.
Những hiểu lầm trước kia dường như đều tan thành mây khói, hai người cùng nhớ tới Dạ Lan điện ấm áp.
Vì vậy mà cả một đêm liều chết, mãnh liệt hơn,lâu dài hơn.
Bởi vì đây là ngày nghỉ đầu tiên trong pháp hội quốc gia, không cần lâm triều.
Phù Lạc nghỉ ngơi hồi phục ba ngày,hồi phục nguyên khí, sau đó có xe tới nghênh đón nàng đi
Long Hiên đế tự mình đưa nàng tới Thiên Môn-cửa cuối cùng của Viêm Hạ hoàng cung.Còn nàng mang theo vô số kỳ trân dị bảo, bước trên đường “Về nhà”.
Phù Lạc cười, yên lặng như muốn nói lời từ biệt với Long Hiên đế, không, là lời vĩnh biệt mới đúng.
Long Hiên đế sắc mặt trầm trọng nhìn nàng, giống như đang vĩnh viễn khắc sâu nàng vào đáy lòng…
Một cảm giác điềm xấu bao phủ lấy Phù Lạc,biểu hiện của Long Hiên đế đêm đó và ngày hôm nay nữa, đều khiến cho người ta không rét mà run…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook