Phù Thương
-
Chương 56: Khách sạn năm sao
Phù Lạc cũng không lập tức trở lại nơi mãn nhãn hoa lệ kia
Không thể mới chuyển tới dưỡng bệnh, ngày hôm sau đã đi ra ngoài.
Vả lại,cảm giác lén lút thật sự rất kích thích.
Long hiên đế đi rồi,Thái y viện Giang viện sĩ đại nhân rất nhanh đã tới.
Tiếp theo có hai tiểu nha đầu, đem chăn màn gối đệm đổi hết thành chất liệu tơ tằm, tổng vệ sinh khắp mọi nơi.
Cái này gọi là “Nhân dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang”, Dạ Lan điện hoang phế ẩn tích này không còn giống một nơi khiến cho cung nữ phải bạc trắng tóc,mà là một thế ngoại đào nguyên hoàn toàn khác.
Sau khi trở lại cung,chỉ có mấy ngày này là nàng thật sự thoải mái
Nhưng kỳ lạ là, Bích Ngô và Làm Ảnh giống như đã biến mất vậy, tìm không thấy bóng dáng. Hôm nay hai nha đầu đến hầu hạ nàng đều là những khuôn mặt xa lạ, không phải Bích Ngô,Làm Ảnh vốn đã quen thân với nàng
Phù Lạc nghĩ mãi trong lòng.
Tình yêu là một đóa hoa,lúc nào cũng cần tưới tiêu.
Cảm tình cũng là một đóa hoa, cần vất vả cần cù chăm sóc.
Phù Lạc cảm thấy,cảm tình chính là giai đoạn sơ cấp trong môn khoa học tình yêu.Còn tình yêu này cũng giống như lý tưởng của chủ nghĩ cộng sản, tuy rằng không nhìn thấy hắn thực hiện,nhưng cũng không gây trở ngại cho lợi ích của mọi người,tỷ như Phù Lạc, hướng hắn phấn đấu.
Mỗi người có một sở thích khác nhau, có người thích đề chữ lên quạt, có người thích uống rượu, có người thích hát ca, cũng có người thích điên cuồng khiêu vũ.
Ngoài cửa sổ,tuyết trắng bay tựa như lông vũ.
Khiến người ta ngay lập tức muốn khiêu vũ dưới tuyết.
Nàng cởi chiếc áo bông nặng ra, mặc vào một chiếc áo xuân mỏng manh màu xanh,vén cao tay áo, nhảy một vũ điệu không tên
Chỉ cảm thấy tốc độ càng lúc càng nhanh, vũ bước lượn vòng càng ngày càng nhịp nhàng.
Thân mình càng ngày càng nóng,cảm giác ấm áp làm cho nàng có chút không thoải mái.
Nàng cởi đôi hài, chân trần đạp tuyết.
Hai loại cảm giác đối nghịch vừa nóng,vừa lạnh,lại trở thành một cảm giác vừa ngọt ngào,vừa chua xót đến mỹ lệ.
Người kia tới vô thanh vô tức.
Ngay cả giác quan thứ sáu của nữ nhân cũng không thể phát hiện
Hắn đi vào,nhìn điệu múa mạnh mẽ mà duyên dáng kia,có chút không hài lòng,lại có chút vui thích.
Là con người,nhưng thị giác động vật.
Phù Lạc thở hổn hển dừng lại,đôi mắt như nước mùa thu,khuôn mặt ửng hồng, nhìn Long Hiên đế mặc thường phục xanh ngọc
Hắn thở dài một tiếng.
"Sao lại không đi hài?" Trên mặt có ý trách cứ.
Phù Lạc nhón chân bước tới,đứng thẳng. Hai tay vòng qua phía sau,ôm trọn lưng hắn,gương mặt chôn sâu vào lồng ngực của hắn.
"Như vậy sẽ không lạnh nữa, có sự ấm áp của ngươi thật tốt."
"Nếu vậy sẽ không biết quan tâm tới bản thân mình." Long Hiên đế có chút sủng nịch.
Phù Lạc cảm thấy dù là nam nhân như thế nào,trong suy nghĩ vẫn tiềm tàng chủ nghĩa anh hùng.
Một nữ nhân không biết chăm sóc cho bản thân,so với một nữ nhân biết tự lo cho bản thân,sẽ khiến nam nhân muốn yêu thương hơn
Nếu cứ chăm sóc thái quá cho bản thân, hắn nhất định sẽ để cả hậu cung thâm sâu làm cho mình chìm nổi.
Trò chơi tình ái,nữ nhân trời sinh đã biết chơi,chỉ có điều đẳng cấp khác nhau
Phù Lạc đoán chắc hắn sẽ tới,nên tự biên tự diễn một hồi vở kịch “Phi tiên vũ”
Tuyết trong suốt,che phủ đôi chân.
Phù Lạc cảm thấy,con người sinh ra ai cũng có một chút cảm giác lưu luyến một thứ gì đó
Tỷ như nàng, tỷ như Long Hiên đế.
Đưa hai chân để lên người hắn, trong lòng nàng tràn ngập khoái cảm yêu đương vụng trộm
Suốt một đêm, hắn hôn từ ngón chân đến làn môi,thân thể nàng mỗi một tấc đều không buông tha.
Nếu trước kia là cố ý hoan ái,thì hiện tại có thể nói là như cá gặp nước
Hết thảy đều là bản năng.
Thân thể lạnh như băng của nàng, kích thích động tác của hắn nhiệt tình hơn
Đây chính là ví dụ minh họa cho câu “Băng hỏa lưỡng trọng thiên” [*Nước và lửa ở chung một nơi,hai sự vật trái ngược đối lập nhau lại ở chung một chỗ]
Sáng sớm hôm sau.
Phù Lạc định dùng chiêu cũ,kết quả thật thất vọng
Quả nhiên là một bước lỡ để nghìn năm ôm hận
Vòng eo mềm mại cũng chẳn thể lưu lại Long Hiên đế đang cước bộ lâm triều
Hắn còn để lại một thứ
Một cây roi dài
Nhưng bất hạnh nhất là,
Cây roi đó đó là đầu sỏ gây chuyện,cột chặt nàng trên giường không thể động đậy
Cây roi vòng qua phía sau lưng,rồi lại vòng qua đùi.
Nàng khóc không ra nước mắt.
Bên tai còn vang lên những lời Long Hiên đế vừa mới nói
"Trẫm cũng là bị Lạc Nhi dẫn dắt,nên mới nghĩ đến roi."
[*Mời xem thêm chương “Không bát quái không thể sống”, Phù Lạc và lời đồn Long Hiên đế chơi trò SM]
Xem ra có đôi khi,bát quái cũng cần phải lựa chọn nội dung.
Không khỏi nhớ tới câu thành ngữ "Nhân quả báo ứng" này
Phù Lạc nhìn ánh mặt trời phía sau tên nam nhân đáng giận kia
Ánh mặt trời chung quanh hắn bừng sáng rực rỡ
Tuấn mỹ như thần tiên
Nhưng nghe nói ma vương cũng rất tuấn mỹ.
"Ngươi, sao lại ~~" Phù Lạc muốn nói, sao ban ngày ban mặt mà hắn đã tới rồi
Hơn nữa trên người còn mặc minh hoàng triều phục.
"Mỹ vị hôm nay, trẫm còn chưa hưởng hết."
Đôi môi hắn tiến gần, dừng lại trên trái anh đào mùa xuân.
"Rất đẹp."
Hắn vạch trần chăn, nhìn ngắm.
Hắn tùy ý khiêu khích,như không được thỏa mãn.
Hắn cuồng dã,nhưng không muốn dùng sức.
Nàng, bị trói cả hai tay,không thể cử động.
Nàng,giấu được tình yêu,nhưng chẳng thể che giấu được bản năng.
Chiếc roi tạo nên thanh âm ma quỷ trên thân người đang vặn vẹo.
Nhưng nếu không vặn vẹo, lại khiến hắn không vui
Nếu nhất định phải chọn giữa ngứa và đau,vậy Phù Lạc khẳng định sẽ chọn đau.
Dù sao cũng là vì tình yêu.
Qua đi, hắn đau lòng bôi thuốc mỡ lên làn da bị sát phá của Phù Lạc
Phù Lạc đáy lòng thầm mắng, thần giữ của giờ lại tỏ ra hào phóng,đúng là giả mù sa mưa.
Nếu gây án xong tỏ ra hối lỗi là được,thì trên đời cần quái gì cảnh sát
Nhưng hắn lại không hề nói xin lỗi.
Yêu đương vụng trộm vẫn liên tục cho đến khi nào Phù Lạc rời thế ngoại đào nguyên này
Sáng sớm hôm sau, Phù Lạc cũng không dám có ý đồ giữ hắn lại nữa, xem ra tùy hứng phải ngẫu nhiên mới tốt.
Thủ đoạn xử lý của hắn,thật làm người ta thót tim
Những ngày tiếp theo, hắn đòi hỏi không quản sớm muộn.
Luôn lựa chọn hy sinh cả giấc ngủ của Phù Lạc.
Hắn nói: "Là ngươi làm cho trẫm dưỡng thành thói quen."
Có thói quen gì có thể hai ngày dưỡng thành không chứ.
Cũng đâu phải hít thuốc phiện?
Nhưng,nữ sắc cùng nam sắc đôi khi còn mạnh hơn cả thuốc giảm đau
Có người nói,khi áp lực quá lớn,thì hãy giảm tải sức ép của mình
Hưởng thụ một chút nam sắc, hẳn là cũng được phép.
Phù Lạc nghĩ,nếu thời hiện đại là sa mạc nam sắc
Vậy thì Long Hiên đế nhất định là khách sạn năm sao cao cấp trên sa mạc ấy
Chỉ tiếc đó chỉ là ảo ảnh,ảo ảnh thôi….
Không thể mới chuyển tới dưỡng bệnh, ngày hôm sau đã đi ra ngoài.
Vả lại,cảm giác lén lút thật sự rất kích thích.
Long hiên đế đi rồi,Thái y viện Giang viện sĩ đại nhân rất nhanh đã tới.
Tiếp theo có hai tiểu nha đầu, đem chăn màn gối đệm đổi hết thành chất liệu tơ tằm, tổng vệ sinh khắp mọi nơi.
Cái này gọi là “Nhân dựa vào ăn mặc, phật dựa vào kim trang”, Dạ Lan điện hoang phế ẩn tích này không còn giống một nơi khiến cho cung nữ phải bạc trắng tóc,mà là một thế ngoại đào nguyên hoàn toàn khác.
Sau khi trở lại cung,chỉ có mấy ngày này là nàng thật sự thoải mái
Nhưng kỳ lạ là, Bích Ngô và Làm Ảnh giống như đã biến mất vậy, tìm không thấy bóng dáng. Hôm nay hai nha đầu đến hầu hạ nàng đều là những khuôn mặt xa lạ, không phải Bích Ngô,Làm Ảnh vốn đã quen thân với nàng
Phù Lạc nghĩ mãi trong lòng.
Tình yêu là một đóa hoa,lúc nào cũng cần tưới tiêu.
Cảm tình cũng là một đóa hoa, cần vất vả cần cù chăm sóc.
Phù Lạc cảm thấy,cảm tình chính là giai đoạn sơ cấp trong môn khoa học tình yêu.Còn tình yêu này cũng giống như lý tưởng của chủ nghĩ cộng sản, tuy rằng không nhìn thấy hắn thực hiện,nhưng cũng không gây trở ngại cho lợi ích của mọi người,tỷ như Phù Lạc, hướng hắn phấn đấu.
Mỗi người có một sở thích khác nhau, có người thích đề chữ lên quạt, có người thích uống rượu, có người thích hát ca, cũng có người thích điên cuồng khiêu vũ.
Ngoài cửa sổ,tuyết trắng bay tựa như lông vũ.
Khiến người ta ngay lập tức muốn khiêu vũ dưới tuyết.
Nàng cởi chiếc áo bông nặng ra, mặc vào một chiếc áo xuân mỏng manh màu xanh,vén cao tay áo, nhảy một vũ điệu không tên
Chỉ cảm thấy tốc độ càng lúc càng nhanh, vũ bước lượn vòng càng ngày càng nhịp nhàng.
Thân mình càng ngày càng nóng,cảm giác ấm áp làm cho nàng có chút không thoải mái.
Nàng cởi đôi hài, chân trần đạp tuyết.
Hai loại cảm giác đối nghịch vừa nóng,vừa lạnh,lại trở thành một cảm giác vừa ngọt ngào,vừa chua xót đến mỹ lệ.
Người kia tới vô thanh vô tức.
Ngay cả giác quan thứ sáu của nữ nhân cũng không thể phát hiện
Hắn đi vào,nhìn điệu múa mạnh mẽ mà duyên dáng kia,có chút không hài lòng,lại có chút vui thích.
Là con người,nhưng thị giác động vật.
Phù Lạc thở hổn hển dừng lại,đôi mắt như nước mùa thu,khuôn mặt ửng hồng, nhìn Long Hiên đế mặc thường phục xanh ngọc
Hắn thở dài một tiếng.
"Sao lại không đi hài?" Trên mặt có ý trách cứ.
Phù Lạc nhón chân bước tới,đứng thẳng. Hai tay vòng qua phía sau,ôm trọn lưng hắn,gương mặt chôn sâu vào lồng ngực của hắn.
"Như vậy sẽ không lạnh nữa, có sự ấm áp của ngươi thật tốt."
"Nếu vậy sẽ không biết quan tâm tới bản thân mình." Long Hiên đế có chút sủng nịch.
Phù Lạc cảm thấy dù là nam nhân như thế nào,trong suy nghĩ vẫn tiềm tàng chủ nghĩa anh hùng.
Một nữ nhân không biết chăm sóc cho bản thân,so với một nữ nhân biết tự lo cho bản thân,sẽ khiến nam nhân muốn yêu thương hơn
Nếu cứ chăm sóc thái quá cho bản thân, hắn nhất định sẽ để cả hậu cung thâm sâu làm cho mình chìm nổi.
Trò chơi tình ái,nữ nhân trời sinh đã biết chơi,chỉ có điều đẳng cấp khác nhau
Phù Lạc đoán chắc hắn sẽ tới,nên tự biên tự diễn một hồi vở kịch “Phi tiên vũ”
Tuyết trong suốt,che phủ đôi chân.
Phù Lạc cảm thấy,con người sinh ra ai cũng có một chút cảm giác lưu luyến một thứ gì đó
Tỷ như nàng, tỷ như Long Hiên đế.
Đưa hai chân để lên người hắn, trong lòng nàng tràn ngập khoái cảm yêu đương vụng trộm
Suốt một đêm, hắn hôn từ ngón chân đến làn môi,thân thể nàng mỗi một tấc đều không buông tha.
Nếu trước kia là cố ý hoan ái,thì hiện tại có thể nói là như cá gặp nước
Hết thảy đều là bản năng.
Thân thể lạnh như băng của nàng, kích thích động tác của hắn nhiệt tình hơn
Đây chính là ví dụ minh họa cho câu “Băng hỏa lưỡng trọng thiên” [*Nước và lửa ở chung một nơi,hai sự vật trái ngược đối lập nhau lại ở chung một chỗ]
Sáng sớm hôm sau.
Phù Lạc định dùng chiêu cũ,kết quả thật thất vọng
Quả nhiên là một bước lỡ để nghìn năm ôm hận
Vòng eo mềm mại cũng chẳn thể lưu lại Long Hiên đế đang cước bộ lâm triều
Hắn còn để lại một thứ
Một cây roi dài
Nhưng bất hạnh nhất là,
Cây roi đó đó là đầu sỏ gây chuyện,cột chặt nàng trên giường không thể động đậy
Cây roi vòng qua phía sau lưng,rồi lại vòng qua đùi.
Nàng khóc không ra nước mắt.
Bên tai còn vang lên những lời Long Hiên đế vừa mới nói
"Trẫm cũng là bị Lạc Nhi dẫn dắt,nên mới nghĩ đến roi."
[*Mời xem thêm chương “Không bát quái không thể sống”, Phù Lạc và lời đồn Long Hiên đế chơi trò SM]
Xem ra có đôi khi,bát quái cũng cần phải lựa chọn nội dung.
Không khỏi nhớ tới câu thành ngữ "Nhân quả báo ứng" này
Phù Lạc nhìn ánh mặt trời phía sau tên nam nhân đáng giận kia
Ánh mặt trời chung quanh hắn bừng sáng rực rỡ
Tuấn mỹ như thần tiên
Nhưng nghe nói ma vương cũng rất tuấn mỹ.
"Ngươi, sao lại ~~" Phù Lạc muốn nói, sao ban ngày ban mặt mà hắn đã tới rồi
Hơn nữa trên người còn mặc minh hoàng triều phục.
"Mỹ vị hôm nay, trẫm còn chưa hưởng hết."
Đôi môi hắn tiến gần, dừng lại trên trái anh đào mùa xuân.
"Rất đẹp."
Hắn vạch trần chăn, nhìn ngắm.
Hắn tùy ý khiêu khích,như không được thỏa mãn.
Hắn cuồng dã,nhưng không muốn dùng sức.
Nàng, bị trói cả hai tay,không thể cử động.
Nàng,giấu được tình yêu,nhưng chẳng thể che giấu được bản năng.
Chiếc roi tạo nên thanh âm ma quỷ trên thân người đang vặn vẹo.
Nhưng nếu không vặn vẹo, lại khiến hắn không vui
Nếu nhất định phải chọn giữa ngứa và đau,vậy Phù Lạc khẳng định sẽ chọn đau.
Dù sao cũng là vì tình yêu.
Qua đi, hắn đau lòng bôi thuốc mỡ lên làn da bị sát phá của Phù Lạc
Phù Lạc đáy lòng thầm mắng, thần giữ của giờ lại tỏ ra hào phóng,đúng là giả mù sa mưa.
Nếu gây án xong tỏ ra hối lỗi là được,thì trên đời cần quái gì cảnh sát
Nhưng hắn lại không hề nói xin lỗi.
Yêu đương vụng trộm vẫn liên tục cho đến khi nào Phù Lạc rời thế ngoại đào nguyên này
Sáng sớm hôm sau, Phù Lạc cũng không dám có ý đồ giữ hắn lại nữa, xem ra tùy hứng phải ngẫu nhiên mới tốt.
Thủ đoạn xử lý của hắn,thật làm người ta thót tim
Những ngày tiếp theo, hắn đòi hỏi không quản sớm muộn.
Luôn lựa chọn hy sinh cả giấc ngủ của Phù Lạc.
Hắn nói: "Là ngươi làm cho trẫm dưỡng thành thói quen."
Có thói quen gì có thể hai ngày dưỡng thành không chứ.
Cũng đâu phải hít thuốc phiện?
Nhưng,nữ sắc cùng nam sắc đôi khi còn mạnh hơn cả thuốc giảm đau
Có người nói,khi áp lực quá lớn,thì hãy giảm tải sức ép của mình
Hưởng thụ một chút nam sắc, hẳn là cũng được phép.
Phù Lạc nghĩ,nếu thời hiện đại là sa mạc nam sắc
Vậy thì Long Hiên đế nhất định là khách sạn năm sao cao cấp trên sa mạc ấy
Chỉ tiếc đó chỉ là ảo ảnh,ảo ảnh thôi….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook