Phù Thương
Chương 28: Thánh chủ gia huấn

Buổi đêm, Long Hiên đế mất tăm mất tích cả một ngày đêm cuối cùng đã trở lại, quần áo còn đổi thành màu tím. Phù Lạc giả bộ rót nước, ghé sát vào để thăm dò, nghĩ rằng hắn chắc chắn là chạy tới nơi đó tiêu dao khoái hoạt rồi, nhưng lại không ngửi được mùi son phấn nào cả, nàng có chút vui vẻ, lựa chọn không truy cứu nữa. Vì dù là một tiểu thiếp, nếu bị nam nhân quang minh chính đại lừa dối như vậy, cũng thật không dễ chịu a.

"Thích được mở rộng tầm mắt lắm sao?"- Long hiên đế tà nghễ nhìn Phù Lạc, nhìn không rõ hỉ giận.

Phù Lạc đỏ mặt lui về phía sau: "Cái đó, cái đó ~~"

"Nghe nói hôm nay mua man nhiều đến đòi mạng gì đó nha." Đây là một câu khẳng định, hơn nữa còn dặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “thích đòi mạng”

"A, ân." Phù Lạc ngây ngốc ngồi bên giường, xem ra bên người nàng tất cả đều là gián điệp rồi.

"Ta thấy ngươi đều thích mấy thứ gì mà đòi mạng như vậy a." Đây là một câu mệnh lệnh a.

Phù Lạc đành phải run rẩy đem những gì đã mua bày ra, Long hiên đế vẻ mặt không dám gật bừa, dùng ánh mắt hỏi, "Đây là những thứ ngươi chọn sao?" Sắc mặt hắn lúc này, Phù Lạc đương nhiên có thể nhìn ra, Long hiên đế tuyệt đối là đang cố ý cho nàng thấy.

"Ta, ta ~~"

"Không phải còn có một đôi vòng tay hồng ngọc cùng một cái trâm vàng hoa mai sao?" Phù Lạc trợn tròn mắt, hắn làm sao mà biết "rơi" mất ba món trang sức, Bích Ngô kia trí nhớ thật quá tốt, nàng ra nhiều hoa chiêu đùa giỡn đến phát mệt như vậy, mua đủ loại màu sắc các loại kiểu dáng, mà cũng không thể gạt được nàng ta.

"Đã rơi mất rồi." Phù Lạc có chút e ngại khí thế của hắn, cái loại áp lực trong cung này làm nàng có cảm giác như bị bài sơn đảo hải đánh úp lại.

"Khéo như vậy, lại rơi vào trong hiệu cầm đồ."

Phù Lạc cảm giác đầu nổ “Oành” một tiếng.

Chén trà trên bàn bị đánh rơi xuống, nát vụn.

"Lừa gạt, là không được phép." Ánh mắt tàn nhẫn thị huyết của hắn hung hăng tiến sâu vào lòng Phù Lạc

Nàng vô thức gật đầu nhận sai, nhịn không được rơm rớm nước mắt

"Hai trăm hai gì đó, ngươi dám coi như tám mươi hai? Ngươi có biết một trăm hai mươi hai kia bao nhiêu dân chúng cả đời làm lụng, bao nhiêu nữ nhân thanh tú có chặt đứt hai tay cũng không kiếm nổi hay không? Ngươi có biết số tiền đó có thể khiến ba mươi binh sĩ đang rét run ở biên quan được mặc ấm hay không?" - Biểu tình của hắn lạnh lẽo hệt như đáy biển Bắc cực

Phù Lạc đang muốn lắc đầu tỏ vẻ không biết, nhìn thấy ánh mắt hung ác của hắn liền vội đổi thành gật đầu.

"Đưa tay phải ra."

Phù Lạc ngoan ngoãn vươn tay. Chỉ thấy bốn ngón tay của hắn dùng đại lực đánh xuống, bàn tay yếu ớt nhất thời nổi lên bốn ấn ký màu đỏ

"A." Phù Lạc đau quá kêu to, nước mắt như Hoàng hà tràn ra, không thể vãn hồi. Nàng thầm nghĩ, nào biết sẽ thấy được một Hoàng thượng như vậy chứ

Chưởng thứ hai lại giơ lên, nhưng cuối cùng không đánh xuống.

"Đi lấy thánh chủ gia huấn sao chép mười lần." Thánh chủ gia huấn Phù Lạc có biết đến, đây là gia huấn mà hoàng đế khai triều viết cho hậu thế tử tôn. Cần kiệm trị quốc, nhìn xa trông rộng, là một gia huấn rất quan trọng

"Vào đi."

Bích Ngô bình tĩnh tiêu sái tiến vào, ánh mắt hiện lên một tia áy náy với Phù Lạc, còn Làm Ảnh lại tỏ ra không có gì. Hai người dùng tốc độ siêu siêu nhanh thu thập sạch sẽ, lấy đến một bản vẽ đẹp.

Phù Lạc nháy mắt mấy cái với Làm Ảnh, trăm ngàn lần đừng lấy bút lông ngỗng đến. Kết quả là cô bé kia một chút tinh ý cũng không có, cứ theo thói quen lấy bút lông ngỗng mà Phù Lạc thường ngày viết đến. Nàng cư nhiên bị rớt xuống dốc này, thật sự là thiên ý a.

Lúc này ngay cả Bích Ngô cũng trừng mắt liếc Làm Ảnh một cái.

"Đây là cái gì?"

"Làm Ảnh lấy nhầm rồi, đây là thứ phu nhân ngày thường dùng để chơi đùa." Bích Ngô chạy nhanh tới giải thích.

"Đùa như thế nào?" Long hiên đế ánh mắt tập trung kinh hồn xem xét Phù Lạc.

Phù Lạc chạy nhanh tới làm mẫu một lần.

"Không đủ thành ý. Nâng cao cổ tay để sao chép."

Bích Ngô chạy nhanh lấy bút lông đến.

Phù Lạc đáy lòng cảm thán, cũng may không bắt có thêm một bao cát nữa trên tay

Toàn bộ căn phòng nhất thời trầm lặng hẳn xuống, Bích ngô, Làm Ảnh đã sớm lui ra, Long hiên đế thì lật xem tấu chương không biết đến chỗ nào rồi, còn Phù Lạc lại đang múa bút thành văn, xem tình cảnh này, có lẽ không sao chép xong sẽ không được phép ngủ.

Lòng bàn tay phải đau chết đi được, nhưng cũng không dám có chút phản kháng, Phù Lạc cảm thấy nàng thật sự đã làm cho những người xuyên không phải mất mặt a.

Nhớ tới tình cảnh vừa rơi lệ vừa sao chép khi nãy, hắn lại còn nói, những chỗ bị nước mắt làm ướt toàn bộ phải viết lại. Cái này…thật là xã hội phong kiến tàn ác đáng chết mà!

Sao chép cho tới khi xong thì sắc trời cũng đã sáng, Long hiên đế đương nhiên cả đêm cũng không có nghỉ ngơi.

Chép xong rồi, hắn vỗ vỗ bên người bảo Phù Lạc tới ngồi cạnh.

"Rất muốn có tiền sao?"

Phù Lạc liên tục lắc đầu, thật trái lương tâm

Kết quả là thấy hắn từ trong người lấy ra mấy tấm ngân phiếu, nhìn qua giá trị, thêm chút nữa cũng hơn một ngàn hai a. Phù Lạc hai mắt tỏa sáng.

"Vốn tính đưa cho ngươi,vậy mà ngươi lại không cần ~~"

Long hiên đế còn chưa nói hết, đã bị Phù Lạc đoạt lấy ngân phiếu trong tay.

"Cắt ngang lời ta, không cho phép." Hắn âm lãnh nói.

Phù Lạc vẫn còn nhìn ngân phiếu, nghĩ đến tương lai, ân oán cừu hận gì cũng có thể bỏ sang một bên."Chụt, chụt”, hôn hai cái thật mạnh lên mặt Long hiên đế

Hắn không nói gì nữa, chỉ ý bảo nàng mau đi ngủ

Khi tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.

Phù Lạc lại mang theo Bích ngô, Làm Ảnh, khởi hành đi dạo phố, thật sự không thể đợi được, chẳng ai biết Long hiên đế khi nào thì định rời khỏi nơi này, nên Phù Lạc phải xuống tay nhanh một chút.

Vốn định đi tìm đại phu, nhưng lại sợ Bích Ngô cái gì cũng ghi nhớ rồi trở về nói cho Long hiên đế.Với sự thông minh của hắn, muốn tra là sẽ tra ra ngay, khẳng định sẽ biết hết mọi chuyện, chỉ sợ lúc đó nàng chỉ còn một con đường chết. Long hiên đế này tâm tình bất định, mấy ngày trước còn nhu tình mật ý. Tuy rằng đối với người khác như thế vẫn chẳng là gì, nhưng đối với Long hiên đế mà nói, Phù Lạc cảm thấy mấy ngày trước đây tuyệt đối xứng đáng là nhu tình mật ý a. (đây là đối mỗ ta nhân yêu cầu không thể rất cao, không ở một cái hàng bắt đầu thượng a) ngày hôm qua liền trở mặt vô tình.

Xem ra thật sự chỉ còn cách đến một nơi mà người xuyên không phải đi qua - Thanh lâu.

Chỉ hy vọng, chuyến đi thanh lâu làm chuyện oanh động này, có thể thoát khỏi sự chú ý của hắn

Lúc Bích Ngô Làm Ảnh thấy Phù Lạc nhìn tới "Miên hương lâu", đều bị dọa cho sợ hãi. Làm Ảnh liên tục kéo Phù Lạc ra phía ngoài:

"Công…công tử, người không muốn sống nữa sao, nếu gia mà biết, vậy thì…thì chúng tiểu nhân nhất định sẽ bị ~~"

"Nếu thế đừng cho gia biết". Phù Lạc lớn tiếng nói, thoát khỏi tay của Làm Ảnh

"A, vị thiếu gia này, chúng ta còn chưa mở cửa đâu." Tú bà-Người đẹp hết thời, trang điểm đẹp đẽ uốn éo uốn éo đi tới phía trước

Phù Lạc tuấn tú đem ngân phiếu giơ lên trước mặt bà ta nhoáng một cái-năm mươi hai.

Tú bà hai mắt đều sáng lên, Miên hương lâu của bà ta ở huyện Thanh Thành này cũng là danh lâu trung đẳng kiếm ra tiền, nhưng những đại gia hào phóng đều tới danh lâu thượng đẳng, ra tay hào phóng như vị "Gia" này cũng không gặp nhiều.

Chỉ cần kiếm được tiền, cái gì cũng có thể a.

"Gia, muốn cô nương như thế nào vậy?"

"Ta muốn một cô nương biết mây mưa chi hoan."

Tú bà bộ dáng như hiểu rõ chuyện đưa ba người bọn họ tới phòng một cô nương tên là Hoa Diễm

Một mùi son phấn nồng đậm xộc lên mũi, một nữ tử quần áo bán sưởng, trang điểm diễm mạt đi ra.

"Gia, vị này là Hoa Diễm cô nương, đứng đầu Miên hương lâu chúng ta, những người thử qua đều nói rất tuyệt đó." Tú bà ở một bên cười đến cười run người.

"Đi xuống đi."

Phù Lạc một phen giữ chặt tay Hoa Diễm, đi vào trong phòng: "Cô nương, chúng ta hảo hảo tâm sự." Phù Lạc làm ra vẻ một bộ dáng sắc miêu

"Công, công tử, ngươi muốn làm gì vậy?" Làm Ảnh chạy nhanh giữ lấy tay Phù lạc.

Phù Lạc thấy Bích Ngô cũng có thể nghe thấy thanh âm, bèn nhỏ giọng nói:"Ta đây là muốn đi thỉnh giáo, hiểu chưa nha đầu ngốc." Làm Ảnh tỉnh tỉnh mê mê, nhưng Phù Lạc nghĩ rằng Bích Ngô nhất định biết, Bích Ngô mà không hiểu, thì Long hiên đế cũng nhất định biết. Bích Ngô này, thực ra vẫn chính là cơ sở ngầm của Long hiên đế

Phù Lạc bỏ hai nàng ta ở lại gian ngoài, cùng Hoa Diễm đi vào bên trong.

Nàng kia thần sắc lập tức liền thay đổi.

"Cô nương, cô tới nơi này tìm tỷ muội chúng ta để vui vẻ sao?"

Phù Lạc cũng thay đổi nói: "Không dám, chỉ là muốn cô nương thảo giúp một chén dược mà thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương