Phù Thương
-
Chương 37: Gặp được Tiêm Tầm
Hiên Dật suy tư cả nửa ngày, cười khổ một tiếng: "Cửa ải thứ nhất này không biết sẽ làm khó biết bao nhiêu người đây?"
Phù Lạc tò mò hỏi: "Trước kia đề cũng như vậy sao?"
Hiên Dật nói: "Trước kia đề cũng như vậy, từ phần trên phải viết ra được phần dưới, tiểu đệ bất tài, cũng từng điền được chỗ bị khuyết,coi như tạm qua nguy hiểm."
"Nói cách khác, chỉ cần Phong tiểu thư nhìn trúng là được phải không?"
Hiên Dật gật gật đầu.
Phù Lạc nói với hắn: "Ta có thể điền được phần còn thiếu này, nếu có thể qua ải, ngươi sẽ cảm tạ ta thế nào?"
Hiên Dật có chút khó tin nhìn Phù lạc: "Nếu thật sự có thể qua ải, đại tẩu cho dù có bắt lên núi đao xuống biển lửa,Hiên Dật cũng cam lòng."
Phù Lạc chậc chậc thành tiếng, không ngờ trong hoàng tộc còn có người si tình đến mức này, so với Long hiên đế thật không giống huynh đệ chút nào.
"Không cần tới mức đó, chỉ cần ngươi đồng ý một yêu cầu của ta là được."
"Yêu cầu gì vậy?"
"Còn chưa nghĩ ra." Phù Lạc nói, cũng không biết tương lai có dùng được Hiên Dật này không,nhưng chuẩn bị trước cũng không tồi.
"Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu
Nhất chủng tương tư
Lưỡng xứ nhàn sầu
Thử tình vô kế khả tiêu trừ
Tài há mi đầu
Khước thướng tâm đầu."
[*Dịch nghĩa:
Hoa tự rơi rụng
Nước tự chảy trôi
Một mối tương tư
Hai nơi đều buồn
Tình này không cách nào xóa tan được
Vừa đọng nơi khóe mắt
Đã lan đến trái tim…]
Phù Lạc nhẹ giọng ngâm ra.
Hiên Dật nghe xong vỗ đùi: "Quả là tuyệt vời, tiểu đệ này xin cảm tạ đại tẩu ", dứt lời liền hành đại lễ.
Phù Lạc cười rất đắc ý, có điều khi nhìn thấy Long hiên đế cũng đang đắc ý tươi cười, nàng nhất thời đình chỉ. Hắn đắc ý cái gì chứ, thật là…
Hiên Dật nhanh chóng đi lên đài: "Tại hạ bất tài, xin nguyện vì Phong tiểu thư mà đối ra phần khuyết." Dứt lời, ngòi bút như rồng bay phượng múa viết ra, những người bên dưới nhìn thấy vô cùng tán thưởng
Vân La đem giấy Tuyên Thành thu hồi, giao cho tiểu nha đầu mang đi, chỉ chốc lát sau tiểu nha đầu kia trở về nói thầm với Vân la vài câu, nàng liền công khai tuyên bố Hiên Dật qua ải
"Ngươi muốn thất đệ đáp ứng điều gì?" Long Hiên đế ôm Phù Lạc vào lòng
"Các tỷ muội trong nhà sau đều có gia đình làm chỗ dựa, ta tìm một ngọn núi để dựa vào không được sao?" Phù Lạc làm nũng nói, hy vọng có thể giấu diếm được Long Hiên đế như hồ ly kia
"Ta làm ngọn núi cho ngươi dựa vào còn chưa đủ sao?" Long Hiên đế trêu tức hỏi.
Phù Lạc tỏ vẻ xem thường, thật muốn nói: Ngươi mới là ngọn núi không nên tin vào nhất.
Lúc này Hiên Dật đã trở lại phòng: "Đại ca và đại tẩu thực ân ái a, nếu Tiêm Tầm và ta cũng có thể như vậy, thì có chết cũng không hối tiếc."
Phù Lạc mắc cỡ đỏ mặt dụi vào lòng Long hiên đế
Cửa ải kế tiếp là cầm nghệ. Vân La không những xướng ca hay, mà tài cầm nghệ cũng là xuất thần nhập hóa, nghe nói so với Lăng Nhã Phong cũng chẳng thua kém bao nhiêu.
Vân La trở lại ngồi bên cây đàn, bàn tay trắng nõn xoa trụ đàn, đã nghe tiếng đàn như suối chảy vang lên, thanh âm văng vẳng như châu ngọc đua nhau rơi xuống. Mặc dù tài nghệ không cao siêu bằng Lăng Nhã Phong, nhưng hơn ở chỗ vô cùng có cảm xúc
Một khúc vừa dứt, toàn trường vỗ tay như sấm dậy.
Hiên Dật vẻ mặt ảm đạm: "Không ngờ nha đầu Vân La kia cầm nghệ lại cao siêu đến thế."
"Lần trước ngươi làm thế nào qua cửa?" Phù Lạc rất ngạc nhiên.
"Lần đó ở cửa ải thứ hai thi thiện xạ, không làm khó được ta, nhưng lần này…"
Long Hiên đế đứng cạnh nhàn nhạt thêm một câu: "Lần trước sau khi ngươi qua ải, Phong Tiêm Tầm có phải đã nhờ ngươi giúp việc gì đó không?"
Hiên Dật đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên: "Ta chỉ giúp nàng giải quyết một chút phiền toái thôi."
Long Hiên đế tỏ ra hiểu rõ, Phù Lạc cũng coi như hiểu được Hiên Dật làm sao có thể qua ải. Xem ra Phong Tiêm Tầm đã cố ý giăng bẫy, có việc muốn cầu người còn bày ra thái độ thí ân, quả là một nhân vật lợi hại a. Phù Lạc hết sức cao hứng.
Trong phòng Phù Lạc để lại một cây đàn, Hiên Dật cầu xin nhìn Phù Lạc, hắn đương nhiên cho rằng người làm cung phi như nàng nhất định có thể đảm nhiệm trọng trách này.
Phù Lạc chột dạ, tiếng đàn của Vân La đã đạt tới độ lô hỏa thuần thanh, muốn vượt qua không phải chuyện dễ. Nhưng thấy Hiên Dật bộ dáng chịu khuất phục, nếu ngay cả nàng cũng bỏ cuộc, chẳng phải sẽ không gặp được Phong Tiêm Tầm sao.
Phù Lạc khẽ cắn môi, hít sâu mấy hơi.
Nàng chọn khúc “Tri âm tri kỉ”, thứ nhất là vì tân khúc có thể hấp dẫn lòng người hơn, thứ hai là ám chỉ nàng và Phong Tiêm Tầm cùng là người xuyên không, xem như giống Bá Nha và Chung Tử Kì của thời đại này, hy vọng Phong Tiêm Tầm nghe xong có thể hiểu được
Tuy rằng lén lút học đàn, nhưng chưa từng thử nghiệm trước mặt người khác, Phù Lạc khó tránh khỏi khẩn trương.
Một khúc vừa xong, Long Hiên đế nói: "Không ngờ Lạc Nhi đàn lại thanh nhã thoát tục như thế, xem ra sau này ta có diễm phúc được nghe rồi."
Phù Lạc đáy lòng âm thầm vui vẻ, nhưng vui là vì tưởng tượng sau khi gặp được Phong Tiêm Tầm thì có thể rời khỏi Long hiên đế
Sau một lúc im lặng, trong lâu vang đến tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
"Vân La có thể vào không?" Ngoài cửa vang lên thanh âm trong trẻo của Vân La
"Vân La tiểu thư, mời vào." Long hiên đế đáp.
Vân La bước vào, nhìn Phù Lạc đang ngồi bên cây đàn: "Tiểu thư cầm nghệ siêu phàm, Vân La cam lòng nhận thua."
"Vân La tiểu thư khiêm tốn rồi."
"Vân La tới là muốn mời ba vị dời bước tới Đông Noãn Các, tiểu thư đang ở đó chờ các vị."
Hiên Dật đang hưng phấn, nhìn thấy Phù Lạc còn tỏ ra hưng phấn hơn, thì một trận buồn bực.
Vân La đưa Long hiên đế ba người tới trước một rừng cây, sau đó cáo từ, chỉ nói xuyên qua này rừng cây này là có thể tới Đông Noãn Các.
Long Hiên đế dừng một chút, sau đó lôi kéo Phù Lạc bắt đầu đi vào rừng.
Ba người thuận lợi đến được Đông Noãn các.
Phù Lạc hỏi: "Hiên Dật, không phải nói có ba cửa ải sao, sao mới chỉ có hai ải?"
Hiên Dật cười cười: "Tiểu đệ hôm nay làm phiền đại ca và đại tẩu rồi. Đại tẩu không biết đó thôi, vừa rồi chúng ta đi qua cánh rừng kia, chính là một trận pháp ngầm cực kỳ lợi hại, nhưng vẫn không hề làm khó được đại ca."Hiên Dật cực kỳ sùng bái nhìn Long hiên đế.
Có thật là lợi hại như thế sao, Phù Lạc trong lòng không tin, thật không muốn đem tô điểm đẹp cho Long hiên đế.
Đông Noãn Các y thủy mà kiến, ba người chưa bước vào đã ngửi thấy mùi hương trà thơm ngát
"Ba vị khách quý đến đây, Tiêm Tầm không có tiếp đón từ xa, mong được lượng thứ."
Thanh âm của nàng có một tia trầm thấp khàn khàn, nhưng lại cực kỳ mê người, như một loại từ tính, làm cho người ta không tự chủ được, chỉ muốn nghe nàng nói nhiều hơn
Ba người đi vào Đông Noãn Các, nhìn thấy một nữ tử áo trắng ngồi xếp bằng ngồi trên ải trước bàn, cúi đầu pha trà.
Chiếc cổ tuyết trắng thon dài vì cúi đầu xuống nên để lộ ra, khiến Phù Lạc rốt cục cũng hiểu vì sao Nhật Bản lại BT thích nhìn nữ nhân mặc Kimono lộ cổ.
Nàng ta nâng ống tay áo, linh hoạt lộ ra cổ tay trắng nõn trơn bóng, tinh tế ôn nhu, làm cho người khác kìm lòng không đặng chỉ muốn vuốt ve.
Ngón tay nàng thon dài xinh đẹp tuyệt trần, mịn màng như bạch ngọc, thật sự là kiệt tác của tạo hóa
Nàng vừa ngẩng đầu, ánh mặt trời bên ngoài cũng trở nên lu mờ.
Đôi mắt nàng còn sáng hơn cả ánh sao, lông mi của nàng so với Viễn Sơn còn xinh đẹp tuyệt trần gấp bội, môi nàng kiều diễm hơn cả hoa hồng, khuôn mặt nàng còn tinh mỹ hơn cả ngọc thạch được tỉ mỉ đẽo khắc, da thịt của nàng so với băng tuyết còn thanh thoát hơn, so với dương chi bạch ngọc còn mịn màng hơn.
Nàng tuy đang ngồi, nhưng đường cong thân thể ẩn sau lớp y phục vừa vặn bên ngoài vẫn làm cho người ta hoa mắt thần mê, quả là dung nhan thiên sứ dáng người yêu mị
Hiên Dật nhìn Phong Tiêm Tầm, cho dù bây giờ nàng có muốn hắn chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Phù Lạc nhìn Phong tiêm tầm, hưng phấn tới độ phải tựa vào ngực Long hiên đế mới đứng vững được. Đồng chí, ta rốt cục cũng tìm được ngươi rồi.
Long hiên đế nhìn Phong Tiêm tầm, sắc mặt hiện lên một tia khó coi. Hắn nhanh chóng ôm Phù lạc. "Tuyên dật" thanh âm của Long Hiên đế ở nơi yên tĩnh này có vẻ phá lệ tỉnh thần, giống như đang đánh thức người khác khỏi giấc ngủ
Tuyên Dật lắc đầu, đột nhiên có cảm giác thanh tỉnh, mà Phù Lạc cũng thế. Lại nhìn hướng Phong Tiêm Tầm, mỹ nhân vẫn vậy, không hề có một tia kinh tâm động phách
"Mị thuật của Phong tiểu thư rất lợi hại đó." Long hiên đế ôm Phù Lạc ngồi xuống
Đây là mị thuật trong truyền thuyết sao, Phù Lạc nhớ cảm giác lúc thân thể không điều khiển theo ý mình được, mới nghĩ đã hoảng, khi đó chỉ sợ Phong Tiêm Tầm bảo nàng làm cái gì, nàng cũng nguyện ý, cũng may Long hiên đế kịp thời thức tỉnh nàng.
"Định lực của công tử cũng rất lợi hại." Phong Tiêm Tầm ôn nhu nói, tiếng nói kia tựa như gió xuân mơn trớn trái tim, khiến tâm ngứa ngáy. Nàng vuốt tóc mai, động tác ấy tao nhã quyến rũ đến cực điểm, loại mê hoặc tự nhiên đã trải qua rèn luyện này, vừa thật vừa giả đến mê người. Phù Lạc cảm thấy nếu so sánh mình với nàng ta, chẳng khác nào như so một chú vịt xấu xí với một thiên nga xinh đẹp…
Phù Lạc tò mò hỏi: "Trước kia đề cũng như vậy sao?"
Hiên Dật nói: "Trước kia đề cũng như vậy, từ phần trên phải viết ra được phần dưới, tiểu đệ bất tài, cũng từng điền được chỗ bị khuyết,coi như tạm qua nguy hiểm."
"Nói cách khác, chỉ cần Phong tiểu thư nhìn trúng là được phải không?"
Hiên Dật gật gật đầu.
Phù Lạc nói với hắn: "Ta có thể điền được phần còn thiếu này, nếu có thể qua ải, ngươi sẽ cảm tạ ta thế nào?"
Hiên Dật có chút khó tin nhìn Phù lạc: "Nếu thật sự có thể qua ải, đại tẩu cho dù có bắt lên núi đao xuống biển lửa,Hiên Dật cũng cam lòng."
Phù Lạc chậc chậc thành tiếng, không ngờ trong hoàng tộc còn có người si tình đến mức này, so với Long hiên đế thật không giống huynh đệ chút nào.
"Không cần tới mức đó, chỉ cần ngươi đồng ý một yêu cầu của ta là được."
"Yêu cầu gì vậy?"
"Còn chưa nghĩ ra." Phù Lạc nói, cũng không biết tương lai có dùng được Hiên Dật này không,nhưng chuẩn bị trước cũng không tồi.
"Hoa tự phiêu linh thủy tự lưu
Nhất chủng tương tư
Lưỡng xứ nhàn sầu
Thử tình vô kế khả tiêu trừ
Tài há mi đầu
Khước thướng tâm đầu."
[*Dịch nghĩa:
Hoa tự rơi rụng
Nước tự chảy trôi
Một mối tương tư
Hai nơi đều buồn
Tình này không cách nào xóa tan được
Vừa đọng nơi khóe mắt
Đã lan đến trái tim…]
Phù Lạc nhẹ giọng ngâm ra.
Hiên Dật nghe xong vỗ đùi: "Quả là tuyệt vời, tiểu đệ này xin cảm tạ đại tẩu ", dứt lời liền hành đại lễ.
Phù Lạc cười rất đắc ý, có điều khi nhìn thấy Long hiên đế cũng đang đắc ý tươi cười, nàng nhất thời đình chỉ. Hắn đắc ý cái gì chứ, thật là…
Hiên Dật nhanh chóng đi lên đài: "Tại hạ bất tài, xin nguyện vì Phong tiểu thư mà đối ra phần khuyết." Dứt lời, ngòi bút như rồng bay phượng múa viết ra, những người bên dưới nhìn thấy vô cùng tán thưởng
Vân La đem giấy Tuyên Thành thu hồi, giao cho tiểu nha đầu mang đi, chỉ chốc lát sau tiểu nha đầu kia trở về nói thầm với Vân la vài câu, nàng liền công khai tuyên bố Hiên Dật qua ải
"Ngươi muốn thất đệ đáp ứng điều gì?" Long Hiên đế ôm Phù Lạc vào lòng
"Các tỷ muội trong nhà sau đều có gia đình làm chỗ dựa, ta tìm một ngọn núi để dựa vào không được sao?" Phù Lạc làm nũng nói, hy vọng có thể giấu diếm được Long Hiên đế như hồ ly kia
"Ta làm ngọn núi cho ngươi dựa vào còn chưa đủ sao?" Long Hiên đế trêu tức hỏi.
Phù Lạc tỏ vẻ xem thường, thật muốn nói: Ngươi mới là ngọn núi không nên tin vào nhất.
Lúc này Hiên Dật đã trở lại phòng: "Đại ca và đại tẩu thực ân ái a, nếu Tiêm Tầm và ta cũng có thể như vậy, thì có chết cũng không hối tiếc."
Phù Lạc mắc cỡ đỏ mặt dụi vào lòng Long hiên đế
Cửa ải kế tiếp là cầm nghệ. Vân La không những xướng ca hay, mà tài cầm nghệ cũng là xuất thần nhập hóa, nghe nói so với Lăng Nhã Phong cũng chẳng thua kém bao nhiêu.
Vân La trở lại ngồi bên cây đàn, bàn tay trắng nõn xoa trụ đàn, đã nghe tiếng đàn như suối chảy vang lên, thanh âm văng vẳng như châu ngọc đua nhau rơi xuống. Mặc dù tài nghệ không cao siêu bằng Lăng Nhã Phong, nhưng hơn ở chỗ vô cùng có cảm xúc
Một khúc vừa dứt, toàn trường vỗ tay như sấm dậy.
Hiên Dật vẻ mặt ảm đạm: "Không ngờ nha đầu Vân La kia cầm nghệ lại cao siêu đến thế."
"Lần trước ngươi làm thế nào qua cửa?" Phù Lạc rất ngạc nhiên.
"Lần đó ở cửa ải thứ hai thi thiện xạ, không làm khó được ta, nhưng lần này…"
Long Hiên đế đứng cạnh nhàn nhạt thêm một câu: "Lần trước sau khi ngươi qua ải, Phong Tiêm Tầm có phải đã nhờ ngươi giúp việc gì đó không?"
Hiên Dật đầu tiên là sửng sốt, sau đó mặt đỏ lên: "Ta chỉ giúp nàng giải quyết một chút phiền toái thôi."
Long Hiên đế tỏ ra hiểu rõ, Phù Lạc cũng coi như hiểu được Hiên Dật làm sao có thể qua ải. Xem ra Phong Tiêm Tầm đã cố ý giăng bẫy, có việc muốn cầu người còn bày ra thái độ thí ân, quả là một nhân vật lợi hại a. Phù Lạc hết sức cao hứng.
Trong phòng Phù Lạc để lại một cây đàn, Hiên Dật cầu xin nhìn Phù Lạc, hắn đương nhiên cho rằng người làm cung phi như nàng nhất định có thể đảm nhiệm trọng trách này.
Phù Lạc chột dạ, tiếng đàn của Vân La đã đạt tới độ lô hỏa thuần thanh, muốn vượt qua không phải chuyện dễ. Nhưng thấy Hiên Dật bộ dáng chịu khuất phục, nếu ngay cả nàng cũng bỏ cuộc, chẳng phải sẽ không gặp được Phong Tiêm Tầm sao.
Phù Lạc khẽ cắn môi, hít sâu mấy hơi.
Nàng chọn khúc “Tri âm tri kỉ”, thứ nhất là vì tân khúc có thể hấp dẫn lòng người hơn, thứ hai là ám chỉ nàng và Phong Tiêm Tầm cùng là người xuyên không, xem như giống Bá Nha và Chung Tử Kì của thời đại này, hy vọng Phong Tiêm Tầm nghe xong có thể hiểu được
Tuy rằng lén lút học đàn, nhưng chưa từng thử nghiệm trước mặt người khác, Phù Lạc khó tránh khỏi khẩn trương.
Một khúc vừa xong, Long Hiên đế nói: "Không ngờ Lạc Nhi đàn lại thanh nhã thoát tục như thế, xem ra sau này ta có diễm phúc được nghe rồi."
Phù Lạc đáy lòng âm thầm vui vẻ, nhưng vui là vì tưởng tượng sau khi gặp được Phong Tiêm Tầm thì có thể rời khỏi Long hiên đế
Sau một lúc im lặng, trong lâu vang đến tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
"Vân La có thể vào không?" Ngoài cửa vang lên thanh âm trong trẻo của Vân La
"Vân La tiểu thư, mời vào." Long hiên đế đáp.
Vân La bước vào, nhìn Phù Lạc đang ngồi bên cây đàn: "Tiểu thư cầm nghệ siêu phàm, Vân La cam lòng nhận thua."
"Vân La tiểu thư khiêm tốn rồi."
"Vân La tới là muốn mời ba vị dời bước tới Đông Noãn Các, tiểu thư đang ở đó chờ các vị."
Hiên Dật đang hưng phấn, nhìn thấy Phù Lạc còn tỏ ra hưng phấn hơn, thì một trận buồn bực.
Vân La đưa Long hiên đế ba người tới trước một rừng cây, sau đó cáo từ, chỉ nói xuyên qua này rừng cây này là có thể tới Đông Noãn Các.
Long Hiên đế dừng một chút, sau đó lôi kéo Phù Lạc bắt đầu đi vào rừng.
Ba người thuận lợi đến được Đông Noãn các.
Phù Lạc hỏi: "Hiên Dật, không phải nói có ba cửa ải sao, sao mới chỉ có hai ải?"
Hiên Dật cười cười: "Tiểu đệ hôm nay làm phiền đại ca và đại tẩu rồi. Đại tẩu không biết đó thôi, vừa rồi chúng ta đi qua cánh rừng kia, chính là một trận pháp ngầm cực kỳ lợi hại, nhưng vẫn không hề làm khó được đại ca."Hiên Dật cực kỳ sùng bái nhìn Long hiên đế.
Có thật là lợi hại như thế sao, Phù Lạc trong lòng không tin, thật không muốn đem tô điểm đẹp cho Long hiên đế.
Đông Noãn Các y thủy mà kiến, ba người chưa bước vào đã ngửi thấy mùi hương trà thơm ngát
"Ba vị khách quý đến đây, Tiêm Tầm không có tiếp đón từ xa, mong được lượng thứ."
Thanh âm của nàng có một tia trầm thấp khàn khàn, nhưng lại cực kỳ mê người, như một loại từ tính, làm cho người ta không tự chủ được, chỉ muốn nghe nàng nói nhiều hơn
Ba người đi vào Đông Noãn Các, nhìn thấy một nữ tử áo trắng ngồi xếp bằng ngồi trên ải trước bàn, cúi đầu pha trà.
Chiếc cổ tuyết trắng thon dài vì cúi đầu xuống nên để lộ ra, khiến Phù Lạc rốt cục cũng hiểu vì sao Nhật Bản lại BT thích nhìn nữ nhân mặc Kimono lộ cổ.
Nàng ta nâng ống tay áo, linh hoạt lộ ra cổ tay trắng nõn trơn bóng, tinh tế ôn nhu, làm cho người khác kìm lòng không đặng chỉ muốn vuốt ve.
Ngón tay nàng thon dài xinh đẹp tuyệt trần, mịn màng như bạch ngọc, thật sự là kiệt tác của tạo hóa
Nàng vừa ngẩng đầu, ánh mặt trời bên ngoài cũng trở nên lu mờ.
Đôi mắt nàng còn sáng hơn cả ánh sao, lông mi của nàng so với Viễn Sơn còn xinh đẹp tuyệt trần gấp bội, môi nàng kiều diễm hơn cả hoa hồng, khuôn mặt nàng còn tinh mỹ hơn cả ngọc thạch được tỉ mỉ đẽo khắc, da thịt của nàng so với băng tuyết còn thanh thoát hơn, so với dương chi bạch ngọc còn mịn màng hơn.
Nàng tuy đang ngồi, nhưng đường cong thân thể ẩn sau lớp y phục vừa vặn bên ngoài vẫn làm cho người ta hoa mắt thần mê, quả là dung nhan thiên sứ dáng người yêu mị
Hiên Dật nhìn Phong Tiêm Tầm, cho dù bây giờ nàng có muốn hắn chết, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Phù Lạc nhìn Phong tiêm tầm, hưng phấn tới độ phải tựa vào ngực Long hiên đế mới đứng vững được. Đồng chí, ta rốt cục cũng tìm được ngươi rồi.
Long hiên đế nhìn Phong Tiêm tầm, sắc mặt hiện lên một tia khó coi. Hắn nhanh chóng ôm Phù lạc. "Tuyên dật" thanh âm của Long Hiên đế ở nơi yên tĩnh này có vẻ phá lệ tỉnh thần, giống như đang đánh thức người khác khỏi giấc ngủ
Tuyên Dật lắc đầu, đột nhiên có cảm giác thanh tỉnh, mà Phù Lạc cũng thế. Lại nhìn hướng Phong Tiêm Tầm, mỹ nhân vẫn vậy, không hề có một tia kinh tâm động phách
"Mị thuật của Phong tiểu thư rất lợi hại đó." Long hiên đế ôm Phù Lạc ngồi xuống
Đây là mị thuật trong truyền thuyết sao, Phù Lạc nhớ cảm giác lúc thân thể không điều khiển theo ý mình được, mới nghĩ đã hoảng, khi đó chỉ sợ Phong Tiêm Tầm bảo nàng làm cái gì, nàng cũng nguyện ý, cũng may Long hiên đế kịp thời thức tỉnh nàng.
"Định lực của công tử cũng rất lợi hại." Phong Tiêm Tầm ôn nhu nói, tiếng nói kia tựa như gió xuân mơn trớn trái tim, khiến tâm ngứa ngáy. Nàng vuốt tóc mai, động tác ấy tao nhã quyến rũ đến cực điểm, loại mê hoặc tự nhiên đã trải qua rèn luyện này, vừa thật vừa giả đến mê người. Phù Lạc cảm thấy nếu so sánh mình với nàng ta, chẳng khác nào như so một chú vịt xấu xí với một thiên nga xinh đẹp…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook